Thời tiết chuyển mùa vào xuân, hơi lạnh vẫn đang len lỏi vào mọi ngóc ngách trên đường phố. Ánh nắng ban mai ấm áp chính là sự ưu đãi của thiên nhiên dành cho những ngày se lạnh như thế này. Trên con đường nhộn nhịp người và xe, Thiên Hưng chậm rãi quan sát, cảm nhận từng chút sự thay đổi của nơi này. Sau bao nhiêu năm xa nhà, anh đã trở lại nơi mình được sinh ra và lớn lên. Con đường quen thuộc khiến kí ức ùa về trong tâm trí. Hình ảnh những chiếc áo trắng, những tà áo dài thước tha phía trước, tiếng cười nói rộn rã vang lên khắp nơi. Dừng bước lại, Thiên Hưng mỉm nhẹ môi nhìn vào trong ngôi trường cấp ba vừa mới lạ, vừa thân quen. Anh hồi hộp bước nhanh qua cổng trường, mọi thứ thật mới mẻ làm sao. Thế nhưng, vẫn có kỉ niệm của quá khứ vẫn tồn tại cho đến bây giờ. Là gốc cây phượng vĩ, ngày nào vẫn còn thân cây nhỏ vừa một nắm tay, hôm nay đã tán lá rộp xanh che nắng. Hàng cây bằng lăng vẫn nghiêng mình bên hàng ghế đá, vẫn là hình ảnh bác bảo vệ già đang nhích từng chiếc xe vào hàng lối.
- Hưng à, bên này nè.
Giọng nói rất đỗi thân quen ngày nào vang lên, cắt đứt dòng nhớ trong anh. Hoá ra là cô giáo chủ nhiệm, bao năm rồi bà ấy vẫn ở đây. Mái tóc búi cao ngày nào giờ đã có những sợi bạc, gương mặt đã có vài nét nhăn. Hưng cười đi nhanh tới, cúi người chào cô. Hai cô trò trò chuyện qua loa rồi đến phòng hiệu trưởng. Thiên Hưng đến trường là để nhận việc, anh là giáo viên bộ môn Sinh học, được điều chuyển công tác về đây.
- Hồi đó, nó là cái đứa học sinh cá biệt nhất lớp. Vậy mà giờ lại là một giáo viên trẻ như mình, đúng là thật không uổng công tôi uốn nắn nó mà.
Cô Thủy cười tươi, lúc trước Thiên Hưng chính là học sinh khiến cô ưu phiền nhất. Từ những ngày đầu tiếp xúc, Thiên Hưng đã ngỗ nghịch đến mức làm cô Thủy phải lưu tâm, dạy bảo nghiêm khắc. Bà đã đi theo suốt ba năm cấp ba để uốn nắn con người ăn chơi xa đoạ của anh. Thời gian đó, Thiên Hưng rơi vào bế tắc khi ba mẹ li thân. Từ một người có đủ tình cảm của ba mẹ, thoáng chút đã chẳng còn lại gì. Anh nổi loạn, quậy phá và ăn chơi đua đòi với ý nghĩ mong nhận được tình thương của hai người. Trái lại với mong muốn của đứa con trai tội nghiệp, ba mẹ đã quyết định li hôn để giải thoát cho nhau.
- Vậy thì tuần sau, bắt đầu học kì hai rồi em vào dạy luôn nghe.
Thầy hiệu trưởng vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, nhắc nhở Thiên Hưng. Anh đáp lời rồi đứng lên ra về, cô Thủy tiễn anh ra tới cổng trường. Thật lòng mà nói, thấy Thiên Hưng của hiện tại cô đã rất vui. Không phí công sức mà cô đã bỏ ra năm đó.
Đứng trước cổng nhà, Thiên Hưng cảm nhận được có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Quay mặt sang phải thì phát hiện ra một khuôn mặt xinh xẻo, đôi mắt trong veo nhìn anh lom lom.
- Có chuyện gì à?
