Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Guitar Và Em

Hạ Mai - Ngày Sinh Nhật Đen Tối

02/05/2005 Hôm nay là sinh nhật tròn 6 tuổi của Hạ Mai.

Sài Gòn đang mưa, từ sáng sớm bố cô đã lái xe đến công ty, ở nhà chỉ còn lại Hạ Mai và mẹ. Sinh nhật không có bố nhưng cô cũng không buồn, bình thường bố cô hay say xỉn đánh đập mẹ con cô. Vì vậy ông ấy không ở nhà ngược lại cô càng cảm thấy vui vẻ thoái mái.

 

Mẹ cô từ sớm khuôn mặt đã như người mất hồn, lâu lâu lại nhìn Hạ Mai với ánh mắt đau lòng xen lẫn không nỡ. Sau khi bố cô rời khỏi nhà, bà đã nói chuyện điện thoại với ai đó và lấy đồ đạc nhét vào một cái giỏ xách nhỏ rồi đặt ở cửa ra vào. Hạ Mai vẫn mải chơi đùa với con búp bê mà không hề hay biết hôm nay sẽ là một ngày đen tối trong đời cô.

 

Mẹ lấy ra một chiếc đầm công chúa màu xanh ngọc, đi đến bên cạnh Hạ Mai, đôi mắt đã đỏ hoe.

“Oa, đẹp quá” – Hạ Mai reo lên.

“Quà sinh nhật của con, thích không” – Mẹ cô ngồi xổm ôm cô vào lòng.

“Thích ạ, cảm ơn mẹ” – Hạ Mai vui vẻ cầm cái váy ướm lên người rồi xoay tròn. Mẹ cô nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, thấy thế Hạ Mai đặt váy xuống đất chạy đến.

“Mẹ sao thế, sao mẹ lại khóc, bố lại đánh mẹ à” – cô bé chạm lên những giọt nước mắt trên mặt mẹ, ân cần hỏi. Mẹ cô không trả lời chỉ kéo cô vào lòng hôn lên trán cô.

“Mẹ nín đi, mẹ đừng sợ bố đã đi ra ngoài rồi” – cô bé tiếp tục an ủi mẹ.

“Không, mẹ chỉ hạnh phúc vì con gái mẹ xinh thôi” – Mẹ Hạ Mai quay đi lau nước mắt.

Có một chiếc ô tô sang trọng dừng lại trước cửa nhà Hạ Mai, một người đàn ông cầm ô bước xuống.

“Hạ Mai sau này phải nghe lời, chịu khó học nhé” – Mẹ cô nắm lấy vai cô căn dặn.

“Vâng” – Hạ Mai vẫn ngây thơ đáp.

“Chúng ta phải đi thôi” – Người đàn ông đi vào nói với mẹ cô.

“Hạ Mai ngoan, con ở đây chơi đợi mẹ, mẹ đi mua bánh sinh nhật cho con” – Mẹ Hạ Mai nói, không kìm được mà nấc lên.

“Bánh sinh nhật, được ăn bánh sinh nhật” – Hạ Mai vỗ tay vui sướng rồi gật đầu.

Nối rồi mẹ cô đứng dậy cùng người đàn ông rời đi, ra đến sân bà quay lại nhìn cô với ánh mắt đau lòng. Còn Hạ Mai vẫn đang vui vẻ vì sắp được thổi bánh kem, vô tư đứng ở cửa nhìn theo vẫy tay mà không hề biết phải rất lâu, rất lâu nữa cô mới có thể gặp lại bà.

Mẹ cô rời đi được một lúc thì có tiếng xe ô tô lao vào trong sân, Hạ Mai tưởng mẹ về vui vẻ từ trong nhà chạy ra. Bố cô mở cửa xe bước xuống với bộ mặt tức giận, hai mắt đỏ ngầu, Hạ Mai nhìn thoáng run sợ.

“Mẹ mày đâu” – Bố cô đi xồng xộc vào trong buồng tìm kiếm.

“Mẹ đi mua bánh sinh nhật cho con” - Hạ Mai sợ sệt nói.

