Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoạ Mỹ Nhân

Chương 1: Xuyên Không

Họa Y mở mắt sau lớp phấn phủ cuối cùng trên gò má, nhìn dáng vẻ lộng lẫy của mình trong gương. Hôm nay là ngày cô vô cùng hạnh phúc, cột mốc quan trọng của một đời người.

Cô thợ trang điểm nhấn màu son tươi tắn trên môi Họa Y, tấm tắn khen ngợi:

- Chị Chu trông thật xinh đẹp, tôi dám chắc hôm nay cô dâu đẹp nhất phải là chị. Chút nữa anh Cố nhìn thấy sẽ rất bất ngờ cho xem.

Họa Y mỉm cười, tia ấm áp ngập tràn trong đáy mắt.

Cánh cửa phòng trang điểm bị đẩy từ bên ngoài vào, một người phụ nữ trung niên, ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ lịch thiệp, thanh tao.

- Họa Y, con có liên lạc được với Thanh Xuyên không?

Cô quay sang bà, kéo nhẹ nhàng tà váy cưới màu trắng tinh khôi:

- Không phải anh ấy đang ở phòng bên cạnh sao? Có chuyện gì vậy mẹ?

Bà tỏ ra rất lo lắng:

- Sắp đến giờ làm lễ rồi, tất cả khách mời đều có mặt đông đủ ở sảnh. Nhưng chú rể thì không liên lạc được, tìm trong ngoài cũng không thấy tăm hơi. Chẳng biết là thằng bé đã đi đâu nữa.

Họa Y vội vàng với lấy chiếc điện thoại:

- Để con gọi cho anh ấy thử.

Sau mấy hồi chuông vang lên nối tiếp đó là âm thanh vô tín hiệu kéo dài, Họa Y sững sờ. Linh cảm cho cô biết dường như có điều gì chẳng lành sắp xảy ra. Cô tiếp tục bấm gọi vào đầu số của Cố Thanh Xuyên, năm cuộc, mười cuộc...mọi thứ điều vô dụng.

Khi không khí đang trở nên căng thẳng, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ngân hàng. Dãy số trên điện thoại đập vào mắt, Họa Y có chút hoang mang.

Cô nhấc máy, đầu dây bên kia là một giọng nữ thanh thanh:

- Alo, cho hỏi đây có phải là di động của cô Chu Họa Y không ạ?

- Là tôi đây.

- Xin chào cô Chu, chúng tôi gọi đến từ ngân hàng X. Chúng tôi muốn xác minh một chút, gần đây các giao dịch của cô không có vấn đề gì bất thường. Nhưng riêng hôm nay vào lúc 8:30, tức hơn mười lăm phút trước đã yêu cầu rút toàn bộ số tiền trong tài khoản. Cho hỏi người rút là chủ thẻ, cô Chu Họa Y đây đúng không ạ?

Họa Y sững sờ, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cách đây nửa tiếng Cố Thanh Xuyên nói rằng quên mang theo ví, nên đã mượn tạm thẻ của cô thanh toán vài khoản vụn vặt ở khách sạn. Nhưng một lần dùng hết số tiền lớn ấy có hơi vô lý.

Chưa kịp suy nghĩ, cô bạn thân Tiểu Tiểu của Họa Y từ bên ngoài hớt hải chạy vào:

- Họa Y. Tên Cố Thanh Xuyên đó trốn mất rồi.

Tiểu Tiểu vừa thở hổn hển vừa bảo. Họa Y gượng cười như thể chưa tin nổi:

- Cậu nói cái gì vậy chứ?

- Cố Thanh Xuyên đã âm thầm rao bán cửa tiệm bánh ngọt mà cậu đã giao lại cho anh ta vào một tuần trước rồi, tiền đã được bên mua chuyển khoản hơn nửa. Nhưng đến phút cuối mới phát hiện sự thật người đứng tên chủ cửa hàng lại là cậu. Không liên lạc được với Cố Thanh Xuyên để đòi lại số tiền cọc, nên họ đã đến lễ cưới, đang làm ầm dưới sảnh kia kìa. Cậu mau xuống giải quyết đi.

Như có tia sấm đánh thẳng vào lưng cô, một luồng đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Họa Y không dám tin vào tai mình, vội vã chạy ra khỏi phòng trang điểm:

- Tôi sẽ đi tìm anh ấy hỏi cho ra lẽ.

Họa Y cởi bỏ đôi giày cao gót, xách váy cưới chạy xuống bãi đỗ xe. Mặt mày tối sầm. Trên đường cô liên tục gọi vào số của Cố Thanh Xuyên, nhưng lần nào cũng không liên lạc được.

Con đường phía trước nhòe ướt trong mắt cô:

- Thanh Xuyên, anh có nỗi khổ gì khó nói phải không? Nhất định là vậy. Anh sẽ không lừa dối em đâu.

Tình yêu năm năm tươi đẹp của cô, lễ đường hạnh phúc viên mãn của cô, tất cả đang dần dần bị thiêu rụi. Bất chấp sự ngăn cản và phản đối của bạn bè, người thân, cô luôn ngu si tin tưởng và đặt hy vọng vào những lời hư tình giả ý. Đến khi tỉnh ngộ thì mọi chuyện đã đi vào bi đát. Là lỗi của cô, là lỗi do cô. Họa Y tự oán trách mình.

Ngã tư đông đúc dòng xe lao nhanh qua nhau, Hoạ Y lúc này quên nhìn cả đèn tín hiệu đã chuyển sang đỏ, cô điều khiển xe phóng vượt qua vạch trắng kẻ đường, từ bên trái một chiếc ô tô chạy lao đến đâm thẳng vào ghế lái, Hoạ Y phát hiện ra thì đã không còn kịp để tránh đi nữa rồi.

*Két......rầm...*

Tiếng phanh gấp kéo rít, giữa ngã tư đông đúc hai chiếc xe va chạm vào nhau tạo nên tiếng động lớn như bom nổ, hai đầu xe đều vỡ tan nát, trên mặt đường máu chảy đỏ thẫm không ngừng lan ra.

Hoạ Y trong tư thế trút ngược thân, cánh tay thò ra khỏi cửa tại vị trí vô lăng, bàn tay toàn là máu, cô gượng nhìn xung quanh người tập trung đông nghẹt, khói bóc lên nghi ngút ở những nơi bị va đập hỏng hóc văng đến đang nằm la liệt gần đó, đầu Hoạ Y đau dữ dội, khắp người không thể động đậy được.

Tầm nhìn bắt đầu như có một lớp sương trắng đục làm nhòe mọi thứ, rồi dần dần chuyển sang đen tối mất đi ý thức.

Trong không gian đen tối không nhìn thấy được gì đó Hoạ Y nghe có một giọng nữ lảnh lót, dịu dàng đang gọi tên mình.

"Hoạ Y. Hoạ Y

Ta và cô thật có duyên.

Thay vì hai người chúng ta đều chết đi thì ông trời lại ban cho cô thêm một cơ hội.

