Ngày mà Dương Hoa chào đời, bầu trời xuất hiện dị biến, đối với những gia tộc mang trên vai trách nhiệm kế thừa chức nghiệp Đế Sư đều cảm thấy đây thật sự là một điềm gở, mai này sẽ lại gieo rắc tai ương xuống nhà họ Dương.
Những lời đồn đãi kẻ kẻ truyền nhau, lão Phật gia của nhà họ Dương cuối cùng cũng nghe được, ông hết sức giận dữ, quát tháo Dương Đông thúc một trận ra hồn.
"Hồ đồ, lý nào lại như thế? Ngươi có biết cháu trai ta là mệnh tinh sáng nhất của Dương thị, con đường phú quý ngày sau của nhà họ Dương sẽ do nó mà lập thành. Khắc tinh à? Ta thấy ngươi mới là khắc tinh của dòng họ này đấy." - Dương Nghiêm được mệnh danh là Lão Phật Gia bởi trong tay ông nắm giữ Sáo Ngọc Lãm, đây là vật truyền thân của Đế Sư các đời, những kẻ ngoại lai, rình rập ngôi vị Đế Sư này hết sức kiêng dè.
Dương Đông hậm hực, "Con cũng có đồn đâu cha, tin nhảm nhí này là do tam phòng tung ra bên ngoài đó. Cha à người không biết đâu, mấy hôm trước lão tam còn hí hửng qua thăm Dương Hoa, không ngờ là vừa thăm xong về thằng bé khóc ré lên sốt cao mấy ngày nay làm đại phòng lo lắng đến điên đảo."
Dương Nghiêm lạnh giọng, lúc bấy giờ tay đã nắm thành nắm đấm, đôi tay gân guốc đập xuống bàn trà nước, tức thì ly trà rơi xuống đất vỡ toang. "Sao đến bây giờ ngươi mới nói?" ngừng một lúc ông mới lại quát lên "Cái thằng ăn hại này. Ta phải trừng trị cái miệng của nó."
Mắt thấy cha mình đùng đùng nổi giận lao đến tam phòng chất vấn, lúc bấy giờ Dương Đông mới có thể nhẹ nhàng thở ra, lão tam à, em coi anh ăn nói làm sao với cha đây. Đứa nhỏ Dương Hoa này anh chọc vào không nổi đâu, em đã nói nó là huyết mạch độc tôn của nhà chúng ta rồi mà.
Ánh nắng chiếu sáng lên một góc phòng ngủ của căn dinh thự rộng lớn, Dương Hoa lúc này đã bo bi tập nói, cậu đã gọi được tiếng ba mẹ, tiếng nội khiến người lớn trong nhà ai nấy đều hết sức vui mừng, hôm nay là tiệc thôi nôi mừng cậu tròn một tuổi, trên dưới Dương gia đều bận rộn, người hầu kẻ hạ chạy đến không có thời gian ngơi nghỉ.
Vú nuôi phụ trách chăm sóc Dương Hoa trong buổi tiệc tối, tuy rằng nói mang danh nghĩa là dành cho cậu nhưng cậu vẫn còn nhỏ mà họ quan niệm không nên mang trẻ con ra ngoài khi trời đã sụp tối. Đây là do ông bà thuở xa xưa đã truyền lại cho nên nhà họ Dương vẫn luôn tuân theo.
"Aaaaaa..."
Tiếng thét phát ra từ phòng ngủ của Dương Hoa, lúc bấy giờ mọi người đang dự tiệc tối bên dưới sảnh nghe thấy vậy cũng tràn đầy hoang mang, lũ lượt kéo nhau chạy lên trên phòng. Nhưng bởi vì căn phòng lớn này nằm ở tầng hai nên phải mất chút thời gian tất cả mọi người mới có thể lên trên.
Bấy giờ, nơi chiếc giường phủ drap màu trắng tinh là loang lổ từng vết máu đỏ tươi, chỗ máu đỏ thẫm chảy ra từ trên người của Dương Hoa, sau đó là mũi, miệng, rồi đến tai cũng đang chảy máu, đôi mắt ngày thường linh động đáng yêu thời khắc này ứa từng giọt máu, đến kinh dị: Thất khiếu đang chảy máu.
"Con à! Con của tôi làm sao thế này..." đại phu nhân chạy đến, bà sợ hãi đến mức không dám tiến lại bế con trai của mình. Ngay lúc này tay chân bà run rẩy, nước mắt lã chả rơi, chỉ có một người vẫn bình tĩnh dù trong đáy mắt là lo lắng cùng sợ hãi đến cùng cực.
Dương Nghiêm nhìn đứa cháu trai của mình, ông phớt lờ đám người trong phòng, bỗng nhiên gắt gao ôm lấy Dương Hoa, bế cậu bé ra ngoài xe rồi nhanh chóng rời đi, mất hút vào những khúc cua trước cổng biệt thự.
Mà đại phu nhân lúc này đã kinh sợ đến ngất xỉu, có những người ở lại mãi không hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Dương Hoa còn sống hay là đã chết?
(Đế Sư: chức vị cao nhất trong tứ sư gồm Đế Sư, Pháp Sư, Thuật Sư, Tà Sư, Đế Sư có nhiệm vụ phục tùng cũng như bảo hộ thần quỷ trong Đế Đô.)
►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►
Ngày đó Dương Hoa thất khiếu chảy máu, không ai biết được cậu đã thật sự chết vào thời khắc ấy.
Dương Nghiêm ôm cháu trai lên, người cậu lạnh như tảng băng không một chút sinh khí làm cho trái tim ông như bị bóp nghẹn lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ngày đó ông không thể nghĩ nhiều, chỉ biết mình còn có thể cầu cạnh một người, một người có thể cải mệnh nghịch thiên, cứu lấy mạng sống của đứa nhỏ này.
Thân là một đế sư coi trọng chuyện thờ cúng quỷ thần mà lại phải cậy nhờ cấm thuật để cố cứu lấy một sinh mạng còn chưa biết mùi của thế gian.
Dương Nghiêm lựa chọn chôn kín bí mật này, từ nay đứa trẻ sẽ do một tay ông nuôi nấng và chăm sóc, ông sẽ chỉ bảo vệ nó đến năm nó tròn 18 tuổi.
Chuyện của sau đó, biến sự khó lường, ông chẳng thể nào đoán định.
Từ ngày nhận thức được xung quanh, ông nội luôn nói với cậu, cậu may mắn khi có một người thân luôn đi theo bảo vệ, dẫu Dương Hoa xảy ra bất cứ chuyện gì, người đó cũng sẽ dốc lòng chở che.
Đương nhiên, Dương Hoa không tin. Người có thể bảo vệ cậu, chỉ có thể là chính cậu.
