Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Hoa đào nở quá đáng thương

Hoa đào trong cuộc đời Nhan Thế Ninh ít đến đáng thương, đáng thương đến mức nàng sống qua mười tám năm đầu cũng chưa nhìn thấy đóa nào nở rộ.
Nghĩ đến nàng cũng không xấu, không khiếm khuyết, đầu óc bình thường, dung mạo cũng thuộc hàng thượng phẩm, nhưng vì sao lại không có đến một người hỏi thăm? Nguyên nhân này chỉ có thể nói là nghiệp chướng!
Nhan Thế Ninh là dòng chính nữ của tể tướng đương triều Nhan Chính, nghe qua thật là phong quan vô hạn (nở mày nở mặt), kì thực hết sức bi thống, chỉ vì chính thê của Nhan Chính không chỉ có một mình mẹ nàng, vì vậy dòng chính nữ này của nàng cũng không phải là độc nhất vô nhị.
Nhan Chính xuất thân bần hàn, mười năm trời gian khổ học tập, chỉ có vợ cả Dung thị cùng bầu bạn, giúp nhau lúc hoạn nạn, cực kỳ ân ái. Ai ngờ, đợi đến lúc hắn đề tên bảng vàng, làm quan trên điện, lại bị Khang Hoa quận chúa liếc mắt nhìn trúng.
Một bên là tình cảm sâu nặng, một bên là tiền đồ gấm vóc, Nhan Chính nhiều lần khó xử, nhiều lần vật lộn, cuối cùng lại muốn giữ lại cả hai, đem hai người cùng làm bình thê.
Vốn tưởng rằng kết quả sẽ viên mãn, ai dè đêm tân hôn ngày ấy, Dung thị thu thập hành lý trở về quê, sau đó không hề quay trở lại. Cho dù sau đó đã sinh hạ được một nữ nhi.
Thời gian sau đó, hơn phân nửa Nhan Chính ở kinh thành cùng quận chúa, thỉnh thoảng mới về nhà cha mẹ vấn an, cũng không phải hắn không nhớ nhung thê tử, mà là quận chúa quá cường thế, luôn luôn ngăn cản.
Đảo mắt đã qua mười năm, Dung thị vất vả cực nhọc với công việc nhà đã bị nhiễm phong hàn, thuốc cùng châm cứu cũng không có hiệu quả, cuối cùng cũng xuống hoàng tuyền. Sau khi Nhan Chính biết được, khóc mãi không dứt. Sau đó đưa trưởng nữ đến kinh thành.
Một năm kia, Nhan Thế Ninh mười sáu tuổi.
Mười sáu tuổi, vốn là tuổi các bà mai đập nát bậc thềm cửa, nhưng thân phận hiện tại của nàng xác thực là rất bất tiện, khiến người ta khó xử. Nếu như nói cao quý, nàng cũng là dòng chính nữ của tể tướng, nhân gia bình thường tuyệt đối không dám hy vọng xa vời. Nhưng cao quý này lại nên bàn bạc lại, dù sao nàng đúng là dòng chính nữ, nhưng trong phủ tể tướng còn có một dòng chính nữ nữa, mà phía sau đó lại là quận chúa, là con út của phủ Vương gia, thực lực hùng hậu.
So sánh với họ, Nhan Thế Ninh nàng không nơi nương tựa, lẻ loi một mình. Vì vậy, những nhà quan to hiển vinh chân chính, cũng đều không muốn cưới một người như nàng. Chỉ đem ánh mắt nhìn đúng một người khác trong Tướng phủ theo bọn họ mới là dòng chính nữ chính cống.
Cứ như vậy, Nhan Thế Ninh dây dưa ở kinh thành hai năm, mãi vẫn không có người hỏi han.
Lúc rảnh rỗi, Nhan Thế Ninh tổng kết ra hai điểm:
Một: Quá lứa mà chưa lập gia đình, không phải ở trên cao, dưới thấp cũng không phải chính là đầu sỏ gây nên.
Hai: Dạo này, chuyện gì cha cũng nói với nương đứng ở sau, chuyện thành thân cũng không ngoại lệ.
Nhưng cho dù bản thân một ngày lại lớn hơn một ngày, thành một bà cô lỡ thì, Nhan Thế Ninh cũng không quá để ý, lúc người khác tỏ vẻ đồng tình với nàng, nàng cũng chỉ cười mà không nói, tiếp tục trưng ra một bộ dạng hiền lương thục đức.
Dung thị trước khi lâm chung đã nói rằng: “Kinh thành không giống như Tuyên Thành, sau khi con đi, không thể mặc sức tùy hứng, Khang Hoa quận chúa không phải là người dễ chọc, nếu như con làm bậy, nhất định nàng sẽ truy cứu! Con phải thận trọng từ lời nói đến việc làm!
Vì thế, Nhan Thế Ninh quả thật bắt đầu thu liễm tính tình, khiêm tốn nhẫn nhịn, chỉ trưng ra bộ dạng hiền lương thục đức khiến người ta vui vẻ!
Vừa bắt đầu nàng có chút không quen, có trời mới biết nàng đã từng là người giương nanh múa vuốt cỡ nào, chuyện thục nữ cười không được hé răng linh tinh, thật tình là nàng cũng không có nửa văn tiền quan hệ.
Cũng may, giả bộ một chút, cũng thành thói quen.
