Tên của tôi là Tường San, năm nay tôi đã vừa tròn 17 tuổi, cuộc sống của tôi vốn dĩ rất tệ khi bản thân mình lại chính là một đứa trẻ mồ côi ba mẹ và được chùa nhận nuôi, mãi cho đến khi lên 6 tuổi thì tôi đã được một người đàn ông khác đến và nhận về nuôi, người đó không ai khác chính là chú Dũng, người đàn ông chưa vợ chưa con nhưng vẫn chấp nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi như tôi. Theo chú về nhà, cứ ngỡ là cuộc sống của tôi sẽ bước sang trang mới nhưng nào ngờ cái số khổ đó nó cứ bám lấy mãi một đứa trẻ như tôi chẳng chịu buông, cứ thế mà tôi lại phải tiếp tục một cuộc sống như bây giờ và phải làm việc thật chăm chỉ để báo đáp lại công ơn của chú.
Buổi ăn sáng hôm ấy, chiếc đĩa ngập thức ăn từ trên bàn bỗng nhiên rơi xuống nền nhà vỡ nát kèm theo đó là giọng nói cay nghiệt của bà chủ vang lên:
- Mặn quá, mày định để cho tao ăn bị lên máu chết thì mới chịu đấy hả, con kia?
- Mặn ạ? Con, con..
- Mày nhặt lên rồi nếm thử đi, đã không biết thân biết phận mà còn định hại cả chủ nữa hả, con mất dạy.
- Không phải đâu bà, chắc là..
Lời của tôi vẫn còn chưa kịp dứt nữa thì tiếng của chị Xuân ở bên cạnh liền vang lên cắt ngang ngay lập tức:
- Bà chủ đừng nóng giận ạ, cũng tại dạo này tâm trí của con San cứ như ở trên trời rơi xuống nên mới mất hồn mà làm thức ăn mặn vậy đó. Thôi, để con vào nấu lại món khác cho bà ăn ạ.
- Ừ. Làm lại món khác mau đi.
- Dạ. Bà đợi con một chút ạ.
Những lời chị Xuân vừa nói khiến tôi cảm thấy thật quá bất ngờ và ngơ ngác, tại sao chị ấy lại có thể nói ra được những lời như vậy chứ? Rõ ràng là tôi đã rất chuyên tâm vào việc nhà nhưng chẳng hiểu tại sao lại có chuyện thức ăn mặn như thế được, đang lúc chị ấy vừa quay đi thì liền có thêm một giọng nói vang lên ngay sau đó:
- Không cần làm.
- Sao ạ? Cậu Dũng..
- Tôi đã bảo là không cần, cô có cần tôi nhắc lại thêm một lần nữa không?
- Dạ, dạ không ạ.
Chú Dũng từ trên phòng đi xuống, chú đưa ánh mắt sắc bén liếc nhìn chị Xuân một lượt rồi cũng cho tay vào túi quần và thản nhiên bước đi ra phía trước, bà chủ thấy chú cứ thế mà đi như vậy nên liền lên giọng hỏi:
- Con không ăn sáng sao Dũng?
- Không.
- Sao vậy? Ở lại ăn sáng cùng với mẹ đi, đã lâu rồi chúng ta vẫn còn chưa được ngồi ăn cùng bữa cơm với nhau còn gì.
- Con bận.
Trả lời dứt câu, chú lại bắt đầu bước đi nhưng bàn chân bỗng nhiên khựng lại khi nghe thêm một câu nói từ phía bà chủ vang lên tiếp:
- Nếu con cứ tránh mặt mẹ như thế này thì mẹ sẽ đuổi cổ con San ra khỏi căn nhà này, mẹ sẽ không chứa nó nữa, con hãy chọn đi.
- Mẹ dám.
- Chẳng có việc gì là mẹ không dám cả, đối với một đứa cứng đầu và ngang bướng như con thì mẹ tuyệt nhiên sẽ có cách trị.
Sau câu nói đó, lần này gương mặt của chú bỗng nhiên biến sắc khi nghe bà chủ nói là sẽ đuổi tôi đi, tôi rất sợ mỗi lần bà ấy nóng giận lên thì sẽ giận cá chém thớt và đuổi mình đi nên cứ đứng chôn chân tại chỗ, hai tay đan chặt vào nhau mà sợ hãi. Chú quay lại, bước đến trước mặt bà rồi nghiêm giọng nói:
- Nếu như mẹ dám động vào nó, thì cái kết như thế nào mẹ cũng hiểu rồi đấy.
- Vậy nó quan trọng hơn mẹ sao?
- Mẹ muốn nghĩ như thế nào thì tùy.
- Con là người nhận nuôi nó, chẳng lẽ con lại đang có ý gì khác đối với nó sao Dũng?
Câu hỏi của bà chủ vừa dứt khiến cho tôi khẽ khựng người lại, tôi không nghĩ rằng bà lại hỏi chú câu như thế? Đưa mắt nhìn qua phía chú thì gương mặt kia đã có chút khó hiểu nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt đó, chú nhìn thẳng vào mắt bà chủ, mấy giây sau đó miệng liền nhếch lên một nụ cười rồi đáp:
- Mẹ nghĩ tôi là người như thế à? Mẹ nghĩ với một đứa nhóc mồ côi ở chùa được nhận nuôi ngay từ bé thì có thể sánh vai và lọt vào tầm mắt của tôi sao? Mẹ đánh giá tôi thấp như thế à?
- Vậy thì là gì? Tại sao con phải giữ nó lại, nó đã lớn rồi và chúng ta không có nghĩa vụ phải cưu mang nó thêm một lần nữa, con biết chứ?
- Không có nghĩa vụ, thế mẹ định sẽ làm gì?
- Đuổi nó đi khỏi đây, nuôi nó từ bé đến giờ đã đủ lông đủ cánh rồi thì không việc gì chúng ta phải nuôi nó thêm nữa cả. Chúng ta không phải nhà chùa, không thể bố thí cả đời với nó được.
- ..
Lần này sau khi nghe câu nói ấy của bà chú lại không trả lời nữa, khẽ nhếch miệng cười khinh bỉ rồi cũng dứt khoát quay lưng rời đi, ở phía sau bà vọng nói rất nhiều, gọi tên chú cũng rất nhiều nhưng tuyệt nhiên lại không nhận được lời đáp trả từ chú mà cứ thế bỏ đi. Đợi cho đến khi chú đi khuất rồi thì bà liền dùng ta hất đổ hết thức ăn ở trên bàn xuống nền và nhanh như cắt bà lao tới đánh mạnh vào má khiến tôi bất ngờ mà không giữ được thăng bằng té ngã, bình thường tính của bà chủ nóng giận tôi rất hiểu nhưng chẳng biết hôm nay bà khó ở thế nào mà lại ra tay đánh tôi như vậy, tôi đưa tay đặt lên má mà chỉ biết cúi đầu xuống lẩm bẩm run rẩy nói:
- Con xin lỗi bà chủ ạ.
