Tính từ năm Đại Phong thứ hai mươi ba đến năm Đoan Hồng thứ bảy, tất cả là hai mươi hai năm, thế nước ngày một suy yếu, chính sự thối nát. Trong triều, tham quan, gian thần nổi lên kết bè kéo phái, vua không ra vua, tôi chẳng ra tôi, ăn chơi hưởng lạc, cung vàng điện ngọc ngày ngày mọc lên như nấm. Ở địa phương, cường hào ác bá nhiều như ong, chiếm ruộng, cướp đất, không việc xấu gì không làm, thêm vào đó là đám quan lại chỉ biết nhũng nhiễu con dân.
Hai mươi hai năm không dài không ngắn mà đã nổi lên những mười sáu cuộc khởi nghĩa nông dân và chính biến trong triều, tất cả đều thất bại. Đi cùng với đó là tiếng than khóc ai oán vang trời dậy đất. Mộ phu bắt lính liên miên, pháp trường lập ở khắp nơi. Bách tích lầm than cơ cực, đói kém thế nào, quan lại đều tỏ thái độ sống chết mặc bay, nhất là khi có thiên tai dịch họa, số người chết đói và tha hương cầu thực đều tăng theo cấp số nhân qua mỗi năm. Vì thế trong dân chúng từ lâu đã lưu truyền câu ca: "Con ơi mẹ bảo con này/Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan"
Giữa chốn triều đình như vũng bùn nhơ nhớp nổi lên những bông sen cao khiết. Nhưng họ đi cả rồi: Chính Trực Tiên sinh dâng sớ xin chém nịnh thần không được đã cáo quan, Trúc Tiết Gián nghị đại phu vì lời can mà bị đày tới nơi biên ải... Còn Dương Quốc công Vũ Minh nữa, trong triều không ai động tới ông, bởi phía sau là mấy nghìn đôi mắt đang nhìn vào nhất cử nhất động của người mà họ hằng kính ngưỡng. Vua ghét lắm, đồng liêu cũng muốn nhổ gai trong mắt lắm nhưng vì sợ cái thế lực vô hình kia mà đành cắn răng nghe ông nói lời thẳng.
Lên triều về, Dương Quốc công ngồi lặng trước bàn vọng mấy người con của mình. Đến hơn khắc, Dương Quốc công lúc này mới trở về thực tại, ông cho người đem lệnh vua đi báo cho thất công tử Vũ Anh ở ngoài thành. Còn ngũ công tử Vũ Xương, Dương Quốc công trực tiếp gọi đến nói.
Gia nhân cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành đến trước Trúc Gia Trang - một trang viên nhỏ nằm lọt thỏm giữa rừng trúc. Với lối kiến trúc tiêu biểu của làng quê: nhà chính ba gian lợp ngói vảy cá, nhà ngang cũng như thế nhưng thấp hơn thì chẳng ai nghĩ đây là nơi ở của hai người trai một vị quan lớn trong triều. Nguyên nhân vì sao Vũ Anh cùng em trai Vũ Mạc dọn tới đây sống thì chẳng ai rõ, trừ Dương Quốc công và Vũ Anh. Một bóng người cao, gầy, đen trùi trũi, mặc áo vải thô vá chằng vá đụp từ ngoài vườn về nhận lệnh vua ban. Gia nhân giọng khinh khỉnh nói:
"Nhận lệnh vua ban mà công tử mặc như vậy thì không hợp cho lắm"
Vũ Anh lạnh như tiền trả lời:
"Mấy năm nay đói kém, áo lụa quần là đều không có, ta mặc vậy thì thế nào ?"
Gia nhân không nói gì, cúi đầu lầm lũi đi ra khỏi Trúc Gia Trang, thâm tâm thầm khâm phục Vũ Anh.
Ba ngày sau, Vũ Anh từ sớm vào thành hỏi thăm cha, tiện đổi một bộ quần áo lành lặn để tháp tùng Đoan Hồng hoàng đế đi săn.
