Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 1

CHƯƠNG 1

Tâm Dao là một cô gái bất hạnh, cả cuộc đời cô chưa bao giờ hưởng được một hạnh phúc trọn vẹn. Trước khi cô đủ lớn để nhận thức được thì mẹ đã qua đời, ba đi thêm bước nữa. Người mẹ kế sinh được một trai một gái, vốn cũng chẳng ưa gì con chồng, tuy không tới mức đối xử tệ bạc nhưng chưa bao giờ để Tâm Dao vào trong mắt. Cô lớn lên như một thành phần dư thừa trong gia đình hạnh phúc ấy.

Niềm vui lớn nhất của Tâm Dao là đọc tiểu thuyết, đắm mình vào một thế giới tưởng tượng để giải tỏa tâm trạng muộn phiền. Sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm, mỗi tối về lại cắm đầu vào màn hình điện thoại. Ấy thế mà ông trời cũng trêu tức cô, cô đọc phải một quyển tiểu thuyết tổng tài ba xu có nội dung rất hãm. Thêm vào đó, nữ phụ phản diện trong tiểu thuyết lại trùng tên trùng họ với cô. Không hiểu bằng thứ động lực thần kì nào mà Tâm Dao lại đọc một lèo hết nội dung của quyển tiểu thuyết đó, sau khi đọc xong chỉ biết rủa lên vài câu rồi đi ngủ.

Nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất. Điều tệ nhất chính là… cô chỉ ngủ một giấc thôi mà đã xuyên không rồi?

Tâm Dao ngơ ngác nhìn căn phòng rộng gấp bốn lần căn phòng cũ của cô, mọi vật dụng trong căn phòng đều là đồ đắt tiền được trang trí tinh xảo, lấp lánh như muốn vùi cô vào cái cuộc sống ngập mùi tiền bạc. Cô đang nằm trên chiếc giường lớn, có chăn nệm êm ấm và vẫn đang mặc trên người bộ váy ngủ bằng vải lụa đắt tiền.

Cô đang ở đâu thế này? Trong mơ sao? Không thể nào, giấc mơ sao lại có thể chân thực đến như vậy được?

Bần thần mất một lúc, Tâm Dao lấy lại tỉnh táo đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cảm giác lành lạnh từ lòng bàn chân truyền tới giúp cô khẳng định đây không phải là mơ. Cô nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, chỉ xinh đẹp thôi dường như là không đủ để miêu tả ngoài hình hoàn hảo này. Gương mặt trái xoan tinh xảo, mày lá liễu, đôi mắt hai mí to tròn và bờ môi căng mọng đỏ hồng. Mái tóc dài đến thắt lưng đen óng mượt, phủ xuống đôi vai nhỏ nhắn. Vóc người có hơi gầy nhưng nơi cần lớn thì lớn, nơi cần nhỏ thì nhỏ. Đặc biệt là làn da này, trắng mịn như da em bé, chắc chắn là được chăm sóc rất tốt.

“Đẹp quá!” Tâm Dao tự cảm thán. Đọc truyện ngôn tình đã lâu, cô cũng đọc qua không ít truyện xuyên không như thế này rồi nên rất nhanh đã đoán được phần nào. Cô cũng đoán ra được mình đã xuyên vào đâu, rất có thể là quyển tiểu thuyết [Bảo bối của tổng tài] mà cô đã đọc trước khi đi ngủ.

Nói sơ một chút về cốt truyện, nó là một quyển tiểu thuyết bình thường không có gì nổi bật, thậm chí nội dung còn có phần rất hãm. Nếu không phải bản thân trùng tên với nhân vật phản diện, có lẽ Tâm Dao cũng không đủ kiên nhẫn để đọc tới chương cuối cùng. Nam chính của bộ truyện này tên Dịch Thành, là kiểu con cưng của trời, tổng giám đốc lạnh lùng tàn nhẫn. Còn nữ chính tên Thẩm Bạch Liên, là một đóa hoa xinh đẹp ngây thơ đơn thuần, là nàng Lọ Lem may mắn được hoàng tử để mắt. Nữ chính vốn con nhà nghèo, là một nhân viên bình thường nhưng sự thiện lương đã làm cho tổng giám đốc cấm dục để mắt tới, và rồi cốt truyện diễn ra theo một motip thường thấy.

