Trong căn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị, một người đàn ông đang ngồi ngả người trên chiếc ghế xoay, đôi chân săn chắc giấu dưới chiếc quần âu thẳng thắn đang duỗi dài buông thả, trên tay cầm một chiếc bút bi xoay xoay, đôi mắt phượng đào hoa đang nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, chờ đợi một người.
Đây chính là Lâm Chí Thượng, là nhị thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị. Người ta đồn đại Lâm nhị thiếu gia nổi tiếng ăn chơi trác táng thay bạn gái như thay áo, nhưng trong giới kinh doanh lại là một ác ma khiến người khác phải e sợ vì sự tàn nhẫn và mưu mô của hắn.
“Thưa tổng giám đốc, cô Mặc đã tới rồi.” Bỗng ngoài cửa truyền đến âm thanh dịu dàng của cô trợ lý, người đàn ông dừng động tác đang xoay bút lại, hắng giọng:
“Mời vào đi.”
Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng cửa mở rồi… rồi chẳng còn sau đó nữa.
Hả? Cô ta không đi giày cao gót sao?
Sự tò mò của người đàn ông tăng lên gấp bội, hắn bèn xoay người lại rồi bắt chéo hai chân trên bàn, đưa mắt nhìn ra cửa. Đập vào mắt anh là một đôi mắt vô cùng trong sáng kèm theo vài phần cảnh giác. Người đàn ông lướt tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô gái một lượt.
Nghe nói cô ta tên Mặc Tiểu Khuê, nhìn bộ quần áo cũ kĩ rẻ tiền trên người, mái tóc rối buộc đuôi ngựa đằng sau kết hơn với khuôn mặt mộc mạc không chút son phấn, rất dễ để phát hiện đây là một cô gái thôn quê chất phác, thậm chí còn ngô nghê chưa trải sự đời.
Từ khi nào mà gu của ông già họ Lâm lại mặn thế này nhỉ?
Người đàn ông chau mày, đưa ngón tay lên gãi gãi sống mũi thẳng tắp vài cái rồi mở miệng:
"Ba mình lại thích kiểu người tầm thường như thế sao."
Nói rồi hắn ngồi bật dậy đi đến rồi bắt đầu tiến sát về phía Tiểu Khuê, cô sợ hãi lùi về phía sau nhưng Chí Thượng vẫn không dừng lại hắn ép Tiểu Khuê vào một góc tường, cô bắt đầu hoảng sợ nói.
"Anh định làm gì?”
Lâm Chí Thượng khàn giọng nói.
"Ba tôi trả cho cô bao nhiêu tiền để cô lên giường với ông ấy?"
Đôi mắt Mặc Tiểu Khuê trừng lớn, hắn đang nói cái gì vậy?
Sao lại bôi nhọ cô và chú Lâm? Nghe thư ký nói đây là phòng tổng giám đốc, vậy hắn là con chú Lâm?
Trong phút chốc, Mặc Tiểu Khê nhớ lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.
..........
Vài ngày trước, ban lãnh đạo cấp cao của Lâm Thị - một trong những tập đoàn có tầm ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh - có một chuyến đi đến tham quan vùng đất mà bọn họ đã nhắm đến để thực hiện dự án "Khu Đô Thị Mới ", ông Lâm Chí Tuân là chủ tịch tập đoàn công ty nên phải đích thân đi xem xét hoàn cảnh sống và đất đai ở nơi đây như thế nào.
Tài xế riêng lái xe đưa ông Lâm đi nhưng quảng đường đến vùng nông thôn này vô cùng gồ ghề, đường rất sìn lầy, vô cùng xấu, chiếc xe trong phút chốc đã nhuộm đầy bùn đất, bên trong rung lắc dữ dội. Bỗng một cú va chạm đã xảy ra, tài xế thắng gấp khiến ông Lâm ngã nhào về phía trước, người tài xế vội vàng đi ra xem xét người mà bọn họ vừa va vào, ông Lâm cũng lo lắng mở cửa xe đi ra kiểm tra. Là một cô gái trẻ đang nằm dưới đất.
Tiểu Khuê đã bị đâm trúng, chiếc xe đạp của cô đã bị gãy cổ, rổ trứng gà định đem ra chợ bán để kiếm một ích tiền về mua thuốc cho mẹ cũng đã vỡ hết, còn Tiểu Khuê bị trật chân không thể nào đứng lên được. Cô cố gắng xoa bóp để có thể đỡ hơn.
Người tài xế vội vàng đi đến hỏi: "Cô gái cô có sao không?"
Tiểu Khuê vô cùng tức giận vì con đường này không cho phép xe ô tô đi vào nhưng bản tính lương thiện của cô đã không quở trách gì bọn họ mà chỉ nhắc nhở cho qua chuyện nói.
