Thiên hạ rộng lớn không có nam nhân nào mà không ôm mơ giữ mộng, kẻ mong vang danh thiên hạ, kẻ muốn có được mỹ nhân.
Một đám phàm phu, một lũ ngu xuẩn lại dám đem lòng mê mẩn giang sơn Đại Nam. Thật nực cười cũng thật đáng thương.
Năm ấy Hắc Quý Phi mang trong mình long thai, tin vui này còn chưa kịp đến tai hoàng đế thì đã gõ cửa hoàng thái hậu. Người trước giờ luôn cho rằng vị quy phi họ Hắc kia là điềm gở, đứa bé còn chưa kịp có tên thì đã bị người ban thuốc độc.
Nhưng Hắc quý phi không phải là một nữ tử tầm thường đâu dễ bắt nạt, người âm thầm loan tin khắp kinh thành. "Hắc quý phi chiêm bao Ngọc Đế hạ phàm, Người tay phất vạt áo ném xuống thiên thư. trên thiên thư viết, sự nghiệp Đại Nam nằm trong tay ngươi"
Hoàng đế Đại Nam lúc bây giờ là người ôn nhu, giỏi việc triều chính. Người tên Lê Chín, sinh vào tháng chín âm lịch.
Người nghe được tin Hắc quý phi mang long thai, lại còn được ngọc đế ban chỉ. Trong lòng không khỏi vui sướng, liền đem việc này kể với Lê Triển.
Lê Triển người này thân phận huyền bí tâm tư sâu rộng khó mà lường được. Lê Chín hoàng đế đưa tay vuốt mày, cất tiếng hỏi.
-Khanh thấy sao?
Lê Triển cúi mình, chắp tay trước ngực.
-Hồi bẩm bệ hạ thần nghe nói....
Lê Chín hoàng đế ghét hắn là ghét điểm này, lần nào có việc nghiệm trọng hắn đều nửa úp nửa mở khiến người ta phải sốt ruột nóng lòng.
-Khanh cứ nói đi.
-Hồi bẩm bệ hạ thần nghe nói thái hậu bạn độc, lệnh cho Hắc quý phi trong vòng 7 ngày phải sắc thuốc dùng.
Hoàng đế nhắm mắt giả bộ nghe nhầm, xoa tai mà hỏi lại.
-khanh nói sao?
Lê Triển không chút thay đổi, điềm tĩnh tiếp lời.
-Thái hậu....
Hoàng đế liền cười lớn vỗ tay.
-Hoàng Thái hậu ban thuốc bổ thai cho Hắc Quý Phi?
Lê Triển dường như đã hiểu liền đứng dậy chắp tay, Hoàng đế Lê Chín cũng gật đầu cho lui. Việc hạ sinh thái tử đã được thành toàn đồng thời cũng dâng lên trong lòng hoàng thái hậu một ngọn lửa hận.
Hắc quý phi vì mang họ Hắc mà bị khinh miệt, Trương Hoàng thái hậu nhiều lần chì chiết. Không chút khoan dung, ngày nào người cũng tới thăm hỏi quý phi.
Ngày hạ sinh Lê Uy thái tử cũng là lúc người mất, có kẻ mách nhỏ là Trương Hoàng thái hậu ra tay sát hại lại có kẻ nói Vương quý phi vì ganh tức mà xuống tay. Sự thật ra sao thì không ai biết.
Lê Uy lên sáu đã vô cùng hung hãn, tính khí nóng nảy. Tính cách khó chiều, từ nhỏ được Vương quý phi chăm lo, lại nói đến Vương quý phi. Người cũng thật đáng thương nhiều năm chăn gối như vậy lại chẳng thể có con, có lẽ vì lí này Lê Uy rất được Vương quý phi chiều chuộng. Lê Uy ra đời vì sợ người người bắt nạt đành tự thân Hắc quý phi tin cậy mà giao lại.
Năm Lê Uy 18 hoàng đế băng hà chiếu theo di thư thì cậu hiểu nhiên nối ngôi, Trương Hoàng thái hậu lại nhất quyết phản đối. bà kiên quyết tìm cách cho Lê Xương đăng cơ, khi này triều đình lục đục chia thành hai phe.
Một bên muốn người mang dòng dõi hoàng tộc, là người con cả Lê Xương. Bên con lại muốn người xưng đế phải theo di chiếu của tiên đế để lại.
Lúc này Lê Triển mới nhắc nhỏ vào tai Vương quý Phi, nói phía nam đại chiến toàn thắng nay Lê Xương thái tử đang trên đường về.
Vương quy phi liền cho đám nô tì đi gần Trương Hoàng thái hậu giả bộ làm ngơ, điệu bộ như không biết thái hậu đang đến. chúng nô tì này phối hợp nhuần nhuyễn đem tin mà Vương quý phi muốn truyền ra một mạch nói lớn.
Hay được tin Lê Xương thái tử thắng trận trở về liên cấp tốc đích thân ra đón, kế hoạch của thị vệ Lê Triển quả nhiên khiến người ta khiếp sợ.
Lê Triển nói nhỏ vào tai Lê Uy lần nữa bày mưu, Lê Uy trẻ dại lại muong nắm chặt ngôi báu trong tay liền gật đầu đồng ý. Một toáng sát thủ phi ngựa chạy trước, vừa gặp Trương Hoàng thái hậu đã xuống tay giết chết. Toàn bộ bảy mạng người chết trong đêm đó, hôm sau Lê Uy giả bộ lo lắng cử người đi đón thái hậu cùng Lê Xương thái tử. Mãnh tướng Trương Hùng xung phong đi đón, Lê uy nghe xong ngán ngẩm đồng ý.
Tên nhóc này mặc kệ kẻ đang dưới kia là ai, hắn đưa ngón út vuốt mày gật đầu. Trương Hùng nhận lệnh lập tức lên ngựa phi thẳng đi tìm.
Vừa tới nơi đã thấy thái hậu bị ra tay sát hại, đám tùy tung đó cũng không khá hơn chúng đều chung số phận với thái hậu. Trương Hùng không phải kẻ giỏi dùng đầu óc liền vội vàng đem thái hậu hồi cung, gã cũng chất xác đám tùy tùng của bà lên xe ngưa mà đi về.
Trong lúc dọn dẹp vô tình nhặt được ngọc bội của Lê Xương, hắn không nghĩ nhiều vội vàng quay lại chạy tìm Lê Uy.
Quả nhiên Lê Triển là một kẻ đáng sợ, hắn biết Trương Hùng tính cách nóng nảy đầu óc đơn giản nên lựa chọn cử đi để đón Thái Hậu.
Tính khí đơn giản của Trương Hùng khiến người nghe lập tức tin tưởng, sở dĩ hắn được người ta tin tưởng như vậy là vì ngốc nghếch ngay thẳng không biết bày mưu lập kế.