- Xin lỗi, xin lỗi. Mười một năm qua mày nói từ này không thấy quen miệng à?
- Dạ. Con, con…
- Cút.
- Dạ.
Thấy bà chủ đang tức giận như thế tôi cũng chẳng dám đứng lại trêu ngươi bà thêm phút giây nào nữa nên mới vội gật đầu rồi rời đi ngay sau đó. Ra phía sau vườn tôi uất đến nổi không kiềm chế được mà giọt nước trên mắt cũng vì thế rơi xuống, chú Dũng là người nhận nuôi tôi nhưng chú chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với tôi, tôi sống và làm việc được ở đây tất cả đều nhờ vào chú nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không thể có được lòng thương từ bà chủ nữa, chẳng có ai trong gia đình này là thương hại và quan tâm tôi dù chỉ là một lần.
Thấy tôi đứng khóc ở một góc, lúc này chị Xuân mới từ trong nhà đi ra bảo:
- Khóc à? Bị tát đau quá hả?
- Sao lúc nãy chị lại nói với bà chủ như vậy? Đĩa thức ăn đấy rõ ràng là không mặn nhưng tại sao đến khi bà chủ ăn lại mặn cơ chứ?
- Nói thế nào? Mày thất thần, ngơ người bỏ nhiều muối vào rồi lại quên chứ ai mà dám vào nấu thay mày được đây hả?
- Rõ ràng là không phải.
- Nếu nói như vậy, chẳng lẽ mày nghĩ là chị đã làm à? Mày nghĩ chị bỏ muối vào đấy hại mày bị đánh hả?
- Ý em không phải như vậy.
- Rõ ràng là ý của mày như vậy, mày đừng có nghĩ là được cậu Dũng cưu mang một mạng thì có thể cậu ấy sẽ yêu thương mày, đừng thấy cậu ấy bênh vực mày trước mặt bà chủ thì nghĩ cậu ấy tốt bụng quan tâm mày, nằm mơ đi rồi sẽ có ngày đấy con ạ.
Tôi im lặng trước tất cả những lời chị ấy đang nói, đúng thật là chú đã rất tốt với tôi nhưng lúc nào chú cũng lạnh lùng và khó chịu ra mặt, chú luôn giúp đỡ tôi một cách gián tiếp chứ không phải là ra mặt quan tâm nên tôi không thể hiểu được rốt cuộc là trong lòng chú đang nghĩ gì nữa. Gạt hết những chuyện đã qua sang một bên, tôi rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới đi vào trong làm việc tiếp, cả ngày hôm đó tôi cứ lủi thủi làm ở dưới bếp và tránh đi việc phải đối mặt với bà chủ, ngay cả chú Dũng cũng chẳng thấy về nhà nữa.
Buổi tối hôm đó, khi tất cả mọi người đã về phòng ngủ rồi thì vẫn còn có một đứa nhóc ngồi ở trước nhà để chờ chú về. Mãi cho tới một lúc lâu sau đó thì tôi mới thấy ánh đèn xe chạy vào sân vườn, nghĩ thầm chắc là chú đã về nên mới vội vã ra đấy đứng chờ. Mấy giây sau cánh cửa xe mở ra, cứ nghĩ là chỉ có một mình chú về thôi nhưng nào ngờ lại có thêm cô Thoại Mỹ cũng đi cùng với chú, thấy cô tôi bỗng sững người lại, trên miệng khẽ nở ra nụ cười gượng rồi cúi đầu chào ngay:
- Con chào cô ạ.
- Ừ. Chưa ngủ à nhóc?
- Dạ chưa, con vẫn chưa ngủ ạ. Con đang đợi chú Dũng về rồi mới đóng cửa ngủ thưa cô.
- Ừ. Vậy đóng cửa đi, cô với chú lên phòng đã.
- Sao ạ? Cô không định lát nữa sẽ về sao cô?
Nghe tôi hỏi như thế cô ấy liền nở ra một nụ cười thật tươi rồi nhìn tôi khẽ lắc đầu, cô không trả lời lại câu hỏi ấy của tôi mà vội vã đưa tay mình choàng qua eo của chú rồi cả hai cùng nhau bước về phòng, tôi ngơ ngác đứng kết phía sau nhìn theo bóng lưng của họ, nhớ lại lần trước bà chủ đã dặn không cho cô Thoại Mỹ ở lại nhà nhưng bây giờ cô lại muốn ở thì tôi không biết phải làm sao cả, nếu như để bà biết, chắc chắn tôi sẽ bị bà chửi chết chắc.
Tôi vội ra ngoài đóng cửa rồi cũng nhanh chóng lên trên tầng, đi đi lại phía trước cửa phòng của chú, không dám gọi mà cũng chẳng dám phát ra tiếng động lớn nữa, tôi cứ thế mà đi mãi và sợ bà chủ dậy phát hiện ra thì nguy. Không gian đêm khuya yên tỉnh, đột nhiên lúc này cánh cửa phòng mở ra, nhìn thấy tôi đứng ở trước phòng gương mặt của chú khẽ cau mày lại hỏi:
- Làm gì đứng ở đây vậy? Không định ngủ à?
- À, con, con..
- Con thế nào? Không nói được lý do sao? Hay là mày định đứng nghe trộm phòng của chú?
- Không phải đâu ạ, tại con sợ bà chủ biết được chú dắt cô Thoại về…
Lời nói đến miệng vẫn còn chưa kịp dứt nữa thì cánh cửa phòng kia lại một lần nữa mở ra, cô Thoại Mỹ mặc trên người chiếc áo choàng trắng hở vai, tóc ướt xõa ngang lưng nhìn về phía chúng tôi rồi tò mò cất giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao anh lại ra ngoài đây làm gì thế?
- Không có gì, em vào trong trước đi.
- Thế anh vào cùng với em đi, nhé cục cưng.
- Em vào đi, anh sẽ vào ngay.
- Thôi. Em muốn anh vào cùng cơ, mình đi nhé anh yêu.
