Cái nắng mùa của mùa thu tuy không gay gắt như mùa hạ, nhưng vào thời điểm gần trưa như này cũng đủ làm cho người ta thấy khó chịu. Lâm Phong Miên bước ra khỏi cửa nhà hàng với vẻ mặt mệt mỏi xen lẫn buồn bã. Bốn năm ở bên nhau bây giờ coi như bỏ đi.
Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh, khi cô mới bước chân đến giảng đường đại học. Lúc ấy vô tình đi qua sân bóng rổ, lại bị anh không cẩn thận ném trái bóng đập trúng đầu. Vốn định tức giận nổi đóa với tên có mắt không tròng nào chọi bóng vào đầu chị đây, nhưng khi thấy đi về phía mình là nam thần của trường thì cái gan kêu đau cũng không có.
Anh tiến đến nói “không sao chứ. Xin lỗi cậu nhé mình không cố ý”. Dáng vẻ của anh lúc đấy cô sẽ mãi không bao giờ quên, cậu thiếu niên trong bộ đồng phục thể dục năm nào. Cho dù gương mặt có đẫm mồ hôi và nét mệt mỏi thì đó cũng là dáng vẻ đẹp nhất, thu hút con gái nhất, cũng đồng thời thu hút trái tim nàng thiếu nữ tuổi mười bảy. Cô thẹn thùng đáp “tớ không sao”.
Hai người từ đó quen nhau và yêu nhau. Cô thích anh ưu tú cùng với sự tỉ mỉ, anh cũng thích cô dịu dàng, nhẹ nhàng và luôn là người thấu hiểu anh. Giờ đây người đó nói với cô “anh thấy chúng ta không hợp” đơn phương đòi chia tay. Nhưng lý do chân chính thật khiến người khác cười khinh bỉ.
Có một câu ‘muốn trời không biết, trừ khi mình đừng làm’. Không sai, anh ta đã phản bội cô, phản bội tình yêu của hai người. Cô là người từng chứng kiến cảnh gia đình sụp đổ nên chút chuyện cỏn con này cũng không thể làm gục ngã được.
Cũng đúng, người sinh ra còn chưa tới vạch xuất phát như cô ở bên cạnh người ưu tú như vậy thì chỉ xứng làm hòn đá ngáng đường thành công của anh, cô biết Hạo Hiên là một người có năng lực, thứ mà anh thiếu luôn luôn chỉ là một cơ hội, cơ hội để anh có thể thành công. Có trách cũng chỉ trách cô không phải là người có thể mang đến cho anh cơ hội, về điểm này cô chịu thua. Nhưng cớ sao cứ phải là như vậy chứ, anh rõ ràng biết cô với chị ta là mối quan hệ như thế nào, vẫn không chút thương tiếc dùng nó đạp lên cô như năm xưa bố đã làm với mẹ. Cô cứ tưởng gia đình cô mãi hạnh phúc, cứ tưởng bản thân là tiểu công chúa hạnh phúc nhất thế gian khi có đủ bố đủ mẹ…
***
“Tớ thầm nghĩ nếu người gọi điện đến không phải là cậu thì chắc chắn tớ sẽ đâm chết hắn.” Giọng ngái ngủ dày đặc của Cao Ninh Hinh vang lên ở phía bên kia đầu dây. “Nói mau! Cậu có chuyện gì mà sớm như này đã gọi tớ.”
Cô biết nếu như giờ này gọi cho người bạn thân yêu nhất của mình thì chắc chắn sẽ nghe mắng.
“Cậu mở mắt ra xem mặt trời mọc đến đâu rồi?” Sự bất lực tràn ngập xung quanh.
“Có chuyện mau nói có rắm mau đánh”
“Tớ cùng Lý Hạo Hiên chia tay rồi!” Bất giác thở dài.
“Cái gì ?” Cao Ninh Hinh đột nhiên cao giọng làm cô giật mình. Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện từ Lâm Phong Miên thì trong lòng người nào đó dấy lên một nỗi căm phẫn, tức giận đến nỗi chỉ muốn băm vằm tên đó ra làm trăm nghìn mảnh. Tiểu công chúa cô nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa bao nhiêu năm lại bị tên đó cắm sừng? Đã thế còn không phải là cặp sừng bình thường cơ chứ. Lập tức tỉnh ngủ mắng nhẹ Lâm Phong Miên một câu “tớ ngay từ năm đó đã nói với cậu là tên đó không đáng tin rồi cậu cứ cố chấp. Không sao chứ?”
“Cậu yên tâm.” Lâm Phong Miên sau khi nghe cô mắng nhẹ nhàng thốt lên một câu.
“Yên tâm cái quái gì, cậu định lừa ai chứ lừa tớ à. Đi, chị đây dẫn cậu đi xõa.”
Cao Ninh Hinh và Lâm Phong Miên là bạn từ cấp 2. Có một lần nhìn thấy Lâm Phong Miên bị lớp trên bắt nạt, chính cô đã ra tay giúp đỡ, từ đó Lâm Phong Miên đem lòng cảm kích, không biết từ bao giờ hai người đã bất giác thân với nhau. Tính tình kỳ lạ như Ninh Hinh không thích chơi cùng ai và ai chơi cùng cũng thấy không hợp, duy chỉ một mình Lâm Phong Miên là khác biệt. Hai người sau đó học cùng một trường cấp 3 và cùng thi chung một trường đại học.
