"Mọi người, nhanh chóng sơ tán."
"Đi theo cứu hộ mau lên, ở nơi này nguy hiểm lắm."
"Khí độc đã lan truyền ra hầu hết phòng thí nghiệm rồi, nhớ bịt chặt mũi, ở lại nữa quá nguy hiểm."
Ở một căn phòng thí nghiệm nằm cạnh trung tâm trụ sở quốc gia, hàng ngàn người đang hối hả, vội vã rời khỏi. Tại đây vừa xảy ra sự cố nghiêm trọng, có người dở trò làm cho chất độc lan ra ngoài. Những nhà khoa học cùng nghiên cứu sinh đang hốt hoảng, vội vã tìm đường thoát khi cứu hộ tới. Chuyện này đối với truyền thông chắc chắn là tin hot, mà những người nhiễm chất độc ít nhiều cũng phải gặp nguy hiểm nhất định.
Không khí căng thẳng đi cùng sự thúc giục, biết bao nhiêu là tiếng nói hòa trộn vào nhau, một màn sương mờ ảo bao quanh phòng thí nghiệm ngày càng dày đặc hệt như con quái vật đang đuổi theo nuốt chửng những con người nhỏ bé phía trước.
May mắn là hầu hết đã thoát được ra ngoài, sắc mặt ai nấy đều nhợt nhạt đến đáng sợ, hô hấp nặng nề, có người còn chẳng thể thở, được đưa đi cấp cứu ngay lập tức.
Duy chỉ có một người vẫn còn ở lại bên trong, bị bỏ mặc chưa thể thoát ra được. Cô ấy tên Lương Tuyết Mai, trên người còn đang khoác chiếc áo blouse trắng ngã khuỵu trên mặt đất. Chất độc đang dần xâm nhập vào từng tế bào trên người cô. Lương Tuyết Mai biết, mình sắp không trụ được nữa rồi. Vừa này vì quay về kiểm tra công trình nghiên cứu nên chả ai chú ý khiến bản thân rơi vào tình trạng như vậy.
Tầm mắt Lương Tuyết Mai dần trở nên mờ ảo, hơi thở người con gái dần yếu ớt, cuối cùng ngất lịm đi, bàn tay vô lực buông thõng xuống nền đất.
Lương Tuyết Mai cứ nghĩ mình về gặp ông bà luôn rồi, cho tới khi những âm thanh lớn tiếng vang lên bên tai, cô mới giật mình tỉnh lại.
"Học sinh Lương, em lại ngơ ngác nghĩ lung tung rồi. Trong lớp học thì chẳng chịu học cứ nghĩ ngợi lung tung, bảo sao học dốt thế là phải rồi. Mau đứng lên cho tôi!"
Lương Tuyết Mai theo bản năng hoảng hốt đứng dậy sau tiếng gắt gỏng kia, trên mặt cô nàng viết rõ hai chữ khó hiểu. Cô nhướng mày, khuôn mặt nhăn nhó đầy hoang mang. Cô nhớ là mình vừa nãy còn ở phòng thí nghiệm, giờ tự dưng có mặt tại nơi này.
Người con gái thầm đưa mắt nhìn xung quanh, bất chợt mím môi, đánh giá. Cô bàng hoàng giật mình, nơi này là trường học mà. Hiện giờ Lương Tuyết Mai còn đang ngồi trong lớp nữa đó. Chục dấu hỏi chấm xuất hiện trên đầu cô nàng, ai đó hãy giải thích cô biết vấn đề gì được không?
Đứng trước mắt Lương Tuyết Mai là thầy giáo thì phải, nhưng trước giờ, giáo viên dạy cô đâu có ai trông như thế này đâu. Trí nhớ cô cực kỳ tốt, nhầm lẫn thế nào được. Rốt cuộc chuyện là sao?
Chưa kịp định thần mọi chuyện, thầy giáo bên trên bục giảng tiếp tục gặng hỏi: "Lương Tuyết Mai, em cho tôi biết, vừa nãy tôi giảng cái gì? Không nói được thì mời phụ huynh lên cho tôi."
"Dạ…" Lương Tuyết Mai bất chợt thốt lên, trên đầu xuất hiện hàng loạt dấu hỏi chấm.
