Trong một quán bar xa xỉ tại thành phố X
" Cốc cốc.."
" Vào đi."
Hạ Vũ Đồng, trợ lý của La Hạo bước vào
" Thiếu gia. Bệnh viện báo tin Lâm Vân Thành đã bị ung thư giai đoạn 2. Có cần..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị La Hạo ngăn lại
"Không cần. Vốn định cho hắn chịu đựng đau đớn thêm vài năm. Vậy mà..." La Hạo nở nụ cười nhạt.
Căn phòng trở nên im lặng, Hạ Vũ Đồng biết La Hạo đang suy tính chuyện gì đó. Theo hắn 10 năm, từ khi là cậu thiếu niên, cũng có thể ở bên hắn lâu đến như vậy thật sự cũng là người tài giỏi.
"Cậu sắp xếp một chút ngày mai chúng ta đến bệnh viện. Với lại tôi không muốn ông ta chết sớm như vậy."
"Vâng. Tôi biết rồi. Vậy không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước." Hạ Vũ Đồng cúi người rồi bước ra ngoài. La Hạo không nói gì, trở nên trầm mặc.
"Lâm Vân Thành, tôi chưa chơi đủ vui. Vậy để con gái ông thế chỗ vậy!"
La Hạo mỉm cười, một nụ cười không có hơi ấm.
Hắn ta vốn nổi tiếng tàn độc, nhưng đối với kẻ thù giết cha ngay trước mắt hắn lại chơi trò mèo vờn chuột. Chính là để cho ông ta gặm nhấm nỗi đau đớn từng ngày.
________________________________________________
Tại bệnh viện
" Khụ khụ..." Lâm Vân Thành ho không ngừng.
"Ông Lâm, đến giờ uống thuốc rồi." Một cô hộ tá tên Lý An dịu dàng nói với ông.
"Được, cảm ơn cô." Có vẻ bệnh tình của ông đã nặng hơn. Nhưng ông vẫn gắng gượng vì đứa con gái của mình.
"Cốc cốc..."
"À, chắc con gái ông tới rồi! Tôi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì ông cứ gọi nhé!" Cô hộ tá mỉm cười nói với ông rồi ra ngoài.
Lâm Vân Thành nhìn cô hộ tá gật đầu. Cô ta vừa mở quay đầu đã nhìn thấy Lâm Vân Hy bước vào.
"Cảm ơn chị nhé, em tới rồi!" Lâm Vân Hy mở một nụ cười xinh đẹp động lòng người. Với vẻ đẹp của cô đã khiến cô hộ tá bao lần ngay ngất.
"Được!" Cô hộ tá Lý An gật đầu rồi bước ra ngoài.
" Cô ấy quả thật rất đẹp. Ôi ganh tị quá!" Lý An nghĩ thầm.
Quả thật Lâm Vân Hy rất đẹp. Cô thừa hưởng nét đẹp dịu dàng từ mẹ, sự thông minh, kiên định từ cha. Mái tóc xoăn nhẹ dài tới thắt lưng màu đen óng ả, đôi mắt biếc trong veo, chiếc mũi cao thanh tú cùng đôi môi anh đào ngọt ngào. Có lẽ trời xinh nước da cô rất trắng nên nhìn lúc nào cũng có cảm giác như đang phát sáng.
Có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô chưa bao giờ đồng ý ai vì cô chỉ muốn đi làm kiếm tiền chữa trị cho cha.
"Ba à, ba ăn sáng nhé. Con đã nấu đồ ba thích ăn nhất rồi nè." Lâm Vân Hy mỉm cười vui vẻ. Đưa tay khoe thành phẩm của mình.
"Con cứ nấu mấy món đơn giản thôi, thế này thì tốn kém lắm, con đi làm rất vất vả." Ông đưa tay xoa đầu cô, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Vì sự việc năm đó mà công ty ông mất trắng, nhà cũng bị ngân hàng lấy đi. Đứa con gái ông thương yêu chỉ mới 18 tuổi đã đi làm phục vụ nhà hàng kiếm tiền lo viện phí cho ông, cũng đã 3 năm rồi.
Từ 5h chiều đến 5h sáng, lại nấu đồ ăn mang đến cho ông. Ngày nào cũng vậy, nghĩ đến ông càng thấy xót xa.
" Không sao đâu ba. Ba ráng ăn nhiều một chút!" Lâm Vân Hy vẫn mỉm cười với ông. Dù có khó khăn đến nhường nào có cha ở bên cạnh đó là nguồn động lực của cô.