Mà trong hai năm này, có lẽ việc mọi người trong lúc rỗi rãi nói đến nhiều nhất là Nhị tiểu thư của Tướng phủ, nhưng chỉ cần nói đến Nhan Thế Ninh, không ai không lên tiếng khen ngợi: “Nàng ấy xác thực là xứng với bốn chữ hiền lương thục đức!”
Đương nhiên, nửa phần sau cũng phải thêm một câu: “Chỉ đáng tiếc, thủy chung cũng không thể xuất giá”.
Đáng tiếc sao? Không cảm thấy. Có trời biết đất biết Nhan Thế Ninh cực kì hưởng thụ cuộc sống độc thân của mình, nàng thậm chí đã chuẩn bị làm người cô độc cả đời.
Nhưng rất dễ nhận thấy, đây là không thể. Nhưng không, rất nhanh đã có người ngại nàng cản trở họ rồi.
Nhan Thế Ninh phe phẩy quạt nhìn trời: 
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Hóa ra, việc thành thân cũng có người cản đường! *

Ko dối trá huynh sẽ chết sao!

Nhan Chính
Nhan Chính
Thế Ninh, thái tử điện hạ vừa ý Thế Tịnh, trong cung truyền lời, dự định trễ nhất qua đầu năm sau sẽ lo liệu hôn sự.
Nhan Thế Ninh yên lặng ngồi trong viện, hai cha con ngồi đối diện nhau. Mà sau khi trầm mặc thật lâu, Nhan Chính mới mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trước sau như một áy náy cùng phiền não.
Hắn đối với đứa con gái trưởng nữ này, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy mình mắc nợ nàng quá nhiều.
Nhan Thế Ninh nghe lời này, cúi đầu cười khẽ: Quả nhiên là vô sự thì không bước lên Tam Bảo Điện. Đương nhiên, nàng cũng không ngu ngơ cho rằng Nhan Chính cho nàng biết tin mừng này là vì muốn nghe nàng nói những lời “Chúc mừng muội muội” linh tinh.
Ý chính câu nói của Nhan Chính là: Muội muội con phải thành thân, vì muội muội con, vì Tướng phủ này, chỉ sợ trước khi qua năm sau nàng sẽ tìm cho con một gia đình để gả đi, thời gian cấp bách, khó tránh khỏi sơ xuất, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nàng là ai? Dĩ nhiên là vị Khang Hoa quận chúa kia rồi.
Mà hôm nay hắn đến đây, chỉ sợ là cũng bị nàng thúc ép không thể không làm gì được.
Khang Hoa quận chúa, có thực lực cường thế tới cực điểm rồi!
Nhan Chính
Nhan Chính
Tỷ chưa xuất giá, muội làm sao có thể đi trước đây? Thật không hợp lễ nghĩa! Đều do cha không tốt!
Bên này, Nhan Chính vừa xót xa than thở lại vừa tự trách mình.
Nhan Thế Ninh so với hắn càng tự trách mình hơn:
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Là Thế Ninh không tốt, để cha phải phiền lòng.
Lại muốn bắt đầu so tự trách sao? Nhan Thế Ninh chỉ cảm thấy rất là nhàm chán.
Đối với hổ thẹn của cha, nàng đã tập mãi thành thói quen, thậm chí vô cảm rồi. Mà mỗi khi cha bày ra bộ dáng này, nàng liền thích đưa vẻ mặt này ra để ứng phó, vì cái gì, chính là để cho lương tâm hắn càng thêm cắn rứt.
Quả nhiên, Nhan Chính nhìn thấy bộ dáng của nữ nhi, càng cảm thấy không còn mặt mũi nào mà chống đỡ.
Nhan Chính
Nhan Chính
Thế Ninh, con có ý trung nhân chưa? Con cứ nói với cha, cha sẽ làm chủ cho con.
Nhan Chính không đành lòng nói.
Nhan Thế Ninh nghe lời này, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười, sau đó thu lại ngay lập tức, lấy một giọng điệu êm dịu nói: 
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Trong lòng Thế Ninh cũng không có ai cả, hết thảy đều cho cha mẹ làm chủ.
Lời như vậy, phong thái cực tốt, hiếu thuận đến cực điểm.
Nhưng trên thực tế:
(Chú thích: "*" sẽ là suy nghĩ của nhân vật)
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Ông sẽ làm chủ cho ta? Mặc kệ ông tin hay không, dù sao ta cũng không tin.*
Thay vì tốn nhiều lời lãng phí thời gian với ông, chẳng bằng đóng vai một bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện làm ông yêu thương. Bằng không, ta đi nói với thái tử, ông còn có thể không quan tâm đôi mẫu tử kia giành người tới cho ta sao?
Đã như vậy, còn có gì để nói. Đến cuối cùng cũng chọn một phu quân gọi là “môn đăng hộ đối” để gả đi.
Nhan Thế Ninh mang theo vẻ mặt xấu xa hứng thú nghĩ, cũng không biết là ai xui xẻo lấy phải ta đây.
Nữ nhi không hề bày tỏ thái độ, lời này của Nhan Chính cũng không nói được nữa, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói:
Nhan Chính
Nhan Chính
Ngày kia trong cung mừng thọ, thái tử tổ chức một buổi tiệc rượu lớn, đến lúc đó rất nhiều người sẽ tham gia, con nhìn kỹ xem, có nhìn trúng ai không thì hãy nói với ta…….