Mọi thứ cứ như nằm trong tay Lê Triển, Vương quý phi cũng các quan lại ủng hộ lập tức làm lễ đăng cơ.
Tháng Giêng năm ấy Lê Uy đăng cơ trở thành tân đế, Lê Xương bại trận bỏ mạng ở thành Thiên Thu.
Thiên hạ không ít người tài, khi xưa tiên đế còn sống chiêu mộ không ít bậc anh hùng.
Mạc Thiên Trung cũng trong số đó, kẻ này cũng giống Lê Triển lai lịch ra sao đều không rõ. Chỉ biết khi xưa xuất thân là lính nhà Lê, am hiểu võ học. Nhiều năm về trước hắn tự mình luyện võ thành tài, cũng được xem là có chút danh tiếng.
Tiếng lành đồn xa hắn lọt vào mắt xanh của Thiếu Vệ tướng quân, nghe lời chiêu mộ mà gia nhập Thiếu Vệ quân. Thời gian trôi đi niên thiếu ngay ấy đã trở thành thống lĩnh tướng quân, trong tay được quyền huy động toàn bộ binh mã.
Lê Uy đăng cơ cũng là lúc hắn bắt đầu tìm cách níu kéo quyền lực, thấy Mạc Trung ngày càng vang danh người người kính trọng liền đem lòng ganh tị. Được Lê Triển mách nước liền cho gọi Mặc Trung.
-Ái Khanh có biết gần đây trẫm lo lắng điều gì không?
Mạc Trung cúi đầu kính cẩn hành lễ.
-Hạ thần ngu muội xin thánh thượng soi sáng.
Tiểu hoàng đế cau mày day trán, liếc nhìn Lê Triển. Lê Triển không nói gì chỉ gật nhẹ một cái cả hai như thể đồng ý điều gì từ trước.
-Gần đây trẫm nằm giấc chiêm bao thấy Thiên Thu thành thiên tai ập tới, lại biết thổ phỉ cường hào khắp nơi xưng bá. Đám người ngoại lai lại nhăm nhe Đại Nam. Thân làm thiên tử thật khiến trẫm trằn trọc suy nghĩ.
Chẳng cần nghe hết câu Mạc Trung đã hiểu được ẩn ý, Hắn là người gieo mình vào biển máu. Lấy chiến trường làm nhà vì lẽ đó mà người đời cho răng hắn là một kẻ chỉ biết chém giết, Nhưng cũng không ít người bênh cho hắn vực xứng đáng là bậc anh hùng chính nhân quân tử.
Tuy vừa nghe đã hiểu nhưng hắn cũng chẳng thể cứ thế mà đáp lời chỉ im lặng nghe tiếp. Lê Uy vân vê hoàng bào chán nản nói tiếp.
- Nay trẫm phong Khanh làm chỉ huy sứ Thiên Thu thành mong khanh không làm trẫm thất vọng.
Mạc Trung nét mặt giữ yên không chút thay đổi, chỉnh chu hành lễ.
-Ta chủ long ân.
Tiểu hoàng đế nhận thấy Mạc Trung không bị quyền y làm cho hoảng sợ liền có chút tức giận. Hắn tắc lưỡi vẫy tay.
-Nay Trẫm mệt rồi, khanh lui đi.
Mạc Trung hành lễ cẩn thận lui ra, đợi Khi người đã đi xa Lê Triển mới tiến lên một bước.
-Thánh thượng anh minh.
Lê Uy nửa nghe nửa bỏ, khoanh chân trên ngai vàng cứ thế mà xoa lòng bàn chân với nhau.
-Người thấy mạc Thiên Trung là người như thế nào.
Lê Triển vội vã chắp tay quỳ xuống dập đầu hành lễ, hắn cố tình hạ đầu để mặt cách đất đúng vừa một gang.
-Hạ Thần không dám, hạ thần chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi tự biết thân biết phận đầu dám bàn việc đại sự.
-Ái khanh không cần câu nệ, trẫm vẫn nhớ trước đây khi trẫm còn nhỏ đã nâng chén nước gạo kết thành tri kỉ.
Lê triển nghe xong chậm rãi đứng dậy, tay chắp lưng cúi mà tâu.
-Thứ lỗi cho hạ thần nói thẳng, Mạc Trung tướng quân khí phách hơn người. Là kẻ nguy hiểm nếu hoàng thượng không để mắt đến chỉ e răng.....
Cái tật này của Lê Triển không chút thay đổi, vì quá sốt ruột mà tiểu hoàng đế chạy xuống đối diện tên thị vệ vỗ tay quát lớn.
-Nói đi.
Lê Triển tuân lệnh bò tới sát tai mà nói nhỏ.
-E là thiên hạ này sẽ rơi vào tay Mạc tướng quân.
Nghe tới đây tiểu hoàng đế tức tới nóng ruột ngứa gan, vốn hắn không hề để ý Mạc Trung là ai. Nhưng kẻ có ý đồ muốn đoạt ngôi soái vị tranh giành thiên hạ ắt đều phải chết.
Phía xa ngoài kinh thành việc lạ cũng ập đến, chẳng là Huyện Lâm An mùa nắng kéo dài. Mặt trời lên cao trực tiếp ném xuống những đợt nóng như thổi lửa, từ từ biến mặt đất thành chảo lửa nóng rát.
Bách tính Lâm An tuyệt vọng không biêt kêu khổ cho ai, đành đến cửa phủ tri huyện đại nhân cầu cách cứu thân.
-Bẩm đại nhân mùa nắng kéo dài khiến ruộng vượn mất mùa cứ như này thảo dân chết mất.
Tri huyện đại nhân này họ Lê tên Cự, hắn dựa vào quan hệ mà có được chức quan.
Xét về ngoại hình gã này râu tóc xồm xoàm, thân hình to lớn.
-Làm sao lại chết?
Lão nông phu hoàn toàn không hiểu được điều gì đang giấu sau lời nói đó, định bụng đem thắc mắc của mình mà hỏi. Lê Cự vặn mình trên ghế rồi chép môi hỏi lại, tiếng hắn áp hẳn tiếng của lão nông phu kia.
-Nhà người muốn nước?
Nghe đến đây lão nông phu nghèo mừng rỡ, thấy tri huyện đại nhân cầm cốc trà bước xuống. Lão nông cũng đi gối tiến về của Lê Cự.
-bẩm đại nhân thảo dân muốn, muốn lắm ạ.
Lê cự gật gầu đầu vỗ vai lão nông trấn tĩnh, hắn đưa cốc trà lên rồi nhúm những ngón tay béo ú ngắn ngủi vào. Khi đưa ngón tay ra ướt đẫm nước trà, Lê cự vui vẻ búng tay bắn nước vào lão nông phu. Hắn cười phá lên một tiếng rồi lau khô tay mình bằng áo của lão nông.
