****Truyện drop rồi. Đừng đọc nhé.
****
Tên phản diện cực kì tàn ác của Lâm Tiêu Kiếm Môn đột nhiên nổi hứng bế quan tu luyện.
Lần này thời gian y bế quan kéo dài rất lâu, hứa hẹn sau khi xuất quan sẽ đột phá cảnh giới. Mọi người trong môn phái bắt đầu nơm nớp lo sợ, nhất là tiểu bạch thỏ Trúc Miên. Mỗi ngày cậu đều lo lắng, đi ngủ cũng gặp ác mộng, cơ thể gầy đi trông thấy, ốm yếu khiến người thương tiếc.
Ai chẳng biết tên ác nhân kia có thù hằn với tiểu bạch thỏ, suốt ngày tìm cách gây khó dễ cho cậu, còn suýt rút kiếm một phát chém chết. Trúc Miên là ai chứ, một tiểu sư đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhan sắc như hoa phù dung, dù được sủng ái cũng không kiêu căng ngạo mạn, đối xử với ai đều tốt bụng hiền lành, là bạch nguyệt quang của nhiều sư huynh đệ trong môn phái.
Thế mà không hiểu sao lại bị tên đại ác kia ghim trúng, cảm thấy chướng mắt liền tìm cách gây sự kiếm chuyện, hai ba phen hại tiểu bạch thỏ ốm liệt giường.
Chỉ là Trúc Miên có các nam nhân hùng mạnh, linh lực cao cường theo đuổi, dăm ba phen kịp thời ngăn cản, kế hoạch của tên đại ác kia mới không thành công. Nhưng lần này nếu y thật sự đột phá, thì trong tông môn sẽ ít người dám đối đầu với y, như vậy Trúc Miên sẽ bị đại ác hành thảm.
Thời gian trôi nhanh như thác chảy, chẳng mấy chốc thời điểm ác liệt đã đến. Mọi người căng thẳng chờ đợi trước cửa hang động, chờ một tin cực xấu báo đến. Tiểu bạch thỏ đáng thương lo sợ thành bệnh, tìm cớ trốn đi, rúc trong chăn tuyệt vọng run lẩy bẩy.
Chờ hơn hai canh giờ, thiên lôi đều đã tan biến, vậy mà cửa đá vẫn im lìm. Chưởng môn không kiên nhẫn, cùng các trưởng lão lớn tuổi trong tông môn mở cửa hang đi vào.
Một lúc sau có kẻ buồn bã chạy ra thông báo.
Không nghĩ tới đại ác không chỉ không thể đột phá tu vi, mà trong lúc tu luyện xảy ra biến động, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Chưởng môn phải đích thân tới cứu mới giữ được một mạng, đan điền nứt ra, cảnh giới thụt lùi, tâm cảnh dao động dữ dội, cuối cùng phun máu ngất đi.
Một thân tu vi đi tong, tuy chưa đến mức mất hết, nhưng đại ác từ giờ không thể sử dụng linh lực được nữa. Tu vi hiện tại không mất nhưng nó như một vỏ bọc, chỉ dùng để che đậy bên ngoài. Đại ác hoàn toàn như một người thường, sức khỏe tụt giảm, cơ thể còn yếu ớt hơn cả tiểu bạch thỏ. Từ nay chỉ có thể làm mỹ nhân bệnh tật.
Mọi người nghe được tin tức này như sét đánh giữa trời quang.
Đại ác tung hoành gây họa lâu như thế, ngay cả Thiên Đạo cũng không nhìn được nữa, nên giáng hình phạt xuống sao?
Đệ tử từ trên xuống dưới nháy mắt vui vẻ, tưng bừng náo nhiệt lời qua tiếng lại, cười trên nỗi đau của người khác. Nếu không phải đại ác kia là đồ đệ cưng của chưởng môn, thì chắc đã có kẻ buông lời nhục mạ y.
...
..
.
"A Tuyết, đừng giận dỗi nữa."
Đại sư huynh Thành Túc ngồi trên ghế, bàn tay dính đầy cao dược, biểu tình ôn hòa, động tác nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương trên bắp đùi trắng nõn cho người nằm trên giường.
Mỹ nhân lười biếng đặt chân lên đùi hắn, thỉnh thoảng suýt xoa kêu đau, nghe Thành Túc nói vậy, không nhịn được 'xùy' một tiếng:
"Ta giận hay không, huynh có thể ngăn được sao?"
"Đại sư huynh biết đệ không dễ chịu." Hắn cười nhu hòa, không để ý đến lời nói xấc xược của mỹ nhân, vừa chuyên tâm bôi thuốc vừa dịu giọng khuyên nhủ "Nhưng dù sao việc cũng đã thành ra thế này, có tức giận cũng chẳng cứu vãn được. A Tuyết nghe ta, chuyên tâm dưỡng tính, tu tập lại từ đầu, về sau còn có khả năng khôi phục lại một thân tu vi..."
Dạ Tuyết lơ đễnh nghe, nhưng câu cuối như đâm vào nỗi đau của y, ngay lập tức nổi giận, ném gối về phía nam tử:
"Cút ngay, đừng tưởng ta không biết sư tôn đã nói gì. Từ giờ ta hoàn toàn là một phế nhân, không còn mộng tưởng gì về tu tập nữa. Ta mệt rồi, đại sư huynh mời về cho!"
Nói rồi Dạ Tuyết quay đầu vào trong tường.
Đại sư huynh biết mình lỡ lời, muốn lên tiếng xin lỗi đều bị y lạnh lùng gạt đi.
"Nếu đệ không thích, vậy ta không làm phiền đệ nữa."
