[Từ Điệp Nhi là cô gái có đam mê viết truyện ngôn tình.]
/ Hiện tại /
Tiếng gõ cửa: cốc...cốc...cốc..
- Con ngủ chưa? Mẹ vào được không? ( Đây là mẹ của Điệp Nhi)
- Dạ được. Mẹ vào đi
Bà bước vào phòng đưa ly sữa đang câm trên tay rồi đặt xuống bàn.
- Con uống hết ly sữa này rồi đi ngủ sớm nhé, đừng thức khuya quá.
- Dạ mẹ
- Thôi mẹ xuống đây
Bà nhẹ nhàng đi ra, rồi đóng cửa phòng lại. Lúc đó cô vươn người về sau thở dài:
- Ây da, cố viết tí này nữa thôi là xong rồi, cố lên...
Thế là cô lại cặm cụi viết.
* Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm *
Mắt cô bắt đầu lim dim, không mở nổi thế là đã ngục ngay xuống bàn. Cô chìm sâu vào giấc ngủ. Không gian giờ đây yên ắng hẳn, ngoài đường những chiếc xe đi lại cũng ít dần....Màn đêm buông xuống....
/ Xuyên không_ giấc mơ /
Chợt đâu đó có tiếng gọi văng vẳng bên tai:
-Tiểu thư, mau dậy đi, mặt trời lên cao lắm rồi.
Xoay người, mắt nhắm, mắt mở:
- Ta vẫn còn muốn ngủ cơ mà.
- Người mà không dậy là Lão gia sẽ mắng tiểu nữ đấy
-Ây da, phiền phức quá.
Bỗng bên ngoài có tiếng quát lớn:
- Gọi nó dậy chưa, sao giờ vẫn không thấy mặt?
Tì nữ chạy ra:
- Dạ tiểu nữ đã gọi rồi ạ.
- Vào gọi lại đi
Tì nữ vội vàng quay người, vừa chạy vừa gọi
- Tiểu thư, Lão gia kêu.....
- Ta nghe thấy rồi...
Nàng ta vừa ngáp ngắn, ngáp dài định ra cửa thì cha nàng không thể chờ thêm nữa liền bước vào phòng nàng
- Con xem, giờ là lúc nào rồi? Không biết con cứ như này thì ai mà dám lấy con hả?
Nàng vừa mắt mở rồi lại nhắm, lẩm bẩm
- Không lấy thì thôi, con ở một mình có gì đâu mà, chỉ là có chút buồn buồn thôi.
Cha nàng không nói thêm lời nào nữa mà ngồi xuống ghế, với vẻ mặt nghiêm trọng.
- Cha, sao nay sắc mặt cha lạ vậy?
-À không, chỉ là hôm nay Hoàng Thượng muốn ta vào cung. Nhưng ta không biết có chuyện gì mà Hoàng Thượng gọi ta khẩn cấp vậy thôi.
- Lạ nhỉ...???
- Điệp Nhi lần này cha đi sớm thì mai về, còn muộn nhất là phải ngày kia. Con ở nhà không được đi đâu lung tung nhớ chưa. Ta chỉ lo cho con thôi. Ta có mỗi con là con thôi à.
-Vâng cha.
Nói xong cha nàng về phòng mình để chuẩn bị lên đường.
- Người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa đi, không thể chậm trễ được.
- Vâng thưa Lão gia
Thế là ông lên xe và đi luôn.
*Một lúc sau:
- A Vi, mau vào đây giúp ta một tay.
A Vi hấp tấp chạy vào, vừa bước vào phòng vừa ngạc nhiên:
- Người...lấy những thứ này để làm gì vậy?
Nàng cầm túi nảy ở trên bàn mở ra và chỉ:
- Đây...Đây nữa, đó là những đồ ta sẽ cần
A Vi ngơ ngác chưa hiểu, hỏi lần nữa:
- Chả lẽ người muốn ra ngoài?
- Đúng vậy! Hôm nay ta sẽ ra Bắc thành chơi.
- Hả... nhưng Lão gia có dặn là....
- Gì... chúng ta đâu có đi nhiều ngày. Kiểu gì cha ta cũng đi tầm 3-4 ngày mới về.
- Nhưng...
- Không nhưng nhịn gì hết. Cầm giúp ta những thứ này đi, cả này nữa.
- Tiểu thư người mang theo tỏi làm gì vậy?