Ninh Hinh là một cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ, thẳng thắn và mạnh mẽ, gia đình cô không phải là quá giàu nhưng là dạng khá giả.
Trái ngược với đó, Phong Miên lại là một cô gái xinh đẹp mang theo vẻ dịu dàng, mềm mại như cơn gió lướt qua mang theo hương thơm của sự sống. Đem đến cho người khác cảm giác muốn bảo vệ, yêu thương.
Trước đây cô cũng thuộc một gia đình có bố là người làm ăn kinh doanh, mẹ theo bố gây dựng sự nghiệp, hai người cùng nhau đi lên từ hai bàn tay trắng. Sau này sinh cô bà bị khó sinh, sức khỏe bà dần suy yếu nên lui về nhà chăm sóc gia đình. Cô yêu thương mẹ mình hơn bất cứ ai.
Sau đó nữa là năm cô học lớp 11, bố cô đem hai người phụ nữ về nhà và nói lúc trước khi quen mẹ bố có ra ngoài ăn chơi vài lần với người này, nhưng lần nào cũng sử dụng biện pháp, ai ngờ vẫn lưu lại hậu quả về sau. Người kia gia đình cũng có chút danh tiếng, nhưng do làm ăn sa sút không nuôi nổi con gái nữa nên qua tìm ông, ông cũng là không còn cách nào nên đành đem về nhà.
Tin này đối với mẹ cô như sét đánh giữa trời quang, sức khỏe đã yếu càng thêm yếu, một người phụ nữ trước nay cao ngạo như bà làm sao có thể chấp nhận chuyện chồng mình ở bên ngoài có con riêng, lại còn lớn hơn tuổi con gái mình. Bà dứt khoát đưa cô ra khỏi nhà, dứt khoát từ bỏ gia đình sự nghiệp mình cùng chồng gây dựng. Thân thể vốn yếu ớt của bà làm sao mà chịu đựng nổi chuyện này, bệnh càng nặng thêm. Cao Ninh Hinh là người bạn thân nhất của cô đương nhiên biết chuyện thì sẽ lo lắng và đến giúp cô chăm sóc mẹ những lúc rảnh rỗi. Cô ấy từng thầm thề rằng đời này sẽ cố gắng bảo vệ Phong Miên của cô khỏi những bất hạnh và tổn thương, tình bạn của hai người sẽ là vĩnh cửu.
***
Ninh Hinh dẫn cô đến một nơi thật kỳ dị, cô ấy nói nơi này không phải cứ có tiền là vào được nếu không phải là hội viên kim cương. “Trước đây có một tên không có gì ngoài tiền theo đuổi tớ đăng ký cho tớ.”
Nơi này có một lối vào bí mật nằm ở đằng sau cửa hàng pastrami Tây Ban Nha, có tên là Paradiso. Cô là một người mới tốt nghiệp từ khoa thiết kế, nên kiến trúc bắt mắt ánh lên sự sa hoa nơi đây sớm đã thu hút cô.
“Chơi với cậu bao nhiêu năm, tớ cũng là lần đầu được cậu dẫn tới những chỗ như thế này đấy.” Tiếng nhạc khá lớn khiến người ta không còn nghe được tạp âm xung quanh. Không gian như vậy rất tiện cho những người mang nhiều tâm sự đến giải bày với nhau.
Cô gái này không giống với những người khác, thất tình cũng sẽ không gào góc thảm thiết hay mượn rượu giải sầu. Bởi cô cảm thấy làm những việc này thật vô nghĩa, còn không bằng giống như Ninh Hinh về nhà nằm dài lên sofa mềm mại đánh một giấc ngon lành đến bao giờ thì đến mặc kệ trời đất.
Lý Hạo Hiên gì cũng tốt, chỉ là không yêu cô. Anh ta nói sau này có tiền nhiều sẽ quay lại tìm cô và trao cho cô hạnh phúc. Nhưng lại không biết thứ hạnh phúc có được nhờ sự can thiệp của yếu tố thứ ba là thứ cô hận nhất trên đời. Có điều như vậy cũng chưa nhất định là chuyện xấu, so với ở bên nhau cản trở con đường của nhau thì không bằng dứt khoát chia tay. Cho anh một lối thoát cũng như cho chính mình một lối thoát, bốn năm này thật sự quá đủ rồi.
“Sau này dẫn cậu đi chỗ vui hơn chịu không.” Cô nàng hưng phấn đáp lại, quả đúng là người giàu kinh nghiệm. “Nói đi cũng phải nói lại nhé, đức hạnh của tên Lý Hạo Hiên đúng là uổng phí khuôn mặt của anh ta.” Ninh Hinh hét lớn vào tai cô. Coi cô là kẻ điếc hay sao?