Thành Túc còn muốn khuyên can, nhưng thấy y hoàn toàn có ý muốn đuổi khách. Sắc mặt buồn bã đứng dậy, vừa đi ra ngoài cửa đã thấy có người đi vào.
Đó là một thanh niên dáng người cao ráo cường tráng với làn da hơi ngăm săn chắc, mặc y phục đệ tử, ngũ quan như ngọc, mắt sắc mày kiếm, cực kì tuấn tú.
Đây là Trì Nghiêm, đại đệ tử của Dạ Tuyết.
Hắn đi vào trong, tay còn bưng theo khay đựng thuốc, kính cẩn hành lễ với Thành Túc:
"Sư bá."
Thành Túc có tiếp xúc với Trì Nghiêm vài lần, tự cảm nhận thấy hắn là đứa trẻ ngoan, lại vô cùng nghe lời, hai ba phen bị Dạ Tuyết lợi dụng cũng không sinh lòng bất mãn. Hắn gật đầu, thở dài một tiếng, đặt lọ cao dược vào tay Trì Nghiêm, hạ thấp giọng:
"Sư tôn của ngươi đang giận dỗi, cẩn thận đừng có chọc tức y. Thay sư bá bôi thuốc cho sư tôn ngươi, tính tình y sắp tới sẽ biến đổi lớn, ngươi chiều y một chút."
Trì Nghiêm cong khóe môi, lễ phép gật đầu. Thành Túc mới yên tâm ra về.
Hắn đặt khay thuốc lên bàn, cẩn thận đóng cửa lại. Mọi hành động đều cẩn thận không phát ra tiếng động. Chậm rãi lau sạch bàn tay, tiến đến muốn lay người mỹ nhân trên giường, lại nghe thấy Dạ Tuyết nhỏ nhẹ lên tiếng:
"Đại sư huynh, ngươi còn ở đây không? Vừa nãy là A Tuyết sai, đáng ra ta không nên giận dữ như vậy..."
Trì Nghiêm hơi mỉm cười, trầm thấp lên tiếng:
"Sư tôn, là ta."
Trì Nghiêm tinh mắt nhìn thấy, bả vai của mỹ nhân hơi rung lên, có vẻ giật mình vì hắn bất thình lình lên tiếng. Dạ Tuyết hít sâu một hơi, quay đầu ra ngoài nhìn thấy đại đệ tử của mình, trong lòng đã xấu hổ muốn chết, ngoài mặt vẫn làm vẻ bình tĩnh, hỏi:
"Sư bá ngươi đâu?"
"Bẩm, sư bá vừa rời khỏi, còn giao nhiệm vụ cho đệ tử là tiếp tục bôi thuốc cho sư tôn." Trì Nghiêm ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân trắng nõn, có chút thương tiếc nhìn vết thương dữ tợn bên trên.
Dạ Tuyết lầm bầm vài tiếng, không hài lòng:
"Bình thường hắn ta như cao dính lông, đuổi thế nào cũng không chịu đi, sao bây giờ lại tự giác rồi?"
Y hơi khó chịu, quay sang muốn hạch sách đồ đệ, lại thấy hắn chăm chú nhìn vết thương của mình, biểu cảm không thể nói rõ. Thoáng chốc Dạ Tuyết rùng mình, đạp hắn:
"Ngươi nhìn cái gì?"
Trì Nghiêm bị đạp, không tức giận mà còn thuận thế ôm lấy bắp đùi, cúi đầu sâu kín nhìn y:
"Đệ tử cảm thấy không vui, chân sư tôn trắng như ngọc, đẹp không tì vết, một vết bỏng xấu xí không nên có ở đây."
"Thì...thì sao?" Nhìn đôi đồng tử đen láy nhìn mình chằm chằm, Dạ Tuyết không tự chủ được sinh lòng sợ hãi, nuốt nước bọt "Thân là nam tử hán đại trượng phu, trên thân nên có vài vết sẹo chứng tỏ thị uy."
Trì Nghiêm dịu dàng bôi thuốc, trả lời:
"Đệ tử lại không cảm thấy như vậy, sư tôn không thích hợp với hình tượng đại hán như thế, tốt nhất vẫn nên làm mỹ nhân cao lãnh nằm trên giường..."
"Câm!" Dạ Tuyết lấy hết sức lực quát hắn, lại khó khăn thở dốc. Trì Nghiêm vỗ ngực cho y, tự biết mình vừa buông lời đại nghịch bất đạo, không lên tiếng nữa.
Dạ Tuyết nhắm mắt nằm ngửa ra sau, không nói chuyện nữa.
Đại đồ đệ này có tâm tư sai trái với mình, y đương nhiên biết. Cũng đã nhiều lần từ chối, vạch rõ khoảng cách với hắn, nhưng Trì Nghiêm quá mức ái mộ sư tôn, năm phen bảy bận vẫn âm thầm theo đuổi bày tỏ. Dạ Tuyết dù không thích hắn, nhưng lại tiếc một tên đồ đệ có thiên phú cao lại nghe lời, hơn nữa còn sẵn sàng làm bất cứ việc gì mình sai bảo. Vì thế đành nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng hiện tại không phải như lúc trước, với một thân tu vi mạnh mẽ Dạ Tuyết hoàn toàn có thể gây sự bắt nạt hay đắc tội với bất kì ai mà không cần lo sợ. Bây giờ đan điền vỡ nát, tu vi cũng chỉ có thể dùng để che mắt, nếu một tên Trúc Cơ có ý định giết chết y, Dạ Tuyết hoàn toàn không thể kháng lại.