" Đường này không cho xe ô tô đi vào đâu chú à."
Người tài xế cúi đầu nói.
" Tôi xin lỗi tôi không biết."
Tiểu Khuê đang cố gắng đứng lên thì ông Lâm cũng vội vàng đi đến đỡ lấy cô, tình cờ nhìn thấy sợi dây chuyền Tiểu Khuê đang đeo trên cổ, ông bỗng chốc thay đổi sắc mặt.
Bao nhiêu kí ức ùa về trong đầu ông.
Năm xưa ông Lâm và người anh em của mình cùng nhau bươn chải đến khi có được một khoản tiền đủ lo cho cuộc sống,bọn họ đã cùng nhau đi mua cho mình hai sợi dây chuyền giống nhau, nó vô cùng đặc biệt vì được đặt làm riêng, mặt dây chuyền có hình đồng xu bên dưới còn khắc tên hai người, đó như một kỉ vật gắn kết tình anh em giữa hai người họ, sau này nếu có gặp lại thì đây sẽ là thứ để nhận biết. Sau khi kết hôn hai người đã tách nhau ra làm ăn riêng vì bọn họ còn phải xây dựng tổ ấm riêng của mình.
Đến khi biến cố xảy ra, ba của Tiểu Khuê ông Lâm và người anh em đó đã mất liên lạc với nhau, ông có cho người tìm kiếm nhưng không thể nào tìm được tin tức về họ. Nhưng hôm nay ông đã tìm thấy họ rồi!
Ông trời sắp đặt để ông gặp được Tiểu Khuê ở đây có lẽ vì đã nghe thấy lời khẩn cầu nhiều năm của ông, giúp ông tìm được họ và đền đáp ơn nghĩa năm xưa.
Ông Lâm đưa tay sờ vào sợi dây chuyền lật lại phía sau xem để xác nhận là có đúng là sợi dây chuyền mà hai người họ đã mua cùng nhau hay không, phía dưới mặt dây chuyền quả thật có khắc tên của ba Tiểu Khuê, ông Lâm vô cùng vui mừng nói:
" Đúng là nó rồi."
Tiểu Khuê khó hiểu, cô né tránh nói.
" Chú nói gì vậy cháu không hiểu."
Ông Lâm nhìn Tiểu khuê nở một nụ cười đầy mừng rỡ nói.
" Con là con của anh Mặc Thiên đúng không ? "
Tiểu Khuê cảm thấy bất ngờ sao ông ấy lại biết tên của ba cô.
" Sao chú lại biết tên ba của cháu ? "
Ông Lâm vui mừng ôm Tiểu Khuê vào lòng nói.
" Chú đã tìm gia đình con suốt thời gian qua."
Tiểu Khuê cảm thấy người đàn ông này vô cùng kì lạ, ông ấy cứ nói những điều khó hiểu còn ôm cô nữa chứ.
" Chú làm sao vậy từ nãy đến giờ chú cứ nói chuyện gì cháu chẳng hiểu gì cả."
Ông Lâm vì vui mừng quá độ nên đã quên giới thiệu bản thân của mình cho Tiểu Khuê biết.
" Chú xin lỗi vì đã quá lỗ mãng, chú là bạn thân của cha con à không bọn ta xem nhau như gia đình anh Mặc Thiên là một người bản lĩnh luôn hỗ trợ giúp đỡ chú hết mình, nhưng sau biến cố đó chú đã mất liên lạc với ba con từ rất lâu rồi, chú có cho người tìm kiếm gia đình con nhưng tìm suốt mấy năm qua vẫn không tìm được, hôm nay gặp được cháu ở đây chú mừng lắm, cháu có thể đưa chú về nhà được không."
Tiểu Khuê do dự cô nhìn xuống chiếc xe đạp và đóng trứng đã vỡ nát của mình nói.
" Nhưng cháu còn phải...'
Ông Lâm vội vàng lên tiếng nói.
" Chú sẽ đền hết chỗ này cho cháu cứ yên tâm đi."
Tiểu Khuê đành phải đưa ông Lâm về nhà khi ông ấy nói sẽ đền tất cả cho cô.
Tiểu Khuê đưa ông Lâm về nhà mình căn nhà vô cùng sụp sệ và có nhiều lỗ thủng khiến mưa dột vào nhà, nhìn thấy hoàn cảnh sống của hai mẹ con Tiểu Khuê ông Lâm thoáng chốc đau lòng, mẹ của Tiểu Khuê vừa ho vừa đi ra nói.
" Sau về sớm vậy con ? "
Tiểu Khuê vội vàng đi đến đỡ lấy mẹ mình nói.
" Mẹ có người muốn gặp mẹ này. "
Vừa nhìn thấy ông Lâm bà ấy đã vô cùng bất ngờ đôi mắt rưng rưng đôi tay run rẩy mở miệng nói.