“Con mẹ nó” – Bố cô đạp đổ chiếc bàn trang điểm trong phòng, rồi với chai rượu trong tủ ngửa cổ lên uống.

Hạ Mai thấy vậy sợ hãi lùi vào góc phòng òa khóc, nhưng tiếng khóc của cô bé càng khiến cho ông bố trở nên kích động. Ông ném chai rượu xuống đất vỡ tan, một mảnh thủy tinh văng về phía chân cô, để lại một vết cứa dài trên cổ tay nhỏ bé lúc này đang ôm lấy chân mình. Máu bắt đầu chảy, nhưng sự hoảng sợ tột độ khiến Hạ Mai không hề cảm thấy đau. Bố cô nhìn thấy nhưng không hề quan tâm:

“Mày khóc cái gì, mẹ mày đã vứt mày lại đi theo nhân tình rồi” – Bố cô bóp mạnh lấy đôi vai nhỏ bé không ngừng rung lắc.

“Không, mẹ nói là đi mua bánh kem” – cô vẫn cố gắng nói trong sợ hãi.

“Cút đi, cút theo con mẹ mày đi, đồ con hoang” – Ông đẩy Hạ Mai ngã ra sân. Sau đó lại lấy chai rượu mới ngồi phịch xuống ghế sofa tiếp tục uống.

Dưới cơn mưa Hạ Mai ánh mắt sợ hãi cố gắng đứng dậy bỏ chạy ra cổng. Cô đứng nép dưới mái hiên cổng nhà hàng xóm, hai tay ôm lấy cơ thể đang run lên không biết vì lạnh hay vì sợ. Hạ Mai cứ đứng như thế mắt nhìn về hướng đầu ngõ, lòng thầm mong mẹ mau trở về.

 

Tan học Vũ Hoàng đạp xe về nhà, hôm nay bố mẹ cậu đều đi công tác, cậu định sẽ ăn tạm gói mì rồi chơi game, nghĩ đến đây không khỏi vui vẻ trong lòng.

“Hạ Mai sao em lại đứng đây” – Vũ Hoàng dừng xe, cậu ngạc nhiên khi thấy con bé hàng xóm đang đứng run rẩy ở cổng nhà mình, cả người ướt sũng.

Hạ Mai ít hơn cậu 8 tuổi, tóc khá dài lúc nào cũng tết bím hai bên, buổi chiều con bé hay ríu rít đạp xe với đám bạn ở trước cổng nhà.

“Em đợi mẹ” – Hạ Mai nói yếu ớt.

“Sao em không về nhà đợi mà đứng ngoài này chi cho mưa ướt” – Cậu vừa mở cửa cổng vừa hỏi.

“Bố em ở nhà” – Hạ Mai nói ánh mặt hiện lên vẻ sợ hãi tột độ.

Vì ở cạnh nhà Hạ Mai nên cậu cũng biết được hoàn cảnh nhà cô, những trận cãi vã to tiếng, tiếng đập phá đồ đạc phát ra từ nhà cô là chuyện bình thường với mọi người ở đây. Lúc này cậu mới để ý đến vết thương ở cổ tay con bé, ánh mắt có chút thương hại.

“Vào nhà anh đợi đi”- Vũ Hoàng nói.

Thấy Hạ Mai ngần ngừ, cậu nắm tay con bé kéo vào trong nhà, ấn con bé ngồi xuống hè, Vũ Hoàng lấy hộp cứu thương của nhà mình giúp con bé băng bó. Vết thương không quá sâu nhưng khá dài, không còn băng gạc cậu phải dùng đến bốn miếng Ugo lớn mới che được hết.

 

Mắt Hạ Mai vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, mong chờ hình bóng quen thuộc của mẹ. Ngồi trong hè nhà Hoàng con bé như sợ không nhìn thấy được, Hoàng vừa băng bó xong nó lại chạy ra cổng đứng chờ. Hoàng cũng đành mặc kệ, lấy trong tủ một cái bánh dúi vào tay con bé rồi đi vào phòng.

