Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 1: Nhịn nhục

Một đoàn người mặc đồ đen vây kín một quán nước nhỏ, người đi qua lại hầu như không thể thấy được bên trong đang có chuyện gì.

Dù tò mò họ cũng không thể biết được lý do một quán nước nhỏ tại sao lại có nhiều người tới vậy.

“Cậu chủ, mong cậu suy nghĩ lại…”

Một người đàn ông chạc hơn bốn mươi tuổi đang đứng cúi đầu trước một chàng trai trẻ tầm vừa mới hơn hai lăm tuổi.

Thái độ của người đàn ông kia vô cùng cung kính, một thân vest đen, vẻ mặt nghiêm túc, khom lưng chín mươi độ, sự thành kính này không thể dùng hai từ chân thành để hình dung.

“Tôi không về. Cũng không chấp nhận thứ gì từ người nhà họ Vương các người, từ lúc các người coi tôi như con chó ghẻ mà bỏ rơi tôi, thì ngay từ lúc đó tôi đã không còn là gì với các người nữa rồi.”

Vương Đông Quân lạnh nhạt nói.

Nhìn dáng vẻ của anh hiện tại, trên người một bộ đồ thun rẻ mạt là hàng khuyến mãi ngoài lề đường, gương mặt có chút tiều tụy.

Ai mà biết đây chính là con trai thứ của đại gia tộc họ Vương, một gia tộc quyền thế giàu có nhất nhì đất nước Phổ Hoa này chứ.

Chỉ vì đứa cháu trưởng kia, cũng là người anh trai quý hóa của anh được lòng bà nội, cho nên anh mới bị anh ta dùng đủ mọi cách hãm hại.

Cho đến khi bị lưu lạc thê thảm, gia tộc chối bỏ thì anh ta cũng không tha cho Vương Đông Quân.

“Cậu chủ, ông chủ bệnh nặng e là lành ít dữ nhiều, đại thiếu gia… đi tù còn chưa biết kết quả. Cả nhà họ Vương chỉ còn lại cậu… xin cậu chủ chủ trì đại cục.”

Người đàn ông kia nói ra từng lời vô cùng thành khẩn.

“Thì sao? Tôi chỉ là một con chó vô dụng, bây giờ cũng chỉ là tên ăn nhờ ở đậu, có gì mà phải quỵ lụy. Nói với bà nội, tôi không cần!”

Nói xong Vương Đông Quân đứng dậy, không quên ôm lấy hộp quà mới mua.

Biểu thị vô cùng trân trọng.

Mọi người đứng cạnh định đỡ giúp anh, nhưng bị anh lạnh nhạt từ chối.

“Quà của bà tôi, các người đừng động vào.”

Vương Đông Quân ở rể nhà họ Hạ đã ba năm rồi, cũng may mắn nhờ có ông nội Hạ che chở mà giờ anh đã có thể yên ổn sống qua ba năm.

Hôn nhân anh cùng Hạ Niệm Chân chính là do ông nội Hạ chỉ định trước lúc lâm chung, nhớ lúc đó cả thành phố Hoa Hình chấn động không thôi.

Ai không biết Hạ Niêm Chân là đệ nhất mỹ nữ thành phố này, lại lấy một tên vô danh tiểu tốt.

Qua nhiều năm, nhà họ Hạ tuy chẳng ai coi trọng anh, xem anh như kẻ phế vật, nhưng anh cũng không một câu oán trách.

“Cậu chủ, cậu chẳng lẽ chấp nhận mang danh một kẻ phế vật như vậy?”

“Tôi đã gửi cho cậu danh sách các sản nghiệp mà cậu có thể thừa hưởng và trực tiếp quản lý. Tôi xin cậu chủ suy nghĩ lại.”

Người đàn ông kia không hề ngẩng đầu lên, chỉ cúi người tôn kính với Vương Đông Quân mà nói.

“Tôi yêu vợ tôi, tôi thấy xứng đáng thì đó là xứng đáng.”

Nói xong anh rời đi.

Thật ra anh cũng có lung lay, chỉ là anh hiểu điều gì là quan trọng với bản thân.