Thế nhưng, năm đó kỳ thực đã xảy ra một chuyện vô cùng cổ quái, nếu như tất thảy những lời ông nội nói là đúng thì việc cậu thoát chết không đơn thuần chỉ là tốt số hơn những người khác.
Một lớp học, 46 mạng người.
Dương Hoa nhắm chặt mắt, cảm nhận lạnh lẽo xuyên thấu qua từng tế bào. Cảnh tượng của ngày hôm đó thật sự kinh hoàng và tang thương đến mức cậu không đành lòng mà hồi tưởng lại.
Ngày hôm ấy, chiếc xe chuyên dụng của trường lăn bánh trên con đường dẫn vào rừng thông nằm bên dưới triền núi Côn Luân.
Nhóm học sinh chập chững chỉ mới 8 tuổi đã được nhà trường ưu ái tổ chức một buổi sinh hoạt ngoại khóa, thăm thú núi rừng được bao trùm bởi tầng tầng khí tức lạnh lẽo.
Dương Hoa cũng cảm thấy lạnh nhưng do cậu mải miết chơi với bạn bè cho nên không hề phát giác điều bất thường trong rừng thông.
"Tiểu Dương, cậu nói xem ở trong rừng thông này có ma quỷ không? Tớ nghe mẹ nói, trong rừng nhiều lắm lắm đó." A Thiên lên tiếng hỏi.
Chỉ cần nhắc đến ma quỷ, Dương Hoa cứ luôn cảm thấy không thoải mái, cậu rất ghét những người tin vào quỷ thần. Cậu liền nói: "Không có ma quỷ đâu, cậu không tin thì cứ thử đi mà kêu gọi. Nếu như có ma quỷ hiện thân tớ sẽ đi bằng đầu cho cậu xem."
Giọng cười của A Thiên vang rộng một khoảng lớn, "Hahaha, Tiểu Dương cậu chuẩn bị đi bằng đầu cho cả lớp xem đi nha."
Dương Hoa bĩu môi, thái độ rất ư là "chê". A Thiên mà gọi được ma quỷ, có khi cậu còn gọi được cả diêm vương ra nữa đó, ông nội cậu là ai chứ, là đế sư đó.
Giáo viên tụ họp các học sinh lại, trong đoàn hôm nay đầy đủ học sinh cả lớp. 45 học sinh ngay ngắn xếp hàng gọi tên điểm danh.
Cảnh tượng nô đùa của lũ trẻ hết sức đuề huề vui vẻ, đến đây các học sinh được thoải mái tham quan những nơi trong phạm vi cho phép của cô giáo.
Dương Hoa với Tế Vũ lại cùng một nhóm. Từ ngày còn bé cậu đã rất ít khi giao thiệp với người ngoài, ông nội dặn nhất định không thể kể quá sâu về gia đình nên cậu rất kiệm lời.
Đối với mối quan hệ bè bạn, cũng có đùa vui qua lại cùng nhau, nhưng chỉ thân thiết với duy nhất Tế Vũ.
Lúc đối diện với Tế Vũ, cậu không ngại chia sẻ một vài điều, chẳng hạn như sợi dây chuyền mà cậu đang đeo là vật báu không thể tháo xuống.
Học sinh đứa thì vui đùa, đứa thì ghi ghi chép chép lại thực vật, cô giáo cũng nhiệt tình khuấy động. Bầu không khí nhất thời cũng trở nên ấm áp hơn, không còn âm u lạnh lẽo như lúc đoàn người vừa đặt chân vào rừng thông.
Đồng hồ trên tay mới chỉ điểm 11 giờ 30 phút trưa, lúc này cô giáo rời đi một lúc nhằm mang cơm đến cho các học sinh.
Dương Hoa ôm đầu Tế Vũ, hai cậu vui đùa chụp với nhau rất nhiều bức ảnh, chiếc máy ảnh của Dương Hoa còn đưa ra hình ảnh ngay tức thì.
Tế Vũ cầm ảnh lên định xem, lúc này bỗng dưng cậu thét lên một tiếng đầy hoảng loạn, trong bức ảnh là Tế Vũ cùng một cái đầu lâu hai hốc mắt đen hòm đang chảy xuống hai dòng máu đỏ, khiếp đảm đến rợn cả gai óc.
Bỗng dưng Tế Vũ lại nhìn mình với ánh mắt kinh hoàng như thế, đương nhiên Dương Hoa không mường tượng được điều gì đang xảy ra. Cậu cầm lên bức ảnh bị rơi dưới đất, lúc này thần sắc cũng ngưng trọng.
Máy ảnh này là loại hiện đại tân tiến nhất, cha cậu đã bỏ ra nhiều tiền mới mua được, không lẽ hỏng rồi sao?
Dương Hoa vội vứt đi tấm ảnh, cậu cúi người đỡ Tế Vũ dậy, cẩn thận phủi bụi đất trên người cậu bạn nhỏ, vỗ vỗ trấn an cậu bé, "Đừng sợ, nhất định là máy ảnh hỏng rồi. Xin lỗi nhé, tớ dọa cậu rồi."
"Không sao! Không sao! Tớ chỉ sợ thật sự có ... cái kia đang ở đây đó. Hay là Tiểu Dương chúng ta, quay lại xe trước nha, có được không?"
Dương Hoa lắc đầu, "Không đâu, cậu đừng có sợ mà. Theo tớ thấy nhất định là do máy ảnh hỏng nên làm nhòe hình của tớ thôi. Nếu bây giờ cậu về xe, đám A Thiên nhất định sẽ cười vào mặt hai chúng ta đó. Mạnh mẽ lên coi!!"
Đối diện với sự ngông cuồng không sợ trời không sợ đất của Dương Hoa, Tế Vũ cũng có mấy phần an tâm.
Trong nơi rừng sâu, ban ngày trời sáng nhưng cũng toát ra một loại khí lạnh nhàn nhạt, đám con gái không biết từ bao giờ đã co rúm một góc, tụm lại sưởi ấm cho nhau sau bữa cơm trưa.
Ngày hôm qua trước khi bắt đầu chuyến hành trình, cô giáo có dặn dò học sinh mang theo những chiếc túi nhỏ để đựng thảo dược, thực vật lạ về nghiên cứu. Dương Hoa sờ soạn một hồi, lúc này cậu mới nhớ ra mình đã để quên túi trên xe mất rồi.
Cậu quay sang Tế Vũ, chép miệng vỗ vai người bạn của mình: "Nếu lâu quá tớ chưa quay lại thì cậu báo cô giúp tớ nha, có thể tớ sẽ bị lạc đó. Giờ tớ phải ra xe lấy túi đựng thảo dược, tớ để quên ngoài đó rồi, haizzz..." nói dứt lời, liền thở dài thườn thượt.
Tế Vũ bị chọc cười đến híp cả mắt, Dương thiếu gia đúng là quên trước quên sau, chỉ ăn chỉ chơi là giỏi thôi.
