Ngoài cửa sổ, từ những tán cây xanh mướt vọng ra tiếng chim hót râm ran, vạt nắng mỏng manh vươn mình nung tan sương sớm.
Tần Thư Kỳ chậm rãi mở mắt, sờ soạng bên kia giường, trống không. Cô bật dậy, nhìn khắp xung quanh vẫn không thấy bóng dáng chồng mình đâu.
Cô vội vơ lấy điện thoại, đầu bên kia nhấc máy rất nhanh.
“Em dậy rồi à?” Giọng nói trầm ấm làm cô thoát khỏi sự mơ màng của giấc ngủ.
“Ừm... Em ngủ dậy không thấy anh, anh đang bận hả?” Bên kia khá ồn ào, chắc anh đang ở ngoài.
Tiếng cười khẽ mang theo sự cưng chiều của đầu dây bên kia vang lên.
“Vợ à, em ngủ đến hồ đồ rồi, hôm nay là ngày Bối Bối khai giảng, anh đang ở trường.”
Lúc này cô mới thật sự choàng tỉnh, phải, hôm nay là ngày Bối Bối tựu trường. Bối Bối, em gái thân yêu năm nay vừa vào lớp một, người chị đáng mến
là cô cùng người anh rễ mẫu mực đã hứa sẽ thay ba mẹ đưa con bé đến trường. Còn ông bà Tần bây giờ chắc đang ngồi thưởng trà, đọc báo ở chốn thâm sơn cùng cốc nào đó.
Mà có gì đó không đúng. Cô bật dậy khỏi giường lao nhanh vào phòng thay đồ, tay vẫn kẹp điện thoại.
“Sao anh không gọi em dậy, giờ thì hay rồi, ngày tựu trường mà người chị là em đây lại ngủ phì phò ở nhà.” Tay cô vừa chọn đồ nhưng miệng vẫn không quên càm ràm.
“Không vội, các cán bộ vẫn đang phát biểu, bữa sáng trên bàn ăn, 30 phút nữa Thiệu Diên sẽ sang đón em, ước chừng vừa kịp thời gian trao thưởng.”
Cô là một phá gia chi tử, à không phá gia chi thê chính hiệu. Moi móc một khoản khổng lồ của chồng rồi tài trợ toàn diện cho trường học, mở một mục trao thưởng khuyến khích học tập đầu năm. Và tiết mục phát thưởng đương nhiên phải do chính tay cô trao, như vậy mới thỏa lòng hư vinh của cô.
Sau màn chia tay bịn rịn qua điện thoại, cô ngoan ngoãn thay đồ, ăn sáng. Vừa xuống nhà liền thấy chiếc xe trắng có logo hình địa cầu quen thuộc. Thiệu Diên bước xuống, vòng qua mở cửa ghế sau giúp cô.
“Phu nhân, đi thôi.”
Trong ấn tượng của cô, Thiệu Diên lúc nào cũng hệt như khúc gỗ, không có quá nhiều biểu cảm. Thậm chí, đôi lúc cậu ấy cười cô cũng thấy hơi kỳ
kỳ. Vóc dáng tầm hơn mét tám, gương mặt điển trai với làn da hơi ngăm kia, quả thực bắt mắt, nhưng gắn nụ cười lên đó nhìn sao vẫn thấy không hợp, vẫn là mặt lạnh hợp hơn. Nhìn tới nhìn lui, diện mạo hay biểu cảm của Thiệu Diên nào có giống một trợ lý ngày ngày ngồi máy lạnh mà giống một vệ sĩ, à không, xét theo cử chỉ thì trông càng giống một quân nhân hơn.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn từ cửa nhà bước lên chiếc xe đang đỗ trên sân mà trong đầu cô đã nhảy ra biết bao nhiêu là suy nghĩ. Vậy nên khoảng
thời gian mười lăm phút ngồi xe từ nhà đến trường học, cô dường như đã nhớ lại toàn bộ lịch sử giữa cô và người chồng tiêu chuẩn của mình.
Anh hơn cô bốn tuổi, được ba mẹ cô đón về từ cô nhi viện, nhưng ông bà Tần không nhận anh làm con mà chỉ nuôi dưỡng anh như chăm con giùm một người bạn. Lúc đó cô không hiểu, nếu nhận anh làm con trai thì chẳng phải cô có một người anh trai danh chính ngôn thuận rồi sao. Mãi đến khi dần trưởng thành cô mới hiểu, có lẽ ba mẹ cô đã sớm nhìn ra, quan hệ giữa anh và cô không nên là anh em, mà là phu thê. Ông bà Tần cũng thật là... có mắt nhìn quá đi.