Huống chi còn thân thể còn mang theo đầy bệnh tật.
Chỗ dựa duy nhất bây giờ, ngoại trừ đại sư huynh, chỉ có thể trông cậy vào tên đồ đệ này thôi.
Y nghĩ ngợi nhiều, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trì Nghiêm bôi thuốc xong, quay sang nhìn thấy Dạ Tuyết đã thở đều, mi mắt nhắm lại. Hắn nhìn sang bát thuốc còn bốc hơi nóng, chậm rãi mỉm cười, vén chăn đắp lên cho y rồi cầm khay đem ra ngoài.
...
..
.
Dạ Tuyết ngủ đến sáng hôm sau mới thức dậy. Vừa mở mắt đã thấy Trì Nghiêm yên tĩnh đứng trước mặt, ôn hòa nhìn mình.
Ánh mắt của hắn làm cho y cả người đều không thoải mái, dịch người vào trong một tí, trấn tĩnh hỏi:
"Lại có việc gì?"
Trì Nghiêm tiến đến đỡ y ngồi dậy, ngoan ngoãn đáp:
"Sư bá đến tìm sư tôn, hơn nữa còn dẫn theo hai người, một trong đó là ngũ sư thúc."
Ngũ sư thúc? Là ngũ sư đệ Liệt Kiêu của y sao? Còn người kia là ai, có quen biết gì không?
Dạ Tuyết không vui, nhưng sư huynh sư đệ đến không thể không tiếp đón. Uể oải vươn tay để cho Trì Nghiêm giúp mình sửa soạn lại quần áo, chỉnh lại tóc tai, rửa mặt sạch sẽ rồi lững thững ra tiếp đón.
Vừa mới mở cửa, một thân ảnh cao lớn nhào vào ôm chặt lấy eo y, làm Dạ Tuyết suýt nữa ngã ngửa, may mắn có Trì Nghiêm ở đằng sau đỡ được. Y cảm giác cả người bị nhấc lên, một cái đầu vùi vào ngực mình hít hà, Dạ Tuyết nắm tóc tên đó, quát lên:
"Liệt Kiêu, bỏ ta xuống, đừng có tự tiện nhấc ta lên như thế này!"
Hắn ta không chịu, bỏ ngoài tai lời quát mắng mà giữ nguyên tư thế ôm y vào phòng.
Thành Túc ôn hòa theo sau, cẩn thận đỡ y xuống, nhã nhặn hòa giải lửa giận:
"Ngũ sư đệ vốn là tên ngốc, đệ chấp hắn làm gì."
Liệt Kiêu có thân hình cao lớn, bả vai dài thô to cùng cơ bắp lực lưỡng, chiều cao càng phát triển kinh người, cơ hồ bị gán cho biệt danh khổng lồ. Nhưng tâm trí hắn lại như đứa trẻ, ngốc nghếch đần độn, nếu không phải chưởng môn thương tình thu nhận, e Liệt Kiêu sớm đã bị dẫm đạp chết ở đầu đường xó chợ.
Dạ Tuyết bản tính kiêu căng, không muốn tiếp xúc với hắn. Nhưng càng nặng lời xua đuổi hắn ta càng mặt dày bám theo, còn hay dính người, lại làm nũng hành động như trẻ con.
Y đẩy đầu hắn ra, cằn nhằn:
"Phiền muốn chết. Lần sau ngươi còn dám ôm ta lên, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Liệt Kiêu ngốc nghếch ôm chặt eo y không thả, ngồi dưới đất nhưng lại chẳng thấp đi được bao nhiêu, dùng đôi mắt to ngờ nghệch nhìn chằm chằm Dạ Tuyết, nức nở:
"Tuyết, nếu ngươi đánh gãy chân ta, sao ta chạy đến ôm ngươi được."
Hắn thật sự khóc rống, một nam nhân to cao lại nước mắt tèm lem như đứa trẻ. Dạ Tuyết chịu không nổi, quát lớn:
"Câm, ngươi còn dám lên tiếng, ta từ nay liền ghét ngươi!"
"Được, ta không khóc nữa, Tuyết đừng ghét ta."
Liệt Kiêu quả thật không dám khóc nữa, cúi đầu sụt sịt lau nước mắt. Sau đó lại ôm y lên, mang người đặt lên giường. Dạ Tuyết đẩy hắn ra, nhìn đến nam nhân đi theo đằng sau Thành Túc, lông mày nhướng lên, nhìn đại sư huynh của mình. Thành Túc đã quá quen với dáng vẻ này của y, kéo nam nhân kia ra, giới thiệu:
"A Tuyết, đây là Giang Minh, hắn là y sư có tiếng trong giang hồ. Ta với hắn là bằng hữu, vì thế ta mời Giang Minh đến xem bệnh cho đệ."
Giang Minh là một tên nhút nhát, hắn bối rối trước đôi mắt sắc lẹm của Dạ Tuyết, thầm nghĩ vì sao mỹ nhân trước mặt lại hung dữ như vậy, gượng gạo chào hỏi:
"Tiên quân, hay để ta bắt mạch cho người đi?"
Dạ Tuyết nhíu mày quan sát hắn, lại nhìn đến ánh mắt thành khẩn của Thành Túc, miễn cưỡng đưa tay ra.
Giang Minh kéo ghế sang, ngồi kế bên giường, nghiêm túc cầm cổ tay trắng nõn của Dạ Tuyết mà bắt mạch. Liệt Kiêu không quen ngồi yên, loi nhoi chui lên giường, dính sát vào người y. Dạ Tuyết đẩy người hắn ra, còn bị ôm chặt hơn, cuối cùng y phải liếc mắt sang Thành Túc. Đại sư huynh hiểu chuyện, kéo Liệt Kiêu lên bắt hắn ngồi xuống ghế.