Nói đến đây lại cảm thấy không ổn, sau khi than một tiếng lại nói:
Nhan Chính
Nhan Chính
Thế Ninh, con yên tâm, cha sẽ không để các nàng tùy tiện tìm một người gả con đi, hôn sự của con, con không đồng ý, cha cũng sẽ không đồng ý!
Nói xong, mang ánh mắt thâm sâu nhìn đầu nữ nhi vẫn cúi xuống như cũ, thấy vẫn không có tiếng đáp lại, đành buồn bã rời đi.
Cảm giác được hắn đã đi xa, Nhan Thế Ninh ngẩng đầu, khóe miệng thoáng hiện nụ cười chế giễu.
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Nếu như ta thực sự nhìn trúng một người cao không thể với tới, chẳng lẽ ông còn có thể bỏ qua thể diện nhà mình đến trước mặt hoàng thượng để cầu sao?*
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Cha nghiêm nghị cương trực của tôi ơi, chuyện làm không được, vì sao cứ muốn nói trước chuyện đã xong xuôi như vậy? Lời nói dễ nghe thế, lúc ấy ta nghe được thì rất cảm động, nhưng đợi đến ngày ông nuốt lời, tư vị bực bội này bảo ta tiếp nhận như thế nào đây?*
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Giống như năm đó ông luôn miệng nói với mẹ ta: “Cuộc đời này có một mình nàng là đủ rồi.” Nhưng quay đầu, vì tiền đồ quý báu của ông, ông lại phản bội lời thề, cưới người khác!*
......
Sáng sớm ngày thứ ba, Nhan Thế Ninh đang rửa mặt chải đầu, cánh cửa đã bị đẩy ra. Mà trong không khí, lập tức truyền đến một cỗ hương vị ngọt ngào, Nhan Thế Ninh không cần đoán, đã biết muội muội Nhan Thế Tịnh đến đây.
Nhan Thế Tịnh nhỏ hơn nàng hai tuổi, hiện nay mười sáu tuổi. Khách quan mà nói, Nhan Thế Ninh cho rằng muội muội nàng là một mỹ nhân hiếm thấy.
Làn da trắng trắng mềm tinh khiết, vô cùng mịn màng, vai hẹp eo nhỏ nhắn, chân thon dài dáng chuẩn, mặc bất kì xiêm áo gì cũng đều thích hợp, vả lại, nàng là một người biết trang điểm, vì thế lúc nào cũng mang vẻ đẹp vinh quang chói lọi.
Lần đầu Nhan Thế Ninh gặp nàng, đã nghĩ: Đây đại khái chính là cái gọi là quốc sắc thiên hương đi.
Mà sự thật chứng minh, một người “quốc sắc” như vậy, đã dự đoán được tương lai.
Sắc đẹp đó, không phải quốc vương không thể hưởng thụ, mà đương kim thánh thượng tuổi tác đã cao, không thể hưởng cái hạnh phúc này. Như vậy, liền đưa ánh mắt nhắm ngay thái tử kế vị!
Nhan Thế Ninh không thể không bội phục, chiêu thức tính toán ấy phải rất phi phàm.
Thái tử điện hạ cưới dòng chính nữ của Tướng phủ, thế lực của thái tử càng thêm vững chắc, dòng chính nữ của Tướng phủ gả cho thái tử điện hạ, tiền đồ của tể tướng càng thêm rộng lớn, cục diện hai bên, có thể nói tất cả đều vui vẻ.
Chỉ tiếc, Nhan Thế Ninh nàng lại trở thành đá chắn đường mất rồi.
Nghĩ đến việc này, Nhan Thế Ninh bất đắc dĩ cười cười. Mà lúc này, Nhan Thế Tịnh đã đi đến cạnh.
Nhan Thế Tĩnh
Nhan Thế Tĩnh
Tỷ nhanh một chút được không, ta đã chờ tỷ nửa ngày rồi đấy!
Nhan Thế Ninh quay đầu, nhìn nàng cau mày, cằm hất lên, một bộ dạng cao cao tại thượng, mỉm cười:
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Muội muội vất rả rồi.
Nhan Thế Tịnh nghe cách xưng hô này, bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: Có trời mới biết nàng đã hy vọng không có tỷ tỷ này biết bao nhiêu, như vậy hiện tại nàng đã có thể là Thái tử phi rồi!
Nhìn Nhan Thế Tịnh mặc một bộ quần áo hải đường đỏ, Nhan Thế Ninh không chút do dự cầm lên một chiếc váy vỏ cua màu xanh liền muốn mặc vào: Lá xanh phối với hoa hồng, các ngươi xem, ta rất là tự nhiên!
Nhan Thế Tịnh thấy thế ngăn lại nói:
Nhan Thế Tĩnh
Nhan Thế Tĩnh
Tỷ sẽ mặc bộ này sao, khó coi chết đi được, cũng không sợ bị bẽ mặt à!
Nói xong, từ trong tay nha hoàn bên cạnh lấy một bọc kín đưa cho nàng, nói:
Nhan Thế Tĩnh
Nhan Thế Tĩnh
Tỷ mặc cái này đi, còn mới, ta sợ bị lớn, cũng chưa từng mặc qua.
Nhan Thế Ninh tiếp nhận, mỉm cười: 
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Cảm ơn muội muội.
Nhan Thế Tịnh hừ một tiếng, rời đi. Nếu không phải hy vọng hôm nay nàng có thể được người ta nhìn trúng, thuận lợi gả đi, nàng mới không bỏ ra một bộ xiêm áo tốt như vậy đâu.