Nơi này bình thường chỉ bán 3 thứ đó là các loại rượu, nước trái cây hoặc đồ ăn nhẹ và âm nhạc DJ. Không gian nơi này thật sự mạnh mẽ với rất nhiều âm thanh mạnh và hiệu ứng màu sắc rực rỡ để người tham dự đều “chill” hết mình. Có giá đắt hơn so với mặt bằng xung quanh nhưng đổi lại là an ninh rất tốt, đến cả đi vệ sinh cũng có bảo vệ đứng ở cửa canh để bảo vệ an toàn cho bạn. Được biết đến là một loại speakeasy (quán bar bí mật) thời hiện đại, khách vào quán bar sẽ phải qua cửa tủ lạnh. Paradiso được biết đến với các màn trình bày cocktail tuyệt đỉnh và nghi thức phục vụ ấn tượng.
“Trên tay cậu là thứ gì? Trông thật đẹp mắt.” Cô hỏi, nhưng dường như ai đó bên cạnh không nghe thấy.
Bartender đứng ở đó chú ý đến câu chuyện của các cô, rất nhanh đã trả lời “đó là Fleming – một trong 15 loại cocktail mới của chúng tôi, lấy cảm giác từ việc khám phá ra penicillin, khám phá quá trình lên men với bào tử nấm.” Lâm Phong Miên gật đầu cảm thán.
Anh chàng này tiếp tục nói về chuyên môn của mình cho cô nghe “Nhưng món ăn hấp dẫn nhất vẫn phải kể đến One Fire, một loại cocktail được bào chế từ sữa hun khói cùng với rượu bourbon, rượu cherry oloroso, tahini và khoai lang. Sau khi bào chế xong chúng tôi đặt nó trong một chiếc ly đặc biệt, đồ trang trí được tạo ra từ trong phòng thí nghiệm của Paradiso. Để tượng trưng cho hình ảnh tổ tiên của loài người đang ngồi quanh đống lửa, loại cocktail này sử dụng tia laser để tạo ra ngọn lửa hút rượu. Thứ đồ uống này chỉ có ở Paradiso.”
Nhìn ly rượu có vẻ đơn giản nhưng mỗi loại đều ẩn chứa một ý nghĩa khác nhau, ví dụ như One Fire cô nghĩ bao giờ mẹ khỏi bệnh nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để đến đây thử. “Loại ý tưởng này phải là người có bộ óc cao siêu và am hiểu về rượu đến mức nào mới có thể nghĩ ra.” Không phải đang hỏi, cô là đang đưa ra khẳng định.
“Sự mới mẻ này đến từ trí tưởng tượng của người độc quyền sở hữu nó, ông chủ của chúng tôi – ngài Adonis.”
Nếu như nói pha chế là một loại nghệ thuật thì Bartender chính là một nghệ nhân, những ly rượu bình thường qua tay họ đều trở thành một cực phẩm.
Ngồi ngẩn ngơ một lúc không biết Cao Ninh Hinh từ lúc nào đã chạy ra giữa đám đông đưa tay về phía cô vẫy vẫy, cô theo đó đi ra. Cơ thể uốn éo mềm mại như rắn nước, luồn lách một cách khéo léo để trốn khỏi những bàn tay thèm muốn đặt lên cơ thể mình. Không thể không thừa nhận, cho dù ở thế giới sa hoa của người nhiều tiền thì vẫn tồn tại những kẻ háo sắc. Cô đi ra chỉ là muốn nói với cô ấy là mình muốn rời khỏi, phải quay về bệnh viện với mẹ rồi. Cao Ninh Hinh gật gật, sau đó lại tiếp tục uốn éo theo thứ âm thanh mạnh mẽ. Cô khẽ lắc đầu thở dài, người bạn này của cô gì cũng tốt, chỉ có điều một khi đã lâm trận thì quên luôn cả bạn bè, điểm này về sau cô phải chỉnh dần mới được.
Một màn vừa rồi đều đã được thu vào ánh mắt của người đàn ông ngồi một mình trong góc khuất của quán Bar. Gương mặt những đường nét của người đàn ông trưởng thành, khí chất phi thường, so với Lý Hạo Hiên thì đúng là một trời một vực. Ánh mắt nhạy bén đưa theo chú ý cô ngay từ khi mới vào cửa, khóe miệng khẽ cong lên hình thành một đường cong hoàn mĩ. Trên đời này còn có một nam nhân đẹp như vậy sao.
“Là cô ấy sao?”
Người bên cạnh cúi đầu trả lời “Vâng, đó là con gái út bị Lâm Kiều được vợ cũ ông ta dẫn ra khỏi nhà vào nhiều năm trước, nhưng theo thông tin chúng ta được biết thì ông ta vẫn để ý đến mẹ con họ. Hiện tại mẹ cô ta thân mang bệnh nặng, nếu không có nhiều tiền chữa chạy thì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ông ta lại dè chừng người vợ hiện tại nên chỉ hỏi thăm và cho số ít tiền lúc ban đầu.”