Về tới biết thự nhà họ Hạ, sảnh chính đã đầy đủ họ hàng, chỉ chở ra nhà hàng hạng sang dự tiệc.

Bà nội Hạ đang tươi cười ngồi ở giữa nhận lời chúc, gương mặt lộ ra vẻ hài lòng.

“Bà nội, con…”

“Ồ, đứa ở rể phế vật kia cũng tới sao? Lại còn mang gì thế kia?”

Khi Vương Đông Quân vừa lên tiếng, đã bị Hạ Bân Úy lên tiếng chế nhạo.

Hắn ta trước giờ nhìn không thuận mắt Hạ Niệm Chân, sau khi cô lấy một tên vô danh tiểu tốt, Hạ Bân Úy cũng xem như ngày ngày dùng Vương Đông Quân để đả kích Hạ Niệm Chân.

Vì cái gì mà ông nội Hạ luôn xem trọng cô, trong khi hắn ta là cháu trưởng Hạ gia thì lại bị bỏ mặc.

Chỉ khi ông nội Hạ mất, thì hắn mới được bà nội Hạ ưu ái, nhưng sự ganh ghét kia ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cần thấy hai người Vương Đông Quân cùng Hạ Niệm Chân, hắn không ngại chà đạp.

“Anh họ, anh nói lời quá đáng rồi đấy!”

Hạ Niệm Chân chán ngán nhìn Vương Đông Quân, nhưng vẫn lên tiếng nói đỡ cho anh, dù sao anh cũng là chồng cô.

“Anh nói gì sai sao em họ, em xem, cái chuyện một tên ở rể phế vật được Hạ gia nuôi còn không ai biết?”

Nói đến đây, Hạ Bân Úy càng không sợ ai.

Mà mặt mũi của cha mẹ Hạ Niệm Chân cũng xem như bị mất sạch.

“Bà nội, quà mừng thọ này là con tự chọn lựa, mong bà nhận… Chúc bà…”

“Nhìn kìa… đến quà cũng sơ sài rẻ mạt như thế. Không biết bà nội dùng có bị sao không.”

Hạ Bân Úy càng không kiêng nể.

Dù sao từ lúc hắn lên tiếng, bà nội Hạ cũng không cắt ngang, mà ánh mắt bà ta cũng chán ghét nhìn Vương Đông Quân.

“Để đó đi.”

Bà nội Hạ lạnh nhạt nói.

“Cháu trai của bà, nghe nói cháu mới nhận dự án lớn thành công?”

Nói xong bà mặc kệ Vương Đông Quân, quay sang Hạ Bân Úy mà nói chuyện.

Hạ Niệm Chân cũng không muốn Vương Đông Quân lúng túng đành ra hiệu cho anh ngồi gần cô.

Khi anh vừa ngồi xuống đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô.

“Hiện tại dòng họ đều ở đây, chuyện anh bị người ta lấy làm đề tài cũng không phải mới. Đừng làm tôi mất mặt, nhịn được thì nhịn đi.”

Nói xong Hạ Niệm Chân lại giữ một khoảng cách với anh.

Ba năm danh nghĩa vợ chồng, thực sự Vương Đông Quân cũng chưa từng gần gũi cô.

Mà Hạ Niệm Chân dù ra ngoài cũng rất giữ khoảng cách với anh, có lẽ cũng chỉ ngồi cạnh mà thôi.

Vương Đông Quân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Bà nội à, con đúng là có dự án lớn, cho nên lần này đặc biệt tìm loại trà Phổ Nhĩ Chín, loại lên men tự nhiên nhiều năm, hàng quý lại tốt sức khỏe của bà nội.”

Vừa nói, hắn vừa mở hộp quà, như khoe khoang cho mọi người thấy rõ.

Mọi người nghe Hạ Bân Úy nói xong thì hít hà một hơi, ai không biết Phổ Nhĩ Chín là loại trà thượng hạng, đừng nói về giá cả, công dụng, mà nói về độ khó tìm cũng xem như là quá sức với mọi người ở đây.

