Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

HỒNG LÂU BIỆT UYỂN.

P1.

Thế nào là thuận theo tự nhiên?

Ta không biết.

Năm đó có người bảo với ta, nếu như ta không nói hết tâm tư trong lòng của mình ra ngoài, đến khi chết đi ta sẽ phải mang theo nỗi niềm đó đầu thai đến một kiếp khác nữa.

Ta không muốn cứ mãi mang theo thứ này.

Đối với ta nó quá kinh khủng.

Ta muốn được giải thoát khỏi giấc mộng kinh hoàng.

Cơn ác mộng dai dẳng suốt chín năm.

Trong cơn ác mộng đó ta nhìn thấy ta yêu một người đồng giới.

Người đó là đồng học cũng là người bạn thân thiết nhất của ta.

Ta mơ thấy người đó cũng yêu ta.

Ta còn mơ thấy nhiều thứ kinh tởm hơn những nụ hôn.

Thứ mà chính ta sau khi tỉnh giấc còn cảm thấy kinh tởm chính mình.

Ta đã từng rất sợ, rất sợ hãi.

Sợ đau khổ, cũng như sợ phải đối mặt, các nỗi sợ liên tiếp kéo đến dày vò ta.

"Công tử có muốn giải thoát không? Người nói ra đi nói ra rồi dù anh ta có tiếp nhận hay không kiếp sau ngươi cũng không cần mang theo loại tình cảm này nữa."

"Thật không?"

"Ha, nó giống như một loại hành trang vậy, ngườu cất vào lòng thì nó mãi nằm đấy thôi."

***

"Nhảy rồi."

"Thiếu niên mặc trên người hỉ phục nhảy rồi."

"Sao lại khờ như thế chứ."

"Nghe nói là bị từ chối."

"Là tiểu thư nhà nào?"

"Không rõ nữa, nghe nói nhà ở phía đông Đông Kinh."

"Là con quan sao?"

"Là con riêng thôi."

"Ối, phụ nữ và trẻ con không được đến gần."

"Ai đó gọi quan phủ đến đây đi."

Ví như một bao thịt lớn, từ trên cao rơi xuống "BỊCH" máu thịt bầy nhầy, văng tung toé trên nền đất lạnh.

Cả phố hội tưng bừng bỗng chốc ngưng đọng.

Không ít người vẫn hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra.

Rất nhanh thôi rồi bọn họ cũng sẽ thôi bàn tán, nhanh chóng quên đi.

Chẳng còn ai nhớ đến ta nữa.

Cũng như chẳng còn ai nhớ đến lời tỏ tình vụng về.

"Ta thích huynh."

"Ta chỉ đơn giản là thích huynh như vậy thôi, nó giống như tình cảm của một cô gái… Nó giống như vậy…"

"Nhưng mà em cũng không phải là con gái, sao giống được."

Sao lại không giống, không phải đều là con người với nhau tình cảm đều sẽ giống nhau hay sao?

Tại sao lại không giống.

"Huynh chỉ cần nói cho ta biết, huynh thì sao?"

"Ta thì sao? Chẳng sao hết. Có vẻ như em ở nhà cùng mẫu thân quá lâu cho nên mới bị lây nhiễm tính cách đàn bà của bà ấy, sinh ra ảo tưởng chống đối xã hội. Ra ngoài nhiều hơn biết đâu em sẽ tìm được một cô gái nào đó, đàn ông mà đừng mãi nhút nhát như vậy, đến thanh lâu thử qua trái cấm một lần, thử qua một lần xem, em sẽ thấy cái thứ mà em đang nói với ta nó nực cười ra làm sao."

Quả thật rất nực cười nha, ta hoàn toàn không có hứng thú.

Thậm chí ta còn cảm thấy bản thân nữ tính hơn phụ nữ ở kỹ phường, dịu dàng hơn, mềm mại hơn, trắng trẻo hơn.

Ta đến đó chỉ nhìn thấy một loại cảm giác duy nhất trên khóe mắt, đó chính là ganh tị.

Ganh tị đến nỗi ta nhốt mình trong phòng khóc lóc đến thê thảm.

Ta bệnh đã quá nặng rồi, không còn cách nào chữa trị.

Chỉ còn một con đường duy nhất.

Ta cảm thấy sống như thế nào cũng không đúng, như thế nào cũng không có được hạnh phúc.

Phải làm sao đây?

Sống đúng như ta mong muốn, khoác lên người bộ váy áo lộng lẫy, xã hội ngoài kia sẽ dè bỉu cười chê.