 

Cả buổi chiều Hạ Mai cứ đứng như vậy ở cổng nhà Hoàng, ánh mắt vẫn nhìn về phía ngõ, mỗi khi có xe ô tô rẽ vào đều mong chờ hi vọng. Nhưng đến khi màn đêm dần buông xuống, cô bé lúc này đã thật sự tin lời bố cô nói, mẹ cô sẽ không trở về nữa. Ánh mắt mong chờ của Hạ Mai cụp xuống, sự ngây thơ tinh nghịch của một đứa trẻ đã hoàn toàn biến mất.

 

Bố cô sau khi tức giận đập phá, thì uống rượu say nằm vật ra ghế ngủ. Hạ Mai nhân lúc đó lẻn vào phòng khóa cửa lại rồi chui vào trong tủ quân áo không dám phát ra tiếng động.

 

Hôm sau sáng sớm bà ngoại đã từ quê lên đón cô, bố cô với ánh mắt hận thù không hề quan tâm, có lẽ ông mong cô đi khuất mắt ông càng nhanh càng tốt. Ông không những hắt hủi Hạ Mai, mà còn dùng ánh mắt khinh thường, nói lời không kính trọng với bà ngoại của cô. Bà ngoại biết dù như thế nào thì con gái mình cũng đã làm chuyện không hay, chỉ biết cúi mặt thu dọn đồ của Hạ Mai rồi nhanh chóng dẫn cô rời đi.

 

Hạ Mai mai nhỏ bé đi theo bà, ánh mắt đã trở nên u buồn, lãnh đạm không còn xót lại sự hồn nhiên nào của một cô bé sáu tuổi. Ra đến cổng, cô bé quay đầu nhìn căn nhà đã sống 6 năm qua một lần, sau đó nắm tay bà ngoại bước đi không một hề ngoảnh lại.

 

Hôm đó Hoàng từ lớp học thêm trở về thì nghe mọi người trong ngõ đang xì xào bàn tán về chuyện nhà Hạ Mai. Ai cũng tội nghiệp cho Hạ Mai, họ còn nói mẹ cô bé đã bỏ đi với nhân tình, sáng nay cô bé cũng đã được bà ngoại đưa đi rồi. Hoàng đứng bên sân nhà nhìn sang nhà cô, có chút bi thương hiện lên trong đáy mắt. Năm ấy cậu 14 tuổi.

Trưởng Thành

Hạ Mai chuyển về quê sống cùng bà, nhà ngoại không giàu chỉ gọi là đủ ăn, hai bà cháu cứ như vậy nương tựa vào nhau. Bây giờ bà là người thân duy nhất của cô, tuy cô có bố có mẹ nhưng giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi.

 

Việc đầu tiên sau khi về quê, Hạ Mai đã yêu cầu bà ngoại cắt đi mái tóc của mình. Khi bà hỏi tại sao lại đòi cắt, Hạ Mai chỉ nói tóc dài làm cô nóng bức khó chịu. Trước sự cố chấp của Hạ Mai, bà ngoại cũng đồng ý cắt tóc cho cô. Mỗi lọn tóc được cắt xuống dường như chính là một niềm vui của Hạ Mai bị cắt bỏ. Trước đây cô vẫn luôn thích tóc dài để được mẹ tết tóc cho mình, bây giờ mẹ cũng bỏ cô đi rồi, thì tóc dài cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Từ đó về sau Hạ Mai không bao giờ nuôi tóc dài nữa, một đứa bé mới sáu tuổi đã phải chịu bất hạnh mà người lớn mang lại.

 

Kể từ sau năm đó Hạ Mai không tổ chức sinh nhật thêm một lần nào nữa, cô ước giá như mình chưa từng được sinh ra. Hạ Mai cứ như vậy ở cạnh bà ngoại trưởng thành theo năm tháng, cô luôn lầm lũi một mình, ánh mắt lúc nào cũng vô hồn, lạnh băng, không cảm xúc. Đôi mắt ấy khiến cho những người trưởng thành nhìn vào cũng cảm thấy có chút rợn người. Bà ngoại thấy cô như vậy thì vô cùng đau lòng, xót thương cho đứa cháu tội nghiệp của mình, nhưng không biết làm cách nào để bù đắp cho cô.