Nếu cô đã đến đây rồi thì mong rằng cô có thể giúp ta một tâm nguyện không?"

Hoạ Y cứ đi mãi lần mò theo tiếng nói kia trong mịt tối, dần dần trước mắt hiện ra rõ hơn một cô gái có dung mạo rất giống với cô.

Nhưng lạ thay cô gái kia ăn mặc như thời cổ đại, có phần giản dị không xa hoa lộng lẫy như các bộ phim cổ trang thường thấy.

Hoạ Y mang theo sự nghi hoặc bước đến:

"Cô là ai?"

Cô gái kia không trả lời câu hỏi của Hoạ Y, chỉ nở nụ cười nhu mì rồi nói:

"Từ nay trở đi cô giúp ta có một cuộc đời mới, hãy thay ta trả mối thù đã nhẫn nhịn rất nhiều năm.

Làm ơn thay ta sống một cuộc đời hạnh phúc,

làm ơn thay ta viết nên ước nguyện mà ta chưa dám làm".

Cô gái kia hai hàng nước mắt cứ rơi không ngừng, gương mặt đẹp đẽ lùi xa Hoạ Y dần dần chìm vào khoảng không vô định, sau khi cô gái đó biến mất một thứ mùi hương ngọt ngào len lỏi bao quanh cơ thể của Hoạ Y, trước mặt có rất nhiều cánh hoa đỏ bay theo gió ùa đến, vây quanh thân cô như thể được hoá phép thần thông.

Bỗng luồng sáng rất thuần khiết, không sáng chói, cũng không nóng bức ôm trọn cơ thể của Hoạ Y, cảm giác đau đớn do tai nạn vừa xảy ra biến mất, thay vào đó lại vô cùng dễ chịu, thoải mái.

Tinh thần thả lỏng, hai tay dang rộng hít thở thật sâu, mi mắt từ từ khép lại chìm vào giấc ngủ.

"Đại tiểu thư, làm ơn thức dậy đi, đồ phế vật".

Một bàn tay tốc mạnh chăn đang đắp của người trên giường, nắm mạnh vai rung lắc thô bạo.

Hoạ Y bị tiếng gọi ồn ào làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra là trần nhà cổ kín, cô bàng hoàng nhìn về phía tiếng người vừa nói.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời cổ, trông cũng rất giản dị, nhưng có điều y phục của bà ta nhìn sạch sẽ và đẹp hơn y phục của cô gái vừa thấy trong giấc mơ.

Bà ta không ngừng sỉ nhục cô, ném bát cơm và vài dĩa thức ăn lên bàn rồi lẩm bẩm.

"Thân phận gì chứ, chỉ là một tiện nhân bị ghẻ lạnh.

Sao không chết quách cho xong làm phiền bà đây tới đưa cơm.

Sắp cút khỏi đây rồi vẫn còn báo."

Xong rồi quay sang Hoạ Y hất cao cằm:

"Ăn nhanh đi rồi thay đồ, kiệu hoa sắp đến rồi".

Bà ta không kiêng nể đi ra đóng rầm cửa lại, khiến Hoạ Y còn chưa hoàng hồn có chút bối rối, bất ngờ.

Hoạ Y đứng lên rời khỏi chiếc giường đơn sơ nhìn quanh căn phòng cô đang đứng.

Mọi thứ xung quanh vô cùng u tối, căn phòng ẩm thấp thiếu sáng, bày trí cực kỳ đơn giản, mà hầu như cũng chẳng có gì để bày trí, vỏn vẹn một bàn gỗ tròn giữa phòng, vài chiếc ghế, cạnh giường là một cây đèn và chậu nước rửa mặt của thời cổ xưa.

Dưới chân giường bàn dài gỗ có chiếc gương đặt bên trên đã cũ kỹ, ố vàng. Hoạ Y khó hiểu đi đến bên chiếc gương đã nứt nhìn thấy bản thân đang mặc y phục giống hệt cô gái vừa mơ, đầu có chút choáng tựa như đã ngủ một giấc ngủ rất dài.

"Đây là nơi nào ?

Sao mình lại ăn mặc thành thế này?"

Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu trực diện vào làm Hoạ Y chói mắt, một tiểu nha đầu chừng mười hai, mười ba tuổi đi vào.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?

Phương ma ma không làm khó người chứ ?"

Hoạ Y nhìn chằm chằm nha đầu ấy.

* Tiểu thư ?

Bản thân vô tình xuyên không rồi sao ?*

Hoá ra cô là tiểu thư sao, nhưng y phục cô đang mặc so với y phục của Phương ma ma gì đó còn xấu xí hơn nhiều phần.

Đột nhiên đầu Hoạ Y đau dữ dội, điếng lên từng hồi khiến cô phải ôm đầu nhăn nhó.

* Âng..*

Hàng loạt những hình ảnh về thể xác này hiện ra tường tận.

*Hoá ra chủ nhân của thân xác này là đại tiểu thư nhà họ Chu, cha là tướng quân vang danh khắp Nguyệt Quốc tên Chu Lương, mẹ là Cao Quân Hoa đã qua đời nhiều năm trước, lúc còn sống hiền từ phúc hậu, nhưng cha cô cưới bà là vì gia đình ép buộc do gia thế của Cao Quân Hoa bấy giờ có thể giúp ích được cho Chu Gia trên triều đình.

Sau khi Cao Quân Hoa mắc bạo bệnh qua đời, Cao Gia gặp biến cố vị thế yếu đi, Chu tướng quân vốn luôn căm thù mối hôn sự giữa ông và mẹ Chu Hoạ Y, khiến cho người ông ta yêu nhất là Ninh Nhược Lan nghĩ quẩn gieo mình xuống sông sâu tự tử, từ đó Chu Hoạ Y luôn là cái gai trong mắt Chu Lương, ông ta rước Ninh Tố Nguyệt là muội muội ruột của Ninh Nhược Lan về sủng ái, hai người họ sớm đã gian díu từ rất lâu, nhưng do Cao Gia đang thịnh thế, nên không dám làm mất lòng, sau cho bà ta lên làm chủ mẫu nắm giữ quyền hành trong Chu Gia.

Chu Hoạ Y là con vợ cả, bị bà ta và con gái của mình là Chu Tố Cầm ngược đãi, hãm hại.

Một đại tiểu thư lại bị đối xử đến không bằng kẻ hầu, ngay cả nô tỳ, ma ma nhỏ nhoi trong phủ cũng có thể mặc sức mắng chửi, chà đạp.

" Chu Hoạ Y, ta và cô cùng tên, cùng lúc khổ sở, nhưng đổi lại ông trời lại ưu ái cho ta.

Nay ta đã nương nhờ thân xác này, ta hứa với cô sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện ".

Hoạ Y thầm nghĩ.

Bên cạnh nha đầu A Tô không ngừng lay gọi, đỡ lấy cô lo lắng:

" Tiểu thư, người có sao không?"

