Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chap 1

Phó Gia Hiên là một cô nhi, từ nhỏ sống trong cô nhi viện, hoàn toàn không biết bố mẹ mình là ai. Y từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nhận định học tập chính là con đường duy nhất để y thoát khỏi cảnh nghèo hèn bị người người khinh thường.

Với tư chất thông minh cùng sự kiên trì và cố gắng không ngừng nghỉ của mình, Phó Gia Hiên rốt cục cũng hoàn thành được mục tiêu lớn nhất của đời mình, thành công tốt nghiệp ở một trường đại học danh giá trong nước với thành tích vô cùng xuất sắc.

May mắn hơn chính là y còn được một công ty nước ngoài nhìn trúng, vừa ra trường liền đã nhận được thư chào mời.

Cơ hội tốt như vậy, Phó Gia Hiên dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ. Y nhanh chóng phản hồi lại bên phía công ty kia, sau đó mua vé máy bay, thu dọn hành lí chuẩn bị sang nước ngoài bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, đêm trước ngày lên máy bay, Phó Gia Hiên ra ngoài tự thưởng cho mình một bữa tiệc ăn mừng. Trên đường về y còn tiện tay cứu một bé mèo, chỉ là khi vừa ngẩn đầu lên, đèn ôtô sáng rực liền rọi thẳng vào mắt.

Ánh đèn chói đến mức Phó Gia Hiên không thể mở mắt ra nổi, y chỉ biết cơ thể lúc này đột ngột bị va đập mạnh rồi bay đi rất xa, sau đó nặng nề đáp xuống đất.

Cơn đau chậm rãi bủa vây, Phó Gia Hiên cảm thấy xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng trong người mình giống như đã vỡ nát cả rồi.

Tiếng mèo kêu quanh quẩn bên tai giống như cố gắng đánh thức Phó Gia Hiên. Chỉ là hiện tại mắt y đã không mở ra nổi nữa rồi.

Trước khi nhắm mắt, trong đầu Phó Gia Hiên chỉ có một suy nghĩ. Nếu có kiếp sau, y nhất định sẽ làm một con cá mặn ăn no chờ chết.

Bởi vì sao? Bởi vì kiếp này y cố gắng như vậy, nổ lực đến thế, nhưng rốt cục đổi lại được cái gì? Ông trời quá mức trêu ngươi, ngay khi tương lai tươi sáng đang mở rộng cánh cổng chào đón y thì y lại chẳng còn mạng để hưởng.

Phó Gia Hiên không cam tâm, nhưng cơ thể giống như bị rút cạn sức lực, y lúc này chỉ có thể nặng nề nhắm mắt lại. Trước khi chết, thanh âm của bé mèo con vẫn cứ quanh quẩn bên tai y, tiếng kêu ngày càng lớn, ngày càng thê lương hơn.

...

"Lão gia! Lão gia! Không xong rồi, phu nhân lâm bồn rồi!". Lúc này giữa đêm khuya trong nội phủ đèn lồng sáng rực, một tên gia đinh hớt hãi chạy tới đập cửa thư phòng của Phó Gia Xuyên thùm thụp.

Vừa nghe lời này của hắn, Phó Gia Xuyên liền đứng bật dậy, giống như một cơn gió mở cửa thư phòng ra rồi chạy đi mất.

Gia đình chào đón thành viên mới vốn nên là chuyện vui, nhưng chuyện vui này lại đến sớm gần hai tháng!

Ở thời cổ đại, khi mà mọi phương tiện khoa học lẫn y học đều vô cùng hạn chế thì sinh non là một chuyện vô cùng nguy hiểm cho cả mẹ lẫn bé.

Bởi thế cho nên tên gia đinh ban nãy mới nói là "không xong rồi". Ngày vui đến sớm gần hai tháng cho nên liền hóa thành ngày hoảng sợ.