“Cháu trai tốt, vẫn là cháu tốt nhất, tài giỏi nhất. Hạ gia ta xem như có cháu là bà nội này yên tâm.”

Ở đây không chỉ có con cháu họ hàng Hạ gia, còn có những thân bằng quyến thuộc ở xa.

Một số khách nhân thân thuộc với Hạ gia cũng được mời tới đây trước, sau đó mới tới nhà hàng.

Cho nên đứa cháu này càng làm bà ta thêm mặt mũi.

“Một chút lòng thành của cháu, cũng không thể qua loa như ai đó…”

Nói xong, hắn ta lại nhìn ánh mắt khinh thường về phía Vương Đông Quân.

“Anh họ, anh khoe khoang thì cũng thôi đi, cần gì nhằm vào chúng tôi,”

Hạ Niệm Chân thừa biết tên anh họ này không nhằm vào cô cùng Vương Đông Quân thì chịu không được.

“Anh cần khoe khoang với kẻ vô dụng sao?”

Nói xong hắn nhếch miệng cười.

Mọi người xung quanh đều chờ xem trò hay, dù sao sỉ vả Vương Đông Quân cũng xem như là niềm vui của họ.

“Đồ của tôi xem như không đáng tiền thì sao? Vẫn hơn hàng giả của anh.”

Vương Đông Quân vừa dứt lời, cả sảnh đều rơi vào im lặng.

Không ai ngờ anh sẽ phản ứng lại như vậy.

Đây là điên rồi chăng?

Chương 2: Chèn ép

Người phản ứng lại nhanh nhất chính Hạ Bân Úy.

“Sao? Ghen ăn tức ở? Hay lần đầu nhìn thấy đồ quý lại nghĩ là đồ vỉa hè như mày hả?”

Hắn cũng không khách khí nữa, lời lẽ cay nghiệt hơn.

“Đúng vậy, Bân Úy nhà chúng tôi là thanh niên ưu tú, làm gì có chuyện tặng đồ giả.”

Lâm Thiếu Nguyệt là mẹ của Hạ Bân Úy nhanh chóng lên tiếng.

Bà ta là con dâu Hạ gia nhiều năm, luôn nhìn sắc mặt mọi người mà sống.

Gần đây con trai có chút khởi sắc, mọi người Hạ gia lại nhìn sắc mặt bà mà lấy lòng.

Cho nên, bà ta càng không muốn con trai mất mặt trước họ hàng.

Mà đồ trên tay bà nội Hạ là thật hay giả thì bà ta là người rõ nhất!

“Thật hay giả thì bà nội là người rõ nhất. Cứ để bà nội xem là biết ngay.”

Hạ Niệm Chân lên tiếng.

Cô biết tuy bà nội không uống trà đã lâu, nhưng những thứ này trong giới thượng lưu ai không nhìn qua.

Huống hồ, khi ông nội Hạ còn sống, thứ ông thích nhất là trà.

Cho nên việc phân biệt trà có lẽ bà nội Hạ rõ nhất.

Còn lý do tại sao hắn ta lại tặng đồ giả?

Vì hắn thừa biết bà nội không thường uống trà, cho nên hộp trà này sẽ không ai phẩm kỹ.

Cùng lắm là qua tay ai đó mà thôi.

Nói giả cũng không đúng!

Chỉ là hơi kém một chút so với Phổ Nhĩ Chín mà thôi.

Vương Đông Quân hơi bất ngờ khi cô lại đứng ra nói đỡ cho mình.

Như vậy anh càng có thêm động lực.

“Thưa bà nội, Phổ Nhĩ Chín là lên men tự nhiên từ tinh dầu vỏ quýt, ủ nhiều năm. Còn cái hộp trà kia của Hạ Bân Úy, có lẽ chỉ là Phổ Nhĩ Quýt thượng hạng thôi, chưa đạt tới mức của Phổ Nhĩ Chín.”

Vương Đông Quân nhanh chóng nói ra điểm khác biệt.