Không đợi cho chú trả lời lại cô Thoại Mỹ đã vội kéo tay chú đi vào trong rồi, cánh cửa phòng đóng mạnh lại tôi chỉ biết thở dài mà thôi. Đứng nhìn một lúc rồi cũng lủi thủi trở về phòng của mình mà không biết phải làm như thế nào nữa, cả đêm đó tôi cứ nằm trằn trọc khó ngủ không biết vì lý do gì, vì sợ bị bà chủ chửi hay là vì một lý do nào khác nữa?
Mãi cho đến khi trời sáng tôi mới giật mình thức giấc, đưa mắt nhìn lại phía đồng hồ thì đã phát hiện là bảy giờ ba mươi phút sáng rồi. Tôi hốt hoảng vội vã chạy thật nhanh xuống dưới nhà, lúc này chị Xuân đã chuẩn bị hết thức ăn và đặt lên bàn sẵn cả rồi, thấy tôi xuống chị vờ như lương thiện ngây thơ hỏi:
- Em ngủ mới dậy đó hả San? Sao hôm nay lại dậy trễ thế? Chị làm xong hết rồi này.
- Dạ. Tại hôm qua em ngủ không được, để em vào làm tiếp ạ.
- Không cần đâu. Chị làm hết rồi mà.
- Sao ạ?
Lúc này chị Xuân không trả lời tôi vội mà quay ra phía sau lưng, chị ấy vui vẻ nở ra một nụ cười thật tươi như chưa từng có và gật đầu rồi vội nói:
- Con chào buổi sáng bà chủ, bà chủ ăn sáng luôn để con mang ra ạ.
- Vừa nói ai dậy trễ? Ai không làm thế hả?
- À. Dạ, con bé San hôm nay nó ngủ dậy trễ thưa bà, nhưng mà không sao đâu con đã làm xong hết rồi nên bà chủ đừng có la nó tội nghiệp ạ.
- Người ăn kẻ ở, đã có lòng nhận nuôi lại còn không biết điều nữa đấy à? Hay là mày muốn tao đuổi khỏi nhà tiếp đây hả?
Thấy bà chủ vừa nói vừa nhìn mình như thế nên tôi liền lúng túng và sợ hãi nói:
- Dạ, tại đêm qua con bị mất ngủ nên mới…
- Im miệng, đã sai lại còn dám cãi nữa?
- Dạ, con…
Lỗi là ở mình, thức dậy trễ cũng là mình. Bấy lâu nay bà chủ lại đang không thích mình nữa nên bây giờ tôi có nói gì và giải thích như thế nào thì cũng không thay đổi được tình thế. Tôi vẫn đứng cúi đầu xuống như mọi khi để chờ nghe bà chửi, nhưng lần này không phải là tiếng của bà chủ nữa mà thay vào đó là tiếng của cô Thoại Mỹ từ trên tầng bỗng nhiên vọng xuống:
- Con chào mẹ ạ. Buổi sáng nhà mình có chuyện gì mà vui thế mẹ?
- Ai là mẹ của cô? Ai cho cô đến đây và ở qua đêm thế hả?
- Dạ. Mẹ không cho nhưng con trai của mẹ cho đấy ạ.
- Cút.
- Cút sao? Nhưng mà con vẫn còn chưa ăn sáng nữa mẹ ạ, hay là để con đợi anh Dũng dậy rồi xuống xem anh có đuổi con về không nhé mẹ.
- Cô…
Lời của cô vừa dứt thì từ trên phòng có tiếng của chú Dũng vang vọng xuống:
- Lại có chuyện gì thế?
- Tại sao con lại dắt con nhỏ này về nhà và qua đêm ở đây vậy hả? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, sao con vẫn muốn dính líu đến cái con nhà quê và nghèo hèn này hả Dũng?
- Thế sao mẹ vẫn còn dính líu đến ông ta? Ông ta cao sang lắm à? Hay là cũng nhà quê và nghèo hèn giống như vậy?
- Chí Dũng, con…
Chú Dũng không nghe lời của bà chủ nói nữa mà đi thẳng tới bàn ngồi, chú mặc kệ chuyện gì đang xảy ra và cứ thế mà ngồi ăn sáng một cách thản nhiên càng khiến cho bà tức giận vô cùng. Tôi đứng bên cạnh im lặng quan sát từng cử chỉ gương mặt của họ, thật ra tôi đã ở đây từ năm lên sáu tuổi nên tôi luôn xem những người ở nhà này giống như là người thân của mình vậy, với cả chuyện sáng nay tôi dậy trễ đã khiến cho bà tức giận rồi nên tốt nhất là cứ đứng im nếu không muốn lãnh đạm dùm cô Thoại Mỹ.
Không khí trong nhà thoáng chốc trở nên yên lặng và ngột ngạt, một lúc sau đột nhiên có tiếng xe chạy vào rồi lại vang lên một giọng nói quen:
- Chào buổi sáng, hôm nay nhà đông đủ vậy nhỉ?
Nghe tiếng người đàn ông đó vang lên bà chủ liền biến đổi sắc mặt ngay lập tức, lúc này bà mới vội vã đứng dậy rồi đi đến cầm lấy tay ông ấy rồi nói nhỏ:
- Sao anh lại đến đây vào giờ này hả? Sao không gọi báo với em trước mà đến thẳng nhà như vậy?
- Anh là đang muốn tạo bất ngờ cho em mà, sao vậy? Em không vui à?
- Vui, nhưng mà…
Bà chủ cứ đứng lúng túng vừa nhìn ông ấy rồi lại vừa nhìn sang sắc mặt của chú Dũng, nãy giờ chú im lặng nhưng không có nghĩa là chú vui vẻ với việc người đàn ông kia xuất hiện ở đây. Con dao đang cầm trên tay phút chốc cắt thẳng xuống chiếc đĩa thịt tạo nên một âm thanh đến nhức cả tai và giọng nói có phần mỉa mai cũng vang lên ngay sau đó:
- Đây là nhà của ông à?
- Con chưa đi làm sao? Chú cứ tưởng là con đã rời khỏi nhà từ…
Lời của người đàn ông kia vẫn còn chưa kịp dứt nữa thì tiếng của chú Dũng đã vội cắt ngang rồi:
- Tôi không quen ông, cũng chẳng phải thân thiết gì nên tốt nhất là đừng nên bắt chuyện, ông hiểu chưa?
