Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lạc Nhau Một Đời

Chương 1: Vệ sĩ trung thành

Trong một khán phòng rộng lớn dưới ánh đèn vàng lập lòe những con người ăn mặc sang trọng tay cầm bảng số đang ngồi ngả ngớn trên chiếc sofa. Mấy cô gái trang phục thiếu vải ngồi cạnh những tên đàn ông rót rượu cười đùa giúp họ mua vui. Đây không phải là lần đầu tiên Dương Thiên Ý đến những nơi như thế này, mặc dù chán ghét nhưng cô cũng đã sớm đã làm quen với điều đó. Xuất hiện ở các buổi đấu giá của thế giới ngầm để bảo vệ ông chủ là chuyện mà một vệ sĩ như cô nên làm.

Mái tóc đuôi ngựa được cột lên gọn gàng, Dương Thiên Ý mặc bộ vest trắng được ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho buổi đấu giá ngày hôm nay. Đứng một góc ở khán phòng nhưng phải đảm bảo được khoảng cách bảo vệ an toàn cho người kia, chính là người đàn ông đang khoác vai cô gái váy đỏ ở trước mắt cô, anh ta chính là ông trùm buôn ma túy khét tiếng của thế giới ngầm...Lưu Ngọc Lễ.

Cô gái bên cạnh anh chính là người mẫu đắt giá nhất của showbiz trong những năm gần đây nhưng Lưu Ngọc Lễ quả thật rất cao tay, không ép buộc, không thủ đoạn, chỉ cần một vài câu nói đã có thể dụ ngọt cô gái kia ngả vào lòng mình. Hết lần này đến lần khác Dương Thiên Ý chứng kiến biết bao cô gái đến với Lưu Ngọc Lễ rồi lại rời đi cô cảm thấy có chút chua xót nhưng cô chỉ dám ém nhẹm cảm xúc đó vào sâu tận đáy lòng của mình.

Những người đàn ông khác ngồi cùng bàn với anh ai nấy tay cũng đều ôm một mỹ nhân, rượu ngon mỹ nữ quả là thứ khiến cho bọn họ cảm thấy phấn khích nhất, miệng người nào người nấy cười đến độ muốn ngoác lên hết cả mang tai.

Một tên đàn ông tuổi ngoài 50 cầm ly rượu lên đưa đến trước mặt Lưu Ngọc Lễ, dù lớn tuổi nhưng ông ấy điệu bộ có phần e dè khép nép hơn.

" Nghe nói ông chủ Lưu vừa mới rót không ít tiền vào hệ thống casino ở Thái Lan phải chăng là đã nắm bắt được thông tin gì đó, không biết cậu nghĩ như thế nào có thể để cho lão già như tôi cùng cậu hùng hạp làm ăn được hay không ? "

Mấy tên khác ngồi cùng bàn cũng hùa với nhau mà lên tiếng

" Đúng đó A Lễ, cậu chia sẻ mối làm ăn với chú bác trong nghề cũng đâu có gì quá đáng. "

Lưu Ngọc lễ bật cười, bàn tay phải vuốt ve bả vai cô gái bên cạnh, tay còn lại thì nâng ly rượu lên để đáp lễ. Sao anh lại không biết mấy lão già hết thời này tìm cớ đến đây muốn bấu víu xin làm ăn với mình chứ nhưng anh cũng không phải dạng có tiền dâng đến trước mặt lại không chịu kiếm.

" Ông chủ Bạch với mấy chú ở đây quá lời rồi, quả thật gần đây A Lễ có nhận được thông tin từ phía Thái Lan sòng bạc gần đây làm ăn rất khá, thường chỉ tập trung những tay chơi rủng rỉnh tiền bạc, không còn tiếp dân địa phương nhỏ lẻ nữa. Nếu mọi người có thành ý như vậy cháu có thể làm trung gian cho mọi người. "

Mấy tên già kia nghe xong thì lòng đầy hứng khởi, bao nhiêu vui sướng hiện rõ lên trên khuôn mặt.

