Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chap 1: Mười năm trước!

Cứ tưởng sẽ không ai biết nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra chỉ là không biết nhanh hay chậm mà thôi, cuối cùng vào năm anh mười tuổi thì chuyện ngoại tình của ba anh đã chẳng còn là bí mật, thậm chí đứa con riêng kia cũng chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi mà thôi.

Anh cũng nhớ rất rõ ngày hôm ấy là một ngày mưa, giông bão kéo đến sấm chớp đùng đùng nhìn cha mẹ đang to tiếng bên ngoài vì chuyện ba ngoại tình lại còn có con riêng, dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh này, trên mặt anh không hề có cảm xúc. Và như mọi lần người bỏ đi luôn là người đàn ông bội bạc kia còn mẹ thì ngồi lại một gốc mà khóc, có lẽ trong cuộc hôn nhân này bà là người đã sai hoàn toàn.

Khi đó bà cãi lời cha mẹ để lấy ông ta, bất chấp sự phản đối của họ bà vẫn một lòng lấy. Nhưng cứ tưởng bà sẽ được sống trong tình yêu của chồng mình nhưng không ngờ sau khi lấy được bà tính tình ông lại bắt đầu thay đổi dần đi.

Vậy mà giờ đây bà mới phát hiện ra sự thật này. Bà đúng là ngu ngốc mà. Nhưng cuối cùng anh cũng không bảo vệ được mẹ mình, vì uất hận nên chỉ sau một năm bà đã lâm bệnh nặng và ra đi. Khi đó anh vô cùng hận bản thân mình đã không bảo vệ được mẹ, và trong thâm tâm như có một sức mạnh nào đó thôi thúc anh báo thù cho mẹ mình.

Khi màn mưa trút xuống như máu đổ, hận người mà bản thân gọi là ba đã nhẫn tâm để người mẹ mà yêu anh thương nhất ra đi. Anh biết từ nay sẽ không còn ai yêu thương, lo lắng chăm sóc cho mình nữa, anh chỉ có thể tự bản thân mình yêu bản thân mình mà thôi.

Nhưng dòng đời xô đẩy để anh gặp cô, như một thiên thần mang đến cho anh một nguồn ánh sáng mới của tình yêu.

"Cho anh ạ". Cô bé đưa ra cho anh một cây dù và một viên kẹo. "Trời mưa ạ. Sẽ bị cảm lạnh, anh nên về nhà mình đi ạ". Cô bé nhe hàm răng trắng sáng đang thay răng sữa đưa viên kẹo cho anh.

"Này mày đi mau lên!!" Có một người phụ nữ gọi cô bé.

"Vâng ạ. Em đi nhé, anh về nhà đi ạ". Cô bé vội đi lại hướng người phụ nữ gọi cô bé.

"Em....tên gì vậy". Giọng anh khàn khàn vì trời mưa. Muốn biết tên cô bé.

Muốn bên cô bé này! Muốn cho cô bé đó tất cả hạnh phúc trên cõi đời này! Anh còn muốn rất nhiều thứ nữa.

"Mau lên. Em gái mày đang khóc nè, con kia". Người phụ nữ không kiên nhẫn gọi lại.

"Tuyết Thanh ạ". Cô bé vội chạy đi.

Thấy anh không cầm cây dù , nhét vào tay rồi chạy đi lại hướng người phụ nữ gọi cô bé, khi đó anh chỉ ngẩn ngơ nhìn theo cô bé đó. Nhìn theo thì thấy người phụ nữ đó đang dùng tay mình chỉ chỉ vào đầu cô bé, bà ta đang chửi mắng, trên tay bà ta còn ôm lấy đứa bé khoảng một hai tuổi. Cô bé im lặng cúi đầu nghe la mắng.

Hình như cô bé đó đã quen với sự la mắng đó, bà ta còn lấy tay dánh vào cô bé đó. Nhưng lạu không khóc.

Anh chỉ muốn chạy đến để cô bé đó không bị đánh nữa, nhưng có lẽ sức lực đã không còn nữa. Trước khi mất đi ý thức, chỉ kịp nhìn thấy chiếc kẹp tóc của cô bé đã làm rơi. Vội nhặt lên rồi mất đi ý thức.

"Thiếu gia!!! Thiếu gia" có người phụ nữ gọi anh .

---------

Ba ngày sau

Khi tỉnh dậy xung quanh chỉ là một mùi thuốc sát khuẩn. Anh khẽ nheo mắt mình, là nằm mơ thấy cô bé đó sao!! Nhưng sao trên tay lại có một chiếc kẹp tóc này, điều này chứng tỏ anh không hề mơ mà là sự thật.

"Thiếu gia! Tỉnh lại rồi sao?" Có một người phụ nữ gọi anh.

"Sao tôi lại ở đây?". Anh vốn không thích ở bệnh viện. Càng không muốn nằm đây chút nào!

"Thiếu gia bị ngất ở ngoài đường, tôi đi tìm thiếu gia nên đã đưa vào đây. Cậu nằm đây được ba ngày rồi". Bà ta đỡ anh nằm dậy, rót cho anh một cốc nước.

"Ừm!" Anh nhận lấy. "Chiếc dù hôm tôi ngất bà có thấy không". Đồ của cô bé đó đưa cho anh, đương nhiên anh muốn giữ lại để tìm cô bé, khi đó anh còn đưa lại cho cô và nói tiếng cảm ơn.