Yến hội trong cung cơ bản là giống nhau, Nhan Thế Ninh cũng đã tham gia vài lần, rất tâm đắc lĩnh hội. Tiệc rượu khi đó, các bậc trưởng bối đều ở đây, vì thế mọi người theo khuôn phép, dùng bữa uống rượu nghe nhạc xem múa, cộng thêm vài vị nam nữ chưa lập gia đình có gan lớn liếc mắt đưa tình.
Yến tiệc hoàn tất, trưởng bối đi mất, các tiểu thanh niên dạo chơi trong vườn, sau đó tốp năm tốp ba chụm lại một chỗ, ở ngoài mặt thì xem là chính đại quang minh, tư văn hữu lễ (ngay thẳng trong sáng, có lịch sự). Kì thực tất cả đều nói những lời ve vãn tán tỉnh, nếu như thấy không có người, sờ tay cũng có, hôn môi cũng có: Nhan Thế Ninh đã từng trông thấy nhiều lần.
Mà hiện tại, đã là thời điểm các tiểu thanh niên giao lưu.
Nhan Thế Ninh phe phẩy cây quạt, ngồi trên giàn hoa, nhìn từng đôi từng đôi, híp mắt cười: Có trời mới biết nàng thích nhất là lúc này, nhìn cảnh tượng chàng chàng thiếp thiếp, thật sự là thú vị chết người.
Nhan Thế Tịnh thấy thế, lại rất bất mãn, hung hăng cấu nàng một cái nói: 
Nhan Thế Tĩnh
Nhan Thế Tĩnh
Này, tỷ đừng ngồi không như vậy, thấy thích ai thì mau đi đi, ta ghét nhất bộ dạng giả vờ đoan trang này của tỷ đấy!
Nhan Thế Ninh bị đau, thở nhẹ ra tiếng: Vị chủ nhân này không có việc gì liền thích cấu véo người khác.
Nhan Thế Tịnh vốn đang định giáo huấn một chút, ánh mắt liếc thấy một người đi qua, cũng bất chấp mọi thứ, nói một câu:
Nhan Thế Tĩnh
Nhan Thế Tĩnh
Tỷ đã quên mục đích hôm nay tới đây sao?
Sau đó liền nâng váy đi theo.
Nhan Thế Ninh nhìn người nọ đi qua, hé miệng nở nụ cười, xem ra trong vườn lại xuất hiện thêm một đôi rồi.
Nhan Thế Ninh sẽ không khờ dại cho rằng cây đào đã chết mười tám năm nay của nàng hôm nay lại có thể nở rộ, cứ xem tất cả mọi người trong vườn coi thường sự tồn tại của nàng thì biết.
Có thể tham gia cung yến không người nào không nhắm cho mình vài người, đối với chuyện của nàng mọi người cũng đã sớm biết quá rõ, bởi vậy, không ai muốn lãng phí thời gian trên người nàng.
Mà nàng, tốt xấu gì cũng sắm vai một mỹ danh hiền lương thục đức, tất nhiên sẽ không chủ động tiến lên.
Sau đó, từ trong tay áo lấy ra một bầu rượu, một mình chậm rãi uống, tự mình thoải mái vui vẻ thôi!
Nhìn đông nhìn tây, chợt tầm mắt của nàng dừng trên người một nam tử cách đó không xa.
Nhất thời, trên mặt thủy chung vẫn duy trì vẻ cẩn trọng tươi cười dần dần biến mất:
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Mẹ kiếp! Thằng nhãi này!
Nghĩ nghĩ, vội đứng dậy bỏ đi, đối với người này, vẫn là nên tránh xa đi, nếu như vì hắn mà hỏng việc lớn, vậy xem như kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Nhưng mà thằng nhãi này không phải đi Nam Cương sao, thế nào mà đột nhiên đã trở về rồi?
Mà bên kia, Bùi Cẩn nhìn một bóng dáng quen thuộc vội vàng rời đi, suy nghĩ một chút, cũng đi theo.
Nhan Thế Ninh một đường bước xuyên qua những cây hoa liễu, bước chân rất nhanh, bên cạnh có người thấy không khỏi nghi hoặc: Nàng không phải là vẫn luôn rất thục nữ sao, thế nào bỗng nhiên lại vội vàng như vậy? Thật là hoàn toàn mất hết phong độ!
Cũng không biết đi bao lâu, thấy chỗ núi giả rậm rạp cực kì bí mật, Nhan Thế Ninh liền ngừng lại, có lẽ một nơi vắng vẻ thế này sẽ không có người tới, nàng chọn một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhan Thế Tĩnh
Nhan Thế Tĩnh
A…….A, chàng nhẹ một chút.
Bùi Lâm
Bùi Lâm
Ta nhớ nàng muốn chết.
Nhan Thế Tĩnh
Nhan Thế Tĩnh
Chàng…..A…..Đừng làm bẩn váy ta.
Bùi Lâm
Bùi Lâm
…...
Nghiêng đầu nhìn, xuyên qua khe hở của núi giả, mơ hồ thấy tay một người chống trên núi đá, mà người còn lại đang đỡ eo nàng ra vào. Nhan Thế Ninh vừa thấy, đỏ mặt tía tai. Mà đợi lúc nàng kia quay đầu lại quấn quít hôn nam tử kia, nàng càng kinh ngạc hơn. Bởi vì nàng kia chính là muội muội nàng, Nhan Thế Tịnh!