"Được, con cũng ăn đi. Để nguội không ngon nữa."
"Dạ!"
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Vân Hy dọn dẹp một chút vừa xoay người đi đã gặp La Hạo đứng trước cửa phòng bệnh.
"Sao...sao anh lại đến đây?" Lâm Vân Hy sợ hãi khi thấy La Hạo. Chuyện giữa hai gia tộc cô đều biết. Chỉ có Lâm Vân Thành vẫn giữ được bình tĩnh, vì ông hiểu rõ, đứa trẻ này sẽ sớm đến đây.
La Hạo nhìn cô một lúc, không nói gì, tự nhiên bước vào ngồi trên ghế trong phòng bệnh, phía sau là Hạ Vũ Đồng.
"Chào bác Lâm. Lâu rồi không gặp!" La Hạo nở nụ cười nhạt
"Hôm nay cậu đến với ý gì?" Lâm Vân Thành thản nhiên hỏi anh ta. Lâm Vân Hy lo lắng bước đến nắm tay ông ta.
"Không có gì. Là muốn đến gặp Chú nói chuyện một lát." Vừa nói La Hạo vừa chăm một điếu thuốc.
"Ta biết là năm đó thật sự có lỗi với cha cháu. Nhưng nếu ta nói nội tình bên trong thật sự có người mưu hại. Cháu có tin không?"
La Hạo cười lớn
"Bác Lâm à, vậy thì bác nói xem là ai hại Chú?"
La Hạo nhìn ông bằng nửa con mắt. Là đang kể chuyện cười, hay kiếm cách lừa gạt con nít!? La Hạo tôi là ai chứ!
"Vẫn chưa điều tra được, có một chút manh mối nhưng thật sự...."
"Thật sự chuyện gì? Chuyện tôi tin là ba tôi chết ngay trước mắt tôi." La Hạo không giữ được bình tĩnh hét lớn. Nỗi đau lớn nhất của anh ta. Vì chuyện đó mà mẹ anh ta Lý Lan Hương đã tự sát để đi theo ba anh La Tĩnh.
"Tôi sẽ để ông cảm nhận được nỗi đau mà tôi phải gánh." La Hạo nắm tay thành nắm đấm.
Nghe tới đây, Lâm Vân Thành hiểu được dụng ý của La Hạo. Hắn vốn dĩ muốn ông đau khổ mà chết nên 3 năm nay hắn mới tìm bác sĩ tốt điều trị cho ông. Mặc khác làm khó con gái ông đủ đường.
"Không, không làm ơn tha cho con bé. Tôi...tôi xin cậu." Lâm Vân Thành sợ hãi cầu xin hắn ta.
Lâm Vân Hy cũng hiểu được ý của La Hạo, người cô run lên đau đớn không nói nên lời.
"Bác Lâm thật thông minh. Người kinh doanh đầu óc quả thật nhạy bén." La Hạo nói bông đùa nhưng ánh mắt trở nên tàn ác.
"Không...không tôi xin cậu!" Lâm Vân Thành đau đớn, đứa con gái nhỏ của ông, nhất định phải bảo vệ.
La Hạo đưa mắt nhìn cô, cô vẫn im lặng nước mắt đầm đìa rơi xuống. Hắn nở nụ cười nhạt
"Vậy thế này, một là cô chọn đi theo tôi, ba cô sẽ tiếp tục được chữa trị."
"Hai là... ông ta phải chết!"
Lâm Vân Hy ngước khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ nhìn anh ta. Không được, cô không thể để cha mình chết được.
Lâm Vân Thành hốt hoảng
" Đừng, xin cậu làm ơn tha cho con bé."
La Hạo vẫn nhìn cô nhàn nhạt nói
"Cho cô một phút!"
Lâm Vân Hy nhìn La Hạo
"Chỉ cần theo anh ba tôi sẽ bình an?"
"Đúng vậy!"
"Không được!" Lâm Vân Thành hét lớn
"Không được, con không được theo hắn, hắn sẽ hành hạ con đến chết!"
Lâm Vân Thành hét lớn. Ông trở nên bất lực, vì sao ông lại không thể bảo vệ đứa nhỏ này. Tại sao!?