Anh vốn thông minh, ở trường thành tích luôn vượt trội, cộng thêm vẻ ngoài đã hấp dẫn không ít hoa đào đến. Bờ môi mỏng, sóng mũi cao thẳng, đôi
con ngươi xanh lam hiếm thấy, làn da trắng điển hình của người phương Tây, làm anh trở nên nổi bật. Do nhỏ hơn bốn tuổi, nên khi anh học cấp hai thì cô học cấp một, đến khi anh lên cấp ba cô mới mò lên được cấp hai, không có duyên cùng trường
với anh. Cô không biết anh đã vượt ải của những hoa đào ở trường học như thế nào, nhưng dường như tâm trí anh chỉ quan tâm đến việc học và cô bạn nhỏ ‘cùng nhà’ là cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh lập một công ty sản xuất sản phẩm công nghệ thông minh.
Năm đầu tiên cô lên đại học, ba mẹ lại sinh thêm một đứa em gái ngoài kế hoạch. Sau khi đứa em từ trên trời rơi xuống được ba tuổi thì cô và anh kết hôn, đón con bé qua ở cùng. Còn ba mẹ cô, ông bà Tần tiêu diêu tự tại ngao du chân trời góc bể. Có lẽ là do họ quá yên tâm về con rễ, chứ một đứa con gái không làm việc gì ra hồn như cô thì họ không đặt quá nhiều kỳ vọng.
Anh chăm cô và em gái hệt như chăm hai đứa con. Sự chăm lo tới tận chân răng của anh làm cho những bạn học của cô ghen tỵ đỏ mặt, nhưng biết làm sao, ai bảo cô sinh ra đã có số hưởng. Lúc còn học trung học cô hầu như không có bạn bè thân thiết, đến lúc vào đại học, cô vừa than thở với anh việc này thì y như rằng hôm sau có một cô bạn cực kỳ khả ái đến bắt chuyện làm bạn với cô.
Cô cảm thấy anh như đấng cứu thế, như ngôi sao may mắn của đời mình.
Giọng nói của Thiệu Diên vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“Phu nhân, chủ tịch đang ngồi ở hàng ghế thứ tư, Bối Bối tiểu thư ngồi đầu hàng trong cùng bên phải.”
“Ừm... cảm ơn anh.”
Cô xuống xe xong còn giơ tay lên tạm biệt với Thiệu Diên. Ừm thì cô muốn thân thiện hơn một chút với cấp dưới của chồng, nào ngờ anh ta khẽ mỉm cười gật đầu với cô. Trời ạ, lại cười, thật sự nhìn không quen.
Vừa vào trong cô liền thấy bóng hình quen thuộc ấy, anh đan hai tay đặt trên bàn, mắt dõi về hướng của Bối Bối. Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng
kia, cô bất giác mỉm cười. Ngắm anh bao nhiêu năm qua cô vẫn chưa ngắm chán, thậm chí ngày càng ‘nghiện’ anh hơn, quyến luyến mùi hương nhàn nhạt trên người anh, quyến luyến nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt cưng chiều mỗi khi anh nhìn cô.
Không biết vì sao, trong cô luôn có một nỗi sợ mơ hồ mỗi khi không có anh cạnh bên, chính là cảm giác vô cùng bất an, thấp thỏm. Thế nên sáng nay,
lúc thức dậy không thấy anh, cô đã vội vã gọi điện thoại, nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc ấy cô mới có thể bình tĩnh lại.
Trong đầu cô luôn có suy nghĩ dù trời có sập xuống thì cô và anh cũng sẽ không chia cách, vì anh chính là bầu trời của cô.
Như có thần giao cách cảm, anh cũng quay đầu lại nhìn cô, giây phút hai ánh mắt chạm nhau, tim cô vẫn đập liên hồi, hệt như lần đầu biết yêu. Tình
yêu của hai người dường như không phai nhòa theo năm tháng, mà ngày càng sâu đậm hơn, đến khắc cốt ghi tâm.