Phó Gia Xuyên vừa tới phòng của phu nhân hắn thì bà mụ đỡ đ.ẻ lúc này cũng đã tới rồi. Thấy hắn vội vàng muốn tiến vào, bà liền lập tức cản lại, sau đó đóng chặt cửa.

Theo tục lệ của người xưa, đàn ông không nên bước vào phòng của đàn bà đ.ẻ, nếu không sẽ dính phải ô uế, vận xui đeo bám làm ăn không phất lên nổi.

Phó Gia Xuyên lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng, trong lòng cứ mãi bồn chồn không yên.

Tại sao lại đột ngột sinh sớm như vậy?

Phó Gia Xuyên cũng không phải là lo lắng thừa thải, bởi vì trong số những người từng sinh non, rất ít người có thể mẹ tròn con vuông mà bình an trở ra.

Thường thì một là mẹ còn con mất, hai là mẹ mất con còn, tồi tệ hơn là mất luôn cả hai. Bởi thế cho nên hắn mới lo lắng đến như vậy, phu nhân bên trong đang phải đối mặc với một cuộc chiến sinh tử, vậy mà hắn lại chẳng thể giúp gì được cho nàng.

Ngay lúc Phó Gia Xuyên lo lắng đến đầu đầy mồ hôi lạnh, phía trước lúc này vang lên một loạt tiếng bước chân.

Người tới là một hài tử ước chừng mười tuổi, mi thanh mục tú, trên người y phục đơn giản nhưng cực kỳ sang trọng . Hài tử lúc này vội vàng chạy đến, tóc tai có chút rối nhưng vẫn không mất hình tượng chút nào.

"Phụ thân! Mẫu thân và hài tử sẽ không sao chứ?!". Nhóc con tên là Phó Gia Duệ, vốn là một quý công tử văn nhã như trúc. Thế nhưng lúc này lại nhịn không được mà vội vàng túm lấy ống tay áo của Phó Gia Xuyên, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc.

"Nhất định...nhất định cả hai đều sẽ không sao đâu". Phó Gia Xuyên hơi ngập ngừng, nhưng rốt cuộc vẫn trấn tĩnh lại, bế Phó Gia Duệ lên mà nhẹ giọng vỗ về.

Chỉ là hắn vừa mới dứt lời, bên trong liền truyến ra tiếng hét đầy đau đớn và kìm nén của phu nhân hắn, kèm theo đó là giọng nói gấp gáp của bà mụ.

Nô tỳ trong phủ lần lượt mang khăn và nước nóng vào phòng, ra ra vào vào mấy bận, đến lúc đổi nước, trong chậu lúc này đã nhiễm đỏ cả một chậu nước.

Phó Gia Xuyên nhìn thấy mà trong lòng vô cùng căng thẳng, mặc dù ban nãy trấn an Phó Gia Duệ như vậy nhưng trong lòng hắn rõ ràng chẳng thể yên tâm chút nào.

Thời gian giằng co đến nghẹt thở, từng phút từng giây trôi qua, không biết bên trong thế nào nhưng bên ngoài chờ đợi giống như đã một thế kỉ vậy.

Mãi đến lúc Phó Gia Xuyên không còn đủ kiên nhẫn nữa mà đẩy cửa xông vào, thì lúc này bên trong cũng vừa vặn vang lên tiếng khóc của trẻ con.

Chỉ là hài tử kia chỉ khóc ré lên hai tiếng rồi im bặt, hoàn toàn không phát ra thêm bất cứ âm thanh gì nữa cả.

Phu nhân của Phó Gia Xuyên_Nhan Tuyết Hà vừa mới vui mừng vì nghe tiếng con khóc, hiện tại lại không tránh khỏi hoang mang tột độ.

"Mau, đưa con cho tôi!". Nhan Tuyết Hà sắc mặt tái nhợt, nàng cố gượng người ngồi dậy, vội vàng giơ tay muốn đòi lại hài tử từ trên tay bà mụ.