" Vậy cậu tính ăn chia thế nào ? "

Đặt ly rượu xuống bàn, Lưu Ngọc Lễ lấy chiếc khăn tay trong áo ra lau mép môi, anh phì cười.

" Phía Thái Lan chỉ chấp nhận làm ăn với A Lễ cháu thôi, họ muốn chia đều 5:5 họ sẽ chịu trách nhiệm về an ninh và chính quyền "

Mấy lão già kia nghe xong cũng bắt đầu suy tính, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lợi hơn nhiều so với việc làm ăn trong nước. Bạch Thạch gật đầu chấp thuận.

" Chúng tôi chấp nhận ăn chia 5:5 "

" Các chú khoan vội đã "

Lời nói của anh khiến cho cả bàn tiệc chợt khựng lại, Lưu Ngọc Lễ vắt chéo hai chân tựa người ra sau ghế nói chuyện bằng thái độ nhởn nhơ.

" Lợi nhuận của mọi người phải trích ra 10% để chia cho trung gian là cháu. Mọi người thấy thế nào ? "

Bạch Thạch siết chặt lòng bàn tay ông hết ly rượu trên bàn rồi tức tồi đừng dậy chỉ thẳng vào anh.

Dương Thiên Ý chứng kiến sự việc vội chạy đến đứng chắn phía trước bảo vệ anh, Lưu Ngọc Lễ giơ tay ra hiệu cho cô không được manh động.

" Lưu Ngọc Lễ mày quá đáng vừa thôi, bao nhiêu mối làm ăn trong nước bọn tao đều bị mày hớt tay trên đến bây giờ mày còn muốn lấy 10% mày muốn giết người sao ? "

" Chỉ trách các người hết thời bị tôi chèn ép. "

Cả đám điên cuồng bật dậy chửi rủa anh, Dương Thiên Ý ra hiệu cho những vệ sĩ hôm nay đến cùng cô tống cổ đám người kia ra ngoài.

Bạch Thạch cùng đường quẩn trí liền rút súng ra ngắm vào anh nhưng chưa kịp bóp cò đã bị cô cướp mất súng còn cho hắn một đạp khiến lồng ngực đau điếng mà ngã ra đất. Tên kia bỗng bật cười điên loạn.

" Công cuộc bàn giao hôm nay không thành công tao chẳng còn mặt mũi nào về đối diện với anh em nữa. Vậy thì cả đám hôm nay cùng chết đi... "

Bạch Thạch lấy trong áo ra một chiếc điều khiển, Thiên Ý trợn to mắt, cô cắn răng mắng

" Chết tiệt, cái tên điên này. "

Nhảy bổ lại giành chiếc điều khiển từ trên tay hắn, cả hai bên giằng co liên tục. Người trong khán phòng sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Dương Thiên Ý hét lớn ra lệnh cho đám vệ sĩ đi cùng mình

" Đưa ông chủ và cô Hàn rời khỏi, chuyện ở đây tự tôi giải quyết. "

Lưu Ngọc Lễ dắt tay Hàn Ảnh Quân rời khỏi dưới sự bảo vệ của những vệ sĩ khác, lúc đi anh còn không ngừng trấn an cô ấy.

" Không sao, đừng sợ Tiểu Hàn. "

Hàn Ảnh Quân nép vào lồng ngực anh nhanh chân bước xuống lầu rời khỏi khán phòng ấy.

Người chưa sơ tán hết cả khán phòng đã bắt đầu vang lên tiếng bíp bíp. Màn hình lớn phía trên sân khấu bắt đầu hiện lên con từng con số đếm lùi, 10...9...