Cặp mắt ưng khẽ nheo để lại một đường mê muội dường như hơi mang theo ý cười nhưng rất nhanh đã thu về, người khác không kịp nhận ra. Những ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm lấy ly One Fire lắc nhẹ, như là đang thưởng thức cũng như đang chơi đùa với chất lỏng ở bên trong.
Người đàn ông này tỏa ra một lực hấp dẫn rất lớn, những người phụ nữ sexy trong đây ai mà không thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn anh ta. Dựa vào bộ vest trên người mà nói không cách nào nhìn ra được đó là thuộc hãng thời trang nổi tiếng nào, nhưng để nhìn ra nó là thứ có tiền cũng không mua nổi thì không khó. Chúng đặt trên cơ thể anh một cách vừa vặn không một chút thừa, như từ khi chưa sinh ra đã định sẵn thuộc về chủ nhân của nó vậy. Toàn thân toát lên một phong thái của người đứng đầu, như những vị Quân vương thời xưa.
“Nói với ông ta một tiếng, con gái ông ta tôi muốn chắc rồi!”
Người bên cạnh khẽ giật mình “Mạc thiếu, cô gái đó không phải Mạn Ân”. Sau khi đón nhận ánh mắt đến từ người ngồi ghế thì cũng đánh gật đầu, có những chuyện khó nói lên lời.
“Liêm Dực, tôi biết cậu lo lắng chuyện gì”
Nghe thấy anh nói vậy Liêm Dực không nói gì thêm. Anh là ân nhân của Liêm Dực, bên cạnh anh nhiều năm chứng kiến quá khứ cùng với ánh cười khi nãy của anh sao cậu lại không biết anh đang nghĩ gì cơ chứ. Nhưng thấy vẻ kiên định của anh cũng đành lắc đầu bất đắc dĩ mà thôi, thầm thở dài tại sao lại giống đến như vậy.
Lâm Phong Miên sau khi tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi thì đương nhiên có rất nhiều cơ hội làm việc tại những thành phố lớn và các công ty lớn. Mẹ cô cũng rất hi vọng con gái được đến những thành phố lớn làm việc, được làm công việc yêu thích, ít nhất không cần vất vả như hiện tại và có thể trở thành người có ích cho xã hội. Nhưng cô không nghe, một mực nhất quyết phải ở đây để tiện chăm sóc mẹ. Sao cô có thể bỏ mẹ lại đây một mình được.
Cách đây vài tháng cũng có xin vào một công ty thiết kế tầm trung tại chính thành phố nơi cô ở. Mức lương cũng không tồi nhưng do công ty nhỏ, nhân viên còn ít mà lượng công việc khá nhiều và còn phải chạy vào viện với mẹ. Khoảng thời gian đấy dường như cô chỉ ở hai nơi đó là bệnh viện và công ty, thành ra không chăm sóc tốt bản thân và mẹ, nhìn gầy đi trông thấy rõ. Bà không nhẫn tâm cho cô đi làm nữa, cuộc đời này vì bà mà cô đã quá khổ rồi. Lần này nghe mẹ, cô xin nghỉ về nhà và hiện tại đang làm thêm ở một cửa hàng bán hoa. So với trước đây thời gian dư giả hơn nhiều.
Sau khi ra khỏi Bar lập tức bắt taxi chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố, cô còn đặc biệt mua cho mẹ món điểm tâm mà bà thích ăn nhất đem đến. Tầm này đoán chừng bà cũng đã ngủ dậy.
Thời tiết chiều mùa thu ở thành phố X khá mát mẻ dễ chịu làm tâm tình người nào đó cũng trở nên tốt hơn.
Cô đang nhắm mắt tận hưởng những cơn gió mùa thu của thành phố thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là bác sĩ chủ trì của bà Hạ. Linh tính mách bảo chuẩn bị có điềm không tốt, mày đẹp nheo lại khẽ lộ ra vẻ lo lắng. Bác sĩ nói mẹ cô khi đang tản bộ dưới vườn hoa của bệnh viện cùng những người cao tuổi khác thì đột nhiên lên cơn co giật, hiện giờ đang cấp cứu. Cô mau chóng đến bệnh viện.
Trái tim run lên thầm cầu nguyện mẹ thiên vạn đừng xảy ra chuyện gì, nếu không cô sẽ không sống nổi mất. Cùng với sự gấp gáp, cô giục bác tài lái xe nhanh nhất có thể.
Trong những năm qua không biết đã bao nhiêu lần cô ở trong tình trạng như vậy, khi thì đang học giữa chừng, khi thì hai mẹ con đang ở nhà nằm với nhau bỗng dung mẹ ngất xỉu. Bà làm cho trái tim vốn yếu ớt của cô trở nên dần cứng cáp. Cô không mạnh mẽ lên thì ai chăm sóc mẹ cô đây.
Tới bệnh viện,
“Phong Miên, chú biết con rất hiếu thảo, cũng biết hoàn cảnh của con. Nhưng chú hết cách rồi, chi phí chữa trị ở bệnh viện này chú có thể giúp con lần cuối.” Bác sĩ Triệu lắc đầu “nhưng mẹ con nếu như không được tiếp nhận hình thức trị liệu tốt hơn thì sớm muộn cũng…”
Ông là người tốt, đã giúp cô huy động y bác sĩ rất nhiều lần quyên góp giúp cô, chính ông cũng đã từng có vài lần bỏ tiền của mình ra để trả viện phí cho mẹ.
