Bầu trời một màu đen, thứ ánh sáng của mặt trời dường như không xuất hiện tại nơi này. Một màu đen ôm trọn chốn đây vào lòng, mặt đất khắp nơi đều là cỏ cây có hình dạng kì bí. Ấy thế mà bọn chúng lại sinh trưởng rất tốt, không cần ánh mặt trời mà vẫn tươi tốt vươn mình. Giữa rừng cây, một ngôi nhà gỗ đơn sơ nằm ở đấy, xung quanh nhà được trồng rất nhiều dược liệu, hoa cỏ lạ, một số cây còn phát ra một thứ ánh sáng màu lam nhàng nhạt, xung quanh lại có rất nhiều đom đóm. Nơi này giống như một tiên cảnh, cảnh sắc vừa nhìn đã biết không tầm thường. Bên trong nhà, hiện tại vẫn có ánh sáng. Một ánh sáng màu cam nhỏ bé, nhưng trong không gian này lại là thứ rực rỡ nhất.
Thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ngọn đèn dầu cứ heo hắt, nhưng lại mềm yếu đặt lên đôi mắt đang nhắm chặt của Vong Nguyệt. Khẽ nheo mắt vài cái, đôi mắt chớp chớp, hàng mi dài khẽ cử động rồi dần hé mở. Đôi con ngươi đen láy, sâu thẳm hiện lên theo đó một giọng nói cũng vang lên:
"Cô nương tỉnh rồi à?" Một người phụ nữ, dáng vấp không mấy cao đang dùng chày giã thứ gì đó màu đỏ trong một cái bát. Khi nhìn thấy nữ nhân trên giường có động thái liền lên tiếng hỏi, tiếp đến buông bỏ thứ trong tay xuống mà tiến đến đỡ người nữ nhân kia lên.
"Cô nương, thương tổn quá nặng. Vẫn là không nên cử động mạnh, nếu không sẽ rất đau." Giọng nói có chút lo lắng của người phụ nữ ôn nhu vang lên, khiến Vong Nguyệt có hơi bất ngờ.
Không phải vì cứu tiểu Nhiên mà cô rơi xuống vực rồi ư? Lúc thân thể đập mạnh vào đất, cái cảm giác lục phủ ngũ tạng tan nát vẫn còn động sâu trong tâm trí cô, như thế thì không thể nào là giả được. Nhưng tại sao, tại sao lại cô lại còn sống được cơ chứ?
"Dì à! Đây là đâu, không phải tôi đã rơi từ trên vách đá xuống rồi ư. Tại sao, tôi lại còn sống chứ?" Điều này khiến Vong Nguyệt thất kinh, không ngờ trên đời còn có người rơi từ vách đá xuống vực sâu không thấy đáy lại còn có thể sống, mà người đó lại là mình.
Cơn đau xương cốt hiện hữu, có nghĩa cô vẫn còn sống. Đây là ông bà gánh cô còng lưng ư?
"Đúng thật là mệnh cô nương thật lớn, rơi từ Thiên Sơn xuống Hạ Khôn Cốc này vẫn toàn mạng. Thật sự, lão nhân ta cũng cảm thấy kì lạ." Sống ở đáy cốc này mấy trăm năm đây cũng là lần đầu Chương Lăng Cát chứng kiến cảnh tượng khác biệt như này, quả thật khiến người ta kinh hãi.
"Dì nói cái gì ạ? Rơi từ Thiên Sơn xuống Hạ Khôn Cốc ư?" Vong Nguyệt mở to hai mắt, hỏi lại. Vì động thái mạnh khiến cơn đau vốn đã an tĩnh lại thức giấc, đau đến nhăn mặt.
Nhìn thấy thái độ kinh ngạc của Vong Nguyệt, Chương Lăng Cát có chút nghĩ ngợi. Sau cùng cũng đáp lại: "Đúng thật là vậy, ta đang hái dược bỗng cô từ đâu trên trời rơi xuống. Cư nhiên đè bẹp hết đám linh thảo ta cất công trồng bao năm. Cô nói xem, ơn cứu mạng cùng số dược bị cô đè chết cô muốn trả cho ta ra làm sao đây?" Chương Lăng Cát vừa nói đến số dược bị Vong Nguyệt đè chết, tâm tình có chút không vui.