Nhưng, vấn đề ở đây là nam chính đã có gia đình từ trước rồi! Người đó là nữ phụ phản diện Khương Tâm Dao, tiểu thư nhà quyền quý, có tài có sắc nhưng lại không có được tình cảm của nam chính. Năm nam chính hai mươi tám tuổi, gia đình mai mối hắn với một cô gái môn đăng hộ đối là tiểu thư nhà họ Khương. Tập đoàn nhà họ Dịch và họ Khương ngang sức nhau trên thương trường, Khương Tâm Dao lại là thiên kim trên cành cao, ai cũng cho rằng họ xứng đôi vừa lứa.

Dịch Thành ban đầu không có tình cảm với ai, với hắn, kết hôn với ai cũng được nên đã chọn người mà gia đình sắp xếp. Kết hôn được hai năm nhưng hắn chưa từng để tâm tới cô, cũng chưa từng ngủ chung phòng, càng đừng nói tới những hành động thân mật như những cặp đôi bình thường. Tuy vậy, nữ phụ vẫn đem lòng mến mộ Dịch Thành. Sau đó, nam chính say mê nữ chính nên đòi ly hôn nhưng Tâm Dao nhất quyết không đồng ý. Nữ phụ bày ra hàng loạt điều để gây khó dễ nữ chính, cuối cùng mọi chuyện bại lộ, không chỉ nữ phụ mà cả nhà họ Khương đều phải chịu chung số phận. Khương thị phá sản, anh trai và ba nữ phụ phải vào tù, còn bản thân nữ phụ thì bị người ta hãm hiếp đến chết. Nam chính và nữ chính sống hạnh phúc cùng nhau.

Điều đáng tiếc ở chỗ, Tâm Dao nhận ra ngoại hình hiện tại bây giờ của mình không tương ứng với thiết lập nhân vật nữ chính trong truyện. Thêm vào đó, dựa vào kinh nghiệm đọc ngôn tình nhiều năm của mình, cô chắc rằng mình đã xuyên vào vai nữ phụ phản diện cùng họ cùng tên.

Như vậy khác gì nói tương lai cô sẽ chết rất thảm đâu? Cô không muốn đâu!

Tâm Dao trấn tỉnh lại, vỗ vỗ hai cái vào má để chắc chắn rằng mình không nằm mơ. Nếu lỡ xuyên rồi thì thôi vậy, cô chỉ còn cách “xoay chuyển càn khôn” để giữ tròn tính mạng. Cô không rãnh mà đi tranh đoạt tình cảm với nữ chính, bây giờ tốt nhất là nên ly hôn rồi chuồn đi càng xa càng tốt.

Cô đi về phía tủ đồ lớn của nguyên chủ, nhìn quần áo chất chồng bên trong mà không khỏi tiếc rẻ. Dịch Thành âm trầm khó đoán nên mọi người đều không biết hắn thích dạng con gái như thế nào. Trong truyện có nhắc bởi vì nguyên chủ nghĩ hắn thích con gái điềm đạm, trầm tĩnh trưởng thành nên luôn cố gắng thay đổi bản thân thành hình mẫu người phụ nữ gia đình. Nguyên bản Khương tiểu thư là con người kiêu ngạo, có cá tính riêng, nay lại vì một người đàn ông mà thay đổi.

Bởi vì thay đổi theo hình mẫu trưởng thành nên phần lớn trang phục bên trong đều là váy dài, kín đáo hoặc trang phục có phần chín chắn, cực kì không phù hợp với người như cô. Tâm Dao chọn bừa một chiếc váy đơn giản dài tới đầu gối rồi đi xuống lầu. Trước tiên, cô muốn xác nhận thân phận của mình trước đã. Nếu đúng thật cô là Khương tiểu thư thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.