Phó Gia Xuyên thấy vậy quả thực không đành lòng, từ ngoài cửa xông vào đỡ lấy phu nhân của mình. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lí trước, nhưng sự thật này vẫn khiến bọn họ không thể chấp nhận được.

Bà mụ hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn đặt hài tử đến bên cạnh Nhan Tuyết Hà.

Nhan Tuyết Hà vội vàng bế lấy tiểu hài tử cả người nhỏ bé, ướt át lại đỏ như con tôm luộc.

Là con trai.

Nhan Tuyết Hà bàn tay run rẫy vuốt lên mặt con trai, trên đó vẫn còn nhiệt độ, rất ấm. Ngón tay nàng lại không nhịn được mà trượt xuống chóp mũi của hài tử, sau đó giống như bị điện giật mà vội vàng rụt về.

Nhan Tuyết Hà hai mắt trợn tròn, không thể tin nỗi mà nhìn nhóc con đang an ổn nằm trong vòng tay mình. Nàng thử vỗ vỗ mông con trai mấy cái, thấy nó không chút phản ứng, lại vỗ mạnh hơn chút nữa.

Chỉ thấy nhóc con lúc này hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi hé mắt ra đảo xung quanh một vòng, rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Một loạt động tác này xảy ra ngay trước mắt khiến mọi người có mặt tại đó đều vô cùng kinh ngạc, sau đó hóa thành vui mừng và bất đắc dĩ.

Vui mừng chính là, phu nhân nhà bọn họ cuối cùng đã vượt cạn thành công rồi. Còn bất đắc dĩ chính là, tiểu tổ tông này quả thực quá biết dọa người rồi. Mê ngủ tới mức chẳng thèm khóc la tiếng nào, hoàn toàn chẳng giống trẻ sơ sinh bình thường chút nào cả.

Chap 2

Bà vú cùng nô tỳ trong phủ sau khi lau dọn xong thì lần lượt lui ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn Phó Gia Xuyên, Phó Gia Duệ, Nhan Tuyết Hà và tiểu hài tử ngủ say như chết kia.

"Mẫu thân, cho con xem đệ đệ với!". Phó Gia Duệ hào hứng nhìn Nhan Tuyết Hà, giọng điệu kia vừa tò mò vừa hưng phấn, chọc cho hai phu thê Phó gia cười không thôi.

Nhan Tuyết Hà hơi cúi người xuống, Phó Gia Duệ liền không nhịn không được mà vươn tay chọc vào cái má phúng phính của bé con.

"Phụ thân và mẫu thân đã đặt tên cho đệ đệ chưa ạ?". Phó Gia Duệ lúc này đột ngột ngẩng đầu, hai mắt tròn xoe nhìn Phó Gia Xuyên và Nhan Tuyết Hà.

"Đã đặt xong rồi, đệ đệ con tên là Phó Gia Hiên". Phó Gia Xuyên mỉm cười xoa xoa đầu Phó Gia Duệ.

...

Phó Gia Hiên sau khi bị tai nạn giao thông, hồn phách liền trực tiếp được đầu thai chuyển thế.

Thời khắc từ trong bụng mẹ chui ra thêm lần nữa, Phó Gia Xuyên vì bị ngạt mà không nhịn được chửi tục một tiếng, nhưng từ trong miệng trẻ con lại hóa thành tiếng khóc.

Phó Gia Hiên nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bản thân hình như đã quay về thời cổ đại rồi. Không chỉ nhìn thấy một đám người ăn mặc kỳ quái mà ngay cả vật dụng rồi tới nhà cửa xung quanh đều mang đậm phong cách cổ xưa.

Nhưng dù vậy, nơi đây vẫn sặc mùi giàu có, làm cho Phó Gia Hiên bỗng chốc thỏa mãn.