Số linh thảo kia không biết phải tốn bao công sức Chương Lăng Cát mới nuôi dưỡng nó trưởng thành được như hiện tại, vậy mà một nữ nhân từ đâu trên Thiên Sơn lại rơi xuống cư nhiên mà đè chết gần hai mươi cây linh thảo của bà. Món nợ này không tính không được!
Thiên Sơn? Hạ Khôn Cốc? Linh thảo? Cô nương? Đây là tình huống gì, tại sao người phụ nữ này lại nói ra những lời kì quái như thế. Chẳng lẽ...
"Dì à, cho tôi hỏi đây là triều đại nào." Vong Nguyệt lo lắng, đáy mắt trong chờ nhìn người phụ nữ trước mắt mà hỏi. Hiện tại nếu đã xác nhận bản thân xuyên không, thì cũng nên biết bản thân đang ở thời đại nào, như vậy cũng có thể nhận biết tình cảnh của bản thân mình.
"Hoàng Lục năm thứ tám. Cô nương tại sao lại không biết? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là ngã đến ngốc rồi ư?" Chương Lăng Cát đôi mắt kinh diễm nhìn Vong Nguyệt. Cướp nàng khỏi tay lão Diêm Vương kia đã là một điều không mấy dễ dàng.
Lúc nàng từ trên rơi xuống, lục phủ ngũ tạng đã gần như nát. Xương cốt cũng vỡ vụn, máu chảy thành vũng. Cảnh tượng thật bi đát, kinh khủng. Nhưng có lẽ số mệnh nàng chưa tận mà ngã xuống vườn trồng linh thảo, lại có được cơ duyên gặp được bà - Chương Lăng Cát. Trong ba tháng ròng rã, mất ăn mất ngủ để chữa trị cho Vong Nguyệt. Đến cuối cùng cũng cứu cho nàng sống, quả thật là cực nhọc. Nhưng lại là một chuyện rất nghịch thiên!
Tốn không biết bao nhiêu công sức cùng với lượng lớn đan dược quý, bao nhiêu linh thảo của ta vậy mà vẫn chưa hoàn toàn khỏi? Lại bị mất trí ư.
Chương Lăng Cát chỉ tay lên trán Vong Nguyệt, mắt bản thân nhắm lại. Cảm nhận từng sợi dây linh lực đang tiến vào da thịt nàng. Đôi mắt đen bừng mở, trợn to lên, thất kinh:
"Cô là người Sát Ảnh?"
Vong Nguyệt đồng tử giãn ra, đại não nhất thời không tiếp nhận được hết mớ thông tin quái lạ. Cô sững người một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại. Vong Nguyệt nhẹ giọng: "Người Sát Ảnh? Rốt cuộc là sao ạ, chẳng lẽ người Sát Ảnh là tội nhân hay đại loại như vậy?." Giọng nói khàn khàn, phát âm vẫn chưa trọn vẹn câu chữ. Có lẽ là vì thương tổn kia chưa hết, đau đớn vẫn là không thể không có. Như vậy, cũng đã rất tốt.
Hiện tại lại là tình huống gì? Rơi xuống núi một cái, không chết mà lại xuyên không rồi. Theo lời của Chương Lăng Cát, có lẽ người của Sát Ảnh có thân phận không tầm thường. Đọc qua mấy trăm vạn chữ của mấy mươi quyển tiểu thuyết, cứ ngỡ xuyên không hay hoán hồn gì đó chỉ là viễn tưởng, là tưởng tượng của tác giả vạch ra. Hiện tại, cô không chết mà lại xuyên không rồi? Thật vi diệu mà! Tình huống này, có ngàn tính vạn tính vẫn là không thể tính ra được.
Chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình, Vong Nguyệt không nhận thấy biểu cảm hiện tại của Chương Lăng Cát. Bà ấy hiện tại, gương mặt đã hình thành một biểu cảm rất khó coi. Chương Lăng Cát nhìn chằm chằm vào người Vong Nguyệt. Gương mặt tỏ vẻ không tin được: "Vậy mà vẫn còn người còn sống?" Giọng nói có chút run rẩy, nét mặt không che dấu được sự bất ngờ.
Ở nơi đáy cốc này đã trăm năm, thông tin bên ngoài không phải Lăng Cát không rõ. Theo lời bà được biết từ Bướm Tinh, vào mười lăm năm về trước tộc người Sát Ảnh đã bị diệt sạch không còn một ai sống sót. Chuyện đến mức này, không thể trách bọn họ mà phải trách Lăng Cát. Năm xưa, cũng bởi bà làm bại lộ bí mật bọn họ mà khiến họ lâm vào cảnh diệt tộc. Chương Lăng Cát từng viết một quyển sách y, bên trong còn có một chi tiết rất đặc biệt. Đó là máu của người Sát Ảnh có thể trị được bách bệnh, hơn nữa truyền thuyết còn đề cập máu của thánh nữ tộc Sát Ảnh có thể hồi sinh người vừa chết ba ngày. Bởi Chương Lăng Cát là một thần y, y thuật cao minh nên sách của bà không ngừng bị tranh cướp, thông tin bên trong không thể không bị người khác dòm ngó.
Cũng chính vì thế, năm gia tộc lớn: Tộc Hoả Linh, tộc Phong Hành, tộc Thuỷ Quang, tộc Mộc Lạc, tộc Thổ Lang đã cấu kết với nhau mà truy bắt người tộc Sát Ảnh. Chỉ vỏn vẹn hai ngày một đêm, toàn bộ tộc nhân Sát Ảnh đã bị bắt sạch, từ người già đến trẻ nhỏ không một ai chạy thoát. Năm gia tộc chia đều tộc nhân Sát Ảnh ra, bọn chúng giam cầm tộc nhân này, bòn rút máu của họ đến khi họ cạn sạch máu rồi chết đi. Da thịt, xương cốt tộc Sát Ảnh cũng không yên mà bị chúng làm phân bón cho linh thảo. Đến cuối, tộc Sát Ảnh biến mất hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Chương Lăng Cát ngẹn ngào, khoé mắt cay cay, đáy lòng trỗi dậy xúc cảm tội lỗi: "Là ta có lỗi, ta khiến các người chết không toàn thây." Giọng nói run rẩy nhưng lại mang lại cho người nghe một cảm giác hối tiếc, u buồn. Bàn tay đưa lên má Vong Nguyệt sờ một cái.
Cảm giác sần sùi ập đến trên da mặt, đôi tay này của Chương Lăng Cát ắt hẳn là vì lao động quá vất vả mà hình thành. Vong Nguyệt hơi cúi đầu, miệng hơi cong lên một chút, ôn nhu nói: "Dì ở đây một mình à?" Vừa nói, cô vừa quan sát biểu cảm của bà ấy, mặt bà ấy có chút đau buồn sau khi nghe câu hỏi của cô. Chương Lăng Cát mỉm cười, gật gật đầu ngụ ý đúng vậy.
"Vậy, dì tên là gì?" Vẫn là nên hỏi tên để tiện xưng hô, Vong Nguyệt đến nơi xa lạ này người duy nhất mà cô nhìn thấy hiện tại chỉ có người phụ nữ này. Nhất định, phải hỏi rõ ràng.
"Ta tên Chương Lăng Cát, cứ gọi ta là Cát lão lão là được." Vừa nói, Lăng Cát vừa sửa lại tấm chăn sộc sệt của Vong Nguyệt.