"Ta không sao."

A Tô đứng cạnh thút thít, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống như đứa trẻ lên năm:

" Tiểu thư, em tội nghiệp cho người...hic...hic.

Ở trong Chu Phủ này không ai chịu yêu thương người, bị đánh mắng vô cớ, bị bỏ đói nhiều ngày.

Lại sắp phải gả đi cho một kẻ không bình thường".

"Gả đi?"

Hoạ Y nghe được mình sắp bị gả đi liền kích động hỏi A Tô, đôi mắt mở to nhìn cô gái nhỏ.

A Tô gật gật đầu, rồi nhìn Hoạ Y khó hiểu.

"Tiểu thư, người làm sao vậy?

Người bị bệnh rồi sao? Đến chuyện sắp phải gả đi cũng không nhớ."

A Tô đưa tay sờ trán Hoạ Y kiểm tra thân nhiệt.

"Em nói ta sắp gả đi, là gả cho ai?"

Nha đầu tỏ vẻ không vui xót xa cho Chu Hoạ Y, vừa nói lại vừa mếu.

"Em nghe được tên Tam Vương Gia đó đầu óc có vấn đề, năm nay đã hai mươi nhưng trí tuệ chỉ bằng trẻ lên năm, vì vậy hoàng thượng không hề sủng ái hắn.

Chưa thành thân đã cho ngài ấy khai phủ, phủ đệ lại cách hoàng cung rất xa, cứ như là bị đuổi khéo vậy.

Hoàng thượng nghe theo lời của Thái Tử hạ chỉ ban hôn cho vị Vương Gia khờ đó với tiểu thư, để có người trông trẻ thay ông ấy".

Hoạ Y lấy tay che miệng của A Tô, tránh để nha đầu nói càng.

"Em không được nói những lời này cho bất kỳ ai, để hoàng thượng biết được chúng ta sẽ rơi đầu đó".

A Tô bị những lời của Hoạ Y doạ sợ, lập tức nín lặng nước mắt vẫn còn rươm rướm trên mí.

Hoạ Y trầm mặc một lúc, thầm nghĩ kiếp trước bị phản bội còn mất cả công ty, đi đường lại bị tai nạn xe dẫn tới mất mạng.

Sau khi xuyên không lại xui xẻo bị gả cho một vương gia thất sủng, đầu óc không được bình thường, là phúc hay là hoạ còn chưa biết được.

"Phúc là do con người tạo,

Hoạ cũng là chính con người gây ra,

là phúc hay là hoạ cũng không phải tự nhiên mà đến".

Hoạ Y chợt vỗ tay lên mặt bàn rầm một tiếng rồi lẩm bẩm một mình, A Tô khó hiểu hỏi cô:

"Tiểu thư, người nói gì vậy ạ, em nghe không hiểu".

"Không có gì, chỉ là sau khi đi qua sinh tử ngộ ra được đạo lý làm người thôi".

A Tô ở độ tuổi còn nhỏ, những lời này của Hoạ Y thật sự đã làm khó nha đầu. Hoạ Y nhìn gương mặt nhỏ nhắn cười dịu dàng với A Tô.

Phương ma ma cùng hai tỳ nữ theo sau cầm một khay gỗ, bên trên là hỷ phục đi vào, sắc mặt khó coi chán ghét, đặt như ném trên bàn.

"Không ăn thì cũng nhanh chóng thay y phục đi, đừng có làm lỡ giờ lành của Tam Vương Gia ".

Hoạ Y trông thấy bà ta ký ức ngược đãi chủ thể liền hiện ra một loạt thời gian bị bà ta đánh mắng, sai bảo như người hầu trong phủ tướng quân, lòng hậm hực báo thù cho Chu Hoạ Y đã chết.

Hoạ Y đứng lên nhìn bà ta bằng ánh mắt sắt như thanh kiếm, mang theo sát khí trấn áp hiên ngang của bà ta, Phương ma ma chưa bao giờ nhìn thấy thái độ đường đường này của Chu Hoạ Y, nhất thời bị hoảng lên mà hạ giọng.

"Ta theo lời căn dặn của nhị tiểu thư mang cho cô ít thức ăn còn có thể ăn được, y phục cũng chuẩn bị xong xuôi.

Đại tiểu thư của các người còn không mau chải chuốt, trang điểm".

Nói xong thì liền đặt bàn toạ to béo xuống ghế ngồi, Hoạ Y quát lớn một tiếng khiến bà ta ba phần hồn giật bắn người ngồi dậy.

"Đứng lên".

"Yo, hôm nay đại tiểu thư lại tỏ thái độ gì đây?"

"Phương ma ma, bà còn biết gọi là đại tiểu thư sao, ta cứ tưởng chủ nhân của bà không biết dạy bảo nô tỳ, để những người thấp hèn như bà không phân rõ tôn ti chủ tớ".

Hoạ Y đạo mạo ngồi xuống ghế, tại vị trí mà bà ta vừa bị làm kinh hãi đứng dậy, dõng dạc giáo huấn.

"Yo, hôm nay cô còn đòi phân chủ tớ, ta là người của nhị tiểu thư, ý của cô là nhị tiểu thư không biết dạy dỗ ta à?"

*Bốp*

"Hỗn xược".

Hoạ Y thẳng tay tát một cái như trời giáng lên khuôn mặt to bè nám nắng của Phương ma ma.

Bà ta đau điếng tay bưng mặt, trên má in rõ năm ngón tay.

Chương 2: Náo Loạn

"Cô....cô..."

*Bốp*

Hoạ Y không chần chừ thẳng tay tát mạnh một bên má còn lại của bà ta, Phương ma ma té ngửa xuống nền nhà, miệng rên la đau đớn.

"Ây yo..hhu".

A Tô bên cạnh mặt vui như xem xiếc, cổ vũ Hoạ Y.

"Tiểu thư, người đánh hay lắm".

Hoạ Y cầm lấy ghế đặt kế bên nơi bà ta té, một chân đặt lên mặt ghế làm điểm tựa, chống một tay hạ thấp thân trên gần Phương ma ma nằm dưới đất đang bưng mặt, ngữ khí đanh thép mang theo quyền lực nói:

" Ta là đại tiểu thư của Phủ tướng quân, bà chỉ là người hầu của nhị muội mà lại dám hống hách, vô lễ với ta.

Ăn nói không tôn trọng đích nữ Chu Gia, ta đánh bà, giáo huấn bà thì đã sao?

Từ khi nào lời nói của nhị tiểu thư viện các người còn lớn hơn cả đại tiểu thư ta đây ?"

Hoạ Y cầm lấy chén cơm đã ôi thiu trên bàn úp hết lên đầu của Phương ma ma, bà ta không cam tâm la hét inh ỏi.

"Tiện nhân, ta sẽ nói với Ninh tiểu nương và nhị tiểu thư để họ xử trí cô".

Hoạ Y bóp chặt cằm của Phương ma ma khiêu khích:

" Bà cứ việc.