Thiên Ý hớt hãi đẩy mạnh Bạch Thạch ra, bây giờ điều quan trong nhất là thoát thân nhưng lúc này bỗng nhiên cô nhớ đến lời nói của Lưu Ngọc Lễ trước khi đến đây. Anh đã nói rất thích một bức tranh cổ nên đã đến buổi đấu giá này. Chạy vội về phía sân khấu nơi để các vật phẩm đấu giá hôm nay mà lục tìm kiếm bức tranh.

Tiếng bíp bíp cứ tiếng tục vang, từng con số bắt đầu nhỏ dần, 6...5

Bây giờ chỉ còn một cách thoát thân. Dương Thiên Ý tay cầm chặt bức tranh xông về phía cửa sổ, nơi này là tầng một của ngôi nhà cổ nếu ngã xuống chắc cũng không vấn đề gì.

Lưu Ngọc Lễ ở dưới tầng cách ngôi nhà một khoảng đủ xa, mấy vệ sĩ bảo vệ anh và Hàn Ảnh Quân vô cùng lo lắng mà trông ngóng tới lui.

" Đội trưởng sao cô ấy còn chưa xuống nữa ? "

Lưu Ngọc Lễ ánh mắt hời hợt nhìn lên phía tầng trên căn nhà cỗ.

" Không phải chết rồi đó chứ ? "

Bùm* tiếng nổ rúng động cả một khu, sau khi tiếng nổ phát ra chỉ trong tích tắc Thiên Ý liền từ tầng 1 rơi xuống tay vẫn cầm chặt bức tranh mà anh muốn. Bả vai bị bỏng nặng, chân va đập xuống mặt đất bị chấn thương không nhấc lên nổi. Khắc Huy và Gia Hạo là hai vệ sĩ trong đội của Thiên Ý vội chạy đến xem tình hình rồi gọi xe cứu thương.

" Đội trưởng, đội trưởng cô có sao không ? "

Thiên Ý từng hơi thở gấp gáp đưa bức tranh trên tay cho Khắc Huy, mọi hành động của cô đều rơi vào ánh nhìn của Lưu Ngọc Lễ.

" Cậu mang thứ này giao cho ông chủ giúp tôi. "

Nói xong cô liền không thể cầm cự thêm nữa mà ngất lịm đi, mọi chuyện sau đó Thiên Ý không còn nhớ gì nữa.

Chương 2: Chức trách

Đến khi tỉnh lại Thiên Ý chỉ lờ mờ nhận ra cảm giác quen thuộc, trần nhà màu trắng nhạt nhẽo và chiếc giường bệnh êm ái không nhớ nổi cô đã nằm ở đây biết bao nhiêu lần, lại một lần nữa Thiên Ý có thể thoát chết trong gang tất. Tiếng bước chân lộp cộp bước đến gần, tuy nhiên ở nơi đây cô không cần cảnh giác bất kỳ điều gì cả vì sẽ không ai có thể làm hại cô khi ở chính địa bàn của mình.

" Cô nghĩ bản thân có bao nhiêu cái mạng để liều chết ? Lần nào chúng ta gặp nhau cũng phải trong tình trạng này sao ? Nếu còn lần nữa tôi sẽ mặc kệ cô "

Là dáng người quen thuộc đó, nam thanh niên trẻ tuổi với vóc dáng cao ráo trên người khoác chiếc áo blouse trắng, 9 năm qua là người đó hết lần này đến lần khác giúp cô giữ lại mạng sống, tuy là làm việc theo trách nhiệm nhưng Thiên Ý thật sự biết ơn anh.

" Trương Thành...cám ơn anh. Lần này lại phiền anh nữa rồi. "

Nam thanh niên ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, anh nhìn xuống bên cổ chân trái của Thiên Ý nơi đó có đeo một chiếc vòng thắt bằng da màu nâu bên trên móc khóa có treo một đồng xu bạc mang ký hiệu đầu chim ưng của tổ chức. Cấp bậc của đồng xu sẽ được tăng dần theo thành tích đạt được, với biết bao số lần liều mạng bảo vệ thành công Lưu Ngọc Lễ đáng lý ra đồng xu đó phải là bằng vàng nhưng Thiên Ý thật sự không biết bản thân đã làm sai ở đâu hay là chưa hoàn thành chức trách mà mãi cũng không được thăng cấp.