"Cát lão lão? Dì trong trẻ như vậy, xưng hô như thế có hơi..." Nhìn người phụ nữ trước mắt, Vong Nguyệt nhận định người này chỉ ngoài ba mươi. Tư sắc lại hơn người, mày thanh, môi mỏng, mũi cao, da vẻ thì mịn màng, vết nhăn cũng chỉ có một hai cái, tóc lại đen mướt, gọi là lão lão cũng quá là già đi.
Nghe Vong Nguyệt ngập ngừng, Lăng Cát nhìn lại đến cái biểu cảm trên gương mặt hiện tại của cô, ngay lập tức hiểu nghi vấn của cô. Bà đưa tay che lấy miệng mà phì cười: "Haha! Cô nương à, đừng nhìn ta đây dáng vẻ xuân xanh mà nghĩ ta còn trẻ. Ta đây đã hơn sáu trăm tuổi rồi đấy. Cô gọi ta một tiếng Cát lão lão ta cũng là quá hời rồi đấy chứ." Đường đường là một thần y, chút đan dược dưỡng nhan vẫn là không có thiếu, chỉ có thừa. Cũng vì vậy mà nhan sắc Chương Lăng Cát vẫn như thuở đầu.
Nghe số tuổi của Lăng Cát, nhìn đến biểu cảm của bà ấy không phải là đang đùa giỡn, Vong Nguyệt không khỏi thất kinh, tâm trí cứ vậy mà một bước lên mây.
Vậy mà còn có người nhiều tuổi như vậy? Không lẽ cô vậy mà xuyên vào một thế giới huyền huyễn, tu tiên gì đó rồi chứ?
Số mệnh lại kì diệu đến vậy? Vong Nguyệt hiện tại vẫn chưa tin sự việc mình vừa xuyên không. Từ nhỏ, Vong Nguyệt được bố mẹ yêu thương hết mực, gia đình cô cũng được xem là khá giả nên nên cô lúc đó giống như một nàng công chúa nhỏ sống trong tình yêu thương dào dạt của bố mẹ. Cuộc sống vốn dĩ tươi đẹp, hạnh phúc như vậy cho đến năm cô lên mười tuổi, trong một lần đi học về Vong Nguyệt như chết đứng tại chỗ khi nhìn thấy người ba yêu quý của mình đang ôm eo, hôn một người phụ nữ xa lạ mà không phải mẹ mình. Vong Nguyệt vì lo sợ ba mẹ cãi nhau nên không dám kể cho mẹ nghe, giấu nhẹm đi. Nhưng kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mẹ cô phát hiện ba cô ngoại tình mà cô thì đã biết việc này từ lâu. Cũng từ đó, gia đình cô bắt đầu tan vỡ. Mẹ Vong Nguyệt sau khi phát hiện ba cô ngoại tình, phát hiện cô biết mà không nói. Cứ vậy mà hai người li hôn, ba Vong Nguyệt theo tình nhân kia, mẹ cô thì ghét bỏ, ném cô cho bà ngoại chăm sóc sau đó liền đi mất không một lần quay lại thăm Vong Nguyệt. Giống như bà ấy đã quên mất sự tồn tại của đứa con gái mình từng sinh ra.
Lớn lên dưới sự bao bọc của bà ngoại, Vong Nguyệt trưởng thành rồi theo học ngành y, sau đó cũng đạt được một số thành tựu trong giới y học, không lớn lắm nhưng đó là kết quả của sự cố gắng. Sau đó không lâu thì bà cô qua đời do tuổi già, người thân duy nhất của Vong Nguyệt mất đi, cô như rơi vào tuyệt vọng cũng may cô còn có một người bạn thân luôn bên cạnh. Lần đó, được nghĩ phép nên Vong Nguyệt cùng với Bách Nhiên - Bạn thân của cô, cùng nhau đi leo núi. Nhưng chỉ vì một phút sơ sẩy, Bách Nhiên trượt chân rơi xuống vách đá, cũng may Vong Nguyệt kịp nắm lấy tay cô ấy kéo cô ấy lên, nhưng bản thân mình không may mắn như vậy. Vong Nguyệt khi kéo Bách Nhiên lên lại trượt chân mà ngã xuống vách đá, cô thẫn người nhìn xuống dưới, điểm dừng không có chỉ thấy là phía dưới mình một vực sâu không đáy, đen như mực. Khi rơi xuống, cô chỉ nghe thấy tiếng của Bách Nhiên gọi tên cô thật lớn cùng gương mặt sợ hãi của cô ấy. Sau đó Vong Nguyệt liền nói với bản thân: "Lần này, mình chết chắc rồi!"
