Hai giờ sáng:
Trong không gian bao trùm một màn yên tĩnh. Căn phòng nhỏ lại hiện lên trái ngược lại với không khí xung quanh.
Tiếng thở dốc càng lúc càng mạnh mẽ, người đàn ông cao lớn lúc này đã loã thể, phơi bày ra từng múi cơ rắn chắc, ẩn hiện sau lớp màn đêm buông thả. Hắn tựa như hoá rồ, đôi mắt rực cháy chưa một lần rời khỏi thân nhỏ ốm yếu đang bị hắn dày vò không biết bao nhiêu lần.
Từng cú thúc mạnh bạo, từng dấu hôn dường như in sâu vào trong da đứa trẻ. Cẩn Du lấm tấm lau đi những giọt mồ hô li ti nhễ nhại trên gương mặt, chịu đựng đầy đủ sự hành hạ của ông thầy biến thái, sau cùng cậu có lẽ đã ngất đi. Hoàn toàn để bản thân chìm sâu trong khoái cảm, mặc cho hắn vẫn tiếp tục càng quấy vào nơi tận cùng của trái cấm.
Mỗi một lần luân động, cơ bụng của cậu lại quặn thắt, co rúm, chịu đựng hai bàn tay to lớn siết chặc lấy eo, kéo khoảng cách lại gần.
Chương Hiên dường như vẫn còn muốn thêm nữa, ngọn lửa ám muội toả ra khiến hắn không đủ tỉnh táo để nhận ra vật nhỏ đã ngất xỉu.
Tiếp tục ngậm lấy phần nhủ hồng nhấp nhô trên phần ngực phẳng lì của cậu, đôi mô sưng phù cùng vành mắt ương ướt tựa đang câu dẫn hắn lún sâu.
“Chết tiệt! Ước gì tôi có thể khiến thời gian ngưng động lại!”
———————
Một tháng trước:
“Du, chuyện trường lớp như thế nào rồi, con đã thấy quen chưa?”
Cẩn Trần tay cầm tách cà phê ấm, gương mặt nghiêm nghị hỏi cậu, mắt vẫn luôn chăm chú vào tờ báo chứng khoán.
“Vẫn… vẫn ổn, có quen một vài bạn học khá tốt bụng.”
Hai ngón tay Cẩn Du tựa như bị tác động, liên tục ma sát.
Cậu không dám nói với ông về việc cậu bị toàn trường cô lập, vì cậu sợ sẽ làm phiền đến ông. Đối với Cẩn Du mà nói, cậu chính là kiểu người không thể bộc lộ ra những cảm xúc thật ra bên ngoài, luôn luôn chọn cách chịu thiệt để giải quyết vấn đề.
Có lẽ chính vì cái tính nhút nhát, sợ hãi đám đông này của cậu, Cẩn Du chưa một lần trãi nghiệm cảm giác có bạn trong suốt thời gian dài.
“Nếu vậy thì tốt, lát nữa ta sẽ bảo trợ lý hạ đưa con đi.”
Nói rồi, Cẩn Trần không nhanh không chậm khoác chiếc áo vest lên người, trước khi đi còn không quên xoa đầu, dặn dò đứa con trai: “Học cho tốt vào, đừng quên cách mà con bước chân vào ngôi trường đó như thế nào.”
Cẩn Trần nói đúng, cậu chính là nhập học vào ngôi trường danh giá bậc nhất thành phố bằng tiền!
Một số tiền đắt đỏ chỉ để con trai được xứng danh ở một nơi mà vốn dĩ học lực của cậu còn không đủ.
Có lẽ là vì danh dự của công ty chăng!?
Cẩn Trần không thể chịu được nhưng lời bông đùa từ dư luận về việc Cẩn gia có một đứa con trai khờ khạo, học lực kém chỉ biết đâm đầu vào thú vui xa xỉ!?
Hừ, quả nhiên thứ đáng sợ nhất chính là miệng đời thiên hạ. Một đứa trẻ đến cả rượu còn chưa nếm qua một lần, vậy mà chỉ bằng những lời nói không có chứng cứ, Cẩn Du cư nhiên trở thành một tiểu thiếu gia ăn chơi tát quái, tiêu xài hoan phí.
Đến cả học lực cũng dùng tiền mà mua!!
Cứ như vậy, lời đồn về cậu ngày càng đi xa. Ngày nhập học còn chưa đến, Cẩn Du đã gây nên nhiều thị phi đến mức trở thành trung tâm bàn tán của cả trường.
“Thiếu gia?”
