Sau một đêm dài ân ái, Phạm Anh Hào tỉnh dậy với một gương mặt tràn đầy sự mệt mỏi vì ngủ không được đủ giấc.
Quay qua nhìn người con gái không một mảnh vải che thân nằm ở nên cạnh, Phạm Anh Hào không giấu được sự vui sướng liền hôn nhẹ lên đôi môi của cô gái và nói.
“Trương Tiểu Mạn, nhanh dậy đi thôi? Không phải hôm nay em phải chuẩn bị và ký hợp đồng gì đó hay sao?”
Vươn người ngồi dậy, Trương Tiểu Mạn vẻ mặt hành phúc nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ đáp.
“Vâng, em dậy rồi đây?”
“À đúng rồi, hôm nay là ngày anh đi làm đầu tiên đúng không? Họ hẹn anh chín giờ có mặt mà bây giờ mới có sáu giờ hơn, sao anh không nằm nghỉ thêm một chút nữa cho đỡ mệt. Chứ tối qua anh làm việc cật lực như thế thì ngủ ít như vậy thì chắc sẽ mệt lắm?”
“Anh ổn mà”.
Đặt nhẹ tay lên đầu cô, Phạm Anh Hào lắc đầu đáp.
“Phục vụ em bất kể ngày hay đêm đều là vinh hạnh và cũng là niềm vui của anh mà. Em dậy soạn sữa trước đi để anh chuẩn bị đồ ăn sáng”.
Bước xuống khỏi giường, Phạm Anh Hào chỉ kịp mặc áo rồi đi nhanh vào bếp.
Nhìn bóng lưng Phạm Anh Hào đang tất bật, Trương Tiểu Mạn cảm thấy bản thân hạnh phúc biết nhường nào. Trong mắt những người khác thì hắn không phải một người đàn ông tài giỏi và có rất nhiều thiếu sót. Thậm chí còn có phần yếu kém đối với những mẫu người có công việc ổn định và lý tưởng khác.
Hắn không tài giỏi như những người có tri thức, không có tài năng để làm những công việc quan trọng và không có được công việc ổn định. Nhưng đối với cô thì hắn chính là một mẫu người lý tưởng, một người đàn ông chu đáo và biết quan tâm đến người khác. Hắn là một người luôn luôn mang lại cho cô một cảm giác thoải mái và là người cực kỳ đáng tin.
Năm năm trước!
Khi cô còn là một cô sinh viên năm thứ ba của một trường đại học có tiếng ở trong thành phố, còn hắn lúc đó chỉ là một chàng thanh niên mười tám mười chín tuổi chân ướt chân ráo từ dưới quê mới lên thành phố để kiếm việc làm.
Nhớ lại ngày hôm đó, Trương Tiểu Mạn cùng người bạn thân tham dự bữa tiệc sinh nhật của một tiền bối ở trong khoa tại một quán Bar thì bị một nhóm bốn tên thanh niên xăm trổ, trên người thì nồng nặc mùi bia mùi rượu chặn lại. Chúng ve vãn, gạ gẫm và bắt ép cả hai người đi uống rượu cùng chúng.
Lúc đó cô đã rất sợ hãi và mong muốn có một người bạn nào đó giúp đỡ nhưng trong đám bạn lại chẳng có một ai dám đứng ra và những người ở xung quanh đó chỉ cười đùa trên nỗi sợ hãi của hai người.
Ngay khi cô cảm thấy tuyệt vọng nhất thì có một chàng thanh niên trẻ tuổi mang trên mình một bộ trang phục bảo vệ đứng chắn trước mặt cả hai người. Người đó không ai khác chính là Phạm Anh Hào, một người vừa đặt chân lên thành phố chưa được hai tuần và chỉ mới làm công việc bảo vệ cho quán Bar.
Bị bốn tên xăm trổ đó lớn tiếng chửi mắng xối xả, đe dọa và thậm chí còn ra tay đánh hắn. Trong hoàn cảnh đó, Phạm Anh Hào biết bản thân ra tay đánh những tên đó thì sẽ mất việc nhưng hắn không chịu được cảnh bốn tên thanh niên to cao lại ức hiếp hai người con gái chân yếu tay mềm.
Rồi những người bạn, những người xung quanh thì sợ hãi và không có một ai dám đứng ra, càng quá đáng hơn là họ còn cười trên nỗi đau của hai người.
Không chịu được cái cảnh này, Phạm Anh Hào mặc kệ những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo mà lao đên đánh trả. Khác với chúng, vóc dáng Phạm Anh Hào lúc đó nhỏ hơn rất nhiều, cao hơn một mét bảy và chỉ nặng có sáu mươi ký nhưng hắn lúc ở quê vừa học cấp ba vừa lặn lội làm đủ việc chân tay nên cơ thể khỏe mạnh và trông cơ bắp hơn những người đồng tuổi rất nhiều.
Trong trận đánh lộn đó, Phạm Anh Hào dùng sức một người đánh gục bốn tên có cơ thể to lớn hơn bản thân và trên người cũng bị thương không ít nhưng hắn chẳng mảy may để ý đến mà quay qua hỏi han hai người một cách ân cần.