Lão nông phu trố mắt không hiểu, môi miệng mếu máo không biết phải làm sao. Lão thần thờ không kịp van nài thì đã bị vài tên lính lôi ra ngoài mất, lão còn chẳng kịp suy nghĩ một tên đã rút kiếm đuổi đi.
-Lê Cự người đúng là cầm thú, Cẩu quan trị huyện dân huyện khóc than. ngươi thân là quan Tri Huyện đứng đầu một huyện lại dám trơ mắt nhìn dân chết đói. đáng hận, thật đáng hận
Kẻ đang nói là Trần Côn, thân thế kẻ này cũng chẳng có gì là cao siêu hắn làm lính cho phủ Lê Cự. Năm xưa hay tin tiên đế Lê Chín đăng cơ, người là bậc chính nhân quân tử, là đế vương anh minh. Nay Lê Uy xưng đế thiên hạ đại loạn, trên có Lê Uy dưới có Lê cự suy cho cũng đều là một lũ xấu xa.
Ngày ngày Trân Côn ở phủ Lê Cự tận mắt nhìn thấy tên cẩu quan vô đạo, xem thường dân chúng. Mỗi lần dân chúng kêu than hắn đều cho đó là trò cười mà chế giễu.
Trần Côn hổ thẹn liền dứt áo bỏ đi, sống trọn đời sống an lạc yên vui. Nào ngờ thế sự vô lường, khúc sông duy nhất trong rừng Lâm An bị xuất hiên toáng lính phủ Lê Cự. Người dân xếp thành hàng dài, tưgng người tiến tới đóng tiền mới được gánh nước mang về.
Trần Côn tính khí hiên ngang, ăn to nói lớn rất hợp với ngoại hình của hắn. Hắn ta thân hình to lớn, mày xoăn miệng rộng. gã vừa vươn vai hạ gánh đã khiến đám lính chú ý.
Không để Trần Côn nhiều lời, một tên lính rút gươm dọa chém.
-Trần Côn, nể tình người từng là huynh đệ nhà ta cho ngươi lấy nước rồi lẳng lặng cút đi.
Trần Côn cười ầm một tiếng, tay vỗ ngực hét.
-Trần đại gia ta muốn trời có trời, muốn đất có đất há cớ gì lại phải khom lưng xin các ngươi vài giọt nước.
-Trần Côn đừng tưởng có chút tình nghĩa mà làm xằng làm bậy, còn không cút đi đừng trách ta ra tay độc ác.
Không biết từ đâu, trong hàng người dài có một gã hán tử đầu trọc hung tợn. Tiếng cười cùng vóc thước không kém cạnh Trần Côn là bao.
-Tại hạ là Cao Hoằng vốn không phải là người ở đây, chỉ là tiện đường đi qua chợt thấy nơi này đông đúc mới dừng chân lại. Thật không ngờ lại gặp được được người nghĩa hiệp như huynh.
-Không dám, không dám tại hạ Trần Côn nhớ đến khi xưa mờ mắt làm chó cho Lê Cự thật không dám với hai từ nghĩa hiệp, làm huynh chê cười rồi.
Đám lính Lê Cự thấy mình bị ngó lơ mà tức giận tới nổi gân xanh đỏ.
-Trần Côn, cho ngươi cơ hội cuối. Đừng có mà xem thường bọn ta
Trân Côn, Cao Hoằng giật mình nhớ đến đám lính Lê Cự vẫn đang đứng ở kia. Hai gã to lớn vừa gặp đã hợp ý, đồng bước tiến tới sẵn quyền tiếp chiêu.
Bọn người phủ Lê Cự khi xưa cùng tiến cùng lui với Trần Côn nên thực lực rõ hơn ai hết, nếu mà trực tiếp giao đấu e là cầm chắc cửa tử.
-Trần Côn nghe cho rõ đây, nay ta nể trọng tình huynh đệ khi xưa mà tha mạng chó nhà ngươi, ngày sau gặp lại thì đừng trách đao kiếm vô tình.
Toáng người phủ Lê Cự rút đi bách tính Lâm An huyện không biết nên vui hay buồn. họ thoáng nghĩ trong lòng "khúc sông này vừa thoát tay tham quan giờ lại vào tay thổ phỉ, ông trời có lẽ muốn đày đọa đám nông phu này".
Trân Côn, Cao Hoằng vừa gặp đã thân mải mê trò chuyện. Dân chúng Lâm An huyện đứng ngồi quan sát chỉ mong lấy được chút nước.
Không biết từ đâu xuất hiện một tiểu tử mặt trắng, thanh hình mảnh mai. Cậu ta nửa tỉnh nửa mơ bước đi loạng choạng mà cắt ngay giữa Trần Côn, Cao Hoằng. cả gan đi tới bên bờ sông mà rửa mặt.
Vài lão nông phu lo sợ hai gã phì nhân sẽ tức giận giết chết tên mặt trắng liền chạy ra van xin tha mạng.
Sở dĩ họ làm như vậy là vì tên mặt trắng kia là con của đại ân công, sự việc sáng tối ra sao thì chỉ có những vị lão bối đã sống lâu trong huyện Lâm An mới biết.
Cao Hoằng gằn giọng, chỉ tay thét lớn.tuy răng giọng điệu Cao Hoằng có chút giận dữ nhưng thật tâm hắn chẳng có ý gì.
-Vị công tử đây cao danh quy tánh là gì?
Tên kia rửa mặt xong, đứng dậy chắp tay lịch thiệp cui chào rồi cũng cất lời khuyên nhủ.
-Tại ha là ai không quan trọng hai vị hảo hán nên rời khỏi đây thì hơn.
Trần Côn tiếp lời, mày xoăn cong nhẹ.
-Nam nhân đứng giữa đất hà cớ sao phải sợ, có gì vị công tử đây cứ nói ra.
-Tại hạ chỉ là một kẻ đi ngang qua không đáng nhắc đến.
Trần Côn vừa nghe đã ôm ngực cười lớn.
-Trùng hợp quả nhiên trùng hợp, nếu đã có duyên được gặp hai vị huynh đài đây. Trân Côn nguyện được kết thành huynh đệ.
Cả ba tức tốc rời đi, dân tình Lân An ngày đỏ đổ dồn vào khúc dông tranh nhau gánh nước mang về. Khi vài ngày trôi qua ba huynh đệ Trần Côn, Cao Hoằng, Thủy Lưu nhân được cáo thị.
"Trần Côn, Cao Hoằng âm mưu tạo phản lại dám ra tay cướp khúc sông trong rừng Lâm An lập chốt thu tiền không thể tha thứ".