Cứ ngỡ bản thân sẽ chết, còn chưa kịp nghĩ mình lúc chết sẽ như nào. Mở mắt một cái liền phát hiện bản thân mình còn chưa chết, mà còn nhận được cơ duyên xuyên không, may mắn hơn là xuyên vào một thế giới có huyễn thuật.
Đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, cuối cùng cũng có thể trải qua những thứ chưa từng xuất hiện trước đây rồi!
Vong Nguyệt vừa nghĩ vừa cười nghệch ra, đáy mắt không kiềm được sự vui sướng mà phát sáng. Nhìn thấy biểu cảm của Vong Nguyệt, Chương Lăng Cát có chút bất ngờ.
Sau cùng Chương Lăng Cát lên tiếng hỏi:
"Ngươi danh xưng là gì, hiện tại đã được bao nhiêu tuổi?" Vừa nói, Lăng Cát vừa dùng một cái khăn nhỏ màu xanh, nhúng vào chậu nước màu đen bên cạnh, trông chừng đấy là nước thuốc. Sau đó, Lăng Cát vắt cho vơi bớt nước trong khăn đi, lau trán của Vong Nguyệt, rồi đến má, cổ sau cùng là hai bàn tay.
Nhận lấy hành động quan tâm của Lăng Cát, Vong Nguyệt có chút động tâm. Kể từ khi bà ngoại mất, đã không có ai quan tâm cô như vậy từ lâu rồi, hiện tại như này thật khiến người ta cảm thấy hoài niệm.
"Cháu tên Vong Nguyệt, đã hai mươi..." Chưa nói hết câu Vong Nguyệt đã ngừng lại. Đại não truyền đến một cơn đau dữ dội, đau đến mức đầu cô như muốn nổ tung ra. Hai tay theo bản năng mà đưa lên ôm lấy đầu mình, tiếng hét Vong Nguyệt vang lên to lớn. Máu từ mắt, từ mũi, từ tai cô không ngừng chảy ra, trái tim quặn thắt lại tựa như có một sợi dây thừng đang dần xiết chặt lấy nó. Cơn đau khiến Vong Nguyệt như mất đi lí trí mà gào thét, hành động càng trở nên mất tự chủ.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Con bé, dường như có dấu hiệu bị bộc phát linh lực. Không được, nếu cứ tiếp tục nói không chừng con bé sẽ tự bạo mà chết!" Chương Lăng Cát bên cạnh Vong Nguyệt đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng từ nãy đến giờ. Dấu hiệu cô trúng phải, lại giống như sắp bạo phát linh lực. Lăng Cát lo lắng, đứng bật dậy, tay ngưng tụ một đạo ánh sáng mà lam, vừa nhìn giống như một cây liễu. Sau đó, Lăng Cát dùng linh lực của bản thân giúp Vong Nguyệt điều chỉnh linh lực trong cơ thể, giúp linh lực ứ động được đả thông, phần dư thừa thì di chuyển nó vào trong một cái đỉnh nhỏ. Trong khi chữa trị cho Vong Nguyệt, Lăng Cát lại càng ngạc nhiên hơn, không khỏi thét lên:
"Linh căn con bé tại sao... Tại sao lại không có? Vậy cái mớ linh lực này tại sao lại tồn tại được chứ. Còn trong tình trạng sắp bạo phát vì lượng linh lực đột ngột tăng mạnh? Ha! Tộc Sát Ảnh quả thật là một tộc bí ẩn, cả đời ta vậy mà vẫn chưa tìm hiểu hết. Thật khiến lão nhân đây hưng phấn."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play