Anh nhìn cô, đôi môi mỏng hơi rướn lên, sau đó đứng dậy tiến về phía cô, dắt cô trở lại chỗ ngồi.
Lúc ngồi vào ghế cô mới nhớ lại, lúc nãy chỗ ghế cạnh anh vẫn luôn trống, thì ra anh chiếm chỗ sẵn cho cô. Nghĩ đến đây cô không khỏi bật cười.
“Cười gì vậy?” Anh giơ tay lên xoa đầu cô tựa như xoa một con mèo.
Cô vuốt vuốt lại mái tóc bị anh vò rối: “Không có gì, tại em vui mà.”
“Em lên đi, tiết mục em chờ đợi nhất đến rồi.” Anh nhướng mày hất cằm về phía trước, ý bảo cô nhìn theo.
Từng thùng đồ kềnh càng đang được khiêng lên, trong đó không gì khác mà là một đám robot thông minh nhí dạy trẻ đọc chữ. Cô dùng số tiền chôm chỉa được từ túi anh đi mua đồ của chính công ty anh.
Cô ưỡn ngực thẳng lưng, nện đôi cao gót kiêu sa bước lên bục trao thưởng. Lúc trao tới Bối Bối, con bé còn nháy mắt một cái rồi cười tươi rói, nhưng không có những hành động hay lời nói thể hiện sự quen biết với cô.
Cái con bé này, còn bày trò khiêm tốn, sớm muộn gì cả trường cũng biết, còn giấu giếm làm gì.
Kết thúc buổi khai giảng, Diệp Thương Phong từ chối lời mời ở lại dùng tiệc, nhanh chóng ra ngoài bế thốc Bối Bối lên bằng một tay, tay còn lại nắm
tay cô rảo bước vào chỗ đỗ xe.
“Chồng ơi, em thấy anh giống siêu nhân thật.”
Cô ngồi ở ghế lái phụ nhìn anh lái xe, không khỏi phải cảm thán. Bối Bối thì mãi mê ăn đồ ăn vặt ở ghế sau.
“Hửm?” Anh nhướng mày, có vẻ không hiểu ý cô.
“Anh xem đi, công ty giờ cũng đã lớn như vậy, mà sao anh vẫn ngày ngày rảnh rỗi được nhỉ. Thời gian dạo phố với em còn nhiều hơn cả thời gian đi
làm.”
“Công ty đã đi vào quỹ đạo, mỗi bộ phận đều có nhiệm vụ riêng, quy trình đều đã được tự động hóa, anh chỉ phụ trách giám sát phê duyệt mà thôi. Mà những việc đó Thiệu Diên cũng làm được.”
Mặc dù vẫn hơi lấn cấn nhưng với giọng điệu thuyết phục của anh, cô cũng không hỏi tiếp.
“A...” Cô choàng tỉnh, nhìn xung quanh chỉ thấy ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ. Cô nghe tim mình đang đập thình thịch trong lòng ngực. Lặng lẽ ngồi dậy,
đưa tay vén mái tóc lòa xòa lên mới phát hiện, khắp mặt mồ hôi nhễ nhại, đến cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm.
Người đàn ông bên cạnh có lẽ cũng bị tiếng kêu của cô làm thức giấc. Anh ngồi dậy kéo cô dựa vào ngực mình, một tay vỗ vỗ bên vai, một tay vòng qua xoa đầu cô.
“Sao vậy em, gặp ác mộng sao?”
Cô khẽ gật đầu. Cổ họng cô lúc này khô khốc thốt không ra tiếng.
Anh với tay lấy cốc nước bên đầu giường đưa cô, nhấp một ngụm cô mới dần bình tĩnh lại.
“Mơ thấy gì rồi, sao lại sợ đến mức này?”
“Thương Phong.” Cô khẽ mấp máy môi.
“Rất đáng sợ!” Cô hít sâu một hơi để thông khí đang tụ giữa lồng ngực.
“Em mơ thấy một thứ gì đó như đĩa bay, tốc độ của nó rất nhanh, chỉ thoáng cái đã nhả đạn hủy diện một khu vực.”
“Có rất nhiều... rất nhiều người chết.” Cô run rẫy.
“Cả ba mẹ em, cả Bối Bối cũng...” Cô bật khóc, hai tay vòng qua ôm chặt thắt lưng Diệp Thương Phong. Cô vùi mặt vào ngực anh, như tìm kiếm lại
chút cảm giác an toàn, tìm lại một chút bình tĩnh.