 

Từ ngày cô về sống với bà ngoại, chỉ có ông bà nội vẫn liên lạc, lâu lâu xuống thăm cô nhưng cô đều trốn không gặp. Còn bố cô thì không chu cấp, cũng chưa bao giờ hỏi han đến tình hình của cô. Có lẽ ông đã quên mất mình có một đứa con gái, hoặc vốn dĩ ông chưa bao giờ coi cô là con của mình.

Năm năm sau khi mẹ cô bỏ đi, bố cô cũng lập gia đình mới với một cô gái khá trẻ và có thêm một đứa con trai. Tất cả những chuyện đó cô đều nghe bà ngoại nói lại, còn đối với cô bố mẹ cô đều đã chết rồi. Có điều cô luôn có một thắc mắc nếu bố mẹ cô không yêu thương nhau vậy tại sao ngày xưa lại cưới nhau. Mãi cho đến sau này khi cô 16 tuổi đủ trưởng thành bà ngoại mới kể cho cô nghe:

 

Ngày ấy mẹ cô cũng là một cô gái có tiếng xinh đẹp ở quê, sau khi lên thành phố học đại học thì có rất nhiều người theo đuổi. Bố cô là một trong số đó, nhà ông bà nội khi ấy rất giàu, bố cô là một công tử nhà giàu có thể nói là ngậm thìa vàng mà lớn lên. Hai người học chung trường đại học, bố yêu mẹ, điên cuồng theo đuổi mẹ suốt 2 năm trời. Tuy nhiên mẹ cô không yêu ông mà lại yêu một người khác, gia đình không hề khá giả so với ông thì một trời một vực. Với bản chất con nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, ông không chấp nhận được việc mình không bằng một đứa nhà nghèo. Ông tin không gì là không thể giải quyết được bằng tiền, sớm muộn ông cũng có được mẹ cô.

Nhưng ông không ngờ dù tìm mọi cách chia rẻ tình yêu của mẹ với người đàn ông kia, họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Cuối cùng bố cô đã dùng cách không hề quang minh chính đại để chiếm đoạt mẹ cô, không những thế còn thuê người đánh người đàn ông kia một trận. Ông còn đe dọa nếu mẹ không đồng lấy ông, ông sẽ tìm mọi cách hành hạ người đàn ông kia.

 

Sau khi bị bố cô làm nhục mẹ cô đã bỏ về quê, bà vừa đau đớn vừa xấu hổ đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng đúng lúc đó thì mẹ cô phát hiện mình có thai, bằng cách nào đó bố cô cũng biết được và đã mang lễ xuống nhà ngoại xin hỏi cưới. Bố cô hứa với ông bà ngoại là sau khi mẹ cô sinh con, sẽ tiếp tục cho mẹ cô đi học. Còn nói với tất cả mọi người trong làng rằng mẹ cô đã mang thai con của ông.

 

Ông ngoại vốn là nhà giáo, rất coi trọng thể diện mặt mũi bắt mẹ phải đồng ý cưới bố cô. Cũng chính vì điều đó mà sau này khi chứng kiến cảnh bố mẹ cô không hạnh phúc, ông ngoại đã vô cùng hối hận. Mãi cho đến khi chết ông vẫn ân hận vì đã đẩy con mình vào đau khổ. Khi đó chính bà ngoại cũng khuyên mẹ cô rằng tình cảm vợ chồng có thể vun đắp, từ từ cũng sẽ có tiếng nói chung. Nghĩ đến thể diện của bố mẹ, lại nghĩ đến đứa con trong bụng cuối cùng mẹ cũng đồng ý lấy bố cô.