Một lúc lâu sau, Dạ Tuyết từ ngồi chuyển sang nằm, đôi mắt phượng xinh đẹp rũ mi, mái tóc đen dài thả lòa xòa trên nệm giường màu trắng. Lâu như thế vẫn chưa có kết quả thăm bệnh, y không đủ kiên nhẫn, lên tiếng:
"Sao rồi? Bộ ta sắp chết đến nơi hay sao mà ngươi ngồi ngâm nãy giờ vậy?"
"Tiên quân đừng nóng giận, ngươi chưa hẳn sẽ chết, nhưng cơ thể thật sự yếu ớt. Nội đan vỡ vụn dẫn đến đan điền gặp chút vấn đề, điều này làm cho sức khỏe của ngươi sẽ kém đi." Giang Minh trả lời.
Dạ Tuyết còn chưa hỏi Thành Túc đã cuống lên, hắn đứng dậy đi đến nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, nắm lấy bả vai của Giang Minh mà dồn dập hỏi:
"Vậy bây giờ phải làm sao? Sư đệ của ta có thể tu luyện lại từ đầu hay không? Có cách nào giúp y nâng cao sức khỏe không?"
Giang Minh đứng dậy, thở dài buồn bã nói:
"Thành huynh thông cảm, ta chưa gặp qua trường hợp nào như thế này. Y vẫn có tuổi thọ cao như tu sĩ, nhưng e rằng không thể bước lên con đường tu tiên một lần nữa. Ta sẽ về xem lại chút rồi kê một ít linh dược cho y."
Dạ Tuyết khinh thường rút tay lại, độc mồm mắng một câu 'lang băm' rồi vẫy tay xua đuổi, quay người vào trong tỏ ý muốn ngủ.
Thành Túc cảm thấy thương, đưa tay xoa đầu y, lại bị Dạ Tuyết ghét bỏ hất ra. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, rồi ra hiệu cho Giang Minh đi ra ngoài sân, vừa sóng vai đi cạnh nhau vừa ôn hòa nói:
"Tính tình sư đệ ta vốn khó ở như thế. Hi vọng Giang huynh không để bụng."
"Ta hiểu. Chẳng người nào có thể cười khi biết mình trở thành một người...ừm...phế nhân như thế cả." Giang Minh xoa mũi cười trừ, rồi lại nghiêm mặt nói "Tình trạng của sư đệ ngươi không khả quan lắm đâu. Thứ lỗi ta nói thật, có vẻ mọi người trong môn phái này không ưa y lắm. Nếu trước kia có thân tu vi phòng vệ thì không sao, còn bây giờ thì... Ngươi nên để mắt đến y nhiều hơn, tránh cho kẻ xấu nảy lòng ác độc."
Khuôn mặt tuấn tú của Thành Túc vẫn giữ nét ôn hòa, nhưng biểu cảm có chút cứng lại. Hắn suy tư hồi lâu, cuối cùng chắp tay cáo từ với Giang Minh:
"Đa tạ Giang huynh có lòng nhắc nhở. Sư đệ ta tất nhiên ta sẽ không để kẻ khác động vào. Giờ cũng đã muộn, ta còn bận việc khác, thứ lỗi ta không thể tiễn ngươi về, lần sau ta lại đến mời ngươi bình rượu hậu tạ."
*****
Dạ Tuyết ngủ rất sâu, cũng lâu rồi chưa chợp mắt dài như thế. Từ khi tu vi tăng triển y đã không còn giữ thói quen đi ngủ của thường nhân nữa, thỉnh thoảng có nhắm mắt rồi lại tỉnh ngay. Bây giờ không có linh lực chống đỡ, thể chất giảm mạnh, trong người mang bệnh, lại cảm thấy mệt mỏi không thể tả, vì thế y chìm vào giấc ngủ dài, mãi đến lúc Trì Nghiêm đánh thức mới tỉnh dậy.
Mỹ nhân khi ngủ dậy luôn có một sức hút kì lạ, áo trong trễ xuống ngang bả vai, làn da trắng trẻo cùng bộ ngực trần trụi lộ ra ngoài, dung nhan diễm lệ mơ màng thức giấc, lông mày nhíu lại, đôi môi hồng nhuận mấp máy cùng đôi mắt đen láy xinh đẹp làm người vô thức ngẩn ngơ.
Dạ Tuyết mở mắt nhìn trần nhà, đưa tay kéo lại vai áo về đúng vị trí, cảm giác cả người nặng nề vô lực làm y không thoải mái, ngủ nhiều thế cũng không làm tinh thần y nhẹ nhõm hơn được. Trì Nghiêm chu đáo lại gần gấp lại cái chăn bị y đạp tung ra, nở nụ cười dịu dàng hỏi:
"Sư tôn cảm thấy thế nào rồi? Người có muốn ăn chút gì đó không?"
Y ủ rũ ngồi dậy, cảm thấy cổ họng khô đắng, chép miệng một cái, đưa đôi mắt phượng lên nhìn đồ đệ, bảo:
"Mang nước đến cho ta."
Trì Nghiêm cầm sẵn ly nước trên tay, cẩn thận thử độ ấm rồi kính cẩn đưa cho y. Dạ Tuyết uống một hơi cạn sạch, ho vài cái cho nhuận họng rồi đặt ly lên bàn, để mặc cho Trì Nghiêm giúp mình chỉnh lại y phục. Còn chưa kịp tỉnh táo hẳn thì một bóng đen đã nhảy bổ lên giường, kéo mạnh y vào lòng ôm thật chặt, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Tuyết, ta muốn đi chơi. Để ta cõng ngươi đi vào rừng nhé?"