Bảo Nghi lắc lắc đầu, vội vàng bước vào trong nhà. Thiên Hưng đứng đó với dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, ngay sau đó cũng mở khoá cổng vào nhà mình. Ngôi nhà nhiều năm không ai lui tới, đột nhiên lại có người đến ở làm Bảo Nghi có chút hiếu kì. Cô nàng đã canh me từ sáng để được thấy người hàng xóm bí ẩn đó. Lúc tận mắt thấy rồi thì oà, thật là đẹp trai, đẹp như oppa Hàn Quốc của cô. Bảo Nghi ngồi trên sofa, mất hồn cả nửa ngày trời. Mẹ gọi thế nào cũng chả kéo được hồn cô về, mãi đến khi nghe hai từ "ăn cơm" cô mới hí hửng lết xác tới bàn ăn.
- Mẹ, mẹ có biết anh hàng xóm kế nhà mình hông? Mới dọn về hôm qua ấy.
- Biết.
Câu trả lời của Ngọc Lan đúng như mong đợi của Bảo Nghi, nhưng chưa kịp hỏi thì Ngọc Lan đã tiếp lời.
- Gọi bằng chú, cậu ta nhỏ hơn mẹ chỉ bảy tuổi thôi.
Sự hào hứng của Bảo Nghi bị dập tắt, nụ cười méo mó hiện lên gương mặt cô. Đẹp trai như thế mà đã gần ba muơi tuổi rồi, đúng là khó tin mà. Nếu lúc nảy chưa biết tuổi thật, Bảo Nghi còn nghĩ Thiên Hưng chỉ chừng hai mươi hai hay hai mươi ba thôi. Đời không như là mơ.
Ngọc Lan sống ở đây từ nhỏ, là xóm làng cùng chung khu phố với Thiên Hưng. Hơn hết, lúc trước Ngọc Lan còn dạy kèm môn văn cho Thiên Hưng nên hai người khá thân thiết. Ngọc Lan cũng biết chuyện gia đình của Thiên Hưng, chỉ là không ngờ ba mẹ của anh lại có thể vô tâm đến mức bỏ lại người con trai đang độ trưởng thành lại một mình. Để theo đuổi tiếng gọi của con tim, về với bến đỗ mới cho bản thân. Ngôi nhà đã từng đầy ắp tiếng cười đó trống vắng khi một cuộc hôn nhân tan vỡ, chỉ còn lại thui thủi một bóng hình. Sau khi lên đại học thì Thiên Hưng cũng không về nhà lần nào cho đến tận bây giờ. Ngôi nhà từ lúc đó đã chẳng còn ai trông ngóng, cho đến khi chủ nhân trở lại.
Mấy ngày sau đó, Bảo Nghi cũng vẫn lén đứng sau chậu cây cảnh mà ngó sang ngắm trai đẹp. Việc ngắm trai đẹp đã ăn sâu vào máu của cô bạn từ khi lên cấp hai, rất là bổ mắt a~
- Nè em kia, bộ em là biến thái sao mà ngày nào cũng nhìn anh vậy?
Biến thái cái gì? Tại anh đẹp trai nên cô mới ngắm thôi, vậy mà lại bị gắn mác biến thái lên người.
- Tại chú đẹp nên con mới dòm, biến thái hồi nào?
"Rắc". Từ "chú" phát ra từ khuôn miệng của Bảo Nghi xuyên thẳng qua tâm của Thiên Hưng. Thì ra anh đã già đến mức bị người khác gọi bằng chú rồi, tổn thương nhẹ nhẹ thôi. Ơ nhưng mà anh vẫn chưa lập gia đình, kêu chú thì thật quá đáng nha.
- Hay là đổi cách xưng hô được không? Gọi bằng anh chẳng hạn.
- Mẹ con nói chú chỉ nhỏ hơn mẹ vài tuổi à, phải kêu bằng chú.
Sự thật thà quá đáng của Bảo Nghi đã được Thiên Hưng xem và đánh giá. Nhưng mà Bảo Nghi lại nói đúng, anh gọi Ngọc Lan bằng chị thì Bảo Nghi phải gọi bằng chú. Dù là hàng xóm nhưng cũng phải xưng hô làm sao cho đúng mực. Được, anh thua rồi. Bảo Nghi có lí, cô thắng.
- Chú, chú làm nghề gì vậy?
- Hỏi chi?