Do cúi đầu nên cô không thấy được, sắc mặt Diệp Thương Phong lúc này vô cùng khó coi, đầu mày nhíu chặt.
Anh vỗ về: “Kỳ, đừng sợ, chỉ là mơ thôi.”
“Nhưng nó rất chân thật.” Cô vẫn còn run rẩy. “Thương Phong... em sợ.”
Anh vừa vuốt ve vừa nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Vén mái tóc đang rối tung của cô qua hai bên tai, dùng khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi sợ hãi rồi
khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Có lẽ do em quá nhớ họ, sáng mai gọi ba mẹ nói chuyện cho khuây khỏa, có được không?” Anh dịu giọng dỗ dành.
“Ngoan nào, ngủ đi em. Anh ở đây, anh nhìn em ngủ.”
Nghe giọng của anh, nhìn ánh mắt kiên định pha chút dịu dàng của anh, cô bình tâm trở lại.
“Em muốn nghe anh kể chuyện... về các hành tinh.” Mỗi khi cô khó ngủ, anh đều kể cho cô nghe những truyền thuyết về vũ trụ, những câu chuyện về người ngoài hành tinh mà cô không thể tìm thấy ở bất kỳ cuốn sách nào.
“Được, ngoan, nhắm mắt lại nào, anh kể em nghe.”
“Sau Vụ nổ lớn* ba triệu năm, hành tinh Meraki ra đời, trải qua hai tỷ năm phát triển và tiến hóa, hình thành Đế Quốc Meraki vĩ đại- một trong những nền văn minh sớm nhất và tồn tại lâu nhất trên vũ trụ...”
*Vụ nổ lớn: Vụ nổ Bigbang, khởi đầu của vũ trụ
Theo giọng kể cuốn hút của anh, cuối cùng thì Tần Thư Kỳ cũng chìm vào giấc ngủ. Để lại người đàn ông bên cạnh đang đăm chiêu nhìn cô.
***
Tần Thư Kỳ làm việc tại bộ phận y tế trong công ty của chồng mình, Diệp Thương Phong. Công việc tương đối nhàn hạ, chỉ thỉnh thoảng băng bó cho
nhân viên không cẩn thận bị máy móc làm bị thương. Vì công việc nhàn hạ mà lương lại tốt nên cô năn nỉ Diệp Thương Phong cho cô bạn thân của mình, Dương Xuyên vào làm cùng.
Thế là ngày ngày trong văn phòng chỉ có hai người, Tần Thư Kỳ và Dương Xuyên nói chuyện trên trời dưới đất, nhàn hạ nhưng không nhàm chán.
Đang mải mê nói về giấc mơ kỳ lạ làm Tần Thư Kỳ toát mồ hôi đêm qua thì tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó cửa phòng bật mở.
“Vợ à, đi ăn trưa thôi.”
Dù nói chuyện có hăng say đến mấy, thì với giọng điệu và gương mặt mê hoặc chết người của ông chồng này, Tần Thư Kỳ cũng đành buông tay chịu trói, tạm biệt Dương Xuyên rồi sóng vai với Diệp Thương Phong ra nhà ăn.
Cảnh tượng thân mật anh gắp qua em gắp lại, anh đút em há miệng ăn của vợ chồng chủ tịch đã không còn làm người trong nhà ăn ngạc nhiên mấy nữa.
“Chồng ơi, em nghe Xuyên Xuyên nói hôm qua chị Lý bên phòng kế toán làm rơi mất nhẫn cưới.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Thương Phong dùng khăn giấy lau sốt cà chua vương bên mép Tần Thư Kỳ, hỏi.
“Thì chồng chị ấy hùng hổ mắng chị ấy chứ sao, còn nói do chị ấy lén lút với người khác bên ngoài, tháo nhẫn ra nên mới làm rơi được.”
Anh vẫn từ tốn cắt thịt rồi bỏ vào đĩa của cô, nghe cô huyên thuyên.
“Trong chăn mới biết chăn có rận.” Nghe xong câu chuyện, anh nhàn nhạt đáp.
Ngẫm nghĩ cũng đúng, cô bỏ một miếng thịt vào miệng, mềm như tan ra, mùi vị rất đúng ý cô làm cô hạnh phúc không thôi. Ngước đôi mắt đã sáng lên vì đồ ăn nhìn người đàn ông đối diện vẫn đang từ tốn ăn uống kia.