Vậy nam tử này, hiển nhiên là thái tử điện hạ rồi!
Nhan Thế Ninh hít sâu một hơi, sau khi nghĩ đến cái gì, nở nụ cười: 
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Chẳng trách đôi mẫu tử này lại mang một bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay, thì ra là thế.*
Nâng váy nhanh chóng rời đi, Nhan Thế Ninh nhìn trời xanh mây trắng, phe phẩy cây quạt:
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ta lại đi nghe lén, không được, không được!
Mà ngay lúc nàng muốn chuyển sang hướng khác, lại không nhìn kĩ, đụng phải một người.
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy một bộ mặt tràn đầy ý cười kia, Nhan Thế Ninh thiếu chút nữa muốn mở miệng. Bùi Cẩn thấy thế, vội vàng che miệng của nàng, sau đó nhanh chóng kéo nàng rời đi.
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Huynh buông tay ra!
Thấy đã đi thật xa, thằng nhãi này vẫn còn bụm miệng nàng, Nhan Thế Ninh vội hất ra, cả giận nói.
Bùi Cẩn nhìn bộ dạng của nàng, nhịn không được nở nụ cười:
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Ta đã nói, đại tiểu thư của Nhan gia làm sao có thể là kiểu mẫu hiền lương thục đức, mà trong ấn tượng của ta, đây chính là tiểu sư tử răng nhọn móng sắc! A không phải, hiện tại phải là lão sư tử rồi!
Nhan Thế Ninh nhìn vẻ mặt trêu tức của hắn, nhịn xuống kích động muốn đánh người.
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Nhưng cô cũng thật có nhã hứng, cư nhiên lại đi nghe lén, chẳng lẽ tịch mịch khó nhịn rồi hả?
Bùi Cẩn vẫn cười như gió xuân.
Ánh mắt Nhan Thế Ninh như đao, nhớ lại năm đó hắn thường lấy nàng mua vui, thu hồi lại vẻ mặt giận dữ, đưa ra một bộ dáng tươi cười: 
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Cửu vương gia nói đúng.
Bùi Cẩn, con thứ chín của thánh thượng, năm nay hai mươi bốn, xưa nay luôn ôn hòa khiêm nhường, người đời gọi là Cửu Hiền Vương.
Nhưng Nhan Thế Ninh biết rõ, bốn chữ “ôn hòa khiêm nhường” thật sự cùng thằng nhãi này không có nửa văn tiền quan hệ! Đây chính là mặt ngoài ôn nhu văn nhã, bên trong lại đê tiện vô sỉ, thiên hạ đệ nhất dối trá mặt người dạ thú!
Đúng lúc này, hai người sau núi giả xong việc, vì để tránh nghi ngờ, thái tử đi ra trước.
Nhìn thấy hai người đứng ở chỗ không xa, trong lòng thái tử rơi lộp bộp.
Bùi Cẩn đã sớm thu hồi vẻ vô sỉ, mang lên vẻ ôn hòa:
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Thập đệ sao lại ở đây? Thật là khéo.
Nhan Thế Ninh thầm mắng:
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Thật xảo quyệt!
Thái tử nghe vậy biết bọn họ vẫn chưa phát hiện ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: 
Bùi Lâm
Bùi Lâm
A, đệ vừa từ Thụy Khánh cung tới đây, sao các huynh cũng ở đây? Hai người các huynh đây là?
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Ta đang muốn đi Thụy Khánh cung, không khéo gặp Nhan cô nương, muốn đi cùng nhau, liền tán gẫu chút thi từ. Nhan cô nương quả nhiên là tài mạo song toàn!
Nói xong, Bùi Cẩn đưa ánh mắt tán dương về phía Nhan Thế Ninh.
Miệng Nhan Thế Ninh bị rút gân, cười khan nói:
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Cửu vương gia mới là tài hoa hơn người.
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Trời ạ! Không dối trá huynh sẽ chết sao!*

Trèo tường trước ngày...

Nhìn thái tử rời đi, Nhan Thế Ninh cũng không muốn quan tâm tới người kia nữa, bước nhanh tới chỗ náo nhiệt. 
Bùi Cẩn nhìn dáng người thướt tha của nàng, suy nghĩ:
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
*Lại nẩy nở hơn lúc nhỏ rồi.*
Bùi Chương
Bùi Chương
Đệ đang nhìn cái gì vậy?
Bùi Cẩn đang nhìn đến xuất thần, chợt nghe một giọng nói lạnh lùng phía sau, trong bụng nhảy dựng, quay đầu lại thấy Thất hoàng tử Bùi Chuơng, lạnh nhạt thi lễ, mỉm cười nói:
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Hóa ra là Thất ca. Đệ đang nhìn khu vườn, huynh xem mỹ nhân rực rỡ như mây, quả nhiên là tiên cảnh của nhân gian.
Bùi Chương
Bùi Chương
Bất quá đều là dung chi tục phấn (những người dung mạo tầm thường).
Thất hoàng tử chê bai không chút khách khí. 
Bùi Cẩn mỉm cười không nói. 
Bùi Chương nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người Nhan Thế Ninh trước mặt: 
Bùi Chương
Bùi Chương
Đệ có biết chuyện Thập đệ và Nhan gia nhị tiểu thư không?
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Đệ mới từ Nam Cương trở về, còn chưa biết xảy ra chuyện gì đâu. Không bằng Thất ca nói nghe một chút xem.
