Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 1: Tạm Biệt.

Thành phố Giang Tây thời kỳ kháng chiến, cuối năm 1978.

Tại một chuồng ngựa nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi mà trước đây những tên xâm lược đã càng quét không thương tiếc, hậu quả từ một nơi đầy người sinh sống vui vẻ và hạnh phúc lại trở thành chốn hiu quạnh vắng bóng người, những người may mắn sống sót sau trận chiến đã lần lượt bỏ đi.

Thời điểm này đã là mùa đông, nhiệt độ ở nơi đây đã xuống thấp âm độ, ban đêm lạnh đến thấu xương, nếu không được ăn mặc kín đáo và giữ ấm thì khẳng định sẽ chẳng sống nổi đến mùa xuân, vì cái lạnh ở đây sẽ khiến con người chết dần chết mòn.

"Sột soạt!"

Vân Chi Lâm lúc này đang bất tỉnh trong chuồng ngựa chợt nghe thấy âm thanh gì đó, cô từ từ mở mắt ra và nhìn về phía phát ra tiếng động. Trước mặt cô là một gã đàn ông, người này cũng không phải kẻ xa lạ, mà chính là trưởng quản gia ở Vân Gia Trang, là nhà cha ruột của cô.

Lão ta hình như đang tìm cái gì đó, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. "Nó ở đâu được nhỉ? Nếu không tìm thấy thì mình sẽ không thể ăn nói với đại tiểu thư được, cái đồ xúi quẩy này giấu ở đâu cũng không biết nữa?" Có lẽ vẫn chưa tìm thấy thứ mình muốn, ông ta nhíu mày khó chịu nói.

Vân Chi Lâm nghe đến đây liền cảm thấy buồn cười, đại tiểu thư của Vân gia không phải là người đang ở trước mặt ông ta hay sao, kẻ mà trong miệng ông ta nói đến thật ra chỉ là đứa con gái riêng của tiểu tam. Vân Trường Thạch đã phản bội mẹ của cô, ông ta mang vợ lẻ về nhà, để bà ta dày vò mẹ cô đến chết.

Mà cô, Vân Chi Lâm, đường đường là đại tiểu thư danh giá của Vân gia lại trở thành một kẻ vô danh, ngày ngày sống ở chuồng ngựa này chỉ có thể bầu bạn cùng bọn chúng. Cuộc đời thật trớ trêu, một kẻ được cô gọi là cha, lại tàn nhẫn mà đối xử tệ bạc với vợ con thế này.

Hiện tại Vân Chi Lâm đã từ bỏ tất cả, vậy hôm nay tên quản gia này muốn đến đây là có ý gì, bọn họ còn muốn gì ở cô nữa đây?

"Bộp." Không thể giả vờ thêm nữa, Vân Chi Lâm mở to mắt bắt lấy cánh tay ông ta tra hỏi. "Ông đến đây làm gì?"

"Hoá ra mày đã tỉnh lại rồi, vậy thì tao sẽ nói thẳng, đại tiểu thư muốn miếng ngọc bội của Cố gia, mày mau ngoan ngoãn đưa nó đây!" Lão quản gia không hề sợ hãi khi bị phát hiện, ông ta nhếch môi nói.

"Nếu tôi nói không thì sao? Ông sẽ không tìm ra nó đâu, bởi vì tôi đã giấu rất kỹ rồi!" Vân Chi Lâm khinh bỉ đáp lời ông ta, trong đôi mắt to tròn kia không hề có chút sợ hãi.

Ngọc bội ông ta nói đến chính là miếng ngọc màu trắng có khắc chữ Cố, đây là vật gia truyền của Cố gia, cũng là nhà chồng tương lai của cô, miếng ngọc chính là vật hứa hôn giữa mẹ cô và Cố phu nhân. Bây giờ bọn họ đến đây muốn lấy nó, không lẽ là đang muốn mạo danh cô để gả cho con trai trưởng nhà họ Cố, quả nhiên đủ thâm hiểm.

"Vân Du Nhã muốn nó sao, vậy ông về mà gọi nó đến đây lấy!" Vân Chi Lâm khiêu khích nói, cô là đang muốn dụ ông ta rời đi trước.