Nhìn người xa lạ đứng trước mặt, Trương Tiểu Mạn lúc đó không thể rời mắt khỏi hắn, hơi thở cô dần trở nên gấp gáp, nhịp tim cô lúc đó đột nhiên đập mạnh và trở nên loạn xạ. Trong vô thức, ánh mắt hai người nhìn nhau và cô chỉ đứng thế nhìn hắn mà quên đi mọi thứ ở xung quanh.
Cô, một người con gái xinh đẹp, giỏi giang đã rung động trước một người xa lạ và yêu hắn ngay lần gặp mặt đầu tiên.
Ở bên nhau suốt một thời gian dài, cả hai người đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm trong tình cảm và cuộc sống hằng ngày. Dẫu có gặp bao nhiêu khó khăn, bị gia đình ngăn cấm biết bao nhiêu lần nhưng cả hai vẫn lạc quan và vượt qua được hết tất cả.
Trong mắt cô, hắn chính là người đàn ông mà cô yêu nhất và trong mắt hắn thì cô cũng chính là người quan trọng nhất.
Mặc dù cả hai đã chuyển đến sống chung với nhau được một thời gian và ngắm nhìn bóng lưng của hắn rất nhiều nhưng mỗi một lần như thế thì cô vẫn có cảm giác rung động và xao xuyến giống như ngày đầu.
Mặc vội áo quần, Trương Tiểu Mạn đi lại gần rồi vòng tay ôm chặt lấy hắn từ sau lưng và nói.
“Có lẽ em là người con gái hạnh phúc nhất khi có một người yêu tuyệt vời? Giá như mình không phải đi làm và cứ mãi như thế này thì tốt biết mấy”.
Phạm Anh Hào thở dài một hơi, hắn quay qua nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Này, anh đang nấu ăn đấy?”
Trương Tiểu Mạn lắc đầu, đáp.
“Thế thì đã sao? Em muốn được ôm anh như thế này mãi”.
Cảm thấy bất lực, Phạm Anh Hào quay người, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô và nói.
“Làm gì thì trước mắt cũng phải đánh răng rửa mặt đi đã chứ?”
“Tối hôm qua anh đã làm nhiều như thế rồi mà sáng em vẫn còn muốn nữa hay sao? Nhanh soạn sửa mọi thứ trước đi rồi đi ra ăn sáng, em chỉ còn một tiếng nữa là phải đi làm rồi đấy?”
Trong lúc ăn sáng, cả hai người đang vui vẻ cười đùa thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Khi nhìn dòng chữ hiện lên thì sắc mặt cả hai người đồng thời trở nên trầm xuống và có chút khó coi vì cả hai người chẳng cần bắt máy thì cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Từ từ nhấc máy, Trương Tiểu Mạn hạ thấp giọng.
“Con nghe đây mẹ?”
Ở bên phía đầu dây, thanh âm của một người phụ nữ trung niên chói tai vang lên.
“Tiểu Mạn, chuyện cha mẹ nói lúc trước con quyết định như thế nào rồi? Con đồng ý rồi đúng không?”
“Mẹ đang nói gì đó? Con đồng ý từ bao giờ?”
Đáp lại, Trương Tiểu Mạn không giấu được cảm xúc liền lớn tiếng đáp lại.
“Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi? Chuyện cha mẹ gán ghép con với người tên Trần Trọng đó sẽ không bao giờ xảy ra? Mẹ có bắt ép con bao nhiêu lần thì câu trả lời của con cũng chỉ có một, Anh Hào chính là người đàn ông duy nhất mà con muốn kết hôn?”
Thanh âm mẹ cô tức giận từ trong điện thoại vang lên.
“Phản rồi, phản rồi? Con vì cái tên thất bại đó mà dám lớn tiếng với mẹ?”
“Tối nay, cha mẹ sẽ lên thành phố và sẽ giải quyết chuyện này triệt để? Cho dù con không muốn cũng phải làm theo ý của cha mẹ?”
Lời nói vừa dứt, mẹ cô liền tắt máy và để lại dáng vẻ cô thất thần.
“Mẹ… Mẹ…”.
Nhìn sắc mặt Trương Tiểu Mạn không được tốt và có chút buồn tủi, Phạm Anh Hào ân cần nắm chặt tay cô và nói.
“Em cũng đừng cảm thấy áp lực quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi”.
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em chuẩn bị đi làm trước đi”.
“Vâng, em đi làm trước đây”.
Đứng dậy khỏi bàn ăn, Trương Tiểu Mạn cười gượng rồi gật đầu, đáp.
“À đúng rồi, trưa nay em cần phải đi ký hết một hợp đồng quan trọng nên chắc trưa nay không về được, anh không cần phải đợi em đâu”.
Mấy tiếng sau!
Sau khi đến công ty, Phạm Anh Hào tiếp nhận phỏng vấn và được nhận đi làm ngay trong ngày. Khi vừa đi ra khỏi vòng nhân sự và bật điện thoại thì thanh âm nhận đơn vang lên.