- Tại con thấy hai ba bữa nay chú ở nhà không à. Hay là chú còn đang kiếm việc làm? Con kêu ba con giới thiệu công việc cho chú nha.
Làm giáo viên, nhưng Thiên Hưng lại không muốn nói. Anh làm vậy là bởi vì sắp tới anh sẽ dạy ở trường Bảo Nghi đang học, không biết tới lúc đó cô bé sẽ có phản ứng gì. Nghĩ thôi cũng đã khiến Thiên Hưng thấy thích thú, tự cười rồi đi thẳng vào nhà.
- Chú, chú có nghe con nói gì ôn? Chú ơi, chú.
Bảo Nghi gọi trong vô vọng, đúng là đẹp trai mà hổng có bình thường. Thôi thì lên youtube cày view cho idol.
Một sáng thứ hai tràn đầy năng lượng, Bảo Nghi dắt con xe của mình đậu ngay trước cổng. Luồn hai tà áo dài vào trong áo khoác, kiểm tra cẩn thận sau đó mới đặt mông lên yên xe.
- Chú, hôm nay chú vẫn chưa được đi làm hả?
Thiên Hưng vừa chạy bộ buổi sáng về, cả người đầy mồ hôi. Bắp tay và bắp chân săn chắc, cơ bụng sáu múi lồ lộ qua lớp áo ôm sát người. Bảo Nghi thật sự muốn hét toáng lên vì thích thú.
- Sao mà nhiều chuyện dữ vậy? Chả giống mẹ miếng nào.
- Kệ con, thôi con đi học đây.
Anh nhún vai rồi đi vào trong tắm rửa, chuẩn bị đến trường. Bầu trời trong xanh hôm nay khiến tâm trạng anh vui vẻ hẳn lên.
Giờ chào cờ, giáo viên có mặt đông đủ và ngồi trên ghế. Sự góp mặt của giáo viên mới khiến không ít học sinh quan tâm, đặc biệt là học sinh nữ. Tuy nhiên, chỉ có mấy hàng ghế đầu quan tâm thôi, mấy hàng ghế cuối thì ối dồi ôi luôn. Như một cái chợ Bến Thành, thầy nói khô cổ họng, học sinh thì ngồi buôn dưa lê. Trong số học sinh phía cuối hàng đó, có Bảo Nghi. Cô nàng đích thị "lùn mà nhoi" luôn. Chiều cao 1m50 khiêm tốn, vẻ ngoài đáng yêu, gương mặt ưa nhìn, thành tích học tập tốt. Năng động, nhiệt tình, hoạt bát là tính cách mà mọi người nhận thấy ở Nghi. Giờ chào cờ nào các giáo viên chủ nhiệm cũng luôn luôn để ý tới dãy cuối của lớp mình. Mặc kệ bạn là ai, lớp nào, chỉ cần bạn chung đam mê thì chúng ta đều có thể nói chuyện. Chỉ im lặng khi có một giáo viên nào đó đi xuống nhắc nhở thôi, năm phút sau khi giáo viên đi khỏi thì y nguyên như ban đầu.
Tiết dạy đầu tiên của Thiên Hưng ở trường là lớp 10B3, cũng là lớp của Bảo Nghi. Anh cũng chỉ biết cô học ở trường, chẳng biết là lớp mấy. Ngay khi thấy cô ngồi ở bàn cuối trong lớp học thì cười thầm, chỉnh sửa nét mặt mà nghiêm trang bước vào trong.
- Cả lớ...!!!
Bảo Nghi ngạc nhiên đến há hốc mồm, quên luôn cả công việc hô cho lớp chào giáo viên. Quế Trân ngồi bên cạnh phải lay lay cánh tay Bảo Nghi, để Bảo Nghi tiếp tục. Thiên Hưng hả hê trong bụng. Bất ngờ lắm đúng không? Từ bây giờ tôi sẽ hành hạ em. Đó là hết thảy những lời mà anh muốn nói với Nghi.
- Chào cả lớp, thầy là giáo viên bộ môn Sinh, tên thầy là Hưng. Thầy sẽ dạy thay cô Ly cho tới hết năm học này, mong các em giúp đỡ.
- Dạ thầy.