Nghe được trợ lý Hạ gọi, Cẩn Du bất giác thoát khỏi vài phút trầm tư.
Cậu ngẫn người một lúc, sau đó chỉ đành thở dài uống hết ly sữa trên bàn, nhanh chóng xách cặp lên xe đến trường.
Trên còn đường tấp nập người đi qua lại, ánh mắt của cậu bắt đầu chú ý đến một của hàng sách quen thuộc.
Đó là nơi cậu vẫn thường ghé đến mỗi khi gặp chuyện buồn, là nơi bí mật cậu không muốn bất kỳ một ai biết đến nó.
Cậu không muốn bị người khác hiểu nhầm, mặc dù sách cậu đọc đa phần đều liên qua đến đồng tính luyến ái, nhưng cậu đích thị là trai thẳng.
Gu bạn gái của cậu còn là những chị gái cái nét mặt thanh thoát, dáng người mảnh khảnh. Phải là một cô gái biết yêu bản thân, và một trăm phần trăm không được phản bội cậu.
Cẩn Du luôn nghĩ rằng tiêu chuẩn của cậu thật sự rất đơn giản, tuy vậy nhìn chung vẫn chưa thể tìm được một người vừa ý, nên suốt một thời gian dài, cậu vẫn chưa có một mối tình đầu.
“Có lẽ mình nên giành chút thời gian để đến tiệm sách.”
Nghĩ ngợi một hồi, trợ lý Hạ đã đưa cậu đến trước cổng trường.
Đúng là một khung cảnh tẻ nhạt chán ngắt!
Cẩn Du hít sâu một hơi, lê cái thân mệt mỏi bước xuống xe, đi vào phòng học.
Đã qua hai tuần học cậu chuyển đến đây, vậy là lời đồn và những lời nhận xét vẫn chưa nguôi ngoai.
Cậu ghét tất thẩy ánh mắt của bọn họ, ghét cách mà họ nhìn cậu như một sinh vật lạ, ngày ngày bu quanh dò xét.
“A”
“Cậu là anh chàng thiếu gia nổi tiếng đúng không?”
Cẩn Du theo tiếng gọi quay đầu lại nhìn, vừa hay đập vào mắt cậu chính là một gương mặt bị phóng đại lên gấp hai lần.
Như thể mũi của cả hai sắp chạm đến nhau, Cẩn Du giật bắt nhanh như cắt đã đẩy mạnh cậu thanh niên kia ra, kéo dài khoảng cách cả hai ra một đoạn.
“Ha!” Cậu thanh niên lần đầu tiên bị người khác xô đẩy xuýt thì mất mặt trước bạn học, tâm tình có chút thoáng bồn chồn, ánh mắt nhìn Cẩn Du cũng không khỏi thay đổi: “Vừa gặp đã muốn đẩy người khác rồi sao? Cậu quả thật thú vị hơn lời đồn nhiều đấy.”
Cẩn Du thận trọng nhìn chàng thanh niên xa lạ trước mắt.
Gương mặt thư sinh, đôi mắt màu lục nhạt cùng mái tóc vàng cháy dường như đôi phần khiến cậu ấn tượng, tựa như đã gặp nhau ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ được rốt cuộc là gặp ở đâu.
Cậu trầm tư suy nghĩ một hồi, vẫn kết luận nên mở miệng trước.
“Bạn học, chúng ta có quen nhau?”
Nghe được lời nói này, chàng thanh niên bỗng “ồ” lên một tiếng, rồi sau đó không khỏi kinh ngạc nắm chặc lấy hai bả vai cậu.
Rung lắc “Cẩn Du đại thiếu gia! Cậu thật sự không nhớ tôi là ai sao?”
“Xin lỗi, t… tôi không nhớ đã gặp cậu ở đâu.”
Hai bã vai cứ như bị bóp nát, Cẩn Du dãi dụa bất thành, gương mặt liền xanh lên đau đớn.
“Ưm, b… bạn học, cậu bỏ tôi ra trước, rồi chúng ta nói chuyện, có được không?”
Chàng thanh niên mặc dù vẫn đang suy tính chuyện gì đó, nhưng nhìn sắc mặt càng lúc cành xanh của cậu, bất đắt dĩ đành phải rời khỏi người cậu.
Không biết trong khoảng thời gian ngắn ngũi đó, chàng thanh niên đã nghĩ gì, nhưng ánh mắt nhìn Cẩn Du đột ngột chuyển xanh chấn vấn, thù địch.