"Dạ có!". Bà ta lấy nó ra ở phía cuối nơi tủ. "Tôi thấy nó ở bên cạnh thiếu gia, nên tôi đã đem đến đây".

"Ừm." Hiện tại năng lực anh chưa có, anh phải nỗ lực để có thể bảo vệ cô bé đó!

"Bà làm thủ tục xuất viện đi, chúng ta về nhà chính". Nhà chính của nhà họ Minh, từ khi mẹ bệnh cho lúc mất đến nay anh chưa từng về đó!

Tính ra bao lâu rồi mà anh chưa về???

Một tháng ba tháng hay hai năm, ha ha anh cũng không nhớ nữa. Nhưng vì cô bé đó anh phải sống thật tốt.

"Dạ??? Thiếu gia nói thật sao". Bà ta vô cùng ngạc nhiên từ khi phu nhân bệnh đến nay đã có hơn ba năm thiếu gia không hề về nhà chính, chỉ ở một căn nhà nhỏ ở ngoại ô cùng với phu nhân mà thôi. Giờ nghe thiếu gia nói muốn về nhà chính bà vui mừng vô cùng. Khi không có thiếu gia ở đó, hai mẹ con của người đàn bà kia đã xem đó là căn nhà của họ.! Chỉ là tình nhân của lão gia mà thôi!.

Anh không trả lời, chỉ nhìn chiếc kẹp tóc đó. 'Đợi anh đến bảo vệ em nhé' hôm đó anh nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ đó mắng nhiếc cô bé rất nhiều, còn đánh cô bé nữa. Cô bé sống không hạnh phúc thì chính anh sẽ phải cố gắng để mang lại hạnh phúc đó.

"Đều tra cho tôi về một cô bé khoảng ba tuổi tên là Tuyết Thanh" anh nói.

"Dạ thưa thiếu gia. Tôi sẽ cho người đi làm ngay".

"Ừm". 'Đợi anh nhé cô bé. Anh sẽ một đời này bảo vệ em, chỉ yêu mình em! Cô bé em là nguồn ánh sáng đẹp nhất mà em đã mang lại cho anh.' Thầm hứa cả đời này cho dù có chết cũng phải bảo vệ cô thật tốt.

Tuyết Thanh! Tuyết Thanh.!!!!

Khi về đến nhà thì anh thấy người ba kính yêu đang chơi cùng với cậu con trai của mình.

"Sao con lại về đây?". Ba anh hỏi.

"Ồ!!! Vậy là tôi không nên về căn nhà này mà tôi đã sống hơn tám năm nay à". Vẻ mặt của anh hiện tại vô cùng bất cần đời.

"Không. Ý ba không phải như vậy". Ông ta vội xua tay. "Con về rồi thì tốt , Tiểu Lễ ".

Dù sao cũng là con của ông ta, cộng thêm nhà ngoại lại là gia tộc bề thế. Cậu con trai này về nhà thì sẽ giúp ít cho ông ta hơn.

Anh không trả lời, vốn đã định không về căn nhà này nhưng vì cô bé kia nên đành phải về mà thôi, cô bé sống tốt thì anh sẽ rất vui cho cô, nhưng nếu không thì anh phải tìm cách để cho cô bé đó sống tốt hơn. Ai bắt nạt cô bé, sẽ đều phải trả giá cho việc của họ làm!!!

"Anh với con rửa tay ăn trái...."cây. Lời bà chưa nói hết thì đã nhìn thấy Hoàng Lễ anh nhướng mày nhìn bà ta, sống tốt nhỉ?? Phải rồi mẹ anh mất thì bà ta sẽ là nữ chủ nhân mới của căn nhà này. Bà ta cứ tưởng nó sẽ không về đây nữa, nhưng sau gần ba năm thì nó lại về!!!

"Tôi sẽ về đây ở, phòng lúc trước của tôi ông cho người dọn đi". Hoàng Lễ đi lại sô pha ngồi rót cho mình một ly nước.

"Được! Được! Ba cho người dọn cho con. Người đâu , lên phòng của đại thiếu gia dọn phòng đi". Ông ta nói với người hầu.

"Dạ thưa ông chủ". Người hầu vội vàng làm ngay.

"Con về đây ở bao lâu???". Bà ta hỏi, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục.

Anh không thèm trả lời bà ta, quay người bước lên lầu đi về phòng mình. Khi bước vào phòng thì thấy nơi gọi là phòng của mình nay đã thành phòng để đồ của đứa nhóc con kia. Đứa em cùng cha khác mẹ!!!.

"Đại thiếu gia ". Người làm hiện tại không biết phải làm thế nào!!!

"Ném hết ra ngoài , từ bao giờ nơi này thành nơi ở với nơi để đồ chơi của nó. Ném hết ra ngoài cho tôi. "Anh lạnh giọng ra lệnh, nếu như anh mà không về thì nơi này vốn không còn chỗ cho anh nữa đúng không??? Xem anh chết rồi à!!! Giỏi lắm. Xem anh trừng trị bọn họ như thế nào!!!

"Có chuyện gì vậy con trai". Ông ta thấy ồn ào bước lên hỏi.

"Đồ chơi của con?! Không cho dọn đi". Thằng bé đó la lên.

"Hoàng Lễ à, em con ở đây đã quen rồi, hay là con để phòng này lại cho em con được không, dì kiếm phòng khác cho con nhé". Bà ta không tin có ba nó ở đây mà ba nó không thể quan tâm.