Nhìn dòng chữ ở trên màn hình, Phạm Anh Hào bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Buổi trưa ăn chân gà cay của cửa hàng XXX, sở thích này thật giống với Tiểu Mạn”.
Đứng trước cổng lớn khách sạn, Phạm Anh Hào nhìn vào yêu cầu trên điện thoại thì khẽ cau mày.
“Thật may mắn, ngay đơn đầu tiên mà đã được thưởng nhiều như thế này rồi? Khởi đầu thật suôn sẻ?”
“Tầng 20, phòng 201”.
Đi nhanh vào bên trong, Phạm Anh Hào nhìn thấy hàng thông báo thang máy đang được bảo trì thì bị giật mình. Nhưng vì tiền thưởng cao nên đành dặn lòng cố gắng leo thang bộ.
Đứng trước cửa phòng, Phạm Anh Hào gõ cửa và lên tiếng.
“Tôi là người giao đồ ăn”.
Sau đó không lâu, một người thanh niên phong độ khoảng hai mươi sáu tuổi mở cửa bước ra. Theo vô thức, Phạm Anh Hào hai tay đưa túi đồ ăn cho anh ta rồi vô tình đưa mắt nhìn vào trong phòng thì ngay lập tức hết lặng.
“Đồ ăn của anh đây, chú anh ng…”.
Nhìn thấy Trương Tiểu Mạn đang đứng ở trong phòng và bốn mắt nhìn nhau, Phạm Anh Hào gần như chết lặng, tâm trí hắn lúc này gần như trống rỗng và một cảm giác đau nhói ở trong tim giống như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt lại.
Hắn nhìn cô mà không thể nói nên lời!
Phạm Anh Hào thất vọng cúi đầu, hắn cảm thấy không thể tin được. Người phụ nữ mà hắn yêu hết mực nay lại ở trong phòng khách sạn với một người đàn ông khác.
Cảm thấy đau đớn vô cùng, Phạm Anh Hào trao nhanh túi đồ ăn cho tên kia rồi trực tiếp quay người rời đi.
“Chúc anh chị ngon miệng”.
Nhìn Phạm Anh Hào rời đi, Trương Tiểu Mạn muốn chạy ra khỏi phòng và đuổi theo hắn, cô rất muốn giải thích mọi chuyện nhưng hai chân cô không chịu di chuyển. Mãi cho đến khi kịp phản ứng và chạy ra thì Tiêu Chiến đã rời đi.
Cô hoảng hốt chạy lại gần thang máy nhưng không có một cái nào hoạt động, cô chạy ra thang bộ nhìn xuống nhưng không thấy hắn ở đâu cả.
Quỳ rạp hai chân xuống, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt, khóe miệng Trương Tiểu Mạn run lên rồi thốt ra.
“Không phải mà?”
---
Ps: cầu lile, cầu cmt, cầu vote.
Chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, Phạm Anh Hào nắm chặt tay, hắn đấm mạnh vào tường mạnh đến mức khiến máu ở trên tay chảy xuống. Hắn lúc này cảm thấy rất đau, không phải do bản thân tự gây ra mà cảm giác đau nhói sâu thẳm ở trong tim.
Dùng tay đánh mạnh vào ngực, Phạm Anh Hào gục đầu, hai hàng nước mắt không thể kiềm chế được chảy xuống.
Đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt, Phạm Anh Hào gượng cười trông đau khổ vô cùng, khóe miệng khẽ run lên rồi thốt ra.
“Tại sao nước mắt lại chảy ra? Trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn, đau khổ thì không có gì. Nhưng chuyện này sao lại đau đến như thế chứ? Sao lại khó thở như thế này?”
“Chẳng phải tôi đã trải qua nhiều chuyện khó khăn hơn như thế này nhưng tại sao?”
Nhốt mình ở trong phòng vệ sinh một hồi lâu, Phạm Anh Hào cứ ngồi ở trong đó và ngẩng đầu nhìn trần nhà giống như một người vô hồn. Trong đầu hiện lên những đoạn ký ức đẹp đẽ giữa hai người, từ những nụ cười, những biểu cảm, những chuyện hạnh phúc của cả hai người giống như một cuộn phim đang dần kết thúc.
Và những đoạn ký ức đẹp đẽ đó lại khiến tâm can hắn càng đau đớn và càng bị dày xé!
Nhớ lại ban nãy, hắn nhìn thấy nụ cười vui mừng rạng rỡ trên gương mặt cô giống như những lúc cười với hắn. Nhìn ánh mắt cô lúc đó vui vẻ đến nhường nào, hắn đã nhìn thấy biểu cảm đó trên gương mặt cô rất nhiều nhưng tại sao lần này lại khắc sâu vào trong tâm trí hắn đến như vậy.
Nhìn những tấm hình hạnh phúc đầy kỹ niệm đẹp, hắn run rẩy xóa từng tấm hình một mà trong lòng nặng nề vô cùng.
“Vậy là kết thúc rồi sao?”
Nhìn những cuộc gọi nhỡ của Trương Tiểu Mạn, hắn cắn răng không dám nhìn mà chỉ lặng lẽ tắt nguồn.