Dương Hoa men theo lối ban đầu đoàn người đi vào, theo như những gì cậu nhớ được, cậu không hề đi sai hướng. Chỉ là không hiểu lý do tại sao, cậu thấy mình càng bước càng không tìm được đường ra ngoài.
Ngoài đồng phục trường, lúc này bên ngoài cậu còn mặc thêm một chiếc áo khoác hiệu đắt tiền, loại này thiết kế có nhiều ngăn, cậu bất giác đưa tay lên, vô tình chạm vào chiếc vòng cổ hình mặt trăng đỏ đang đeo trên cổ mình.
Lời ông nội từng nói, chỉ cần luôn đeo sợi dây này thì sẽ không một thế lực tâm linh nào làm hại cậu được, đặc biệt vào những lúc nguy cấp còn có thể gọi được người kia ra.
Dương Hoa đánh liều, cậu gọi: "Này, tôi biết là ngài đang nghe thấy, mau đến đây giúp tôi, tôi bị lạc trong rừng rồi." uầy, vừa dứt câu, cậu nhỏ tự giác vả vào miệng mình mấy cái.
Cái gì mà này này kia kia, người kia chắc chắn là lớn tuổi hơn cậu, cậu lại không biết phép tắc mà kêu gọi như ngang hàng vậy sao?
Ngay lập tức, cậu đổi giọng điệu, "Cháu xin lỗi ạ, nếu như ông hoặc bà có nghe được, làm ơn giúp cháu với, cháu thật sự là không biết đường ra ngoài. Cháu sợ lắm!" Lần này tha thiết và thành kính hơn.
Ngoài mặt thì bảo hoảng sợ, thực tế là Dương Hoa đang kiểm tra thử xem, cái dây chuyền này có công hiệu hay không thôi.
Chớp mắt một cái, trước mặt cậu đã xuất hiện một người đàn ông nho nhã, quần âu kèm áo sơ mi màu xanh thẳm phẳng phiu, nhìn cậu nở nụ cười đầy ý tứ.
"Em gọi ta cũng không cần câu nệ như thế, vốn ta không định sẽ xuất hiện với hình hài như thế này trước mặt em. Nhưng em gọi lúc ta đang tắm, đành phải để em đợi một lúc.
Xin lỗi bé cưng nhé!"
Dương Hoa trợn tròn đôi mắt.
Trời ạ, đây có thật là người mà ông nội nói sẽ luôn bảo vệ chở che cho cậu không thế, có nhìn thế nào cũng thấy thật là bất thường mà.
"Chú này, chú không được gọi tôi là bé cưng, nghe ghê chết đi được." nam nhi chí tại tứ phương, cưng cái gì chứ??
Người nọ hừ mũi nhẹ, bên môi vẫn giữ ý cười nhàn nhạt nhìn cậu, lúc này bất chợt đưa đôi tay chạm lên gò má Dương Hoa.
Lạnh quá!
Dường như cũng cảm nhận được cái lạnh của đứa nhỏ, người nọ mới vui vẻ rụt tay về, "Không cần sợ, sau này ta sẽ ấm hơn, lúc đó có thể ôm được em rồi."
Dương Hoa cau mày, cậu đang nghe điều gì thế này, "Chú nói cho tôi nghe đi, rốt cuộc tôi với chú có quan hệ gì? Tại sao chú luôn phải bảo vệ tôi? Chú ... chắc không phải là người, đúng không?"
Người nọ cười cười, nếu như nói hết thảy cho Dương Hoa biết, một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi sẽ đón nhận như thế nào. Cho nên, hắn vẫn chọn giữ lại chút lặng im, vẫn chưa đến lúc.
"Em là người mà ta cần bảo vệ, còn ta, đúng là ta không phải người, ta cũng không thật sự là quỷ."
Dương Hoa chề môi, ôm trong bụng một khối nghi vấn, rốt cuộc thì người đàn ông này là ai, cứ ra vẻ thần thần bí bí dọa hắn.
Cậu chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới của người này, nếu là quỷ thì cũng là quỷ tương đối giàu có nhỉ. Loại quần âu cùng chiếc đồng hồ đeo tay này cậu cũng có từng nhìn thấy trên quyển tạp chí, giá thành cũng đắt đỏ lắm.
Quỷ nhà giàu này có họ hàng gì với cậu đây? Nếu so về bề thế của nhà họ Dương, quen biết với quỷ cũng phải có đẳng cấp chứ nhỉ.
Dương Hoa không biết, những suy nghĩ linh tinh trong đầu cậu người nọ đều nghe được, thế nên tự nãy giờ hắn vẫn im lặng, theo dõi biểu tình trên gương mặt của đứa nhỏ này.
Trẻ nhỏ đáng yêu, trẻ nhỏ dễ dạy dỗ.
Lúc này đột nhiên nổi lên một trận gió, trận gió này vô cùng quái dị. Dương Hoa bị gió thổi cát bụi thẳng vào mắt, cay cay dụi dụi hồi lâu.
Nội tâm của người nọ chùn xuống, lẽ ra ta nên ngăn em từ đầu, ta không nên để em đến đây, càng không nên cho em chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay.
"Gió ngừng rồi, em đi theo ta, ta đưa em đi lấy túi."
Dương Hoa lờ mờ vẫn không nhìn rõ đường đi, loạng choạng đi được mấy bước suýt đã ngã nhào về đằng trước. Người nọ thấy vậy vội vã đỡ lấy cậu nhưng hạn chế tiếp xúc quá lâu, cậu vừa đứng vững lại hắn cũng nhanh chóng buông tay.
Hắn không thể hấp thu tinh lực của con người, không thể làm tổn thương đến đứa trẻ này.
.....................................................................
Lời tác giả: Quỷ nhưng chẳng phải quỷ, mỹ nam công của chúng ta là ai thì chương sau ắt sẽ rõ nhé độc giả thân yêu của tôi.
Hãy chờ đón Chương 02 và đừng quên bấm theo dõi tôi trên NovelToon nhé!
Dương Hoa lúc này đã hoàn tất việc lấy túi đựng thảo dược, cậu hì hục chạy về phía bên này, người nọ chậm rãi nâng tay, tiện thể ngăn cậu lại.
"Em không nên quay lại đó nữa, ta đã gọi báo cho cảnh sát, họ sẽ nhanh đến đây thôi."
Cậu dừng lại động tác, đưa đôi mắt đầy khó hiểu ngước lên nhìn người nọ, cậu hỏi: "Chú làm sao thế?"
Người nọ bình thản, "Bé cưng, nếu em nhìn thấy thì chắc chắn em sẽ rất hận ta, ta có thể chịu được nhưng ta có lời này muốn nói với em. Luật chính là luật, ta vì cứu em cũng đã trả một cái giá rất đắt. Sau này, em nhất định phải biết bảo vệ bản thân thật tốt. Đợi ta, trở lại." đường hoàng nắm tay em. Hắn không muốn chạm vào cậu, làm ảnh hưởng đến cậu.