Cao Hoằng đọc xong vội che mặt chạy về
-Đúng như lời Thủy Lưu nói chỉ hù vài tên nhãi không ngờ lại mang tội phản quốc. Thật đáng giận.
Lưu Thủy nói thật như đùa giọng nhẹ như bấc.
-Nếu Lê triều đã muốn ép ta mang danh tạo phản sao không nhân cơ hội này một bước thành danh.
Trân Côn nghe thấy như xét đang ngang tai, ngó dọc ngó nghiêng rồi khuyên nhủ biểu đệ của mình.
-Dưới đất trời Đại Nam đâu đâu cũng có tai mắt của hoàng đế, tam đệ vẫn nên cẩn thận thì hơn.
-Chẳng lẽ huynh thấy Lê Uy xứng danh hoàng đế, chẳng lẽ huynh thấy đại nghiệp thiên hạ vừa gánh với Lê Uy
Cào Hoằng sốt ruột.
-Vậy phải làm sao đây?
-Đằng nào cũng mang tội phản quốc sao không sống để xứng danh anh hùng một lần.
Phàm là kẻ sống trong thiên hạ không ai là không giữ cho mình một than vọng. Giới võ lâm cũng có một mục tiêu mà họ hết lòng theo đuổi, tương truyền ma giáo ẩn chứa bí kíp mang tên Tuyệt Thế Võ Thần. Hơn trăm năm trước nhiều người muốn tu luyện thành tiên mà rơi vào ma đạo.
Thực hư ra sao còn chưa rõ, để làm rõ điều này đại hội võ lâm mở ra. Trước là xem ai xứng danh trở thành minh chủ võ lâm, sau là xem ma giáo thật sự cao siêu đến đâu.
Để biết được điều này võ lâm chính phái gửi thư mời tới U Minh rừng, bức thư được đệ tử ma giáo truyền đến Nguyệt Ánh sơn trang. Nơi này là xào huyệt ma giáo, thật hợp với hai từ ma giáo. Nơi đây rừng thiên nước độc, ác thú bao vây sống được trong này ắt là kẻ có tim gan sắt đá.
Thư mời của đám chính phái anh hùng, võ lâm chính đạo khiến giáo chủ ma giáo Nguyệt Ánh Ly có chút hứng thú. Nhưng người mau vui cũng nhanh chán, giáo chủ ma giáo không suy nghĩ nhiều liền chỉ tên đưa thư. Dặn dò xuất sơn tham dự đại hội ngoài ra không có đặc biệt căn dặn gì, sự việc quan trọng như vậy mà lại chỉ một tên đệ tử không chút tài cán.
Trưởng lão Nguyệt xương chắp tay cúi đầu, mắt nhìn xuống đất.
-Bẩm giáo chủ, bao nhiêu đệ tử xuất chúng sao người không chọn lại chọn một tên đưa thư xuất chiến. sợ sẽ thành trò cười cho đám ngụy quân tử kia mất.
Nguyệt Ánh Ly thân vận huyết phục, ai ai trong ma giáo đều đeo mặt nạ. Người người huyền bí, dáng vẻ âm u.
-Đại hội võ lâm tiền thân luận võ chọn minh chủ võ lâm, ngươi nghĩ vì sao lại mời mị giáo chúng ta?
Giáo chủ ma giáo vốn là người huyền bí, giọng nói lúc cao lúc trầm thật chẳng thể phân ra là nam hay nữ. Dáng người bị che khuất bởi y phục rộng lớn dù là đám thuộc hạ thân tín cũng không hiểu rõ người này ra sao.
Đại hội lần này được tổ chức tại Nguyệt Đại sơn trang là nơi cứ trú của Ảnh Thiên phái. Người ra mặt tiếp đón các vị anh hùng trên khắp Đại Nam là đại đệ tử của Ảnh Thiên Phái.
Hắn tự xưng là Hạc Nhiên, trên hông đeo Ảnh Phi kiếm. Ảnh Phi kiếm là thứ binh khí được truyền lại cho để tử được chọn làm trưởng môn kế tiếp, bây nhiêu cũng đủ nói về thực lực của Hạc Nhiên.
Thiên hạ còn rỉ vào tai nhau Ảnh Thiên phái là môn phái tu tiên. Đệ tử nơi đây phải có tiên cốt, nhìn thấy tiên căn mới được chấp thuận trở thành đệ tử Ảnh Thiên phái.
Đương nhiên thiên hạ rộng lớn không chỉ mình Ảnh thiên phái là môn phái tu tiên, đối diện kẻ tu tiên cũng có kẻ tu tà. Mị giáo bị người đời ghét bỏ đặt cho cái tên ma giáo, khắp chốn giang hồ đều cho ma giáo là tà ma ngoại đạo, là mối nguy võ đạo.
Hạc Nhiên phong thái đĩnh đạc khí sắc anh hùng, gặp ai cũng vui vẻ tiếp đón khiến anh hùng tứ phương đều cho rằng lần này Hạc Nhiên công tử nắm chắc cái hiệu minh chủ võ lâm.
Nhưng người tài đâu chỉ có một, Ảnh Thiên phái có Hạc Nhiên. Bắc Đại phái có Ngọa Long hàng trăm môn phái lớn nhỏ, đâu đâu mà chẳng có một anh tài được giới tiền bối hết lòng mong mỏi.
Khi đệ tử chính phái người ai ai tham dự cũng được tiếp đón tứ tế, đến lượt để tử ma giáo vừa mới bước vào lại khiến các bậc anh hùng thay đổi nét mặt, cẩn trọng quan sát.
Tên đệ tử ma giáo này lưng gù mắt híp, thân vận hắc phục. Trên tay có một vết sẹo hình mặt trăng, là ấn kí của mị giáo. Binh khí của hắn ta chỉ là một thanh đoản Kiếm, lưỡi kiếm có nhiều răng cưa sắc nhọn.
Toàn bộ nhân sĩ võ lâm đều lần lượt tránh xa, riêng chỉ có mình Hạc Nhiên đứng lại tiếp đón.
-Phải chăng vị huynh đệ đây là đệ tử của Mị giáo.
Đệ tử Mị giáo trước giờ đều xem nhau như người nhà, tuy vậy thân phận thật sự của nhau bọn chúng tuyệt nhiên chẳng hay biết gì. Nay thấy kẻ ngoài niềm nở tiếp đón hắn liền cho rằng chính phái anh hùng ai ai cũng tốt.
-Ta hả?
Đệ tử Mi giáo hặng giọng một chút hạ thanh âm xuống cố gằn ra một cái giọng trầm trông thật ma mị.
-Tại hạ Niên Hạ là đệ tử Mi giáo, cư ngụ tại rừng U Minh, hiện đang nương tựa tại Nguyệt Ánh sơn trang.