Nhìn người con gái mình yêu vui vẻ ở bên một người đàn ông khác khiến Phạm Anh Hào không thể chịu nổi. Thường ngày, hắn là một người thanh niên mạnh mẽ, kiên định biết nhường nào nhưng hắn lúc này trông chẳng khác gì một đứa trẻ. Hắn đã khóc, khóc rất lớn, tiếng khóc hắn não nề và đầy đau đớn.
Khóc để giải tỏa nỗi lòng, Phạm Anh Hào đẩy cửa đi ra ngoài, hắn bước từng bước nặng nề rời khỏi khách sạn.
Quay trở về căn nhà nhỏ nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp, hạnh phúc và những chuyện vui buồn đã xảy ra suốt thời gian cả hai người ở bên nhau. Hắn đưa mắt nhìn đi đâu thì hình bóng của cô ấy vẫn hiện lên ngay trước mắt, những kỷ niệm đẹp cứ thế hiện ra ngay trước mặt hắn nhưng tất cả đều đã tan biến.
Nuốt nước mắt và thu dọn tất cả đồ đạc, Phạm Anh Hào nhìn lại căn nhà nhỏ một lần cuối cùng, hắn lưu luyến, tiếc nuối nhìn mọi thứ một lần rồi dứt khoát đẩy cửa rời đi.
Lúc này, tại trong phòng khách sạn!
Trần Bình nhìn Trương Tiểu Mạn khóa trái cửa và khóc lớn ở trong nhà vệ sinh thì ân cần lên tiếng.
“Người shipper ban nãy là người yêu của em sao?”
“Tiểu Mạn, mở cửa ra đi? Tôi biết chuyện này chỉ là hiểu lầm và cô vẫn còn cơ hội?”
“Chuyện hợp đồng tôi sẽ đứng ra giúp nên cô đi về đi, hãy tìm người đó và giải thích tất cả”.
Mở cửa chạy ra ngoài, Trương Tiểu Mạn gấp gáp thu dọn đồ rồi chạy thẳng ra ngoài và mặc kệ Trần Bình đứng ở trong phòng.
Nhìn gương mặt cô ửng hồng cùng hai mắt đỏ bừng khiến trong lòng hắn cảm thấy hỗn loạn vô cùng. Đi ra khỏi phòng và nhìn bóng lưng cô rời đi, Trần Bình cúi đầu thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Được ở bên cạnh cô ấy khiến mình rất vui nhưng khi nhìn Tiểu Mạn khóc và chạy theo người đó lại khiến tim đau như thế này chứ?”
“Tiểu Mạn, tên đó có gì tốt mà tại sao em lại yêu hắn nhiều đến như vậy? Hay tại vì anh không dám nói ra tiếng lòng của mình với em?”
“Giá như người đó chính là anh thì tốt biết mấy?”
Bắt taxi quay trở về nhà, Trương Tiểu Mạn đã gọi cho hắn không biết bao nhiêu cuộc nhưng tất cả đều không được. Cô càng gọi, thanh âm không liên lạc càng vang lên thì khiến cô không kìm được nước mắt.
Cô đã khóc ở trên xe rất nhiều!
Nhìn hành khách khóc như thế khiến bác tài cảm thấy trong lòng não nề vô cùng. Đợi cô xuống xe, bác tài quay đầu nhìn cô rồi lên tiếng.
“Cháu gái, chú không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi?”
“Vâng, cháu cảm ơn”.
Trương Tiểu Mạn cúi đầu, cô gượng cười rồi lên tiếng đáp lời.
Quay người chạy vào trong nhà, Trương Tiểu Mạn liếc mắt nhìn ngó khắp nơi tìm kiếm nhưng căn nhà lúc này lại trở nên lạnh lẽo vô cùng và không còn thoải mái giống như trước đây.
Cô chạy vào căn phòng chưa biết biết bao nhiêu kỷ niệm và mở cửa tủ áo quần ra thì thấy đồ của mình đã được sắp xếp rất gọn gàng nhưng đồ của hắn thì không còn nữa. Cô biết bản thân rời đi quá muộn, giá như cô lúc đó chạy theo thì mọi chuyện sẽ không như thế này.
Bần thần đi ra khỏi phòng, Trương Tiểu Mạn dựa lưng vào cửa rồi ngồi gục xuống, cô ôm đầu khóc rất lớn, cô khóc giống như chưa bao giờ được khóc. Bỗng trong tai cô nghe được một thanh âm cực kỳ quen thuộc đang kêu gọi thì cô bật đứng dậy.
Nhìn căn nhà lạnh lẽo không còn hơi ấm của hắn, cô biết đó chỉ là những ảo tưởng trong đầu cô lúc này mà thôi. Nhìn về phía gian bếp nơi mà hắn thường xuyên đứng khiến trong lòng cô nặng trĩu và khi nhìn thấy trên bàn ăn được bày biện rất nhiều đồ ăn nóng hổi thì từng bước tiến lại gần.