Cô không nhịn được cất giọng hỏi: “Sao chưa từng thấy anh mắng em, thậm chí em còn chưa từng thấy anh tức giận bao giờ?”
Anh mỉm cười, lấy khăn lau tay rồi vươn tới cốc một cái rõ đau lên trán cô.
“Ngốc ạ, mắng em làm gì?”
Cũng đúng, cô có làm gì đâu chứ.
“Anh chưa bao giờ thấy tức giận với em sao?” Hỏi xong câu này cô cũng tự thấy mình hỏi hết sức dư thừa.
“Không có.”
“Vì sao?” Cô vẫn hỏi lại theo phản xạ.
“Vì em ngoan.” Nói xong anh nở một nụ cười tựa ánh nắng ban mai làm cô ngẩn ngơ.
Lúc này chợt nhớ ra gì đó, cô buông nĩa ăn xuống bàn, khoanh hai tay dướn người lên nhìn anh.
“Nếu em không nghe lời anh thì sao?”
Anh nhướng mày khó hiểu.
Cô chỉ tay về một hướng: “Nếu vì quá tò mò mà em bước vào căn phòng kia, anh có giận em không?”
“Em đã vào rồi?” Anh cau mày, nét dịu dàng cũng mất đi vài phần.
Cô chợt nhận ra câu hỏi vu vơ của mình có vẻ đã chạm vào vảy ngược của anh, vội xua tay.
“Không có không có, em chỉ giả dụ thôi, em đã hứa với anh không vào là không vào.”
Thấy cô có vẻ khẩn trương, anh bước vòng qua ngồi xuống cạnh cô, áp đầu cô vào lòng mình, dịu giọng: “Kỳ, đó là phòng nghiên cứu bức xạ, rất
nguy hiểm, cả công ty chỗ nào em cũng có thể đi, chỉ duy nhất căn phòng đó thì không được. Nếu em có mệnh hệ gì, em nói anh phải làm sao.” Anh thở dài.
“Hứa với anh, đừng vào đó, nhé!”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giơ tay kéo dãn ấn đường bị chân mày cau lại thành thành chữ Xuyên của anh.
“Em hứa với anh, sẽ không vào đó.” Dù rất hiếu kỳ, nhưng cô không muốn làm anh giận, không muốn thấy anh buồn.
Cây cối xanh mướt vẫn còn ngậm nước sau mưa, trên không trung từng
đàn chim nối nhau chao liệng, một khung cảnh trong mơ của biết bao con người
nơi đô thị hối hả.
Tia nắng đã xuyên qua cửa sổ rọi lên gương mặt đang say giấc của
cô gái. Cảnh tượng mỹ nhân say ngủ không duy trì được bao lâu đã biến mất tăm
khi chăn bị Tần Thư Kỳ đá văng xuống đất. Cô uể oải bò dậy từ tư thế không thể
‘thục nữ’ hơn, lửng thửng bước ra khỏi phòng.
Chân chưa bước đến bếp đã nghe mùi hương ngào ngạt, là món thịt hầm
củ cải cô thích ăn nhất. Vừa ngủ dậy không lâu nên đầu óc còn hơi ngẩn ngơ, cô
lê bước chân nặng nề ngồi vào bàn ăn, nhìn anh cho bữa sáng vào bát mang đến
cho cô, đặt một cốc sữa trước mặt cô rồi cầm một cốc ngồi sang bên cạnh, vừa uống
sữa vừa đọc báo.
Khoảnh khắc này, cô cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất
trên đời.
Cả cuộc đời không cần nổ lực nhưng lại có một cuộc sống viên mãn,
không khác gì một giấc mơ.
Bây giờ ngẫm lại, quả thực trên đời này cô chẳng yêu thích thứ gì
ngoài anh cả. Đến cả ước mơ hình như cô cũng không có. Khi đăng kí vào đại học
cô thậm chí còn phải hỏi Diệp Thương Phong xem bản thân nên học ngành gì.
***
“Anh thấy em học ngành nào thì ổn?”
“Vậy em thích ngành nào?”
“Em không thích ngành nào cả.”
“Em có yêu cầu về nghề nghiệp không?”