Lời nói còn thoảng bên tai, hắn đã chậm rãi tan biến, nhẹ nhàng đến mức cậu không còn cảm nhận được nữa.
Hận? Cậu vì sao lại phải hận!?
Dương Hoa liều mạng chạy vào rừng, linh tính nơi tiềm thức cứ từng chút, từng chút một thôi thúc cậu rằng: chạy mau đi, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra rồi...
Rừng sâu núi thẳm, nơi này ngày thường nhiệt độ đã lạnh lẽo, vài trận gió quỷ dị lướt qua càng khiến cho cậu cảm thấy áp lực hơn. Dương Hoa gắng sức chạy ngược chiều gió, cứ chạy rồi lại chạy dù đường ở phía trước mông lung khúc khuỷu, chẳng thấy điểm dừng.
Nhọc nhằn mà cố vượt qua những tán cây, trong lòng cậu lúc này sợ hãi đến mức mặt mày đã xanh hơn cả màu lá cây của rừng thông. Càng đến gần nơi mọi người dừng chân, càng nghe thấy rõ mùi hôi tanh tưởi, Dương Hoa cảm thụ được, là mùi của máu đang tuôn trào khỏi cơ thể...
Dừng bước.
Cậu đứng trước một gốc đa lâu năm tán lá đã vươn tỏa cao lớn, đôi chân vô lực mềm nhũn mà ngã khụy xuống đất một cái "bịch" thật mạnh. Đầu gối đập vào đá, máu đang chảy ra dẫu đau đớn cậu cũng không cảm nhận được nữa.
Thân đa bấy giờ phủ bởi một màu đỏ nhức mắt kinh người, từng nhánh đa rũ xuống mãnh liệt siết lấy mỗi một đứa trẻ trong đoàn người.
Bấy giờ 46 người đã chết, miệng bị rạch đến tận mang tai, từng dòng máu ứa ra chảy tràn xuống đất. Tất cả bọn họ đều đã bị khoét, hung bạo mà đoạt đi đôi mắt. Đối với Dương Hoa mà nói, khoảnh khắc cậu trông thấy, thật sự là một đả kích rất lớn.
Dương Hoa trông thấy Tế Vũ, lúc này xác của cậu ấy đang bị treo ở nơi không cao, nhìn thấy chiếc máy ảnh của mình vẫn còn nằm trong tay Tế Vũ, trái tim của Dương Hoa như bị bóp đau đến thở cũng chật vật.
"Tế Vũ, cậu bỏ tớ lại như thế sao, mau, mau tỉnh dậy đi..." gào, cậu chỉ biết đứng bên dưới này lắc lắc đôi chân thòng xuống của Tế Vũ. Cậu cứ gọi, mà sao Tế Vũ không trả lời, cậu ngủ say quá rồi, giấc mơ đáng sợ quá, mau tỉnh dậy thôi.
Phía sau cậu thình lình xuất hiện một người, nhẹ nhàng vỗ vào gáy của cậu, Dương Hoa liền bất tỉnh.
Dương Nghiêm ngưng trọng, thần sắc của ông lúc này so với năm đó Dương Hoa đối diện với cái chết xem ra còn khó coi hơn.
"Từ đại nhân, ngài thật sự không cứu họ sao? Đứa nhóc này tỉnh dậy chắc chắn sẽ khó chịu với ngài, ta thấy chi bằng chúng ta xóa đi ký ức của nó..."
Từ Yến nhìn đứa trẻ trong lòng, bấy giờ lòng hắn cũng nặng trĩu những suy tâm. Cứu được sao? Hắn không có khả năng đó.
Đáp lại lời của Dương Nghiêm chỉ là một tiếng thở dài, hắn ôm Dương Hoa đưa lại cho ông: "Không được xóa ký ức. Nếu ông làm thế, ngày sau nhất định nó sẽ hận chúng ta lắm. Cứ thuận theo quy luật của tạo hóa đi."
Từ tận sâu trong lòng hắn vẫn tin sẽ có một ngày đứa nhỏ này hiểu cho hắn, hiểu được tất thảy lý do vì sao hắn không động tay vào sinh tử của những người vô tội đó.
▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶▶
Dương Hoa tỉnh dậy, lúc này căn phòng chìm trong bóng tối, tivi liên tục phát bản tin thời sự nóng hổi, lại có thêm vụ án mạng bí ẩn nữa.
Một nữ diễn viên nổi tiếng A. bị phát hiện tự sát trong nhà riêng, nguyên nhân tử vong được cho là mất máu quá nhiều.
Hành Chu từ bên ngoài bước vào, thấy tin tức đang chiếu đến đoạn vào hiện trường vụ án, dù máu đã được làm mờ đi nhưng vẫn còn từng mảng đỏ, sợ rằng Dương Hoa sẽ khó chịu nên vội vàng dùng remote tắt đi.
"Hoa Hoa, tivi có gì hay đâu mà xem, toàn linh tinh. Tôi đi lấy thức ăn cho cậu nhé, hôm nay quay phim một ngày dài, vất vả cho cậu rồi."
Dương Hoa gật đầu, cậu không có ý kiến gì cả. Hành Chu vẫn luôn biết cậu rất sợ máu, chỉ cần thấy máu là cả người liền từ vô lực đến run rẩy.
Mà Hành Chu lại không biết, cậu đã dần không sợ máu nữa. Trong cái giới giải trí này, đối với một diễn viên mà nói, quay phim đổ máu hay thậm chí là chết vì nghề cũng đâu có gì đáng sợ chứ.
Đây là nghề cậu thích mà.
"Anh Chu, anh có thấy dây chuyền của em đâu không, lúc chiều sau khi off cảnh em không tìm thấy nó." - Dương Hoa lên tiếng hỏi, những lúc không có dây chuyền ở bên cậu lại thấy rất bất an.
Hành Chu: "Anh không biết nữa. Con nhỏ Mạc Lan đó, ngày mai anh phải xử nó, bảo nó ở phòng giữ đồ nó lại chạy đi mua trà sữa."
Dương Hoa gật đầu.
Những lần trước khi cố tháo dây chuyền, cậu vẫn cảm thấy mọi thứ không có gì bất thường, chỉ là đêm nay lại đột nhiên cảm thấy rất khó tả, như thể chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cậu luôn không tin vào quỷ thần, nhưng sự xuất hiện của người thân xa lạ năm đó ở trong rừng thông, cậu không thể lý giải được.
Kể từ lần đó, cậu cũng không gọi người đó hiện thân nữa.