-Tại hạ nghe đồn U Minh rừng thiên nước độc, sống ở đó hẳn không dễ dàng gì?
-Không dám, không dám cũng thường thôi.
Niên Hạ tuy là kẻ trong giang hồ nhưng tính cách khác lạ, lại ham học hỏi. Điều này làm hắn vẫn thường cho anh hùng chính phái thường được ca tụng, được sử sách lưu danh ắt hẳn là người thiện lương.
Hôm nay gặp được Hạc Nhiên như mở rộng tầm mắt, vững thêm niềm tin về đám nhân sĩ giang hồ. Chưởng môn Ảnh Thiên Phái đứng trên bục lớn, xung quanh các anh hùng hào kiệt tứ phương đổ về.
Hào khí anh hùng vang danh thiên hạ, khắp chốn Đại Nam này cứ đến đại hội võ lâm lại vô cùng huyên náo. Ngọa Long đệ tử Bắc Đại phái vốn không ưa gì ma giáo, nhưng trước khi tỉ võ lại phải dự yến tiệc chung bàn với Niên Hạ đệ tử ma giáo.
Đây chẳng phải chính là nỗi nhục của Bắc Đại phái hay sao? Nhưng các vị anh hùng hiếu kì về thứ bí kíp mang tên Tuyệt Thế Võ Thần. Ai ai cũng đem việc này mà bàn luận
-Niên Hạ thiếu hiệp lão phu có chút thắc mắc muốn đem việc này đàm đạo cùng thiếu hiệp.
Niên Hạ ngừng tay gắp thịt, chăm chú lắng nghe.
-Lão phu ngưỡng mộ quý phái đã lâu, không biết có phải để sống được tại U Minh rừng mà quý phái luyện tuyệt thế võ học gì?
Nghe xong hắn liền hạ đũa, xua tay lắc đầu.
-Không dám, không dám bản phái đúng là có bí kíp gia truyền đem so với Ám Thuật Thiên Thủ của quý phái đây thì có lẽ cũng không thua kém là bao.
Trưởng lão của ám Thuận phái tức tối cau mày nhưng nhìn đám người xung quanh liền nuốt trôi lửa hận. Cách hỏi trực tiếp này đúng là có chút thiển cận.
Sư phụ của Ngọa Long cũng cất tiếng nói bóng gió.
-Lão phu nghe nói gần đây có một thứ bí kíp võ học, khiến người luyện có thể phi thiên đạp thủy. Không biết Niên Hạ thiếu hiệp từng nghe qua chưa.
Hạc Nhiên hạ tọa cùng chưởng môn Ảnh Thiên phái, cả hai tò mò lắng nghe xem tên ma giáo kia trả lời thế nào.
-Tiền bối học thức uyên thâm, vãn bối quả thật chưa từng biết đến thứ bí kíp gì lại khiến người ta có thể phi thiên đạp thủy.
Hạc Nhiên nghe xong nghĩ thầm, lắc đầu suy nghĩ "có lẽ muốn rõ được chân tướng bí kíp thần kì kia phải chờ tới ngày tỉ võ", bàn phía bên cạnh Hạc Nhiên là đồng đạo huynh đệ Ảnh Thiên phái. Trong đó có một kẻ khôi ngô tuấn tú, tính cách đôi lúc trung trực ngay thẳng có lúc lại hiếu kì nhiều việc như đứa trẻ con. Cậu ta tên họ là Trần Cơ, vừa nghe tên ma giáo nói chuyện ngước xuôi cố tính tránh vòng mà không trả lời.
-Đám ma giáo quả nhiên là một lũ nguy hiểm. Cứ thế này tuyệt kĩ võ học sẽ bị đem ra mà hại người giết dân, e là nỗi nhục lớn nhất của bậc võ thánh.
Niên hạ tức tối vỗ bàn một cái, răng nghiến két két chỉ thẳng tay mà mắng.
-Người nói thêm lời nữa ta sẽ giết ngươi, băm xương xẻ thịt khiến ngươi đau đớn tột cùng.
Hạc Nhiên vội vàng đứng dậy chắp tay cúi đầu, nhanh chóng đưa lời làm giảm căng thẳng.
-Trần Cơ nhỏ dại, là do tại hạ quản giáo không nghiêm.
Nói xong hắn quay đầu nhìn Trần Cơ.
-Tên nhóc nhiều lời này còn không cúi đầu nhận lỗi.
Trần Cơ khó chịu bực dọc liếc mắt nhìn đại sư huynh rồi lại đưa mặt nhìn chưởng môn sư phụ, hắn trong lòng không phục thế nhưng trước mặt của rất nhiều anh hùng hào kiệt đành cắn răng nhận sai.
Chưởng môn Ảnh Thiên phái đứng dậy cất tiếng giảm hòa, kêu gọi anh hùng quy tụ ở đây nâng ly cụng chén.
Ngày yến tiệc trôi qua, kéo luôn mục đích của các danh gia chính phái đang mơ tưởng về bí kíp thần võ.
Đêm ấy Ngọa Long bừng bừng cơn hận lại gặp Trần Cơ cau mày tức tối.
-Trần Cơ huynh đệ, trăng đã lên cao mà huynh vẫn còn nỗi bận tâm à.
Trân Cơ giật mình hướng mình về phía Ngọa Lòng.
-tưởng là ai hóa ra là Ngọa Long huynh, huynh vẫn còn vẫn ở đây.
Ngọa Long thừa biết Trần Cơ vẫn đem lòng ấm ức mà ghi thù với tên đệ tử ma giáo kia. Toang đi tính lại rồi giả bộ nói lớn để lộ kế hoạch cho Trần Cơ nghe.
-Phen này ta phải quyết đấu một trận với tên ma giáo kia. Hắn chết thiên hạ bớt đi một kẻ ác, ta chết thì coi như tài nghệ không đủ.
Trần Cơ thấy thế, kéo vai Ngọa Long.
-Huynh muốn khiêu chiến ma đầu ác bá.
Ngọa Long cười thầm trong bụng nhưng mặt mày giận giữ, hắn ta mày cau mắt trợn. Vừa nói vừa đe dọa, nhưng cũng cẩn trọng quan sát.
-Trần Cơ huynh đừng nhúng tay vào.
-Tại hạ muốn cùng Ngọa Long huynh trừ hại cho dân.
-Nói hay lắm đên nay ta cùng huynh khiêu chiến hắn ta, đánh một trận thật sảng khoái.
Trần Cơ nóng lòng hẹn Ngọa Long đến Uyển Linh Xuân, cả hai quyết chiến Niên Hạ khiên hắn khăn gói cút về U Minh rừng.