“Hmm...” Cô ngẫm nghĩ. “Ngành nào dù có tận thế cũng vẫn làm được.”
“Vậy thì học y.”
“Ồ.” Cô nghe lời anh điền vào.
Vốn cô chỉ định chọn bừa một ngành, dù sao thì tốt nghiệp cô cũng
vào công ty của anh làm mà thôi. Bất ngờ là vào những năm đại học, việc học của
cô tương đối dễ thở. Nhìn bạn bè ai nấy vò đầu bức tóc học tập, còn bản thân
như được ai tiêm kiến thức vào đầu, học tới đâu biết tới đó. Ngành mà anh chọn
giúp quả thật kỳ diệu. Đôi lúc cô còn nghĩ liệu anh có phải thiên thần mà trời cao
ban cho cô hay không.
Bất giác lại nhớ tới, một ngày nọ, ba mẹ về nhà nghỉ chân trước
chuyến đi kế tiếp nên đón Bối Bối về, lúc đó cô và anh có khoảng không gian
riêng như đôi vợ chồng son.
Anh lái xe chở cô ra vùng ngoại ô ngắm sao. Hai người ngồi trên
bãi cỏ rộng lớn, ngắm nhìn bầu trời đầy tinh tú lấp lánh. Không ai lên tiếng,
có lẽ vì sợ chỉ khẽ động một cái sẽ làm vỡ mộng cảnh trước mặt. Cứ như vậy, cô
tựa vào anh ngắm nhìn bầu trời đêm thật lâu.
“Em thích gì nhất?” Trên đầu vang lên giọng nói ấm áp, dịu dàng của
anh.
“Em thích địa cầu này.” Vì nó có anh. Những hành tinh anh kể rất
thú vị, nhưng em chỉ thích địa cầu này, và cuộc sống bình yên với anh ở nơi
đây, cho đến đầu bạc răng long.
Anh cúi đầu trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
Sau đó vài tháng, công ty của Diệp Thương Phong tung ra mẫu xe
thông minh với hệ thống điều khiển AI hiện đại. Logo là hình quả địa cầu.
Nhớ lại tối đó anh hỏi cô thích gì, cô nói thích địa cầu, thế là
logo hình quả địa cầu. Nếu lúc đó cô nói cô thích anh, có lẽ nào anh sẽ lấy bản
thân đi sao chép lại làm mẫu logo. Nghĩ đến logo là vẻ mặt lạnh lùng hay cau
mày của anh, cô không khỏi bật cười thành tiếng.
***
“Đang ăn sao lại cười ngốc nghếch thế kia?”
Lời của anh kéo cô từ chín tầng mây về lại mặt đất. Thì ra nãy giờ
tâm trí cô đã bay xa đến thế, cô tự cười bản thân mình. Không biết là, anh có
hay hoài niệm giống cô không.
“Buổi trưa anh đón Bối Bối đến công ty chơi nha, em có hẹn đi chọn
nhà mới với Xuyên Xuyên. Hôm nay em và Xuyên Xuyên đã xin nghỉ buổi chiều rồi.”
“Sẵn tiện dạo xem thích gì thì cứ mua, quà cưới của Dương Xuyên
anh sẽ chuẩn bị.”
Cô nở nụ cười tươi hơn hoa hướng dương gặp nắng. “Tạ chủ long ân.”
Ghé mặt tới hôn chụt lên má anh một cái rồi chạy phắng đi thay đồ.
Bỏ lại ‘bệ hạ’ ngồi ngẩn ngơ. Cái gì mà ‘tạ chủ long ân’, chắc lại
xem phải bộ phim nào rồi. Anh lắc đầu cười khổ.
***
Tần Thư Kỳ và Dương Xuyên mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, căn nhà
trong mơ mở cửa thấy biển, buổi sáng nghe tiếng sóng rì rào, buổi chiều nằm
trong phòng cũng ngắm được hoàng hôn ở đâu không thấy, chỉ thấy căn nhà trước mặt
mở cửa ra nhìn xuống toàn nhà là nhà, làm gì có một giọt nước biển nào, chỗ này
cách bờ biển phải vài chục km.
Web môi giới bất động sản lớn như vậy mà lại duyệt bài đăng thông
tin sai lệch, thật hết nói nổi. Tần Thư Kỳ cầm túi lên định kéo tay Dương Xuyên
rời đi thì bị người môi giới gọi lại.