Nhà họ Khương có một trai một gái, Tâm Dao từ nhỏ đã là công chúa được bao bọc kĩ lưỡng, vừa có ba mẹ yêu thương vừa có anh trai cưng chiều. Có thể nói, ngoại trừ trái tim của nam chính thì Tâm Dao muốn gì cũng có. Haiz, càng nghĩ càng thấy tiếc, một người có đầy đủ như thế vậy mà vẫn xếp sau một cô gái bình thường may mắn sở hữu hào quang nữ chính.

Lúc Tâm Dao xuống lầu, một người phụ nữ ước chừng năm mươi mấy, sáu mươi tuổi đang lau dọn nhà bếp. Thấy cô đi xuống, người đó vội nói: “Tiểu thư dậy rồi à? Để tôi xuống dưới mang đồ ăn sáng lên cho tiểu thư.”

Tâm Dao chưa kịp nói gì thì người đó đã đi ra sau bếp. Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn vị trí đối diện trống rỗng thì cũng ngầm hiểu là đối phương không muốn ăn sáng với mình. Lúc người giúp việc đi lên có mang theo một tô bánh canh nóng hổi và một cốc nước cam tươi. Tâm Dao he hé miệng, khẽ gọi: “Ừm… dì Trần?”

Lúc dì quay lại “vâng” một tiếng, Tâm Dao đã hoàn toàn xác định được mình đã ở trong quyển tiểu thuyết kia rồi. Dì Trần là người giúp việc trong biệt thự riêng của Dịch Thành, cũng là người cảm thông, thấu hiểu cho nguyên chủ nhất. Song, bởi vì Dịch Thành không đồng ý cho người trong nhà gọi cô bằng hai tiếng “phu nhân” nên dì chỉ đành gọi cô là tiểu thư.

“Tiểu thư có gì dặn à?” Nguyên chủ là tiểu thư nhà giàu nhưng tính tình không quá ngang ngược, không xem thường hay bắt nạt người làm nên hầu như ai cũng quý. Dì Trần giống như một người cô, người dì của nguyên chủ ở nhà họ Dịch nên giữa họ không có khoảng cách. Tâm Dao đảo mắt, hỏi: “Tối nay Dịch Thành có về không dì?”

Gương mặt dì Trần thoáng nét buồn bã rồi lại cảm thông, dì hơi cười, trả lời: “Tối nay chắc ông chủ sẽ về, tiểu thư cứ yên tâm.”

Tâm Dao gật đầu cười, sau đó nhìn phần ăn của mình. Nguyên chủ là người có nguyên tắc, sống theo lối lành mạnh nên thích uống nước ép trái cây tươi. Nhưng Tâm Dao thì lại khác, cô thích uống nước có gas hơn.

“Dì ơi, từ bữa sau dì không cần mang nước trái cây cho con nữa nhé. Con muốn đổi qua nước có gas.”

Chương 2

Tâm Dao trở về phòng mình chờ đợi. Cô lấy giấy bút ra, vẽ vời chuẩn bị một kế hoạch thật chu toàn cho cuộc sống sau này. Nhà họ Khương giàu thì giàu thật, quan hệ giữa người thân trong gia đình cũng rất tốt, nhưng cô không muốn mang tiếng là ăn bám. Nguyên chủ hiện đang là phó tổng giám đốc ở Khương thị, từng tốt nghiệp đại học kinh tế loại xuất sắc, ngặt nỗi tâm Dao không sắc sảo thông minh được như cô ấy. Cô tự biết năng lực của mình dừng lại ở mức nào, cô không thể đảm nhiệm được vai trò của nguyên chủ, cũng không thể kéo công ty đi xuống. Bởi thế, có lẽ cô sẽ nghỉ việc.

Sau đó? Ừm… cô sẽ mở một quán café, có đầy đủ các loại nước uống và bánh ngọt. Bên cạnh đó còn chăm sóc cây kiểng và nuôi thú cưng làm điểm nhấn. Nguyên chủ có một người bạn thân là nhà thiết kế, chị dâu là thợ làm bánh, mọi thứ đều quá tuyệt vời!