Có lẽ nỗi oán than của y đã cảm động tới ông trời, cho nên y lúc này mới có một cơ hội đầu thai chuyển thế vào nhà giàu thế này. Ước muốn được làm một con cá mặn ăn no chờ chết của y xem ra không còn khó khăn nữa rồi.

Nhìn những người được ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, Phó Gia Hiên đã từng rất hâm mộ và ghen tỵ. Nhưng hiện tại rốt cuộc cũng đã tới lượt y rồi, Phó Gia Hiên vô cùng hài lòng.

Phó Gia Hiên hiện tại quả thực không khác nào đã đầu thai chuyển thế, nhưng khác ở chỗ, y vẫn còn giữ được kí ức của kiếp trước. Có lẽ Mạnh Bà quên đưa canh cho y uống rồi.

Trẻ sơ sinh thường rất hay khóc, nhưng không phải chúng thích thế, mà phần lớn là do sự chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong bụng mẹ và không khí bên ngoài dẫn tới không quen.

Nhưng Phó Gia Hiên dù sao cũng là người trưởng thành, chút chênh lệch nhỏ này y vẫn là có thể thích nghi được. Từ trong bụng mẹ chui ra quả thực tốn quá nhiều sức lực, hơn nữa cơ thể lại quá mức nhỏ yếu, cho nên Phó Gia Hiên không nhịn được mà thiếp đi.

Chỉ là ngủ không được bao lâu, y lại bị người ta vỗ m.ô.n.g bôm bốp. Phó Gia Hiên tức tối mở mắt ra, đối diện chính là mỹ nhân mẫu thân cùng những người khác. Y lúc này có hơi bất mãn, nhưng dù sao cũng là người nhà, cho nên không chấp nhất mà nhắm mắt lại lần nữa.

Lần nữa Phó Gia Hiên mở mắt ra chính là lúc y bị cơn đói khiến cho không ngủ được. Y nhìn xung quanh một vòng, phát hiện rất yên tĩnh. Ngoài mỹ nhân mẫu thân còn đang ngủ ra thì bên cạnh giường chỉ có một tên nam nhân rất tuấn tú đang ngủ gà ngủ gật.

Nếu Phó Gia Hiên đoán không lầm, người này chắc là phụ thân của y ở kiếp này.

Mỹ nhân mẫu thân ban nãy sinh y ra đã rất vất vả rồi, cho nên Phó Gia Hiên quyết định đòi ăn từ chỗ phụ thân nhà mình.

Y lúc này nghiêng đầu, ở bên tai phụ thân mà khóc ré lên. Chỉ là tên phụ thân này ngủ cũng say thật, bị y khóc vào tai như vậy mà cũng không tỉnh, trái lại còn làm kinh động tới mỹ nhân mẫu thân bên kia.

Nhan Tuyết Hà ngủ không sâu, hơn nữa bởi vì sinh non nên trong lòng nàng lúc nào cũng lo lắng thấp thỏm rằng Phó Gia Hiên sẽ rời bỏ mình mà đi. Lúc này nghe tiếng khóc của hài tử, nàng liền mở bừng mắt.

"Hiên Hiên đói rồi sao? Để mẫu thân cho con uống sữa nhé!". Nhan Tuyết Hà thấy hai mắt tròn xoe của bé con cũng đang nhìn mình, trong lòng một trận vui vẻ.

Nàng nói xong liền ngồi dậy, kéo cổ áo trượt xuống đầu vai, lộ ra bầu sữa căng tròn. Sau đó Nhan Tuyết Hà cẩn thận bế Phó Gia Hiên lên đặt ở trước môi y.

Phó Gia Hiên hai mắt trợn tròn, sau khi đấu tranh tư tưởng trong vòng hai giây, y rốt cuộc vẫn hé miệng ra, làm một bé con ngoan ngoãn mà yên lặng uống sữa.