Nghe chú Dũng nói như thế thì gương mặt của ông liền biến sắc ngay, vốn dĩ lúc nãy ông bước vào vui vẻ phấn khởi bao nhiêu thì bây giờ khi gặp con trai của nhân tình cũng phải tắt điện ngay mà thôi. Ông nhìn chú bằng ánh mắt ngại ngùng, gương mặt gượng gạo mà nói:
- Bây giờ có thể chúng ta không thân với nhau, nhưng chắc chắn sau này khi về sống chung một nhà rồi thì sẽ khác thôi, đúng không con?
- Chung một nhà? Ông nghĩ ông là ai vậy?
- Thì là…
- Là ba dượng, kẻ ở nhờ, một tên lừa đảo, đào mỏ hay là…
Lời nói của chú bảy phần mỉa mai kèm theo ba phần khinh bỉ vừa vang lên chưa dứt câu nữa thì đã bị bà chủ lên tiếng cắt ngang rồi:
- Anh ra ngoài trước đi, lát nữa em sẽ liên lạc với anh sau, nhé.
- Được rồi. Vậy anh đi trước đây, tí nữa gặp lại nhau em nhé.
- Dạ. Anh đi đi.
- Ừ.
Vừa nói bác chủ vừa đưa tay đẩy vội ông ấy đi ra phía ngoài ngay, tôi tuy đã ở đây từ nhỏ nhưng chẳng biết lý do vì sao mà chú lại ghét bà chủ nhiều đến như vậy nữa. Đến tận bây giờ khi lớn rồi cũng chẳng thể hiểu được thấy cả những gì đang diễn ra hằng ngày trong ngôi nhà này. Chắc có lẽ là đã bị dột từ bên trong và rất lâu rồi, khi ông ấy rời đi thì căn nhà này lại bắt đầu trở về không khí im lặng, bà nhìn chú gương mặt tốt thái độ không hài lòng kèm theo sự tức giận nhưng chẳng nói gì đến chú mà chỉ thở dài rồi bỏ đi về phòng.
Mọi chuyện cứ nghĩ là chỉ đến thế nhưng nào ngờ lúc này cô Thoại Mỹ lại cất giọng nói:
- Nhà anh đúng thật là hài hước nhỉ? Quay vòng vòng mãi như thế sao Dũng?
- Em có muốn ăn tiếp không?
- Sao ạ?
- Nếu không muốn ăn thì bước ra khỏi đây đi.
- Anh Dũng.
- Tên của anh không được tuỳ hứng gọi, em quên chăng?
- Em, em…
Lời của chú cứ lạnh lùng mà sắc bén khiến cho cô ấy cảm thấy ấm ức hơn nữa, với việc bị chú tỏ thái độ với mình trước mặt những người làm như chúng tôi càng khiến cô mất mặt hơn nữa. Chú không ăn tiếp mà cứ thế đứng dậy bước đi, lúc ra đến cửa chú đột nhiên quay lại nhìn tôi nói:
- San, ra đây.
- Dạ? Chú gọi con?
- Nhà này còn ai tên San à?
Thấy chú khó chịu trong từng câu nói như vậy càng khiến tôi sợ hơn nên mới vội lên tiếng đáp lại ngay:
- Dạ, con ra ngay đây.
Tôi chạy ra đến nơi thì đã thấy chú mở cửa lên xe ngồi sẵn rồi, vì tò mò không hiểu nên tôi liền hỏi chú ngay:
- Chú gọi con có chuyện gì vậy ạ?
- Lên xe.
- Sao ạ? Chú định đưa con đi đâu hả chú?
Thấy tôi hỏi lại như thế chú liên tỏ thái độ khó chịu ngay, tôi biết chú là người chỉ thích nói chuyện một lần duy nhất nên nhìn sắc mặt cùng thái độ này cũng khiến tôi sợ sốt vó mà vội mở cửa xe ra ngồi vào ngay.
Nhìn thấy chú rời đi như vậy cô Thoại Mỹ liền đủi theo gọi lớn:
- Anh Dũng, anh đi đâu vậy?
- ..
- Anh Dũng.
Nhìn vào kính xe tôi thấy cô ấy đuổi theo nhưng vì vận tốc của chú chạy quá nhanh nên chẳng mấy chốc chẳng còn thấy cô ấy đâu nữa. Tôi thấy cảnh này thì chỉ biết thở dài một tiếng rồi quay sang nhìn chú, gương mặt kia quả thật chẳng thể chê vào đâu được, từng đường nét đều khiến cho người khác phải ao ước vì quá đẹp.
Chú Dũng lái xe đi đến nơi mà chú thường đi mỗi khi tâm trạng bất ổn, vẫn là ngôi mộ quen thuộc ấy. Hình ảnh người đàn ông trên tấm bia mộ kia không ai khác đó chính là ba của chú, chú đặt bó hoa và thắp nhang cho ông chủ. Chẳng hé miệng nữa lời, chẳng tâm sự hay là than vãn về cuộc sống hiện tại như thế nào, mà chú vẫn là chú, vẫn ngồi im ở đó nhìn ông và chẳng nói câu gì như cái cách mà chú vẫn đang sống. Tôi thấy trời nắng lên cao, mồ hôi đỗ nhễ nhại nên liền nói:
- Chú ơi. Hay là chúng ta vào bóng cây ngồi một chút có được không chú? Ở đây nắng lắm, chú ngồi mãi sẽ đỗ bệnh đấy ạ.
- Mày vào ngồi đi.
- Chú không vào ngồi cùng sao ạ?
- Lát nữa chú vào.
Vừa nói chú vừa khoác khoác tay ra hiệu cho tôi đi vào, tôi biết chú là người cứng đầu nên chẳng dám cải mà đứng dậy đi vào bóng mát ngồi. Vì thức dậy trễ nên tôi chưa kịp ăn sáng, giờ lại phải theo chú ra ngoài thế này nên cũng đành phải cắn răng chịu mà thôi, tôi ngồi chơi nghịch một lúc thì chú cũng bước đến trước mặt và nói:
- Đi thôi.
- Chú xong rồi ạ?
Chú không trả lời và việc đó không thể nào khác hơn thể hiện tính cách hằng ngày của chú, im lặng, lạnh lùng và khó tính nên tôi cũng dần quen rồi mà cứ thế đứng dậy đi theo chú. Ngồi vào xe, lần này chú đưa tôi đi ăn trưa, lúc đến nhà hàng tôi đã thấy có vài người bạn của chú đã ngồi sẵn ở đó rồi, thấy tôi xuất hiện những người đàn ông kia liền cười đùa nói:
- Nay không dắt theo ghệ đẹp đến à? Sao lại mang con bé này theo vậy Dũng?