Cả lớp đồng thanh đáp, trừ Bảo Nghi còn đang ngơ ra. Không tin được, à không phải, là tiếp nhận không nổi. Mọi ngày ở nhà cô đều chọc phá Thiên Hưng, không biết anh có mang chuyện đó để hành hạ cô ở trường hay không nữa? Chắc chắn có rồi.
- Lớp trưởng, tuần trước học tới bài nào rồi?
Bị gọi thì phải đứng lên trả lời, anh biết cô làm lớp trưởng thì chuyện ăn hành vào giờ sinh học sẽ diễn ra dài dài.
Đúng là có giáo viên mới vừa đẹp trai, vừa dạy hay thì học sinh nào mà không thích, nhất là đối với mấy bạn nữ. Hiệu xuất học tập bỗng dưng tăng hơn mười phần, lại còn hăng hái xung phong trả lời câu hỏi.
- Sao bữa nay bà hiền đột xuất dạ? Bà thích môn sinh lắm mà.
Quế Trân lấy làm lạ, mọi ngày tới tiết sinh thì Bảo Nghi là học sinh tích cực nhất. Cô còn nằm trong đội tuyển ôn thi học sinh giỏi môn sinh học của trường. Ấy vậy mà hôm nay lại im lặng một cách bất thường, còn nhìn chằm chằm vào Thiên Hưng như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Tui có kể với bà là tui có một chú hàng xóm cực kì cực kì đẹp trai.
- Ừ đúng. Đừng nói là thầy giáo mới đó nha.
- Chứ gì nữa. Thầy Hưng ghim tui rồi, chớt tui rồi.
Bảo Nghi úp mặt xuống bàn than thở cho số phận, hay là rời đội tuyển ôn học sinh giỏi môn sinh nhỉ? Dù sao cũng mới đăng kí hà, hủy bỏ chắc là không sao đâu.
Tan trường, Nghi sẽ theo thói quen là tụ tập bạn bè ở hàng quán. Tám chuyện một chút rồi mới về nhà, hình ảnh học sinh ngồi lại tụm năm tụm bảy là hình ảnh quá quen thuộc trong mắt mọi người. Có thể là bàn về tiết học buổi sáng, là buôn chuyện trên trời dưới đất, và hôm nay đề tài là giáo viên bộ môn sinh học.
- Nghe nói thầy Hưng là hàng xóm của bà hả? Ê, thầy ấy có bạn gái hay lập gia đình chưa?
- I don't care.(Tôi không quan tâm).
Cả bọn ba người cười rộ lên. Cả ba Trúc Linh, Ánh Phương và Quế Trân là bạn thân của Bảo Nghi, học chung từ mẫu giáo. Trúc Linh và Ánh Phương học ở lớp 10B1.
- Thầy í dễ thương mà. Giọng nói cũng ngọt ngào nữa. Má ôi nó êm tai gì đâu.
- Đúng đúng.
- Thầy ấy còn có dáng chuẩn người mẫu luôn.
Bảo Nghi trợn tròn nhìn ba đứa bạn, nhưng cũng không phủ nhận ngoại hình cuốn hút của Thiên Hưng. Cao tận 1m80, Bảo Nghi đứng lên cũng chỉ cao tới nách người ta. Nếu đánh giá nhan sắc của Thiên Hưng thì hai từ thôi, "hoàn hảo".
Gần 12 giờ trưa, nhóm bạn cũng rã ra để về nhà. Bảo Nghi đậu xe lại, mở cổng đẩy xe vào. Được vài bước thì bắt gặp nụ cười tươi như hoa của Thiên Hưng.
- Thế nào, còn thắc mắc chú làm nghề gì nữa không? Lớp trưởng lớp 10B3.
Vui cái nổi gì? Bảo Nghi không thèm trả lời, phồng má đi vô nhà. Ba mẹ đều đã đi làm nên Bảo Nghi luôn tự ăn trưa một mình, hâm nóng thức đã được Ngọc Lan chuẩn bị từ trước đó. Ở trường là học sinh chăm ngoan, về nhà là đứa con hiếu thảo, đích thị là con nhà người ta các bác ạ. Ăn uống xong, Bảo Nghi đi giặc quần áo, vì nhà dùng máy giặc nên cũng không mất nhiều thời gian. Sau đó lại quét dọn nhà cửa, làm xong mọi thứ thì lên phòng học bài và đợi ba mẹ về. Cô khá vụng về trong chuyện bếp núc nên lúc nào Ngọc Lan cũng là người nấu nướng.