Tâm Dao đoán là còn khoảng ba tháng nữa thì nam nữ chính sẽ gặp nhau và bắt đầu chuyện tình màu hường phấn. Từng ấy thời gian là quá đủ để cô “rút êm”.

Mãi mê đắm chìm vào tương lai màu hồng mà mình đã vẽ ra, Tâm Dao không nhận ra trời đã tối. Cô rất hài lòng về kế hoạch của mình, cũng đã tưởng tượng được tương lai ấy sẽ đẹp như thế nào. Sau khi ly hôn, cô sẽ tìm một người thật lòng yêu thương mình rồi cùng xây dựng một tổ ấm gia đình thật sự. Như thế thật sự tốt hơn nhiều so với việc phí phạm tuổi xuân ở cái nơi lạnh lẽo này.

Nhưng, người tính không bằng trời tính, ông bà dạy không bao giờ sai.

Buổi tối, khi Dịch Thành đi làm về, dì Trần đem đồ ăn nóng hổi dọn lên bàn cho hai người. Hắn vẫn lạnh lùng đọc tài liệu chứ không nhìn cô lấy một cái. Nhờ đó, Tâm Dao có cơ hội đánh giá hắn kĩ hơn. Dịch Thành là nam chính tiểu thuyết, ngoại hình chắc chắn không tầm thường. Ngoài điển trai, tất cả các đường nét trên gương mặt hắn đều toát lên vẻ cương nghị. Bên dưới lớp áo sơ mi kia chắc chắn là một dáng người săn chắc, sáu múi rõ ràng. Cô thật sự không tưởng tượng được, con người này sau khi va phải lưới tính với nữ chính, từ một chàng trai lạnh lùng trở thành con người thích làm nũng, thích ghen tuông vớ vẩn thì sẽ như thế nào.

Nhận ra ánh mắt cô nhìn mình, Dịch Thành dời mắt khỏi tài liệu, nhìn cô một cái rồi thôi. Nhưng Tâm Dao biết, biểu hiện của hắn là muốn cô lên tiếng trước. Chờ khi dì Trần đi xuống bếp dọn dẹp, Tâm Dao cầm đũa gắp cho hắn một miếng thịt rồi ấp úng: “Ừm… Dịch… Dịch Thành…”

Hắn bỏ tài liệu xuống nhưng không vội ăn, đôi mắt lạnh lùng vẫn nhìn cô chằm chằm. Tâm Dao cọ cọ hai chân vào nhau, căng thẳng nói: “Tôi… tôi muốn ly hôn.”

Ánh mắt Dịch Thành thoáng vẻ bất ngờ, sau đó lại nhìn cô như đang đánh giá. Mất một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “Đừng kiếm chuyện.”

Tâm Dao ngơ ra, từ trạng thái lo lắng chuyển sang tức giận. Hắn cho rằng cô đang chơi trò lạt mềm buột chặt, muốn lấy ly hôn làm cái cớ để thu hút sự chú ý của hắn sao? Có phải hắn tự cao quá rồi không?

“E hèm… tôi không kiếm chuyện. Tôi muốn ly hôn.” Tâm Dao nghiêm túc nói. Lúc này, ánh mắt của Dịch Thành mới tập trung nhìn cô. Ngay lúc mà Tâm Dao tưởng như mọi chuyện đã xong xuôi thì Dịch Thành lại trực tiếp đập tan giấc mộng của cô với hai từ: “Không được.”

Không được? Không được ly hôn? Tại sao lại không được? Hắn không có tình cảm với cô, vậy giữ cô lại để làm gì? Đáng lí ra hắn nên dọn đường cho nữ chính mới phải chứ. Hay là vì lúc này nam nữ chính chưa gặp nhau nên hắn cảm thấy không cần thiết?

“Tại sao lại không được?” Tâm Dao hỏi lại. “Tương lai” nàng đã cất công chuẩn bị cả ngày, vậy mà hắn nói không được là không được thế nào? “Tôi không yêu cầu phí bồi thường ly hôn, chúng ta ly hôn hòa bình, đường ai nấy đi.”