Lâm Vân Hy mỉm cười nhìn ông
"Chỉ cần ba có thể được sống, chuyện gì con cũng có thể cố gắng. Con không muốn ba phải chết. Con chỉ còn ba là người thân thôi." Lâm Vân Hy ôm mặt khóc nức nở. Đúng vậy. Cô từ nhỏ đã mồ côi mẹ, chính ba cô đã nuôi cô lớn lên. Vì vậy, cô luôn tự nhủ phải thật mạnh mẽ để bảo vệ cha của mình Lâm Vân Thành.
Lâm Vân Thành không biết làm gì chỉ có thể ôm chầm lấy con gái mà tự trách bản thân mình. Người làm cha này đã không bảo vệ được con gái của mình.
"Tối nay trước bảy giờ tối cô phải có mặt ở trước biệt thự của tôi!" La Hạo nói rồi cùng Hạ Vũ Đồng rời đi.
Lâm Vân Thành biết, La Hạo sẽ không dễ dàng buông tha cho con gái ông. Chà đạp con gái ông ba năm, làm khó cô đủ đường ở chỗ làm đến khi Lâm Vân Hy tròn mười tám tuổi chính là lúc hắn ta đường đường chính chính công khai ra tay trả thù ông.
Lâm Vân Hy vì muốn cứu cha mà đồng ý yêu cầu của La Hạo. Cô lặng lẽ quay về căn phòng trọ mà mình đã gắn bó 3 năm. Kể từ khi chuyện đó xảy ra, tài sản của gia đình cô đều mất hết cả. Ba của cô cũng nhập viện. Mà tiền viện phí đều do cô đi làm để đóng.
Nhìn quanh một lượt cô khẽ thở dài bắt đầu dọn đồ rời đi. Tiền nhà tháng này cô cũng đã thanh toán, việc đi làm cũng xin nghỉ,...
Ba năm qua cô mạnh mẽ chống lại với những khó khăn ngoài kia cũng là vì cha cô, Lâm Vân Thành. Cho nên dù cho La Hạo có làm khó dễ gì cô, cô cũng sẽ nhẫn nhịn và chịu đựng.
Đồ cũng đã dọn xong, cô nhìn quanh căn phòng một chút cũng lặng lẽ rời đi....
Tại biệt thự của La Hạo
"Cô là ai?" Một người bảo vệ gác cổng hỏi cô
"Tôi là Lâm Vân Hy."
"Ra là cô Lâm, mời cô vào trong"
Lâm Vân Hy cũng không lấy gì là ngạc nhiên. Cô từng bước từng bước tiến vào trong thì gặp một người phụ nữ
"Chào cô Lâm. Tôi là Cẩm Hồng quản gia ở đây."
"Vâng cháu chào dì ạ." Lâm Vân Hy lễ phép cúi người đáp lại.
"Thiếu gia đang bận việc. Phiền cô đứng đây đợi một lát"
"Dạ."
Bà quản gia chuyển lời xong cũng rời khỏi. Cô cũng không nói gì đứng đó đợi. Đồ của cô cũng không nhiều nên cũng không nặng lắm.
Một tiếng, hai tiếng....Cô vẫn đứng đó. Cố tình làm khó cô sao? Nhưng mà trước đây cô đã từng làm nhân viên lễ tân. Cô cũng chỉ đứng suốt ca làm không được ngồi, còn phải đứng trên giày cao gót. La Hạo anh muốn thử, Lâm Vân Hy tôi có kiên nhẫn....
Nửa tiếng sau, La Hạo ung dung từ trên lầu bước xuống. Anh đang mặc một bộ đồ ngủ thoải mái ở nhà....
"Tới rồi sao. Tôi có chút việc..." Nói rồi anh ngồi xuống, bắt chéo chân ngã người nhìn cô
Lâm Vân Hy cũng không nói gì
"À, cô ngồi đi."
"Cảm ơn."
"Cô có mỏi chân không?" La Hạo cợt nhả hỏi cô. Mỏi, không mỏi là nói dối. La Hạo anh được lắm...
"Không. Đã từng phải làm việc này. Không có gì." Cô trả lời nhìn thẳng vào anh không kiên dè
Được, mạnh mẽ thế này La Hạo tôi rất thích. Nhưng mà vẫn nên uốn nắn lại
La Hạo cười mỉm, đưa đến cho cô một bản hợp đồng
"Cô xem đi."
Lâm Vân Hy nhận lấy bảng hợp đồng và đọc thật kỹ
Nội dung viết rất rõ ràng. Chỉ cần cô hoàn thành tất cả các công việc nêu trong hợp đồng thì Ba cô Lâm Vân Thành sẽ được chữa trị, thậm chí là...