Dương Hoa lấy tư cách gì để giận người đó đây, chẳng lẽ cậu thẳng thắn mà chất vấn vì sao chú cứu cậu mà không cứu bạn bè của cậu?
"Ting! Ting!!!"
Tiếng chuông cửa căn hộ vang lên, lúc bấy giờ Dương Hoa nhìn sang Hành Chu, hai người đồng loạt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.
12:00 - Thời điểm này còn ai ghé thăm sao? Khu vực này rất an ninh, không thể nào lại có kẻ mang ý đồ xấu lẻn vào, nửa đêm muốn hành hung cậu được.
Hành Chu bèn đứng lên, mở đèn căn hộ lên, bước từng bước chân nặng nề đến bên cánh cửa, cẩn thận nhẹ nhàng vặn khóa, mở cửa ra.
Trước mắt anh ta xuất hiện một người mặc vest trắng, nụ cười treo bên môi nhẹ như tỏa ra ánh nắng chói chang, lu mờ cả mặt trăng bên ngoài.
Nhìn đến ngây ngốc, Hành Chu cũng quên bẵng đi việc hỏi đối phương là ai, tìm đến có việc gì.
Dương Hoa trong nhà hỏi vọng ra, "Ai tìm vậy anh Chu?" - Câu hỏi này đánh tiếng, Hành Chu bấy giờ mới biết rằng mình thất thố, vội vàng hỏi: "Cho hỏi vị tiên sinh này, ngài tìm ai?"
"À, tôi đến để hoàn trả lại vật này, lúc ở trong hậu trường đoàn phim nhân viên của tôi lấy nhầm nó. Sau khi hỏi kỹ mới biết, đây là dây chuyền của Dương thiếu nên tôi mang qua trả. Làm phiền mọi người rồi." - người nọ bởi vì ngại ngùng mà lúc này ý cười cũng mang theo một chút bất đắc dĩ.
Cẩn thận mở hộp nhỏ trên tay ra, bên trong là sợi dây chuyền tùy thân của Dương Hoa, sợi dây tinh xảo, nổi bật với một mặt trăng đỏ.
Hành Chu nhận lấy, anh xua tay, "Tiên sinh không cần ngại, không phiền, dù sao thì chúng tôi cũng mới về đến nhà thôi. Phiền tiên sinh phải đến tận nơi trả lại như thế này, người ngại là tôi đây mới phải."
"Không đâu! Nếu như không còn việc gì khác nữa thì tôi xin phép đi đây. Chào cậu." người nọ nói rồi toang định ngoảnh đầu đi.
Hành Chu tựa hồ như quên mất điều gì đó hệ trọng, vội vã lên tiếng: "Tiên sinh, tôi vẫn chưa biết quý danh của ngài. Có dịp tôi nhất định sẽ cảm ơn ngài."
Người đó cũng dừng bước, khắc sau ngoái đầu nhìn lại Hành Chu, "Quản lý Chu, tên của tôi chỉ có một chữ Vũ. Ngày sau, nhất định ta sẽ còn gặp nhau, cậu không cần phải nóng vội."
Hành Chu ngẩng người một lúc, vị này còn biết cả tên của anh luôn sao, thần thánh phương nào thế? Một quản lý nghệ sĩ cỏn con như anh mà cũng có người biết đến à?
Dương Hoa ngồi bên trong thấy mãi mà Hành Chu vẫn chưa trở vào, đứng ở góc phòng thì tình cờ nghe thấy một màn này, nụ cười bên môi không biết từ lúc nào đã trở nên gian trá.
"Anh à, anh mê người ta rồi hả?" Dương Hoa không lòng vòng, thẳng thắn đánh vào trọng điểm.
Nghe đến câu hỏi đầy trêu chọc này, bất ngờ hơn là Hành Chu lại không phản bác, cứ cười cười, quăng chiếc hộp dây chuyền vào trong tay Dương Hoa, tự mình vào phòng, khẳng khái mà đóng cửa lại.
Ơ, thái độ gì vậy?
...............................................
Từ Vũ ngẩng đầu nhìn trời, khu biệt thự ban ngày quạnh quẽ lạnh lẽo cứ đến đêm đèn đóm lại được thắp lên, bầu không khí quý tộc khác hẳn của loài quỷ.
Đối với anh trai mình, Từ Vũ luôn luôn cứ nghĩ mãi chẳng thông, khó hiểu đến như thế. Có thể nào đừng chơi trò mèo vờn chuột với nhau nữa được hay không đây.
Cậu là một cảnh sát mà, bắt cậu chạy vạy khắp nơi để bảo vệ Dương Hoa thì cũng thôi đi, có thể dùng lý do bảo vệ công dân của Đế Đô, nhưng rồi lại bắt cậu ăn cắp dây chuyền rồi nửa đêm nửa hôm mang trả lại cho thằng nhóc đó.
Cũng may tên nhóc Hành Chu kia không hỏi han gì nhiều, nếu không cậu lại phải biện hộ bằng nhiều chuyện hoang đường nữa rồi.
Từ Yến nhìn đến vẻ mặt hậm hực của cậu em mình, không khỏi phì cười, "Mở miệng ra là thằng nhóc này thằng nhóc nọ, anh nhặt em từ đâu mà em so sánh với nó, cứ ngỡ như là lớn hơn nó đấy."
"Chỉ tính tuổi quỷ, em lớn hơn nó."
Được rồi, hắn không tranh cãi với Từ Vũ nữa, nghĩ đến chuyện trên tòa sáng hôm nay, hắn lại hỏi: "Em nghe về vụ án tự sát hàng loạt chưa?"
Từ Vũ lắc đầu, "Hôm trước lúc anh bảo em đi theo sau bảo vệ Dương Hoa, em có tình cờ thấy Kiều Thiên Nhi, cô ta không thể nào tự sát được."
"Em cũng cảm thấy có điều lạ?"
Cậu gật đầu, "Em không nghĩ là vụ tự sát thông thường. Anh nghĩ thử xem, một người muốn tự sát có thể nào đến trung tâm mua sắm nhiều đồ rồi chuẩn bị cho chuyến du lịch châu Âu của mình không. Em thấy cô ta đang rất hạnh phúc với nhân tình của mình kia mà. Một người như thế hoàn toàn không có lý do tìm đến cái chết."
Nếu như không phải tình cờ trông thấy tình nhân của Kiều Thiên Nhi, cả hai người họ ôm ấp nhau ở trong khu thương mại thì chắc cậu cũng xem đây là một vụ tự sát do trầm cảm.
Vụ án này truyền thông tác nghiệp rất nhiều nhưng do phía công ty quản lý của Kiều Thiên Nhi không muốn dân tình đào bới sâu và muốn giữ hình ảnh xinh đẹp nhất cho nữ diễn viên quá cố nên không thể khai thác thêm nữa.