" Sau ông lại đến đây ? "
Ông Lâm vội vàng đi đến để giải thích.
" Tuyết Hạnh à anh..."
Mẹ của Tiểu Khuê liền quát lớn.
" Mau cút khỏi đây cho tôi."
Tiểu Khuê ngây thơ không biết chuyện gì đang xảy ra vì mẹ cô chưa bao giờ kể cho cô nghe những chuyện trong quá khứ của bà và ba cô, người đàn ông này là ai tại sao lại biết tên của mẹ cô lại còn gọi rất thân mật nữa.
" Mẹ sao mẹ cư xử lạ vậy ? "
Ông Lâm cảm thấy vô cùng áy náy về những chuyện năm xưa ông tiến đến nhưng mẹ của Tiểu Khuê lại vô cùng kích động bà tức giận nói.
" Ông đừng qua đây, tôi đã bảo là ông về đi mà."
Trên gương mặt ông Lâm đầy sự khó xử ông vội vàng lên tiếng.
" Tuyết Hạnh hãy nghe anh giải thích có được không, vì những hiểu lầm này mà suốt mấy năm qua anh không thể nào sống bình thản được, anh rất ân hận."
Bà Tuyết Hạnh quát lớn.
" Ông im đi tôi không cần lời giải thích nào cả suốt mấy năm qua mẹ con tôi vẫn sống ổn ông đừng đến đây gây phiền phức cho chúng tôi nữa."
Vừa nói bà vừa khóc nước mắt đã đầm đìa hết cả gương mặt, vì quá kích động bà Tuyết Hạnh đã ngất đi Tiểu Khuê vội vàng đỡ lấy bà với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
" Mẹ, mẹ làm sao vậy."
Ông Lâm đi đến bế bà ấy lên nói.
" Chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện nhìn sắc mặt
của mẹ con rất là xanh xao chắc cô ấy bệnh rất nặng."
Tiểu Khuê do dự nói.
" Nhưng hiện tại cháu không có đủ tiền."
Ông Lâm bế bà Tuyết Hạnh ra ngoài cửa quay lại nói với Tiểu Khuê.
" Không cần lo về vấn đề đó đâu."
Tiểu Khuê vội vàng đi theo ông Lâm đến bệnh viện, mẹ cô được đưa vào phòng cấp cứu Tiểu Khuê đứng bên ngoài vô cùng lo lắng, ông Lâm đi đến an ủi cô.
" Sẽ không sao đâu mẹ con là một người phụ nữ mạnh mẽ cô ấy sẽ vượt qua thôi."
Một lúc sau bác sĩ đi ra nói cho cô biết về tình trạng sức khỏe của mẹ mình.
" Bà ấy bị suy nhược cơ thể quá nặng suốt một khoảng thời gian dài không được ăn uống đủ chất và không được nghỉ ngơi nhiều, nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài thì bệnh tình của bà ấy ngày càng trầm trọng hơn."
Tiểu Khuê nghe xong tâm trạng liền trùng xuống suốt cả tuổi trẻ mẹ đã làm việc vô cùng vất vả để nuôi cô ăn học đến khi lớn lên cô cũng chẳng giúp đã cho mẹ ngược lại còn là gánh nặng cho mẹ, Tiểu Khuê cảm thấy vô cùng tội lỗi với mẹ của mình cô ngồi xuống ghế đưa tay đấm vào lòng ngực của mình tự trách bản thân.
" Con là đứa con bất hiếu không lo được gì cho mẹ, đáng lẽ mẹ không nên sinh con ra. "
Ông Lâm đi đến ngồi xuống an ủi Tiểu Khuê.
" Đừng nói như vậy mẹ con sẽ đau lòng lắm, không ai được lựa chọn hoàn cảnh mình sinh ra con đừng tự trách bản thân mình nữa, chú có thể giúp con vượt qua khoảng thời gian khó khăn này đừng gục ngã hãy mạnh mẽ đứng lên chú sẽ đứng phía sau ủng hộ cho con."
Tiểu Khuê như cảm nhận được hơi ấm của một người ba từ ông Lâm trong phút chốc cô đã tựa vào lòng ông khóc nức nở như một đứa trẻ, vì đã lâu rồi cô không có ba ở bên cạnh Tiểu Khuê rất nhớ ba của mình, ngày trước ông rất yêu thương đứa con gái bé nhỏ này, nhưng từ ngày ba cô rời xa mẹ con của Tiểu Khuê mãi mãi cả một bầu trời của cô đã sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi bà Tuyết Hạnh tỉnh dậy nhìn thấy Tiểu khuê đã ngồi bên cạnh, cô mỉm cười cố tỏ ra là mình ổn để mẹ được yên lòng không phải lo lắng vì cô nữa.