- Tiện đường.
- Tiện đường? Chứ không phải mày có ta gì với nó à?
- Mày đoán thử xem.
Vừa nói chú vừa đưa mắt lườm người đang ôm vừa hỏi câu ấy, người kia thấy gương mặt của chú biến đổi thì liền hiểu chuyện nên cũng đành im lặng ngay. Vốn dĩ những người này tôi đều quen biết nhưng nhìn bọn họ tôi chẳng thấy vừa ý tí nào, trong những người kia thì chú Dũng của tôi vẫn là nhất. Dẫu có lạnh lùng và khó tính nhưng kết chú vẫn toát lên một vẻ gì đó rất thu hút người đối diện.
Mặc dù bụng đang đói nhưng tôi cũng không dám ăn, chỉ ngồi đó cho đến khi có một người đàn ông quay sang bắt chuyện với mình:
- Này nhóc, uông với chú một ly đi.
- Dạ. Con không biết uống ạ.
- Điêu thế? Lính ruột của chí Dũng mà lại bảo là không biết uống sao?
- Dạ. Con không biết uống thật chú ạ.
- Một chút cũng không được à? Xem như nể mặt chú đi.
- Dạ, con..
- Cứ uống đi, một lát nữa chú sẽ thưởng cho.
- Tôi thấy chú ấy cứ đưa ly rượu về phía mình nên rất khó chịu, tôi cố gắng nói khéo để từ chối ly rượu từ người đàn ông xa lạ và đáng sợ kia. Càng nói thì càng lúc chú ấy lại ngồi sát vào người mình, tôi thấy vậy thì liền nghiêng người về phía chú Dũng, cánh tay khẽ vô thức chạm vào tay chú, chú xoay lại nhìn tôi hỏi:
- Có chuyện gì à?
- Dạ.
- Vì nãy giờ chú nói chuyện với người phía bên kia nên không để ý phía này của tôi, giờ thấy vậy thì chú liền cau mày khó hiểu. Thấy người đàn ông ngồi bên cạnh trên tay cầm ly rượu ánh mắt hướng về tôi nên chú cũng thầm hiểu ra được phần nào mà cất giọng nói:
- Tôi uống được chứ?
- Được, nhưng mà lạ đấy.
- Lời của người đàn ông kia vừa dứt là chú đã uống cạn ly rượu ấy rồi đặt ly mạnh xuống bàn hỏi:
- Lạ thế nào?
- Lạ là vì con bé này đây. Đừng nói với tao là mày có tình ý gì với con bé này nhé. Một ông chú già bỏ công ra nhận một đứa trẻ về nuôi và một con nai vàng ngơ ngác không biết có ngác ngơ thật không nhỉ?
- Câm miệng.
- Sao? Tao nói đúng quá nên chột dạ đấy à?
- Lời nói của người đàn ông kia vừa dứt cũng là lúc chú đúng dậy thật nhanh túm lấy áo của người kia và thẳng tay đánh thật mạnh vào miệng, máu từ khóe miệng của người đàn ông kia chảy ra. Hắn ta thấy mình bị đánh trước mặt bao nhiêu người như thế thì liền lau vội khóe miệng rồi lao tới nhưng làm sao có thể nhanh bằng chú khi hắn vừa đến thì đã nhận thêm một cú đấm vào mặt tiếp rồi. Từng lời nói của chú lạnh lùng vang lên:
- Nếu muốn nói người khác thì hãy xem lại đóng rát trên đầu mình đi, đừng tưởng tao không biết mày đã bỏ gì vào ly rượu ấy.
- Thằng khốn, mày dám đánh tao.
- Muốn nữa không? Tao sẵn sàng giúp mày một vé vào thẳng bệnh viện đấy.
- Mày…
- Muốn đểu với ai đó là việc của mày, nhưng một khi đã đụng đến tao thì mày hãy chuẩn bị tâm lý đi.
- Nói dứt câu chú liền kéo tay tôi rời đi khỏi nơi đó, vốn dĩ chỉ vì một ly rượu mà làm mất không khí vui vẻ ăn uống của những người kia tôi thấy ngại lắm. Lúc ngồi vào xe rồi tôi mới dám quay sang nhìn chú hỏi:
- Sao chú lại đánh người thế? Chẳng phải chú ấy là bạn của chú sao?
- Bạn? Bạn đểu thì có.
- Sao thế ạ?
- Mày còn non nên chưa hiểu được.
- Chú phải nói thì con mới hiểu chứ ạ? Nhưng mà..
- Nhưng mà cái gì?
- Tôi hướng đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào gương mặt chú, rõ ràng là chúng tôi chỉ mới vào ăn, chú cũng chẳng uống nhiều rượu nhưng không hiểu sao mặt của chú lại đỏ như vậy nữa. Thấy chú ngồi đợi câu hỏi của mình nên tôi liền nói:
- Nhưng cái mặt của chú sao lại đỏ thế ạ? Chú say sao?
- Nghe tôi hỏi chú lúc này mới hương mắt nhìn vào kính, rõ ràng là rất đỏ. Chú nhìn một lượt không nói gì, tôi thấy lạ nhưng chú đã im lặng thì tốt nhất tôi phải im theo, nếu không chú sẽ lên cơn mà bỏ tôi lại đây mất. Suốt quãng đường về nhà chú Dũng không hé nửa lời, người như chú thì làm gì biết tám chuyện đâu chứ.
- Về đến nhà chú bỏ đi thẳng lên trên phòng, tôi thấy vậy cũng lủi thủi đi xuống dưới bếp nấu tạm bát mì gói để ăn vì quá đói. Thấy tôi đi cùng chú Dũng nên chị Xuân liền tò mò đến hỏi ngay:
- Mày với cậu Dũng đi đâu về thế?
- Cậu ấy đi gặp bạn ạ.
- Gặp bạn mà dắt cả mày theo cùng à? Lạ nhỉ?
- Chắc là bất đắc dĩ đấy ạ? Mà bà chủ đâu rồi chị?
- Đi rồi, hình như là bà đi du lịch hay gì đấy.
- Dạ.
- Tôi nghe tin bà chủ đi du lịch thì khẽ mừng thầm trong bụng, vốn dĩ tôi rất sợ mỗi lần đối diện với bà. Mỗi buổi sáng bà đều có cớ để chửi và mạt sát mình nên tôi luôn bị ám ảnh, dù đúng dù sai như thế nào thì cái việc được chú nhận nuôi và đuổi ra khỏi nhà luôn xuất hiện trong đầu bà. Vừa ngồi ăn vừa ngồi suy nghĩ, đến khi chị Xuân đánh vào vai mới khiến tôi giật mình:
- Gì thế chị?