Dạ Tuyết choáng váng đầu óc, khuôn mặt thoáng chốc lại hiện lên sự tức giận. Như mèo lớn xù lông, y hung dữ đẩy cái đầu đang đè lên ngực mình ra, quát mắng:
"Liệu Kiêu, ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không được phép tự ý ôm ta như thế, càng không được nhảy uỳnh lên giường của ta, ngươi có cho vào đầu không hả?"
Liệt Kiêu tỏ vẻ đáng thương nhìn y nhưng chẳng có vẻ gì hối lỗi, cả người cao lớn đẩy mạnh Trì Nghiêm sang một bên, dễ dàng ôm Dạ Tuyết lên, hào hứng nói:
"Ta muốn đi vào rừng hoa, ta muốn Tuyết phải đi cùng ta. Ta muốn ăn bánh Hà Hoa Tô, rồi cho Tuyết ăn cùng!"
Khóe mắt Dạ Tuyết liếc thấy khuôn mặt đen kịt của Trì Nghiêm, vốn không định đồng ý, nhưng lại nảy lên ý đồ muốn trêu tức hắn. Hai tay giơ lên ôm cổ của Liệt Kiêu, ngang nhiên ngồi trong lòng hắn, ra lệnh:
"Còn không mau đi đi!"
"Như thế này là Tuyết đồng ý rồi đúng không?"
Liệt Kiêu sung sướng cười tươi như hoa, định bế người lên thì bị Trì Nghiêm giữ lại. Hắn vẫn giữ nụ cười tuấn tiếu, nhưng bàn tay đặt trên vai Liệt Kiêu đã nổi gân xanh, gằn giọng mà nói:
"Để ta bế sư tôn là được rồi."
"Trì Nghiêm, ngươi phải gọi Liệt Kiêu là sư thúc. Nói chuyện với bề trên, không được thất lễ như vậy." Dạ Tuyết khoái trá nói thêm vào một câu, thưởng thức khuôn mặt sa sầm của hắn mà thỏa mãn cái tâm gian ác của mình.
Liệt Kiêu nghe Dạ Tuyết nói thế, cũng húng hắng lên giọng với hắn:
"Đúng, ta là sư thúc của ngươi. Ngươi phải lễ phép với ta!"
"Vậy kính mong sư thúc để ta bế sư tôn đi." Trì Nghiêm không chờ cho Liệt Kiêu phản ứng, đã giành lấy bế thốc Dạ Tuyết lên, còn thẳng thừng cách xa hắn.
"Không, ta muốn ôm Tuyết!"
Liệt Kiêu không chịu, nhưng bị y lườm cho phải ngậm miệng. Dạ Tuyết chỉnh lại vạt áo vừa bị lệch sang vì xô đẩy, lười biếng để mặc hắn bế trên tay, bảo:
"Đưa ta đến gặp sư đệ ngươi."
Khuôn mặt của Trì Nghiêm hơi cứng lại.
Dạ Tuyết có hai đồ đệ. Trái ngược với Trì Nghiêm, tên tiểu đồ đệ kia của y lại đem lòng ái mộ tiểu bạch thỏ Trúc Miên mà ghét cay ghét đắng sư tôn của mình. Hai đồ đệ hai tính cách trái ngược nhau, một người trầm ổn một người hung tàn phá phách. Trì Nghiêm đem lòng yêu Dạ Tuyết thì cậu ta lại hận thù sư tôn mình, mến mộ đối thủ của y còn hay bày tỏ ra mặt.
Bây giờ y lại muốn đến chỗ cậu ta làm gì?
Dạ Tuyết quay đầu bảo Liệt Kiêu đi đến rừng hoa trước, rồi vỗ vai Trì Nghiêm thúc giục hắn đi. Nhưng Trì Nghiêm cứ đứng yên một chỗ, dường như hiểu được thắc mắc của hắn, Dạ Tuyết cười nhếch môi, thầm thì vào tai đại đồ đệ:
"Chỉ muốn dạy lại tên đệ tử không biết nghe lời thôi. Đâu phải ai cũng ngoan như ngươi."
Cả người Trì Nghiêm run rẩy, mặt hắn đỏ ứng, giây lát lập tức sải chân bước đi nhanh. Mỗi lần Dạ Tuyết bày ra bộ dáng như thế với hắn, nói những lời đường mật như vậy, dù y có sai khiến quá quắt thế nào đi nữa, Trì Nghiêm vẫn một mực nghe theo, ra sức làm lấy lòng, càng đâm đầu vào tình cảm sai trái đang ngày càng lớn dần.
Vậy cũng tốt, Dạ Tuyết nghĩ như thế.
Dạ Tuyết vốn không nhỏ nhắn, cũng thuộc dạng nam tử cao lớn ưu nhã, nhưng sau khi tu vi mất hết, xương cốt căn cơ dập nát, gần như phải tái tạo bóp nặn lại cơ thể, suýt nữa thì chết, lại bệnh tật quấn thân. Đủ thứ ập đến làm cho cả người y sa sút gầy gò, cơ ngực cường tráng mất hết, nằm gọn trong lòng Trì Nghiêm như một thiếu niên ngoan ngoãn.
Tuy nhiên tâm địa độc ác cùng dã tâm muốn hành hạ người khác của y chẳng bớt đi chút nào, có khi lại càng nhiều thêm. Trong đầu Dạ Tuyết toàn ý nghĩ xấu xa, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, tính khí càng ngày càng xấu, vừa ngang ngược vừa ngạo kiều.