“Cô cho rằng tôi tiếc khoản tiền đó à?” Ánh mắt Dịch Thành lộ vẻ khó chịu. Trước đây hắn không yêu cô, nhưng chí ít cũng thấy cô là người thông minh biết tính toán. Còn bây giờ, dường như cô trở thành một đứa trẻ khờ khạo, nghĩ gì đều thể hiện hết lên mặt.

“Vậy tại sao anh không muốn ly hôn?” Tâm Dao nghiến răng. Không lẽ hắn muốn cô ở đây chờ chết á? “Chúng ta không có tình cảm, anh cũng không xem tôi là vợ, vậy tại sao lại không chịu ly hôn?”

“Cô cho rằng việc ly hôn đơn giản thế ư? Vậy họ hàng hai bên cô tính sao? Lí do gì để ly hôn?” Dịch Thành nói, đây có lẽ là lần hiếm hoi hắn chịu nói nhiều với cô như thế. Tâm Dao hơi đơ ra, sau đó phản bác: “Lý do… lý do là chúng ta không có tình cảm!”

“Không có tình cảm?” Dịch Thành nhìn cô, ánh mắt rõ vẻ khó hiểu. “Cô nghĩ có bao nhiêu người tin cô?”

Tâm Dao nghẹn ứ họng, hầu như ai cũng biết cô mến mộ hắn, chuyện rõ như ban ngày. “Nhưng… nhưng tôi muốn ly hôn!”

“Tôi nói là không được!” Hắn cau mày tỏ ý khó chịu.

“Ngoài bản thân, cô cũng nên nghĩ về gia đình hai bên đi. Bên cạnh đó, cô nghĩ người bên ngoài sẽ nói như thế nào?” Hắn cầm sấp tài liệu, bỏ lên lầu, cả bữa tối cũng không muốn ăn. Tâm Dao ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn, nghiến răng ken két. Tên khốn này! Có mỗi một đường lui của cô mà hắn cũng muốn chặn là sao chứ?

Nhưng hắn nói cũng không sai, nếu bây giờ đột ngột ly hôn thì mối quan hệ giữa hai nhà sẽ xấu đi, ảnh hưởng khá lớn đến công việc của đôi bên. Đó là chưa kể, người ngoài sẽ đàm tiếu một trong hai người có nhân tình bên ngoài nên mới đang yên đang lành thì ly hôn, sẽ có nhiều người để ý tới họ, mà Dịch Thành thì đặc biệt không thích điều đó.

Hợp lí thì hợp lí, nhưng không lẽ hắn muốn có chuyện mới ly hôn? Vậy còn cô phải tính sao đây hả?

Phù, phải bình tĩnh lại. Chờ tới khi gặp nữ chính là hắn sẽ thay đổi thái độ ngay chứ gì! Vậy cô sẽ kiên nhẫn chờ tới lúc đó. Còn bây giờ? Tốt nhất là cô nên nhanh chóng dọn khỏi cái nhà này rồi về nhà họ Khương sống.

Chương 3

Nghĩ là làm, ngay sáng ngày hôm sau, Tâm Dao dọn đồ về nhà họ Khương. Đứng trước ngôi biệt thự rộng lớn xa hoa, cô khẽ nuốt nước bọt, vẫn chưa tin được đây là ngôi nhà mà “mình” sống từ nhỏ tới lớn. Cô khẽ ấn chuông cửa, rất nhanh sau, một người phụ nữ trung niên trạc tuổi dì Trần vội chạy ra. Thấy cô, dì Lưu ngạc nhiên hỏi: “Ơ, tiểu thư?”

Tâm Dao mỉm cười gật đầu chào, dì Lưu vội mở cửa rồi giúp cô cầm vali hành lí. Vừa giúp, dì vừa hỏi: “Sao tiểu thư lại mang theo nhiều đồ thế này?”

Tâm Dao cười trừ, biết dì Lưu đang lo lắng cho mình nhưng cô không tiện giải thích ở đây. Cô tìm bừa một cái cớ: “Con nhớ nhà.”