Thật sự người có thể phẩm trà không nhiều, dù là giới thượng lưu cũng không phải ai cũng có thể biết rõ về trà đạo hay phẩm trà.

Lúc này, bà nội Hạ hơi nhíu mày nhìn hộp trà.

Hạ Bân Úy cùng cha mẹ hắn đều lo lắng đến toát mồ hôi, biết thế không tiếc số tiền kia.

Ai bảo độ chênh lệch quá lớn chứ!

Một hộp nhỏ Phổ Nhĩ Chín bằng hơn hai mươi hộp Phổ Nhĩ Quýt.

Giá cả lên trời!

Cho nên bọn họ muốn dùng Phổ Nhĩ Quýt để qua mắt mọi người, mà họ thừa biết bà nội Hạ thường không dùng trà, cũng sẽ để hỏng hoặc cho ai đó trong họ.

Mà ai biết về trà chứ?

Ai ngờ Vương Đông Quân lại có thể chỉ rõ.

“Nhìn bề ngoài tuy giống nhau thật, nhưng trà lên men sẽ có mùi hương khác biệt, trên vỏ trà sẽ có chút bột trắng.”

Anh lại tự tin nói rõ.

“Anh họ, anh nói xem…”

Ánh mắt Vương Đông Quân hướng về phía Hạ Bân Úy.

Anh biết rõ về trà, vì từ nhỏ anh ở nhà họ Vương, những thứ trà đạo này là cơ bản nhất phải học.

Sau đó một đường bị truy đuổi, gặp được ông nội Hạ lại yêu thích trà đạo.

Cho nên chuyện phân biệt hay phẩm trà không quá khó với anh.

Chỉ là nhiều năm ở rể, làm một nhân viên bán hàng quèn, làm gì có ai tìm anh phẩm trà chứ.

Càng không ai tin thứ phế vật có thể phẩm ra trà gì!

“Bà nội, ở đây có lẽ chỉ có bà nội là hiểu rõ… thật giả ra sao…”

Hạ Niệm Chân nhìn thấy sự tự tin trong mắt Vương Đông Quân, cô lại như vô thức muốn giúp anh.

Dù gì, nhiều năm rồi, cô cũng chưa từng thấy ánh mắt đó.

“Đây chính là Phổ Nhĩ Chín!”

Bà nội Hạ còn chưa đợi Hạ Niệm Chân nói xong đã lên tiếng khẳng định!

Lúc này toàn sảnh lại bật lên tiếng cười chế giễu.

Mà cha mẹ Hạ Niệm Chân, cùng Vương Đông Quân chính là cái đích cho họ chỉ trích đến.

“Còn không biết xấu hổ phẩm trà… phẩm ra thứ phế vật.”

“Đúng vậy! Tôi không hiểu hắn lấy tự tin đâu ra…”

“Ha ha ha, chắc là kinh nghiệm bán hàng làm chuẩn đây rồi.”

Hàng loạt lời khinh miệt vang lên, không chừa cho cả nhà Hạ Niêm Chân mặt mũi.

Mà Vương Đông Quân nhìn thấy ánh mắt kia của bà nội Hạ.

Anh biết, bà ta biết đó là giả!

Chỉ là…

Làm sao bà ta có thể làm cho đứa cháu trai mất mặt được chứ!

Anh cười khổ.

Mà Hạ Niêm Chân triệt để thất vọng.

Chát!

Cô tát anh một bạt tai.

“Lần sau nhìn cho kỹ, đừng có hở ra nói linh tinh.”

Cái tát kia là cô dùng tất cả sự tức giận của mình trút vào.

Mà Vương Đông Quân nhận cái tát cũng chỉ biết cười, anh không thấy đau, bao năm qua bị sỉ nhục, bị chèn ép còn có gì chưa thấy qua.

“Mày xin lỗi anh họ đi! Đừng nhằm ngày mừng thọ của bà già này mà gây chuyện. Vui thì ở, không thích thì cút!”

Bà nội Hạ nghiêm mặt nói.

“Nhanh xin lỗi đi!”

Hạ Niệm Chân liếc nhìn anh rồi nói.