"Nơi này là của tôi! Với lại..." anh vốn nhìn mọi thứ ở trong phòng này nghe bà ta nói vậy anh mới quay lại nhìn. "Với lại mẹ tôi chỉ có mình tôi là con trai mà thôi, không có em. Mong bà nhớ đều đó".

"Dì...". Bà ta tức vô cùng, thằng nhãi ranh. "Mình à. Hoàng Lễ nó". Bà ta đóng vai thành người bị hại.

Haha. Ông đây lười quan tâm với họ. Một người cha bất nhân bất nghĩa, một kẻ phá hoại gia đình người khác lấy làm niềm vui!!! Thật xứng đôi vừa lứa với nhau. Người ta nói nồi nào thì úp vung đó quả là không sai??? Tra nam thì luôn đi với tiện nữ. Không hơn không kém!!!

"Tiểu Lễ, Tiểu Doanh nó cũng là em con".

"Mẹ tôi chết rồi, chỉ có mình tôi." Thấy người làm đã dọn dẹp xong. "Đem sát khuẩn đến đi. Dọn cho tôi một căn phòng mới. Phòng người khác đã ở qua. Họ không sợ bẩn nhưng tôi sợ. Còn nữa, nếu tôi không có ở đây, nơi này mà ai bước vào. Thì đừng trách sao tôi không nói trước". Nhìn thẳng vào bà ta anh nói.

"Mẹ ơi! Con muốn ở phòng này". Thiên Doanh nói với bà ta. Nó túm lấy chân bà ta và la lớn lên. "Con muốn ở đây, kêu anh ta cút đi mẹ ơi".

"Biến đi". Ngón tay anh chỉ tay ra ngoài. "Khôn hồn mày im cho tao, mày mà la lên một lần nữa, là mày rớt từ nơi này xuống đến cầu thang đó".

Thấy Hoàng Lễ hung dữ quá, nên Thiên Doanh nhanh chóng im lặng. Đưa đôi mắt uất ức nhìn mẹ mình, tay còn kéo kéo váy bà ta.

"Con... mình à. Thiên Doanh nó muốn ở nơi này ". Bà ta nhẹ giọng nói.

Không đợi ba lên tiếng thì anh đã nhanh chóng lên tiếng. "Có lẽ bà không biết, khi mẹ tôi còn sống toàn bộ lầu ba này là của tôi, khi bà vào đây ba tôi không nói cho bà biết à, tôi mới đi hai năm không về nhà, có phải nơi này không dành cho tôi nữa đúng không???"

"Không..không ý dì không phải như thế". Bà ta vội xua tay, ngay từ lúc bà vào nhà này, đúng là ông ta có nói toàn bộ lầu ba này là của anh, kêu bà ta lấy phòng cho Thiên Doanh ở nơi khác, nhưng căn phòng này là căn đẹp nhất nhà này, nên bà muốn để căn tốt nhất cho con của mình.

"Em chuẩn bị con Tiểu Doanh một phòng khác đi, còn nơi này vốn là của Tiểu Lễ". Ông nói.

"Ném hết ra ngoài đi". Đồ của tên nhóc con đó nhìn sao cũng thấy vô cùng chướng mắt. "Thu xếp phòng khác cho tôi chưa". Anh quay người lại hỏi người làm khác.

"Thưa đại thiếu gia, đã xong rồi ạ. Thím ba đang chuẩn bị một số đồ dùng cho đại thiếu gia ạ".

"Được rồi, sau khi dọn xong, nhớ diệt khuẩn tất cả cho tôi." Rồi anh bước qua người họ mà đi.

"Mẹ... con muốn phòng này thôi". Nơi này là của cậu ta.

"Con hỏi ba con đó". Bà ta cũng đang không được vui, bà phải xử lý gọn gàng thằng nhãi này mới được. Thiếu gia nhà họ Minh chỉ có thể là con của bà mà thôi.!!! Không ai được giành lấy!!!

"Ba". Thằng nhóc không cam tâm, trước đây cậu nhóc muốn gì được đó, nay lại phải nhường cho tên này. Cậu bé nằm vạ khóc nức nở!!!

"Dọn cho nhị thiếu gia một phòng mới đi". Rồi ông bước xuống nhà. Đau cả đầu, Tiểu Lễ nào giờ có bao giờ khóc với ông như vậy đâu??? Không lẽ ông đã sai khi đón hai người này về!!!!

"Ba...ba". Thằng nhóc đó gọi ông mãi, ông cũng mệt rồi nên cũng không quan tâm.

Chap 2: Mất tích

Đồ của anh thì nó là của anh, thà lấy lại bỏ phế nó chứ cũng không muốn cho người khác sử dụng.

Đối với anh cô bé hiện tại mới là quan trọng, tạm thời cho người điều tra cô bé là ai?? Rồi anh mới tính tiếp được.

Đã lâu rồi anh chưa hề về nhà sau khi mẹ mất, trước kia gia đình anh sống vô cùng hạnh phúc với nhau, thật không ngờ sẽ có một ngày lại như thế này!

Nếu cô sống hạnh phúc thì anh rất mừng. Cô bé tốt như thế, sống hạnh phúc thì anh sẽ an lòng hơn. Còn nếu không thì!!! Anh sẽ dùng cả mạng sống này để bảo vệ, bảo vệ cô một đời bình an. Một kiếp sống an toàn.

Những ai làm tổn thương cô tất cả sẽ phải trả gia

Nhưng anh chỉ biết tên cô là Tuyết Thanh mà thôi!! Phải tìm thế nào.

............