Có lẽ bây giờ thể chất hư nhược, không còn một thân tu vi linh hoạt, cả người mệt mỏi nên y chẳng còn tung hoành như trước, tiết chế lại bản thân, chờ đến ngày bùng nổ.
Mải suy nghĩ, bước chân Trì Nghiêm đã đặt lên thảm cỏ sân trước cửa phòng của vị sư đệ 'không nghe lời' kia.
Đó là Cố Tiêu Minh, năm nay vừa tròn mười sáu.
Dạ Tuyết không thích tên nhóc này lắm, chẳng bao giờ đụng tay dạy dỗ. Cậu ta cũng ghét sư tôn của mình, cảm thấy năm xưa nhận y làm sư tôn là sai lầm của mình, ước ao hiện tại là muốn được học cùng tiểu bạch thỏ Trúc Miên, người trong mộng của cậu.
Cả hai thầy trò chẳng ai ưa nhau. Vốn dĩ Dạ Tuyết chẳng quan tâm đến tên nhóc kia đâu, nhưng hiện tại Trúc Miên là kẻ thù của y, mà đồ đệ lại đem lòng thích kẻ thù, nhỡ lại mang tâm tư muốn hành thích sư tôn trả thù cho tiểu bạch thỏ, lúc đó sẽ vô cùng rắc rối.
Vẫn là nên dạy dỗ lại.
Vừa hay Cố Tiêu Minh vừa gánh nước về, đang hăng hái gánh nước đến cửa thì gặp Dạ Tuyết đang ngồi trước sân, nhàn nhã tắm nắng, Trì Nghiêm đang đứng đằng sau, trừng mắt nhìn cậu.
Xô nước rơi xuống đất, nước bên trong ào ạt đổ ra nền cỏ.
Y nâng mắt nhìn tiểu đệ tử đang cứng đờ của mình, không vui nhướng mày:
"Thấy vi sư còn không mau hành lễ?"
Tâm trạng Cố Tiêu Minh đang vui vẻ lập tức chuyển thành bão tố trong lòng, dù không thích nhưng vẫn lết thân đi qua, miễn cưỡng quỳ xuống:
"Đệ tử bái kiến sư tôn."
Dạ Tuyết ngồi trong bóng râm, nhìn cậu quỳ dưới trời nắng, hơi nâng mắt nhìn về phương xa, mãi đến khi mồ hôi chảy ướt áo Cố Tiêu Minh mới quay đầu nhìn lại, phất tay ra hiệu cho cậu đứng lên.
Cố Tiêu Minh bóp lấy hai đùi tê rần của mình, nghiến răng nghiến lợi.
"Chẳng hay sư tôn đột nhiên đến thăm đệ tử là có việc gì?" Cố Tiêu Minh hất hàm hỏi.
Dạ Tuyết ngứa mắt lắm, tên nhóc này lúc nào cũng có thái độ láo lếu này nhằm chọc tức y. Tầm mắt nhìn đến xô nước đang nằm chỏng chơ giữa nền cỏ ướt đẫm, đôi môi nhếch lên, bảo cậu:
"Ra kia nhặt xô nước lên."
Cố Tiêu Minh nhún vai, cà lơ phất phơ đi đến cầm hai xô nước trống rỗng ném trước mặt y. Dạ Tuyết lại hỏi:
"Còn nước bên trong không?"
"Người không thấy hay sao còn hỏi?" Cố Tiêu Minh xách một xô nước lên dốc ngược xuống cho y thấy xô đã sạch bong "Đổ hết ra ngoài rồi."
"Bây giờ ta muốn thấy xô này đầy nước." Dạ Tuyết đạp xô còn lại lăn về chân cậu, nhấn mạnh "Cả hai đều có nước, đầy như lúc đầu ngươi gánh về đây."
Cố Tiêu Minh nhíu mày, nhưng không lên tiếng, chỉ bày tỏ bực bội bằng cách vừa đi vừa dậm chân mạnh xuống nền cỏ, còn cố ý để hai xô nước va vào nhau tạo nên tiếng ồn khó nghe.
Trì Nghiêm ở đằng sau vươn tay đến nhẹ nhàng bóp vai cho y.
Một lúc lâu sau Cố Tiêu Minh khệ nệ đi giữa trời nắng, gánh trên vai hai xô đầy nước đi vào trong sân, đặt trước mặt y.
Dạ Tuyết nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đạp đổ.
Nước ập xuống bắn lên văng tung tóe lên người Cố Tiêu Minh, làm ướt cả ống quần cùng vạt áo của cậu. Trước con mắt ngỡ ngàng của Cố Tiêu Minh, y phẩy tay, giọng điệu chậm rãi mà nhấn mạnh từng chữ:
"Đi lấy thêm lần nước nữa đi. Ta muốn thấy đầy như lúc nãy."
Lần này có vẻ thiếu niên không nhịn được nữa, đá văng xô nước qua một bên, lớn tiếng hét lại:
"Quá lắm rồi! Rốt cuộc ngươi qua đây là muốn lấy ta làm trò vui cho ngươi xem hay sao?"
Dạ Tuyết gật đầu:
"Đúng thế, giờ mới phát hiện à?"
Trì Nghiêm nãy giờ đứng như pho tượng, bây giờ mới đưa mắt trừng cậu, khí thế đè ép, nặng nề nói:
"Đây là lệnh của sư tôn. Ngươi không được cãi!"