"Cha có đi không ?"
"Hôm qua cha đã cáo ốm không đi. "
"Con cũng không muốn đi. Năm nay đói hơn mọi năm mà hoàng thượng vẫn có tâm trạng đi săn khiến con thấy khó chịu. "
Vũ Anh mặt buồn bã đáp. Dương Quốc công vuốt chòm râu, lắc đầu quầy quậy nói:
"Con không muốn cũng phải đi. Mấy trăm con mắt đang nhìn chúng ta đó. "
Dương Quốc công vỗ vai cậu con trai mặt đang ỉu xìu, buồn bã. Dương Quốc tháo bức thư pháp treo trên tường xuống đưa cho Vũ Anh, dặn rằng:
"Đây là chữ nhẫn. Nhớ lấy, phải nhẫn. "
Đoan Hồng hoàng đế quả là hôn quân bạo chúa ! Vì sao ư ?Sáu trấn lụt lớn, ba trấn bị đại hạn, một trấn bị nạn châu chấu vua không đoái hoài mà chỉ nghĩ đến thú vui hưởng lạc. Đã thế còn lệnh cho các quan lại, quý tộc dẫn theo các công tử thiếu gia từ 15 tuổi trở lên tháp tùng theo xa giá đến Nam cung săn bắn trong 3 ngày. Thật không biết tốn bao nhiêu ngân lượng. Vũ Anh nghĩ mà thấy thương cho những kiếp con đỏ nghèo khổ đang vật vã ngoài kia.
Cẩm Y vệ Đô chỉ huy sứ Hồng Hanh nhấp chén trà, hỏi hắc y nhân đang ngoảnh mặt ngắm sao trời:
"Trương hộ pháp, phải ám sát thật sao ?"
Trương hộ pháp không nói gì, chỉ gật đầu biểu lộ sự xác nhận.
"Đông người, liệu có làm được không ?"
Lúc này Trương hộ pháp mới lên tiếng, giọng khàn khàn:
"Ông cứ theo kế hoạch mà làm. Lợi Mộc đại nhân ắt có sự tính toán của ngài ấy"
"Vâng, tôi biết rồi" - Hồng Hanh cung kính nói.
Đoan Hồng hoàng đế sau mấy ngày vui chơi thỏa thích đã thấm mệt. Khi đoàn người chuẩn bị lên đường trở về thì không biết từ đâu bay tới hai chiếc phi tiêu.
"Có thích khách ! Bảo vệ hoàng thượng !"
Lão công công dài giọng thét lớn. Đoan Hồng hoàng đế vội vội vàng vàng chui xuống gầm bàn trốn. Hai hắc y nhân thân thủ nhanh nhẹn phi không bay tới, trực tiếp kéo hoàng đế từ gầm bàn ra trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
"Cứu giá ! Mau cứu giá ! Mau... "
Tiếng hét dài trước khi bị đâm của lão công công kéo mọi người về với thực tại. Đám quan lại quý tộc cùng các công tử thiếu gia liếc mắt nhìn nhau, từ ánh mắt có thể đọc thấy ở họ câu hỏi "Cứu hay không cứu ?". Không cứu thì bị mang tiếng không trung quân, không ái quốc, cứu thì lại đưa một tên hôn quân từ quỷ môn quan trở về, lúc ấy sẽ khó mà lường chuyện gì sẽ xảy ra.
Một tên công tử giọng giễu cợt, nói:
"Hay Vũ Anh lên cứu giá đi"
Lời vừa dứt, xung quanh đã vang lên tiếng cười. Vũ Xương giọng châm biến, lộ ra một nụ cười quái ác nói: "Ai chẳng biết Vũ đệ đây là bạch diện thư sinh, vì không chịu học võ mà bị cha đuổi khỏi nhà"
Vũ Anh vô cùng thản nhiên trước những lời châm chọc này. Hắc y nhân phi một cái phi tiêu, bay sượt qua mặt một tên quý tộc, cắm phập vào gốc cây, tên đồng bọn chĩa gươm lên trời, hô lớn:
"Thừa thiên hành đạo, nay ta tới lấy mạng tên hôn quân này và các ngươi"
" Lấy mạng ta ư ?Ngươi đã hỏi ý kiến ta chưa ?"