Chu Hoạ Y ta chờ tiếp đón ".

Bà ta lồm cồm bò dậy, cùng hai tỳ nữ đi theo chạy nhanh ra khỏi căn phòng.

A Tô có chút lo sợ nói với Hoạ Y.

" Tiểu thư, nhỡ bà ta thêm dầu vào lửa thì bọn người vô lương tâm đó không để yên cho chúng ta đâu.

Có khi nào bọn họ kéo đến lại đánh mắng, sỉ nhục người thê thảm nữa thì phải làm sao?"

" Em không phải sợ, ta sẽ tự có cách ".

A Tô nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Hoạ Y không khỏi sửng sốt, đại tiểu thư mà nha đầu hầu hạ bao lâu nay vô cùng nhu mì, yếu đuối.

Bị đánh cũng không đánh trả, bị hất nước sôi đến bỏng rộp da cũng không dám kêu la. Hằng ngày sống trong gian phòng bị bỏ lại không dùng tới, tơ nhện giăng khắp nơi, bàn ghế ẩm mốc mục nát, phải làm những việc vặt không khác các nô tỳ trong phủ.

Nhưng chưa bao giờ dám đứng lên đấu tranh, chỉ lủi thủi quanh quẩn trong căn phòng, mỗi lần nhìn thấy Ninh tiểu nương và nhị tiểu thư lại sợ hãi tới mức run rẩy, mặc họ sai khiến trêu đùa như một món đồ tiêu khiển.

Mà người trước mắt A Tô hiện giờ vẫn y phục lấm lem thấp kém, nhưng khí chất toát ra lại đường hoàng, khí tức mạnh mẽ bất ngờ. Từng hành động, lời nói tự tin, kiêu ngạo, hoàn toàn không giống đại tiểu thư của lúc trước mà người ta vẫn khinh thường.

Người còn chưa thấy bóng dáng đã nghe tiếng nói to thô lỗ từ bên ngoài:

"Nhị tiểu thư, xin người làm chủ cho nô tỳ.

Đại tiểu thư thật là quá quắt, đánh mắng nô tỳ."

Chu Tố Cầm đầu cài trâm bạc, mặt mày điểm trang phấn son đẹp đẽ, quần áo bằng lụa thượng hạng sang trọng, mang cả khuôn mặt hống hách bước vào.

"Chu Hoạ Y, ai cho tỷ cái gan đánh Phương ma ma?"

"Bà ta chỉ là một người hầu ta làm sao lại không thể dạy dỗ?"

"Tỷ...

Bà ta là ma ma trong cung được Thái Tử đích thân ban tặng hầu hạ cạnh ta, tỷ có tư cách gì mà dám đánh bà ta?"

Hoạ Y đưa ánh mắt nhìn vào gương mặt vênh váo của Tố Cầm, đanh giọng đáp:

"Tư cách là đại tiểu thư của Chu Gia".

"Ồ...tỷ tỷ vô dụng thường ngày của ta bị ngọn gió độc nào thổi qua trúng vào tim phổi rồi sao, hôm nay lại lớn gan đáp trả không chút sợ hãi.

Cái gì mà đại tiểu thư, tỷ đừng quên hiện giờ mẹ ta mới là chủ mẫu.

Nói cho hợp tình thì ta mới là đích nữ".

Tố Cầm khoanh tay trước ngực, bước đi kênh kiệu vòng quanh Hoạ Y, liếc mắt một thể từ đầu đến chân cô khinh thường.

Hoạ Y nhếch môi cười khinh bỉ:

"Muốn trở thành đích nữ của Chu Gia?

Ninh Tố Nguyệt nói cho cùng cũng chỉ là tiểu thiếp, bước chân vào phủ còn chưa được phép vào từ đường bái lạy, mẹ ta gả vào Chu Gia đi bằng kiệu tám người khiêng, bà ta mãi mãi cũng không thể sánh bằng đích mẫu chân chính của gia đình này.

Từ bao giờ con gái của tiểu thiếp lại đường hoàng được xem như đích nữ?"

" Tỷ...."

Tố Cầm bị những lời phản kích của Hoạ Y làm cho tức điên lên lại không thể trả lời, gương mặt trở nên khó coi cực điểm.

" Phương ma ma có xuất thân trong cung, nhưng mồm mép không biết tôn trọng chủ nhân, hành vi cậy sủng sinh kiêu, ta là chủ nhân chẳng lẽ không thể dạy bảo?"

"Chu Hoạ Y, hôm nay cô bị trúng tà rồi à, dám ăn nói như thế.

Được lắm...Ta sẽ cho cô gánh chịu hậu quả từ cái miệng thúi của cô".

Chu Tố Cầm hất mặt ra lệnh cho những kẻ hầu theo sau hành động, hai tỳ nữ lao đến túm lấy cánh tay của Hoạ Y giữ chặt, Hoạ Y vùng vẫy nhưng không thể thoát, cô dùng chân đá mạnh vào bụng của hai ả tỳ nữ, bọn chúng ngã xuống nền nhà.

Phương ma ma xông vào trực diện đưa tay túm lấy đầu cô, A Tô bên cạnh cũng lao đến đánh đấm bà ta cứu chủ nhân, nhưng không làm lại thân hình béo ú của mụ.

Hoạ Y bước vào kẻ hai chân của Phương ma ma, xoay người theo chiều ngược ra mắt cá ngoài bàn tay khiến mụ buông tay, Hoạ Y nhanh nhẹn nắm chặt lấy cánh tay đó bẻ ra sau, khiến mụ đau đớn cầu cứu Tố Cầm.

"Cô biết võ công ?"

Tố Cầm sắc mặt thay đổi bất ngờ, không tin vào mắt.

Hoạ Y liếc nhìn Tố Cầm bằng đôi mắt âm u, lạnh lẽo, Chu Tố Cầm nhất thời bị sắc khí âm lãnh kia làm cho run sợ.

* Chỉ là vài tư thế tự bảo vệ bản thân mà trước khi xuyên không ta đã học được trên mạng, vậy mà lại khiến cho đám nữ nhân kia không đỡ nổi *.

"Chuyện gì mà ồn ào đến vậy?"

Ninh Tố Nguyệt cùng Chu Lương bước vào, ông ta cất giọng cáu kỉnh hỏi.

"Phụ thân, người xem tỷ tỷ hôm nay bị làm sao rồi.

Nữ nhi có lòng tốt bảo Phương ma ma mang hỷ phục cho tỷ ấy, còn sai nô tỳ tay nghề trang điểm đẹp nhất ở trong viện của nữ nhi sang giúp tỷ ấy chỉnh trang hôn lễ.

Vậy mà tỷ ấy ganh tị nữ nhi sắp được gả cho Thái Tử, còn bản thân chỉ được gả cho một Vương Gia mà trút giận lên Phương ma ma."

Chu Tố Cầm nhìn thấy Chu Lương nhanh chóng chạy đến nép sau vạt áo ông ta vờ nũng nịu đáng thương.