“Được rồi, coi như cậu thật sự không nhớ ra tôi đi.” Cậu ta bắt chéo tay, nhếch môi: “ Nhưng mà phải biết đến Đường gia chứ?”
Đường gia? Cẩn Du đường nhiên biết rõ là đằng khác.
Đường Nhậm Luân, chủ tịch tập đoàn Đường thị, ông ta với gia đình Cẩn Du chính là bạn bè, là đối tác quan trọng trên thương trường. Với cha cậu còn là bạn bè chí cốt.
Nghe nói gia đình Đường gia có hai người con, một nam một nữ, đứa con gái đã lập thất, hiện đang sinh sống cùng chồng của mình ở Mĩ.
Đứa con trai còn lại, hình như nghe đồn đã về nước. Nếu vậy, người thanh niên trước mặt cậu có thể là Đường Uy!
“Cậu… cậu là Đường Uy thật sao!?”
Cẩn Du há hốc mồm như không tin, vì nếu cậu nhớ không lầm, cha cậu từng nói Đường Uy năm xưa ra nước ngoài sinh sống chỉ mới tròn năm tuổi, mà lúc đó cậu đã bảy tuổi rồi, năm vừa tròn sinh nhật cậu cũng là lần cuối hai người gặp nhau.
Nếu vậy, chuyện đó thật khó tin khi Đường Uy đang đứng trước mặt cậu với thân phận bạn học.
Đôi má ửng đó, mắt nhìn không chớp của cậu nhìn trông như một đứa trẻ vậy.
Đường Uy thầm nghĩ: “Trông chẳng khác gì lúc bé.”
“Ừm, thế nào? Bao lâu không gặp, tôi nhớ cậu… à không! Là nhớ anh lắm đấy.”
Thời gian hai người xa nhau đúng thật là rất lâu, nhưng để nhớ hết những kỷ niệm đẹp với cậu em thuở nhỏ này.
Cẩn Du vẫn rất mơ hồ.
Biết Cẩn Du thật sự vẫn còn giữ khoảng cách với mình, Đường Uy nhanh chóng tiến lại, ôm cậu vào lòng, miệng còn không quên thủ thỉ: “Chỉ mới vài năm trôi qua, không ngờ gặp lại, anh lại trở thành một tên khốn ăn chơi như vậy.”
Lời nói châm biếm của cậu như cố tình nâng cao giọng, để không chỉ Cẩn Du, mà ngay cả những người xung quanh nghe qua cũng không ít buôn lời bàn tán.
Chỉ có điều, tâm tình Cẩn Du lúc này đã quen với những đặt điều. Cậu không trách Đường uy buông lời khó nghe, chỉ đơn thuần đẩy cậu ta ra, nhẹ nhàng đáp: “C… cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi bây giờ vẫn đang rất tận hưởng.”
“Tận hưởng?!” Đường Uy nheo mắt, cậu ta không ngờ một người yếu đuối như Cẩn Du lại có thể nói ra những lời như thế.
Mà không chỉ lời nói thôi không đâu, đến cả cách Cẩn Du đối diện với những lời châm chọc đó, cũng vô cùng bất cần, tựa như còn chẳng xem Đường Uy vào trong mắt.
“Chết tiệt, sao anh ta dám!!”
Cẩn Du trầm mặt nhìn cái biểu cảm mếu mó của Đường Uy, không nhịn nổi cảm thấy sảng khoái, mặc dù để nói ra được những câu khiêu khích đó, cậu đã phải dũng khí lắm mới có thể làm được.
Hai người cứ vậy lướt qua nhau, Cẩn Du vẫn rất thận trọng, cả người căng thẳn lướt qua Đường Uy, rời xa khỏi hành lang đông đúc mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại thì, năm xưa khi quen biết Đường Uy, cậu ta chỉ là một cậu bé ăn bận loè loẹt, tuy thích ra vẻ nhưng lại rất bám lấy cậu trêu chọc. Năm đó Cẩn Du hiền lành không chấp nhặc đứa trẻ Đường Uy, bị cậu trêu chọc cũng không dám đi nói lại với cha.
Đặt biệt lúc đó còn có chị của Đường Uy, một cô chị gái sành điệu, tính tình tiểu thư không ai dám chọc. Cẩn Du cho dù có được dặn không được tiếp xúc quá gần với chị ta, nhưng chỉ cần đụng mặt nhau, chắc chắn sẽ sảy ra ẩu đả, mà đa phần đều là chị ta ra tay đánh trước, thấy người đến liền ngã ra đổ tội cho cậu.