Căn phòng màu hồng phấn, dán đầy những bức ảnh người nổi tiếng, thần tượng của Bảo Nghi. Trong phòng đặt một chiếc giường ngủ, một bàn học, một kệ tủ ngay góc giường và một tủ quần áo. Phòng không lớn nhưng rất ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ. Bảo Nghi thích để hoa tươi trong phòng, thường thì một tháng sẽ thay hoa một lần. Ba mẹ cho tiền ăn vặt, cô tiết kiệm để chi cho những khoản mà bản thân thích.
"Ding dong", chuông cửa reo lên. Bảo Nghi từ trên phòng phi xuống như siêu nhân, chạy ra mở cửa.
- Gì vậy thầy?
- Ăn bánh kem hông? Hồi nảy thầy làm hơi nhiều, ăn không hết.
Bảo Nghi ngờ vực nhìn Thiên Hưng, sao nay lại tốt bụng đột xuất vậy? Hay là bỏ thuốc xổ vô cho cô ăn để cô ngồi nói chuyện với Tào Tháo? Nên ăn hay không ăn? Lỡ như Thiên Hưng rủ thật thì sao? Nghi đứng phân vân cả nửa giờ đồng hồ.
- Yên tâm, thầy không hại học trò cưng của mình đâu.
- Ai là học trò cưng của thầy, thầy chỉ mới dạy lớp em có một tiết thôi.
- Haha.
- Nhưng mà thật là tự tay thầy làm sao? Giỏi ghê. Em cảm ơn.
Cô nàng nhận lấy chiếc bánh kem socola, lễ phép cúi người rồi mang vào nhà thưởng thức. Không biết là Thiên Hưng làm theo công thức hay tự làm, bánh rất ngon và còn hợp khẩu vị của Nghi. Ăn hoài không thấy ngán, xong lại còn định mặt dày xin thêm miếng nữa, nhưng lòng tự trọng bảo thôi.
Hưng à, tuần đầu tiên thấy sao? Dạy ổn không?
Cô Thủy ngồi trong văn phòng, thấy Hưng đi tới liền hỏi han. Dù không phải lần đầu đi dạy, nhưng thay đổi môi trường mới nên cũng cần thời gian làm quen.
- Dạ được thưa cô.
- Ừm. Vậy thì tốt rồi, cô sợ bây sẽ bị áp lực.
Anh cười cười, đúng là có áp lực một chút.
Hôm nay lớp của Nghi học bốn tiết nên tan sớm, vừa dắt xe ra khỏi cổng thì Thiên Hưng cũng vừa hay ra về. Bảo Nghi gật đầu thay cho lời chào hỏi, nay lớp cô không có tiết sinh nên cũng không chạm mặt anh. Người chạy trước người chạy sau, Bảo Nghi không bắt chuyện với anh như mọi ngày.
- Tránh ra.
Sau một câu nói là tiếng va chạm vang lên, Thiên Hưng dừng xe rồi quay đầu lại thấy Bảo Nghi nằm trên đường. Cô lồm cồm ngồi dậy, phủi lấy phủi để bụi trên người, sau đó hỏi thăm người kia và xin lỗi theo phép tắc.
- Con xin lỗi chú.
- Xin lỗi cái gì? Mắt mũi để trên trời hả gì mà không biết né xe vậy? Không biết chạy xe thì ở nhà đi.
Người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, mặt mày bặm trợn cùng với cái bụng béo tốt. Ông ta đứng dậy, đỡ chiếc xe của mình lên, lớn tiếng quát tháo. Thiên Hưng thấy thế liền đá chân chống xuống, chạy tới coi tình hình. Bảo Nghi bị trầy xước nhiều ở tay và chân bên trái, rách cả quần ngay ở phần đầu gối. Lúc này cô vừa run vừa sợ, lại bị mắng té tát nên nước mắt không ngừng chảy xuống. Một người đàn ông đi sau lên tiếng.