Vẻ mặt Bùi Cẩn tò mò.
Bùi Chương híp híp mắt, nói:
Bùi Chương
Bùi Chương
Chậm nhất là đầu năm sau, đệ sẽ được uống rượu mừng của bọn họ.
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Thật không? Vậy đây thật sự là việc vui!
Bùi Chương nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, chỉ cảm thấy ngứa mắt, thâm trầm nói:
Bùi Chương
Bùi Chương
Là việc vui, đến lúc đó thái tử được Nhan Chính giúp đỡ, chỉ sợ sẽ càng kê cao gối ngủ không cần lo âu.
Bùi Cẩn ung dung trả lời:
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Nhan tướng quân người như danh, rất chính trực, cho dù là ai, có lẽ ông ta đều có thể tận tâm tận lực.
Bùi Chương thấy hắn nói chuyện một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, ánh mắt không khỏi tối đen lại. Chuyện hắn muốn đoạt vị trí thái tử chỉ sợ mọi người ai cũng biết, hắn cũng luôn muốn lôi kéo vị Cửu đệ này, nhưng hai năm trước chỉ nói thử một câu thăm dò, hắn liền chủ động xin ý chỉ đi Nam Cương dẹp quân phản loạn, vừa đi đã biết, hiện tại thăm dò lần nữa, hắn lại vô tư nhìn không ra có ý tứ gì.....
Bùi Chương rất muốn dứt khoát đâm chọc buộc hắn phải bày tỏ thái độ, nhưng suy nghĩ thời cơ vẫn chưa chín muồi liền quyết định coi như không có gì. 
Hắn rời tầm mắt lên người Nhan Thế Ninh đang chơi đùa với đứa nhỏ bên cạnh, sau một lúc lâu nói: 
Bùi Chương
Bùi Chương
Nhan Thế Tịnh muốn xuất giá, nhưng nàng còn có một trưởng tỷ chưa lấy chồng, đã nhiều ngày nay Tướng phủ luôn vì chuyện này mà phiền não.
Bùi Cẩn nghe hắn nhắc đến Nhan Thế Ninh, lòng ngẩn ra, hắn đột nhiên có loại dự cảm bất thường, thấy Bùi Chương mấp máy môi muốn mở miệng, cũng bất chấp mọi thứ, vội hỏi:
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Thật sao, nói tới đệ cũng quen biết với Nhan gia đại tiểu thư, vừa rồi còn hàn huyên vài câu, cảm thấy rất vui. Thất ca, huynh nói đệ cưới nàng thì thế nào?
Bùi Cẩn nói xong, khẽ cười nhìn Bùi Chương, nếu như hắn không đoán sai, vị Thất ca này của hắn cũng có ý định bắt lấy Nhan Thế Ninh…
Vậy cũng không được, vị Thất ca này của hắn là người lãnh huyết vô tình, chính phi tiểu thiếp nhiều vô kể, nhưng phần nhiều chỉ vì lợi ích. 
Bùi Cẩn hiểu rõ hắn, đương nhiên đoán không sai. Thái tử cưới Nhan gia nhị tiểu thư, vì không để cho Nhan Chính nghiêng về một bên, Bùi Chương đang muốn cầu thân với Nhan Chính, cưới Nhan gia đại tiểu thư, lập làm trắc phi! Mà vừa nãy hắn đang chuẩn bị nói về việc này, lại không ngờ Bùi Cẩn lại mở miệng trước. 
Bùi Chương nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, không khỏi nhíu mày: Mở miệng cũng khéo quá đi, đây là nhìn thấu tâm tư của hắn nên cố tình xuống tay thật nhanh sao? Vì sao chứ? Thật sự nhìn trúng Nhan Thế Ninh hay là cố ý đối nghịch với hắn?
Bùi Chương suy nghĩ, cuối cùng cười nói:
Bùi Chương
Bùi Chương
Nàng mang mỹ danh hiền lương thục đức, rất xứng đôi với đệ.
Bùi Chương
Bùi Chương
*Vì một nữ nhân mà tranh với hắn, không đáng, chẳng bằng tác thành cho hắn.*
Bùi Chương
Bùi Chương
Chỉ là, Cửu đệ nên nhớ nợ ta một ân tình đấy.
Nói xong, thu tay áo rời đi.
Bùi Cẩn nhìn bóng lưng hắn đi xa, hé miệng nở nụ cười, xoay đầu nhìn ra chỗ Nhan Thế Ninh: 
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Tiểu Sư tử, ta giúp cô một ân tình lớn như vậy, cô nói cô nên cảm ơn ta như thế nào đây?
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
......
Xế chiều hôm đó, Bùi Cẩn liền đề cập việc này với lão hoàng đế. 
Từ trước đến nay lão hoàng đế không quá quan tâm đến nhi tử này, nghe hắn nói xong, nghĩ đến cũng chẳng có gì không ổn, liền đồng ý. 
Vì thế sáng sớm hôm sau, Bùi Cẩn tới phủ thừa tướng cầu hôn. 
Vốn là ngày hôm qua Nhan Thế Ninh tham gia cung yến trở về cũng chẳng có gì vui mừng, phu phụ Nhan Chính một người lắc đầu phiền não, một người nhíu mày bực bội, nào ngờ lại thấy Cửu Hiền Vương tới cửa cầu hôn, thực sự là kinh hãi nửa ngày cũng không nói thành lời!