Cô ngồi sụp xuống trước mặt bác sĩ, nước mắt sớm đã khóc cạn. “Bây giờ cháu phải làm sao?”
“Thành phố C là nơi có công nghệ kỹ thuật chữa bệnh có thể nói là tiên tiến nhất toàn quốc, các y bác sĩ ở đó đều là những người du học từ nước ngoài trở về. Nhưng có hơi…” Bác sĩ ngập ngừng không nói hẳn ra, cô cũng đoán được là có ý gì.
Thành phố của cô tuy cũng thuộc top những vùng kinh tế trọng điểm nhưng là loại 2, so với thành phố C sa hoa thì kém xa. Đương nhiên thành phố phát triển đi kèm với công nghệ hiện đại, chi phí đắt đỏ.
“Khoảng bao nhiêu ạ?”
“400 nghìn USD ( khoảng 9 tỷ VNĐ)”
Mẹ bị bệnh từng ấy năm, số tiền khi đem khỏi từ ngôi nhà kia sớm đã dùng hết vào việc chữa bệnh. Đối với cô đây là số tiền quá lớn, lớn đến mức cô chưa bao giờ ngờ tới có thể lớn như vậy.
“Cháu cám ơn chú cùng các y bác sĩ tại đây thời gian qua đã chiếu cố mẹ con cháu.” Cô nói xong khom lưng 90 độ.
Bác sĩ Triệu gật đầu, đôi mắt ánh lên sự thương xót. Bao nhiêu năm nay, mẹ đứa trẻ này là do ông tiếp nhận chữa trị, bây giờ ra nông nỗi này tận sâu trong đáy lòng ông cũng cảm thấy áy náy. “Chú có thể giúp cháu xin tài trợ từ bệnh viện và các quỹ từ thiện, nhưng chỉ giúp được một phần nhỏ. Còn lại do cháu.” Nói xong ông quay lưng rời đi.
Ánh mắt vô hồn của cô hướng về phòng bệnh nhìn ngắm mẹ, những cái ống cắm chẳng chịt trên người bà bỗng dưng nước mắt rơi không ngừng. Đã từng không ít lần chứng kiến, chắc mẹ đau lắm. Người đứng nhìn như cô còn thấy đau. Phải chi từ đầu cô không được sinh ra thì hôm nay mẹ đã không phải khổ. Cô phải làm sao, phải làm sao mới cứu được mẹ? Đi đâu mới tìm được số tiền lớn như vậy?
Một mình rời khỏi bệnh viện với lòng nặng trĩu, cô lang thang dọc đường. Những bước chân vô hướng không biết đi về đâu, bỗng dưng trong đầu sực nhớ đến một người. Vì để cứu mẹ, nhanh tay lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó.
“Có chuyện gì?” Chất giọng ồm ồm của người trung niên vang lên.
“Tôi thiếu tiền.” Cô rất dứt khoát, bởi cô biết ông ta vẫn còn để ý đến mẹ con cô, chẳng qua là còn ái ngại một số người.
“Con cần bao nhiêu?” Ông hỏi
“Nếu không phải mẹ tôi cần tiền chữa bệnh tôi sẽ không bao giờ gọi cho ông.” Cô căm phẫn lên tiếng.
“Con cần bao nhiêu đợi đến sinh nhật bố, đi ăn bữa cơm rồi chúng ta nói tiếp.” Nói xong liền cúp máy, không kịp để cho ai lên tiếng.
Khi nhận được câu trả lời cô thầm nghĩ chắc chẳng chờ mong gì nữa rồi. Năm ấy khi dắt tay cô ra khỏi cánh cửa đó, mẹ cô đã nói “Cho dù Hạ Quyên tôi có chết cũng sẽ không nhận một xu nào họ Lâm nhà anh.”
Cô cười khổ, nếu như để mẹ biết hôm nay cô gọi điện cho bố thì chắc mẹ sẽ tức giận lắm.
Đôi chân tiếp tục bước trên cung đường quen thuộc. Gió mùa thu làm tóc cô bồng bềnh bay lượn, tỏa ra một mùi hương Aromatic, những người mang trong mình mùi hương này là người có một nguồn năng lượng vô cùng mãnh liệt và tràn đầy sức sống. Trong nhiều tác phẩm văn học có viết, hương thơm là một phần vẻ đẹp của người phụ nữ, khơi gợi cảm xúc và cảm giác.
***
Về tới nhà, cô cùng Cao Ninh Hinh nói chuyện. Cô nàng rất muốn giúp bạn nhưng không thể giúp được nên trong lòng dâng lên cảm giác áy náy không thôi.
“Xin lỗi bạn yêu à, tớ hiện tại chỉ giúp được cậu phần nhỏ thôi.”
“Không sao, làm sao mà cứ phiền cậu mãi được.” Cô lắc đầu cười, bao nhiêu năm nay đều là Ninh Hinh giúp cô, nếu không cô làm sao một mình cô có thể cố gắng nổi.