Phương ma ma nhận được tín hiệu từ mắt của Tố Cầm, liền khóc lóc ỉ ôi, quỳ dưới chân Chu Lương:

"Tướng quân, người xem.

Hai má của nô tỳ inh rõ dấu tay, vô cùng đau rát.

Đại tiểu thư còn nói nếu nô tỳ dám mách lại với nhị tiểu thư sẽ khiến nô tỳ chết không nhắm mắt.

Còn nói..."

Mụ ta giả vờ lo sợ, không dám nói hết.

Chu Lương nóng nảy quát lớn:

"Còn nói cái gì, nói nhanh".

"Nói Ninh tiểu nương chỉ là tiểu thiếp, mẹ của Đại tiểu thư mới thật sự là đích mẫu của Chu Gia".

Chu Lương nghe nhắc đến Cao Quân Hoa, nộ khí năm phần đã tăng thành chín phần, hắn lườm đôi mắt nham hiểm vào gương mặt của Hoạ Y, ánh nhìn như thể muốn nghiền nát tấm thân mảnh mai trước mặt.

Chu Lương không ngần ngại buông lời cay nghiệt trước bao con người vây quanh:

"Đúng là có mẹ sinh, không có mẹ dạy.

Sắp trở thành Vương Phi nhưng lòng dạ vẫn độc địa, tâm cơ.

Nhanh thay đồ rồi cút xéo khỏi phủ, ta không muốn nhìn thấy súc sinh ngươi nữa".

Hoạ Y đối mặt với những lời lẽ này cảm thấy bất công thay cho chủ nhân thân xác, cô chỉ mới nghe chưa được vài câu đã thấy sát thương tồi tệ biết bao, Chu Hoạ Y lớn lên với những câu sỉ nhục này phải mạnh mẽ và cam chịu đến mức nào nữa.

"Phụ thân, người gọi con gái mình là súc sinh, vậy những kẻ trong ngôi nhà này là thứ gì?"

"Mày...."

"Hoạ Y, sao con lại dám nói như vậy với cha của con hả?"

"Tỷ tỷ, tỷ quá đáng lắm rồi đó".

Bọn người họ thay phiên nhau chỉ trích Hoạ Y, Ninh Tố Nguyệt luôn sống trong lớp vỏ dịu dàng hiền lương, khiến Hoạ Y nhìn thấy đã muốn buồn nôn.

"Phụ thân người luôn căm ghét mẫu thân, người có bao giờ nghĩ cơ ngơi này, quyền lực này là Cao Gia mang đến cho Chu Gia chưa ?

Con gái không hiểu được Ninh Tố Nguyệt có chỗ nào so sánh được với mẫu thân, tại sao người lại luôn bảo vệ danh dự cho bà ta.

Một người trèo lên giường để thay thế tỷ tỷ mình thì có gì tốt đẹp chứ".

" Ngươi im miệng.

Nghịch nữ, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi, để xem ngươi còn đứng đây miệng lưỡi phỉ báng người khác nữa không?"

" Ai dám"?

Hoạ Y trừng con ngươi bừng bừng dũng khí giương người thách thức Chu Lương.

Chu Lương tức đến nổi máu xông lên não, đùng đùng thịnh nộ.

"Bổn tướng là cha ngươi sao lại không dám đánh đồ ngỗ nghịch nhà ngươi?"

"Ta là Vương Phi do đích thân hoàng thượng ban hôn, là Vương Phi của tam Vương Gia Trình Tranh, hôm nay là đại lễ thành thân ai dám động đến ta một sợi tóc?"

"Ngươi...Ngươi".

"Tướng quân, chàng bớt giận đi.

Kiệu hoa sắp đến rồi, còn không để cho con sửa soạn sẽ không kịp nữa đâu.

Đây là hôn lễ vua ban nếu để lỡ sẽ bị truy tội khi quân đó".

Ninh Tố Nguyệt vuốt ngực Chu Lương, khuyên hắn nên bỏ qua không cần nóng nảy lúc này, bộ dạng hiền lương của bà ta khiến Chu Lương nguội đi phần nào.

"Tố Nguyệt, nàng cứ luôn nhân từ với nó".

Mang theo cơn thịnh nộ cùng ánh mắt như muốn nuốt chửng Hoạ Y đi ra khỏi. Chu Tố Cầm bức bối vì thù chưa trả đã để Hoạ Y yên ổn, vênh váo gả đi, nũng nịu đi theo sau Tố Nguyệt rời khỏi.

A Tô chạy đến bên cạnh Hoạ Y, nỗi khiếp đảm còn chưa kịp tan biến.

"Tiểu thư, người làm A Tô sợ suýt ngất đi.

Tướng quân mà ra tay thì tan da, nát thịt."

Hoạ Y nhìn dịu dàng vào nha đầu khờ bên cạnh mỉm cười.

"Tiểu thư, người còn cười được nữa.

Nào, em giúp người thay hỷ phục."

Trên bàn gỗ dài trong căn phòng thiếu sáng, phản chiếu trước gương dáng vẻ tân nương xinh đẹp khuynh thành.

Mắt to long lanh, đuôi mắt dài diễm lệ, môi son đỏ làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Hoạ Y, lông mày thanh tú kẻ gọn gàng.

"Tiểu thư, nghĩ đi nghĩ lại gả đến Vương Phủ biết đâu lại có cuộc sống tốt hơn ở nơi này ".

"Ta cũng không biết, nhưng lệnh vua không thể tránh, chúng ta đi một bước tính một bước.

Em đã nghe ngóng được gì, có thể kể cho ta biết một chút về vị Tam Vương Gia đó không? "

" Tiểu thư, Tam Vương Gia đó là con của Niên Phi Nương Nương, cũng là phi tần được Hoàng Thượng hết mực sủng ái.

Bà xuất thân con nhà võ tướng, nhiều năm trước chiến tranh biên ải nổ ra căng thẳng, Niên lão Tướng Quân hy sinh ở chiến trường, Niên Phi năm đó đang mang thai Tam Vương Gia, sau vì sinh khó mà qua đời.

Tam Vương Gia lúc còn nhỏ thông minh, hoạt bát, Hoàng Thượng yêu thích cộng thêm nỗi nhớ về Niên Phi nên dồn hết tâm tư và kỳ vọng vào Ngài ấy. Trong một lần đi săn cùng hoàng thất ngựa của Ngài ấy cưỡi bất cẩn lao thẳng xuống vách núi, sau khi tìm thấy Tam Vương Gia trong đống đất cát ở gần con suối dưới chân núi, Ngài ấy trở nên ngờ nghệch, không còn xuất sắc như lúc trước nữa.

Hoàng Thượng nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Ngài ấy như bây giờ rất đỗi đau lòng, cảm giác áy náy với Niên Phi đã khuất, vì vậy cũng dần trở nên xa cách, lấy lý do Ngài ấy cần được yên tĩnh dưỡng bệnh mà cho khai phủ, không có việc quan trọng không cần phải vào Cung thỉnh an."