Vân Chi Lâm hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi, cô vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đâu, vậy nên vẫn chưa phải lúc đến Cố gia nói về hôn ước này, vì Vân gia cũng giấu giếm nên họ không hề biết con dâu tương lai đang sống rất cực khổ. Mặc dù cô đang trong độ tuổi trưởng thành, nhưng vì thiếu ăn mà người gầy guộc, sắc mặt nhợt nhạt không hề tươi tắn, cơ thể cô nhỏ nhắn như đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.

Sắc mặt trưởng quản gia đanh lại, ông ta đâu phải đến đây nói lý với cô, là đến đây lấy đồ, mà người giống Vân Chi Lâm không xứng đáng để ông ta nói nhiều như vậy. "Bốp!"

Vân Chi Lâm còn chưa kịp hiểu gì thì gì má bắt đầu cảm thấy nóng rát, khoé môi chảy xuống một vệt máu tươi đỏ thẫm, cô bất ngờ đến nổi không thể mở miệng thốt ra lời nào.

Gã quản gia vẫn còn chưa chịu dừng lại, ông ta lại nhanh chóng túm lấy tóc cô giật mạnh. "Mày có nói không, ngọc bội đang ở đâu?" Vừa hỏi, ông ta vừa lôi cô sền sệt vòng quanh chuồng ngựa tìm kiếm.

Vân Chi Lâm đau đớn không ngừng là hét, cô giẫy giụa để thoát khỏi bàn tay của ông ta nhưng sức lực không đủ. Bất ngờ nhìn thấy cục đá to ở gần đó, cô vội vàng chụp lấy nó để phòng thân.

Mãi vẫn không tìm thấy đồ, lão quản gia quay lại nhìn cô, ông ta trợn trừng mắt cúi sát xuống, gằn từng chữ hỏi. "Nói, nó ở đ…"

"Bốp!" Nhưng ông ta còn chưa nói dứt lời, thì Vân Chi Lâm đã túm chặt viên đá đập thật mạnh lên đầu ông ta, hành động vừa nhanh và dứt khoát, không cho đối phương có cơ hội trăn trối.

Lão quản gia không kịp nói gì, ông ta cứ thế trợn tròng mà ngã xuống đất, máu từ vết thương không ngừng chảy xuống, ướt đẫm nơi ông ta nằm xuống.

Vân Chi Lâm mặt mày và tay bị máu bắn tung toé nhưng biểu cảm lại không hề có chút gợn sóng nào, bởi vì cô biết nếu ông ta không chết thì người chết sẽ là cô, người không vì mình trời tru đất diệt, trước khi họ động đến mình thì cô phải đánh phủ đầu trước.

Nhìn thi thể lạnh lẽo trên sàn, Vân Chi Lâm bình tĩnh đứng dậy, cô đi đến góc nhà, từ trong đống cỏ moi lên một chiếc hộp gỗ màu đỏ sẫm, bên trong chính là ngọc bội mà người kia muốn. Đáng tiếc là mạng bây giờ cũng không còn, bởi con người vốn không nên làm chuyện xấu.

Vân Chi Lâm đánh chết người rồi, cô không thể ở đây thêm được nữa, vì sớm muộn cô em gái cùng cha khác mẹ Vân Du Nhã rất nhanh sẽ tìm đến thôi, bây giờ chạy là thượng sách. Tình huống nguy hiểm, để có thể toàn mạng cô chỉ còn cách đi tìm người chồng chưa cưới để nhờ vả. Cô hy vọng anh trai năm đó sẽ không ghét mình, đồng ý bảo vệ cô khỏi đám dã thú có hình hài con người kia.

Không có thời gian để thu thập đồ vật, Vân Chi Lâm giữ chặt ngọc bội trong lòng, sau đó châm một mồi lửa thiêu rụi tất cả.

Nhìn ngọn lửa hừng hực cháy rực, phát sáng một góc trời đêm tĩnh lặng, cô có chút tiếc nuối khi phải ra đi thế này, bởi vì chuồng ngựa này là căn nhà duy nhất dành cho cô. Vân Chi Lâm đưa tay lau đi nước mắt, rồi lặng lẽ quay người rời đi, từ sâu trong đôi mắt kia đã hoàn toàn thay đổi.

"Tạm biệt!"

_____🪷To Be Continued 🪷_____

Chương 2: Đau Đớn Thật.