Nhìn những nồi thức ăn đã được nấu sẵn và vẫn còn hơi ấm, Trương Tiểu Mạn nhìn thấy một mẩu giấy ở ngay bên cạnh thì run rẩy cầm lên. Đọc từng dòng chữ quen thuộc nhưng bây giờ đang xa cách, cô ngồi gục xuống ghế và hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống.
Nhìn bàn ăn trước mắt, cô gắp từng miệng thức ăn bỏ vào miệng nhưng trong lòng cô hiện tại lại cảm thấy nặng nề đến như vậy. Khóe miệng cô run rẩy thốt ra.
“Vẫn là mùi vị đó nhưng tại sao lại đắng như thế này?”
“Anh Hào, đừng rời đi mà? Em xin lỗi… Em xin lỗi, đáng ra em phải nói từ trước thì chuyện như thế này sẽ không xảy ra?”
“Tất cả là lỗi của em? Tại sao anh lại bảo em đừng tìm kiếm và liên lạc với anh chứ? Anh thừa biết em sẽ đi tìm anh bằng mọi giá mà?”
“Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi? Em không muốn chia tay? Em không muốn mất anh đâu mà?”
Buổi tối hôm đó, Phạm Anh Hào chuyển đến một phòng trọ cũ ở gần vùng ngoại ô, hắn lúc này giống như đang trốn tránh sự thật và không muốn phải đối mặt với chuyện đó.
Mở nguồn điện thoại, Phạm Anh Hào nhìn thấy hàng trăm cuộc gọi nhỡ và hàng trăm tin nhắn của Tiểu Mạn nhưng chưa từng nhìn lấy một lần.
Bỗng, thanh âm cuộc gọi vang lên và hắn theo vô thức nhấc máy.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.
“Này anh kia, tại sao tôi gọi cả buổi mà không được? Anh và Tiểu Mạn đang cố trốn tránh tối hay sao mà không một một ai bắt máy?”
“Nếu đã nghe rồi thì đến khách sạn X gặp tôi ngay bây giờ? Tôi có chuyện muốn nói?”
Nhìn cuộc gọi kết thúc, Phạm Anh Hào đau đớn gượng cười một tiếng.
“Cũng nên kết thúc thôi”.
Chạy đến khách sạn X, Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, ánh mắt cậu nhìn cha mẹ Trương Tiểu Mạn đang ngồi đợi sẵn từ trước thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống.
Chưa kịp ngồi xuống, hắn đã nghe thấy cha mẹ cô ấy lớn tiếng chỉ trỏ trách móc.
“Phạm Anh Hào, tôi nể mặt anh là người ở cùng quê nên mới nói nhẹ nhàng như thế này? Con gái tôi là một người có học thức, tài giỏi và có công việc ổn định. Còn anh thì sao? Một tên không có học thức, không tài giỏi như anh thì lấy gì yêu con gái tôi?”
“Anh nghĩ anh xứng sao?”
“Nếu như nhà anh còn giống như trước kia thì tôi còn có thể suy nghĩ nhưng còn bây giờ thì sao? Công ty thì phá sản, cha từ một doanh nhân nay lại trở thành một con sâu rượu, không làm được việc gì, mẹ thì trở thành người thực vật?”
“Hơn nữa, anh bây giờ cũng đang thất nghiệp, không có công việc, không có nhà, không có xe thì lấy gì yêu con gái tôi? Hay anh nghĩ căn nhà tạm bợ ở quê là đủ để cưới con gái tôi?”
“Anh nghĩ yêu con gái tôi thì có thể lấy tiền nó gửi về cho cha mẹ? Con gái tôi có thể yêu anh mù quáng nhưng tôi thì không cho phép điều đó?”
“Một tên thất bại thì mãi mãi là tên thất bại và không thể ngóc đầu lên được?”
“Anh có biết, người mà tôi hứa hôn cho Tiểu Mạn là ai không? Người đó vừa đẹp trai, vừa tài giỏi và vừa giàu sang chứ không giống như anh?”
Đẩy một tấm thẻ ngân hàng ra trước mặt, mẹ Tiểu Mạn tiếp tục lên tiếng.
“Trong này có mấy chục triệu, anh giữ lấy đi và buông tha cho con gái tôi”.
“Dừng lại đi?”
Không có gì để nói, Phạm Anh Hào nhục nhã cúi đầu, hắn đã quá chán nản với tất cả mọi thứ và căm ghét việc bị cha mẹ cô ấy đặt điều.
“Tiểu Mạn cưới ai là chuyện của cô ấy chứ không liên quan gì đến tôi? Tôi đã làm hết sức có thể để được chấp nhận, để được yêu cô ấy nhưng tôi nhận lại được cái gì? Người con gái mà cô chú yêu chiều đó ngày hôm nay đã ở trong khách sạn với một thằng khác, hắn ta phong độ và giàu sang chứ không giống như tôi?”
“Tôi và Tiểu Mạn kết thúc rồi? Cô chú bây giờ đã vừa lòng chưa?”
Lời nói vừa dứt, Phạm Anh Hào trực tiếp quay người rời đi.
“Như thế thì tốt? Anh nghĩ con gái tôi sẽ sống mãi với anh như thế sao? Chia tay là đúng?”