Trải qua hơn một tuần vẫn không có tung tích gì của cô bé...

Rồi một tuần nữa qua đi, một tháng rồi lại một năm thêm một năm nữa trôi đi.

Đến khi nhìn lại đã hơn chín năm anh tìm, không hề có tung tích.

Nhưng anh chưa từng bỏ cuộc.

Anh càng muốn tìm được cô, thì phải có thực lực của bản thân mình.

Năm nay anh đã mười chín tuổi, đã có thực lực cho bản thân mình. Bề ngoài anh là một chàng trai ăn chơi tác tráng, không lo làm ăn, chỉ biết ăn chơi. Nhưng khi về đêm anh lại là một đường chủ của bang Hắc Phong. Một đường chủ máu lạnh vô tình.

"Đã tìm được người chưa". Tay anh xoa xoa ly rượu vang đỏ.

"Lão đại! Tạm thời vẫn chưa ".

"Anh biết anh nói câu này với tôi nay bao nhiêu lần và nhiêu năm không".

"Tôi.... lão đại". Anh ta quỳ xuống , anh ta đã theo Minh Hoàng Lễ nay đã được bảy năm.

Khi xưa anh ta may mắn được lão đại cứu mạng nên mới có được như ngày hôm nay.

Tuy lão đại nhỏ hơn anh ta bốn tuổi nhưng mạnh hơn anh ta rất nhiều, cũng độc ác hơn.

"Tiếp tục tìm, tìm đến khi nào được thì thôi. Em ấy có lẽ đã lớn rồi. Tạm thời cậu đều tra xem các gia đình nào có con gái tên Tuyết Thanh.".

"Rõ".

"Đứng dậy đi. Gọi Thanh Ngọc đi cùng cậu sẽ điều tra nhanh hơn. Khi có tin tức báo ngay cho tôi, nếu tình hình không ổn cậu cứ đi theo dõi và báo lại sau". Anh uông hết ly rượu và nói.

"Rõ". Anh ta cúi đầu chào và đi nhận lệnh ngay.

"Cô bé anh tìm em khó quá". Anh sờ chiếc kẹp tóc nhỏ bé anh cười. "Nhưng không sao! Anh sẽ tìm được em". Anh hôn lên chiếc kẹp tóc của cô rồi bỏ vào chiếc hộp đầy trang trọng.

------

Ba ngày sau.

Anh đang ở nhà thì nhận được tin đã có tin tức của cô, anh vô cùng vui mừng. Vội đi đến gặp Thanh Phong thì người mà anh ghét nhất lại xuất hiện.

"Ồ anh cả của tôi! Anh đi đâu thế". Minh Thiên Doanh xuất hiện cười đầy cợt nhã.

"Cút". Hiện tại cô bé của anh mới là quan trọng, anh sẽ không phí nước bọt với đám người này! Không đáng.

"Tôi không cút thì sao nào! Hiện tại anh sắp bị tôi đá ra khỏi nhà rồi ". Haha. Sẽ không lâu nữa anh ta sẽ thừa kế nhà họ Minh này.

Anh không trả lời anh bước đi ngay.

"Hừ! Không biết thân phận. Tôi mà thừa kế nhà này, người đầu tiên tôi đá bay chính là mày. Hừ". Minh Thiên Doanh mắng anh ta.

-----------

"Tin tức ở đâu". Anh vừa xuống xe hỏi ngay Thanh Phong.

"Dạ ở nhà họ Hà.. nhà họ có một cô con gái tên Tuyết Thanh. Đây là hình của cô bé đó". Thanh Phong lấy ra một bức anh. Mắt Minh Hoàng Lễ hình thấy ảnh đó liền sáng lên.

Đúng. Đúng là cô bé của anh.

Anh đã tìm được cô rồi.

"Em ấy sống thế nào ". Anh vội hỏi!

"Lão đại. Thuộc hạ vô dụng..." anh ta quỳ xuống!

Một dự cảm chẳng lành ở trong tim anh, nó đập liên hồi. Anh nhanh chóng ổn định lại.

"Em ấy ra sao". Giọng anh run rẩy hỏi. Anh sợ cô gặp nguy hiểm, sợ cô chết.

"Cô ấy ...cô ấy..." Thanh Phong không hề biết phải trả lời làm sao.

"Nói mau" anh tóm lấy cổ Thanh Phong anh hét lên.

"Đã mất tích!!! Mất tích được hơn năm năm rồi". Anh ta nhắm mắt lại mà nói.

"Nói lại. Tôi cho cậu nói lại". Anh đấm Thanh Phong một cái thật mạnh, máu từ nơi khoét miệng của Thanh Phong nhanh chóng chảy ra.

Minh Hoàng Lễ không buông tha anh. "Nói. Nói lại cho tôi".

"Lão đại ". Thanh Ngọc, Thanh Giao và Thanh Nguyệt nhanh chóng xuất hiện và cản anh lại.

"Nói mau". Anh đẩy bọn họ ra, túm lấy Thanh Phong. Mắt anh đã đỏ lên, đã tìm nhiều năm mà không có tin tức đến khi có một chút, cô liền mất tích. Trêu đùa anh đúng không.

"Cô bé đó mất tích được năm năm rồi. Khi tôi tìm được tin ở nhà họ Hà thì mới biết được. Em ấy vốn...vốn không phải con gái của họ. Họ chỉ nhận nuôi em ấy mà thôi." Thanh Phong nói.