- Rõ ràng anh chạy ẩu mà chửi con nhà người ta, con bé nó chạy đúng, còn anh ở phía sau vượt tới đụng người ta. Đã không biết sai lại còn chửi mắng.
Vài người chứng kiến cũng bất bình lên tiếng bảo vệ cho Nghi, người đàn ông kia cũng không dám làm tới nên lên xe tăng ga vọt đi.
- Em đau lắm hả? Còn chạy xe được không?
Vừa hỏi xong thì Thiên Hưng thấy mình hỏi ngu thật. Nhìn Bảo Nghi đau tới mức tay run lên, sao có sức mà lái xe được. Anh để cô nàng đứng dưới gốc cây to, còn mình thì dẫn xe cô vào tiệm sửa xe gần đó. Ghé tiệm thuốc tây mua thuốc rửa và bông gòn rồi chở Bảo Nghi về, còn tự tay rửa vết thương cho cô.
- Em hổng sao đâu, thầy về nhà đi. Tại hồi nảy em sợ quá nên mới vậy.
- Ừm. Vậy em nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi thầy.
- Dạ.
Bảo Nghi nhớ lại chuyện vừa nảy, đang mải mê ngắm bờ vai dài rộng của Thiên Hưng. Chỉ nghe là một tiếng rồi trời đất đảo lộn, sau khi định thần lại mới thấy cả người đau nhức, nhất là ở đầu gối. Lúc đó cô chỉ biết đến một chuyện là phải xin lỗi người ta dù là mình đúng hay sai, tưởng đâu người ta cũng sẽ làm giống mình. Ai ngờ lại bị mắng, cũng may là có người dân bảo vệ, nói đỡ cho cô.
- Ba mẹ.
- Trời ơi, tay chân con sao vậy nè?
Tùng Quân quăng cặp qua một bên, ấn Bảo Nghi ngồi xuống ghế, xem qua xem lại mà lo lắng hỏi.
- Con bị đụng xe, con bị trầy chút xíu hà nên ba đừng lo.
- Sao không lo được, con là con gái của ba mà.
- Có thật là không sao không? Mẹ chở con đi bệnh viện khám cho chắc he.
Bảo Nghi lập tức lắc đầu cự tuyệt, cô ghét nhất là đi bệnh viện. Cô dị ứng với mùi của bệnh viện và rất sợ kim tiêm. Vì vậy Nghi luôn cố gắng không để bản thân bị thương hay bị ốm nặng.
- Mẹ ơi, bộ áo dài của con bị thủng mấy lỗ, không thể mặc được nữa rồi.
- Trưa mai về rồi con ghé ngang nhà thím Lệ đo đồ đi, mẹ trả tiền sau.
- Dạ.
Trở về phòng ngủ sau bữa tối, Bảo Nghi nhớ lại chuyện lúc trưa. Thiên Hưng cẩn thận sát trùng và bôi thuốc cho mình, cô bất giác cảm thấy cả người lân lân như trên mây. Chắc là do lần đầu tiên được người khác chăm sóc ngoài ba mẹ, nên cô mới có cảm giác mới lạ như thế. Bàn tay ân cần, dịu dàng và đôi mắt chăm chú vào vết thương, ánh lên sự thương xót. Cứ như trong một bộ phim truyền hình tình cảm lãng mạn, nam chính chăm sóc nữ chính và đau lòng vì người mình yêu bị thương. Vả vào mặt một cái đau điếng, cô đang nghĩ gì vậy chứ? Rảnh rỗi sinh nông nỗi, tập trung làm bài tập thì hay hơn.
- Đi học sớm vậy?
- Chào thầy, em tranh thủ ra đầu đường đón xe buýt.
Đón xe buýt, Thiên Hưng nhìn Bảo Nghi rõ lâu. Ngồi xe buýt đến trường là chuyện bình thường của học sinh, nhưng Thiên Hưng lại không muốn cô học trò nhỏ của mình làm thế.
- Buổi sáng bon chen đông đúc lắm, đợi thầy thay đồ rồi đưa đi.
- Không cần đâu thầ...
Không muốn để Bảo Nghi từ chối, anh nhanh chóng thay quần áo rồi dẫn xe ra.