"Anh...anh sẽ tìm bác sĩ chữa hết bệnh cho ba tôi sao?" Lâm Vân Hy rất ngạc nhiên vì ban đầu cô chỉ nghĩ La Hạo sẽ cho ba cô được chăm sóc với chế độ tốt nhất. Nhưng chuyện này...
"Đúng vậy. Tôi tận tình tìm bác sĩ chữa cho cha cô. Cô cũng nên làm tốt việc của mình." La Hạo nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô lại có chút đáng yêu.
Hai nhà Lâm gia và La gia đã biết nhau từ rất lâu. La Hạo cũng biết Lâm Vân Hy từ nhỏ. Nhưng từ nhỏ anh đi học ở nước ngoài rất ít khi về nước. Khi mâu thuẫn của 2 gia tộc xảy ra anh mới trở về nước. Chuyện ngày trước anh vẫn đang cho người điều tra. Mọi bằng chứng anh tìm được đều nhắm vào Lâm Vân Thành....
"Nếu không có gì bất ổn. Cô có thể ký vào hợp đồng."
"Được " Cô biết. Một khi đã kí vào tờ giấy này cuộc đời cô sẽ bị trói buộc thật chặt với người đàn ông này. Nhưng chỉ cần cha cô có thể bình bình an an mà sống tiếp, chuyện gì cô cũng có thể chịu đựng được.
La Hạo hài lòng nhìn cô kí vào bản hợp đồng.
"Dì Hồng, đưa cô ấy về phòng đi." Nói rồi La Hạo đứng dậy bước lên lầu.
"Dạ. Cô Lâm, mời theo tôi."
"Dạ được." Lâm Vân Hy đứng dậy đi theo bà Quản gia vào một căn phòng...
"Đây là phòng của cô. Có chuyện gì không biết cô có thể hỏi tôi."
"Dạ, cháu cảm ơn dì."
"Cô mau đi ngủ sớm đi, sáng mai 5h bắt đầu làm việc rồi. "
"Dạ." Nói rồi bà quản gia cũng rời đi. Lâm Vân Hy mở cửa bước vào phòng
"Tách" Lâm Vân Hy bật đèn và bước vào căn phòng dành cho cô. Căn phòng rất sạch sẽ theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Chỉ có 1 tấm chiếu mỏng, một chiếc gối và một chiếc chăn mỏng ngoài ra vật dụng không còn gì khác.
Lâm Vân Hy thở dài rồi bước đến tấm chiếu rồi ngồi xuống. Cô soạn lại đồ trong balo của mình ra...
"Mẹ ơi. Vốn định là con sẽ để ảnh mẹ trên bàn nhưng ở đây không có. Con để ảnh nhà mình ở đây nha." Lâm Vân Hy nhìn một lát rồi soạn mấy bộ quần áo cho ngăn nắp rồi bỏ gọn dưới chân tấm chiếu.
May mà trong phòng có nhà vệ sinh cô cũng không mất công ra ngoài.
"Đi vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ sớm thôi." Lâm Vân Hy cố gắng tự trấn an mình. Hôm nay chỉ là khởi động thôi. Từ ngày mai trở đi, tất cả mọi thứ cũng đều có thể xảy đến với cô.
Tại bệnh viện
"Chủ tịch...ông còn chưa ngủ sao?" Trịnh Hoàng lo lắng hỏi ông. Trịnh Hoàng chính là thư ký cũ và cũng là người mà Lâm Vân Thành tin tưởng nhất
"Đã nói cậu rồi. Tôi không còn là chủ tịch đừng gọi nữa."
"Chỉ là tôi đã quen gọi suốt mấy mươi năm nên..."
"Thôi bỏ đi. Cậu dạo này thế nào?"
,"Dạ tôi vẫn khoẻ."
"Ừ, khoẻ là tốt. Sau này cậu ít lui tới đây đi. Sẽ có lợi cho cậu." Lâm Vân Thành cẩn thận nhắc nhở
"Sao vậy ạ? Chẳng lẽ.... La Hạo tìm tới anh rồi sao?"
"Đúng vậy." Lâm Vân Thành thở dài
"Thằng bé vẫn còn đang điều tra vụ án năm xưa. Dù kết quả ra sao tôi cũng sẽ chấp nhận."
Trịnh Hoàng nghe vậy cũng im lặng không nói gì nữa.