Anh từ từ buông tay Thanh Phong ra. Anh đi lại ghế ngồi, tự tay anh lấy một chai rượu vang anh uống một hơi một. Hiện tại anh cần bình tĩnh lại .

Minh Hoàng Lễ mày phải bình tĩnh lại.

Bình tĩnh lại.

Sau khi anh ổn định lại tâm trạng của mình. "Thông tin chi tiết đâu". Anh hỏi Thanh Phong.

"Đây ạ". Thanh Ngọc bước đến và đưa cho anh một bộ hồ sơ. Trong đó có ghi Hà Tuyết Thanh .

Anh nhận lấy, anh xem đó đúng là cô bé mà anh đã gặp. Nụ cười của cô anh không thể nào quên được! Nhưng trớ trêu thay khi anh tìm được cô thì cô đã mất tích.

"Cậu nói đi". Anh vừa xem tài liệu vừa hỏi Thanh Phong.

"Tôi đều tra được đến nhà họ Hà thì bọn họ không thừa nhận có cô bé đó..."

"Phu nhân. Các người gọi em ấy là phu nhân". Anh gằn giọng lên nói, tay anh đã nắm lại thành nắm đấm.

"Dạ. Phu nhân! Khi tôi tìm được tin tức của phu nhân là ở nhà họ Hà. Ban đầu họ không hề thừa nhận phu nhân ? Nhưng khi tôi bắt con gái họ thì họ đã nói cho tôi biết là...là bọn họ đã bán phu nhân đi cho một đám buôn người khi phu nhân tròn bảy tuổi." Thanh Phong vừa nói hết câu đó thì Minh Hoàng Lễ đã ném bể chai rượu xuống đất. Màu đỏ văng khắp người anh.

Hiện tại anh vô cùng điên người.

Bọn họ dám bán cô đi. Dám sao.

"Nói tiếp đi".

"Bọn họ nói với tôi khi đó nhà ông ta khó khăn, cần tiền chữa bệnh cho cô con gái kia nên mới bán phu nhân đi. Ngoài ra... ngoài ra.." anh ta không biết nói thế nào nữa.

"Nói".

"Khi bọn họ chưa bán phu nhân đi, bọn họ đối xử với phu nhân vô cùng xấu! Đánh đập tàn nhẫn, bỏ đói phu nhân, khiến cho cô ấy nhiều lần ngất xỉu, may được người vú nuôi phát hiện và cho phu nhân uống thuốc. Ngoài ra phu nhân còn từng bị... từng bị cha nuôi của phu nhân muốn làm hại. Lúc đó ông ta say nên muốn đè phu nhân ra để thỏa mãn dục vọng, khi đó trong nhà chỉ có phu nhân và ông ta mà thôi. Phu nhân kêu cứu nhưng không làm lại ông ta. Cũng may thay được mẹ nuôi phát hiện nhưng bà ta lại ra tay đánh phu nhân đến mức nhập viện vì mất máu quá nhiều. Nhưng ông ta không làm gì được phu nhân, khi đó phu nhân dùng lọ hoa ở phòng phu nhân đập vào đầu ông ta.". Thanh Phong nói một hơi mới ngừng lại. Hu hu, lão đại bây giờ đáng sợ quá.

"Súc sinh". Thanh Nguyệt buộc miệng nói. Một cô bé mà thôi, sau lại đối xử với cô ấy như thế!! Cô vội lau nước mắt. Cô từ bé đã không có cha mẹ, may mà có anh trai là Thanh Phong nuôi cô khôn lớn, rồi được gặp lão đại. Đi theo ngài ấy. Cuộc đời cô còn may hơn phu nhân của bọn họ rất nhiều.

Có trời mới biết hiện tại anh đang cố gắng kiềm chế thế nào.

"Nói tiếp đi".

"Khi vào viện phu nhân thuộc nhóm máu hiếm, khi đó cả bệnh viện không ai có. Nhưng rất may khi đó có một bác sĩ tên là Lục Kiêu Thành, ông ta đã hiến máu cho phu nhân. Nên người tạm thời qua cơn nguy hiểm. Khi đó chỉ có vú nuôi đến chăm phu nhân mà thôi. Sau khi phu nhân khoẻ lại thì bọn họ đến đó phu nhân về và... và cuối cùng đem bán đi".

"Khốn kiếp". Anh đập bàn một cái thật mạnh.

Cô gái của anh, tìm quá muộn, là anh quá vô dụng không tìm được cô sớm hơn. Là anh vô dụng, nước mắt anh khẽ rơi xuống khi nhìn thấy những vết thương trên người cô. Bạo hành, đánh đập, mất máu, nguy hiểm tính mạng, nếu cô không được người khác hiến huyết thanh, thì cô sẽ ra sao.

"Đã điều tra được bọn buôn người đó là ai không". Anh hỏi anh sẽ trả thù cho cô. Bọn khốn.

"Thuộc hạ vô năng". Anh ta quỳ một chân xuống. "Thuộc hạ lần theo dấu bọn buôn người đó nhưng không ngờ phu nhân lại bị bán cho một... một tú bà chuyên mua bán trẻ em gái và phụ nữ để đem vào nhà chứa. Thuộc hạ điều tra được sau khi được người phụ nữ đó mua phu nhân thì mất tích".

"Bắt gia đình họ Hà lại. Hà Trung Minh đúng không! Ông ta muốn bạo hành đúng không. Được lắm. Sau khi bắt được ông ta giao lại cho cô xử lý". Anh nói với Thanh Nguyệt.

"Thuộc hạ đã rõ".