Thầy giáo hằn học mắng: "Tôi chả thể hiểu nổi đầu óc em cấu tạo bằng gì nữa. Cuối cấp tới nơi rồi, kỳ thi đại học đang đến gần thế mà vẫn còn ham chơi, em tính mai sau trở thành người như thế nào? Lương Tuyết Mai, em dù học không được giỏi thì hãy cố gắng một chút đi hộ tôi cái. Dạy học sinh như em tôi mệt gần chết rồi!" Kèm theo là tiếng thở dài.
"Thầy à, thầy mắng cậu ấy bao lần thì cũng chỉ là nước đổ đầu vịt nước đổ lá khoai thôi."
"Trình độ của Lương Tuyết Mai mà đỗ được đại học thì em sẽ gọi cậu ấy là mẹ. Thi thố luôn đội sổ toàn trường, thôi thì thầy cứ coi như Lương Tuyết Mai vô hình trong lớp đi cho đỡ phải tức giận."
"Đúng vậy ha ha."
Không khí trong lớp học bỗng nhiên sôi nổi, ai nấy đều cười nói, bàn tán về Lương Tuyết Mai. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt vạn phần khinh thường.
Thầy giáo đến cạn lời: "Các cô các cậu trật tự ngay cho tôi. Tập trung học đi."
Cặp lông mày trên khuôn mặt Lương Tuyết Mai bỗng dưng nhíu chặt, cô mím môi, cứ cảm thấy cảnh tượng diễn ra trước mặt mình quen quen. Tia sáng lóe lên trong đầu, Lương Tuyết Mai nhớ ra rồi. Chuyện vừa xảy ra là một tình tiết diễn ra trong cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường cô mới đọc hôm qua mà.
Nói cách khác, cô vừa xuyên vào cuốn sách này, trở thành một nhân vật ngáng đường với IQ âm vô cực.
Khóe môi Lương Tuyết Mai giật giật, cô khó tin đưa tay véo má mình, khẽ kêu lên. Đúng đau, vậy chính là sự thật rồi! Cô xuyên sách, trở thành nhân vật cùng tên với mình.
Lương Tuyết Mai chả biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng mình hiện giờ nữa.
Nói về cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc, nữ chính là em gái Lương Tuyết Mai, được người người yêu quý, ngưỡng mộ, ba mẹ yêu thương, học hành cực kỳ giỏi giang, đúng chất con cưng của trời. Nữ chính trước từng thầm thích một tên ăn chơi chác táng, sau đó bị cậu ta chơi đùa, đau khổ gặp được nam chính. Hai người cố gắng cùng nhau, rồi cuối cùng sống hạnh phúc.
Còn nguyên chủ trở thành vật làm nền cho em gái mình, học thì chẳng ra gì, còn yếu đuối vô dụng, suốt ngày bị thầy cô bạn bè khinh thường. Kết cục chính là sau khi trượt đại học, cô bị bố mẹ đuổi đi chẳng thèm nhìn mặt, lấy phải tên say rượu cả ngày bạo hành vợ con rồi chết ở tuổi ba mươi.
Lương Tuyết Mai mặt mũi đen kịt: "..."
Đã không sống yên rồi, còn phải làm một kẻ ngu dốt, suốt ngày bị bắt nạt. Đối với nhà khoa học ở thế kỷ hiện đại như Lương Tuyết Mai thật là một sự coi thường. Ở đời thực, cô vô cùng xuất sắc với nhiều công trình nghiên cứu, được mệnh danh là thần đồng trẻ tuổi sẽ tạo nên kỷ nguyên mới cho thế giới. Hơn nữa, Lương Tuyết Mai được bao người vây quanh quen rồi, nay tự dưng bị ghét bỏ thì có chút bực mình.
Được rồi, để xoay chuyển kết cục, Lương Tuyết Mai phải quyết tâm thay đổi. Cô sẽ giúp nguyên chủ phấn đấu giành nhiều thành tích lớn, với IQ của cô thì việc này quá mức dễ dàng rồi. Mọi người nhất định ngước mắt nhìn Lương Tuyết Mai ở vị trí đỉnh cao danh vọng.
Những gì cần tránh thì nên tránh, nhất là nữ chính, Lương Tuyết Mai chẳng muốn bị cô ta ghi thù đâu. Chỉ cần để cô yên là được rồi. Tuy nhiên, bắt nạt thì Lương Tuyết Mai chắc chắn chống trả, bởi cô thuộc tuýp người mạnh mẽ, nếu động tới cô thì cô nhất định cho kẻ đó biết tay.