" Nói như vậy đầu óc không bình thường của vị Vương Gia này không phải là bẩm sinh ".

" Tiểu thư, sao người lại không chút phản đối nào như vậy ?

Nữ nhân khắp thiên hạ đều muốn gả cho một lang quân uy phong tài giỏi, có thể che mưa chắn gió cho mình, còn người sắp bị đưa vào nơi lạnh lẽo đến như vậy lại không hề ca thán ".

Họa Y chỉ nhìn A Tô mỉm cười không giải thích.

Trong một căn phòng tại Phủ Tướng Quân

" Tiểu nương, sao người lại khuyên phụ thân tha cho con tiện nhân đó chứ?"

Chu Tố Cầm đỏng đảnh ngồi xuống ghế, càu nhàu khó chịu với Ninh Tố Nguyệt.

"Con gái bảo bối, con đừng nóng vội.

Hôm nay là hôn lễ của nó, rất đông khách đến dự, nhỡ có ai đi ngang qua hậu viện, truyền được ra chúng ta ức hiếp tân nương vậy thanh danh của con cũng không mấy tốt đẹp.

Con sắp trở thành Thái Tử Phi rồi, muốn khiến cho nó thê thảm đến mức độ nào mà không được".

" Nhưng con gái vẫn thấy ấm ức lắm".

" Bảo bối, con đừng nóng giận nữa, việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại sự.

Tên Vương Gia ngốc kia không đủ sức bảo vệ cô ta, con thân phận cao quý, được đích thân Thái Tử cầu xin hoàng thượng ân chuẩn cưới gả, sao có thể hạ mình tính toán với loại nữ nhân thấp hèn đó."

"Đúng vậy, đợi đến lúc con bước chân ngồi chễm chệ trên ghế Thái Tử Phi, con gái nhất định sẽ khiến cho phu thê ả sống không bằng chết".

Hai mẹ con Ninh Tố Nguyệt bộ dạng đắc ý mơ mộng đến ngôi vị Thái Tử Phi.

"Tiểu nương, nhưng hôm nay Chu Hoạ Y trông rất khác lạ.

Từ xưa cô ta nhìn thấy con như nhìn thấy Diêm La Vương truy đuổi, sợ hãi tột cùng.

Sao hôm nay lại hiên ngang như vậy, đến cả phụ thân mà cũng dám chọc giận, ánh mắt lúc ả nhìn con cứ như muốn nhấn chìm người ta vào đôi mắt sâu thâm thẳm đó vậy, rất đáng sợ."

" Bảo bối à, con đừng lo nghĩ.

Cứ để cho tiện nhân kia đắc ý vài hôm, thời gian còn dài, mai này gặp con ả phải hành lễ cung nghênh Thái Tử Phi giá đáo rồi".

"ha..ha...

Tiểu nương, người nói không sai".

Chương 3: Tân Hôn

Trước cổng Phủ Tướng Quân kiệu hoa lộng lẫy, đoàn người kèn trống tưng bừng. Xác pháo báo hỉ nhuộm đỏ rực con đường dài quanh Chu phủ.

Tân nương tử giá y rực rỡ bước vào kiệu hoa, trên phố người người đến xem náo nhiệt, có kẻ ngưỡng mộ mỹ nhân một bước trở thành Vương Phi quyền quý, cũng có kẻ xì xào lời ra tiếng vào:

"Thật đáng tiếc cho trưởng nữ của Phủ Tướng Quân, lại bị ban hôn gả cho một người không bình thường".

Những nương tử ở ven đường truyền lời nhau bàn tán.

"Tôi nghe nói vị trưởng nữ này cũng không phải nữ nhân tài sắc, vô năng hèn nhát, không được Chu Tướng Quân yêu mến.

Những lần tham gia yến tiệc đều dẫn theo nhị tiểu thư, nghe nói nhị tiểu thư Chu Phủ tài sắc vẹn toàn, cầm, kỳ, thi, hoạ đều từng học qua".

Trong đám đông chen lấn nhau nhìn ngắm lễ rước dâu của hoàng tộc, những nam tử bình thường cũng không ngớt lời bàn tán.

"So với muội muội của mình thì vị đại tiểu thư này kém hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể nói là không hợp với vị Tam Vương Gia kia".

Bọn họ cười cợt nhả, Hoạ Y ngồi bên trong kiệu đều nghe thấy.

"Tôi còn nghe nói trước khi được rước dâu đại tiểu thư lên mặt với nhà mẹ, cậy bản thân là Tam Vương Phi mà giáo huấn tàn độc với một ma ma trong Phủ".

Một nương tử khác tiếp lời:

"Thật đúng là không có cốt cách của một nhà quyền quý gì cả, bất kính với người già, không có phép tắc lễ nghĩa, thật đáng xấu hổ ".

Hoạ Y sau lớp khăn hỉ cảm thấy nực cười:

*Đúng là tiếng xấu đồn xa, đã thế còn truyền rất nhanh chóng, vị tiểu nương này của bổn phi thật không phải tầm thường.

Ngoài mặt dịu dàng, dang rộng lòng từ bi bác ái che chở lấy nữ nhi này, diễn một màn kịch mẹ ghẻ yêu thương con chồng không thua kém tấm lòng mẹ ruột, để mọi người đều thấy bà ta hào quang như một bồ tát sống.

Sau lưng liền ném đá giấu tay, mượn miệng của thiên hạ giáo huấn ta một trận*.

Ninh Tố Nguyệt là muội muội ruột của Ninh Nhược Lan, chính là người mà Chu Lương yêu thương nhất, sau khi Cao Quân Hoa được gả tới Chu Gia, bà ấy vì yêu mà không thể có được nên nghĩ quẩn nhảy sông tự vẩn.

Ninh Tố Nguyệt nảy sinh lòng ghen ghét, ham mê quyền thế nhà họ Chu không từ thủ đoạn quấn lấy Chu Lương, Chu Tướng Quân động lòng trước nhan sắc có đôi phần giống Ninh Nhược Lan và tài diễn xuất thánh nhân của ả, dần dần nảy sinh tình cảm, sau khi Cao Quân Hoa qua đời Chu Lương hấp tấp mang ả về Phủ.

Nhưng trưởng bối Chu Gia không chấp nhận, với sự ràng buộc của trưởng bối, Chu Lương chỉ có thể cho bà ta làm thiếp, danh vị Tướng Quân Phu Nhân để trống, Ninh Tố Nguyệt không được phép đến từ đường bái lạy, không được ghi tên vào gia phả Chu Gia, Chu Lương lại hết mực yêu chiều để bà ta nắm quyền chủ mẫu xem như là bù đắp.

Bà ta còn sinh cho Chu Tướng Quân một người con trai năm nay mười hai tuổi, tên là Chu Vân Hi.