- Đương nhiên là để phòng mà, diệt quỷ quái rồi
A Vi ngơ ra... nói thầm:
- Được luôn hả...???
- Nào đi thôi.
- Vậy còn những bộ y phục này?
Thì đương nhiên là để mặc rồi, nhớ đâu chúng ta đi trên đường mà bị mắc mưa thì còn có cái mà thấy. Hay hết số ngân lượng này thì chúng ta sẽ đổi nó lấy ngân lượng.
A Vi vỗ tay...
- Đúng là tiểu thư thông minh.
- Ai bảo ta là tiểu thư của ngươi chứ. Haha. Thôi đừng chậm trễ nữa. Đi
* Thế là Nàng và tì nữ cùng nhau ra ngoài
/ Trong cung /
- Thần tham kiến Hoàng Thượng và Nghi Phi nương nương.
- Bình thân
- Tạ Hoàng Thượng.
Lúc này cha nàng đã vào đến cung.
- Nào ngồi xuống đi.
- Thần...thần không dám.
- Mọi người coi nhau như người nhà đệ đệ không cần phải như thế.
( Hoàng Thượng gọi cha cô là đệ là bởi vì họ lớn và chơi với nhau từ bé và có ân tình sâu nặng, coi nhau như huynh đệ. Thật ra họ còn một người nữa cũng là huynh đệ nhưng đã bị mất tích nhiều năm, không hề có tin tức gì.)
- Không biết là Hoàng Thượng gọi Từ Tuyên ( tên cha cô) đến có việc gì ạ?
Cười: - Hahaha. Vậy ta sẽ nói luôn nhé.
- Hoàng Thượng cứ việc nói.
- Đệ còn nhớ chuyện mà người đã nói cách đây một tháng trước?
Cha nàng thẫn thờ ra, suy nghĩ:
- Không lẽ là chuyện ban hôn của...
- Đúng rồi.
Thật ra Từ Điệp Nhi và Tư vương Lý Tử Quân đã có giao ước từ nhỏ.
- Nhưng Từ Tuyên nghĩ...
- Sao chả phải giờ hai đứa nó cũng nên tuổi rồi sao?
- Chỉ là Điệp Nhi nhà Từ Tuyên vẫn còn trẻ người non dạ, sợ chưa hiểu được phép tắc trong cung e rằng...
Nghi Phi nương nương lên tiếng:
- Mấy năm trước ta đã gặp Điệp Nhi, ta thấy con bé rất lanh lợi, hoạt bát, vậy nên chắc chắn không có gì sẽ làm khó con bé.
- Đa tạ nương nương đã khen. Con bé này quả thật là có chút hiểu chuyện, nhưng vẫn phải dạy dỗ thêm ạ
- Thôi, chuyện này để tính sau vậy. Dù sau đệ cũng đi đường xa chắc cũng mệt rồi. Nên nghỉ ngơi đã.
- Ta sẽ bảo người sắp xếp chỗ cho đệ.
- Tạ Hoàng Thượng.
/ Còn về phía Từ Điệp Nhi /
Nàng và tì nữ đã ra đến ngoài thành.
- Đúng thật là thoải mái. Phong cảnh ở đây đẹp quá đi.
- Tiểu thư đợi tiểu nữ với... sao người đi nhanh quá vậy.
Điệp Nhi đi trước cả thư đồng xa hẳn cả một quãng đường. Nhưng đang đi thì nàng bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu.
- A Vi muội có nghe thấy tiếng ai đang kêu không?
Không thấy A Vi trả lời, Điệp Nhi quay ra nhìn thì vẫn thấy A Vi còn đang ở phía sau xa.
- Đúng là chậm chạm mà.
Nhưng cuối cùng A Vi cũng kịp Điệp Nhi.
- Người có mấy cái chân vậy hả. Sao đi nhanh quá. Haizzz...da... * Thở dài...
Rồi tiếng kêu cứu lại vang lên.
Điệp Nhi chặn miệng của A Vi đang nói.
- Im. Ngươi có nghe thấy gì không?
- Là tiếng kêu cứu
- Là ở phía trước, chúng ta đi xem
Thế là cả hai cùng chạy lên phía trước. Trước mắt là một bãi đất vắng. Ở sau một cái cây lớn có mấy tên lưu manh đang đánh đập một cô gái. Thấy vậy, Điệp Nhi chạy vào, đạp cho mỗi tên một phát vào mông. Không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn chúng sợ quá, vừa quỳ xuống vừa van xin:
- Xin nữ hiệp tha mạng.