"Còn cậu". Anh nói với Thanh Ngọc. "Cậu mau truy tìm tung tích tú bà đó cho tôi, hiện tại an nguy của phu nhân là trên hết, khi tìm được em ấy phải đưa về an toàn".

"Thuộc hạ rõ". Anh ta nhanh chóng nhận nhiệm vụ được giao và tìm ngay.

"Tất cả lui đi". Anh phất tay .

Bọn họ nhanh chóng làm theo lão đại hiện tại đang tức giận. Rất nhanh trong phòng hiện ra tiếng đập phá đồ đạc. Hơn một tiếng sao đó lại im lặng trở lại. Thanh Phong bố trí người vào dọn dẹp, lúc bước vào như anh ta nghĩ khắp căn phòng là một đống đổ nát, không còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Thanh Phong vội giúp anh băng lại vết thương, tay anh đã thấm máu, nhưng vết thương này có là gì so với những gì cô đã chịu đựng.

Đêm đó Thanh Phong tận mắt thấy nước mắt lão đại anh ta rơi xuống trên tấm ảnh của phu nhân. Anh theo lão đại nay được bảy năm, bảy năm nay lão đại chưa từng rơi nước mắt, nhưng bây giờ lại vì một cô bé mà rơi nước mắt. Tình cảm sâu đậm thế nào mà để một người đàn ông khóc thế này! Lão đại đã nhiều lần bị thương nhưng anh ta chưa hề rơi nước mắt, nhưng hôm nay lại....

Thanh Phong thở dài. Bọn họ chỉ mong phu nhân được an toàn, nhưng biển người mênh mông tìm cô thế nào?? Cách nhau chín năm, chín năm đó cô đã xảy ra những chuyện gì.

Chap 3: Tin tức của cô

Một cô bé chỉ mới vài tuổi như thế nhưng tuổi thơ đầy bất hạnh. Bị đánh đập, bị bạo hành, bị bỏ đói, bị bán đi cuối cùng lại rơi vào tay của tú bà!

Cuộc đời cô bé đó sẽ ra sao. Khi cô con nhỏ như thế! Bảy tuổi cô lọt vào tay của bọn buôn người? Khi đó có ai giúp cô không?

Hay cuộc đời cô trôi nỗi ra sao! Không ai biết được!

Kể từ hôm đó Thanh Phong biết được một sự tàn nhẫn ở lão đại, anh ta cho người đi truy sát các nơi buôn người, những nơi như nhà chứa gái. Đều không bỏ qua.

Hai tuần trôi qua không hề có tin tức, anh càng điên tiết hơn. Anh cho người đem Hà Trung Minh đến, đêm đó anh đã treo ngược ông ta lên, từng bước từng bước dùng dao rạch vào người ông ta. Cô gái của anh bị ông ta bạo hành, bị vợ chồng ông ta đánh đập đến suýt nữa không còn mạng sống!

Còn cô con gái của ông ta. Tuổi còn nhỏ mà vô cùng độc ác, cô ta cùng mẹ mình bắt nhốt cô gái của anh vào trong nhà kho lại, khi đó cô mới năm tuổi đến khi cô được đưa ra khắp người toàn là vết thương do bị chuột cắn.

Ở căn nhà đó có lẽ chỉ có vú nuôi là tốt với cô nhất. Nếu không có bà ta, có lẽ... có lẽ cô gái của anh không sống được đến năm bảy tuổi.

Nhưng bọn khốn đó chỉ vì tiền mà nhẫn tâm đem bán cô đi.

Anh nhớ rất rõ khi cô bé đưa dù cho anh, bị bà ta chỉ vào đầu mà mắng rất rõ. Anh thật vô dụng khi không tìm được cô sớm hơn, đưa cô khỏi nơi đó.

Hiện tại anh không mong gì hơn ngoài việc cô được bình an.

Nhưng nay cô đã được mười hau tuổi? Cô hiện tại ra sao anh không thể nào biết được!!!

Hành hạ Hà Trung Minh hơn một tháng anh cũng đã chán, liền cho người vứt ông ta về. Anh thì vẫn tiếp tục cho người tìm cô. Nhưng không hề có tung tích.

...............

Trải qua nhiều năm. Anh càng ngày độc ác, nhẫn tâm hơn.

Đến nay cô được mười sáu tuổi. Anh thì hai mươi ba tuổi. Tròn mười ba năm anh tìm cô bé năm xưa. Nhưng mãi vẫn trong vô vọng.

Hôm nay, anh đến uống rượu với các bạn của mình. Bọn họ đang trong một quán bar. Dù sao anh đến cũng chỉ uống rượu, cô bé của anh!

"Cậu ấy vẫn luôn tìm cô bé kia à". Kiều Nam Cảnh hỏi Thanh Phong.

"Vâng". Lão đại đã tìm rất nhiều năm rồi. Thanh Phong chỉ biết thở dài mà thôi.

Lúc này Thanh Phong có điện thoại là của Thanh Ngọc gọi anh. Anh nghe.

"Sao thế". Thanh Phong hỏi.

"Tôi ... tôi tìm được rồi. Tìm được phu nhân rồi ". Thanh Ngọc hét lên trong điện thoại .

"Thật sao". Anh ta vô cùng ngạc nhiên. "Lão đại! Thanh Ngọc nói đã tìm được phu nhân rồi".

"Thật sao". Minh Hoàng Lễ đang nữa tỉnh nữa say nghe Thanh Phong nói như vậy anh ta liền tỉnh lại. Túm lấy cổ áo Thanh Phong. "Đúng không".