Ký ức đau buồn nhất chính là chiếc áo đẹp chưa mang ra ngoài khoe đã bị hai chị em nhà họ Đường xô đẩy xuống hồ cá. Cẩn Du cả người ướt nhẹp chạy về tố cáo với cha, nhưng lời chưa mở thì hai chị em nhà đó đã khư khư bước trước một bước, cùng Đường Nhậm Luân và cha cậu đối đáp vui vẻ.
Mặt khác, cậu lại bị mắng một trận vì không biết bảo vệ thân thể. Để bản thân bị ướt, xong tối đó cậu đã sốt rất nặng, cả cơ thể lấm tấm đầy mồ hôi nhễ.
Không ngờ mới đó thôi, cậu và Đường Uy lại có cơ hội gặp lại trong hoàn cảnh này.
Mặc dù hiềm khích vẫn ở đó, nhưng chí ít đối với Cẩn Du, Đường Uy vẫn là một trong số ít người để tâm đến cậu.
Cẩn Du đã quá cô đơn trong chính ngôi trường này, thân thích với bạn học dường như là một điều xa xỉ. Tuy nhiên bị cô lập đều có lý do của nó, cậu hận vì sao không thể tỏ ra lạc quan nhất khi đối mặt với những chất vấn từ dư luận, lại trốn trách tự nhận hết mọi lời đặt điều về mình.
Cẩn Du nghĩ ngợi không ngừng, phút chốc đã đứng trước cửa lớp. Vẫn như mọi khi, trước khi thật sự đẩy cửa đi vào, Cẩn Du luôn hít sâu một hơi, lấy lại dũng khí yếu ớt mới dám đẩy cửa.
Đúng như dự đoán của cậu, ngay khi nhìn thấy cậu xuất hiện, mọi cuộc bàn luận trước đó đều dập tắt ngay tức thì. Dường như là đang bàn tán về cậu, cũng có thể vì chuyện lúc sáng nên nó đã trở thành một đề tài mới.
Cẩn Du rất nhanh đã quen với tình huống này, sắc mặt không hề đổi sắc, mặt khác còn tỏ ra không quan tâm bước về phía chỗ ngồi, yên phận móc điện thoại ra xe tin tức.
Chỉ có điều cậu vừa đặt mông xuống ghế, chất dính nhớt ngay tức thì khiến cậu nhận ra ghế có vấn đề.
Cẩn Du thận trọng đưa tay ra sau mò mẫn.
Là kẹo su của ai đó cố tình quẹt vào ghế cậu!
Mặt cậu bắt đầu xanh lên, không khí ảm đảm trong phòng học cũng bắt đầu có dấu hiệu sôi nổi, họ biết người làm ra những điều tồi tệ này là ai, và đương nhiên cũng rất hưởng thụ nhìn biểu cảm sợ hãi của cậu.
Đúng là một màn đáng xem!
Chết tiệt! Lát nữa chính là thời gian cậu lên thuyết trình, nhưng bây giờ chiếc quần của cậu lại gặp vấn đề. Cẩn Du tựa như chú chuột nhỏ không biết nên làm gì, cậu không dám đứng dậy, mọi ánh mắt dòm ngó kia hệt như đang cố nắm bắt từng khoảng khắc xấu hổ của cậu.
Là Diêu Linh, chính ả ta là người đã chủ mưu hại cậu.
Nhìn mà xem, bây giờ ả còn đang rất ung dung đứng tựa vào cửa, gương mặt vô cùng thích thú khi nhìn bộ dạng của cậu.
“Tại sao cậu lại làm vậy?!”
Cần Du xanh mặt nhìn người con gái đang tiến về phía mình. Ả nhướng mày, gương mặt thanh tú nghiêng sang một bên, vừa thanh nhã, vừa quyến rũ.
Ả không vội vàng giải thích, vuốt nhẹ mái tóc dài thành sóng, ung dung đáp lại cậu: “Cẩn Du đại thiếu gia, thường ngày ở bên ngoài cậu là người như thế nào tôi không quan tâm, nhưng cậu liệu hồn đừng rũ rê người đàn ông của tôi vào con đường của cậu?!”
Ả nhấn mạnh câu cuối, gương mặt dày cộp phấn son như phóng đại trước Cẩn Du, ả không nhanh không chậm thả lỏng lại cơ mặt, yểu điệu nói: “ Cậu biết vì sao tôi có lá gan này không?”
Cẩn Du không mở lời, ả lại nói tiếp: “Vì tôi biết cả đời này cậu cũng sẽ không có gan đi tố cáo tôi!”