Chứng kiến dáng vẻ như bị tăng động của học trò, mặt mũi thầy giáo đen kịt, hắng giọng mở miệng: "Lương Tuyết Mai, em đang bày trò gì đấy? Tính bỏ ngoài tai những lời tôi nói à? Em tập trung cho tôi, không học thì để yên cho những người khác học, cẩn thận tôi đuổi em ra khỏi lớp bây giờ."
Ai kia vừa bị trách: "..."
Cô đâu có làm gì sai.
Suốt ngày nhắm vào cô bộ không mệt à? Trong lớp rõ ràng cũng có nhiều người học kém mà. Lương Tuyết Mai phụng phịu âm thầm hừ lạnh một tiếng, trong lòng liên tục oán than, hai chữ chưa phục viết rõ ràng trên khuôn mặt xinh đẹp của người con gái.
Hết giờ học, Lương Tuyết Mai mệt mỏi trở về nhà, qua một con hẻm nhỏ, tiếng động bất ngờ truyền đến tai cùng sự va chạm từ kim loại.
"Thằng chó chết, hôm nay lão tử phải giết mày. Ông đây ngứa mắt mày từ lâu rồi."
Cô nàng giật mình, cắn môi liều mạng tiến về phía trước trong hoang mang tột độ.
Lương Tuyết Mai cuộn tròn tay, tiếng ồn ào chưa dừng lại, tiếp tục vang lên những tiếng kim loại va chạm với nhau. Hình như là gậy gộc thì phải. Xem chừng có người đang đánh nhau ở phía trước. Lương Tuyết Mai tò mò bước đến gần quan sát thử, đập vào mắt cô là thiếu niên mặc áo đồng phục đang bị đám côn đồ ném sõng soài trên mặt đất, môi còn rơm rớm máu tanh.
Cậu thiếu niên ấy trạc tuổi Lương Tuyết Mai thì phải, đã thế còn là bạn cùng trường. Thấy chuyện bất bình, cô chẳng thể nhịn được, liền núp sang một bên, bật tiếng còi xe cảnh sát.
Bọn người kia nghe thấy thì sợ mất mật: "Đại ca à, tiêu rồi, gần đây có cớm."
"Rút thôi." Hắn ta tức tối đá mạnh mấy cái lên người thiếu niên đang nằm vật vã trên nền đất: "Thằng chó chết, coi như hôm nay mày may mắn. Lần sau ông đây nhất định lấy mạng mày."
Những tên áo đen nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Xác nhận mọi thứ đã an toàn, Lương Tuyết Mai chạy về phía chàng trai kia, đỡ cậu ta dậy, lo lắng hỏi han: "Này, cậu có làm sao không thế? Để tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Máu me be bét trên mặt chàng thiếu niên, bộ đồng phục trắng phau đã chằng chịt những vết bẩn, dường như đầu cậu ta bị thương rất nghiêm trọng. Đỡ cậu ta dậy, Lương Tuyết Mai nhướng mày, tự hỏi trẻ con chạy đến mấy nơi nguy hiểm như vậy để làm trò gì?
Thẻ học sinh trong cặp sách vô tình rơi ra, Lương Tuyết Mai nhặt lên, cái tên trên đó đập thẳng vào mắt cô, làm cô nàng kinh hoàng một phen. Gương mặt người con gái méo mó một hồi lâu mãi mới trở về như bình thường được.
Trình Bắc Du.
Cái tên ấy cứ văng vẳng trong đầu Lương Tuyết Mai. Sao cô có thể không nhớ cái tên này cho được. Ở trong tiểu thuyết, Trình Bắc Du chính là mối tình đầu của nữ chính, người từng làm cô ấy tổn thương sâu sắc, thúc đẩy nam nữ chính về bên nhau. Theo như thông tin cô nắm bắt được, Trình Bắc Du là bạn cùng bàn với Lương Tuyết Mai, ở trong trường cậu ta thuộc dạng máu mặt, chả bao giờ tập trung vào học hành, chơi bời lêu lổng. Thầy cô gần như phát điên với Trình Bắc Du, muốn đuổi học thiếu niên phía trước tuy nhiên gia thế cậu ta khiến ai nấy đều phải dè chừng.
Trình Bắc Du mang vẻ ngoài đẹp trai, được khá nhiều em gái ngưỡng mộ. Cậu ta hẹn hò với khá nhiều người, làm tổn thương bao nhiêu là thiếu nữ, thay bạn gái như thay áo. Về kết cục thì, sau khi Trình Bắc Du làm vị nữ chính kia tổn thương thì hối hận, nhưng kết quả đã muộn, bị mấy kẻ giang hồ như vừa nãy giết chết. Mà quan hệ của Trình Bắc Du với mấy người kia thật quá phức tạp, cậu ta toàn làm bạn với những thể loại chẳng ra đâu vào đâu.