Dì Lưu à à hai tiếng, sau đó mang hành lí của cô lên phòng. Tâm Dao đứng giữa phòng khách, vẫn còn bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn của nó. Lúc này, bỗng có một đứa bé chạy về phía cô, ôm chặt chân cô: “Cô út về.” Đứa bé gái bốn tuổi mặc chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, tóc thắt bím ôm chân cô. Nó ngước đôi mắt vừa to vừa tròn, chỉ nhìn một cái là làm cho Tâm Dao xiêu lòng. Cô bé nhỏ nhắn này là Hồng Nhu, cháu gái của cô.

“Dao Dao?” Một người phụ nữ từ trong bếp đi ra, mang theo một dĩa bánh quy vừa mới nướng xong. Mùi hương thơm ngọt của bánh thu hút sự chú ý của Tâm Dao. Cô vừa trả lời vừa bế đứa bé lên: “Chào chị, em mới về.”

“Sao em về mà không nói trước? Thôi, ra ăn bánh nhé, chị vừa nướng xong.” Lý Yên mang khay bánh ra sofa ngồi, Tâm Dao cũng bế Hồng Nhu theo sau. Lý Yến là chị dâu của cô, là một thợ làm bánh ngọt. Chị cũng ngọt ngào như bánh mà chị làm ra vậy, dù là trước hay sau khi lấy chồng thì Tâm Dao đều rất quý chị dâu. Lý Yên cũng là một người rất tinh tế và tâm lý, Tâm Dao nghĩ có lẽ mình sẽ nhận được lời khuyên hữu ích từ chị.

Tuy nhiên, cô chưa vội nói đến chuyện ly hôn mà chỉ đề cập đến chuyện muốn mở rời khỏi công ty và bắt đầu thử một điều mới mẻ. Lý Yên trò chuyện với cô, sau đó hai người cùng nhau chơi với Hồng Nhu. Cho đến trưa, mẹ của Tâm Dao, Khương phu nhân mới quay về sau chuyến mua sắm với mấy bà bạn. Thấy con gái cưng của mình, bà vứt bỏ hình tượng phu nhân sang chảnh, vui vẻ đi lại chỗ con gái và con dâu: “Dao Dao, sao con về mà không nói với mẹ? Thế dì Lưu đã đi chợ chưa? Để mẹ dặn dì mua đồ về nấu mấy món con thích nhé?”

Tâm Dao nhìn người phụ nữ ngay cả áo khoác còn chưa cởi ra đã vội lo mình thì vui vẻ mỉm cười. Cô không có mẹ, hoặc chính xác hơn là không thể ở cùng mẹ ruột của mình, không thể cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng. Bây giờ nhìn mẹ vì mình về nhà mà vui vẻ, đôn đáo lo cho mình làm cô cảm thấy trái tim như cảm nhận được một tia nắng ấm.

“Mẹ…” Tâm Dao gọi, Khương phu nhân vội quay lại hỏi: “Sao? Con muốn ăn gì nào? Muốn ăn nướng hay ăn lẩu?”

“Con muốn ăn lẩu.” Tâm Dao mỉm cười đáp. Nghe thế, Khương phu nhân vội vào bếp dặn dì Lưu đi chợ mua đồ. Bà còn dặn dì mua thêm nhiều tôm vì cô rất thích ăn tôm. Có lẽ bà không biết rằng, kể từ khi gả vào nhà họ Dịch thì con gái cưng mà mình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đã không còn ăn nhiều tôm như lúc ở nhà. Phần vì Tâm Dao muốn giữ hình tượng trên bàn ăn với Dịch Thành, phần vì chẳng ai bóc tôm cho cô nữa.

Ừ thì Tâm Dao cũng có tay, cũng tự biết bóc tôm, nhưng ở nhà họ Dịch làm gì có ai chiều chuộng cô như lúc ở nhà? Ăn nhiều thì bị để ý, ra ngoài ăn lại càng phải chú ý hình tượng. Thêm vào đó, nhìn nhiều cặp đôi bóc tôm cho nhau ăn, còn người mình thích thì lại hững hờ làm cho tâm trạng của Tâm Dao đi xuống, sau lại không muốn ăn nữa.