- Cút.
Điệp Nhi và A Vi đến gần chỗ cô gái đó và dìu cô ấy dậy. Có lẽ cô ấy đang hoảng sợ.
- Đừng...đừng động vào tôi. Tôi..." Khóc"
- Cô nương, đừng sợ, đám người đó bị ta đuổi cho sợ rồi. Không dám quay lại nữa đâu.
- Thật sao.
Cô nương đó ngước lên nhìn cô và nhìn xung quanh.
- Nhà cô ở đâu, ta đưa cô về.
- Tôi...Tôi không về nhà đâu.
- Tại sao?
- Về đó họ sẽ lại bán tôi đi mất, bà dì ghẻ đã đem tôi đi bán vào Lầu xanh.
- Thật tội nghiệp. Hay cô đi theo tôi nhé. Đừng sợ, nhà tôi ở trong thành. Đi theo tôi không ai dám đánh cô nữa đâu.
-Vậy cô nương tên gì?
- Dạ tôi tên Kim Liên ạ.
- Còn tôi tên Từ Điệp Nhi, cứ gọi tôi Điệp Nhi là được rồi. Còn đây là A Vi.
- Đa tạ hai người đã cứu tôi
- Không có gì, thấy chuyện không lành nên ra tay giúp thôi. Chúng ta về nhà nhé. Đi....
Thế là Điệp Nhi lại quay về nhà.
Tưởng lúc quay trở về thuận tiện như ban đâu ra khỏi thành thì nàng gặp rất nhiều việc bất ngờ trên đường về. Khi đi đến quán trọ gần phía Bắc thành thì một chuyện nữa bất ngờ xảy ra. Những người dân ở đó ai nấy đều hốt hoảng chạy ra chạy vào.Thấy chuyện lạ, Nàng bèn níu tay áo một người dân rồi hỏi:
-Bá bá, ở đây có chuyện gì mà mọi người đều chạy toán loạn lên vậy?
Người bá bá đó chắc cũng đang vội, chỉ nói nhanh.
- Không chạy là không kịp đấy, chạy mau đi!
Thế là xung quanh ai nấy đều hớt hả chạy đi. Cô nghĩ: " Chuyện gì vậy nhỉ? "
- A Vi muội và Kim Liên ở đây, để ta lên xem có chuyện gì?
- Cẩn thận Tiểu thư.
- Yên tâm.
Vừa nói xong Nàng chạy lên phía trước xem, thì bất ngờ thấy một đám giang hồ đang bắt ép người dân, bắt họ nộp đồ quý giá, nếu không có thì phải nộp dân nữ cho bọn chúng. Không do dự, Nàng quát lớn.
- Các người dừng tay lại.
Cả đám họ quay người lại, nhìn chằm chằm vào Nàng với vẻ mặt hung hăng, trông rất đáng sợ. Một tên lên tiếng:
- Ây cha, cô nương, cô nói to làm gì chứ. Nói bé thôi, ta nghe đủ rồi. Mà sao nữ nhân như cô cứ phải lo chuyện bao đồng làm gì nhỉ?
- Ngươi...
- Trông cô cũng đẹp đấy, hay đêm nay cùng chơi với ta đi.
Hắn vừa nói, mặt thì vừa tỏ ra háo sắc.
- Tên khốn, ai cho các ngươi ức hiếp người dân ở đây.
Hắn vừa bước lại gần Nàng Và nói lớn:
- Hớ...đây là địa bàn của ta, ta thích làm gì chả được.
Nói rồi hắn đưa tay lên sờ mặt Nàng, nàng nhanh tay tát cho hắn một cái. " bốp" . hắn quát lớn.
- Ả tiện nhân này...
Nàng quay ra. Chửi lại hắn.
- Ngươi có biết ta là ai không?
- Ai? * Cười nhếch
- Ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, thì ngươi sẽ cho ngươi vào nhà lao, không nhìn thấy cả mặt trời luôn.
- Cho dù cô có là ai đi chăng nữa ta không sợ.
Nói rồi hắn sai người bắt cô lại. Nhưng với trí khôn của Nàng bọn chúng không thể bắt được. Nàng ném hết bột mì và bột ớt vào người chúng khiến chúng không thể chạy kịp. Trong lúc đó Nàng chạy lên cứu người và bảo A Vi chạy theo. Chạy về phía gần Thành thì đột nhiên, đâu đó có tiếng ngựa hí, tiếng ngựa chạy ầm ập, hối hả lao nhanh về phía cô. Thế là chưa kịp tránh thì nàng bị một người đâm sầm phải cô, khiến cô ngã xuống đất. Nàng nhanh chóng đứng dậy, quát theo phía sau.