 

Sau đó mẹ theo bố lên thành phố, trong lúc chuẩn bị đám cưới, người đàn ông kia đến tìm mẹ, muốn mẹ bỏ đi cùng với ông ấy. Vốn mẹ đã đồng ý nhưng khi nhìn xuống bụng mình, nghĩ đến đứa con của mình, mẹ đã do dự và quyết định ở lại. Hai con người yêu nhau không thể đến được với nhau, họ đau khổ ôm lấy nhau và giữa họ đã phát sinh chuyện không nên xảy ra. Chuyện này bị bố cô phát hiện, ông điên cuồng nhục mạ, đánh đập mẹ cô và cho rằng đứa bé trong bụng bà không phải là con ông. Nhưng không hiểu vì sao và bằng cách nào đám cưới ấy vẫn diễn ra.

 

Sau đám cưới bố cô thường xuyên ra ngoài cặp bồ, say xỉn rồi lại về hành hạ mẹ. Mẹ cô bị ông đối xử tàn nhẫn, cộng thêm áp lực tâm lí khiến bà sinh non. Bố cô càng vì thế khẳng định cô không phải con của mình, chuỗi ngày bi kịch cứ thế tiếp diễn.

 

Cho đến khi Hạ Mai gần sáu tuổi, Mẹ cô đã gặp lại người đàn ông năm xưa. Sau bao nhiêu năm ông ấy vẫn yêu mẹ cô và tất nhiên mẹ cô cũng vậy. Giờ đây ông ấy đã thành đạt có thể bảo vệ cho bà, ông ấy nói mẹ hãy đi cùng với ông ấy, khi ấy mẹ đã do dự và kể với bà ngoại. Bà đã khuyên mẹ hãy nghĩ đến Hạ Mai, nếu mẹ cô bỏ đi thì Hạ Mai sẽ phải làm thế nào. Nhưng có lẽ cuộc sống quá đau khổ và tủi nhục vì bị dày vò, mẹ cô đã quyết định lựa chọn con đường tốt hơn cho mình. Sau khi mẹ cô rời đi, chỉ nhờ người nhắn cho bà ngoại lên đón cô về, ngoài ra không hề nói là sẽ đi đâu, cho đến nay cũng chưa từng liên lạc.

 

Hạ Mai nghe hết những lời bà ngoại kể, cô tự hỏi nếu bố cô cho rằng cô không phải con của ông tại sao lại vẫn cố chấp tổ chức đám cưới.

 

Nghĩ đến đây cô bỗng thấy thương cho bố mình, sự kiêu ngạo của công tử nhà giàu đã khiến ông không cho phép người khác lấy đi bất cứ thứ gì của mình. Vì vậy mà trói buộc chính mình vào cuộc hôn nhân không tình yêu. Hoặc cũng có thể là ông quá yêu mẹ của cô nên không muốn buông tha cho bà, và dùng hôn để trói buộc bà ở bên mình. Có lẽ những năm tháng đó bố cô sống cũng không hề dễ dàng. Tự nhiên cô thấy mình bớt căm ghét ông đi một chút.

 

Nhưng còn mẹ cô thì sao? Nếu như cô không phải con của bố vậy tại sao bà không mang theo cô cùng đi. Chẳng phải trước đây bà luôn nói yêu thương cô hay sao, tại sao lại bỏ cô lại. Hay người đàn ông kia chỉ hứa yêu thương bà chứ không đồng ý yêu thương con của bà. Quả nhiên là không hề có ai muốn phải nuôi con của người khác cả. Nghĩ đến đây cô thấy căm ghét mẹ hơn cả bố.

 

Sai lầm của người lớn nhưng người hứng chịu tất cả lại chính là cô, đứa trẻ sáu tuổi tên "Hạ Mai". Cuối cùng cho đến bây giờ cô còn không biết rốt cuộc mình là con của ai, ai mới là bố đẻ của mình? Tự hỏi có còn ai bất hạnh như mình không?

Xác Nhận Huyết Thống

Vốn tưởng câu hỏi đó sẽ không bao giờ có được câu trả lời cho đến khi cô vào đại học, khi ấy cô 18 tuổi. Bố cô trong một lần đi thị sát công trình đã bị tai nạn, ông mất máu rất nhiều và cần phải truyền máu gấp nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Tuy nhiên khi kiểm tra ông thuộc nhóm máu hiếm, trong gia đình không có ai có nhóm máu tương thích với ông, lượng máu dự trữ của bệnh viện không đủ.