“Con nhỏ kia nói gì thế hả? Cậu còn xem tôi là bạn không?” Nàng nổi giận hét lên, chịu gì cũng được nhưng ghét nhất cái tính khách sáo của cô, với ai không khách sáo lại đi khách sáo với chính bạn thân mình.
“Tớ không có ý đó, cậu mãi là người bạn mà tớ yêu quý nhất. Sao có thể không xem cậu là bạn được.”
“Thế còn tạm được, ở thành phố C tớ có một căn nhà cho cậu mượn, lúc nào cậu lên thì bảo tớ đưa chìa khóa"
Cô khóc, có lẽ là vì cảm động, cũng có lẽ là vì thấy tủi thân. Một động tác nhỏ xíu nhưng ai đó cũng đã chú ý.
“Cậu làm sao thế? Ai bắt nạt công chúa của tớ rồi.” Người bạn này là vậy, khẩu thị tâm phi. Ngoài miệng mắng cô xa sả xa sả nhưng thực chất đều là vì lo cho cô.
“Tớ không sao” Cô lau nước mắt, miệng nhoẻn cười. “Chỉ là cảm thấy có cậu thật tốt”.
“Đó là đương nhiên, thôi mau nghỉ ngơi mai còn đi làm không tớ không cho cậu mượn nhà nữa đâu”.
Nói xong câu đó cả hai cười khanh khách với nhau.
Ngày mai cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, cô vẫn sẽ đi làm và cuối ngày sẽ tới bệnh viện cùng mẹ. Bà cũng có lúc tỉnh, dạo vài năm trước và năm ngoái còn có thể xuất viện về nhà một thời gian dài. Nhưng thời gian cô bắt đầu đi làm không có thời gian chăm sóc mẹ, lại để bà phải nhập viện thêm một lần.
Bữa ‘Hồng Môn Yến’ vài ngày tới cô sẽ tới, có thể là sẽ xấu mặt, cũng có thể là sẽ không được gì đem về. Nếu gặp hai mẹ con nhà kia thì chắc chắn cũng sẽ bị khiêu khích châm chọc, bố cô khi thấy cô bị bắt nạt thì căn bản là mặc kệ. Vì mẹ, cô có thể làm được.
Sáng mùa thu của thành phố X se se lạnh, Lâm Phong Miên ra khỏi nhà đi làm. Gió thổi mạnh khiến cho từng đợt là cây ào ào rụng xuống, lá phong đỏ rơi xuống bên chân cô.
Nơi làm việc của cô là một cửa hàng bán hoa nhỏ nằm ở ngay đầu con phố gần nhà, có tên là Love Garden. Bà chủ cũng là người rất dễ thương và tốt bụng, đã ly hôn với chồng nhiều năm trước. Hiện tại chị đến đây sinh sống và làm việc cùng đứa con gái nhỏ tám tuổi.
“Nếu như thích thì buổi chiều sau khi tan làm đem về một ít.”
Thấy cô đang ngẩn ngơ mân mê bông tulip đen trong tay, chị Diệp đưa tay khua khua trước mắt cô.
“Vâng vậy chiều em đem đến bệnh viện.” Cô không nhịn đươc đưa lên mũi ngửi, chiều đem đến cắm ở phòng bệnh của mẹ, chắc mẹ sẽ thích.
Hoa tulip còn có tên gọi khác là Uất Kim Cương, có vẻ đẹp sang trọng và lịch sự. Hoa nổi hình kim hoặc hình chén, bông to và rất đẹp, bọc sáu cánh chia ra làm hai hang trong ngoài. Còn có nhiều màu sắc khác nhau và hương thơm ngào ngạt, bên ngoài vừa giống như hoa sen, lại giống hoa mẫu đơn.
Khi có một người đàn ông nào đó tặng cho người mình yêu một bông hoa tulip đỏ, điều đó chứng tỏ anh ta muốn nói “Em rất xinh đẹp, nếu anh được ngắm em dù chỉ một chút thôi thì gương mặt anh cũng sẽ bừng lên như lửa và trái tim anh sẽ cháy thành than”.
Cô bất giác nhớ đến Lý Hạo Hiên, chàng trai năm đó tặng bó hoa tulip đỏ và nói câu y chang như vậy khiến cô cảm động không thôi.
Nhưng anh không biết cô thích nhất vẫn là hoa tulip đen, bị thu hút bởi ý nghĩa của nó: Tình yêu bất diệt! Thứ cô muốn chưa bao giờ là tiền tài danh vọng, mà chẳng qua chỉ muốn điều đơn giản đơn giản là hai người bình an sống một cuộc đời bình thường ở bên nhau, mãi mãi yêu thương nhau.
Đôi mắt hồng khi nhớ tới anh, đó là thứ tình yêu có lẽ cả đời này cô cũng không còn cơ hội cùng anh tìm kiếm.
Bất giác nhớ tới điều gì đó, cô nói
“Cẩm chướng vàng hết rồi hả chị?”