- Ngươi mù sao, không biết xin lỗi sao? Nè tên kia?
Nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, hắn đã quay lại.
- Xin lỗi.
- Thái độ của ngươi như thế sao?
Lúc đó, một tên theo hắn quay lại, phi ngựa gần về phía của nàng và người nãy đâm vào nàng. Kính cẩn:
- Tư Vương, giờ không thể chậm trễ nữa. Nếu không bắt chúng sớm thì sẽ gây ra nhiều phiền phức khác.
- Ta biết rồi.
Nói xong hắn ta quất ngựa đi mất hút luôn. Lúc đó, Nàng quay ra hỏi A Vi.
- Ngươi...lúc nãy ngươi thấy người đó gọi hắn ta là gì không?
- Dạ là Tư Vương ạ.
- Không lẽ đó là....Tư Vương... Chết rồi ta đã đắc tội với hắn rồi sao?. Mà chắc hẳn không nhớ mặt ta đâu nhể.
- Tiểu nữ không biết ạ.
Khi đó Kim Liên lên tiếng.
- Trước đây tôi có nghe Tú bà có kể cho quan khách của bà rằng: Tư Vương là người coi giữ, và xử án các việc tại nơi đây, chắc nãy là do vội đi bắt đám người trong quán trọ khi nãy ấy.
- Có lẽ là vậy. Thôi ta về nhanh lên. Không kẻo trời tối.
Cuối cùng thì cả ba người họ đều về đến nhà. Nàng rón rén bước vào cửa hỏi tên gác cửa:
- Lão gia đã về chưa?
Tên gác cửa: - Dạ, Lão gia đã về được tầm 2 canh giờ trước rồi ạ.
Nàng liền xanh mặt, bước đi run rẩy, cúi đầu,chạy nhanh về chỗ cột nhà để khỏi cha Nàng nhìn thấy thì phía trong đại sảnh có tiếng gọi lớn:
- Điệp Nhi, con đi đâu giờ mới về? Ta đã dặn con thế nào?
Nàng ấp a ấp ũng: - Con...con...
- A Vi ta đã dặn ngươi thế nào?
A Vi liền quỳ xuống: A Vi biết tội ạ.
Nàng bèn cắt ngang giọng của A Vi:
- Cha là ý của con, A Vi có cản nhưng con không nghe. Không phải lỗi của A Vi.
- Con... Rồi ông quay ra ở gần A Vi thấy có một người lạ mặt, ông hỏi:
- Điệp Nhi, đây là...?
- Cha, cô ấy là người con cứu trên đường. Cô ấy rất tội nghiệp.
Kim Liên liền quỳ và nói:
- Tiểu nữ tham kiến Lão gia. Tiểu nữ là Kim Liên.
- Con chuyện là thế nào?
- Dạ thưa cha, chuyện là thế này ạ. ( Nàng kể lại mọi việc cho cha nàng nghe)
-Con có biết như thế là quá nguy hiểm không?
- Cha nhưng dù sao con cũng đã làm được một việc tốt mà. Cha...cha có thể cho Kim Liên ở lại nhà mình được không? Cô ấy thật sự tội nghiệp.
- Thôi đứng lên hết đi.
Ông nhìn về phía của Kim Liên và hỏi.
- Nhà ngươi ở đầu, sao lại ra nông nỗi này?
- Dạ tiểu nữ là người ở ngoài thành Bắc, gia đình tiểu nữ chỉ còn một người mẹ kế và tiểu muội thôi ạ. Tiểu nữ bị mẹ kế bán vào Lầu xanh nhưng trốn được nên đã lưu lạc gần thành đã được mấy ngày nay rồi ạ. Hôm nay nhờ có Tiểu thư đây đã cứu nên mới thoát khỏi bọn buôn người ạ.
- Đúng là hoàn cảnh thật đáng thương.
- Cha vậy cha cho cô ấy ở nhà mình đi.
Kim Liên liền quỳ xuống van xin:
- Tướng quân, Kim Liên nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp công ơn này.
Kim Liên dập đầu liên tục.