" Con có mua cháo cho mẹ đây."
Tiểu Khuê đỡ mẹ mình ngồi dậy cẩn thận đúc cho bà từng muỗng cháo, nhưng gương mặt của mẹ cô vẫn rất nhợt nhạt xanh xao điều đó khiến cho Tiểu Khuê vô cùng đau lòng nhưng cô phải ngăn những giọt nước mắt của mình lại để mẹ không buồn.
" Mẹ à hay là mình vào thành phố sống đi."
bà Tuyết Hạnh liền tức giận nhìn cô nói.
" Ông ta đã gieo rắc vào đầu con thứ gì rồi phải không."
Tiểu Khuê vội vàng phản đối.
" Không có, con chỉ nghĩ là nếu mình lên thành phố sống thì con sẽ đi xin việc làm ổn định hơn mẹ chỉ cần ở nhà nấu nướng dọn dẹp nhà cửa không cần phải vất vẻ đi làm đến ngã bệnh như thế này, với lại khu chúng ta sống sắp được đền bù để xây khu đô thị mới sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời đi."
Bà Tuyết Hạnh lắc đầu nói.
" Con đừng có tham vọng những thứ xa hoa phù phiếm đó, nó chỉ khiến gia đình tan vỡ thêm thôi mẹ chỉ có một mình con có gì ăn nấy không cần phải bon chen lên thành phố đâu con."
Tiểu Khuê lắc đầu nói.
" Nhưng con không muốn cứ dậm chân tại chỗ con muốn được đi làm được tiếp xúc với thế giới ngoài kia."
Bà Tuyết Hạnh cũng thương con gái chỉ vì muốn lẫn tránh ông Lâm mà bà đã chọn cách sống ở vùng quê nghèo nàn, để cho Tiểu Khuê phải thiếu thốn về mọi mặt.
" Con có chịu đựng được những áp lực của cuộc sống khắc nghiệt này không mà đòi vào thành phố sống ? "
Tiểu Khuê gật đầu kiên quyết nói.
" Con chịu được mà mẹ."
Sao khi bà Tuyết Hạnh khỏi bệnh thì hai mẹ con cô quyết định dọn vào thành phố sống, căn nhà không lớn lắm nhưng cũng đủ để bọn họ sống và sinh hoạt hằng ngày, Tiểu Khuê dưới sự giúp đỡ của ông Lâm cô cũng tìm được một công việc trong tập đoàn Lâm Thị cô làm việc rất chăm chỉ và vô cùng hòa đồng, nên mọi người ở đây rất thích cô, vì phong cách ăn mặc của cô có phần hơi quê mùa nên lúc đầu mọi người đều xa lánh và khinh bỉ xem thường cô, nhưng Tiểu Khuê đã dùng năng lực của mình để chứng minh cho mọi người thấy, bọn họ đã rất ngỡ ngàng với tài năng xử lý công việc của cô. Một tháng trôi qua cuộc sống của Tiểu Khuê và mẹ đã cải thiện hoàn toàn nhưng cô luôn giấu giếm mẹ việc mình đang làm việc cho tập đoàn Lâm Thị có lần bà thắc mắc hỏi cô chỉ nói là mình đang làm cho một cửa hàng tiện lợi. Nhiều lần ông Lâm gặp riêng Tiểu Khuê để đưa cho cô một số thức ăn và thuốc bổ để cho mẹ cô tẩm bổ hồi phục sức khỏe, cứ như vậy mà việc hai người gặp nhau đã trở thành tin đồn và chủ đề bàn tán sôi nổi trong công ty.
" Chủ tịch có mối quan hệ mập mờ với một nữ nhân viên trong công ty ".
Chuyện này đã đến tay của Lâm Chí Thượng, hắn ta ngồi trong văn phòng làm việc đôi chân bắt chéo lên bàn làm việc gương mặt vô cùng cao ngạo.
" Lúc nào cũng trách mắng con trai, bản thân lại đi ăn vụng bên ngoài."
Lâm Chí Thượng cho người gọi Tiểu Khuê lên văn phòng của mình, cô lịch sự gõ cửa.
" Mời vào."
Tiểu Khuê mở cửa đi vào Lâm Chí Thượng nhìn thấy cô liền cười khinh bỉ.
" Thật đau đầu với những thú vui của người lớn tuổi, lúc nào cũng thích ngây thơ trong sáng."
Hắn ngồi bật dậy đi xung quanh Tiểu Khuê quan sát cô từ trên xuống dưới gương mặt đầy sự phán xét, như đang đánh giá một món hàng. Đột nhiên Lâm Chí Thượng ôm lấy eo của Tiểu Khuê ép cô vào một góc tường.
" Nói ba tôi trả cho cô bao nhiêu tiền để cô lên giường với ông ấy ? "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play