" Cô thật sự vì thăng cấp mà điên thật rồi, cô nghĩ bản thân có chịu nổi được sức nặng của đồng xu vàng không mà liều mạng như vậy chỉ vì để lấy một bức tranh ? "

Dương Thiên Ý nhìn anh ánh mắt mang mác buồn, lòng ngậm ngùi chua xót.

" Anh biết chuyện đó rồi sao ? "

" Là Gia Hạo nói đó, tôi cũng điên thật mới cứu cô hết lần này tới lần khác một người coi rẻ mạng sống như vậy. Bức tranh mà cô liều mình lấy được A Lễ mang nó tặng cho Hàn Ảnh Quân rồi, cô đã hối hận chưa ? "

Thiên Ý cúi đầu cười khổ, nụ cười đó của cô ở trong tình cảnh này duy chỉ Trương Thành mới có thể hiểu được, anh như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, về tình cảm mà cô dành cho Lưu Ngọc Lễ.

" Chức trách của tôi...tôi sẽ không hối hận. Tôi biết anh lo lắng cho tôi thế nên là tôi hứa với anh lần sau gặp lại anh sẽ không thấy tôi thảm như thế này nữa. "

" Còn không giữ lại mạng tôi xem cô làm sao tìm được em gái. "

" Tôi biết rồi mà. "

Nhìn Thiên Ý thật kỹ, đằng nào cũng là cô gái ưa nhìn gương mặt thanh thoát tuy không thể so sánh với mỹ nhân sắc sảo qua tay Lưu Ngọc Lễ nhưng cũng mang một sức hút riêng biệt thế mà lại không biết quý trọng bản thân mình.

" A Lễ không dễ dàng tin tưởng ai, có lẽ nó vẫn chưa an tâm trao cho cô đồng xu vàng để khẳng định quyền hạn nhưng dù gì chức đội trưởng đội vệ sĩ cũng do cô nắm giữ người khác cũng phải nể cô 3 phần, đừng có mà không biết đủ nữa, làm tốt nhiệm vụ của bản thân là được. Có những thứ không thể với lấy cũng không nên chạm vào. "

Cửa phòng được đẩy vào liền kêu lên két* một tiếng, Gia Hạo, Khắc Huy cùng cả đám anh em trong đội gần 10 người ùa vào làm cho phòng bệnh nhốn nháo hết lên

" Đội trưởng cô tỉnh rồi. "

" Đội trưởng cô không sao chứ ? Cô mà có chuyện thì ai dẫn dắt chúng tôi đây ? "

" Cái miệng xúi quẩy của mày, đội trưởng mệnh lớn chắc chắn không sao. Có phải không bác sĩ Trương ? "

Trương Thành đứng dậy, anh lắc đầu chán ngán

" Ở đây là phòng bệnh của tổ chức chứ không phải nơi tập luyện của các cậu mà kéo đến đông như thế, thăm xong rồi thì giải tán mau đi để cô ấy còn nghỉ ngơi. "

...

Trong căn phòng ngủ rộng lớn với ánh đèn le lói sắc màu dường như có một trận mây mưa vừa xảy ra khiến cho chăn ga trên giường đều trở nên nhăn nhúm, dưới thềm nhà gỗ lạnh ngắt là quần áo,tất và giày được ném ngổn ngang, chiếc váy đỏ và đôi giày cùng màu bỗng trở nên bắt mắt. Tiếng gõ cửa phòng đánh thức giấc ngủ mộng mị của người đàn ông trên giường.

" Ông chủ Lưu, Lâm Vũ trở về rồi nói là muốn gặp anh. "

Đôi mắt khép chặt dần dần được mở ra, anh nhíu chặt hàng lông mày cố gắng tịnh tâm sau cơn mệt mỏi.