Còn lừa mình dối người, lấy vợ sinh con kéo thêm vợ con cùng khổ.

Ta biết cả đời này có sống thêm nữa cũng chỉ tự chuốc lấy bất hạnh.

Tự mình ích kỷ một lần đi.

Ích kỷ một lần trong đời.

Dù sao thì gánh nặng trong lòng ta cũng đã được gỡ xuống, ta không quan tâm người kia có đồng ý hay không.

Ta chỉ biết bản thân được giải thoát rồi, hy vọng kiếp sau ta sẽ được sinh ra trong hình hài người con gái.

Yêu và được yêu theo cách mà xã hội xem đó là thuận theo tự nhiên.

p2

Ta tỉnh dậy bởi tiếng ồn ào, đầu và tay đau nhức từng hồi, mơ màng mở mắt chỉ thấy trên cánh tay đầy máu.

"Cậu tư, cậu ơi, người muốn chúng em phải sống ra làm sao đây, thả trói cho người một đêm người lại tìm cách tự hành hạ mình."

Minh Hương khóc nức nở, hai tay liên tục lau nước mắt, hai ba thị nữ khác rưng rức nhìn cánh tay bị ta tự mình rạch nát, tuy các nàng không trực tiếp chịu đau, nhưng chỉ cần nghĩ đến những trận roi của lệnh bà, nước mắt không kìm được rơi lã chã.

"Cậu tư, người không thương bản thân thì xin người thương chúng em với."

Ta đã quá quen với những lời trách móc này của các nàng, các nàng trách ta lại không hiểu cho ta, nỗi đau thể xác chính là liều thuốc tốt cho linh hồn của ta. Ta biết cho dù ta có giải thích như thế nào các nàng mãi mãi cũng không thể hiểu, không một ai có thể hiểu.

Chết một lần vẫn có thể sống lại, đối với ta trên đời không còn gì đau lòng hơn, hai lần gom góp hết can đảm đối diện, cả hai lần đều không mang lại kết quả mong muốn.

Ta chỉ muốn chết thôi, sao lại khó như vậy.

Ta thừa biết không ít người mong muốn được tái sinh, ta thì không, vì sao ta lại được.

Ta cũng không rõ nữa.

Có lẽ ông trời đang muốn trừng phạt ta.

Muốn đày đọa ta.

Nếu như ông trời đã muốn như thế, thì ta cứ tiếp tục sống như một cái xác không hồn đi, sống cho ngài ta toại nguyện, cho ngài ta ở trên cao nhìn xuống, thấy ta đau khổ, ngài ấy có lẽ sẽ vui cười.

Tiếng khóc nức nở khiến ta cảm thấy phiền, mặc dù không muốn lên tiếng nhưng nghĩ lại, phận làm thị hầu như các nàng có vui sướng chi đâu, đã chẳng vui sướng gì lại còn phải đi hầu một tên bệnh tật, thôi thì cứ an ủi các nàng một chút đi, an ủi các nàng một chút thôi.

"Xin đừng khóc nữa, lần sau ta sẽ để cho các nàng trói ta lại có được không, chỉ có trói ta lại ta mới không làm như vậy nữa."

Minh Hương lau nước mắt, mang muối và nước đến cho ta súc miệng, rửa mặt.

Sau khi tắm rửa là cả một quá trình uống ba loại thuốc liên tiếp, uống thuốc xong từ ruột đến khoang miệng của ta đều đắng chát, chẳng buồn ăn thêm một miếng cơm sáng nào.

"Cậu tư, người ăn một chút đi, ăn một chút thôi nếu không lệnh bà sẽ trách phạt chúng em mất."

Ta không ăn các nàng lại rơi nước mắt, nước mắt của các nàng vốn nhiều như nước ngoài biển lớn, chẳng buồn cho ta muốn khóc cũng khóc không ra, chỉ thấy đau muốn chết, nỗi đau tảng đi thôi thúc ta mang nó về một chỗ, chỉ cần đau một nơi nào đó trên cơ thể, tâm hồn sẽ đỡ hơn rất nhiều.

Hành động ưa thích của ta vào những lúc như thế đó là rạch tay, nhìn máu rỉ ra từ vết thương, trong lòng sẽ bớt đau đi hẳn.

Không biết hôm nay là ngày gì, các nàng chuẩn bị cho ta một bộ y phục màu xanh đậm.

"Cậu tư, nếu người cảm thấy mệt em sẽ đi chuẩn bị võng nhé."