Mọi người quay ra nhìn, người nói câu này là Cần Chánh điện Đại học sĩ Lê Tử Khuông. Nói rồi Lê rút giáo lao lên đánh nhau với hai tên hắc y nhân. Qua chừng chục chiêu thì Lê Tử Khuông bị tên cầm gươm đâm trượt một nhát vào đùi, Lê choáng váng lui lại, cắn răng chịu đau. Thấy thế, mấy bạn đồng liêu của Lê vội lao lên diễn tiếp vở kịch cứu giá. Phải, đây là một vở kịch, thực lòng chẳng ai muốn cứu vua cả ngoại trừ một người.
"Hừ, không tự lượng sức !"
Hắc y nhân cầm phi tiêu kêu lên, nhìn đám người đang la ối trên đất, lại nhìn Đoan Hồng hoàng đế lúc này đã bị dọa cho xanh mặt, đắc ý nói: "Tiếc thật đấy, tất cả đều không phải là đối thủ của ta. Xem ra, không ai cứu được ngươi rồi, hôn quân. Đi chết đi ! "
Dứt lời, hắn ta vung mạnh nắm phi tiêu trong tay xuống. Đoan Hồng hoàng đế sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Đoan Hồng hoàng đế nhắm mắt chờ chết. Bỗng bên tai vang lên giọng nói của một thiếu niên:
"Còn ta nữa ! Ta đã lên đâu !"
Không chỉ Đoan Hồng hoàng đế mà tất cả mọi người đều quay ra nhìn người vừa nói câu đó.
"Vũ Anh ư ?Ha...ha...ha... "
Một tên công tử ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cần Chánh điện Đại học sĩ Lê Tử Khuông trực tiếp gạt phắt đi:
"Đến ta còn không phải là đối thủ của chúng. Huống hồ là ngươi, một bạch diện thư sinh. "
Lời Lê vừa dứt, mọi người càng lắc đầu ngao ngán, tất cả đều cho Vũ Anh là kẻ ngông cuồng, ngạo mạn, tự phụ. Đoan Hồng hoàng đế buồn bã nhắm mắt chấp nhận số phận.
"Ngươi lên cho Vũ Anh một bài học đi. "
Tên cầm phi tiêu cười khinh bỉ, quay sang nói với hắc y nhân cầm gươm, chỉ thấy hắn ta bị trói gô ở dưới đất. Hắn nhất thời kinh ngạc, ngẩng lên không thấy Vũ Anh đâu. Một cây côn từ phía sau bay tới, hắc y nhân vội né đi. Hắc y nhân cười lớn:
"Phải công nhận ta đã nhìn nhầm ngươi rồi. Ngươi căn bản chẳng phải bạch diện thư sinh gì sất"
"Ngươi đoán đúng rồi đó"
Vũ Anh xách kích lên lao về phía hắc y nhân. Cả hai tả xung hữu đột, đánh đến bụi bay mù mịt vẫn bất phân thắng bại. Vũ Anh biết càng kéo dài càng bất lợi cho mình nên đòn cuối trực tiếp đánh ngất tên hắc y nhân. Cảnh này đã khiến cho bách quan cùng các công tử thiếu gia được mở mang tầm mắt.