" Tôi biết rồi, bảo Lâm Vũ đợi tôi ở thư phòng. "

Ngồi dậy với bộ ngực trần rắn chắc, nửa thân dưới được che phủ bởi chăn, anh đặt chân xuống sàn xỏ lấy đôi dép lông đi đến bên tủ quần áo cầm lấy chiếc áo choàng rồi khoác vào. Trước khi đi cũng không quên hôn tạm biệt cô gái vẫn đang ngủ say trên giường...là Hàn Ảnh Quân, cô ấy vừa trải qua một sự việc khủng khiếp chắc hẳn là đang rất cần anh an ủi.

Rót lấy ly nước ấm uống cho giã rượu Lưu Ngọc Lễ sải chân bước đến thang máy đi lên tầng trên của tòa nhà cổ thường được anh gọi là Nguyệt Quang lầu, tuy tòa nhà này chỉ được sử dụng để phục vụ cho thú vui sắc dục của anh nhưng khi cấp bách cũng cần thiết có một chỗ an toàn để bàn chuyện với cấp dưới.

Đẩy cửa thư phòng bước vào bên trong, nơi đó có một người đàn ông đã đợi sẵn, hắn ta Lâm Vũ vốn trạc tuổi với Lưu Ngọc Lễ là ngoài ba mươi nhưng nhìn bề ngoài trông có vẻ già dặn hơn nhiều, chắc có lẽ bởi là cánh tay phải đắc lực của Lưu Ngọc Lễ nên Lâm Vũ thường xuyên phải đối diện trực tiếo với mưa bom lửa đạn khi trải qua những vụ làm ăn phi pháp nên đặc biệt trông đứng tuổi hơn.

" Lâm Vũ về rồi à ? Nhìn thấy cậu tâm trạng phấn khởi như vậy không cần nghe tin cũng biết vụ làm ăn lần này rất thành công. "

Cả hai cùng bước đến bên ghế sofa, Lưu Ngọc Lễ nằm dài uể oải trên ghế, Lâm Vũ đối diện nhìn anh phì cười.

" Anh Lễ còn tôi nhìn anh chắc là mới trải qua một trận kịch liệt lắm. "

Hai tên đàn ông bỗng bật cười lớn tiếng, vụ làm ăn lần này khá lớn nhưng anh hoàn toàn yên tâm với cách làm việc của Lâm Vũ, đã rất lâu Lưu Ngọc Lễ không tự mình ra mặt, anh xây dựng cho bản thân hình tượng một ông chủ quán bar cho có lệ bởi vì cho dù cảnh sát có nghi ngờ anh làm chuyện phi pháp đi chăng nữa họ cũng chẳng bao giờ có cơ hội bắt được anh.

Chương 3: Cuộc gặp nửa đêm

Hai gã đàn ông nói với nhau toàn là chuyện làm ăn, nói một cách thoải mái rất suông sẻ. Bỗng nhiên Lâm Vũ nhớ ra gì đó anh bèn hỏi chuyện Lưu Ngọc Lễ

" Anh Lễ, nghe đám vệ sĩ kể lại lần này ở buổi đấu giá Thiên Ý vì giúp anh lấy được bức tranh cổ mà bị thương ? "

Gương mặt của anh không chút biểu tình chỉ gật đầu rồi trả lời qua loa.

" Ừ "

Lâm Vũ hít thở sâu một hơi rồi nói tiếp

" Anh không đến thăm cô ấy sao ? "

Lưu Ngọc Lễ trừng trừng ánh mắt nhìn Lâm Vũ xong lại liếc sang nơi khác, cầm ly nước lên uống lấy một ngụm rồi nhếch môi cười

" Trách nhiệm của vệ sĩ là bảo vệ cho ông chủ của mình, tôi cần phải biết ơn cô ấy sao ? "

Đến cả Lâm Vũ không thường xuyên có mặt ở đây cũng dễ dàng nhìn ra Lưu Ngọc Lễ có vẻ hơi đề phòng Thiên Ý, một người trung thành như vậy tại sao anh lại phải cận trọng đến mức độ như thế ?