Vân Chi Lâm trong đêm tối một mình tìm đường đến nơi đóng quân của quân đội, bởi cô biết vị hôn phu của mình đang ở đây. Nhà lớn của Cố gia tuy ở rất xa, nhưng nơi đây lại gần hơn, vì ở vị trí này kẻ địch rất hay bén mảng đến mà địa hình cũng cực tốt.

Đêm tối trước mặt như lối đi sâu thăm thẳm, tiếng côn trùng kêu nghe đến rợn người, từng đợt gió lạnh thổi đến muốn cắt da cắt thịt, trên không trung lúc này đã xuất hiện những bông tuyết nhỏ trắng xoá.

Vân Chi Lâm trên người khoác một chiếc áo bông đã cũ, cô lạnh đến mức run rẩy cả người, môi mấp máy không thành lời, nhưng cô biết nếu bây giờ không đi tiếp thì kết quả chỉ có một.

Cô đã ra tay giết chết thân tín của Vân Du Nhã rồi, nếu cô ta biết được thì cũng sẽ không tha cho cô đâu, đặc biệt là thứ cô ta muốn lại là miếng ngọc bội định hôn ở trong tay cô.

Vân Chi Lâm có chết cũng không để cô ta đạt được ý nguyện, lần này cô sẽ tự cứu lấy bản thân mình, trước đây cô đã quá nhu nhược rồi.

Con đường rừng ban ngày đã rất khó đi rồi, ban đêm lại còn khó khăn hơn gấp bội, con đường gồ ghề đầy sỏi đá, không cẩn thận có thể ngã bất cứ lúc nào.

Vân Chi Lâm từng bước lê cơ thể nhỏ nhắn, trời lạnh đến nổi cô thở ra cả khói trắng, chân tay bắt đầu tê cóng. Đã đi được một đoạn rất xa rồi, còn một chút nữa thôi là cô sẽ đến được quân doanh.

"Bịch." Bất ngờ Vân Chi Lâm vấp hòn đá trước mặt, cô không kịp đứng vững liền ngã lăn xuống đất, cánh tay bị hòn đá có góc nhọn bên cạnh cứa đứt, máu đỏ từ từ nhỏ xuống.

"A, đáng ghét thật, sắp đến nơi rồi mà còn ngã!" Cô nhíu chặt mày, mím môi nén cơn đau đứng lên.

...

Thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng bao lâu Vân Chi Lâm đã nhìn thấy phía trước có ánh đèn sáng rực, quả nhiên là cô đã đi đúng đường rồi.

"Một chút nữa thôi, cố lên!" Cô nắm chặt cành cây nhỏ trong tay, cẩn thận bước lên phía trước.

Quân doanh trước mặt cô to lớn, bên ngoài còn có rất nhiều quân lính canh gác, tay bọn họ cầm những cây súng ống vô tri vô giác nhưng lại mang cho người khác một sự sợ hãi tột độ.

Vân Chi Lâm hồ hởi đi nhanh, bất chợt cô đột nhiên dừng lại, rồi cúi đầu nhìn bản thân từ dưới lên trên. Lúc này cô khẽ bật cười, cô không hiểu mình lấy đâu ra tự tin để đến đây và liệu vị hôn phu kia có chấp nhận mình hay không.

Nhìn cô thế này nào giống đại tiểu thư gấm vóc lụa là, trông cô chẳng khác nào một đứa ăn mày ngoài chợ, người ngợm nhếch nhác khó coi.

Không biết chừng khi đại thiếu gia họ Cố nhìn thấy, có khi còn sai người đuổi cổ cô đi ngay lập tức.

Vân Chi Lâm thở dài một hơi, cô khẽ quay đầu nhìn về phía sau, giờ có khi Vân Du Nhã đang cho người ráo riết tìm cô cũng không chừng.

"Mặc kệ đi, cứ thử một lần xem sao!" Vân Chi Lâm kiên định nói, cô đưa tay lên chỉnh trang lại đầu tóc cho gọn gàng, rồi vững vàng bước về phía trước.

Cuộc đời của cô đâu còn gì phải sợ nữa, nếu như vị hôn phu kia đã nhất quyết không nhận, vậy thì đến đó cô lại tính đường khác, cô không tin là ông trời lại tuyệt đường của mình đâu.

Lúc này lính canh trước quân doanh đã nhìn thấy Vân Chi Lâm, bọn họ bắt đầu chĩa nòng súng về phía của cô. "Đi đâu mà đến đây? Nơi này không phận sự thì không được đến, mau quay về đi!"