Đoan Hồng hoàng đế ngồi trên ghế bành bọc da hổ, nhìn Vũ Anh đã trói hai tên hắc y nhân lại, lộ ra biểu cảm hài lòng, nhất thời vỗ tay khen ngợi. Vua nói gì, Vũ Anh đều nghe không rõ vì thấy xây xẩm mặt mày rồi ngất đi. Đến khi tỉnh lại, Vũ đã thấy mình nằm trong trướng, tay thấy hơi đau. Thái y đứng cạnh nói:
"Tỉnh rồi à ?Để ta đỡ công tử dậy. Hoàng thượng đang đợi công tử trên triều"
"Ta hôn mê bao lâu rồi ?"
"Hai ngày"
Vũ Anh mặc bộ quần áo mà thái y đưa cho lên triều diện kiến đức thánh thượng. Đoan Hồng hoàng đế cho thị vệ lên thẳng sân Long Trì - nơi bá quan đang đứng chầu sớm. Vũ Anh phủ phục giữa sân hô lớn:
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
"Miễn lễ" Đoan Hồng hoàng đế từ trong đại điện nói lớn.
"Vũ Anh tiếp chỉ" Một công công tóc râu bạc trắng từ trong điện đi ra hô lớn, giọng kéo dài.
Bá quan văn võ trên sân Long Trì nhất loạt quỳ lạy nghe chiếu, riêng Vũ Anh là tam quỳ cửu khấu đầu.
"Vũ Anh chẳng ngại nguy hiểm mà cứu giá, công lao lớn không gì bằng. Nay trẫm ban thưởng cho Vũ Anh một bộ cung và tên để biểu dương tấm trung quân ái quốc vô hạn.
Lại nghe thiên hạ tấm tắc khen ngợi Vũ Anh là một người tinh thông, uyên bác, văn võ toàn tài, trẫm biết đây là hiền tài của đất nước, không thể bỏ phí. Nên nay trẫm phong Vũ Anh tước Quảng Vương, ban đất huyện Quảng Hi làm thực ấp, chức Phò mã Đô úy, sánh duyên cùng Tĩnh Nhu Công chúa.
Khâm thử"
Quan Gián nghị đại phu tóc cúi mình đi ra khỏi hàng tâu:
"Khải hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Tước Vương xưa giờ không phong cho người khác họ, dù người được phong có công lao to lớn nhường nào. Tĩnh Nhu công chúa năm nay mới có 13 tuổi, mà tiền lệ từ tiền triều... "
"Ngự lâm quân đâu ! Lôi tên này đi cho ta ! "
Một tiếng hét đầy giận giữ từ trong điện vang lên, tức thì quan Gián nghị đại phu bị người lính ngự lâm quân lột mũ ô sa lôi đi. Lão công công nghiêng người thì thào:
"Tiếp chỉ đi, Vũ Anh ! "
Vũ Anh lần nữa tam quỳ cửu khấu đầu, giọng ồm ồm:
"Thần... Xin thánh thượng thứ tội, thần có thể tiếp chỉ nhưng không thể lấy công chúa. "
Vũ Anh nói rồi cúi gằm mặt, chờ đợi trận lôi đình từ Đoan Hồng hoàng đế. Các bá quan cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Vũ Anh phen này chết chắc rồi, lại dám kháng chỉ. " Quan tòng nhất phẩm nói.
"Cả Dương Quốc công phủ cũng bị liên lụy mất thôi" Một viên quan khác nói.
Đoan Hồng hoàng đế từ trong điện hỏi vọng ra:
"Khanh chắc cũng biết kháng chỉ là khi quân phạm thượng, đúng chứ ?"
"Thần biết"
"Vậy sao khanh vẫn kháng chỉ ?"
"Thần có thể đầu lìa khỏi cổ nhưng không thể biến mình thành một Trần Thế Mỹ bị người đời phỉ báng. "
"Ý khanh là... Khanh đã lập gia đình ư ?"
Đoan Hồng hoàng đế thở dài hỏi.
"Bẩm thần chưa lập gia đình, nhưng đã đính ước với nàng ấy"
"Cứ coi như nạp thiếp. Khanh cũng đừng chối nữa. Bãi triều !"