"Đúng!!". Thanh Ngọc lên tiếng trong điện thoại. "Hiện tại tôi đang đi theo phu nhân. Nhưng phu nhân đang đi học. Tôi gửi vị trí cho anh ngay". Rồi Thanh Ngọc tắt máy.

"Nghe không nghe không! Mẹ nó". Khi anh nhận được vị trí anh muốn gọi lại cho Thanh Ngọc nhưng không được. "Chuẩn bị xe". Anh ta vội bước ra ngoài, Thanh Ngọc nói cô đang đi học, anh sẽ không để vụt mất nữa.

"Rõ". Thanh Phong cũng vội đi theo anh, anh ta chuẩn bị xe đi đến nơi mà Thanh Ngọc đã gửi vị trí . Bỏ lại một đám người không hiểu gì? Nhưng ba người bọn họ vẫn đi. Dù sao cũng là bạn của Minh Hoàng Lễ, bọn họ không thể bỏ mặc.

Khi anh đến nơi của Thanh Ngọc gửi, lúc này trên mặt anh có một chiếc mặt nạ. Thân phận của anh luôn được che giấu đi. Nhưng lúc anh tìm thấy Thanh Ngọc thì xung quanh cậu ta đã không có ai!

"Người đâu ". Minh Hoàng Lễ hét lên và tóm lấy cổ áo Thanh Ngọc nhắc Thanh Ngọc lên.

"Tôi....". Thanh Ngọc nên nói sao đây.

"Phu nhân đã đi rồi. Tôi bị thương và được phu nhân băng bó lại. Với lại phu nhân đi học rồi".

"Vô dụng! Đi học". Minh Hoàng Lễ ném Thanh Ngọc xuống đất. Cô sống tốt không!? Rõ ràng đã bảo là đi theo cô mà lại để cô đi mất, vô dụng mà.

"Phải phải". Thanh Ngọc vội gật đầu lia lịa. "Tôi bị đám người bang khác truy sát may được phu nhân giúp đỡ".

"Có thấy mặt em ấy không". Anh hỏi Thanh Ngọc.

"Có vô cùng xinh đẹp. Nhưng khi đó tôi biết được phu nhân vì có một cô gái đã gọi tên cô ấy là Tuyết Thanh nên tôi mới đi theo ".

"Em ấy có bị thương không". Anh hỏi

"Không có, phu nhân mặc đồng phục học sinh rất đáng yêu".

"Cô gái đi bênh cạnh là ai cậu biết không". Anh lại hỏi."

"Không? Cô gái đó che mặt lại".

"Đúng là vô dụng mà". Anh nói với Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc cảm thấy vô cùng oan ức mà!!! Anh ta cũng cố gắng lắm rồi mà!!! Thanh Ngọc mím môi lại. Trông Thanh Ngọc vô cùng đáng thương.

"Em ấy đi học ở đâu? Đồng phục thế nào".

"Tôi không biết". Anh ta có biết gì đâu.

".....". Bỏ đi vậy. Có tin của cô là tốt rồi. "Em ấy bao lớn rồi". Anh hỏi Thanh Ngọc.

"Cao khoảng tầm này..." Thanh Ngọc hiện tại cao m9 mà anh ta lại diễn tả cô gái của anh thấp vô cùng, m5 là vừa!!! Đệch.

"Không đúng". Anh ta lại giơ cao hơn.

"Muốn ăn đập đúng không". Anh đang không có kiên nhẫn nhé.

"Ừm! Phu nhân cao như Thanh Nguyệt, có thể thấp hơn 2 3cm, ốm hơn Thanh Nguyệt một chút." Cả bang chỉ có Thanh Nguyệt là con gái, nên anh ta mượn cô diễn tả lại vậy. Minh Hoàng Lễ vô cùng chăm chú lắng nghe. "Khoảng 47kg". Thanh Ngọc chốt lại.

Thấp hơn Thanh Nguyệt 2 3cm, ốm hơn một chút. 47kg anh khẽ nhíu mày. Ốm thế!!! Không được anh phải bồi bổ thêm mới được.

"Được rồi. Sau khi về bang cậu nghỉ ngơi cho tốt , những người còn lại đều tra các trường học khác cho tôi. Đưa cho Thanh Ngọc nhận dạng lại phu nhân". Rồi anh bỏ đi.

Cô còn sống là tốt, là tốt. Trái tim anh nhẹ đi một phần. Hiện tại anh rất mong tìm được cô. Đợi anh đến tìm em nhé! Cô bé!

---------

Ở một nơi khác.

Sau khi đi làm nhiệm vụ xong, liền thay đồ đi về nhà mình. Hiện tại cô sống một mình, một căn nhà nhỏ mà thôi nhưng với cô nó là tất cả! Ở đây không có ai đánh cô, không ai mắng càng không phải lo sợ tranh giành sống chết mà giết nhau!

Cô gái trên màn hình chiếu sáng với một gương mặt xinh đẹp như lạnh lùng. Dường như nụ cười đã rất lâu chưa từng xuất hiện trên mặt cô.

Bao nhiêu năm? Năm hay bảy hay là mười năm? Bản thân cũng không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ bản thân trước năm bảy tuổi sống cùng gia đình mình, luôn bị bọn họ bắt nạt, đánh đập một cách tàn nhẫn. Đến khi bảy tuổi bọn họ liền bán cô cho một bọn buôn người, cuối cùng lại qua tay của tú bà.!