- Nón bảo hiểm của em, vào nhà lấy đi. Trưa lấy xe luôn.
- A. Đợi em một chút.
Hổng phải anh ích kỷ không cho cô mượn nón bảo hiểm hay gì đâu, tại anh chỉ có một cái thôi. Lúc mua xe người ta tặng hai cái, mà hôm đó anh cãi nhau với người yêu cũ lúc đi chơi. Hai người chia tay ngay lúc đó và cô bạn gái cũng xách cái nón đi không thèm trả lại. Tính đi tính lại chắc là phải mua thêm một cái để phòng hờ nếu có người đi chung xe.
Anh dừng xe cách cổng trường tầm một trăm mét, cho cô xuống xe.
- Em cảm ơn thầy.
- Định đem nón vô lớp luôn hả gì?
- Dạ. Trưa bắt xe về ghé tiệm sửa xe luôn, có gì sao thầy?
Không thích, thầy muốn tự chở em về. Nhưng anh làm sao có thể thốt ra câu nói tưởng chừng đơn giản như vậy. Đành giành lấy nón bảo hiểm của Nghi máng lên xe mình rồi chạy vào trường.
- Bảo Nghi, hôm qua bị té xe hả? Có nặng không?
- Hổng sao, bị trầy chút xíu à.
Vì mặc áo dài, cả cánh tay bị che lại nên Trúc Linh, Ánh Phương và Quế Trân chỉ thấy được mỗi lòng bàn tay của Nghi.
- Hồi nảy tui thấy thầy Hưng chở bà đi học.
Ánh Phương chớp chớp đôi mắt long la long lanh, ngụ ý trêu ghẹo trong câu nói. Bảo Nghi lập tức nói đỡ, tưởng xoá bỏ hiềm nghi ai dè ba con bạn còn cười ồ lên.
- Nè nha, tui là tui nghĩ á nha. Bảo Nghi với thầy Hưng mà quen nhau he, hai người đứng chung như đôi đũa lệch. Rất dễ thương.
Trúc Linh hai tay ôm mặt, chống khủy tay lên bàn. Một đầu tưởng tượng khung cảnh thơ mộng giữa Thiên Hưng và Bảo Nghi. Bảo Nghi còn nghĩ tương lại Trúc Linh rất hợp với nghề biên tập phim. Tám đủ chuyện ngoài chợ thì trống vào lớp vang lên, hai nàng Trúc Linh và Ánh Phương đi về lớp. Tiết học đầu tiên của thứ ba là tiếng anh, một môn học thuộc các môn yêu thích của Nghi. Tiết học bình thường, nhưng Bảo Nghi lại có cảm giác gì đó rất lạ, nghĩ mãi vẫn không ra.
- Ủa anh Hưng, hôm nay dạy ba tiết sao giờ vẫn chưa về?
- Hả? Ờ anh ngồi chấm mấy bài kiểm tra lấy điểm miệng.
- Vậy sao? Anh siêng năng thiệt đó.
Thiên Hưng bị Mỹ Kim, giáo viên môn anh văn chạm một cái vào bả vai, đột nhiên nổi da gà. Cô gái này đã luôn cố gắng tiếp cận và đụng chạm anh kể từ khi anh bước vào trường dạy học. Mỹ Kim là giáo viên thực tập, mới đến hồi đầu năm học, tức là vào trường trước Thiên Hưng vài tháng. Cô sẽ thực tập ở đây hai năm, cho đến hết năm học năm sau.
"Tùng tùng tùng...", là tiếng trống báo hiệu giờ tan học. Trong khi mọi người ra về gần hết, Bảo Nghi vẫn phải đứng lại chờ. Tại người hàng xóm lúc sáng đã lấy mất cái nón bảo hiểm của cô.
- Đợi thầy lâu hông?
- Nếu hổng phải tại thầy thì giờ chắc là em đã gần tới chỗ sửa xe rồi.
- Rồi rồi, thầy xin lỗi được chưa, lên xe đi.
Chiếc xe vụt đi, phía sau là cặp mắt sắc lạnh dán chặt vào người Bảo Nghi. Là đôi mắt đã trừng trừng nhìn cô vào ban sáng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play