Biết được người này là Trình Bắc Du, Lương Tuyết Mai cảm thấy hơi hối hận vì đã giúp đỡ cậu ta. Thế nhưng, cô vẫn mềm lòng mà đỡ Trình Bắc Du đứng dậy.
"Mau tránh ra đi!" Ai kia chẳng những không biết ơn mà còn nổi giận vì đối phương xen vào chuyện riêng của mình: "Cậu cút cho khuất mắt ông đây. Tôi không mượn con nhóc như cậu xía vào chuyện này. Biến đi, đừng mong vòi được gì từ chỗ tôi."
Lương Tuyết Mai chống hai tay bên hông, khuôn mặt cô nàng sa sầm, đen kịt như đít nồi. Cô có lòng tốt giúp đỡ Trình Bắc Du thế mà cậu ta còn lên giọng được. Lương Tuyết Mai vừa cứu Trình Bắc Du một mạng, tuy nhiên đối phương dường như chẳng cảm kích cho lắm.
Vốn định mặc kệ Trình Bắc Du, tuy nhiên, khi thấy chàng thiếu niên trước mắt lê lết bước đi, máu chảy ngày càng nhiều, gương mặt trắng bệch chẳng có lấy giọt máu nào, Lương Tuyết Mai chỉ đành liều mạng xông lên tóm lấy tay Trình Bắc Du, thở dài ra một hơi, quyết lôi cậu ta đến bệnh viện.
Trình Bắc Du định chống trả, Lương Tuyết Mai ngay lập tức trừng mắt lườm người bên cạnh: "Cậu nghĩ mình khỏe lắm hả? Tưởng tôi muốn giúp cậu chắc. Im miệng ngay, theo tôi đi, nếu không tôi đập cho cậu một trận bây giờ. Trình Bắc Du, đừng tưởng tôi sợ cậu nhé! Đợi đến khi tên nhóc nhà cậu trở về bình thường, tôi sẽ tính với cậu cả gốc lẫn lãi." Cô hằn học đe dọa, vẻ mặt như thể sắp sửa ra tay đánh người vậy.
Đúng là cái tên thần kinh.
Lương Tuyết Mai thầm mắng.
Cô cố gắng hít thở để bản thân bình tĩnh chứ cô sắp ra ray đập cậu ta một trận rồi.
Ai kia tỏ ra cực kỳ bất mãn, hừng hực lửa giận trừng Lương Tuyết Mai, hận chỉ muốn ra tay giết người, nhưng hiện tại, Trình Bắc Du nào phải đối thủ của cô. Nên cậu chỉ đành ngoan ngoãn để Lương Tuyết Mai lôi mình đi, hậm hực mà chẳng thể phát tiết.
Đến bệnh viện, bác sĩ vừa băng bó vừa nhắc nhở: "Chàng trai này, ở độ tuổi của cậu thì nên tập trung học hành đi, làm sao để bản thân bị thương nghiêm trọng thế? Bạn gái cậu hình như đang rất lo cho cậu đấy. Còn cha mẹ nữa, thanh niên các cậu nên tu dưỡng chút."
Đương nhiên ai cũng biết bạn gái ở đây đang ám chỉ ai.
"Bác sĩ, cháu không phải bạn gái cậu ta đâu. Chúng cháu chỉ học cùng lớp thôi." Lương Tuyết Mai giải thích, cô đoán rằng Trình Bắc Du đương nhiên nhận ra mình là bạn cùng bàn với cậu ta.
Trình Bắc Du khó chịu ra mặt, lườm người bên cạnh, thậm chí còn chẳng để yên cho bác sĩ xử lý vết thương. Lương Tuyết Mai gầm gừ nhắc nhở, tiến đến cộ cho Trình Bắc Du một nhát: "Ngoan ngoãn ngồi im cho tôi! Cẩn thận tôi đập cho cậu lên bờ xuống ruộng."
"..." Điên mất thôi.
Vẻ mặt Trình Bắc Du hiện tại viết rõ bốn chữ ấm ức tổn thương.