Từ Vũ mỉm cười, "Hay là chúng ta gọi cô ta ra hỏi là biết thôi mà, phòng cô ta số mấy ấy nhỉ?"
Từ Yến: "2041."
Jenny từ trong buồng phòng 2041 chạy ra, hốt hoảng một phen: "Từ nhị thiếu, ban nãy cô gái phòng 2041 nói muốn tham quan biệt thự, đã đi hơn nửa tiếng rồi chưa có quay lại, chúng tôi đã cố tìm khắp nơi rồi vẫn chưa thấy cô ta."
"Không cần tìm nữa, cô ta quay về nhà cô ta rồi." Từ Yến đứng lên, phủi bộ vest lịch lãm của mình, hướng mắt về Từ Vũ, hạ lệnh: "Nhanh đứng lên, đi theo anh phá án."
"Lại nữa, em mệt rồi. Anh bắt em tăng ca nữa hả? Anh có biết ban ngày ở sở cảnh sát nhiều việc lắm rồi không??"
Từ Yến: "Không nói nhiều, anh để cậu thành người được thì cũng đá cậu về làm quỷ được. Nếu còn cứng đầu thì đừng trách anh."
Đây gọi là gì, đây là bốc lột sức lao động của người ta mà.
Không hiểu một người cứng nhắc như anh mình làm sao lại có thể trở thành thẩm phán, một thẩm phán nắm giữ cán cân công lý.
Nhất định là đem thân phận quỷ đế ra hù dọa người ta mới có được chức vụ này.
Chẹp, quả đúng là không có lương tâm, tà ác gian trá.
Dưới chân lúc này đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, đau đến nhíu cả mặt mày.
Từ Yến hung hăng đá vào chân Từ Vũ, không chút do dự, thấy cậu trừng mắt với mình liền đạp thêm một cái, lần này là đạp lên bàn chân cậu.
...............................................
Từ Yến cùng Từ Vũ vẫn hoạt động và đi lại như những con người thật sự, hai người họ là vừa là người mà cũng là quỷ.
Thực chất đây là một loại tu luyện khiến quỷ có thể hiện thân dưới hình hài của loài người mà không cần sợ hãi cái nắng gay gắt khi đứng dưới bóng của mặt trời hay kể cả những nơi đền chùa linh thiêng cũng không còn là cấm chế, kiềm hãm được phạm vi hoạt động của họ nữa.
Chiếc Bugatti mui trần biển số ngũ quý độc nhất tại Đế Đô đang bon bon chạy trên đường này đây không phải giới nhà giàu nào cũng đủ điều kiện để sở hữu nó. Đường cao tốc vắng bóng, lúc bấy giờ đã là hai giờ sáng mà vẫn còn có xe di chuyển, nhất thời tầm mắt của họ chú ý đến chiếc xe.
Từ Vũ xoay xoay đầu mình hồi lâu, cổ cậu thật sự rất mỏi, quay qua quay lại cứ cảm thấy đau thế nào đó. Cơn mỏi mệt kéo đến, nhịn không được mà thốt: "Anh à, em chợp mắt chút, đến nơi thì gọi em dậy."
"Ừ." - rất nhanh sau đó Từ Yến lại lần nữa cất giọng: "Đến nơi rồi."
Trong cơn buồn ngủ vừa tức thì còn bủa vây, một câu 'Đến nơi rồi' như khiến cõi lòng cậu vỡ vụn: "Hả????"
Từ Vũ uể oải lê xuống xe, cậu nhỏ hậm hực một hồi lâu. Không phải nói nhà riêng của cái cô nữ minh tinh này ở tận ngoại ô cách Đế Đô cũng không gần hay sao. Con Bugatti chết dẫm mới này của anh chạy nhanh vậy à? Thoắt cái đã tới nơi rồi?
"Anh à em nói này, lần sau em không muốn đi xe này nữa, nó chạy nhanh đến mức em còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi, em rất không thích nó, cảm phiền ngày mai anh bán nó đi."
Đối với những lời gào rú đằng sau của Từ Vũ, Từ Yến hoàn toàn bỏ ngoài tai, hắn đưa cho Từ Vũ một bộ áo mưa trùm đầu màu đen rồi bảo cậu cẩn thận, khoác vào che đậy cho kỹ một chút. Bọn họ đang dùng thân phận của loài người để hành động nên nếu quá gây chú ý sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Hiện trường vụ án đã được phong tỏa, tạm thời vẫn giữ nguyên hiện trạng khi xảy ra vụ việc nhưng cũng bởi vì kết quả khám nghiệm ban đầu là tự sát nên không thành lập án chuyên, gần như chắc nịch đây là một vụ tự sát.
Hai người một trước một sau nhưng cũng bởi vì khu biệt thự thiết kế không quá phức tạp, rất nhanh hai người đã vào được bên trong phòng ngủ của Kiều Thiên Nhi.
Linh hồn của cô gái nhỏ bất chợt trông thấy hai người xuất hiện thì sợ hãi, vội vã trốn đi lại nghĩ dù sao mình cũng đã chết rồi, người trần mắt thịt làm sao có thể dễ dàng mà trông thấy như vậy được. Cô gái dừng động tác, chủ yếu quan sát hai người họ.
Hai người họ nhìn nhau cũng như ngầm hiểu ý, lại giả vờ như không hề trông thấy gì, cẩn thận xem xét lại hiện trường một lần nữa. Lần này, Từ Vũ cất giọng mang theo đôi phần khó hiểu: "Em ngửi được ... quỷ khí."
Đối với cậu, thông thường thì một ngôi nhà không thể xuất hiện quỷ khí, quỷ đã tu luyện nhiều năm có thể giấu nhẹm được hơi thở của chính mình nhưng một khi để con quỷ khác ngửi được quỷ khí sẽ dễ dàng lần mò, tìm đến con quỷ thật sự lưu lại vết dấu.
Lũ tiểu quỷ cấp thấp này mà cũng muốn tác oai tác oái, đúng là không xem cậu ra gì cả mà. Từ Vũ niệm chú, nhất thời trên tay xuất hiện một chiếc gương bằng đồng, phản chiếu hình ảnh của cậu. Từ Yến cũng biết, đây là pháp bảo chiếu quỷ, phàm là tiểu quỷ muốn ẩn thân cũng không chạy thoát khỏi gương đồng.
"Kiều Thiên Nhi, chúng tôi muốn nói chuyện với cô." câu này của Từ Yến thốt ra như muốn ngăn chặn lại hành động dùng gương đồng để truy quỷ của Từ Vũ, cậu nhất thời cũng dừng tay, nhìn về phía Kiều Thiên Nhi.
Hóa ra, bọn họ cũng có thể nhìn thấy cô, chẳng lẽ bọn họ ... đều chết rồi sao?