"Thật xin lỗi, nhưng tôi muốn gặp một người, các anh có thể thông báo giùm tôi được hay không, tôi là có chuyện gấp muốn gặp anh ấy!" Vân Chi Lâm làm sao có thể để mình công cốc đến đây được, cô nài nỉ bọn họ bằng khuôn mặt đáng thương của mình.

Lính canh nghi ngờ nhìn cô. "Tìm ai, mà cô là gì của người đó?"

"Là Cố Trạch Thần, tôi là vị hôn thê của anh ấy, đại tiểu thư Vân gia Vân Chi Lâm!" Cô mừng rỡ trả lời, hy vọng bọn họ sẽ giúp cô thông báo một tiếng.

"Cố Trạch Thần? Này, trong quân doanh của chúng ta ngoài người đó ra thì còn ai là Cố Trạch Thần nữa không?" Tên lính gác mặt mày khó hiểu hỏi người bên cạnh mình.

"Theo như tôi biết là không có, chỉ có một người là Cố Trạch Thần mà thôi!" Người kia nhanh chóng đáp lại.

Tên lính vừa hỏi lúc này gật gù đăm chiêu tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó hắn mới quay đầu lại nhìn Vân Chi Lâm, quan sát cô từ đầu đến chân. "Haha." Đột nhiên hắn bật cười lớn, giọng điệu là cợt nhã và châm chọc.

"Đùa tôi sao? Này, cô đến lộn chỗ hay là tìm nhầm người thế? Làm thế nào mà Cố thiếu tướng của chúng tôi lại có một vị hôn thê trông vừa nghèo vừa bẩn như cô được!"

Vân Chi Lâm sắc mặt thay đổi, vị hôn phu của cô không phải chỉ là quân lính bình thường thôi sao, làm thế nào mà lại trở thành thiếu tướng rồi.

"Thiếu tướng mà anh nói, là Cố Trạch Thần của Cố gia nổi danh ở Thành Đông đúng không? Nếu là vậy thì anh ấy chính xác là vị hôn phu của tôi rồi!" Vân Chi Lâm ngữ khí mạnh mẽ đáp, cô không biết sự thay đổi này là thế nào, nhưng hiện tại không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.

Nếu như bây giờ cô không gặp được Cố Trạch Thần, mà để cho Vân Du Nhã bắt được, thì kết cục của cô chính là cái chết.

Tên lính gác không xem cô ra cái gì, hắn chế giễu nói. "Này, màu biến nhanh nhanh đi, để cho ông đây còn làm việc! Thiếu tướng của tôi hôm nay đã đến nhà vị hôn thê của mình rồi, họ là nhà giàu có tiếng ở đây, cô không có cửa đâu!"

"Cái gì?" Vân Chi Lâm nghe như sét đánh giữa trời quang, làm thế nào mà anh ta có thể không ở đây chứ.

"Thôi, mau đi đi, đừng ở đây cản trở công việc bọn này nữa!" Hai tên lính gác tức giận đuổi cô đi không một chút thương cảm.

"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi ở đây chờ anh ấy quay lại!" Vân Chi Lâm không dao động, dù cho có bị đuổi xua như đuổi tà.

Cô tìm một chỗ sạch sẽ gần bức tường, rồi mệt mỏi ngồi tựa lưng nghỉ ngơi, không gặp được người cô sẽ không đi. Vả lại ở đây còn có quân đội, dù Vân Du Nhã có đến cô ta cũng sẽ không dám làm càn.

Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, hàng ngàn hàng vạn hình ảnh kiếp trước xuất hiện trong tâm trí cô, mỗi một chi tiết đều như đang thật sự ở trước mắt.

Hình ảnh cuối cùng cô bị Vân Du Nhã bắn chết, còn có cả cái tên khốn bạn trai mà cô dùng tình cảm chân thành dành cho hắn.

"Đau đớn thật!" Cô nở nụ cười chua xót, khoé mắt lăn xuống một giọt nước như thủy tinh trong suốt.

_____🪷 To Be Continued 🪷_____

Chương 3: Em Đúng Là Đồ Ngốc.