Đêm hôm ấy Ngọa Long cũng tới gõ cửa Niên Hạ, bên trong làm gì không ai biết chỉ thấy lúc sau Ngọa Long bước ra rồi một mình đi mất.
Ngày hôm sau, Nguyệt Đại sơn trang vô cùng nhộn nhịn. Người trong sơn trang tất bật chuẩn bị cho đại hội lớn nhất võ lâm, ai ai cũng nóng lòng. Các môn phái lớn, bé lần lượt đi ra.
Ngay cả thiên hạ đệ nhất bang, cái bang cũng không bỏ qua cơ hội này. Ảnh Thiên phái là bản phái chủ trì hiển nhiên có mắt. Bắc Đại phái uy danh thiên hạ, rất nhiều vị tướng tài hoa từ nơi này mà ra.
Ngoài ra còn nhiều môn phái nhỏ, tuy không có quá nhiều tiếng tăm nhưng cũng có không ít anh tài xuất chúng.
Lần luận võ này cũng là để các môn phái khẳng định tên tuổi, làm rạng danh bản phái. Tất cả đều đem đặt hy vọng lên những tinh anh trẻ tuổi.
-Hạc Thiên con thấy tên ma giao kia thế nào?
Chưởng môn Ảnh Thiên phái giọng trầm ngâm hỏi. Hạc Thiên lần này có chút mơ hồ, thực lực của tên ma đầu này ra sao lần đầu tiên chàng không dám nói.
Là người dám một mình bước vào đại lễ của kẻ thù ắt hẳn phải là một kẻ ngông cuồng mạnh mẽ. Nhưng có thăm dò đến đâu cũng không hề thấy người này có gì đặc biệt.
Trong chốn đất trời này chẳng lẽ lại có người thu được sát khí, tự biến mình thành một kẻ tầm thường hoàn toàn ẩn mình trong đám đông.
Tiếng Trống vang lên cũng là lúc đại hội bắt đầu.
-Các vị anh hùng hảo hán, lão phu mời các vị đến đây. Là vì luận võ tìm ra minh chủ võ lâm, nhưng cũng nhận dịp trọng đại này muốn mọi người có cái nhìn khác về Mị giáo.
Nhân sĩ võ giả đều nhướm mày khinh miệt, không tiếc lời mà miệt thị ma giáo.
-Chính tà trước giờ phân minh sao lại cố gộp lại thành một.
-Vị hảo huynh đệ nói chí phải, không thể quay lưng với kẻ thù. Chúng mà trở mặt thì hậu họa khó lường.
Hạc Thiên vẫn lặng thinh, bỏ mặc mấy lời trách móc hết lòng chọc xoáy vào tâm gan của Niên Hạ. Tên đệ tử ma giáo này chẳng thèm chú ý gã vươn vai gáp dài, nhấc cái lưng gù đi xa một đoạn rồi thở dài một tiếng.
Trong khi đó trên võ đài rộng lớn đang xuất hiện một vị đệ tử của Ảnh Thiên phái, gã gồng tay dồn lực đánh một hồi trống rồi hét lớn khai màn đại hội võ lâm chính thức khai trận.
Ngọa Long vừa bước lên đài đã duỗi hai tay lên trời.
-Võ đài này thật hợp với bổn công tử, kẻ nào đến cứ đến đi.
Ngọa Long nhìn đám người ở dưới lí nhí khiêu khích.
-Đại hội lần này đúng là trò cười cho giới võ lâm.
Phàm là kẻ mang trong mình máu nóng đỏ tươi đều có ước nguyện, kẻ thì bình dị sống qua ngày kẻ thì muốn thành danh lập nghiệp.
Thế nhưng mấy ai đạt được ước nguyện mà không đánh đổi. Anh hùng chính phái hay tà ma ngoại đạo, ai mới xứng đáng được sống trong đương thời loạn chiến?
Ngọa Long đứng trên võ đài, môn phái tứ phương đều nóng lòng tò mò xem lần này Bắc Đại thể hiện ra sao. Đối đầu với Bắc Đại Phái chính là Sơn Tung kiếm phái, đại đệ tử của môn phái nhỏ như Sơn Trung đứng trước Ngọa Long chưa đấu đã bị khí thế của Bắc Đại nuốt chửng.
Tên để tử của Ảnh Thiên phái toang đánh trống báo hiệu thì phía sau truyền đến một tiếng la thất thanh, dòng người rời mắt khỏi đấu trường hướng về phía có tiếng la mà quan sát.
-Đại sư huynh, chết người rồi....chết người rồi
Trần Cơ tái mép, mắt miệng há hốc. lắp bắp được mấy câu lại mím chặt môi vì sợ. Hạc Nhiên nghe tin liền bịt miệng Trần Cơ, kéo lùi vào góc khuất mà nói.
-Đệ mà còn làm loạn ta đánh gãy chân đệ.
Trần cơ lòng đầy lo lăng, mồ hôi toát ướt cả khuôn mặt cậu, miệng vẫn không ngừng lắp bắp.
-Chết....chết người rồi, Đại sư...huynh, đệ..đệ
-Nói năng lung tung, rốt cuộc đệ muốn nói gì?
Hơi thở Trần cơ gấp gáp như thể cậu bị ai siết cổ thật chặt, ngón tay run rẩy chỉ về phía Uyên Linh Xuân.
-Đại sư huynh....ở Uyển Linh Xuân.
Uyển Linh Xuân là một sân lớn, nơi đây có sẵn vô vàn binh khí. Khi đệ tử vừa bước chân vào Ảnh Thiên Phái đều phải tới đây để chọn binh khí sở trường, sân lớn rộng rãi đương nhiên cũng là nơi các huynh đệ đồng môn Ảnh Thiên Phái tìm đến luyện tập.
Bên ngoài đấu trường vang lên một hồi trống dài báo hiệu cho trận đấu của Ngọa Long đệ tử Bắc Đại phái với đối thủ là Sơn Tung Kiếm phái.
Tiếng trống dồn dập như thể thôi thúc Hạc Thiên mau chóng tới xem thứ mà Trần Cơ nói đến là gì.
Tới nơi Hạc Nhiên bất động vài giây, tâm can đau xé. Miếng gào hét lớn, không chịu nổi mà quỳ xuống nền đất lạnh hôi tanh mùi máu.
Dẫu biết giang hồ đại loạn, người chết nhiều vô số kể. Nhưng than ôi thủ đoạn của tên này vô cùng tàn độc, thật khiến người đời khiếp sợ bạt vía.
Trên mặt đất thấm đẫm màu máu, thứ ở đó hình thù tởm lợn không còn dạng người. Từng đoạn da thịt bị lóc ra chất lại thành đống, cơ thể phân chia xương thịt rõ ràng. Tứ chi bị chia thành từng đoạn nhỏ hợp cùng thân, đầu mà xếp thành trăng khuyết.