Theo như ý nghĩ của bọn họ, cuối cùng gì Nhan Thế Ninh cũng phải gả đi, nhưng không ngờ là trèo cao như vậy! Mà đối tượng trên cao này, lại là một vẻ mặt nghiêm túc, lời nói càng bày tỏ lòng ngưỡng mộ và thương tiếc nàng vô hạn. 
Khang Hoa quận chúa không khỏi suy nghĩ, có phải vị Cửu Hiền Vương này lầm đối tượng rồi không? 
Mà khi Nhan Thế Ninh nghe nói thằng nhãi này đến cửa cầu hôn, không hề có lịch sự phun ra một miệng trà. 
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
"Phụttt..."
Nàng mở to hai mắt nhìn Nhan Chính, vẻ mặt không thể tin được. 
Khi đó, hai cha con bọn họ lại mặt đối mặt ngồi trong Ninh Tâm viện. 
Nhan Chính
Nhan Chính
Thế Ninh, Cửu Hiền Vương thân phận cao quý, mặc dù yếu thế, vẫn là hoàng tử. Hơn nữa vài năm nay ta theo dõi, hắn không hề có dã tâm, cũng không có ý tham gia vào trận tranh đấu của hai huynh đệ kia, con đi theo hắn có thể sống an ổn.
Nhan Chính sâu xa nói, nói xong lại khẽ thở dài. 
Kỳ thực hắn cũng không muốn bị cuốn vào cuộc phân tranh ngôi vị hoàng đế, thế nhưng vì Khang Hoa quận chúa can thiệp, bất giác hắn đã bị cuốn vào. Mà kết quả của việc tranh giành ngôi vua cho tới bây giờ vẫn là người sống ta chết, hiện nay tuy rằng thế lực của thái tử có mạnh hơn một chút, nhưng Thất vương gia cũng không thể khinh thường, ai biết cuối cùng sẽ thế nào chứ!
Hiện tại hắn đã không thể thoát thân, việc có thể làm, chỉ là bảo vệ tốt nữ nhi mà hắn đã mắc nợ từ lâu. Nếu nàng có thể gả cho Cửu Hiền Vương, vậy thật sự là không còn gì tốt hơn rồi. Đến lúc đó mặc kệ ai thắng, nàng đều sẽ bình yên vô sự. 
Lúc này Nhan Thế Ninh từ trong khiếp sợ đã lấy lại tinh thần, nghe lời nói của hắn hiển nhiên cũng hiểu rõ khổ tâm của hắn, nhưng nàng cũng chưa nói gì, chỉ cúi đầu bày ra bộ dáng bình tĩnh lắng nghe, sau đó ở trong lòng tính toán thật nhanh. 
Về việc thất hoàng tử và thái tử tranh giành ngôi vị hoàng đế nàng cũng có nghe qua. Lão hoàng đế sinh được mười nam ba nữ, hiện nay chỉ còn bốn vị hoàng tử và một vị công chúa, còn lại tất cả đều chết yểu. 
Bốn vị hoàng tử, một người là thất hoàng tử Bùi Chương, Mục quý phi sinh ra, một người là cửu hoàng tử Bùi Cẩn, do cung nữ sinh ra, một người là thập hoàng tử cũng là thái tử Bùi Lâm, hoàng hậu sinh ra, còn một người thứ mười ba Bùi Kha, gần ba tuổi, mẫu phi cũng không phải là chỗ dựa vững chắc. 
Bùi Cẩn tính tình đạm bạc, đối với ngôi vị hoàng đế cũng không có hứng thú, chỉ làm một vương gia nhàn hạ. Bùi Chương là người có đầy dã tâm, mà thế lực bên mẹ khổng lồ, lại bất hòa với hoàng hậu, nên vẫn ham muốn ngôi vị hoàng đế này. 
Trong vài năm nay, hai thế lực tranh đấu ngày càng kịch liệt, đại thần trong triều đều đã nhao nhao gia nhập đội ngũ. 
Mà Khang Hoa quận chúa gả Nhan Thế Tịnh cho thái tử, bất quá cũng là đứng về phía thái tử. 
Nhan Chính
Nhan Chính
Mặt khác, Cửu Hiền Vương mặc dù sáu năm trước từng có hôn sự, nhưng nhà gái vẫn chưa gả thì đã mất, sau đó hắn vẫn không hề cưới ai, nói là trong lòng bi thương, như vậy cũng có thể thấy là một người trọng tình nghĩa.....
Nói đến đây, trên mặt Nhan Chính lộ ra vẻ ngượng ngùng, lại nghĩ đến bản thân vong ân phụ nghĩa. 
Nhan Thế Ninh nghe xong lời này, khóe miệng rút gân. 
Trong lòng bi thương? Trọng tình nghĩa? Mới là lạ đấy! Thời điểm sáu năm trước hắn đến Tuyên Thành, trước mặt người khác là một bộ dạng đau thương sầu muộn, nhưng sau lưng người khác, lại hất lên một vẻ mặt đáng đánh đòn ra sức khi dễ nàng, đày đọa nàng!
Hừm! Chuyện xưa nghĩ lại thực đau đớn lòng mà!
Nhan Chính
Nhan Chính
Nhân phẩm tướng mạo Cửu Hiền Vương đều rất tốt, hắn cũng cam đoan, con gả cho hắn nhất định sẽ không bị ủy khuất......Thế Ninh, ý của con thế nào?
Thấy mình nói nhiều như vậy, nữ nhi lại không hề có phản ứng, Nhan Chính hỏi. 