Ở kiếp trước, Vân Chi Lâm đã từ chối mối hôn sự với Cố gia, chỉ vì cô đã yêu tha thiết gã bạn trai Doãn Kiên. Cô cũng không biết tại sao lúc đó lại tin người như vậy, trong khi hắn ta thực chất chỉ là một kẻ rác rưởi.

Vân Du Nhã vì muốn cô ngoan ngoãn đưa ngọc bội định hôn cho cô ta, mà đã lập ra một vở kịch cực kỳ hoàn hảo. Doãn Kiên là do cô ta tìm đến, tình yêu từ miệng của hắn đều là giả dối, tất cả là vì tiền.

Vân Chi Lâm sau khi rơi vào lưới tình, liền đồng ý đưa ngọc bội cho Vân Du Nhã, mà lại không hề biết rằng cô sẽ chết ngay sau đó.

Phát súng mà Vân Du Nhã đã bắn là ở vị trí chí mạng, cô đã chết mà không thể nhắm mắt, trước khi ngừng thở cô đã nhìn thấy Doãn Kiên và người cha còn thua cầm thú đứng nhìn.

Thật may mắn là cô đã quay lại rồi, kiếp này cô sẽ không chết trong hối tiếc như vậy nữa, cô sẽ thay đổi bánh xe vận mệnh của mình. Tài sản Vân gia mà mẹ cô đánh đổi thanh xuân để cùng người gọi là chồng gây dựng, cô sẽ đòi lại không thiếu thứ gì.

Đời này ai nợ Vân Chi Lâm cô cái gì, cô sẽ lấy lại cho bằng hết.

...

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, mọi thứ lúc này đều đã bị tuyết trắng bao phủ, không khí lạnh làm cho con người phải khó thở vì đau lồng ngực

Vân Chi Lâm vì kiệt sức mà ngủ ngồi tại chỗ, cơ thể lúc này vẫn không ngừng run lên, mặt mày cô tái nhợt lại, cánh môi cũng đã tím tái. "Ư..." Cô khó chịu mà rên lên khe khẽ.

Bất ngờ từ phía trước một ánh đèn rọi đến, Vân Chi Lâm đang thiếp đi liền nhíu mày vì quá chói mắt nhưng cô là mệt đến không đứng lên nổi rồi

Từ xa, một chiếc xe hơi có kiểu dáng cổ điển đang chạy đến, mà người ở trên xe không ai khác là Cố Trạch Thần, anh về rồi.

Nhìn thấy xe của thiếu tướng, lính gác lập tức mở cửa lớn cho anh tiến vào bên trong quân doanh.

Mặc dù chỉ thấy một nửa khuôn mặt của anh khi nhìn qua cửa xe, vẻ ngoài điển trai cùng ngũ quan tinh xảo nét nào ra nét đó làm động lòng các thiếu nữ.

Cố Trạch Thần nhàn nhã mở cửa xe bước xuống, thân hình cao một mét tám, vóc dáng cân đối của một quân nhân xuất sắc. Anh di chuyển tầm mắt nhìn về phía tên lính gác, đôi mắt màu hổ phách toát ra một sự sát khí đến lạnh sống lưng.

"Trong lúc tôi không ở quân doanh có chuyện gì xảy ra không?" Giọng Cố Trạch Thần khá trầm, nhưng mang theo khí chất cương nghị không ai sánh được.

"Không có gì thưa thiếu tướng, mọi thứ đều rất bình thường!" Tên lính gác giấu nhẹm chuyện Vân Chi Lâm đang ở bên ngoài.

"Vậy à, tiếp tục làm việc đi!" Cố Trạch Thần không nghi ngờ gì, anh quay lưng chuẩn bị đi vào trong.

Lúc này một người lính có thân hình nhỏ thó đột nhiên chạy đến, hắn vội vàng. "Thiếu tướng, bên ngoài có người tìm anh!"

Cố Trạch Thần bước chân dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn hắn. "Là ai?"

"Không có đâu ạ, chỉ là một cô nhóc ăn xin đến tìm nhầm người thôi, bọn tôi đã đuổi cô ta đi rồi!" Tên lính gác cổng chột dạ lên tiếng, trong lòng không ngừng mắng nhiếc tên kia nhiều chuyện.

"Không đúng, tôi nghe cô ấy nói mình tên là Vân...Vân Chi gì đó..." Tên lính nhỏ con gấp không kịp thở mà đáp.

"Vân Chi Lâm?" Cố Trạch Thần hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.