“Ừ, hoa đó tuy đẹp nhưng vốn dĩ cũng không bán đắt hàng nên dạo này chị không nhập.” Chị dừng một lúc, thấy kỳ lạ bèn hỏi “Sao thế, em thích hả?”
“Không có, cuối tuần này sinh nhật một người, muốn mua đến tặng thôi.” Bố cô là một người yêu hoa, trong nhà trồng rất nhiều loại hoa đẹp. Lúc còn nhỏ cô nhớ ông từng nói sau này con lấy chồng không cần tốn tiền ra ngoài mua hoa trang trí, bố sẽ trồng cho con. Mẹ đang cặm cụi trong bếp nói vọng ra “thế ông phải trồng một trang trại hoa mới được”
Cô của lúc đó có bao nhiêu hạnh phúc đến nhường nào không phải ai cũng biết.
“Hiện tại là trend sao? Giới trẻ bây giờ thích cẩm chướng vàng?” Sau khi nghe cô nói chị Diệp trong lòng càng nhiều nghi vấn.
“Không phải, đó là loài hoa duy nhất em có thể tặng cho người này.” Đúng vậy, đây là loài hoa tượng trưng cho sự thất vọng, khinh thường.
***
Mùi thuốc sát trùng như thứ hương vị đặc trưng của bệnh viện, nhưng cô đã sớm làm quen với mùi này.
Trên tay cầm bó hoa tulip đen đưa mũi ngửi lấy hương vị của nó, bác sĩ nói chiều nay mẹ cô đã tỉnh, bà còn có thể nói chuyện được. Nghe tin xong cô chỉ muốn buông bỏ mọi thứ đang làm dở tức tốc đến bên cạnh mẹ.
“Mẹ, thật xin lỗi người, con đã không chăm sóc tốt cho người.” Tay cô nắm lấy bàn tay gầy gò cắm đầy những ống tiêm của mẹ, nhẹ nhàng âu yếm.
“Cô gái ngốc, có gì mà phải xin lỗi chứ.” Bà vốn định đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng do không đủ sức nên đến giữa chừng bất giác rơi xuống, cô đã kịp đón lấy.
“Mẹ còn thấy chỗ nào không khỏe không? Bác sĩ đã kiểm tra kĩ lại chưa?” Cô lo lắng hỏi han thật nhiều.
“Đã kiểm tra rồi, con không cần lo lắng, Bác sĩ nói mẹ khôi phục rất tốt.”
“Vâng, con sẽ chăm sóc người thật tốt, hãy tin con.” Cô mỉm cười cho mẹ yên tâm. “Sang đầu tháng sau chúng ta sẽ đi thành phố C, bác sĩ Triệu nói ở đó có thể chữa khỏi bệnh của mẹ, con cũng có thể tìm một công việc tốt hơn. Chút nữa con đi hỏi thủ tục chuyển viện.”
“Tại sao đột nhiên chúng ta lại đến thành phố C. Mẹ không sao mà Tiểu Phong, mẹ ở đây rất tốt.” Bà biết cô vì lo cho bệnh tình của bà, cũng biết con gái của bà đã chịu biết bao ấm ức rất nhiều năm nay. Có thể bớt gánh nặng cho cô phần nào hay phần ấy, thành phố C là thành phố lớn, tất cả chi phí ăn ở đồ dung đều tốn khoản tiền lớn còn chưa kể viện phí, cô làm sao có đủ sức cơ chứ.
“Mẹ, chuyện này người nghe con. Con đã nộp hồ sơ xin việc vào một số công ty ở đó rồi, chắc rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Cô cúi đầu xuống gối bên cạnh mẹ, tay vẫn nắm lấy một bàn tay của bà, bà thuận thế đưa tay ôm cô vào lòng. Mùi hương của mẹ mãi mãi là mùo hương dễ chịu nhất. Cô đương nhiên biết mẹ mình đang nghĩ gì. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, mẹ nhất định phải cứu, tiền cũng nhất định phải lấy.
***
Điều gì đến rồi cũng phải đến. Cầm bó hoa trong tay, cô bắt taxi về ngôi nhà kia.
Tạm rời xa những cơn mưa tầm tã, cuối tháng mười mùa thu mang theo sắc vàng rạng ngời trên từng con đường, ngõ hẻm. Những ai từng chứng kiến cảnh vật nơi đây vào mùa cây thay lá chắc chắn sẽ hiểu cảm giác ‘lạc vào chốn tiên cảnh’ là như thế nào.
Cô kéo nhẹ cửa kính xuống để hưởng thụ nốt hương thơm của sự tốt đẹp cuối cùng trong ngày do những cơn gió thu mang đến. Một chiếc là phong đỏ rơi rụng bay vào buồng xe, đáp lên trên gương mặt xinh đẹp có nước da trắng nõn. Khẽ nhấc lên, đưa lên không trung nhìn ngắm.
Mảng nắng chiều chiếu lên gương mặt cô lại bị lá phong che mất.
Về tới trước cổng, cô cứ nghĩ hôm nay sẽ khá đông người. Nhưng trái lại, lại chả có ai, xe của ông ta cũng không ở nhà. Cô hiếu kì bước vào, tuy rời đi đã lâu nhưng người làm trong nhà đối với cô đều vẫn cung kính hết mực.