Lúc đó bà nội cô mới nhớ đến cô, bà đã gọi điện cho bà ngoại cô nói tình hình, xin bà ngoại khuyên cô đến bệnh viện làm kiểm tra.

Cô nhớ hôm đó bà ngoại gọi điện cho cô, bà nói bà biết bố cô đã khiến cô phải trải qua tuổi thơ bất hạnh, nhưng bà cho rằng cô vẫn cần được biết. Bà không ép cô phải quan tâm đến ông ấy, phải cứu ông ấy nhưng dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, bà hi vọng cô hãy suy nghĩ thật kĩ. 

“Ông ấy không phải bố của con, sống hay chết không liên quan đến con” – Hạ Mai nói lớn rồi tắt điện thoại.

18 tám năm qua ông ấy đã cho cô được gì ngoài những trận đòn roi và những lời chì chiết, bây giờ lấy tư cách gì mà đòi cô phải quan tâm đến ông ấy. Ánh mắt Hạ Mai trở nên lãnh khốc, u ám mang theo nhưng tia đau lòng lẫn uất hận. Sờ lên cổ tay mình, ở đó có hình một bông hồng nhỏ, cô đã xăm nó để che đi vết xẹo của mình, cũng chính là món quá sinh nhật mà bố cô đã tặng cho cô. Nhưng bà ngoại cô nói đúng “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, sau một hồi suy nghĩ cô vẫn quyết định đến bệnh viện.

Sau một số xét nghiệm cần thiết, bác sĩ xác nhận máu của cô và ông ấy hoàn toàn tương thích, quan hệ huyết thống là 99,9%, nghe đến đây cô nhếch mép cười lạnh. Hạ Mai nằm trên giường, đưa tay để các y tá lấy máu của mình, đợi lấy máu kết thúc, cô lập tức rời khỏi bệnh viện. Cô không muốn còn liên quan gì đến con người ấy nữa, coi như cô đã trả lại ân tình ông ấy sinh ra cô.

Không biết là khi con người bắt đầu có tuổi thường có xu hướng hối hận vì những gì mình đã gây ra khi còn trẻ, hay vì cô đã giúp ông giữ được một mạng. Sau khi bố cô bình phục, biết được sự thật cô là con đẻ của mình ông như biến thành một người khác. Ông luôn tìm mọi cách muốn bù đắp cho cô, cứ nghĩ đến việc ông đã gây ra với cô khi còn nhỏ. Ông lại thấy căm ghét chính mình, chính ông đã hủy hoại đứa con gái đáng thương của mình.

Ông tìm đến nơi cô trọ, thậm chí đến trường cô học để tìm gặp cô, ông nói muốn chu cấp cho cô học đại học. Cô muốn làm gì, thích học gì chỉ cần nói với ông, ông đều sẽ giúp cô thực hiện. Thậm chí ông muốn cho cô đi du học, sau này về quản lí công ty giúp cho ông nhưng cô không thèm quan tâm, luôn tránh mặt ông ta.

Từ nhỏ Hạ Mai đã rất có thiên phú, cô học rất giỏi luôn đạt được học bổng và nằm trong top đứng đầu của trường. Cô cố gắng giành học bồng để giúp ngoại bớt đi gánh nặng kinh tế, cũng như có thể có chi phí cho những sở thích cá nhân của cô. Tuy vẻ ngoài gai góc lạnh lùng, nhưng cô biết bản thân mình cần gì và mục tiêu tương lai là gì. Cô đăng ký học những lớp kỹ năng sống, cũng như học kỹ năng tự vệ. Cô sẽ không như mẹ mình để mặc cho người khác chà đạp danh dự và sức khỏe của bản thân. Ai tổn hại cô một cô nhất định sẽ trả lại cho kẻ đó gấp trăm gấp ngàn lần.