Đoan Hồng hoàng đế nghĩ thầm: "Chờ qua năm sau, ta đòi ngươi nộp thuế. Chắc chắn ngươi sẽ không nộp đủ, khi đó ngươi xem ta xử lý cả nhà ngươi như nào... "
Nói Đoan Hồng hoàng đế là hôn quân chẳng ngoa. Hôn lễ của em gái xem nhẹ như lông hồng, ngoài mặt nói tốt với quần thần nhưng trong lòng lại nghĩ xem nên trừ khử quần thần như thế nào.
Tĩnh Nhu công chúa được tin hoàng huynh ban hôn cho Vũ Anh từ cung nữ, đang vui mừng trong lòng bỗng ỉu xìu khi biết mình chỉ được tính là nạp thiếp. Tĩnh Nhu công chúa thở dài, nói với cung nữ: "Chung tình như huynh ấy, thiên hạ được mấy ai. Làm thiếp cũng được, ta chấp nhận"
Thái hậu biết tin, gõ mạnh gậy chống xuống đất, giận dữ mà nói rằng: "Hoàng thượng lại lần nữa làm mất hết thể diện của hoàng tộc nữa rồi"
Lợi Mộc đại nhân mà Trương hộ pháp nhắc đến vốn đã rầu khi kế hoạch ám sát Đoan Hồng hoàng đế sắp thành công lại bị Vũ Anh phá, nay càng rầu hơn khi Vũ vừa được ban hôn cho Tĩnh Nhu công chúa, lại được phong tước Quảng Vương.
Dương Quốc công Vũ Minh chạy đôn chạy đáo chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ của Vũ Anh với Tĩnh Nhu công chúa, với cả Lê Bích Tâm - thanh mai trúc mã cũng là người mà Vũ Anh đã đính ước. Vũ Anh nhìn phò mã phục, nhìn những tráp lễ vật được xếp ngay ngắn trước mặt, mặt vui mà lòng buồn.
Lê Ngọc Thuần, Thúc Mộc, Quý Cảnh, ba thuộc hạ ở Trúc Gia Trang của Vũ Anh bước vào.
"Quảng Vương điện hạ đang buồn sao ?" Thúc Mộc nhìn Vũ Anh hỏi.
"Thiên hạ đang loạn lạc mà ta lại ở đây tổ chức hôn sự, thâm tâm thấy hổ thẹn với lời dạy của thánh hiền. "
Lê Ngọc Thuần lắc đầu quầy quậy, vỗ vai Vũ Anh nói:
"Tế à, con tu thân tốt đến mấy vẫn không thể lo cho thiên hạ nếu con không biết tề gia, nhất là khi con còn đương ở tuổi thiếu niên"
"Vâng, nhạc phụ"
Vũ Anh khẽ cười gượng trả lời. Quý Cảnh trải tấm da dê lên mặt bàn, đưa cho mỗi người một cuốn sách nhỏ. Quý Cảnh nói bằng giọng tự hào:
"Đây là Quảng Hi địa đồ"
Ngày 2 tháng 5...
Từ sáng sớm, Dương Quốc công phủ đã tất bật lạ thường. Đoàn rước dâu theo bà mối từ Thần Vũ Môn tới tẩm cung của Tĩnh Nhu công chúa đón dâu, tiếp theo đến cung Thái hậu bái thỉnh, lên sân Long Trì lạy Đoan Hồng hoàng đế. Ra khỏi cung, đoàn rước dâu tới thẳng Trúc Gia Trang đón Lê Bích Tâm rồi trở về Dương Quốc công phủ làm nốt các nghi lễ còn lại.