Kiều Thiên Nhi: "Các người có thể thấy tôi? Các người giúp tôi với, tôi van xin các người, tôi không thể chết như vậy được đâu, tôi còn gia đình, tôi còn rất trẻ mà..."
"Cô có biết là một khi mạng đã tận thì dù có là đứa trẻ non nớt vừa chào đời bị buộc phải chết cũng là lẽ đương nhiên hay không? Tôi cũng là một kẻ đã chết, tôi chết lúc đó còn đáng thương hơn cả cô nữa đấy. Hừmm, một đứa trẻ ngây ngô cho đến tận lúc chết." - Từ Vũ đối diện với Kiều Thiên Nhi, nụ cười lạnh nhạt mang theo vài phần bi thương đang bao phủ lấy từng nhịp thở, nặng nề.
Kiều Thiên Nhi vậy mà lại ôm theo ảo tưởng, hai người này thần thông quảng đại như thế, có nhiều báu vật như thế chắc chắn sẽ có cách cứu lấy cô, cô còn vui mừng nhất định mình sẽ sống lại, sau đó... làm gì còn sau đó nữa!
Ba người ngồi xuống, nhiệt độ căn phòng lúc này xuống thấp, vốn dĩ cả Từ Vũ lẫn Từ Yến đều không cảm giác được nhưng bọn họ đang trong thân xác con người, chốc lại lạnh đến thấu xương như vậy cũng có chút không quen.
Kiều Thiên Nhi chậm rãi, kể lại: "Một đêm trước khi chết, tôi lại trông thấy chị ấy." - cô khó khăn mường tượng lại, trên khuôn mặt là hoang mang cùng sợ hãi tột cùng, "Người chị đó đã chết cách đây ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ chị ấy trước khi chết đã nói những gì với chúng tôi. Chị ấy nói là nhất định sẽ nhớ chúng tôi lắm, còn mong rằng chúng tôi sẽ nguyện ý đi theo chị ấy."
Từ Vũ: "Cô gái đó là ai, người chị mà cô nhắc tới đó?"
Cô gật đầu: "Nữ diễn viên nổi tiếng Chung Ngọc, người đó là đàn chị cũng là người thân của tất cả chúng tôi trong trường sân khấu năm đó. Ngày sau khi tốt nghiệp, chúng tôi là cộng sự trên phim trường, là chị em sau hậu trường, chưa lần nào lời qua tiếng lại hay cãi vả giận hờn. Có điều cái chết của chị ấy thật sự rất khác thường. Trước lúc chết còn hẹn chúng tôi đến một tiệm đồ cưới, thử vài bộ cổ phục xinh đẹp lắm. Chị ấy còn chi tiền mua hẳn một bộ hỷ phục sang trọng như thế cho nên chúng tôi nghĩ là chị ấy sắp kết hôn, còn mừng cho chị ấy nữa. Nào ngờ, hôm sau mọi người bàn nhau trong nhóm chat, nói chị ấy nửa đêm uống thuốc ngủ tự sát, lúc chết vẫn còn mặc trên người bộ hỷ phục đó."
Từ Vũ đang định hỏi thêm, cậu quay sang một bên đã không thấy Từ Yến đâu, nhất thời đứng lên nhìn trước ngó sau, quay lại hỏi Kiều Thiên Nhi: "Cô có thấy anh tôi đâu không?"
Kiều Thiên Nhi gật đầu, "Ban nãy lúc tôi với anh nói chuyện thì anh ta đột nhiên biến mất, nhìn thoáng qua rất giống như là bị triệu hoán đi bất ngờ, không có phòng bị."
Triệu hoán sao? Mười năm qua, cậu chưa từng nghe kẻ nào có thể gọi ra Quỷ Đế được đấy.
............................................................................................................
"Từ Yến!" "Từ Yến!" "Từ Yến!"
Nếu như không phải Từ Yến vốn chẳng thuộc vào quy luật của giới nào, giả sử hắn còn sống thì có lẽ lúc này đã hắt hơi nhiều lần vì bị nhắc tới tên rồi. Đứa nhỏ ngốc này vẫn cứng đầu như năm nào, nửa đêm nửa hôm còn uống rượu đến say khước, chẳng biết trời trăng như thế này.
"Tôi đã đợi chú, nhưng mà sao chú lại không tới tìm tôi? Tôi đây, tôi mới không thèm giận dỗi gì chú, hừmm. Con người mà, sống chết chẳng phải đều có số hết rồi sao? Chú cứu tôi làm gì, chú cũng không hỏi tôi là tôi có muốn sống không mà."
Từ Yến ngã lưng vào ghế sofa, trong bóng tối mờ ảo gương mặt hắn có chút thất kinh, chỉ là thoáng chốt đã bình tĩnh trở lại, sải cánh tay dài bắt lấy chai rượu trong tay của Dương Hoa để sang một bên, không cho cậu uống nữa.
Dương Hoa mơ hồ, cậu biết là người đó lại đến rồi. Bao năm qua người đó không phải không đến, mà mỗi lần đến đi đều như chưa từng tồn tại, hắn không muốn cậu biết nhưng Dương Hoa có thể không biết sao. Cậu chỉ là muốn diễn cùng hắn, xem hắn đang muốn gì.
"Đến sinh nhật của tôi chú cũng không ghé tới, chú nói tôi nghe xem, chú thật sự là người luôn bảo vệ tôi có đúng không? Àh vậy ra ... những năm qua tôi an ổn như thế này tất cả đều nhờ có chú, chú ban ân cho tôi. Ra giá đi, chú muốn bao nhiêu tiền, tôi trả chú là được." Dương Hoa cười khẩy, cậu đưa tay vào túi quần quăng ra một đống thẻ ngân hàng, thẻ bạc có, thẻ đen lại còn vài cái, vờ như không trông thấy mà vung tay vứt khắp nơi.
Từ Yến nhịn không được, ý cười đến bên miệng cũng cố gắng nhịn lại mà nhìn đứa trẻ nháo nhào trước mắt, điên rồi sao, lại muốn dùng tiền đuổi hắn đi cơ đấy?
Dương Hoa không nghe thấy tiếng đáp lời, nhất thời khó chịu ra mặt: "Nếu còn không nói chuyện với tôi, từ nay về sau tôi không cần chú nữa. Khế ước gì chứ, tôi sẽ đốt nó."
Lúc bấy giờ Từ Yến mới có phản ứng, lời này thành công thức tỉnh hắn, khế ước đó, chuyện khế ước là ai đã nói cho Dương Hoa biết, Dương Nghiêm sao. Hắn nghĩ không có khả năng này, Dương Nghiêm đã từng nói chuyện khế ước minh hôn không nên cho Dương Hoa biết sớm, tránh cậu biết chuyện sẽ không thoải mái nữa...