- Thôi được, nếu Điệp Nhi cũng đã nói vậy thì ta sẽ cho cô ở lại đây. Nhưng cô phải thuộc rõ quy tắc nơi đây. Không được ngược ý.
- Đa tạ...Lão gia
Nàng quay ra nhìn A Vi:
- A Vi, giúp cô ấy thay y phục và đưa cô ấy đến nơi ở của cô ấy.
- Dạ... A Vi dắt Kim Liên vào trong.
Cha nàng lại quay ra nhìn cô và bảo nàng tối nay ông có chuyện quan trọng muốn nói với nàng
- Cha không lẽ hôm nay cha đi gặp Hoàng Thượng là chuyện liên quan đến con sao?
- Đúng rồi. Chuyện này ta muốn nói với con.
Nàng ngơ ngác, tò mò: "Sao Cha không nói luôn đi, lại còn liên quan đến mình?"
Theo lời cha, nàng ra sảnh đợi. Vì cái tính tò mò chuyện nên nàng đến rất sớm. Vừa thấy cha bước vào, nàng liền dìu cha xuống rồi rót trà mời.
- Cha mời cha dùng trà.
Cha nàng từ từ ngồi xuống và nhận chén trà từ tay cô.
- Được rồi. Cứ để đây.
Nàng ngồi xuống ghế, rồi từ từ hỏi:
- Cha, chuyện cha muốn nói với con là gì ạ?
- Hôm nay, chuyện mà ta muốn nói với con là chuyện ban hôn của con.
Đang ngồi ghế, Nàng bật dậy:
- Sao... hôn lễ??? ( Nàng ngạc nhiên )
- Đúng vậy, là chuyện ban hôn của con và Tư Vương.
Nàng tưởng mình không nghe rõ hỏi lại ông:
- Cái gì...Tư Vương??? Cha con...
- Con gái, dù gì con cũng được đến tuổi lấy chồng rồi. Không lấy lúc này thì còn lúc nào?. Mà đây là Tư Vương, một người vừa có tài, phong lưu tuấn tú, những cô nương khác ước còn không được. Sao con lại chê. Cha đã già rồi, không thể ở cạnh con mãi được, con cần một người luôn chăm sóc và chia sẻ với con hơn cha. Cha chỉ là người dẫn đường chỉ lối giúp con tìm ra con đường sáng suốt mà thôi, không thể cùng con đi đến hết cuộc đời này được.
Cha nàng nói đến đây, khiến cô rơm rướm nước mắt.
- Cha sao cha lại nói vậy.
- Không đúng à?
- Cha con biết, mẹ con mất sớm khi con còn nhỏ, cha luôn là người chăm sóc con, dạy dỗ con làm người,... con...con không muốn rời xa cha.
- Con gái ngốc...Nhưng chuyện ban hôn này là do Hoàng Thượng và ta cũng đã đồng ý, nên ta không thể làm gì được.
- Cha hay cha cho con lên gặp Hoàng Thượng để con từ hôn được không cha.
- Chuyện này...
- Đi mà cha... cha
- Hoàng Thượng đã có ý chỉ vậy rồi, chắc chắn không thể làm trái được.
Mặt nàng tỏ ra không thích, phúng phịu, bĩu môi:
- Cha con thấy không được khoẻ, con về phòng trước ạ.
- Nếu con không khoẻ thì về phòng đi.
- Dạ cha.
Nàng vội vàng chạy về phòng. Đến phòng đóng sầm cửa lại. Thấy vậy A Vi chạy theo vào sau và hỏi:
- Chuyện gì làm Tiểu thư tức vậy?
- Ta không sao, chỉ là thấy khó chịu trong lòng thôi.
/ Trong cung /
Lúc này Tư Vương đã quay về cung. Cũng nghe thấy tin báo khẩn cấp của Hoàng Thượng liền vội về ngay. Và lập tứ chạy tới chỗ Hoàng Thượng.
- Tham kiến Phụ Hoàng, không biết là người muốn nói chuyện gì mà gọi con về gấp thế ạ?
- Nào, ngồi xuống đi. Chuyện ta sẽ nói là chuyện nghiêm túc.
- Phụ Hoàng cứ việc nói. Nếu liên quan đến binh lính thì Phụ Hoàng cứ yên tâm. Con đã cho luyện tập rất nhiều...
- Ý ta không phải chuyện chiến trường mà là chuyện của bản thân con.