- Mày đi chúng với cậu Dũng, thế mày có nghe cậu nhắc gì đến cô Thoại Mỹ không?
- Không ạ? Sao thế cô? Bạn gái chú Dũng thế nào ạ?
- Nếu vậy thì đúng như lời bà chủ nói rồi, cô ta chỉ là gái cậu quen chơi qua đường thôi. Hèn gì bà lại ghét đến như vậy.
- Cái này thì em không biết ạ, thôi em vào rửi tô đã.
- Vừa nói dứt câu là tôi đã vội bỏ đi ngay, không phải là tôi không quan tâm đến những lời chị đang nói. Nhưng cơ bản là cái miệng của chị quá dữ, chị có thể đổi trắng thành đen và đỗ tội lên đầu tôi bất cứ lúc nào nên tôi rất sợ và đề phòng chị.
- Cả ngày đó tôi quanh quẩn làm ở dưới bếp, đến khi trời tối rồi mà không thấy chú xuống ăn cơm nên tôi mới lên đứng ở cửa phòng của chú và gõ cửa:
- Chú Dũng, chú Dũng ơi.
- ..
- Chú đang ngủ sao ạ?
- ..
- Không gian bên trong vẫn im lặng mà chẳng thấy chú trả lời, tôi không biết là chú có chuyện gì nhưng thấy vậy tôi cũng có chút lo lắng nhưng không biết phải làm như thế nào nữa. Gọi không được nên tôi mới trở xuống nhà, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua, nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ rồi mà không thấy chú xuống nên tôi mới quyết định vào hâm thức ăn rồi mang lên phòng cho chú. Tôi lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa rồi mang thức ăn vào, căn phòng tối quá mà máy lạnh nhiệt độ thấp khiến tôi rung cả người, len lỗi đi theo chút ánh sáng của đèn ngủ tôi đặt com xuống bàn rồi mới bật đèn lên.
- Khi có ánh sáng chú mới khẽ cựa mình, lúc quay người lại nhìn thấy cảnh trước mắt tôi giật mình hốt hoảng vội quay người ra phía sau ngay, hai tay che lấy mắt lấp bắp nói:
- Chú, sao chú không mặc..
Nghe thấy tôi nói thế chú liền cất giọng ngay:
- Sao mày lại vào đây?
- Con, con không thấy chú xuống nhà ăn sang nên mới mang thức ăn lên ạ.
Lúc này tôi không thấy chú trả lời lại, phải mấy giây sau đó chú mới cất giọng nói:
- Quay người lại đi.
- Sao ạ? Sao lại quay chứ, chú đâu có mặc đồ đâu.
- Mặc rồi.
Nghe đến hai từ mặc rồi của chú tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà hạ tay xuống rồi quay người lại, thấy chú quần áo đã chỉnh tề ngồi đấy đưa mắt nhìn mình nên tôi mới nói:
- Con mang cơm tối lên cho chú rồi đấy, chú ăn đi.
- Không cần, mang xuống đi.
- Nhưng mà từ trưa đến giờ chú đã ăn được gì đâu ạ.
- Chú không đói, mày cứ mang đi đi.
- Hay là chú cứ ăn một chút đi ạ, chứ chú mà đói con lo lắm.
- Lo?
- Lo chứ ạ, con xem chú như người nhà của mình vậy, không lo làm sao được.
Chú nghe tôi nhắc đến người nhà thì liền nhếch miệng lên cười, mười một năm sống ở đây số lần chú cười tôi cứ đếm trên đầu ngón tay nhưng vẫn chưa đầy mà không ngờ hôm nay chú lại cười như vậy. Thấy tôi đứng nhìn mình chằm chằm chú liền lên giọng nói:
- Trễ rồi, mau về phòng ngủ đi.
- Đợi chú ăn rồi con sẽ đi ngay ạ.
- Cứng đầu đấy à?
- Chú là người nhận nuôi con nên con giống chú mà, hihi.
Chú Dũng nghe tôi nói như thế thì liền lắc đầu ngay, chú cứng đầu một thì tôi đây cũng chẳng thua kém gì, ngồi đợi mãi chú mới chịu ăn xong cho tôi mang dọn, lúc ra khỏi phòng chú còn dặn:
- Không được vào đây nữa, nghe chưa?
- Sao thế ạ?
- Hỏi lắm thế? Mau đi đi.
Vừa nói chú vừa đưa tay đẩy người tôi ra ngồi rồi cũng vội vã chốt cửa lại, tôi thật sự không hiểu là chú bị cái gì nữa. Sao hôm nay lại lạ thế không biết? Mang đồ xuống rửa rồi tôi cũng trở về phòng mình ngủ, hôm qua mình đã mất ngủ rồi nên hôm nay nhất định phải ngủ một giấc cho thật thoải mái mới được. Đúng lúc tôi đang ngủ sai thì giật mình khi nghe thấy tiếng rơi đồ từ bếp vọng vào nên mới giật mình vội ngồi dậy xem đi ra ngoài xem thử.
Màn đêm buông tối cả một không gian phòng, tôi cầm đèn pin nhỏ trên tay soi từng bước để đến bật đèn lên, đột nhiên lúc này người bỗng dưng va vào cái gì rất cứng nên miệng khẽ vô thức kêu lên:
-Ăn trộm, ăn trộm..
Tiếng hô vừa dứt một giây sau đó tôi liền bị một bàn tay bịt chặt lấy miệng lại, giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến:
- Im lặng.
- Chú, chú Dũng sao ạ?
Thấy tôi nhận biết được người quen rồi nên chú liền bỏ tay ra khỏi miệng tôi, đến lúc này tim tôi vẫn còn đập nhanh và run lên vì sợ. Sao chú lại có thể hù dọa người khác vào lúc giữa đêm như thế này chứ? Chú không nói không rằng đưa tay chỉ xuống đóng thủy tinh vỡ ở phía tủ lạnh rồi nói:
- Ngày mai bảo con Xuân dọn dẹp chỗ đó đi
- Để con dọn cho ạ, để ngày mai lỡ dẫm lên thì tiêu.
- Không cần, vào ngủ đi.
- Nhưng mà, ngày mai..
- Đi.