Bà ta thấy cô xinh đẹp liền muốn giữ lại nhưng có tổ chức sát thủ muốn mua lại để huấn luyện thành một tay sát thủ chuyên nghiệp. Cả hai bên tranh giành đến khi anh ta hỏi cô muốn đi theo ai thì cho nên đã đồng ý thà đi vào tổ chức còn hơn bị một đám người lăng nhục chà đạp.

"Muốn đi với tôi không". Có một người đàn ông nói với cô. "Tôi sẽ cho em một cuộc sống mới, thân phận mới, ngược lại em phải bán mạng cho tôi. Thế nào?".

"Được! Nhưng đến khi mười bảy tuổi? Tôi muốn cuộc sống mới. Tôi sẽ bán mạng này cho anh mười năm". Cô muốn bản thân mình là chính mình. Số phận phải nằm trong tay cô.

"Chỉ cần đến khi đó em còn sống! Tôi sẽ cho em tự do. Em tên gì". Anh ta hỏi cô.

"Hà Tuyết Thanh ". Cô lạnh nhạt trả lời

"Từ nay em không còn là Hà Tuyết Thanh nữa. Em xinh đẹp thế này". Anh ta sờ mặt cô. Nhưng Hà Tuyết Thanh tránh đi.

Anh ta chỉ cười. "Khi em đi theo tôi, nghe lời tôi, mệnh lệnh của tôi đưa xuống em phải hoàn thành, mọi người chỉ có thể gọi em là Thập lục. Từ nay Hà Tuyết Thanh không còn trên đời này nữa. Mà là Thập lục cô gái thứ mười sáu của tổ chức sát thủ AK ".

"Được " . Tên gì cũng được. Nhưng cô sẽ nhớ mãi đến tên của mình là Hà Tuyết Thanh.

Cô sống ở đó! Nơi đó vô cùng tàn nhẫn và khắc nghiệt. Nhưng vì mạng sống luôn phải cố gắng bảo vệ mình. Mạng của cô được tổ chức sát thủ mua lại. Cô biết ơn bọn họ nếu không thì cuộc đời này sẽ trôi nổi về đâu đây? Từ năm bảy tuổi đó cô phải học cách chiến đấu. Giết người để hoàn thành nhiệm vụ.

Đã mười năm trôi qua, nhiệm vụ mà anh ta đưa ra cô luôn hoàn thành một cách tốt nhất. Nhiều lần bị thương hay gặp nguy hiểm, cô đều dựa vào bản thân mình mà sống, chưa từng tin tưởng ai.

Vào năm năm trước, năm cô mười hai tuổi. Anh ta đã ném cô vào rừng với bảy người, những người đó đều muốn giết chết Hà Tuyết Thanh, vì có một số nhiệm vụ bọn họ không hoàn thành được lúc sao đều được giao nó cho cô. Bọn họ đều là những tai thiện xạ chỉ có cô xưa nay bắn súng chưa bao giờ là thế mạnh của cô.

Ở trong khu rừng đó tám ngày, những người ở tổ chức đều nghĩ cô đã chết vì làm sao phi tiêu của cô nhanh bằng họ, nhưng khi đó bước ra với hai vết súng trong người và những người kia đều đã chết thì ai nấy đều giật mình. Bọn họ từ đó không gây chuyện với Hà Tuyết Thanh nữa .

"Làm rất tốt. Không uổng công tôi kỳ vọng vào em. Thập lục". Thiếu chủ nhìn cô rồi nói.

Cô chỉ im lặng, hiện tại cô đang mất máu quá nhiều , khi đi Thiếu chủ có lệnh cho mỗi người mang theo hai món đồ mà mình cần. Cô chỉ mang theo dao và thuốc cầm máu, còn phi tiêu vốn là vũ khí của cô. Ai cũng nghĩ sẽ không còn mạng bước ra nhưng không ngờ...

Năm nay cô đã mười sáu tuổi, chỉ còn vài tháng nữa sẽ bước qua tuổi mười bảy của mình. Khi đó cô không còn là Thập lục nữa.

Cô và Thiếu chủ từng thực hiện hai giao ước. Một là sẽ rời khỏi đây sau mười năm bán mạng. Hai là mỗi một nhiệm vụ mà cô đoạt từ tay người khác nếu thực hiện thành công sẽ trừ một tháng trong số mười năm để cô rời đi, và nếu thất bại nhiệm vụ đó thì tháng ở lại tăng lên ba tháng.

Cô được anh ta nhận nuôi, bù lại cô phải bán mạng mình cho anh ta, làm theo mệnh lệnh mà anh đưa ra. Đã gần đến lúc cô phải đi rồi! Cô muốn một cuộc sống tự do chứ không phải cuộc sống chém giết này nữa!

Lúc này cô có điện thoại. Là anh ta gọi cô. "Thập lục ! Em thật to gan! Ai cho em đi khỏi tổ chức". Anh ta gằn giọng nói với cô trong điện thoại. "Về ngay cho tôi".

"Có nhiệm vụ gì sao". Cô hỏi!

"Có phải tôi cho em tự do nhiều quá! Em sinh hư đúng không? Mau cút về đây. Đừng để tôi phá tan nơi đó của em". Rôi anh ta tắt máy.

Cô khẽ thở dài. Không muốn cuộc sống thế này nữa! Cô muốn tự do. Nhưng không trốn anh ta được! Cô muốn có bạn!

Cô đi đến tổ chức.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play