" Anh Lễ, tôi nói thế này anh nghĩ xem nhé. Thiên Ý vào tổ chức đến giờ cũng đã 9 năm mà còn là do chính anh dẫn dắt, bây giờ cô ấy cũng đã 28 tuổi rồi không còn nhỏ nữa. Cả quá trình từ một cô nhóc đến khi trưởng thành của Thiên Ý anh đều chứng kiến. Nói về trung thành khó có ai sánh được, làm việc cũng rất dứt khoát. Vốn dĩ người giữ chức vụ trưởng đội vệ sĩ nên được trao đồng xu vàng còn anh lại bắt cô ấy đeo đồng xu bạc không khác gì với cấp dưới của cô ấy làm cho Thiên Ý bị một vài người chê cười. "

Lưu Ngọc Lễ làm ông chủ của người ta toàn là thưởng phạt phân minh nhưng cách mà anh đối xử với Thiên Ý giống như cô đã đắc tội gì với anh vậy.

Lưu Ngọc Lễ ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp lại Lâm Vũ bằng giọng trầm ổn

" Cậu có biết có nhiều người càng liều mạng càng nỗ lực lại càng khiến người khác nghi ngờ không ? Dương Thiên Ý có những suy nghĩ khác biệt với những vệ sĩ khác, cô ấy muốn chứng minh bản thân nổi trội hơn đến mạng sống cũng không tiếc. Là trưởng đội vệ sĩ nữ đầu tiên tôi đương nhiên phải có chút đề phòng, làm sao biết được ai đó có dã tâm gì hay không. "

" Đâu phải anh không biết Dương Thiên Ý ghét cay ghét đắng bọn cảnh sát, cô ấy một lòng một dạ với tổ chức sao lại bị anh nói thành có dã tâm rồi ? "

Thở dài một hơi, Lưu Ngọc Lễ chép miệng đứng dậy.

" Chúng ta cùng nhau trải qua từ những ngày đầu tôi tất nhiên tin tưởng cậu, còn những người khác... phải đợi xem thế nào đã. "

" Tôi thấy anh nên đối xử công bằng với tất cả thành viên của tổ chức, cũng nên đến nhà an toàn thăm Thiên Ý giữ cho người làm đội trưởng như cô ấy chút thể diện "

...

Buổi tối tại nhà an toàn, sau một thời gian tịnh dưỡng thì vết thương của Dương Thiên Ý có phần khá khẩm hơn tuy nhiên Trương Thành nói với cô phần bị bỏng phía sau bả vai sẽ mãi mãi phải lưu lại sẹo do bị thương khá nghiêm trọng, tuy nhiên điều đó đối với Thiên Ý không phải là vấn đề người của cô cũng không ít vết thương, đạn bắn, dao đâm, bây giờ có thêm vết sẹo lớn cũng chẳng có gì to tát.

Căn phòng bệnh buổi đêm yên ắng tĩnh lặng, Thiên Ý một mình ngồi trên giường nhìn ra ngoài bầu trời đêm, ánh trăng sáng khiến bản thân nhớ lại ngày tháng sống cùng cha và em gái, dù nhiều năm trôi qua nhưng từng hình bóng từng khoảnh khắc ở cùng với gia đình Thiên Ý đều không sao quên được. Đặc biệt nhất là vào năm đó, cái ngày bắt đầu chuỗi cuộc sống tồi tệ của cô, khoảnh khắc cảnh sát gọi điện bảo cô đến nhận xác cha mình khiến cho cuộc sống của một cô gái đang theo học đại học dường như sụp đổ. Cha không còn, em gái mất tích tất cả đều do bọn cảnh sát gây nên, lúc này cũng may là Lưu Ngọc Lễ xuất hiện anh giúp cô trả thù bọn cảnh sát, giúp cô có thêm hy vọng sống, Thiên Ý cảm thấy anh chính là ánh sáng nhỏ le lói trong cuộc đời tối tăm của bản thân mình.