- Chuyện của bản thân con? Phụ Hoàng đó là:
- Chuyện này là chuyện hôn ước của con.
- Phụ Hoàng con...
- Ta biết, con vẫn chưa nghĩ đến việc này, nhưng giờ con cũng nên nghĩ dần đi.
- Phụ Hoàng...
- Con có biết Từ Tuyên tướng công không?
- Dạ đương nhiên là con biết ngài ấy. Ngài ấy chí khí anh dũng hơn người.
- Đúng rồi. Ý ta sẽ là con gái của ngài ấy sẽ gả cho con.
- Phụ Hoàng con và cô ta còn chưa gặp nhau sao mà được ạ. Con không đồng ý chuyện này đâu.
-Con... ta thật sự hết nói nổi con. Thôi được, ta sẽ chọn ngày cho hai đứa sớm nhất có thể.
- Phụ Hoàng...
- Ta và mẫu thân con cũng đã quyết rồi, giờ chỉ còn chờ phía từ nhà bên ấy thôi.
Tư Vương gia khi nghe chuyện ban hôn xong cũng mặt sưng mày xỉa, tỏ vẻ tức giận, cũng xin cáo lui về cung của mình.
/ Cuối cùng, thì ngày đại hôn cũng diễn ra. Trên dưới trong cung hay trong cả Từ phủ ai nấy đều tấp nập, rộn ràng, hối hả về ngày hôm nay. Riêng chỉ có hai người lại không vui tí nào. /
* Từ phủ: Phòng của Điệp Nhi
- Tiểu thư hôm nay là ngày trọng đại của người, người phải vui lên chứ.
- Ta không vui.
* Trong cung của Tư Vương:
Thái giám: Nào nào nhanh tay lên, còn phải đi đón tân nương nữa. Không được chậm trễ giờ lành.
>Thế là buổi thành hôn bắt đầu diễn ra.
> Mọi thứ đều thuận lợi và ai cũng vui vẻ chúc mừng cho Tư Vương và Vương Phi.
" Chúc mừng, chức mừng..."
"Đa tạ...Đa tạ..."
Sau buổi thành hôn giờ cũng đã đến lúc hai con người xa lạ ngồi lại gần nhau.
Điệp Nhi vừa ngồi trong phòng vừa lẩm bẩm:
- Chắc chắn là Tư Vương sẽ không nhận ra người hôm đó là mình đâu...
*Tiếng mở cửa* đang bước vào đó chính là Tư Vương, hình ảnh người hiện ra rất phong lưu tuấn tú. Bước lại gần nữa bên bàn uống rượu. Rót đầy hai ly rượu rồi tiến lại gần chỗ nàng. Lúc này cô tự cảm thấy sợ hãi, hơi có vẻ nhút nhát. Tư Vương lật chiếc khăn che mặt lên. Và nói:
- Ta và cô cũng chưa từng gặp mặt, chưa hiểu nhau nên ta hi vọng sau ngày hôm nay cô chỉ cần yên lặng không ảnh hưởng đến việc của ta thì ta hứa sẽ đối xử với cô thật tốt.
Vừa nghe Tư Vương nói vậy xong nàng nghĩ: " Hắn..hắn vừa nói gì cơ, chưa từng gặp mặt, chắc hắn không nhớ hôm đó rồi. Vậy là yên tâm rồi."
Nàng chỉ đáp lại:
- Được. Ta đồng ý. Nhưng ta cũng có điều kiện ( Cái tính ương bướng của nàng lại bắt đầu tỏ ra.)
- Cô còn có điều kiện gì?
- ừ, tuy ta là thân phận thấp hơn ngài nhưng ngài có thể cho ta chỗ ngủ này không?
(Nàng chỉ vào giường sau cô)
- Sao, không được, chỗ này là chỗ ngủ của ta, nếu cô thích ngủ thì ra ngoài kệ kia mà ngủ.
- Không. Ta nói nó là của ta thì giờ nó sẽ là của ta. Nói xong nàng chạy lên giường nằm sập xuống. Tư Vương thấy vậy bèn chạy theo kéo cô dậy, nhưng vì bị vấp vào thành giường, liền nằm luôn lên người cô. Cả hai đều giật mình. Nàng cố sức đẩy người hắn ra khỏi người mình. Hắn cũng bàng hoàng vội vàng dậy. Nói lắp bắp.
- Được...chỗ..chỗ này là của cô...
Thế là Tư Vương lại là người ra chỗ sập ngủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play