“Chúng ta có thể thương lượng lại về giá cả.”
“Chúng tôi không thương lượng với kẻ lừa đảo.” Thư Kỳ nói bằng giọng
đanh thép. Dù được Diệp Thương Phong nuôi như chim hoàng yến trong lồng kín,
nhưng khả năng ăn nói của Thư Kỳ thì chưa để bản thân chịu thiệt bao giờ.
“Ấy, tôi nào có phải kẻ lừa đảo, do chúng ta khác nhau mà thôi.”
Lời này của người môi giới hơi khó hiểu.
“Thế là ý gì?” Dương Xuyên hỏi lại.
“Thứ trước mặt tôi thấy là biển khơi, vì trong lòng tôi có biển.
Hai vị không thấy được là bởi vì trong lòng không có biển.” Cái dáng béo ú của
người môi giới tiến lên gần cửa sổ hai bước.
“Nào, đến đây, nhắm mắt lại và cảm nhận, hai vị có thể nghe được
tiếng sóng biển vỗ vào bãi đá.”
Trên gương mặt tròn vo đang nhắm tịt mắt hưởng thụ ‘tiếng sóng biển’
kia của người môi giới, Tần Thư Kỳ và Dương Xuyên đều nhìn ra ba chữ to đùng:
“Đồ thần kinh.”
Hai người lặng lẽ rời đi, bắt xe đến trung tâm mua sắm gần đó dạo
chút rồi đi xem căn khác.
“Tớ nổi hết cả da gà đây này.” Dương Xuyên vừa nói vừa chà xát hai
tay.
“Ở lâu thêm chút không chừng chúng ta đã thành mỹ nữ bán hoa ở xó
xĩnh nào đó rồi.” Nghĩ lại vẻ mặt tận hưởng sóng biển của người môi giới, Tần
Thư Kỳ cũng không khỏi rùng mình.
“Mấy loại lừa đảo hay buôn người gì đó tớ nghĩ phải làm ăn kín đáo
lắm chứ, không ngờ lại lộ liễu đến vậy. Cho dù không phải tội phạm thì tên đó hẳn
là bị bệnh tâm thần, thần trí không minh mẫn.” Có vẻ Dương Xuyên đã bị tên lừa
đảo kia chọc tức. Cũng phải, tâm trạng xem nhà mới đang phơi phới bị cắt đứt cơ
mà.
“Mỹ nữ bớt giận, nộ khí hủy dung, cớ gì phải tức giận mấy tên bịp
bợm chứ, dù sao cũng chưa mất tiền.” Tần Thư Kỳ thấy bộ dạng tức giận của Dương
Xuyên hơi giống Bối Bối, không nhịn được bật cười.
“Cậu thì hay rồi, có anh chồng chống cho cả bầu trời, đâu có cần...”
Lời của Dương Xuyên chưa dứt nhưng người đã biến mất.
Tim Tần Thư Kỳ đập thịch một tiếng. Chuyện vừa xảy ra quá nhanh,
cô chưa kịp phản ứng lại. Đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người trong trung tâm
thương mại cũng dần biến mất, tan thành những mảng khói xám.
Chỉ một thoáng trên đầu cô đã là bầu trời xanh thẳm, không còn
trung tâm thương mại nào nữa.
Điện thoại vang lên, là của Diệp Thương Phong.
“Em quay đầu lại, chảy thẳng về phía công ty, anh đến đón em.”
Cô không do dự dù chỉ một khắc, quay đầu cắm cúi chạy.
Rất nhanh, Diệp Thương Phong đã lái xe đến trước mặt cô.
“Chúng ta đi đâu?”
“Về công ty.”
Những kiến trúc phía sau không ngừng biến mất. Thư Kỳ chỉ nghe thấy
tiếng tim đập ngày một nhanh, không kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau cô mới tìm lại được giọng nói.
“Thương Phong.”
“Ừm.” Anh khẽ đáp một tiếng, tựa hồ để cô biết anh vẫn còn tồn tại.
“Lúc nãy... Xuyên Xuyên đang nói chuyện với em...” Cô run rẫy. “Rồi
đột nhiên biến mất... Mọi người xung quanh như hiệu ứng domino... cũng lần lượt
biến mất.”
Lúc này, bầu trời bên ngoài cũng từ xanh chuyển sang xám xịt.