Tối hôm đó Lâm Vân Thành không thể ngủ được. Ông lo cho con gái của ông, rồi tương lại sẽ ra sao đây?
Sáng hôm sau gần 5h sáng Lâm Vân Hy thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồ cô mở cửa bước ra ngoài
Trong nhà vẫn tối đen chỉ có một nơi phát ra ánh sáng. Cô bước tới đó thì phát hiện ra đây là phòng ăn
Lâm Vân Hy không khỏi thán phục
"Nhà bếp thật sự rộng quá."
Ngày trước nhà của cô cũng gọi là to nhưng nhà của La Hạo còn to gấp 5 lần. Không cần phải nói về độ xa xỉ. Chính là chạm tay vào bất cứ nơi nào ở đây chính là chạm vào rất rất nhiều tiền....
Bà quản gia vừa nhìn thấy cô liền lên tiếng
"Cô Lâm dậy rồi sao. Bây giờ cô cùng chị Lan đi siêu thị mua ít thực phẩm đi."
"Dạ vâng ạ."
Trên đường đến siêu thị Lâm Vân Hy mới biết là dì Lan không thể nói được... Đoạn đường đến siêu thị cũng không quá xa, nên mỗi ngày dì Lan đều sẽ đi bộ...
Khi đến siêu thị cô không biết nên mua gì nên đi theo sau Dì Lan để tìm hiểu. Sau một tiếng thì họ cũng tới nhà. Vừa kịp thời gian nấu bữa sáng...
"À về rồi sao. Cô Lâm, thiếu gia dặn cô làm bữa sáng cho ngài ấy." Cô vừa về còn chưa kịp thở vì mấy bịch thức ăn đã bị Dì quản gia gọi
"Cháu nên nấu gì ạ?" Lâm Vân Hy có chút lo lắng. Lỡ La Hạo ăn không vừa miệng lại kiếm cớ phạt cô thì sao đây
"Cô có thể nấu những gì cô muốn. Tôi còn có việc." Nói rồi Dì Quản gia rời đi, bỏ cô một mình trong nhà bếp
Lâm Vân Hy thở dài
"Thôi nấu gì cũng được. Anh ta ăn được là được."
Nói rồi Lâm Vân Hy bắt tay vào việc nấu ăn. Mấy năm nay cô đã tập nấu ăn và nâng cao được tay nghề. Nên việc bếp núc với cô không khó
Nửa tiếng sau cô đã nấu xong buổi sáng. Nhìn nồi nước dùng mà cô thấy rất vừa ý. Cô đi một vòng một Bà quản gia
"Dì ơi, con đã nấu xong rồi ạ."
"Vậy cô lên lầu gọi Thiếu gia dậy đi. Rồi đi vào phòng sách lau dọn cho sạch sẽ đi."
"Ngài ấy ở phòng nào ạ? Phòng sách ở đâu vậy ạ?"
"Ngài ấy ở phòng thứ 2 lầu 1. Phòng sách ở Lầu 2 đi thẳng cuối hình lang, bên tay trái."
"Dạ đi ngay ạ."
Lâm Vân Hy nhanh chóng lên phòng La Hạo gọi anh dậy...
"Cốc...cốc....Thiếu gia, mời người xuống dùng bữa sáng."
Lâm Vân Hy không thấy ai trả lời định quay người rời đi thì nghe tiếng La Hạo
"Cô vào đây"
Lâm Vân Hy nghe vậy cũng mở cửa đi vào...
"Người gọi tôi." Lâm Vân Hy vào phòng nhìn thấy La Hạo mới tắm ra trên người chỉ quấn một tấm khăn tắm ngang hông làm cô giật mình. Không dám ngước mặt lên, cứ nhìn chằm chằm ở dưới đất
La Hạo nhìn thấy vậy cười nhẹ. Định chọc ghẹo cô một chút nhưng sao phản ứng lại đáng yêu thế này....
"Đi lại chiếc bàn đó, mở hộc tủ thứ 2. Lấy máy sáy tóc lại đây sáy cho tôi." Vừa nói anh vừa chỉ cho cô
Lâm Vân Hy nhìn theo hướng tay của La Hạo cũng nhanh chóng làm theo
"Vù........"
"Mỗi buổi sáng đều phải làm việc này. Cô nhớ chưa?" La Hạo bất ngờ lên tiếng
"Tôi nhớ rồi."
"Hôm nay cô nấu món gì?"