Một tiếng “Đi “ của chú thật không ngờ lại uy nghiêm đến như vậy, chú đứng lườm tôi một phát tôi liền hiểu ý mà vội quay lưng bỏ đi vào phòng ngay. Đóng cửa lại mà trong lòng thì không ngừng chửi rủa ông chú vừa già vừa khó tính đến như vậy, chẳng biết là với tính cách này của chú thì bao giờ mới lấy được vợ nhỉ?
Ngày hôm sau tôi thức dậy thật sớm để ra ngoài dọn dẹp kẻo chị Xuân thấy lại chửi rủa, tôi đã cố tình dậy sớm rồi nhưng khi vừa ra đến ngoài lại thấy một hình bóng quen thuộc bước xuống, tôi thấy chú dậy sớm lên đồ như thế thì liền tò mò hỏi ngay:
- Chú đi đâu mà ra ngoài sớm thế ạ?
- Chuyện nhà nước, hỏi làm gì?
- À. Con dân hỏi để biết chuẩn bị cơm trưa cho nhà nước ạ.
- Con bé này.
Vừa nói chú vừa liếc mắt nhìn tôi, tôi thấy thế thì liền cúi mặt xuống nhưng khóe miệng vẫn không quên nở một nụ cười. Đợi chú rời đi rồi tôi mới vội chạy ngay vào bếp để dọn nhưng đã thấy chị Xuân đứng đấy trước mình rồi, gương mặt chị đằng đằng sát khí nhìn tôi nói:
- Mày làm vỡ ly rồi trốn vào phòng ngủ luôn phải không?
- Không phải đâu ạ.
- Vậy thì là ai hả?
- Là chú Dũng, nhưng mà chị cứ để đấy em làm cho ạ.
Vừa nói tôi vừa khom người xuống để nhặt những mảnh vỡ, tay vừa chạm vào thì chị ấy đã bước ngang rồi hất chân vào người khiến tay tôi vì chạm vào mãnh bén nên chảy máu:
- “ ahhh.”
- Gì đấy? Tự mình bất cẩn rồi định ăn vạ đấy hả?
- Là chị đi trúng em cơ mà.
- Tao không thấy, được chưa?
Nói dứt câu đó thì chị liền bỏ đi ngay lập tức, tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng ấy mà tức giận vô cùng. Mới sáng sớm đã thấy chuyện chẳng lành rồi đấy, đúng là xui thật, hy vọng đừng xui cả ngày là được rồi. Lấy khăn giấy lau tay rồi tôi lại tiếp tục nhặt, đang lúc tôi ngồi nhặt thì đột nhiên có một bàn tay giữ lấy tay tôi lại rồi cất giọng nói:
- Để cô ta làm.
- Chú, sao chú lại quay về thế ạ? Chẳng phải lúc nãy chú đã đi rồi sao?
- Nếu không quay lại thì làm sao thấy được người giúp việc mà cũng đùn đẩy công việc thế này chứ?
- Không phải đâu ạ, tại con..
Chú không muốn nghe tôi nói gì thêm nữa mà kéo tôi đứng dậy đi tới phía vòi nước, mọi động tác mở nước đưa tay tôi vào đều nặng nề, có vẻ như chú đang không vui khi nhìn thấy cảnh này. Tôi thấy vui vì được chú lo lắng và thấy buồn vì chắc chắn chị Xuân lại chửi tôi mất. Nhìn thấy máu đã không còn chảy nữa nên tôi mới vội rụt tay lại và lắp bắp nói:
- Con không sao đâu ạ, chỉ là vô tình va phải mảnh vở chứ thật ra không đau gì cả.
Lời của tôi vừa dứt cũng là lúc chị Xuân bước vào, nãy giờ chị ấy đi phơi đồ ở phía sau nhà nên không thấy chú về, giờ nhìn thấy chú đứng ở đây kèm theo gương mặt đằng đằng sát khí như vậy khiến chị run lên, miệng lẩm bẩm nhìn chú hỏi:
- Cậu Dũng, cậu về từ khi nào vậy ạ?
- Từ ngày mai, cô chính thức bị đuổi việc.
- Sao ạ? Cậu vừa nói..
- Cô là chủ căn nhà này à? Hay là cô đang dựa hơi của mẹ tôi mà đùn đẩy công việc vốn dĩ của người làm thế hả?
- Không phải đâu ạ, con không có đùn đẩy cho con San đâu cậu. Tại lúc nãy nó bảo con đi phơi đồ để nó dọn dẹp chỗ đó đấy cậu ơi.
Tôi thấy cậu đang tức giận, mọi chuyện cũng không đến mức phải đuổi việc như thế nên liền chen lời vào nói ngay:
- Mọi chuyện không phải như vậy đâu chú, là con bảo chị ấy giúp con phơi đồ để con dẹp chỗ này đấy ạ, chú đừng đuổi việc chị ấy nha chú Dũng.
- ..
- Bà chủ về mà biết chỉ có việc nhỏ nhặt như thế này cũng đuổi việc chị ấy thì con lại khổ đó chú, con không muốn bà ghét con them nữa đâu chú ơi.
Vừa nói tôi vừa rung rung nước mắt muốn khóc, không phải vì tay tôi đau mà là vì tôi sợ cuộc sống sau này của mình cơm chan nước mắt mất, vốn dĩ bà chủ đã không ưa gì tôi rồi nên tốt nhất không thể mang tôi ra làm lý do đuổi việc chị ấy được. Chú đứng im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng đáp:
- Mày muốn như thế à?
- Dạ. Chú đừng làm lớn chuyện nha chú, con xin chú đấy ạ.
Nhìn gương mặt tôi, mấy giây sau đó chú cũng bỏ đi mà không nói thêm lời nào cả. Đợi chú đi khuất rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm được, rõ ràng mình không phải là người sai nhưng khi bị chú đẩy vào tình thế này tôi lại có cảm giác sợ thật. Chị Xuân lúc này liếc tôi một cái rõ sâu rồi cũng bỏ đi ra ngoài, tôi thở dài một hơi rồi ngồi xuống nhặt hết mãnh vỡ rồi mới tiếp tục công việc của mình.
Những ngày sau đó không khí của căn nhà này bao trùm sự yên tỉnh vì chẳng ai nói chuyện với ai câu nào cả. Chú Dũng cũng đi công tác không về nhà nên tôi cũng không muốn nói chuyện luôn, hôm đó bà chủ và người đàn ông của bà về đến nhà, thấy chị Xuân bà liền hỏi:
- Thằng Dũng đâu rồi?