Dù sao hiện tại y cũng chỉ là trẻ sơ sinh, ở cổ đại thế này, không b.ú sữa mẹ lấp đầy bụng thì có thứ gì khác để thay thế đâu?!.

Phó Gia Xuyên vốn đang ngủ ở bên cạnh liền bị động tĩnh chỗ Nhan Tuyết Hà làm cho thức giấc. Hắn dụi dụi mắt, nhìn đến nhóc con từ lúc sinh ra vẫn luôn ngủ kia, hiện tại rốt cuộc cũng chịu dậy rồi.

Phó Gia Hiên cũng liếc mắt sang nhìn hắn, nhưng sau đó liền không thèm nhìn nữa. Y úp mặt vào n.g.ự.c Nhan Tuyết Hà, chuyên tâm b.ú sữa.

"Nhóc con này, đang ghét bỏ phụ thân ngươi đấy à?". Tuy rằng biết hài tử nhỏ như vậy còn chưa biết được ghét bỏ rốt cuộc là cái gì. Thế nhưng từ trong ánh mắt, không hiểu sao Phó Gia Xuyên lại cảm thấy chính là như vậy đấy.

"Hài tử còn nhỏ như vậy, làm sao biết ghét bỏ là cái gì cơ chứ? Chàng thật là giỏi tưởng tượng mà". Nhan Tuyết Hà cười khẽ, sau đó mới nghiêm túc dạy dỗ Phó Gia Xuyên.

"Mặc dù biết như vậy, nhưng ta vẫn có cảm giác hài tử đang ghét bỏ ta". Phó Gia Xuyên thở dài, sau đó xoa xoa lòng bàn chân của Phó Gia Hiên.

Da của trẻ sơ sinh rất mềm, thậm chí còn mềm mại hơn đệm thịt của mèo con vô số lần, cho nên Phó Gia Xuyên liền xoa đến không nỡ buông tay.

Chỉ là tiểu hài tử vốn đang uống sữa ngon lành lúc này lại không vui nhíu mày. Phó Gia Hiên nhìn "cha già" đang làm loạn cái chân của mình, không chút lưu tình vung chân hất tay hắn ra, sau đó còn bồi thêm một cú đạp.

Phó Gia Xuyên sợ làm đau hài tử nên không dám cầm chặt chân y, cho nên với sức lực của Phó Gia Hiên hiện tại mới có thể miễn cưỡng rút chân ra khỏi móng vuốt của hắn như vậy.

Hơn nữa cú đạp kia cũng đạp không trúng, dù sao chân y hiện tại cũng chỉ ngắn cũn như vậy. Nhưng nếu có trúng đi nữa thì so với Phó Gia Xuyên cũng không đau không ngứa.

Phó Gia Hiên hừ hừ thu chân về, sau đó còn co chân lại, ý tứ không cho đụng vào rất rõ ràng.

Một màng này khiến phu thê Phó gia không khỏi kinh ngạc. Chỉ là nghĩ lại, hài tử mới bao lớn chứ? Này có thể chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi.

Phó Gia Hiên uống no liền ngủ, hoàn toàn không khóc cũng không nháo. Điều này làm Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Xuyên vừa mừng vừa lo.

Chap 3

Có lẽ bởi vì sinh non cho nên cơ thể Phó Gia Hiên vô cùng yếu ớt, người thì bé tẹo, đã thế còn chỉ thích ngủ không thích ăn, cho nên khiến cho trên dưới Phó gia đều vô cùng lo lắng.

Nhan Tuyết Hà đúng giờ là gọi Phó Gia Hiên dậy để cho uống sữa, nếu không trừ khi nào quá đói, đói đến mức không ngủ nỗi nữa thì Phó Gia Hiên mới chịu tỉnh dậy.

Phó Gia Hiên vừa uống no một bụng sữa, đang lim dim muốn ngủ thì lại bị Phó Gia Xuyên chọc ghẹo không cho ngủ.