-Là hắn, là hắn tên chó má ma giáo.
Hạc Nhiên siết chặt Ảnh Phi Kiếm, tay dội xuống đất vài quyền để xả hận. Mối hận này thật nuốt không trôi liên quay bước tìm Niên Hạ mà trả thù.
-Tên Khốn ma giáo nhà ngươi, rốt cuộc huynh đệ ta sao lại phải bỏ mạng ở Uyển Linh Xuyên.
Niên Hạ giật mình ngơ ngác, đứng dậy chưa kịp phân bua đã chịu thêm lời mắng nhiếc.
-Uổng công ta đối tốt với ngươi, không ngờ chỉ vì một lời đả kích lại ra tay tàn độc như vậy.
Khi này anh hùng đang quy tụ ở đó thấy Hạc Nhiên thái độ nóng giận, dù không biết là điều gì nhưng ma giáo chắc chắn không phải kẻ tốt đẹp gì.
Khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện từ Hạc Nhiên, chưởng môn Ảnh Thiên phái dẫn đầu hướng tới Uyển Linh Xuân. Theo sau còn có mấy vị chưởng môn của hơn chục phái lớn nhỏ.
Vừa tới nơi ai cũng tránh mặt mà nhìn đi nơi khác, thi thể nằm đó quả là không ai dám nhìn. Niên Ha Mị giáo vừa thấy xác chết liền hiểu điều sắp tới, vội vàng gân cổ từ chối.
-Không phải ta, không phải ta làm.
Mấy vị chưởng môn đưa mắt nhìn Niên Hạ, một vị trong đó hất cằm nói.
-Thủ đoạn tàn độc thế này chắc chắn là lũ ma giáo các người, đừng hòng chối cãi.
Chưởng môn Ảnh Thiên phái vẩy nhẹ vạt áo rồi từ tốn nhắc nhở.
-Các vị anh hùng, chúng ta đều là người trong giới võ lâm không thể cứ thế đổ tội được.
Niên Hạ thấy ánh nhìn của vị chưởng môn kia như muốn moi tim rút gan của mình, hắn sợ hãi nói.
-là các ngươi đã quyết.
Vị chưởng môn kia thở dài, lắc đầu rồi nói.
-Niên Hạ thiếu hiệp đừng có nói bừa, lão phu chưa từng nói cậu là hung thủ.
-Các ngươi thực sự cho rằng ta là hung thủ.
Chưởng môn của Bắc Đại phái cũng nhân lúc này mà thể hiện quyền uy.
-Nói bừa, vị thiếu hiệp này đừng làm như chính phái anh hùng lại bắt nạt cậu như vậy chứ.
Khi này trong lòng hắn hiện lên một sự bối rối không thôi, lời kêu oan nói ra chắc chắn chẳng ai nghe.
-Sắc mặt không tốt như vậy chẳng lẽ biết sai rồi sao?
Một vị hào kiệt đứng lẫn trong đám đông lên tiếng, một người khác lại lên tiếng thêm vào.
-Sao lại hối lỗi chứ?
Ngọa Long thấy người người mắng nhiếc, nên đem luốn nỗi nhục ngồi chung một bàn lần trước mà buông lời chỉ trích.
-Còn sao nữa bị các vị anh hùng ở đây làm cho sợ rồi nên mới cảm thấy hối hận.
Hạc Nhiên rút kiếm chĩa thẳng Niên Hạ.
-Nhìn bộ dạng này của ngươi lại làm ta nghĩ mình là kẻ bắt nạt. Vẻ mặt này là sao đây? chẳng lẽ các vị anh hùng ở đây hung dữ quá nên ngươi mời bày ra bộ mặt như thế này.
Niên Hạ nhìn lại một loạt trong kí ức, cố tìm ra điều có thể cứu lấy mình nhưng hoàn toàn vô vọng khi Ngọa Long lần nữa lên tiếng.
-Xương cốt của thi thể này có chút kì lạ, đao pháp không dứt điểm. Nó trông giống như một lưỡi cưa cứa vào
Đến đây có lẽ không cần phải nói gì thêm, người nào trong lòng cũng đã có một đáp án. Khắp chốn đại hội này e rằng chỉ có một mình tên nhóc ma giáo kia, nhớ lại thì hắn mang một thanh đoản kiếm trên lưỡi kiếm đầy rẫy những lưỡi cưa sắc nhọn.
Niên hạ bất lực kêu oan, lần nào hắn thốt ra câu từ cũng y hệt nhau. Thật lòng mà nói những lời kêu oan đó hoàn toàn chẳng thể bào chữa nổi bản thân.
-Là ngươi, chính ngươi đã nói sẽ lóc xương xẻ thịt sư đệ của ta. Câu này chính miệng ngươi nói, còn lời gì bao chữa mau nói ra.
Phía trước Hạc Nhiên là Chưởng môn Ảnh Thiên phái, người này điềm tĩnh khuôn mặt không thay đổi nhiều vẫn ồn tồn kiên nhẫn mà hỏi.
-Niên Hạ thiếu hiệp luôn miệng kêu oan, nhưng lại không có lời gì bào chưa. Trọng tâm thiếu hiệp lại chẳng hề đề cập tới, lão phu muốn giúp cũng đành bất lực.
Vài vị đệ tử của danh phái lên tiếng, âm thanh trộn vào nhau thành một thanh âm hỗn độn. Nhưng đại khái cũng nghe ra vấn đề.
-Bọn ta biết là người kêu oan rồi, thế giải thích đi.
-Mặt trăng khuyết không phải là ấn quy của ma giáo sao?
Niên Hạ ôm đầu, ngồi bệt xuống đất. Hắn cuộn tròn người lại, cố che chắn bản thân khỏi tầm nhìn của đám nhân sĩ kia nhưng đâu dễ gì họ lại bỏ qua.
Chưởng môn Ảnh Thiên phái lần nữa dùng lời động viên.
-Niên Hạ thiếu hiệp bình tĩnh lại nào, chúng ta cùng suy nghĩ đừng có rối.
Trần Cơ lúc này lấy hết dũng khí, chạy một mạch tới Niên Hạ mà giẫm đạp lên lưng. Miệng không ngừng thét lớn.
-Nói đi, ngươi muốn giết ta mà. Tên quái thai ma giáo này đứng dậy cho ta.
Trần Cơ đấm đá mệt nhoài, liền cố gắng kéo tên ma giáo kia dậy tìm cách đánh tiếp. Trần Cơ gào thét như muốn tự tay rạch họng
-Giải thích đi đồ yêu ma dị hợm, lời đe dọa hôm đó lại ứng với cái chết của sư đệ ta. Ngươi giải thích đi.