Những năm tháng trưởng thành điều duy nhất khiến Hạ Mai cảm thấy có chút vui vẻ ngoài tình yêu của ngoại, chính là tình yêu của cô dành cho Ghita. Vào năm cô mười tuổi, khi cùng bà ngoại đi chúc tết Ông Tư gần nhà, nghe nói trước đây ông từng là Thầy dạy nhạc. Khi đó ông Tư ôm cây đàn ngồi bên mâm rượu, vẻ mặt như đang phiêu du ở nơi nào đó rất bình yên. Lần đầu tiên Hạ Mai nghe được thứ âm thanh trong trẻo đó, lúc nhẹ nhàng, lúc da diết lúc lại cuồn cuộn như con sóng giống như cuộc đời của cô vậy. Cô chăm chú lắng nghe theo từng nhịp gảy của Ông Tư, đôi mắt đen nhuốm màu u buồn mở to nhìn vào cây đàn.

Kể từ đó, mỗi khi có thời gian rảnh cô lại chạy sang nhà ông Tư để nghe thứ âm thanh có thể làm dịu tâm hồn của cô. Ngoài vẻ ngoài lầm lũi gai góc, Hạ Mai rất ngoan mọi người trong xóm biết chuyện đều rất thương Hạ Mai. Ông Tư thấy cô bé có vẻ thích Ghita vì vậy hỏi cô có muốn học không, cô không nói chỉ gật đầu. Ông ân cần chỉ dạy cho Hạ Mai từ những nốt căn bản nhất, cứ như vậy hình ảnh một cô bé tóc ngắn ôm cây Ghita to hơn cả mình chăm chú chơi đã trở nên quen thuộc với mọi người trong xóm.

Bà ngoại phát hiện khi chơi Ghita, Hạ Mai dường như trở về đúng lứa tuổi của mình, đôi khi còn có thể thấy được nụ cười dù là thoáng qua trên mặt cô bé. Vì vậy vào sinh nhật 16 tuổi của cô, bà đã nhờ Ông Tư cùng mình đi chọn một cây Ghita làm quà cho cô.

Đó lần đâu tiên sau mười năm, Hạ Mai mới lại nhớ đến sinh nhật của mình, cô nhận cây đàn rồi xà vào lòng bà ngoại khóc nức nở. Bà ngoại cũng khóc, bà trách ông trời sao lại bất công với đứa cháu tội nghiệp của bà, liệu rằng sau này khi bà chết ai sẽ ở bên cô.

Rồi năm cô 19 tuổi, bà ngoại đổ bệnh không lâu sau cũng rời bỏ cô mà đi, người duy nhất trên đời yêu thương cô đã không còn nữa. Hạ Mai đôi mắt vô hồn nhìn vào di ảnh của bà, từ giờ phút nay cô chỉ còn lại một mình cô độc bước đi. Hôm diễn ra đám tang của ngoại, bố cô cũng về dự, sự xuất hiện của ông chỉ làm cho tâm trạng của Hạ Mai trở nên tồi tệ. Cô tức giận, đôi mắt đỏ ngầu hằn rõ những tia máu, cô giật giỏ trái cây mà bố cô mang xuống vứt lăn lóc ra sân. Miệng không ngừng trách cứ, đánh đuổi ông mau cút ra khỏi nhà mình. Buổi tôi Hạ Mai ôm cây đàn mệt mỏi dựa vào cây cột phía sau hè, giờ đây nó sẽ thay bà ở bên cô, nghĩ vậy cô ôm mặt khóc.

Lo tang lễ của bà ngoại ổn thỏa, Hạ Mai đeo cây đàn lên vai, nhìn một lượt khắp căn nhà rồi thầm nói.

“Con sẽ thường xuyên về thăm bà, bà yên tâm con sẽ sống tốt”

Hạ Mai trở về trường, cô lao đầu vào học, cô tự nhủ không những phải sống tốt mà phải sống thật tốt. Cô nhất định phải chống mắt lên xem những con người đã bỏ rơi cô sẽ phải nhận được báo ứng như thế nào.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play