Y hừ hừ đạp chân vào mặt hắn, nhiều lúc phản kháng không được y còn phải dùng tới "tuyệt kỹ" khóc nhè mới khiến hắn dừng tay lại.

Những lúc như vậy mỹ nhân mẫu thân sẽ mắng tên phụ thân mất nết kia một trận, rồi ôm y lên dỗ dành, sau đó y sẽ thuận thế mà ở trong vòng tay của mẫu thân ngủ thêm một giấc.

Chưa dừng lại ở đó, Phó Gia Hiên phát hiện mình còn có thêm một vị ca ca. Tên kia gọi là Phó Gia Duệ, hình như hôm nào cũng vừa sáng sớm là đã đi học. Đến trưa thì về nhà, vừa về liền đã chạy tới phòng tìm y rồi.

Hơn nữa tên ca ca này cũng không yên phận chút nào, lần nào tới cũng mang theo mấy thứ đồ chơi gõ "leng keng" "lốc cốc" ở bên tai y. Phó Gia Hiên tự thôi miên bàn thân mấy âm thanh hỗn tạp kia chỉ là nhạc ru ngủ mà thôi, xem nhẹ nó là có thể ngủ tiếp được rồi.

Thời điểm thi vào đại học, vì để bản thân có thể có được thành tích thật tốt rồi đậu vào một trường có danh tiếng, Phó Gia Hiên đã liều mạng học ngày học đêm.

Cuối cùng y cũng được như nguyện thi đậu vào trường đại học đứng đầu cả nước. Thế nhưng trường đứng đầu cả nước tốt thì đúng là tốt thật, nhưng kèm theo chất lượng giảng dạy ấy chính là tiền học phí rất cao.

Mặc dù Phó Gia Hiên đã được hỗ trợ học bổng, thì tiền học phí và tiền sinh hoạt phí vẫn luôn đè nặng trên vai y.

Phó Gia Hiên trong suốt bốn năm đại học đều là vừa học vừa làm, vừa cố gắng kiếm tiền vừa liều mạng duy trì thành tích. Trong khi các bạn học đồng trang lứa khác có thời gian rảnh rỗi để đi chơi, hẹn hò, hay tụ họp bạn bè thì y lại chỉ có thể vùi đầu đi làm thêm để kiếm tiền.

Đúc kết lại chính là, từ lúc thi vào đại học đến lúc kết thúc đại học, Phó Gia Hiên quả thực chưa từng được thật sự nghỉ ngơi một chút nào cả.

Những lúc khó khăn nhất, muốn yếu đuối từ bỏ hết thảy nhất, Phó Gia Hiên chỉ có thể tự an ủi mình rằng phải thật cố gắng, phải thật kiên cường.

Bởi vì y chỉ có một mình, không cha không mẹ cũng chẳng có người thân. Người khác có cha mẹ lo cho, nhưng còn y thì không. Cho nên nếu như từ bỏ, y sẽ chẳng còn gì nữa cả.

Hiện tại Phó Gia Hiên đột ngột trùng sinh, biến thành một đứa trẻ sơ sinh, có cơ hội thoải mái lười biếng ngủ cả ngày thì tội gì không ngủ? Cứ xem như bù lại khoảng thời gian thức ngày thức đêm trước kia của y đi.

Và cứ như thế, sau sự cố gắng của tất cả mọi người, cho dù làm cách gì thì Phó Gia Hiên vẫn có thể tiếp tục ngủ.

Mắt thấy cứ tiếp tục tình trạng này như vậy mãi cũng không ổn, Phó Gia Xuyên dùng quan hệ mời được một vị thái y tài giỏi trong cung về chuẩn trị cho Phó Gia Hiên.

"Sinh non nên thể trạng yếu kém là chuyện bình thường, chú ý chăm sóc cẩn thận một chút thì chắc sẽ không có gì đáng lo ngại. Còn về việc ngủ quá nhiều này, chỉ có thể kết luận là do lười biếng mà thôi".