Sẽ không ủy khuất? Chỉ sợ hắn sẽ chỉnh mình cho tới chết thì có. Huống chi, Nhan Thế Ninh ngẩng đầu liếc nhìn cha mình, trong lòng lại cười lạnh, ông tán dương hắn cả nửa buổi, cũng đã gõ thước tay (*) rồi. Bây giờ còn tới hỏi ý kiến ta làm gì. 
(*)  ví với người chủ trì đã đưa ra quyết định. 
Nhưng rất nhanh, Nhan Thế Ninh liền gật đầu ôn nhu nói:
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
Cha làm chủ cũng được.
Mặc dù nàng hơi ghét thằng nhãi Bùi Cẩn này, nhưng nàng cũng là người hiểu được thực tế, nếu hắn đã tới cầu hôn, chỉ sợ là cửa thân hôn này không thể cự tuyệt!
Hơn nữa, mặc dù Nhan Thế Ninh không muốn  thừa nhận nhưng không thể không nói, gả cho Bùi Cẩn là con đường không thể tốt hơn, vừa không mất đi thân phận, vừa không cuốn vào thị phi, vừa thỏa mãn được yêu cầu của mẹ lúc đặt tên cho nàng: “Chỉ mong con cơm áo không lo, một đời bình an.”
Thế thì, cứ quyết định như vậy đi!
Còn về cuộc sống sau này, cùng lắm là đấu trí, đấu dũng, đấu tâm cơ, so với vẻ dối trá, so với da mặt dày, so với ai khác thì hắn thật là ghê tởm chết đi!
......
Nhà trai cầu hôn, nhà gái bằng lòng, lão hoàng đế lại động ngón chân hạ chỉ ban hôn, vì vậy cửa thân hôn này liền quyết định như thế. Sau đó lại xem ngày lành tháng tốt, phát hiện ra có có cả hai ngày lành trong năm nay, một là đầu tháng tám, một là phải chờ tới ba tháng sau.
Lão hoàng đế cầm hai tờ giấy ghi ngày hỏi Bùi Cẩn, Bùi Cẩn lại ôn hòa kính cẩn nói:
Bùi Cẩn
Bùi Cẩn
Vậy thì đầu tháng tám đi, ba tháng sau cũng sắp qua năm mới rồi, đến lúc đó cũng sắp tới ngày đại hỉ của Thập đệ, chỉ sợ ảnh hưởng đến hắn. Mặt khác, tuyến đường phía nam gần đây chiến sự căng thẳng, quốc khố có hơi giảm sút, hôn sự của nhi thần đơn giản một chút là được.
Lão hoàng đế nghe hắn nói khiêm tốn nhã nhặn có hiểu biết như vậy thì liên tục gật đầu, trong bốn nhi tử, mặc dù không có tình cảm gì với hắn, nhưng hắn cũng là một người khiến người ta bớt lo nhất. 
Mà lúc Bùi Cẩn đi ra cửa, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười nham hiểm, hắn đã không đợi được đến ngày trêu chọc hành hạ tiểu sư sử rồi. 
......
Hợp bát tự, định ngày lành tháng tốt, đặt sính lễ, may xiêm y, chuẩn bị của hồi môn..... Mỗi một chuyện đều làm từ trên xuống dưới, thoáng cái đã đến mùng năm tháng tám.
Thu đã tới, thời tiết nắng nóng chưa tiêu tan, Nhan Thế Ninh mặc áo rộng cổ nằm trên giường, lòng băn khoăn. Ngày mai đã xuất giá rồi, làm sao cũng cảm thấy hoang đường, chỉ có người kia nhất định là rất đắc ý. 
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu nàng lại hiện ra khuôn mặt ôn hòa lại vô sỉ kia. 
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, vì sao ngươi cứ cố tình châm chọc ta chứ?*
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Từ sáu tuổi tới mười tám tuổi, mỗi lần gặp ngươi cũng chưa từng có việc gì tốt hết!*
Nghĩ lại vài lần gặp mặt trong mười năm này, Nhan Thế Ninh cảm thấy mình chính là một con chuột đáng thương, bị con mèo xảo quyệt Bùi Cẩn bắt được, cũng không ăn tươi nuốt sống một lần, chỉ luôn luôn dùng móng vuốt cào cào, đùa bỡn, thực là tức chết người đi được!
Nhưng may mắn là, nàng cũng không còn là Nhan Thế Ninh của mười hai năm trước rồi!
Bỗng nhiên Nhan Thế Ninh cảm thấy có chút kì quái, dựa vào tính tình của Bùi Cẩn, trong một tháng này cũng không nên yên tĩnh như vậy, bọn họ có hôn ước, lui tới cũng không cần phải chú ý nhiều như vậy, thế thì dù sao hắn vẫn nên nghĩ cách tìm nàng tiêu khiển chứ, thế nào mà cả một tin tức cũng không có? Thậm chí chỉ lộ mặt vào cái ngày đặt sính lễ, còn lại một lần cũng chưa từng đặt chân tới Tướng phủ. 
Nhan Thế Ninh
Nhan Thế Ninh
*Rốt cuộc là thằng nhãi này đang làm cái quỷ gì vậy chứ?*
Nhan Thế Ninh đang khó hiểu, đột nhiên nghe được cửa sổ có tiếng rất nhỏ, quay đầu nhìn chỉ thấy một người trèo cửa sổ đi vào...... 

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play