“Anh nghĩ gì mà tức giận với tôi? Đúng là con nhỏ không dạy thì lớn lên làm tên mất dạy?”
Ngay khi hắn vừa rời đi thì điện thoại của bà ấy vang lên. Bà mẹ thay đổi sắc mặt lên tiếng.
“Con gái, tại sao bây giờ con mới gọi lại?”
“Cha mẹ vừa gặp tên đó rồi, hắn nói hai đứa đã kết thúc. Mẹ rất vui, bây giờ con bận việc gì không? Đến khách sạn X rồi đi đến đây với cha mẹ”.
“...”.
Trương Tiểu Mạn mặc kệ mẹ cô đang nói thì lên tiếng cắt ngang.
“Anh Hào vừa đến tìm mẹ? Bằng mọi giá mẹ phải giữ chân anh ấy ở lại đó, con sẽ đến ngay bây giờ?”
Rời khỏi khách sạn, Phạm Anh Hào dừng xe tại một cây cầu lớn ở gần đó. Hắn bước đi ở trên cầu để tận hưởng bầu không khí thoáng mát và để quên đi những chuyện không vui.
Nhìn thông báo sa thải từ công ty vừa được gửi đến và cha gọi đến.
Ngay khi vừa bắt máy thì thanh âm tức giận của cha vang lên.
“Này tên kia, hôm nay là ngày nào rồi mà mày còn chưa gửi tiền về cho tao? Mày có biết mấy ngày nay tao phải đi mượn tiền để uống rượu hay không?”
“Còn nữa, tiền viện phí tháng này của mẹ mày cũng sắp đến hạn rồi? Coi về thanh toán đi chứ đừng để chúng gọi điện hối thúc tao, tao không có tiền uống rượu thì lấy tiền đâu ra mà trả tiền viện cho mẹ mày?”
Nghe thấy những lời này, Phạm Anh Hào hoàn toàn sụp đổ, hắn dựa mình vào thành cầu rồi khóc lớn thành tiếng.
Hắn tự hỏi trong lòng, bản thân đã làm gì sai mà những chuyện tối tế cứ luôn luôn tìm đến?!
“Tôi đã rất cố gắng để làm mọi việc nhưng tại sao? Tôi không xứng được sống một cuộc sống tốt hơn sao?”
“Ngay cả người con gái mà tôi yêu, tin tưởng hết mực? Người mang lại cho tôi cảm giác tồn tại, cô ấy chính là động lực để tôi tiếp tục sống và cố gắng. Nhưng bây giờ thì, cô ấy phản bội tôi?”
“Là tôi có gì không tốt sao? Suy cho cùng thì người chân thành giống như tôi lại chẳng bằng một người phong độ và giàu có?”
Đứng trên thành cầu, Phạm Anh Hào nhìn dòng xe đang tấp nập di chuyển rồi nhìn thành phố hoa lệ về đêm lần cuối cùng rồi nở một nụ cười.
“Tôi nên chết đi?”
Gieo mình nhảy xuống sông, Phạm Anh Hào gạt bỏ đi những chuyện không vui và tận hưởng những giây phút cuối cùng khi nghĩ đến những kỷ niệm đẹp trước đây. Tuy rất ngắn nhưng lại khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Chìm sâu xuống, Phạm Anh Hào nhắm mắt từ từ đón nhận cái chết thì trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm hết sức kỳ lạ.
[Ký chủ đã đáp ứng đầy đủ yêu cầu.]
[Tỷ lệ đồng bộ đạt 100%, chúc mừng ký chủ!]
---
Ps: cầu lile, cầu cmt, cầu vote.
Chìm sâu vào dòng sông lạnh lẽo, Phạm Anh Hào nghe thấy một thanh âm kỳ lạ cứ vang vọng ở trong đầu thì từ từ mở mắt. Trước mắt hắn hiện lên một khung cảnh khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu và không thể tin được.
“Chẳng nhẽ đây là thế giới bên kia?”
[Trả lời: Ký chủ đang đứng giữa làn ranh của sự sống và cái chết. Còn nơi này chính là không gian do hệ thống tạo ra và kéo ký chủ tiến vào.]
“Hệ thống?”
Phạm Anh Hào nghe thấy vậy thì bật cười, hắn đưa tay lên ôm đầu và nói.
“Ngày hôm nay đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện tồi tệ, còn bây giờ lại thêm thứ gì nữa đây? Hệ thống là cái thứ gì chứ? Nếu như tôi đã chết rồi thì cũng nên đừng dùng chuyện này để đùa tôi?”
“Nếu đây là trò đùa thì tôi cũng không ngại đâu? Không biết người nói là ai nhưng hãy nói rõ tất cả đi? Tôi muốn nghe chuyện gì vui?”
[Trả lời: Hệ thống có tên gọi Shipper Toàn Năng hay có thể gọi tắt là hệ thống. Vì quyền truy cập của ký chủ còn quá thấp nên không thể nói rõ hết tất cả. Cảm phiền ký chủ nâng cấp hệ thống và tự tìm hiểm.]