Khi bá quan văn võ đang ăn uống no say thì Vũ Anh mặc thường phục bước ra nói:
"Đa tạ mọi người đã tới dự hôn sự của ta. Nay vì có chút chuyện xảy ra ở huyện Quảng Hi, ta phải đi gấp nên không thể hầu rượu các vị. Mong các vị lượng thứ"
Lần đi tới huyện Quảng Hi này ngoài gia đình Vũ Anh còn có Lê Ngọc Thuần, Thúc Mộc, Quý Cảnh cùng 50 tinh binh - lính hộ vệ của phủ phò mã. Vũ Mạc đứng nhìn Vũ Anh dẫn người rời đi, lòng buồn vô hạn. Vũ Mạc vẫy vẫy tay nói:
"Chúc anh thượng lộ bình an"
Sau mấy ngày ở trên nóc nhà tránh lũ, Quảng Vương Vũ Anh và thân tín tiếp tục lên đường. Đoàn người tới một thôn trang nhỏ nằm bên bờ sông. Nhìn những mái nhà tranh lụp xụp, nhìn những đứa trẻ đầu quấn vài vòng khăn trắng, nhìn những thôn dân gầy trơ xương đang hì hục dọn dẹp nhà cửa... Tĩnh Nhu công chúa như hóa đá. Sống trong cung cấm từ thuở lọt lòng, đây là lần đầu tiên Tĩnh Nhu công chúa ra ngoài.
"Người trong thiên hạ đều nghèo khổ đến thế này ư ?" Tĩnh Nhu công chúa chua chát hỏi.
"Bẩm công chúa, đúng là như vậy" Vũ Anh giọng rầu rầu trả lời.
Vũ Anh lấy từ trong rương ra một bộ quần áo đã cũ đưa cho Tĩnh Nhu công chúa.
"Đây là ?" Tĩnh Nhu công chúa có chút ngạc nhiên hỏi.
"Người trong thiên hạ đều có ác cảm với triều đình, nên công chúa cần không để lộ thân phận"
Tĩnh Nhu công chúa thở dài nói:
"Ta biết rồi. Không biết hoàng huynh đã và đang làm những gì mà thiên hạ ghét triều đình đến vậy"
Từ trong làng, một ông lão tóc bạc gầy trơ xương, chống gậy đi tới chỉ thấy một nhóm người ăn mặc cũ kĩ. Ông già xua tay:
"Nếu là dân tha hương cầu thực thì tới nơi khác mà kiếm sống. Làng tôi sắp chết hết đến nơi rồi"
Nghe tiếng cố hương, Thúc Mộc không kìm được nước mắt mà chạy tới chỗ ông già.
"Đúng là lão bá rồi. Con là Phó Trùy đây"
"Nói bậy, Phó Trùy huyện thừa đến Quốc công phủ làm môn khách, không thể có chuyện ở cùng đám người tha hương cầu thực này được"
Lão bá trực tiếp gạt phắt đi. Bỗng lão bá lên cơn ho, Thúc Mộc vội đỡ ông già ngồi lên một tảng đá, vỗ vỗ lưng ông lão. Khi nhìn thấy hình xăm trên cánh tay Thúc Mộc, lão già có chút ngạc nhiên, bất giác nhìn kĩ người trung niên đang đứng trước mặt này:
"Đúng là cậu rồi, Phó Trùy"
Ông lão nói rồi bật khóc nức nở. Vũ Anh đứng cạnh hỏi Lê Ngọc Thuần:
"Nhạc phụ có biết vì sao bác ấy lại đổi tên họ như bây giờ không ?"
" Vì sao à ?... "
Lê Ngọc Thuần chưa kịp trả lời đã bị ông lão kéo vào làng. Vũ Anh dặn đám binh lính ở yên tại chỗ, rồi cùng những người khác đi theo ông lão.
"Sao cậu lại đi tới đây ?" Lão bá đầm ấm hỏi.
"Chẳng giấu gì lão bá, con đây là đang hộ tống thất công tử, con của Dương Quốc công đi nhậm chức"
"Là cậu thiếu niên kia à ?Đúng là tuổi trẻ tài cao mà" Lão già chỉ vào Vũ Anh hỏi.