Mẫu bằng tử quý, địa vị trong phủ vững như bàn thạch, chỉ là Cao gia mặc dù suy tàn, nhưng thế lực cũng không hề nhỏ, nếu Chu Hoạ Y không biến mất thì mẹ con Ninh Tố Nguyệt không thể ôm trọn tài sản lẫn vinh quang của Chu Gia dễ dàng, thế nên bà ta trăm phương nghìn kế hãm hại Hoạ Y.

Đi một đoạn đường xa cuối cùng kiệu hoa cũng đã đến Tam Vương Phủ. Những nghi lễ cần thiết trong hôn lễ đã thực hiện, Chu Hoạ Y được đưa đến phòng tân hôn được sắp xếp từ trước.

Cả ngày dài mệt mỏi với những lễ nghi cổ đại, Hoạ Y tay chân như rời rạc, trâm cài đầu cũng nặng nề.

Trong căn phòng chỉ có một mình cô ngồi trên giường, đã đợi rất lâu vẫn chưa thấy tân lang vào, Hoạ Y nóng bức không chịu nổi với hỷ phục rườm rà, cô kéo lớp khăn hỉ trùm đầu xuống, vứt bừa lên giường:

"Ngộp chết đi được."

Hoạ Y ôm bụng đói cồn cào, gương mặt thanh tú nhăn nhó đáng thương.

"Đói chết mất, đến cả cơm còn chưa kịp ăn một bữa cho đàng hoàng, tên Tam Vương Gia đó sao còn chưa vào".

Nhắc đến Trình Tranh, Họa Y thầm nghĩ một gã khờ trong lời đồn đại của mọi người chắc cũng không phải kẻ anh tuấn gì. Hoặc là mập béo, hoặc là một tên gầy guộc như xiên que, mắt lộ mũi tẹt. Nếu phải sống với phu quân như vậy cả đời thì cô thà bản thân trở thành góa phụ.

Hoạ Y đi đến cửa nhìn trộm qua khe hở xem xét tình hình, trên bàn những món ngon bày biện, liếm môi thèm thuồng, lại ngồi xuống chiếc bàn tròn to đầy món ăn, hít một hơi ngửi mùi hương hấp dẫn đang quyến rũ cái bao tử đã trống rỗng, Hoạ Y chỉ muốn cho toàn bộ chỗ thức ăn này một lần vào bụng.

Vừa cầm lấy chiếc bánh thơm lừng vẫn chưa kịp đưa lên miệng thì bên ngoài có tiếng bước chân đang đến rất gần, Chu Hoạ Y nhanh chóng bỏ lại bánh trên dĩa rồi chạy đến ngồi vào giường, trùm lại khăn đỏ lên đầu trong nét mặt không vui, nhăn nhó.

*két*

Tiếng cửa phòng tân hôn mở ra, lòng cô thấp thỏm:

*Có phải là tên Vương Gia đó không?*

Hoạ Y cúi mặt xuống khe hở của khăn trùm đầu nhìn thấy đôi chân đứng trước giường, hài thêu đỏ thẫm.

Cô yên lặng chờ đợi hắn kéo tấm khăn hỉ, cảm xúc hỗn loạn nhưng không hy vọng quá nhiều, chỉ hận số cô đen đủi, vừa mới xuyên qua đã phải thay người ta xuất giá.

Mục đích của cô bây giờ là thoát khỏi Chu Phủ, sớm ngày trở mình để có thể trả thù thay cho Chu Hoạ Y thật sự, vì thế đối với cô gả cho một tân lang mỹ mạo hay tầm thường cũng không quan trọng. Họa Y nghĩ ngợi, có lẽ hắn thật sự là một kẻ ngốc lại càng hay để cô có thể làm chủ tình hình.

Còn chưa suy nghĩ xong dung mạo xấu xí của tên Vương Gia này có thể xấu đến mức nào để chuẩn bị tâm lý thì khăn trùm đầu đã bị tốc lên bất ngờ. Một nam nhân dáng người cao lớn, mắt phượng mày thanh mảnh như tranh đang nhìn xuống cô.

Họa Y sững sờ ngước lên, tâm trí phức tạp:

*Trời ơi, đây là tên Vương Gia khờ mà người ta thường nói sao?*

Hoạ Y chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt tuấn tú của hắn, như có mị lực vô hình thu hút vào ngũ quan cân đối. Trình Tranh trông thấy cô như kẻ mất hồn, hắn thừ người một lúc mới lên tiếng:

"Tỷ tỷ.

Tỷ thật là xinh đẹp."

Giọng Trình Tranh không cao không trầm, nhưng lại mang dư âm ấm áp. Bộ dạng thỏ con của hắn làm trái tim người ta tan chảy, Họa Y dám khẳng định rằng nếu không là kẻ khờ thì có lẽ với diện mạo này ắt hẳn sẽ là trang nam tử tiêu sái nhất Nguyệt Quốc.

Trình Tranh cúi thấp gương mặt xuống gần cô, mỗi lúc càng gần. Như cố xem cho kỹ từng tia suy nghĩ trong đáy mắt Họa Y. Khi hai làn môi mềm sắp chạm vào nhau, Họa Y bừng tỉnh đẩy hắn ra:

"Người muốn làm gì?"

Trình Tranh ngô nghê gãi đầu, cười hì một tiếng:

"Ta thấy tỷ tỷ không nói chuyện, còn tưởng người không thể nói."

Một câu của hắn đủ khiến cô tức giận, đây mà là Vương Gia ngốc nghếch trong lời đồn? Vừa gặp mặt tân nương tử liền biết đùa bỡn.

Trình Tranh thò tay vào ngực áo lấy ra một chiếc trâm cài bằng gỗ, khắc đẽo có chút đơn giản nhưng vẫn trông khá thuận mắt:

"Cho tỷ tỷ."

Họa Y im lặng nhìn hắn đôi giây, tâm tư hỗn loạn:

"Cho ta?"

Cô chỉ vào chính mình, tay còn lại đón lấy. Trình Tranh vui vẻ gật đầu, trông dáng vẻ khờ khạo của hắn nộ khí trong lòng Họa Y tự nhiên hạ nhiệt. Đầu óc vị Tam Vương Gia này có phần đơn giản, cư xử giống hệt đứa trẻ lên năm. Dường như những lời vừa nói cũng không mang ác ý.

"Đây là quà do chính tay ta làm mừng nương tử."

Trình Tranh cười ngốc, lẫn chút ngại ngùng thấp thoáng trên mặt. Họa Y ngắm nghía chiếc trâm cài, đường khắc vụng về nhưng mang chân thành đổi lại, cô cảm thấy an ủi phần nào.

"Đa tạ...Vương Gia."

Họa Y thắc mắc:

"Sao ngài cứ luôn miệng gọi ta là tỷ tỷ? Trông ta già dặn thế ư?"