[Nhận thấy ký chủ trải qua một cuộc đợi không được mấy suôn sẻ và đã đáp ứng đầy đủ yên cầu nên mới được hệ thống lựa chọn.]
[Thông tin cơ bản: Hệ thống muốn ký chủ có một cuộc đời tốt hơn và có ý nghĩa hơn. Chính vì thế nên sẽ ban phát ra những nhiệm vu mang theo những phần thưởng giúp ký chủ cải thiện cuộc sống.]
[Về nhiệm vụ: Hệ thống yêu cầu ký chủ phải hoàn thành trong thời gian quy định nếu không hệ thống sẽ hoàn toàn biến mất và ký chủ sẽ chết đi.]
[Về phần thưởng: Hệ thống dựa vào tiến độ hoàn thành nhiệm vụ để quyết toán phần thưởng. Dựa vào cấp bậc của hệ thống hiện tại thì chỉ có hai loại phần thưởng phúc lợi ban đầu.]
[Thứ nhất là thẻ phúc lợi hầu bao, ký chủ sẽ nhận được một tấm thẻ ngân hàng đặc biệt mà hầu bao sẽ được chuyển tiếp vào trong đó. Dạng phần thưởng thứ hai chính là thẻ sức mạnh, dựa vào khả năng nhiệm vụ của ký chủ để ban phát phần thưởng từ thẻ tăng cường độ cơ thể hoặc thẻ dạng tấn công.]
“Chà”.
“Càng nghe thì càng cảm thấy buồn cười và quá phi lý? Tôi dù không được đi học đến nơi đến chốn nhưng vẫn biết chuyện này quá phi lý và không thực tế một chút nào cả?”
Phạm Anh Hào bật cười thành tiếng.
“Tôi không mong chờ gì mấy nhưng nếu như chuyện này là thật thì đưa tôi rời khỏi nơi này đi?”
[Trả lời: Nếu đây là mong muốn được sống của ký chủ thì hệ thống sẽ ghi nhận kết quả lựa chọn.]
[Tiến trình xử lý bắt đầu: Tiến độ đồng bộ đã đạt đến tối đa, hệ thống đã hoàn toàn dung hợp với ký chủ, bắt đầu ghi nhận thông tin của ký chủ.]
[Hiển thị:
Tên: Phạm Anh Hào.
Tuổi: 24.
Cấp: 1.
Tài sản: 10.000.000.
Chỉ số năng lực:
Sức mạnh: 10. Thể lực: 10.
Tốc độ: 8. Sức chịu đựng: 8.
Điểm phân phối: 0.
Năng lực: Không.]
[Khởi tạo chuỗi nhiệm vụ ban đầu: Hành trình trở lại.
- Nhiệm vụ thứ nhất:
Hoàn thành đơn hàng đầu tiên, yêu cầu đáp ứng yêu cầu của khách hàng. Phần thưởng: Nhận hồng bao trị giá 1.000.000 và mở chuỗi nhiệm vụ tiếp theo.
- Nhiệm vụ hằng ngày: Hoàn thành bài thể dục.
Chạy bộ: 10km. (Chưa hoàn thành)
Hít đất: 100 lần. (Chưa hoàn thành)
Gập bụng: 100 lần. (Chưa hoàn thành)
Phần thưởng: Tất cả chỉ số tăng thêm 1.
- Hình phạt: Nhiệm vụ thất bại thì ký chủ sẽ chết.]
Nằm mê man ở trên giường, Phạm Anh Hào cảm thấy toàn thân đau nhức đến mức khiến hắn mà không muốn cử động.
Thình lình bật dậy, Phạm Anh Hào nhìn thấy bản thân đang ở trong phòng trọ thì không thể tin nổi. Hắn dám chắc chuyện ngày hôm qua không phải một giấc mơ và hắn thật sự đã nhảy sông để tự tử nhưng sáng tỉnh dậy lại thấy bản thân quay về.
Nhớ lại những chuyện không tưởng đã xảy ra vào ngày hôm qua, Phạm Anh Hào ôm đầu thốt ra.
“Không thể nào? Chuyện hệ thống không phải là sự thật chứ?”
“Chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ thôi phải không?”
[Trả lời: Chuyện ngày hôm qua là sự thật, căn cứ vào tình trạng của ký chủ lúc đó không thể nên hệ thống quyết định tự động điều khiển.]
[Thông báo: Tiến độ nhiệm vụ hằng ngày đang giảm xuống. Thời gian kết thúc nhiệm vụ còn: 12h08p36s, yêu cầu ký chủ hoàn thành càng sớm càng tốt.]
“Nếu đây là sự thật thì không có lý do gì để từ chối? Tôi không muốn bản thân thất bại giống như trước đây?”
Bật dậy khỏi giường, Phạm Anh Hào soạn sửa mọi thứ và mặc trên mình bộ trang phục thể thao rồi đi ra khỏi phong.
Tìm đến công viên ven hồ ở gần đó và bắt đầu tiến hành nhiệm vụ. Đưa mắt nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy nơi này có không ít người. Trông ai ai cũng vui vẻ và thấy rất thoải mái.