"Lão bá quá khen" Vũ Anh cười trả lời.
Thúc Mộc nhìn mái đình tạm bợ, buột miệng hỏi:
"Sao mọi người lại lưu lạc đến chốn này ?"
Lão bá lắc đầu:
"Đói, mất đất, bị khinh khi... "
"Xin lỗi, là con đã làm liên lụy mọi người" Thúc Mộc rưng rưng nước mắt hỏi.
"Không, ta không trách con, dân làng cũng không trách con"
Lời này như chiếc chìa khóa mở ra nơi sâu thẳm nhất của trái tim khiến một người hai mươi năm sống trong tội lỗi nay đã nhẹ nhõm hơn. Thúc Mộc nhớ đến mùa xuân hai mươi hai mươi năm trước...
Từ phủ tri huyện về, Phó huyện thừa cầm theo túi lương bổng đầu tiên của mình, lòng hớn hở, càng đi nhanh về phía nhà. Một cảnh tượng bi thảm đập vào mắt Phó huyện thừa: cha mẹ bị giết, bốn người em trai bị treo cổ, em gái bị hãm hiếp đang thoi thóp thở.
"Là ai ?Là ai hại nhà chúng ta ra nông nỗi này ?"
Phó huyện thừa nắm chặt con dao bầu trong tay, hỏi em gái.
"Là... là người... nhà quan tri phủ... " Em gái nghẹn ngào nói rồi xuôi tay nhắm mắt.
"Phó huyện thừa, cậu đây rồi. Nếu nhà cậu... "
Tên vừa nói là người nhà quan tri phủ, hắn ta chưa nói hết câu đã bị đâm chết. Chôn cất cho người nhà xong, Phó huyện thừa ném ngọn đuốc trong tay tên người nhà quan tri phủ vào căn nhà tranh vách đất trước mặt. Phó huyện thừa đã làm một việc kinh thiên động địa vào đêm hôm ấy: cho toàn bộ nhà quan tri phủ 'tận hưởng' những gì đã làm với nhà của viên quan từ dân mà ra này.
Chẳng bao lâu sau, tri huyện Nguyễn Văn Ất cũng vì một đạo công văn mà bỏ mũ ô sa đi làm giặc, lôi kéo khoảng từ ba vạn đến năm vạn nông dân nghèo của hai mươi bảy làng thuộc sáu huyện tham gia, Phó huyện thừa cũng dẫn dân hai làng U Linh lúc này đang trên núi làm cướp theo về. Chẳng bao lâu, cuộc khởi nghĩa ngày càng lớn mạnh, có lần kéo về cướp kinh thành đến cả tháng. Cuộc khởi nghĩa có lẽ sẽ tiếp tục nếu triều đình không cử quan Đô đốc Lý Khánh - một người giỏi thao lược, binh thư - làm Bình Khởi Nguyên soái đến đàn áp cuộc khởi nghĩa. Hai mươi năm làng bị truy sát mà phiêu bạt tứ phương, Nguyễn Văn Ất cùng hai phó tướng đồng chí bị đem đi chém, một người treo cổ. Phó huyện thừa thoát được, dẫn những người dân còn sống sót của làng U Linh chạy về phương nam...
"Xin mạo muội được biết quý danh của công tử ?" Lão bá ôm quyền bái lĩnh Vũ Anh hỏi, căt ngang dòng suy nghĩ của Thúc Mộc.
"Vãn bối là Vũ Anh, xin chào tiền bối" Vũ Anh ôm quyền đáp lễ trả lời.