Trình Tranh e ngại:

"Xin lỗi, ta làm người khó chịu sao? Ta là lần đầu được tiếp xúc với nương tử, trước nay chỉ có mẫu hậu và hoàng tổ mẫu là người thường xuyên nói chuyện cùng ta. Nên nhất thời không biết phải xưng hô với người thế nào mới đúng."

Họa Y câm nín nhìn hắn, cũng không nảy sinh chút trách móc nào. Dần hiểu ra Tam Vương Gia khờ khạo trong miệng người đời cũng là người đơn thuần hiểu lễ. Chẳng qua cái quá đơn thuần của hắn lại khiến cho nam nhân nhút nhát, không tranh không hận, nên trong mắt kẻ khác chẳng có ích lợi gì.

Họa Y hòa nhã dặn dò:

"Sau này ngài đừng gọi ta là tỷ tỷ. Bắt đầu từ hôm nay hai chúng ta đã là phu thê, có thể gọi tên ta, nhưng đừng ở trước mặt người khác dùng cách xưng hô vừa rồi."

Trình Tranh gật gật đầu:

"Ta hiểu rồi, nương tử."

Hai chữ thân mật thốt ra, đôi má xinh đẹp của nữ nhân thoáng ửng đỏ.

Trình Tranh đi đến bên bàn cầm khay rượu giao bôi quay lại cười ngây ngô nói với Hoạ Y:

"Nương tử xinh đẹp,

chúng ta uống rượu đi."

Nam nhân vẻ ngoài ngờ nghệch, lúc ở gần khiến người ta cảm giác không mang uy hiếp gì. Họa Y ngại ngùng cầm rượu giao bôi, dứt khoát uống cạn.

Sau khi dùng bữa xong xuôi, Hoạ Y tháo mũ tân nương nặng nề trên đầu xuống, chải lại mái tóc dài đen nhánh thơm mùi huân y thảo dịu dàng.

Phía sau, Trình Tranh đang lom khom chuẩn bị

giường cho cô nghỉ ngơi, Hoạ Y thấy thế liền đến bên cạnh ngăn hắn lại:

" Vương Gia, người đang làm gì vậy ?"

" Ta đang dọn giường cho Y Nhi ngủ ".

Trình Tranh trả lời một cách hết sức ngây thơ, cứ như trong tìm thức của hắn việc một Vương Gia làm chuyện này vô cùng bình thường.

Hoạ Y hoài nghi liền gặn hỏi:

" Tại sao chàng phải làm chuyện này, không phải trước khi chúng ta vào đây các nha hoàn đã chuẩn bị rồi sao ?"

Trình Tranh khẽ lắc đầu, khoé môi cong lên nhạt nhòa:

" Trước giờ ta luôn tự làm hết những việc này, cũng rất bình thường.

Y Nhi, không có gì to lớn hết, ta chuẩn bị giường cho nàng ngủ ngược lại cảm thấy rất vui.

Xong rồi, Y Nhi lên giường ngủ đi".

Ấn đường nhíu lại, tỏ rỏ nét không vui, Hoạ Y nắm lấy cổ tay hắn ngăn lại rồi ấn hai vai của hắn ngồi xuống chiếc giường chăn đệm thêu hoa đỏ thẫm.

" Thư đồng của chàng đâu ?

Thường ngày không ai chăm sóc việc canh y, ngủ nghỉ của chàng sao ?"

" Ta không có thư đồng.

Triệu quản gia nói ta nên tự làm để rèn luyện đầu óc nhanh nhẹn. "

Hoạ Y trong lòng bắt đầu sôi sục.

" Vậy ai mang cho chàng đôi hài này ?"

Cô chỉ tay xuống đôi hài thêu hình hổ xấu xí dưới chân Trình Tranh, nét mặt ngây ngô ánh lên sự bất mãn.

" Là Hướng nhũ mẫu mang đến cho ta , ta không thích đôi hài này nhưng bà ấy nói ta mang vào mới ra dáng của một Vương Gia".

Nói rồi hắn chạy đến bên một chiếc tủ vừa vặn bằng hai thân hình nam nhân đứng ngang nhau, mở tủ ra khoe với Hoạ Y:

" Y Nhi, nàng xem.

Ở đây là toàn bộ y phục do nhũ mẫu cho ta đó.

Có phải rất nhiều không ?"

Hoạ Y nhìn qua một lượt không thể ngăn cơn tức giận trong lòng, đúng thật rất nhiều, từ trái sang phải không quá mười bộ, bao gồm cả những y phục ở nhà lẫn đi ra ngoài.

Màu sắc vải đơn giản, tối màu, chất liệu vải còn không bằng cả hạ nhân của Phủ Tướng Quân mặc hàng ngày.

Hoạ Y đưa ánh mắt đồng cảm đặt lên người hắn, những nghi ngờ lẫn phản kháng tâm lý trước đó dịu đi không ít.

Cô cứ luôn cho rằng một đại tiểu thư vốn cành vàng lá ngọc nhưng bị ngược đãi đến không ra một khuê nữ đã là thảm lắm rồi.

Nhưng nam nhân trước mặt sinh ra đã không được hoàn thiện, thân phận Vương Gia cao quý nhường nào lại có một cuộc sống bị đàn áp như vậy, đau khổ thay chính bản thân hắn biết hết, nhưng lại không có dũng khí để dành lại sự công bằng cho mình, mặc những kẻ thấp hèn chà đạp.

Hoạ Y đưa bàn tay vuốt theo nét khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, có chút động lòng với kẻ chung cảnh khổ. Hắn đưa ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay của cô, trông thấy cô im lặng Trình Tranh lo sợ hỏi:

" Y Nhi, có phải nàng thấy ta nói nhiều nên không vui không ?"

" Không phải, chàng không hề nói nhiều ".

Hoạ Y trầm ổn dịu dàng nói với hắn.

" Cũng đã rất khuya rồi, chúng ta cũng nên đi nghỉ sớm ".

" Được, chúng ta đi ngủ ".

Hắn một mạch tiến lại giường tân hôn, ngoan ngoãn nằm xuống. Hắn bỗng nhiên trở mình nghiêng qua, biểu cảm ngờ nghệch hệt như đứa trẻ nhưng không mang lại cảm giác chán ghét cho người đối diện.

Hoạ Y có phần mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mơ màng nghe thấy tiếng Trình Tranh cười khúc khích:

" Ta thật sự rất vui, từ hôm nay Y Nhi sẽ cùng ta bầu bạn.

Trước giờ ta không có bạn bè.

Nhưng bây giờ ta sẽ luôn luôn đối tốt với Y Nhi".

" Được, chàng ngủ đi ".

Cô vừa nhắm mắt vừa trả lời. Hắn nằm bên cạnh cô giữ khoảng cách vô cùng ý tứ, Hoạ Y đắp chăn bông giả vờ ngủ.

Trình Tranh cũng ngửa đầu thẳng dáng thiếp đi. Chu Hoạ Y lúc này lặng lẽ đưa đôi mắt long lanh ngắm nhìn hắn, một tia dịu dàng ánh lên trong đáy mắt.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play