Nhìn lại đồng hồ treo tường nhận ra trời cũng đã quá khuya, có lẽ cô nên đi ngủ sớm sáng mai là có thể trở về đội rồi. Bước xuống giường đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm lại, lúc này Thiên Ý mới nhận ra có tiếng bước chân lộp bộp, cô khéo léo cảnh giác.

[ Đã khuya như vậy còn ai đi lại ở hành lang chứ ? Đây không phải tiếng giày của vệ sĩ. ]

Chầm chậm rút khẩu súng ngắn rồi đi đến nấp sau cửa, tay nắm vừa vặn ra một đôi giày nam tiến vào, Thiên Ý nhanh nhẹn bước đến trước mặt rồi chĩa súng vào tên đàn ông đó.

" Ai ? "

Trong bóng đêm không nhìn rõ mặt chỉ thấy có một lực giật lấy thật nhanh khẩu súng từ tay cô, chưa kịp phản khán thì người đàn ông liền lên tiếng.

" Là tôi. "

Ngớ người vì nhận ra giọng nói quen thuộc, Thiên Ý bàng hoàng một lúc sau đó liền đáp.

" Ông chủ "

Bật chiếc đèn ngủ lên, lúc này cả hai người mới có thể ngồi đàng hoàng đối diện nhau, tầm nhìn của Thiên Ý lúc nào cũng thấp hơn Lưu Ngọc Lễ, cô chưa từng dám nhìn thẳng vào mắt anh giống như đang cố che giấu một điều gì đó. Nhưng...ở khoảng cách gần như vậy Thiên Ý có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng hương nước hoa, có lẽ anh vừa rồi đang ở cùng một cô gái sau đó lại chạy vội đến đây.

" Xin lỗi ông chủ, tôi không biết anh có việc gấp đến đây giờ này nên hành động thất lễ. "

" Cũng không phải việc gấp gì, đến xem vết thương của cô thế nào có đỡ hơn chưa ? "

Con tim bỗng trở nên loạn nhịp, đây là lần đầu...lần đầu Lưu Ngọc Lễ lên tiếng hỏi thăm cô khiến Thiên Ý có hơi lúng túng, trong lòng cũng trực trào một chút ít hạnh phúc.

" Tôi không sao, ngày mai có thể rời khỏi chỗ này rồi. Ông chủ anh yên tâm tôi sẽ nhanh chóng trở về đội hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao, không trễ nãi đâu. "

" Không cần vội, nghỉ ngơi cho tốt là được rồi. Tuần sau tổ chức có một cuộc họp phân bổ lại nhiệm vụ, có đến được không ? "

Cuộc họp đó vốn dĩ là dành cho những thành viên cấp bậc đồng xu vàng trở lên tham gia bàn luận về tình hình của tổ chức, Lưu Ngọc Lễ nói như vậy chẳng lẽ...

Đôi mắt Thiên Ý bỗng bừng lên sáng rỡ, lòng vui sướng khó tả, cô liên tục gật đầu.

" Tôi đến, tôi sẽ có mặt thưa ông chủ. "

Lưu Ngọc Lễ đứng dậy, anh giơ tay lên khẽ chạm nhẹ vào đỉnh đầu Thiên Ý, chỉ một hành động bất tri bất giác của anh cũng khiến cho cô phải đờ người ra mất một lúc, tận đến khi anh bước về phía cửa vặn tay nắm Thiên Ý mới bước xuống sàn rồi cúi đầu chào anh theo đúng nghi thức của vệ sĩ. Lưu Ngọc Lễ phẩy tay nhưng đầu không ngoái lại.

" Nghỉ ngơi sớm đi. "

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play