"Công tử tới rồi, ta cũng xin trả lại số lương thực mà năm đó Dương Quốc công cho tụi ta vay"
"Cha vãn bối nếu đã không lấy thì mọi người cứ để mà dùng, không cần phải trả"
Vũ Anh lắc đầu xua tay. Ông lão lệ tràn khóe mắt hỏi:
"Lương cậu không nhận, nhưng cậu có thể dẫn hơn trăm hộ dân làng đi không ? Năm nay mất mùa, cứ đà này làng sẽ bị diệt vong mất"
Vũ Anh cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm nhìn dân làng diệt vong, bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu. Vũ Anh nói gì đó với Thúc Mộc rồi rời đi. Cách huyện Quảng Hi còn nửa ngày đường, Vũ Anh liền cho đoàn tùy tùng dừng nghỉ ngơi một ngày để dưỡng sức.
Khi mọi người đang nổi lửa thì có mấy bóng đen vụt đến. Bích Tâm rút thanh đoản đao dắt bên người, cảnh giác đứng dậy nhìn màn đêm sâu thẳm. Một tiểu cô nương đầu tóc rối bù, quần áo nhếch nhác dẫn theo một đứa bé mặt mày lem luốc đang ra sức chạy thục mạng. Đuổi theo phía sau là một nhóm người mặc hắc phục.
"Lại là đám hắc y hắc đạo. Đi đâu cũng gặp là sao ?"
Vũ Anh lẩm bẩm trong miệng, tay nắm chặt chuôi đao. Bích Tâm nhìn thấy hiểu ý, nháy mắt cười với Vũ Anh rồi lao đi. Lính lệ đang ngồi ăn cũng vội buông bát đũa, lật đật cầm vũ khí chạy theo. Thằng thập đi đầu, kêu oai oái:
"Lẹ lên ! Lẹ lên ! Vương phi đang đuổi theo đám hắc y nhân đấy, người có mệnh hệ gì chúng ta có mười mạng cũng không trả nổi đâu"
Nhưng khi đám lính chạy tới nơi chỉ thấy bọn hắc đang quỳ mọp dưới đất, dập đầu lia lịa xin tha mạng. Bích Tâm chỉ đám hắc y nói:
"Cho các huynh mang về lập công"
Đám lính nhìn nhau, tất cả đều nói: "Chúng ta lo thừa rồi !" rồi tranh nhau trói mấy tên hắc y nhân dẫn về lĩnh công. Phía bên này, Quý Cảnh nước mắt đầm đìa, nói với Thúc Mộc: "Bá xem kìa, không hổ là thanh mai trúc mã. Đến bao giờ cháu mới có thể gặp định mệnh đời mình đây"
Tĩnh Nhu công chúa vừa nhìn đã nhận ra tiểu cô nương, không khỏi hét lên kinh ngạc: "Là Phụng Tiên tỷ"
Vũ Anh còn kinh ngạc hơn hỏi lại: "Phụng Tiên ?Lẽ nào là con gái Lý Thái úy ?Nếu vậy đứa trẻ này là... "
"Lý Khách" đứa trẻ trực tiếp trả lời.
"Sao tỷ lại thành ra nông nỗi này ?" Tĩnh Nhu công chúa nhíu mày hỏi.
Lý Phụng Tiên đứng dậy, lôi từ trong tay nải ra một vò rượu rỗng, một tờ thánh chỉ, chua chát nói:
"Uổng cho cha ta một đời trung quân ái quốc, cuối cùng chết vì một bình rượu vua ban, đúng với dòng chữ cha viết trên tường: "Tống Công Minh, ta cũng như ông !"
"Tống Công Minh ?Tống Công Minh là ai ?"
Công chúa ngạc nhiên hỏi. Vũ Anh đưa cho công chúa cuốn Thủy hử, lại đưa cho Lý Phụng Tiên một phong thư. Lý Phụng Tiên có chút ngạc nhiên, nhìn Vũ Anh rồi bóc thư đọc.
"Về đề nghị của Vũ bá ta cần suy nghĩ thêm"
Nói rồi Lý Phụng Tiên dẫn em trai đến một cái lều đã được dựng lên để nghỉ ngơi. Vũ Anh nhìn ánh sao trời, bất giác nở một nụ cười đầy lạc quan.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play