"Sư tôn gì chứ? Ngươi đi hỏi cả tông môn này y có xem ta là đồ đệ không? Chưa dạy ta được ngày nào ra trò mà vẫn mặt dày giữ cái chức danh này, ta khinh!"
Vừa dứt lời, uy áp từ bốn phía ập tới làm cho thân thể Cố Tiêu Minh không chống đỡ được mà quỳ xuống, ngay lập tức ngực bị đá một cái khiến cậu đau đớn ngã ra đằng sau. Dạ Tuyết đứng dậy, nhặt trên nền cỏ một cây gậy gỗ đã chuẩn bị sẵn, khuôn mặt vẫn bình thản nói:
"Tuy ta không xem ngươi là cái thá gì hết, nhưng ta tự xem lại chưa bỏ bê ngươi ngày nào, tháng đầu ngươi vào đây cũng là một tay ta giúp ngươi học công pháp nhập môn, bí tịch cùng chi phí sinh hoạt chưa để ngươi chịu thiệt với ai. Đúng là ta bỏ bê ngươi quá lâu rồi, hôm nay vẫn nên giáo huấn ngươi để biết được ta vẫn là sư tôn ngươi."
Vừa dứt lời một roi vụt xuống, đánh mạnh lên lưng của cậu ta.
Cố Tiêu Minh dù sao cũng là thiếu niên, bị đánh mạnh thế cả người theo phản xạ ngã chúi về phía trước. Cậu vẫn gắng gượng thẳng lưng, bả vai run rẩy, hai tay siết chặt, chẳng nói gì nữa.
Dạ Tuyết không muốn giảng đạo lí, cũng chẳng thanh minh, đánh một gậy như vậy cũng hao tổn sức lực của y rất nhiều, nhưng xem ra tên nhóc này còn cứng đầu lắm.
"Nhận ra lỗi sai của mình chưa?"
Cố Tiêu Minh cắn răng lắc đầu, còn hung hãn trừng lại.
Lại một roi rồi một roi vụt xuống, đánh đến mức cậu không chịu được nữa, ngã nằm lên đất thì mới dừng lại. Dạ Tuyết vỗ vai cậu, ra hiệu bắt cậu ta đứng lên. Cố Tiêu Minh chịu đau không nổi nữa, nước mắt cũng chảy ra, lồm cồm bò dậy, quỳ trước mặt y một cách khó khăn.
Chưa chờ Dạ Tuyết vung roi lên, cậu đã sợ hãi mà dập đầu:
"Sư tôn, ta biết lỗi rồi, đừng...đừng đánh nữa."
Y rũ mắt nhìn thiếu niên thật lâu, khóe môi hơi nhếch lên, dù lì đến đâu vẫn là tên nhóc ranh vắt mũi chưa sạch, cũng sợ đòn đau.
"Bây giờ ngươi đi vào trong sửa soạn lại bộ dạng đi, rồi đến khuôn viên rừng hoa ở phía nam gặp ta. Thời gian một nén nhang phải có mặt, nghe rõ chưa?"
"...đệ tử vâng lệnh."
Dạ Tuyết nhìn qua Trì Nghiêm, hắn hiểu ý lập tức tiến đến cúi người xuống bế y lên, rồi hai người đạp kiếm mà phi nhanh rời đi trước con mắt ngỡ ngàng của Cố Tiêu Minh.
Cậu ta ấm ức đứng dậy, lảo đảo suýt xoa vài câu, vừa tức vừa đau mà xách xô trống không đi vào phòng.
*****
Lúc hai người đến rừng hoa, đã thấy Liệt Kiêu lủi thủi ngồi đó một mình.
Có lẽ hắn đã chờ lâu lắm, mấy bông hoa dại mọc xung quanh đều bị nhổ lên hắn, mặt buồn rười rượi. Mãi đến khi nghe tiếng Dạ Tuyết gọi, mới vui vẻ đứng bật dậy, chạy nhanh đến ôm chầm lấy y.
Dạ Tuyết cảm giác cả người mình đều bị nhấc lên, mũi giày chới với khó khăn chạm xuống đất. Liệt Kiêu vừa ôm vừa buồn bực lên án:
"Tuyết để ta chờ lâu quá, ta đói bụng cũng không dám ăn bánh trước vì phải chờ ngươi."
"Hờ, biết rồi, mau thả ta xuống!" Y đập đập vai hắn, mãi đến khi có thể đứng vững rồi Liệt Kiêu vẫn không chịu buông y ra. Dạ Tuyết thở dài, lần đầu tiên giơ tay lên xoa đầu hắn. Liệt Kiêu ngơ người ra, sung sướng đến mức muốn bế y lên xoay vòng vòng.
"Đây là lần đầu tiên Tuyết xoa đầu ta đó!"
Trì Nghiêm đứng đằng xa nhìn thấy, lẳng lặng tiến đến gần, mím môi không nói câu nào, vẻ mặt u ám.
Có lẽ trực giác mách bảo, Dạ Tuyết đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, hắn lập tức gượng gạo nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa dịu dàng ngược ánh sáng lại có vẻ tăm tối.
Y đẩy Liệt Kiêu ra thảm hoa ngồi, Trì Nghiêm lẳng lặng theo sau. Cả ba ngồi chung trên tấm thảm nhỏ trải giữa nền cỏ xanh. Liệt Kiêu vừa đưa cho y vài cái bánh Hà Hoa Tô vừa nhét vào miệng mình nhai nhồm nhoàm. Gió thổi hiu hiu mát rượi, vài cánh hoa rơi lả tả, khung cảnh yên bình.