Ta thật sự cảm thấy rất mệt.

"Minh Hương, hôm nay là ngày nào?"

Minh Hương nghe ta hỏi ngẩng ra hồi lâu đáp.

"Ngày mười lăm tháng tư, hôm nay là ngày phu tử dạy phần cuối của đạo đức kinh, người không thể không đến lớp đó."

Thì ra hôm nay chính là một ngày sau khi ta nói ra hết lòng mình với người kia, tại sao ta lại trọng sinh vào đúng ngày này, tại sao lại không phải hôm qua hoặc hôm qua nữa, khi ta chưa nói ra bất cứ thứ gì, khi ta có thể lại cuộn tròn trong vỏ ốc.

Ta thừa biết khi đến chính phủ, bước vào Giám Đường sẽ xảy ra chuyện gì.

Ta buộc phải đối mặt, dù chẳng thiết tha gì.

"Minh Hương, em mang cho ta chiếc áo màu tím nhạt, cái mà..."

Không để cho ta nói hết Minh Hương vội vàng cắt ngang lời ta.

"Không được đâu thiếu gia, y phục là do lệnh bà mang đến không thể đổi đâu, vả lại... Vả lại..."

"Vả lại những y phục có màu sắc sáng, hoặc màu được cho rằng của nữ giới đểu bị lệnh bà mang đi cả rồi. Sau này người chỉ được mặc những màu nam tính, đen, xanh, xám..."

Ngay cả màu sắc cũng được mẹ ta phân chia rạch ròi giới tính, thì bản thân ta làm sao đối diện đây.

Ta không phải chưa từng trải qua, nếm lại một lần nữa sao lại vẫn... Vẫn đau như lúc ban đầu.

p3

Nhà ta, Thừa Tướng Phủ vốn đã rất rộng lớn, nhưng mà thiếp của đấng đại phu ta chỉ có mỗi một mình mẹ ta được sống gần kề.

Những người còn lại đều không được lệnh bà chính cung chấp thuận, phải sống ở một nơi ọp ẹp khác quanh quẩn ở kinh sư, không biết số lượng đã lên đến bao nhiêu, tuyệt nhiên trên dưới mười người.

Đây cũng chính là lý do mẹ ta luôn nhắc nhở ta phải cư xử hòa ái với tất cả mọi người, tránh tình trạng gây hấn với con riêng của đấng đại phu bên ngoài, hoặc là thích nhằm một người con gái cùng chung huyết thống.

Tuy vậy ta quanh năm được mẹ nuôi trong biệt viện ví như một người con gái, suốt tháng đối mặt với bốn bức tường dài rộng, làm bạn với sách vở, thơ ca.

Mẹ ta nói thế giới bên ngoài rất phức tạp, ta không cần phải đối mặt với sóng gió làm gì cho nhọc tấm thân, ta từ nhỏ đã rất nghe lời mẹ, nhìn thấy bà vất vả lo toan cho hết phủ Thừa Tướng để lệnh bà chính cung ngủ kỹ ăn no, tính toán chi li tiền bạc trong phủ để ba vị công tử anh của ta ăn chơi mặc sức, ta thương bà nhiều lắm, ta cũng biết mẹ thương ta nhưng mà sự yêu thương của bà đối với ta ngày càng nhiều đến mức ta không tài nào thở nổi.

Chỉ khi có dịp hoặc phải đến chính phủ học hành, thăm viếng người lớn theo định kỳ, ta mới được gặp người anh thứ ba và các bạn đồng học.

Ví như hôm nay ta nhất định phải đến chính phủ Giám Tự.

Mẹ ta nói chỉ có mỗi một mình ta là con dòng thứ nhận được đãi ngộ của con dòng chính, cho nên phải nắm bắt cơ hội này, không phải theo đuổi công danh mà là đeo bám theo anh ba tìm kiếm một tương lai yên bình.

Ta ngồi trong lớp, sau tấm mành che, phu tử giãn cái gì cũng không nghe lọt.

Dù đã cố gắng kìm lòng nhưng mỗi khi đảo mắt lướt qua nhìn về phía bóng lưng của người kia, tim ta lại nhói lên từng nhịp.

Kỳ lạ thật.

Rõ ràng đã bị từ chối.

Qua nhiều năm như vậy.

Tại sao vẫn…

Vẫn…

Không biết vì sao người nọ lại quay đầu nhìn về phía ta, bắt gặp được ánh mắt của anh tay chân ta liền trở nên luống cuống, ví như rồng mù mất móng chẳng biết phải làm gì.