Xong xuôi mọi chuyện, bác sĩ dặn dò cả hai người: "Thời gian này nên tránh đụng vào nước nhé! Mỗi ngày đến bệnh viện thay băng một lần. Tôi kiến nghị cậu nên ở đây vài hôm để chúng tôi quan sát, tránh những tình trạng dị thường xảy ra."
"Không thích. Tôi về đây." Trình Bắc Du ngang ngược mở miệng.
Cậu ta định đứng lên thì bị Lương Tuyết Mai ấn xuống: "Nghe thấy chưa? Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn. Tôi về trước, lát tôi sẽ liên hệ cho người nhà cậu tới, đừng để tôi mang danh kẻ giết người."
Trình Bắc Du hừ lạnh, ánh mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu, đợi sau này cậu ta nhất định tìm con nhỏ trước mặt tính sổ.
Xử lý xong xuôi mọi chuyện ở bệnh viện, Lương Tuyết Mai về nhà, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng ba người đang thân thiết bên nhau cười nói rất vui vẻ.
"Chị à, chị về rồi sao? Mau tới đây ăn cơm cho đỡ mệt."
Lương Tuyết Mai khựng lại bởi tiếng gọi vang lên bên tai mình, cô đã cố gắng lơ đi cảnh tượng vừa rồi, trở về phòng sau khi trải qua khá nhiều chuyện thì đối phương bất chợt lên tiếng. Nhìn cô ta ngoài mặt ngây thơ trong sáng nhưng thực chất bên trong vô cùng tâm cơ đang tìm cách chì chiết, hạ bệ Lương Tuyết Mai.
Cô gái vừa lên tiếng chính là Lương Triều Lan, em gái ruột với Lương Tuyết Mai, cũng tức là nữ chính trong câu chuyện được tác giả xây dựng. Lương Tuyết Mai chẳng thích dây dưa nhiều với đứa em gái này, bớt rước phiền phức được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Nhắc đến Lương Triều Lan, cô ta đúng chất thuộc dạng thiên chi kiêu tử*, mọi người xung quanh ai nấy đều yêu mến. Càng nghĩ, Lương Tuyết Mai càng thấy bất công cho nguyên chủ bởi sự thiên vị của tác giả. Dành tất cả những điều tốt đẹp cho nữ chính, còn nguyên chủ thì ôm hết những gì xấu nhất. Đã thế nguyên chủ còn chẳng được ba mẹ yêu thương, thậm chí họ còn ghét bỏ bởi thành tích học tập của con gái mình quá tồi tệ nữa. Lương Triều Lan thì được cưng như báu vật.
Càng nghĩ càng bực mình.
Lương Tuyết Mai hoàn toàn phớt lờ em gái mình, cô tính đi thẳng về phòng luôn nhưng bị mẹ gọi lại: "Mày bị điếc à? Triều Lan vừa nói chuyện với mày đấy. Qua đây ăn cơm nhanh còn dọn dẹp. Em gái mày cần không gian sạch sẽ để học tập."
Cô cười khẩy, bất đắc dĩ tiến về phía bàn ăn.
Lý do lý trấu, phòng cô ta để trưng à? Chẳng qua Lương Triều Lan đang kiếm cớ gây sự với cô nên mới lắm chuyện.
Ngồi xuống, Lương Tuyết Mai muốn tập trung ăn cơm, tuy nhiên dường như người bên cạnh vẫn chưa muốn để cô yên thì phải.
Lương Triều Lan liên tục bày bằng khen ra trước mặt ba mẹ, dịu dàng cười: "Ba, mẹ, con được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi tỉnh rồi. Bằng khen này là con vừa đoạt được giải ba Olympic môn Anh ạ! Tiền thưởng lát nữa con sẽ đưa cho mẹ."
"Lan Lan nhà ta giỏi quá. Đúng là không uổng công ba mẹ kỳ vọng vào con. Cố gắng lên, đoạt giải cao sẽ được các trường đại học tuyển thẳng đấy. Họ nhà mình chưa ai đỗ được đâu."
"Dạ!"
Lương Tuyết Mai ngồi một bên hệt như kẻ dư thừa, cô sắp phát điên rồi. Gọi cô qua đây xong bắt đầu khoe thành tích, đây rõ ràng là đang tính hạ bệ Lương Tuyết Mai xuống dưới chân đây mà. Cô ta bằng tuổi Lương Tuyết Mai, thế nhưng sinh sau nên trở thành em, mà Lương Triều Lan hình như có ác cảm với cô lắm.
Mặc kệ cô ta.