Xe dừng lại đột ngột làm cả người Tần Thư Kỳ theo quán tính đổ ra phía trước. Diệp Thương Phong nhanh chóng đưa tay qua tháo dây an toàn rồi ôm cô ra khỏi xe, lao về phía tòa nhà trụ sở công ty. À không, bây giờ ở đó chỉ còn độc mỗi căn phòng kia, căn phòng nghiêng cứu bức xạ mà anh không cho cô vào. Lúc này nó không còn là căn phòng nữa, mà chỉ còn mỗi cánh cửa, phía trong là một mảng ánh sáng trắng chói mắt, không nhìn được bên
trong nữa là gì.
Anh ôm cô lao về phía cánh cửa.
Lúc này đây nước mắt cô tuôn rơi lã chã. Có một dự cảm không lành ập tới, nó
làm lòng ngực cô tắt nghẽn. Khó khăn lắm cô mới mở miệng được: “Thương Phong,
chuyện gì vậy?”
“Sau này em sẽ biết, không còn nhiều
thời gian nữa.”
Nhìn cánh cửa đang ngày một gần,
nhìn người đàn ông trước mắt trán lấm tấm mồ hôi, đầu mày cau chặt, trong lòng
cô dấy lên một cảm giác bất an.
“Đừng bỏ em lại.” Cô nhìn anh bằng
ánh mắt ngấn nước.
“Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại.”
Do đang chạy nên hơi thở anh trở nên gấp gáp.
“Ý của em là... chúng ta đừng xa
nhau.” Cô choàng tay qua cổ anh, vùi mặt vào ngực anh khóc nức nở.
Chạy đến trước cánh cửa, anh thả
cô xuống. Hai tay ấn chặt bả vai cô, nói rành mạch từng chữ một: “Kỳ, anh xin lỗi,
anh không thể hứa với em.”
Dứt câu, anh đẩy cô vào trong cánh
cửa. Trước khi mất đi ý thức, cô thấy anh đứng đó nhìn mình, nét mặt anh đau khổ
đến vậy, cô đơn đến vậy. Hình như... anh còn rơi nước mắt nữa. Cô cố vươn tay
lau đi những giọt nước mắt đang lăn xuống đó, nhưng không thể. Cô chìm vào mảng
sáng trắng, mất đi ý thức.
Lúc mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy
trước mắt cũng là một màu trắng, nhưng là màu trắng của ánh đèn. Cô khó khăn cử
động cổ nhìn xung quanh, một căn phòng độc một màu trắng toát, đèn đuốc sáng
choang. Cô chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện trên người mình gắn đầy những dây nhợ nối
với đống máy móc kềnh càng bên cạnh. Một loạt ký ức ùa về khiến đầu cô đau như
búa nổ, bất tri bất giác, nước mắt lại trào ra làm nhòe tầm nhìn của cô.
Thì ra, tất cả chỉ là một giấc mộng.
“Phu nhân đã tỉnh rồi ạ?” Một giọng nói cung
kính quen thuộc vang lên.
Thiệu Diên cầm một khay chất đầy
loại chất dịch lỏng đi vào.
“Thiệu Diên, Tướng quân đang ở
đâu?” Trong đầu cô vẫn còn hiển hiện hình ảnh Diệp Thương Phong đứng sau cánh cửa
nhìn cô rời đi, cô muốn làm rõ điều gì đang diễn ra.
“Tướng quân đã ra ngoài thực hiện
nhiệm vụ, thưa phu nhân.” Thiệu Diên cầm khay chất lỏng đặt lên bàn rồi đẩy
sang một bên.
“Phu nhân đã tỉnh lại thì không cần
tiêm dịch dinh dưỡng nữa, tôi sẽ chuẩn bị ít đồ ăn cho phu nhân.” Nói rồi anh định
quay bước ra ngoài.
“Tôi muốn nghe sự thật.” Cô hít
sâu một hơi, giơ tay lau nước mắt đi để tầm nhìn rõ ràng hơn.
Rõ ràng bước chân đang rời đi của
Thiệu Diên khựng lại.
“Ngài Tướng quân dặn dò tôi ở lại
chăm sóc và trấn an phu nhân.” Thiệu Diên quay lại, trên gương mặt vô cảm của
anh ta có hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Vì có thể, ngài Tướng quân không
thể quay về được nữa.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play