Còn hắn, chuyện ngày hôm qua vẫn là một thứ gì đó đã khắc sâu vào trong tâm trí và cho dù hắn có muốn bỏ qua như thế nào cũng không thể quên được.
Thở dài một hơi, gạt bỏ đi những chuyện không vui, Phạm Anh Hào tìm đến một nơi có ít người qua lại rồi bắt đầu.
[Nhiệm vụ hằng ngày bắt đầu.]
Phạm Anh Hào chú tâm tập luyện.
Cái cảm giác hít đất rồi gập bụng liên tục lại khiến hắn cảm thấy phấn chấn hơn trước rất nhiều. Cảm giác mỗi lần hắn tập luyện thì mọi suy nghĩ không vui sẽ tan biến.
Một lúc lâu sau, Phạm Anh Hào sau khi hoàn thành cả ba nhiệm vụ thì cảm thấy bản thân đuối sức và hơi thở có chút gấp gáp.
Đưa tay lên lau đi những hạt mồ hôi, Phạm Anh Hào uống vào một ngụm nước lớn rồi lên tiếng.
“Tuy hơi mệt một chút nhưng cảm giác thật là thoải mái”.
[Thông báo: Nhiệm vụ hằng ngày đã được hoàn thành. Phần thưởng cộng một tất cả các chỉ số đang được áp dụng, tất cả mệt mỏi đều đã được loại bỏ.]
Cảm nhận cơ thể có chút thay đổi, Phạm Anh Hào đưa tay lên để cảm nhận thì cảm giác có một sự khác biệt, tuy đây chỉ là thay đổi nhỏ nhưng hắn đã cảm nhận được sự thần kỳ. Những cảm giác mệt mỏi, đau nhức nay đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó là một cảm giác thoải mái đến lạ kỳ.
“Thật là kỳ diệu, ngay cả chuyện này mà hệ thống cũng có thể làm được?”
“Đây đúng là một cơ hội tốt đối với mình”.
Trong lúc đang vui vẻ khi nhận thấy sự diệu kỳ của hệ thống và sự thay đổi của bản thân thì thanh âm của hệ thống một lần nữa vang lên.
[Phát động nhiệm vụ: Hoàn thành đơn hàng đầu tiên, thực hiện yêu cầu giải cứu.]
Ngay sau thông báo, thanh âm hốt hoảng của một cô gái ở cách hắn không xa kêu lên.
“Có ai ở đây không, cứu tôi với?”
Ngay sau đó, thanh âm của hai tên thanh niên vang lên.
“Này cô em? Cô không biết nơi này là nơi dành cho những người như bọn tao hay sao mà đến đây? Có biết nơi này vắng người như thế nào hay không mà kêu?”
“Cho dù cô có kêu lớn hơn nữa cũng không có ai đến cứu cô cả đâu?”
“Cô có biết trong tay tao là cái gì không? Là dao đấy, nếu cô không ngoan ngoãn phục vụ để bọn tao được thoải mái thì đừng hỏi tại sao trên gương mặt có thêm một vết rạch?”
“...”.
Phạm Anh Hào nghe thấy vậy thì nhìn về phía tiếng của cô gái thì thầm nghĩ.
“Đây chính là yêu cầu của nhiệm vụ sao?”
Đi về phía trước, Phạm Anh Hào chạy ngang qua một bụi cây khuất bóng ở góc cuối của công viên.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, Phạm Anh Hào nhìn thấy một cô gái đang bị hai tên thanh niên vẻ mặt trông vừa dữ tợn vừa biến thái giữ chặt. Một tên dùng tay xé rách áo của cô để lộ một cơ thể trắng sáng cùng bầu ngực đầy đặn.
“Ôi chà, nhìn cơ thể cô em thật là đẹp nha? Anh đây không cần phải giữ nữa?”
“Không… Không…?”
Ngay khi tên đó sắp sửa sờ soạng trên cơ thể cô gái thì đột nhiên, giọng nói của Phạm Anh Hào từ trên cao vang lên khiến hai tên kia bị giật mình.
“Bọn mày làm chuyện gì vui vậy? Có thể cho tao tham gia cùng với được không?”
Nhìn thấy người lạ mặt, sắc mặt của hai tên đó dần trở nên tức giận hình hắn rồi quát lớn.
“Mày là thằng nào? Có biết bọn tao là ai không mà dám gây sự? Máy có thấy dao trong tay tao không?”
Đáp lại, Phạm Anh Hào chỉ tay vào đầu rồi nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng.
“Úi chà? Tao lại sợ bọn mày quá?”
“Nếu bình thường thì tao có thể nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng hệ thống cứ bắt tao dạy cho bọn mày một trận. Hấp dẫn hơn là tao dạy bảo càng mạnh thì phần thưởng sẽ được tăng theo”.
[Thông báo: Nhận thấy đối phương sử dụng hung khí để đe dọa, hệ thống yêu cầu kỳ chủ ra tay dạy bảo hai tên cặn bã này một trận. Tùy thuộc vào mức độ dạy bảo mà hệ thống sẽ thưởng thêm.]
---
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play