- Dạ, cậu Dũng đi công tác rồi thưa bà.
- Ở công ty có việc à? Hèn gì không thấy mặt mũi của nó đâu.
- Dạ.
Tôi bước vào trong lấy nước ra cho hai người đó:
- Bà uống nước cam cho đỡ mệt ạ.
- Gì đấy? Thấy tao về mặt của mày không vui à? Như đưa đám thế?
- Không phải đâu ạ.
- Hay là không có thằng Dũng ở nhà, mày sợ tao sẽ làm gì mày à?
- Dạ không ạ.
- Biết điều vậy thì tốt, tưởng mày còn chống nữa thì tao tiễn đi luôn cho nhanh.
Bà chủ thấy tôi một dạ, hai dạ thì liền nhếch miệng lên cười, tôi vốn dĩ không phải sợ bà đuổi mình chỉ là mấy ngày im lặng tôi lại ít nói hẳn ra. Tôi cúi đầu chào bà rồi cũng lui đi vào trong, trước lúc bước vào tôi còn bắt gặp được ánh mắt khác lạ kèm theo nụ cười kì quái của người đàn ông kia, thấy không ổn nên tôi vội đi ngay, lát sau đúng lúc tôi quét lá cây ở ngoài vườn thì đột nhiên có một vòng tay choàng qua eo, chạm đến nơi nhạy cảm khiến tôi giật mình mà dơ tay lên cùng lúc ấy đầu chổi lại trúng vào mặt của người kia khiến ông ấy kêu lên:
- Ahhh, mày bị điên hả?
- Ông, là ông sao ạ?
- Mày lại còn dám đánh cả chủ của mình à? Mày ăn gan hùm rồi, có đúng không?
- Không phải đâu, tại ông bất ngờ ôm con nên theo phản xạ con mới đánh trúng vào ông ạ.
- Mày còn dám cãi hả? Để xem tao trị mày thế nào, con mồ côi không cha không mẹ này.
Vừa nói dứt lời ông liền dơ tay lên đánh thẳng một cái thật mạnh vào bên má của tôi, với sức của đàn ông thì làm sao tôi có thể chịu nổi cơ chứ? Một bên má đỏ lên và hằng những năm ngón tay trên đấy, vừa đánh ông vừa chửi:
- Mày nghĩ mày có giá lắm à? Con ranh này, mày không biết trời cao là gì hả?
- Có chuyện gì ngoài đó thế hả? Sao ồn ào quá vậy?
Không có chú ở nhà tôi cứ như rắn mất đầu vậy, không dám làm gì, không dám biện minh cho chính bản thân mình khi rơi vào tình thế nguy hiểm này. Tiếng bà chủ mỗi lúc một gần, đến khi bà ra đến nơi thì ông ấy liền tiến gần đến bà rồi nói:
- Không có chuyện gì đâu em, anh đang dạy con bé đấy mà.
- Dạy? Nó lại làm chuyện gì khiến anh phật long à?
- Không, không có gì đâu em, mình vào thôi.
Vừa nói ông ta vừa choàng tay qua eo của bà chủ bảo vào nhà nhưng bà không chịu, bà quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét nói:
- Mày khóc đấy à? Rốt cuộc là mày đã làm cái gì vậy hả, con ranh kia?
- Con không có làm gì hết ạ?
- Thế sao lại khóc, ông nói cái gì hay là đánh mày hả.
- Là do lúc nãy ông ôm con từ phía sau, con giật mình sợ quá nên đã đánh đầu chỗi vào người của ông, vậy là ông đánh con ạ.
- Cái gì? Mày vừa nói cái gì hả?
Bà kinh ngạc và tức run khi nghe tôi nói như thế, dường như bà không thể tin được những lời mà tôi vừa nói vậy. Bà đưa mắt quay sang nhìn ông ấy, ông thấy vậy thì liền chối ngay:
- Những lời con đó nói mà em cũng tin được à? Anh là người như thế nào chẳng lẽ em không biết hay sao?
- Có thật không?
- Thật chứ. Chẳng lẽ anh lại làm chuyện đó sau lưng em sao? Em bị cái gì thế hả? Đúng là điên khùng hết rồi.
Vừa nói dứt câu với bà ông liền quay sang làm hùng làm hổ với tôi ngay:
- Mày dám ăn không nói có à? Mày có tin là tao đuổi việc mày không hả?
- Con nói sự thật mà, lúc nãy ông..
Lời vẫn còn chưa dứt nữa thì tiếng của bủa chủ liền cáu gắt vang lên:
- Câm miệng ngay. Còn anh nữa, mau đi theo tôi.
Nói thế rồi bà chủ cũng quay lung đi vào trong nhà, ông ấy trước khi đi vẫn không quên liếc tôi một cái. Đợi họ đi khuất rồi tôi mới ngồi gục xuống, nước mắt lúc này đã rơi thành từng dòng rồi, vốn dĩ tôi không làm gì sai mà tại sao họ lại cứ muốn hãm hại tôi như thế chứ? Bây giờ chú không có ở nhà, tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa, cứ cố gắng chịu đựng hay là nói với chú đây?
Ngồi một lúc, tôi đưa tay lên lau nhanh giọt nước mắt rồi cũng vội đi làm tiếp công việc của mình. Bên mặt bị ông ta đánh vẫn còn sưng húp nhưng may mắn là bọn họ đã đi ra ngoài và chưa trở về nhà. Nằm đêm tôi suy nghĩ, hay là tôi xin chú cho mình ra ngoài sống có được không? Dẫu biết là như thế quá ích kỷ đối với những người nuôi mình nhưng tôi không còn cách nào khác cả, bọn họ sẽ không để yên cho tôi, nhất là tên già biến thái kia. Mấy ngày tôi ở đây đều phải dè chừng mọi thứ cho đến một ngày chú và cô Thoại Mỹ về nhà, thấy tôi cô ấy liền hỏi:
- Con ăn táo không? Cô có mua cho đấy, lấy ra ăn đi.
- Dạ. Con cảm ơn cô ạ.
- Uh. Ăn đi, cô lên tắm cho mát cái đã, nóng quá rồi.
- Dạ.
Nói thế rồi cô cũng quay sang hôn chú một cái rồi bước thẳng lên phòng, tôi nhận lấy túi táo từ cô ấy rồi cũng bước vào trong bếp, bàn chân chưa được năm bước nữa thì tiếng của liền vang lên ở phía sau ngay:
- Ở nhà ai làm gì mày đấy à? Mau nói xem.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play