“Xin lỗi anh!”

Lúc này, Vương Đông Quân chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

Hắn từng bước lại gần anh, ghé sát tai anh.

“Mày thấy không… chắc chắn tao có tặng thứ rác rưởi gì, bà nội cũng sẽ bảo vệ tao. Mà mày… dù là thứ quý giá gì đó… cũng mãi mãi là đồ bỏ. Vì tao là cháu nhà họ Hạ, mà mày chỉ là thứ rác rưởi, không khác con chó ghẻ bị bỏ đi!”

Nói xong hắn dùng tay vỗ vỗ vai Vương Đông Quân tỏ ra bao dung rồi nói to.

“Không sao! Anh họ đây không chấp nhặt với kẻ nông cạn.”

Hắn dứt lời rồi cười ha ha rời đi.

Mà lúc này, mọi người cũng chuẩn bị ra nhà hàng dự tiệc mừng thọ bà nội Hạ.

Gia đình Hạ Niệm Chân hiểu ý bà nội Hạ, cũng không cùng đi mà chuẩn bị về nhà.

Chính lúc bọn họ muối mặt muốn về nhà, thì một đoàn người áo đen đi vào, trên tay mỗi người là những lễ vật vô cùng bắt mắt.

“Nhà họ Vương ở Đông Kinh gửi lễ mừng và sính lễ tới.”

Một người đàn ông chững chạc, giọng nói uy quyền có chút tôn trọng.

Ông ta vừa dứt lời, hàng loạt lễ vật mang tới trước mặt mọi người nhà họ Hạ.

“Đây là danh sách sính lễ và quà tặng, Hạ lão phu nhân xem qua một chút đi.”

Tuy giọng nói khách khí, nhưng có vài phần bề trên, ngụ ý không cho nhà họ Hạ từ chối.

Sau khi các mâm lễ chất đầy sảnh, người đàn ông kia tiếng lên nói.

“Ngoài ra, còn có hai trăm viên kim cương, một trăm tỷ trong thẻ đen này cùng bất động sản khu Đông của thành phố Hoa Hình sẽ theo cô dâu làm của hồi môn.”

Nói xong, ông ta đặt lên bàn bên cạnh bà nội Hạ.

“Chỉ có cô dâu được nhà họ Vương hỏi cưới mới được sở hữu, nếu không…”

Ánh mắt ông ta rét lạnh nhìn bà nội Hạ.

Bà ta trước giờ làm gì trải qua tình huống này chứ, có chút lúng túng.

“Tôi hiểu…”

“Nhưng không rõ, người được hỏi cưới là ai…”

Hạ gia trên dưới có hơn tám cháu gái đến tuổi lấy chồng, mà nhà họ Vương này không hề nói gì.

“Tất nhiên là người cậu chủ nhà họ Vương để mắt.”

Người đàn ông nói một câu không đầu không đuôi thì đã đi cùng đám người kia.

Bà nội Hạ đứng giữa sảnh lễ vật thì hơi choáng váng.

Chương 3: Quyết định

Mọi người nhìn lễ vật ngập cả sảnh lớn, các cô gái mới lớn của nhà họ Hạ càng xôn xao hơn.

“Kia là ai? Ai mà lại được một gia tộc có tiềm lực như thế cầu hôn?”

“Họ không nói rõ là ai…”

Bà nội Hạ nhìn số lễ vật kia, của hồi môn phong phú trên bàn, bà ta cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Số hồi môn trên bàn có thể nói ngang với số gia sản hiện tại của nhà họ Hạ, chứ chưa kể đến số lễ vật kia.

Đây là phô trương thân thế?

Hay là thực sự chân thành cầu thân?

Dù là thế nào, nhà họ Vương kia chắc chắn cũng hơn nhà họ Hạ gấp trăm lần, chỉ là sính lễ cùng lễ vật đã như thế.

Nếu là gia sản thực sự thì…

Bà cụ Hạ nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Đi thôi. Không nên để khách đợi lâu. Số lễ vật này tạm sắp xếp trước đi, có lẽ họ sẽ liên hệ với chúng ta.”