"Vâng, đúng là cái tên này ạ!" Tên lính nhỏ vui vẻ gật đầu lia lịa.

Mà biểu hiện của Cố Trạch Thần cũng thay đổi. "Cô ấy đâu rồi?" Anh trừng mắt hỏi tên lính gác.

"Đang ngồi bên ngoài ạ!" Ánh mắt ngập tràn sát khí của anh làm hắn ta phát run.

Cố Trạch Thần nghe xong liền vội vã chạy ra ngoài, anh đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, sự chú ý va phải một thân ảnh nhỏ đang ngồi co ro trong góc.

Cố Trạch Thần thở ra một hơi lạnh, anh từ từ tiến đến chỗ của Vân Chi Lâm, rồi ngồi xổm xuống để nhìn thấy cô rõ hơn. Khuôn mặt này quả nhiên không sai, dù cho cô có gầy gò thì đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt không thể lẫn đi đâu được, đây là cô vợ nhỏ mà mẹ anh đã tìm cho anh.

Dù Vân Chi Lâm không hề biết anh, nhưng anh lại rất rõ ràng về cô.

"Lâm Lâm!" Cố Trạch Thần lên tiếng gọi tên cô, bằng một giọng điệu dịu dàng.

Vân Chi Lâm lúc này đã sốt cao, người cô nóng hổi, gò má đã ửng hồng, hơi thở nặng nề hơn bao giờ hết. Có lẽ ở ngoài trời lạnh quá lâu, cơ thể nhỏ bé của cô đã bị tổn hại ít nhiều.

Cố Trạch Thần gọi mãi không thấy Vân Chi Lâm tỉnh lại, anh sốt ruột đưa tay lên sờ vào trán cô. "Không ổn rồi, sao lại sốt cao như vậy chứ?"

Nhận ra cô đang không khoẻ, anh lập tức cởi áo khoác của mình choàng lên vai cô, rồi lại ôm cô đứng lên đi nhanh vào quân doanh, trước ánh mắt ngỡ ngàng của binh lính.

"Chết thật rồi, lần này tôi xong rồi! Sao nhỏ ăn mày đó lại có thể là hôn thê của thiếu tướng nhỉ?" Tên lính gác lúc nãy không để Vân Chi Lâm đi vào bây giờ cảm thấy rất hối hận.

Ai ở đây cũng biết Cố Trạch Thần tính tình như thế nào, giờ hắn dám động đến người của anh thì làm sao có kết cục tốt đây chứ.

"..."

Bên này, Cố Trạch Thần đưa Vân Chi Lâm về phòng riêng, anh cẩn thận đặt cô nằm lên giường rồi cho người đi gọi quân y đến.

Trong lúc người chưa đến kịp, anh dùng nước ấm giúp cô lau người, lúc này anh mới nhận ra cơ thể cô không tốt chút nào. Vân Chi Lâm chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng cô lại nhỏ bé vô cùng, những đầu ngón tay nhỏ bị chai sạn đến đau lòng.

Cố Trạch Thần nhíu mày xót xa, anh biết cô ở Vân gia không tốt, nhưng lại không nghĩ cô sống khổ sở đến nông nỗi này. Nào có giống như Vân Du Nhã khi nãy, tay chân trơn láng chẳng phải làm gì, trang sức trên người cũng thuộc hàng đắt tiền lúc bấy giờ.

Ban nãy anh có dịp đến Vân gia, vốn muốn đi tìm Vân Chi Lâm, kết quả cô lại tự mình chạy đến đây tìm anh trước.

Cố Trạch Thần giơ tay vén mái tóc dài của cô sang một bên, anh dịu dàng vuốt ve, rồi đột nhiên lại cúi xuống hôn lên má cô một cái.

"Từ giờ anh sẽ bảo vệ cho em, chỉ cần anh còn ở đây thì ai cũng không thể động vào một sợi tóc của em!" Giọng anh trầm ấm, mang theo sự kiên định không ai sánh bằng.

Dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ bảo vệ cô một đời an yên, Vân gia gì đó đừng mong sẽ có cơ hội hãm hại Vân Chi Lâm.

"Lâm Lâm, em đúng là cô gái ngốc!" Nói xong anh lại bật cười, cả người ngã ngồi ra ghế.

_____🪷 To Be Continued 🪷_____

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play