Buổi tối, ba cô và anh hai cô về nhà trước giờ cơm một giờ. Khi nhìn thấy cô, cả hai đều có vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nhưng bởi vì là đàn ông nên không biểu hiện quá khích như mẹ cô. Ba cô lại gần hỏi han con gái, anh cô thì bế con gái lên, không để Hồng Nhu đeo bám lấy cô nữa. Tâm Dao bỗng chốc lại trở thành tâm điểm của cả nhà.

Giờ ăn, gia đình sáu người vui vẻ ngồi quanh bàn ăn. Mẹ cô bóc vỏ tôm cho con gái, ba cô thì liên tục gắp thức ăn. Khương Quân vừa mời ba mẹ, vừa lo cho vợ con lại còn thêm phần em gái, nhưng anh lại không tỏ vẻ mệt mỏi mà ngược lại còn rất vui vẻ. Tâm Dao chờ cho đến nửa bữa ăn, lúc này, cô mới ngập ngừng nói:

“Ba… mẹ… con… con có chuyện muốn nói…”

Cả gia đình đồng loạt buông đũa xuống nhìn cô, chỉ có Hồng Nhu vẫn ngây thơ ăn phần của mình. Tâm Dao cúi đầu thật thấp, run run nói: “Con… Con… Con muốn… muốn ly hôn… với Dịch Thành.”

Nghe tới đây, mọi người đều sững sờ không hiểu. Khương phu nhân ngồi cạnh cô vội vén tay áo xem cánh tay và cổ của cô xem có bị bạo lực gia đình hay không, Khương Quân với Lý Yên nhìn nhau. Ba cô là bình tĩnh nhất, ông hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ly hôn? Có phải nó làm gì con không? Con đừng sợ, cứ nói đi, ba đi đòi lại công bằng cho con.”

“Có phải nó có nhân tình bên ngoài không?” Mẹ cô hỏi. Tâm Dao lắc đầu, cô trả lời: “Không phải, chỉ là… bọn con không có tình cảm với nhau, nếu cứ tiếp tục cũng không phải là cách.”

Ba cô bỗng nghiêm nghị, lớn giọng trách: “Hồ đồ! Ba tưởng con là người thấu đáo, sao lần này lại bốc đồng như vậy? Hôn nhân mà con nghĩ là trò đùa, nói cưới là cưới, bỏ là bỏ sao? Không phải con nói thời gian qua rất tốt sao? Sao bây giờ lại nói không có tình cảm?”

Trách là trách như thế, chứ bản thân ông cũng lo lắm. Chuyện Dịch Thành không yêu cô thì ông đã biết từ lâu, chuyện ly hôn cũng không lớn lao gì. Nhưng ông sợ con gái mình rồi sẽ có lúc hối hận. Năm đó cô yêu Dịch Thành tới chết đi sống lại, từ chối bao nhiều người tốt chỉ để gả cho hắn. Bây giờ cô muốn ly hôn, ông sợ đó là vì nóng nảy mà nói ra, sau này nghĩ lại cô sẽ hối hận. Còn nếu cô thật lòng muốn ly hôn và đã quên được tình cảm kia, ông nhất định dùng hết sức để giúp con.

“Ông!” Mẹ cô nhăn mặt lên tiếng gắt. Tức thời, ông Khương im lặng không nói nữa. Mẹ cô vỗ vỗ tay cô, giọng nhẹ nhàng: “Tội nghiệp con gái của mẹ. Nhưng cha con nói đúng, chuyện này không thể bốc đồng được. Hay con cứ đợi thêm một thời gian, nếu thật sự không cứu vãn được nữa thì ly hôn.”

Tâm Dao gật gật đầu, xem như là đồng ý với ý của cha mẹ. Lý Yên từ đầu tới cuối vẫn im lặng, nhưng chị đã chú ý được điều gì đó. Ông Khương bóc vỏ tôm cho con gái và cháu nội, ra dấu muốn bữa ăn tiếp tục bình thường. Tâm Dao ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu mè nheo nói: “Vậy thời gian tới con muốn ở lại nhà mình, có được không ạ?”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play