Chỉ có tâm trạng của Trì Nghiêm không được tốt lắm, hắn ngồi đơ ra đó, dường như muốn nói nhiều thứ, môi mấp máy vài lần cuối cùng vẫn chẳng thốt thành lời. Dạ Tuyết nhìn ngứa cả mắt, chịu không được đưa tay nhéo đùi hắn một cái, mắng:
"Ngươi làm sao thế này? Có mở mồm ra nói chuyện được không? Cứ ngồi im im như thế bày ra bộ dạng thảm hại đó làm cái gì chứ!"
Trì Nghiêm rầu rĩ sờ nhẹ lên mu bàn tay y, trầm giọng lên tiếng:
"Sư tôn, người...từ lúc ta bái sư đến giờ, người chưa bao giờ xoa đầu ta cả."
"Vậy nên ngươi cảm thấy ghen tị?" Dạ Tuyết nhíu mày, nheo mắt nhìn hắn.
"Bình thường người hay mắng Liệt Ki...Liệt sư thúc, còn ghét bỏ hắn ngu ngốc, nhưng vừa nãy lại xoa đầu hắn. Còn ta thì người chưa bao giờ tỏ ra thân mật với ta như vậy cả, làm lòng ta khó chịu lắm."
"Chậc, ngươi lại đi so đo với tên ngốc kia à? Đầu óc cũng gặp vấn đề rồi sao?" Dạ Tuyết mắng hắn, nhưng nhìn dáng vẻ buồn tủi của Trì Nghiêm, không hiểu sao lại không đành lòng ghẻ lạnh hắn nữa, bàn tay chầm chậm vươn lên, chạm vào đầu hắn.
Đúng lúc này thì Cố Tiêu Minh xuất hiện.
Y hơi mất tự nhiên, ngại ngùng xoa qua loa rồi rụt tay về, sau đó lại bày ra bộ dạng cao cao tại thượng với Cố Tiêu Minh. Trì Nghiêm cau mày trừng cậu ta, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Cố Tiêu Minh bị đại sư huynh trừng cho suýt nữa thì nhảy dựng, nhưng nhìn đến cây gậy vứt lăn lóc bên chân Dạ Tuyết thì cố kiềm lại bản thân, nghiêm chỉnh đứng trước mặt y chờ sai khiến.
"Quỳ xuống." Y hờ hững bảo.
Thiếu niên ngoan ngoãn quỳ ngay trước mặt y. Vừa phải chịu đòn đau, cả chân cùng lưng đều gặp trở ngại khi cử động mạnh, ngay cánh tay còn có vết đỏ lừ, dáng quỳ hơi xiêu vẹo. Dạ Tuyết nhìn từ cậu từ đầu đến cuối, rồi bình thản quay sang ăn bánh.
Một lúc sau.
Cố Tiêu Minh đã quỳ không nổi, cả thân hình lung lay sắp đổ, hơi khó chịu mà nhích nhích thân mình. Cuối cùng cậu phải mở miệng van xin, Dạ Tuyết mới lại hỏi:
"Ngươi...bạch nguyệt quang trong lòng ngươi hiện tại là tiểu bạch thỏ Trúc Miên nhỉ?"
Không biết vì sao y lại hỏi câu này. Cố Tiêu Minh thấy có vấn đề không ổn, nhớ đến việc y ghét cay ghét đắng Trúc Miên, đắng đo hồi lâu, cực lực lắc đầu.
"Ồ?" Dạ Tuyết nhướng mày nhìn cậu.
Để bảo vệ an toàn cho cả hai, trên hết là Cố Tiêu Minh rất sợ đòn, nên bây giờ cậu liên tục xua tay phủ nhận:
"Không có, đệ tử không có thích Trúc Miên, còn ghét cay ghét đắng cậu ta là đằng khác."
"Hóa ra là vậy."
Dạ Tuyết mỉm cười đầy ẩn ý, tầm mắt nhìn ra đằng sau lưng cậu. Cố Tiêu Minh cảm thấy không ổn, ngay lập tức ngoái cổ ra sau, một bóng người quen thuộc đứng đó.
Là Trúc Miên.
Thiếu niên cả người nhỏ nhắn đặt tay trên thân cây, mái tóc dài cột lỏng ra đằng sau, dung nhan xinh đẹp như hoa, biểu cảm ưu sầu buồn bã nhìn cậu.
Thính giác người tu tiên vốn nhạy, vừa nãy Cố Tiêu Minh còn la to, nên chắc hẳn toàn bộ những gì cậu ta nói vừa nãy tiểu bạch thỏ đều đã nghe được hết rồi.
Trúc Miên vốn rất mong manh dễ vỡ, cậu ta rất sợ những người xung quanh sẽ ghét bỏ mình, huống chi quan hệ giữa cậu và Cố Tiêu Minh rất thân thiết. Nghe được lời nói thế này không cần nghĩ cũng đoán tâm tình của tiểu bạch thỏ thế nào.
Dạ Tuyết khoái lắm, mang tâm trạng người xem kịch vui, không khách khí cười ra tiếng khi thấy Trúc Miên đau thương quay người chạy đi. Cố Tiêu Minh cả người rụng rời, vội vã bật dậy, sửng cồ lên nhìn y hét lớn:
"Người vừa lòng chưa!?"
Sau đó cậu ta vội vã chạy một mạch theo bóng hình tiểu bạch thỏ. Vừa đuổi vừa nói lớn van xin Trúc Miên dừng lại nghe cậu giải thích. Trì Nghiêm cau mày định đuổi theo thì bị Dạ Tuyết níu lại. Y hơi ngả người ra đằng sau, vừa ăn bánh vừa thở dài mà than:
"Thật ra vẫn chưa vừa lòng lắm."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play