Dù sao khách nhân đã tới, không thể chậm trễ tiếp khách, huống hồ đây là dịp cho nhà họ Hạ có thể tiếp cận các mối quan hệ khác.

Cũng là dịp để những đứa cháu chưa lập gia đình ra bên ngoài nhắm tới đối tượng có thể giúp đỡ gia tộc.

“Bà nội, con nghĩ có vài người không nên đi, sợ làm mất mặt nhà họ Hạ chúng ta.”

Hạ Bân Úy không ngại mồi thêm ngọn lửa.

Mọi người nghe lời này của hắn thì cũng hùa theo, một phần lấy lòng Hạ Bân Úy, một phần muốn hả hê khi nhìn người khác bị mình chà đạp.

“Số sính lễ kia cũng không phải tới người có chồng như em họ hưởng rồi, mà vừa rồi may là người trong nhà, ra ngoài thì… vẫn nên cho tên ngu ngốc kia ở nhà đi thì hơn.”

Giọng nói the thé của Lãnh Thiếu Nguyệt như sợ chuyện không loạn sẽ không vui.

“Mẹ à, họ còn mặt mũi đi sao?”

Hạ Bân Úy chính là chèn ép một nhà bốn người Hạ Niệm Chân.

Dù sao trước đó ông nội Hạ còn sống rất ưu ái nhà họ, chỉ là sau này khi chỉ hôn Hạ Niệm Chân cho Vương Đông Quân thì Hạ Bân Úy như được giải tỏa.

Chỉ là hiện tại công ty kia của Hạ Niệm Chân thì hắn muốn chèn ép hẳn, một nhà bốn người họ phải bị hắn chà đạp dưới chân mới thỏa mãn.

“Bà nội…”

Hạ Niệm Chân nhìn thấy một màn này, lại nhìn thấy cha mẹ mình đang cúi cầu, cô thực sự bất lực.

Trong lòng cô tức giận không thôi!

“Bân Úy nói đúng, nhà con nên về đi. Đồ ăn ta sẽ cho người đưa đến…”

Nói xong thì bà ta lạnh lùng đi thẳng.

Mà Hạ Bân Úy lấy lòng thân mật đỡ tay bà nội Hạ.

Vương Đông Quân lúc này nhận được một tin nhắn.

“Cậu chủ hài lòng chứ?”

Anh nhíu mày nhìn lễ vật kia.

“Tôi không cần!”

Suy cho cùng anh cũng không muốn rời khỏi Hạ Niệm Chân.

Anh biết rõ, nếu nhận quyền thừa kế kia anh sẽ phải trải qua thử thách của dòng họ Vương.

“Anh còn có tâm trạng cầm điện thoại đú đởn? Nhìn tôi cùng cha mẹ như vậy anh thấy hả dạ không?”

Hạ Niệm Chân tức giận tới mức ánh mắt đỏ hoe.

“Anh nhìn đi… Tôi…”

Cô vừa nói vừa nhìn lễ vật đang được người làm thu dọn kia, cô không ngưỡng mộ sao được chứ?

Cô cũng chỉ là phụ nữ mà thôi, mơ ước được chồng chở che, mơ ước được nở mày nở mặt có gì sai?

“Là tôi không xứng sao…”

Càng nghĩ Hạ Niệm Chân càng thấy bất lực.

“Về thôi!”

Hà Miên, cha của Hạ Niệm Chân chỉ từ tốn nói.

Ở đây chỉ làm cả nhà họ thêm mất mặt, cha của Hạ Niệm Chân là một người rất hiền, hiền tới mức nhu nhược.

Mà mẹ cô cũng mạng khổ, theo cha cô gả vào nhà họ Hạ chưa sung sướng được bao lâu thì ông nội Hạ mất.

Một nhà bọn họ bắt đầu bị mọi người trong nhà họ Hạ chà đạp, bọn họ chỉ được phân một công ty nhỏ thuộc tập đoàn Hạ thị.