Chú Lâm mở cổng cúi người cho cô vừa hết sức hiếu kỳ hỏi “Tiểu thư? Làm sao cháu lại ở đây?”
“Cháu…” Cô chưa kịp trả lời thì bị ai đó cắt ngang.
“Ái chà, tao cứ tưởng cả đời này mẹ con mày sẽ không bước chân về đây.” Giọng nói châm biếm, mỗi lần chị ta gặp cô lại là tông giọng đó. “Lại còn mang cả hoa về đây cơ à? Tính xin tiền nhà này hay gì?”
Cô chỉ biết chết lặng, chôn chân một chỗ không nói gì.
Theo sau chị ta là Lý Hạo Hiên, ánh mắt anh nhìn cô thoáng chút buồn bã rồi lại thôi. Thế mà lại gặp anh tại nơi này.
Là cô nhìn nhầm sao? Chắc chắn là như thế, anh ta chắc chắn sẽ không buồn vì cô, khẳng định là mắt cô hoa rồi.
“Có chuyện gì vào nhà rồi nói, đều là người một nhà.” Anh nói kèm động tác đưa tay ôm lấy vai Lâm Mạt xoay người vào nhà, không quên quay lại “Phong Miên, vào nhà cùng nhau đi.”
Lòng cô phiếm đau, sự dịu dàng đó trước đây đã từng dành cho cô. Nói không buồn thì chính là nói dối, đó là cả thanh xuân của cô, trong nhất thời nói quên là quên không được.
Cất lại đau thương, cô theo bước hai người vào nhà.
“Bố tôi đâu?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
“Gì mà bố mày, đó là bố tao có được không! Ông bận đi làm chứ đâu có rảnh như mày hoa với là.” Cô ta liếc một cái ngán ngẩm, hoa gì xấu chết đi được.
Đi làm? Không phải nói tổ chức trước một ngày sao? Hiện tại như chưa có gì diễn ra vậy. Ông ta đang cố lừa lấy lòng tự trọng của cô hay sao?
Cô quay bước một mạch đi thẳng ra ngoài, lấy điện thoại gọi điện chất vấn dãy số đã lâu không mấy hay gọi đến “Ông đang ở đâu? Ông cố ý chơi tôi có phải không? Năm xưa ông đối xử với chúng tôi như thế nào, hiện tại có chút tiền đối với ông không đáng là bao để cứu mẹ con gái ông cũng không muốn bỏ ra sao? Ông nhẫn tâm thấy chết không cứu hay sao?”
Sau khi được nối máy, từng cơn ấm ức ùa đến, cô xả ra một tràng nhưng vẫn không cảm thấy dễ chịu là bao.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu nghe cô mắng, sau đó lên tiếng “Con bình tĩnh, đến nhà hàng Ashima ở Thành Tây đi.”
Sau tất cả cô vẫn quyết định tin người này thêm một lần nữa. Ở đây cách Thành Tây không quá xa, khoảng mười mấy cây số là đến rồi.
***
Ashima Restaurant
Tên của nó là tên của một cô gái trong truyền thuyết cổ trên vùng cao nguyên có độ cao trên 1800m. Đây là nơi mà người sáng lập ra nhà hàng đã đặt chân đến, chính vì thế đã lựa chọn cái tên này cho thương hiệu của mình.
Lâm Phong Miên hiện tại không còn để ý được những thứ xung quanh như thiết kế, cách bài trí này kia, thứ cô để ý bây giờ là tiền chữa bệnh cho mẹ. Liệu có phải mình thêm một lần nữa bị lừa rồi không?
Như được dặn dò từ trước, người phục vụ khi thấy cô liền dẫn cô đến phòng VIP nơi tổ chức sinh nhật. Nhưng thật lạ thay mọi thứ đều yên tĩnh quá mức tưởng tượng, yên tĩnh đến đáng sợ, hoặc là sau bao năm không tham gia sinh nhật của bố, ông ta đã đổi tính thu liễm lại rồi?
Phục vụ gõ cửa, sau đó mở cửa cho cô và cúi lưng tỏ ý mời cô vào.
Cô nhất thời không chấp nhận được, hai mắt trợn tròn, một bàn tiệc lớn như vậy chỉ có hai người, cùng một người đang đứng.
Một người là Lâm Kiều, đương kim bố ruột của cô, Hai người còn lại cô tuy không quen nhưng nhận ra là một chủ một tớ. Có điều đều là cực phẩm nha, nhất là người đang ngồi. Đôi lông mày không quá rậm, đôi mắt đen nhánh, sống mũi cao nhưng là nét của người phương Đông, đây là mẫu người đàn ông trưởng thành và công.
Ánh mắt anh ta nhìn cô chằm chằm từ khi mới bước vào, chợt cô cảm thấy một luồng không khí lạnh chạy sau lưng, có điềm không hay sắp xảy ra chăng?
“Mạc thiếu, đây là con gái tôi, Lâm Phong Miên.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play