"Tôi không biết sở thích của anh là gì nên tôi đã nấu Phở."
La Hạo nghe vậy cũng không nói gì nữa. Tiếng máy sấy tóc vừa dứt La Hạo cũng đứng dậy.
"Xuống bếp chuẩn bị đi, tôi thay đồ."
"Dạ"
15p sau.....
La Hạo cũng đã yên vị trên ghế nhìn tô Phở Lâm Vân Hy để trên bàn một hồi lâu. La Hạo mới cầm đũa ăn. Lâm Vân Hy lo lắng nhìn La Hạo ăn. Sợ không hợp khẩu vị? Sợ anh ta tức giận gạt đổ đi? Rất rất nhiều câu hỏi Lâm Vân Hy lo lắng....
La Hạo ăn nhưng không nói tiếng nào. Sau khi ăn xong anh mới chậm rãi lên tiếng
"Vị cũng tạm chấp nhận được. Nhưng mà....tôi ghét hành lá. Sau này đừng bỏ vào nữa. Không thì đừng trách tôi."
La Hạo nhìn Lâm Vân Hy bằng ánh mắt dao găm. Anh ta cực kỳ cực kỳ ghét. Nhưng vì là cô nấu, vì là lần đầu tiên nên tạm thời bỏ qua
Lâm Vân Hy nghe vậy nhìn vào trong tô Phở của anh ta. Một ngày xanh còn nằm im trong tô, hèn gì nãy giờ anh ta cứ nhìn chằm chằm...
"Tôi xin lỗi. Tôi sẽ chú ý."
"Trưa nay mang cơm trưa đến công ty cho tôi. ĐI BỘ..." La Hạo nhấn mạnh hai từ cuối
Lâm Vân Hy nghe vậy thầm nghĩ
"Muốn được ăn bữa trưa ngon và hành mình đi bộ đến đó..."
"Nghe rõ chưa?" Thấy Lâm Vân Hy không trả lời anh có chút không vừa ý, hằn giọng hỏi cô
"À, tôi... tôi nghe rồi. Anh cần lúc mấy giờ vậy?"
"12h"
"Được"
La Hạo cũng không nói gì nữa trực tiếp đứng dậy chuẩn bị đến công ty
Sau khi La Hạo rời đi Lâm Vân Hy bắt đầu lau dọn phòng sách. Khi bước vào phòng cô cảm thấy thật sự rất choáng ngợp....
"Thích...thích quá." Căn phòng sách này còn to gấp đôi phòng ăn. Do La Hạo có sở thích đọc sách nên phòng sách của anh không kém gì một thư viện thực thụ, thậm chí là hơn nữa
"Tuyệt quá. Có tất cả các thể loại sách từ lịch sử, khoa học, thiên văn học, tâm lý.... Ước gì ngày nào mình cũng có thể vào đây đọc sách."
Lâm Vân Hy rất yêu mến các quyển sách vì cô rất thích viết lách. Nhưng lâu lắm rồi cô chưa viết lại
Lâm Vân Hy say mê phòng sách, cô dọn dẹp cũng rất kỹ lưỡng. Nhưng mà... bây giờ đã là 11h nhưng cô còn chưa ra khỏi đây.
Khi cô chợt nhớ ra là đã 11h30
"Thôi chết...trễ mất rồi."
Cô nhanh chóng chạy xuống nhà bếp nấu cơm trưa. Rồi đi đến công ty. Nhưng vấn đề là công ty cách nhà La Hạo 5km. Đi bộ chắc chắn sẽ trễ.... Nên cô mới đánh liều gọi taxi
Tại công ty 12h40p
Lâm Vân Hy sợ hãi không thôi. Cô nhanh chóng bước vào chỗ Lễ tân
"Xin chào tôi là Lâm Vân Hy. Tôi đến theo yêu cầu của La Hạo."
Lễ tân nhìn cô một lúc rồi trả lời
"Cô đợi một chút. Tôi sẽ xác nhận."
"Dạ được."
2p sau
"Cô Lâm mời lên tầng 50. Chủ tịch đang đợi cô."
"Được, cảm ơn chị."
Lâm Vân Hy nhanh chóng đi đến thang máy bấm lên tầng 50...
"Ting...."
Lâm Vân Hy hồi hợp gõ nhẹ cửa
"Cốc...cốc..."
"Vào đi."
Lâm Vân Hy nín thở mở cửa tiến vào
"Cô tới trễ 45p."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play