Dương Hoa phì cười: "Ha, chú cũng không thắc mắc là sao tôi biết đến cái khế ước đó đúng không? Chính mắt tôi đã thấy nó trong phòng của ông nội đó, không ngờ là còn nhiều chuyện tôi chưa biết đến như vậy." - đoạn cậu đứng lên, loạng choạng do hơi men trong người cộng hưởng cùng bóng tối, cậu không trông thấy dưới chân là tàn dư chiến tích quậy phá của mình, nhất thời không cẩn thận mà ngã. Có điều, Từ Yến đã nhanh hơn một bước bắt lấy tay cậu, thuận thế ôm lấy Dương Hoa vào lòng.
Cậu nhỏ ở trong lòng của ai đó cảm thấy có chút thỏa mãn, nếu như tôi ngã chú cũng không thèm đỡ lấy thì tôi thật sự sẽ từ mặt chú đấy! Xét thấy thái độ của chú cũng khá tốt, tôi có thể xem xét và cân nhắc lại chuyện kết hôn với chú.
Quỷ này đúng là ngốc thật, từ lúc bắt đầu gọi hồn hắn là cậu đã diễn mà hắn cũng có thể cho là thật, lẳng lặng ngồi ở đó không lên tiếng.
"Ngủ, tôi mệt rồi, tôi muốn về phòng ngủ..." - Dương Hoa ôm chặt lấy Từ Yến, vòng ôm siết mỗi tấc lại càng chặt cho nên lúc này giữa hai người chẳng chút khoảng cách, gần như dính sát vào nhau. Biết rằng Dương Hoa đã say dù hắn có muốn ấp ôm cậu cũng không nên lợi dụng lúc này được. Nghĩ như thế, Từ Yến xếp lại tư tâm không đứng đắn vào một góc, cẩn thận ôm người trong lòng vào phòng ngủ.
Hành Chu lúc này đã về nhà, căn hộ rộng lớn chỉ còn mỗi Dương Hoa mà cậu không thể chợp mắt nên bày trò một chút, lần này gọi quỷ không biết có thành công hay không nhưng khi hắn thật sự xuất hiện, cậu lại có một chút cảm giác không nỡ lừa gạt hắn.
Quỷ này rất ngốc, hắn vậy mà cho rằng cậu thật sự uống say đến không còn biết gì nữa. Lẽ nào hắn không nhận ra mọi thứ chỉ là một màn kịch mà cậu biên kịch?
Nhẹ nhàng mà trân trọng đem Dương Hoa đặt xuống giường, Từ Yến bỗng nhiên lùi lại phía sau mấy bước chân, cố gắng cách bản thân xa với cậu một chút, không đến gần sẽ không suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ, không nên làm trong lúc này. Tịnh, nhất định phải tịnh tâm.
Năm đó, lần đầu gặp gỡ đối với loại khí tức của quỷ trên người hắn thật sự rất mãnh liệt, không đến gần cậu cũng xem như là một lời bao biện hợp lý. Nhưng, hôm nay hắn đã là người, cơ thể đã không còn lạnh lẽo như một tảng băng nữa, đến gần cậu thì có sao?
Dương Hoa nằm trên giường, bởi vì nóng bức mà lăn qua xoay lại, một lúc lăn xoay lăn đến gần mép giường, bấy giờ mà còn tiếp tục lăn nữa chắc chắn sẽ là một màn tiếp đất đầy đớn đau. Từ Yến nhích lại, lần nữa dang tay giữ lấy Dương Hoa không để cậu ngã xuống đất.
Lần này, Dương Hoa lại chủ động hơn một bước, vì khoảng cách không còn quá xa nên cậu bạo gan kéo tay, ghì Từ Yến lại, lúc này mặt đối mặt nhau, ánh mắt của Từ Yến vẫn không mảy may dao động, hàng mày kiếm vẫn cương nghị không chút biểu cảm.
Dương Hoa ở trong bóng tối không sợ làm chuyện xấu, bất thình lình níu lấy tay Từ Yến, thành công đem hắn chẳng chút phòng ngự nào mà hôn lên đôi môi đó, gặm nhấm tư vị như mật ngọt của người đàn ông. Từ Yến ban đầu cũng có chút chống cự, hắn đã không muốn nhóc con làm càn, chỉ là loại cảm giác tê dại đang lan rộng nơi cánh môi như một thứ chất gây nghiện khiến hắn cứ lại đắm chìm. Hắn không chống cự, chỉ là im lặng mặc cho đứa nhỏ này ngang ngược, xâm chiếm tiện nghi của hắn.
Đặc quyền này tôi chỉ dành cho mỗi em, đến cả nụ hôn đầu của tôi em cũng ngang ngược mà cướp đoạt mất rồi, tôi không cần biết nhưng em chắc chắn phải chịu trách nhiệm.
"Chú..." - Dương Hoa hôn đến đỏ cả mặt, cậu không biết bản thân mình lấy bao nhiêu dũng khí để làm một chuyện hoang đường khó hiểu đến thế. Hắn, hắn lại không hề tránh đi cũng không cự tuyệt cậu, còn cậu lại vứt liêm sỉ ra sau đầu mà làm nên hành vi xấu hổ như thế.
Nụ hôn này từ mãnh liệt đến kích thích khó thở, lúc này Dương Hoa nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ mới nhẹ nhàng buông đôi môi của Từ Yến ra, hắn biết cậu ngủ rồi nên cũng không náng lại lâu, cẩn thận vén chăn phủ cho cậu ấm rồi rời đi.
Hắn rời đi chính là vì không muốn cậu xấu hổ đến mức muốn quyên sinh, hắn biết cậu đã tỉnh táo kể từ thời khắc nụ hôn cường ngạo đó hung hăng như muốn trừng phạt hắn. Một tiếng "Chú" bậc ra khỏi miệng như tất thảy ý chí sắc đá của cậu đều sụp đổ hoàn toàn.
Khốn khiếp, lại có thể bậc ra cái âm thanh ái muội đó! Dương Hoa, mày đi chết đi được rồi đó. Đúng là bị quỷ theo ám thì liền hành động khác thường, nếu là cậu của ngày thường, chắc chắn sẽ không hành động như thể ham muốn hắn đến thế.
Từ Yến tựa lưng vào cửa, người bên trong căn phòng động tĩnh lớn đến mức hắn không muốn vẫn phải lắng nghe từng câu từng chữ thú nhận của cậu. Đứa nhỏ này vẫn như vậy, không ngoan chút nào. Dù sao hắn cũng là trưởng bối của cậu, chút quà gặp mặt cậu tặng hắn xem như cũng có thành ý, về sau có thể sẽ không còn nghĩ đến chuyện đem khế ước đi đốt nữa rồi...
......................................
Truyện được đăng tải duy nhất tại NovelToon, vui lòng không reup loadtruyện, không chuyển ver, không thu audio bất cứ hình thức lợi nhuận nào khác.
Xin cảm ơn!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play