Ta buôn mắt nhìn xuống tờ giấy trắng tinh trên bàn, đưa tay cầm lấy cây bút lông thỏ, chấm vào mực vài lần, chẳng biết nên viết gì bây giờ, nên viết cái gì đây?

Ta suy nghĩ hồi lâu, siết cây bút trong tay, cuối cùng trong vô thức vẽ ra một chú bướm nhỏ rơi từ tháp Ứng Thiên, chú bướm hoàn toàn có thể bay nhưng lúc này nó lại xếp đôi cánh lại.

Ví như lần đó ta nhảy từ tháp Ứng Thiên xuống, máu thịt bầy nhầy.

"Trò vẽ cái gì đây?"

Không biết từ lúc nào phu tử đã đứng bên cạnh ta, ông cau mày nhìn ta đăm đăm hỏi.

"Trò có nghe ta giản không?"

Ta ngập ngừng không đáp, phu tử giận đánh ta hai cây thước vào tay, lực đánh không quá mạnh nhưng vẫn để lại trên lòng bàn tay ta vết hằn ửng đỏ.

Không biết vì sao ta cảm thấy đánh như vậy vẫn chưa đủ, không đủ gì hết, ta muốn được đánh mạnh hơn thế này.

Nghĩ đến thất thần.

Anh ba ngồi trước ta một bàn, thấy ta bị đánh liền quay xuống an ủi.

"Ta biết em đang có chuyện buồn, yên tâm đi ta sẽ giúp em vui trở lại."

Ta biết sau khi tan học, anh ấy sẽ rủ ta đi kỹ phường, chuyện xảy ra tiếp sau đó vô cùng xấu hổ, ta dù biết, xong không thể chối từ.

***

Cả đám thanh niên lôi lôi kéo kéo ta đến kỹ phường, mụ tú bà ở đây gọi là Trà Nương, mụ vừa nhìn thấy đám công tử chúng ta vội vàng chạy đến giòn giã mời gọi, giọng của mụ chua như giấm uốn éo đến đinh tai.

Anh ba của ta từ trong đám người bước ra, kéo tay Trà Nương đi đến một góc, không biết anh của ta nói gì mụ liền cười tít cả mắt.

"Ối dào, công tử nhà Thừa Tướng đại nhân giá đáo đến tiệm nhỏ chúng em, mời công tử vào."

Ta vốn ốm yếu, sức lực không đủ bị Trà Nương lôi vào trong, giương mắt nhìn anh ba, đi được vài bước ta nghe thấy anh nói.

"Dì kế của ta thương yêu nó đến nỗi khiến nó bị lệch lạc cả giới tính."

Có bạn đồng học nói.

"Ta còn nghe nói hắn tỏ tình với Lãng Ca, bị từ chối rồi."

"Thế mới nói, Lãng Ca nói có sai đâu chắc tại vì hắn chưa được tiếp xúc với đàn bà thôi."

Đoạn cả đám lại hứng thú bàn về lần đầu tiên của mình ở đâu, với ai.

Bọn họ sinh ra bình thường, tất nhiên đối với ta hoàn toàn khác.

Ta cắn chặt môi, kiếp trước loại tình huống này cũng đã xảy ra, ta tung cửa chạy ra khỏi kỹ phường cũng cố cho câu nói ta bị bệnh ma nhập, đoạn tụ này nọ, sau cùng phải uống thêm nhiều loại thuốc khác nhau, đến mức cơ thể cùng linh hồn đều trở nên suy nhược chịu không được nữa, tìm cách giải thoát.

Băng qua nhiều hành lang, lên lầu lại đi thêm vài đường quanh nữa, Trà Nương dẫn ta đến một căn phòng, mùi hương thơm từ bên trong toả ra ngào ngạt, kiếp trước ta chưa từng đến đây.

Trà Nương cười giòn tan đẩy cửa kéo ta vào, bên trong là một kỹ nương tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, vừa nhìn thấy ta nàng nở một nụ cười rạng rỡ.

Trà Nương nói nhỏ với nàng gì đó, sau đó ra ngoài đóng chặt cửa.

Tim ta như nhảy lên từng nhịp, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt còn người phụ nữ ngồi trên giường, cười đến dịu dàng.

"Là lần đầu tiên, công tử cứ thả lỏng đi khi nào chuẩn bị xong tâm lý cứ nói với ta, trai tân nhạy cảm lắm."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play