Lương Tuyết Mai chẳng chút hứng thú đối với đứa em gái hay ra vẻ đấy.
Vốn dĩ mọi chuyện rất chia sẻ bình thường nếu mẹ cô chẳng lôi Lương Tuyết Mai vào, bắt đầu so sánh, mỉa mai cô: "Cùng một mẹ sinh ra, cùng tuổi, cùng sinh nhật một ngày mà sao khác nhau thế nhỉ? Triều Lan thì thông minh xuất sắc, còn ai kia chẳng biết cố gắng, lúc nào cũng đội sổ toàn trường. Đi họp cho con bé mà xấu mặt luôn đấy. Nếu như Tuyết Mai bằng một phần ba Triều Lan thì bà già này sẽ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc."
"Kìa mẹ, chị đã cố gắng lắm rồi, chẳng qua với chị nó khó quá thôi." Lương Triều Lan ngoài mặt tỏ ra vô cùng cảm thông nhưng thực chất chỉ đang mỉa mai người chị đang ngồi ở bên cạnh.
Lương Tuyết Mai hít một hơi thật sâu, cô đặt đũa xuống bàn, ngẩng đầu lên, cười nhạt: "Mẹ à, mẹ khỏi cần móc máy con. Con gái út của mẹ là giỏi nhất, con làm sao sánh bằng nó được."
Lương Tuyết Mai cực kỳ ghét khi bị so sánh với người khác.
Năng lực Lương Tuyết Mai có thừa, nhưng chưa bộc lộ ra bên ngoài, để đứa em gái được đà lấn lướt, cô chỉ muốn yên ổn thôi, đừng động đến cô, cẩn thận Lương Tuyết Mai điên lên thì mọi chuyện coi như xong.
"Mày ăn nói với tao kiểu gì đấy. Chẳng có chút tôn ti trật tự nào." Mẹ Lương tức giận đỏ cả mặt, đập tay xuống bàn, quát: "Tao nói bộ không đúng à? Mày thử được như một phần giống Triều Lan xem. Cho mày đi học đúng là phí tiền phí của." Bà đay nghiến Lương Tuyết Mai đến tột cùng.
Lương Triều Lan vội vàng kéo tay bà: "Mẹ à, đừng tức giận với chị. Con sau này sẽ cố gắng bù cho chị ấy mà. Hơn nữa, con sẽ ráng kèm cho chị, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi."
"Bớt giả nai hộ cái." Lương Tuyết Mai khoanh tay trước ngực, khóe môi bất giác cong lên, nhàn nhạt mở miệng: "Cô nghĩ mình đủ tuổi dạy kèm cho tôi? Em gái à, tôi thấy nếu như cô rảnh thì nên về xem lại bài thi kia kìa. Bài thứ ba, tờ thứ hai, lỗi sai cực kỳ cơ bản. Sai lầm này còn đòi vào đội tuyển quốc gia. Chưa hết, bài nào cô cũng mắc lỗi rất ngu nên chỉ được giải ba thôi đấy."
Lương Tuyết Mai hoàn toàn vượt trội hơn, làm gì có chuyện cô để Lương Triều Lan dạy kèm. Với cái đống bài thi mang ra khoe kia toàn mắc lỗi ngớ ngẩn, còn tưởng Lương Triều Lan thế nào nữa chứ!
Đối phương sợ mất mật, lắp ba lắp bắp: "Chị… chị…"
"Mày đủ chưa đấy?" Mẹ Lương quyết tâm bênh vực con gái cưng đến cùng, lớn tiếng chỉ trích: "Lương Tuyết Mai, em mày có ý tốt mày còn chẳng chịu nhận mà nói ra những lời như vậy. Thành tích đội sổ không biết cố gắng, tao rất thất vọng về mày."
Lương Tuyết Mai chán chả buồn đáp lời.
Đến khi ba Lương lên tiếng mọi chuyện mới lắng xuống: "Đừng cãi nhau nữa, để hàng xóm nghe thấy thì có ra thể thống gì không?"
Bên cạnh, Lương Triều Lan cả người cứng đờ, cô ta bàng hoàng cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, hoảng hốt tột độ vì khó tin Lương Tuyết Mai có thể nhìn ra những lỗi sai cơ bản mà cô ta mắc.Lương Tuyết Mai trở nên thông minh rồi sao, cô ta không muốn chút nào.
Giải nghĩa: thiên chi kiêu tử*: con cưng của trời.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play