Vị thái y râu tóc đã lẫn vài sợi bạc, ông lúc này bắt mạch cho Phó Gia Hiên xong thì vuốt vuốt râu, trầm ngâm đưa ra kết luận như vậy.

Nghe ông nói như thế, phu thê Phó gia lúc này mới thoáng yên tâm. Lười cũng được, chỉ cần nhi tử của bọn họ không phải mắc bệnh hay gì khác là tốt rồi.

...

Tịnh dưỡng khoảng chừng một tháng, Phó Gia Hiên lúc này cũng đã không còn ngủ nhiều như trước nữa.

Dù sao ngủ bất chấp như vậy thật sự rất ảnh hưởng đến đầu óc, nếu y thật sự ngủ thành một tên ngốc luôn thì quả thực rất nghiệt ngã.

Hơn nữa dù sao cũng là trẻ sơ sinh, không khóc cũng không cười, suốt ngày chỉ biết ngủ. Như vậy không những làm trên dưới Phó gia lo lắng mà còn khiến cho người ngoài nghĩ y bị bệnh thiểu năng gì đó cũng không chừng.

Cho nên Phó Gia Hiên không ngủ quá nhiều như trước nữa, mà hiện tại y bắt đầu quan sát tình huống của Phó gia.

Theo như thông tin của một tháng nay y thu thập được thì phụ thân y tên là Phó Gia Xuyên, mẫu thân tên Nhan Tuyết Hà, ca ca tên Phó Gia Duệ, còn bản thân y gọi là Phó Gia Hiên. Thật không ngờ lại trùng hợp tới vậy, họ tên y ở kiếp này vẫn giống y hệt kiếp trước.

Phụ thân y nghe nói cũng là cô nhi giống y kiếp trước vậy, còn mẫu thân thì lại là con gái của một nhà phú hộ có tiếng. Khi phụ thân còn nghèo túng thì quen được mẫu thân, vì sợ gia đình mẫu thân ngăn cấm nên cả hai chỉ có thể âm thầm hẹn ước trăm năm.

Ngày phụ thân lên kinh ứng thí, mẫu thân đem trang sức của mình bán đi để đưa cho phụ thân làm lộ phí đi đường.

Ngày được phong làm Trạng Nguyên, phụ thân vinh quang về làng, sau đó giữ đúng lời hẹn, ở trước mặt mọi người mà xin được cưới nàng.

Chuyện tình yêu của phụ thân và mẫu thân y giống như chuyện cổ tích vậy.

Phụ thân y tuổi trẻ tài cao, chằng mấy chốc đã được thăng lên làm quan tam phẩm trong triều.

Một năm sau khi cưới thì bọn họ có con trai đầu lòng là Phó Gia Duệ. Chỉ là thân thể mẫu thân rất yếu, bị chuẩn đoán là không thể sinh con thêm được nữa.

Nhưng không ngờ tới, sau nhiều năm như vậy, bọn họ rốt cuộc lại sinh ra thêm một của nợ là y. Chỉ là lời thái y nói quả thực cũng có phần đúng, bằng chứng chính là y bị sinh non hai tháng.

Lại nói, thế giới này đích xác là thời kỳ cổ đại không thể sai được, ngay cả một cái đèn điện cũng không có, thiết bị như điện thoại hay TV gì đó lại càng không.

Phương tiện giải trí duy nhất chắc là sách, Phó Gia Hiên đề ý thấy mấy nô tỳ trong phủ thường hay bàn tán về một ít thoại bản.

Chắc bởi vì thế mà ở đây mọi người đều ngủ rất sớm, tầm khoảng bảy giờ tối là ngủ rồi. Tuy rằng nghe thì thấy rất nhàm chán, nhưng Phó Gia Hiên lại cảm thấy cuộc sống như vậy rất an nhàn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play