Vài vị huynh đệ đồng đạo chạy lại kéo Trần cơ ra, nhưng cậu vất quyết không buôn tìm cách cào cấu tên nhóc ma tu.
Khi này toàn thân tên nhóc ma giáo hoàn toàn vô lực, ánh mắt thất thần. Hắn biết dù có than gào vô tội cũng không ích gì, chỉ trong chốc lát giọng hắn lí nhí đem tới từng từ từng chữ mà đám nhân sĩ mong chờ lâu.
-là ta giết hắn, là ta giết hắn.
Nhưng hắn ta nhận tội thì sao? Ngọa Long đâu có quan tâm tới việc người chết là ai. Việc hắn muốn là khiến Niên Hạ có chết cũng mang nhục này theo xuống tận âm ti.
-Ngươi chắc chưa, không phải là bị bọn ta ép nha ngươi nhận tội đấy chứ. Thanh kiếm của ngươi đã nói lên tất cả rồi, tên khốn ma giáo kia.
-Chẳng lẽ vì buông xuôi nên mới nhận lấy tội trạng.
Cái điệu bộ khóc lóc này, kem theo việc cậu nhận tội chỉ khiến anh hùng chính phái mừng ra mặt.
-Nè chẳng lẽ người đây là dùng trí, muốn bọn ta thương cảm cho ngươi.
Đám nhân sĩ võ lâm nhốn nháo gật gù rồi ồn ào thêm vào bớt ra ở ngoài.
-Vậy ra đây là một chiêu trò muốn bọn ta thương hại.
-Cái quái gì thế này, nhận tội cho qua. Muốn xin được sự tha thứ hay sao?
-Ngươi biết làm vậy mọi việc sẽ càng tệ hơn mà, vì ngươi mà ma giáo và chính phái anh hùng lại thêm vết nứt.
-Hắn là muốn chết đi cho đỡ nhục nhã, giết người còn tỏ vẻ thanh cao.
Vị chưởng môn kia cũng thật biết chọn thời cơ mà chen vào, chưởng môn Ảnh Thiên phái chỉ điểm vài ý nhỏ cho hắn. Nhưng từ đẫu vốn đã không có ý tốt gì.
-Niên Hạ thiếu hiệp cứ nói ra nỗi lòng của mình, chẳng phải chính thiếu hiệp một mực chối từ. Cho là bản thân vô tôi nếu giờ thiếu hiệp đổi ý, tin này truyền ra người ta lại cho rằng đại hội võ lâm tạo nên là để ức hiếp thiếu hiệp.
Nghe đến đây có lẽ hắn đã hiểu điều giáo chủ hắn nói, thứ đáng sợ không phải là rừng U Minh. Không phải quái thú chạy nhảy khắp Nguyệt Ánh sơn trang mà là lòng người.
Vị chưởng môn kia thấy tên nhóc ma giáo vẫn còn dư sức mà ngồi yên ở đó, liền đem thêm vài lời đánh đòn chí mạng đệ tử ma giáo kia.
-Thiếu hiệp đừng quên việc này bắt đầu hay kết thúc là từ thiếu hiệp, Chính thiếu hiệp đã khởi đầu cho mọi sự.
Niên hạ nhìn đất hồi lâu rồi lại ngước cổ nhìn lên trời xanh, thử hỏi bây giờ làm sao minh oan. Ngọa Long đứng xem cũng xiên chọc vài câu góp vui.
-Nếu là người ngay thẳng thì lời nói đã dứt khoát, không phải vội vàng nhận tội để ra vẻ yếu thế xin chút cảm thông.
Thật nực cười, hay cho câu xin chút cảm thông. Thiên hạ chính đạo thật biết cách dày vò lòng người, chối tội không được nhận tội cũng không xong. Thiết nghĩ lúc này chi bằng tự chết đi mới thoát khỏi gian nan.
-Các người đã quyết, sao còn không ra tay giết ta.
-Niên Hạ thiếu hiệp người lại hiểu sai ý của các anh hùng hảo hán nơi đây rồi, đâu ai muốn ép chết thiếu hiệp. Nếu đã nghĩ thiếu hiệp là hung thủ thì đã không ngôi đây phân tích tường tận.
-Vị Tiền bối đây nói rất đúng, bọn ta không phải là muốn ép tội cho ngươi mà là muốn cho ngươi một cơ hội minh oan
Ngọa Long hết lần này lại đến lần khác không ít lời khiến anh hùng nơi đây được một, trận sảng khoái.
-Ây dà thật là đáng tiếc, lời ngươi nói lại chẳng rơi vào trong tâm. Đáng tiếc, đáng tiếc đại hội võ lâm không chứa kẻ giết người.
Minh oan, thì ra đây là cho một cơ hội minh oan. tâm can đen trăng của võ lâm vốn đã không thể tách biệt, từ đây nhìn thấu giang hồ nhưng cũng từ đây vĩnh viễn rời xa chốn võ lâm. Hắn tự mình xuống tay hạ kiếm rạch một đường dài ngang cổ, thủ pháp vụng về nhưng vô cùng dứt khoát.
Nào ngờ hắn chết đi thên hạ vẫn không thay đôi, đại hội võ lâm lại quay về trục cũ. Nhiều ngày liền người ta vẫn đem vụ việc của của đệ tử ma giáo mà bàn luận sôi nổi.
Hạc Thiên đeo khăn chịu tang sư đệ, ngày đó án mạng xảy ra nhưng chỉ là khiến giới võ lâm thêm phần giải trí.
-Tên tiểu tử kia thật là dại dột, được các vị huynh đệ tìm cách minh oan vậy mà....
-Ta nói với huynh lúc đó chưa một ai quyết điều gì cả, là hắn tự chối rồi lại tự nhận.
-Đúng là có tật giật mình, là người thẳng thắn cây ngay không sợ chết đứng ắt đã không làm trò hèn hạ như vậy.
-Vị huynh đệ đây nói phải, tên ma đầu này khi duỗi khi thẳng thật khiến người ta đau đầu.
Việc này tự mình chạy xuyên từ đại hội mà len lỏi khắp đường phố, có người nghe xong còn hành nghề kể truyện.
-Tên ma đầu hung ác đó luôn miệng xin lỗi khiến Hạc Thiên công tử tức giận mà quát. " ta thân phận hèn mọn không dám nhận lời xin lỗi, ma giáo các người quý phái như vậy làm đủ việc ác khiến ta đây lạnh cả sống lưng".
Lại một tên nông phu khác vừa tới đã hạ lời.
-Xin lỗi đã không còn tác dụng nữa rồi.
Tên kể truyện thấy lão nói có lí liền gật đầu nói tiếp.
-Tên ma đầu biết mình có tội nhưng không chịu nhận, bị anh hùng tứ phương đem ra xét xử. Vì nhục nhã mà ra tay tự sát.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play