Hiện tại vốn quay vòng còn khó huống hồ là phát triển, mà Vương Đông Quân lại chỉ là một nhân viên bán hàng, không thể làm được gì.

Gánh nặng gia đình hầu như do Hạ Niệm Chân gánh vác cả.

“Đi thôi!”

Hạ Niêm Chân lưu luyến nhìn lễ vật kia rồi rời đi.

Lúc này, Vương Đông Quân mới lấy lại tinh thần, sau đó nói với Hạ Niệm Chân.

“Nếu như anh nói những thứ này là của em, thì sao…”

“Em không cần ngưỡng mộ như vậy.”

Anh rất không muốn nhìn Hạ Niệm Chân tủi thân như vậy, nhưng hiện tại anh cũng không biết nói sao.

Trong mắt mọi người anh cũng chỉ là kẻ không ra gì, giờ lại nói anh là cậu chủ nhà họ Vương, anh sợ Hạ Niệm Chân sẽ sốc mất.

“Anh thấy chưa đủ mất mặt? Đi thôi, đừng mơ mộng, tôi không muốn phải chịu thêm nhục nhã.”

Hạ Niệm Chân lôi anh rời đi, ánh mắt phiếm hồng chỉ chực khóc.

Về tới nhà, chỉ là một căn nhà được xem là khang trang mà thôi, so với biệt thự các gia tộc lớn thì nhà của gia đình Hạ Niệm Chân rất nhỏ.

“Con mau ly dị nó cho mẹ! Một kẻ phế vật ngu ngốc đủ lắm rồi, nó còn làm liên lụy chúng ta.”

Chỉ vừa vào nhà, Trần Đạm Nhã - mẹ của Hạ Niệm Chân bộc phát bao nhiêu uất ức.

“Bà à, bình tĩnh một chút!”

Hạ Miên an ủi vợ mình, ánh mắt bất lực.

“Ông nhu nhược cũng thôi đi, tôi vô dụng cũng được đi. Nhưng sao lại để một kẻ như kia liên lụy con gái chúng ta chứ?”

Trần Đạm Nhã vừa khóc vừa nói.

“Cậu nhìn đi, cậu hại chúng tôi mất mặt cũng thôi đi, hại cả con gái tôi. Chúng tôi nợ gì cậu chứ.”

“Ly hôn đi, tôi xin cậu tha cho Niệm Chân đi.”

Nhìn mẹ vợ khóc lóc trách móc, trong lòng Vương Đông Quân đau nhói.

Ba năm này, dù ai sỉ vả, nhục mạ chà đạp anh cũng được, anh đều nhịn, đều nhận.

Chỉ là lần này…

“Không thể đâu bà! Là ông nội của Niệm Chân chỉ hôn, ly hôn sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi gia tộc, mẹ sẽ không đồng ý.”

Hạ Miên ngồi xuống ghế, bất lực nói.

Mà Trần Đạm Nhã là tiếp tục khóc trong vô vọng.

Hạ Niệm Chân không thể chịu nổi cảnh này chạy nhanh lên phòng mình, cô cuộn tròn người khóc nấc.

Nhiều năm qua, ngoài mặt cô luôn kiên cường, cô luôn chống đỡ, ai biết được cô có bao nhiêu tủi nhục.

Tuy nói không tình cảm với Vương Đông Quân, nhưng cô cũng không định ly hôn.

“Niệm Chân… anh…”

Vương Đông Quân vào phòng nhìn thấy cô khóc, trái tim anh như bị bóp nghẹt.

“Anh sẽ không để em phải khổ sở nữa.”

Trong lòng anh như nghĩ tới gì đó.

“Anh nói là được sao? Một tên bán hàng vô dụng như anh thì làm gì được?”

“Tôi muốn được có đám cưới đàng hoàng mọi người ngưỡng mộ, tôi không muốn chịu người ta khinh khi nhục mạ. Anh làm được sao?”

Hạ Niệm Chân vừa khóc vừa nói, ánh mắt thất vọng nhìn Vương Đông Quân.

“Anh làm được.”

Lời nói kiên định, như lòng anh đã có quyết định gì đó.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play