“Ha, Cẩn đại thiếu gia như cậu đừng tưởng có gia thế mà tác oai tác quái, nhìn lại bản thân cậu đi! Đến cả học lực còn dùng đến tiền, cậu nghĩ cậu xứng đáng ngồi ở chỗ này sao??”
Diêu Linh nói đúng, cậu vốn không xứng ngồi ờ đây, càng không có thân phận gì ngoài cái danh Cẩn đại thiếu gia vô học nhà họ Cẩn. Nếu bước vào ngôi trường này là cái tội, vậy có lẽ, sinh ra trong đời này, cậu còn phạm phải tội lớn hơn.
Nhìn Cẩn Du cứ ngồi đần không chịu nhúc nhích, Diêu Linh cũng còn tâm trạng nói lí tiếp với cậu.
Hất váy, ả bực bội rời khỏi lớp học: “Hừ, lời cần nói cũng đã nói hết, cậu liệu đừng có lại gần Đường Uy của tôi!”
Thì ra là bạn gái của Đường Uy, chả trách, tính nết lại giống nhau.
Nghĩ một hồi, Cẩn Du đành phải xách cái quần dính bả kẹo su ra khỏi lớp, dùng đại một cuốn sách che vết bẩn dính ngay mông rồi cúi gầm mặt đi đến nhà vê sinh tẩy rửa.
Hết bạn gái lại đến bạn trai, Cẩn Du như khóc trong lòng nhìn một đám tốp năm tốp bốn trong đó có Đường Uy đang bông đùa trên dãi hành lang.
Đúng là oan gia ngỏ hẹp! Cẩn Du thở dài một hơi, thận trọng không phát ra tiếng, âm thầm siết chặt cuốn sách lướt qua đám Đường Uy.
Chỉ có điều Cẩn Du có trốn cách nào cũng không vượt qua được ánh mắt Đường Uy, cậu ta rất nhanh đã bỏ lại đám bạn, chạy đến choàng vai cậu một cách thân thiết.
“Cẩn đại thiếu gia, điệu bộ rụt rè của anh là sao đây?” Đường Uy nheo mắt vỗ nhẹ vào mông cậu, ngờ vực hỏi: “Không lẽ, anh cũng tới tháng?”
Nói rồi, cậu ta cũng không quên nhìn xuống thăm dò biểu cảm của Cẩn Du, xác nhận lời trêu đùa của mình có ảnh hưởng đến cậu hay chưa.
Chỉ là Đường Uy thật không ngờ, vật nhỏ như vậy mà đã khóc.
Nước mắt Cẩn Du cứ như bị tác động mà tuôn trào, hai khoé mắt sưng phù đỏ ửng, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Tuy vậy vật nhỏ cũng rất có thể diện, cậu nhanh chóng lau đi nước mắt của mình, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, hất mạnh tay Đường Uy rồi nhanh chân rời khỏi đó.
Trông Đường Uy bây giờ cứ như người mất hồn vậy, chưa bao giờ cậu ta nhìn thấy Cẩn Du khóc lớn, dù cho trước đây có bị chị gái cậu ta tra tay độc ác hơn rất nhiều, nhưng để thấy đứa trẻ này rơi nước mắt vì tủi thân, quả là rất hiếm.
Đường Uy lúc này hệt như bị mất khống chế, cậu ta chạy lên, níu chặt lấy tay Cẩn Du, gương mặt bàng hoàng xen lẫn đau xót, gã thều thào nói: “Cẩn Du, lúc sáng tôi chỉ nói có mấy câu, anh như vậy mà thật sự đã khóc?!”
Cẩn Du không nói cũng không thèm quay lại nhìn cậu ta, nhưng đứng một lúc vẫn lí nhí đáp lại: “Đường Uy, từ giờ tôi không muốn gặp rắc rối, nếu cậu còn xem tôi là bạn. Xin cậu, đừng làm phiền đến tôi!”
Giọng Cẩn Du lúc này rất run, sự sợ hãi của cậu đều hiện rõ trên từng câu cậu nói ra. Tuy vậy, Đường Uy vẫn không thể nào hiểu nổi, rối cuộc bản thân gã đã sai ở đâu, lại để cậu nổi giận muốn xa lánh gã như vậy.
“Cẩn Du, lúc sáng là do tôi quá lời, cậu đừng để bụng.”
Chưa nói hết cậu, Cẩn Du đã nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Đường Uy, rảo bước chạy đi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play