Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bí Mật Nhà Hội Đồng

CHƯƠNG 1 : ÉP GẢ

Trong một ngôi làng nhỏ ở đây đang có một tiếng la lối thất thanh của bà Hà :

- Cái con quỷ cái !!! Tao nói mày " lấy " là mày phải lấy nhà người ta giàu nứt đố đổ vách mày về ở trong cái nhà đó làm Mợ Cả không cần phải lo cái ăn cái mặt sung sướng cái thân vậy mà mày nói hai chữ không ưng mà nghe được à ! Hả ?

Nguyệt đang khoanh tay quỳ dưới đất trước bàn thờ chính giữa nhà mà khóc rấm rứt trả lời :

- Dạ thưa mẹ con không muốn gả vào cái nhà đó đâu mẹ ơi người dân trong làng mình ai cũng nói nhà của ông Hội đồng Phú chỉ có một người con trai cả và một cô con gái út, nhưng con trai của ông ta 7 năm trước bị tai nạn nên đã bị bệnh liệt nửa người không thể đi đứng lại được chẳng lẽ mẹ đành lòng gả con cho một người bị bệnh tật suốt đời không thể ngồi dậy nổi hay sao ?

Bà Hà không quan tâm tới những lời nói của con gái mình mà quát :

- Chèn ơi ! Sao mà ngu quá vậy con, cái thằng đó nó chỉ nằm được một chỗ thì mới dễ mà hầu hạ nó chứ, suốt đời của con sẽ được làm Mợ Cả của nhà ông Hội đồng giàu nứt tiếng ở đây tận hưởng giàu sang phú quý đã vậy còn lo được cho cha mẹ mà không cần phải làm lụng vất vả để kiếm tiền như vậy có phải là vẹn cả đôi đường hay không chứ !

Bà Hà thấy làm dữ không được nên đành dùng chiêu lạc mềm buộc chặt thế mà mặt của con gái bà vẫn không biến sắc không có vẻ gì là thay đổi. Bà Hà không biết phải làm thế nào để cho con gái bà đồng ý gả đi, Bà không muốn bị hàng xóm dị nghị vì ép buộc con gái mình phải đi lấy một người bệnh tật, bỗng bà Hà nhìn lên bàn thờ của ông Bách chồng của bà. Đầu bà nảy ra một ý có thể thuyết phục được con gái của bà chịu lấy chồng. Bà Hà ngồi xuống đất chà tay sát vào tròng mắt làm cho đôi con ngươi đỏ lên chảy ra hai dòng lệ rồi bà gào lên :

- Trời ơi ! Ông ơi là ông ông thấy chưa ông mất hồi nó mới 10 tuổi giờ tôi nuôi nó được 20 tuổi rồi mà tôi bảo nó đi lấy chồng nó không chịu nghe lời tôi kìa. Ông thấy chưa ? Ông sống khôn thác thiêng về đây mà chứng kiến đi nè !

Bà vừa khóc vừa liếc mắt nhìn Nguyệt thấy mặt cô biến sắc nước mắt rơi lả chả, biết âm mưu của mình sắp thành công bà Hà lại gào lớn hơn :

- Ông ơi là ông hay là ông về đưa tôi đi theo ông luôn cho rồi cho con Nguyệt nó vừa lòng…Trời ơi là trời con cái bất hiếu nuôi nó lớn tới tầm tuổi này mà nó chả biết mang ơn…

Lúc này Nguyệt đang quỳ xuống đất nghe mẹ gào khóc kêu cha, cô không chịu nổi nữa liền nói :

- Được rồi, được rồi ! Mẹ đừng có khóc than kêu gào nữa con chịu gả đi là được chứ gì.

Bà Hà nghe vậy liền nín bặt không gào khóc nữa, bà bước nhanh xuống giường đi đến chỗ Nguyệt đang quỳ rồi đưa tay đỡ cô đứng dậy mà nói :

- Phải chi con chịu gả sớm đi thì tốt biết mấy. Đứng dậy con gái cưng của mẹ để chiều nay mẹ kêu thằng Nhật nó đi bắt vài con cá phi lên Mẹ chiên cho con ăn nghen. Giờ con ngồi đây nghỉ ngơi đi mẹ đi qua nhà bà Hồng kêu bã qua nói chuyện với đàn trai là con chịu gả để người ta chuẩn bị…

Nói xong bà Hà liền đi xuống nhà sau lấy cái nón lá đội lên đầu, sau đó chạy tọt đi mất. Nguyệt ngồi trên giường khóc lên nức nở mà không biết phải chia sẻ cùng ai.

Nguyệt là một cô gái giỏi giang, dịu dàng đôi khi cũng có chút tinh nghịch bởi vì cô chỉ mới 20 tuổi. Cái tuổi còn quá trẻ để nghiêm túc và trưởng thành. Ông Bách cha của cô vì mang bệnh lao phổi mà cũng đã chết đi vào 10 năm trước. Mẹ ruột của Nguyệt không phải là bà Hà vì thế sau khi ông Bách mất ,Nguyệt sống rất khổ cực với mụ dì ghẻ miệng thì niệm phật nhưng bụng lại chứa một bồ dao găm này.

Nói ra thì cũng tội nghiệp, mẹ ruột của Nguyệt là bà Lụa vợ đầu của ông Bách bà chết vì sanh khó nên Nguyệt vừa ra đời cũng là lúc bà Lụa chết đi. Ông Bách lúc đó cũng rất đau khổ vì chuyện vợ chết con côi. Ông là đàn ông nên cũng không biết phải trông coi và nuôi dạy một đứa trẻ sơ sinh như thế nào, gia đình ông lúc này thật sự rất rối ren.

Ông Bách thời còn trẻ gương mặt và ngoại hình cũng rất tuấn tú dáng vóc cường tráng, biết bao nhiêu cô gái trong làng để ý tới trong đó có cả bà Hà vợ sau của ông. Nghe tin Bà Lụa mất, ông Bách phải một thân gà trống nuôi con. Bà Hà liền tức tốc chạy đến đòi phụ ông trông con và làm việc nhà, ông Bách cũng nhiều lần từ chối kêu bà Hà quay về nhưng bà nhất quyết không chịu đi. Dần già về sau mưa dầm thấm đất, ông Bách cũng chấp nhận bà và làm một cái đám nho nhỏ coi như là tuyên bố với cả làng này bà Hà đã là vợ của ông.

Hai người sống chung được 6 năm thì bà Hà có thai và sinh ra thằng Nhật, ông Bách thấy trong nhà đã có đủ nếp đủ tẻ ông rất vui mừng. Và thế là ông càng thương bà Hà và thằng Nhật nhiều hơn Nguyệt. Nguyệt lớn lên gương mặt càng ngày càng giống bà Lụa, chỉ mới 10 tuổi mà đã 8 9 phần giống y chang Mẹ mình mỗi lần nhìn thấy Nguyệt ông Bách lại thấy nhớ người vợ đã mất của mình. Ông thấy bản thân thật có lỗi với con gái vì đã một thời gian dài bỏ mặc cô không quan tâm thế là ông Bách bắt đầu yêu thương con gái mình hơn mẹ con bà nhật. Thấy thế trong lòng của bà Hà liền nổi lên một sự ganh ghét con gái của ông.

CHƯƠNG 2

Mỗi lần ông Bách có việc cần ra ngoài thì ở nhà bà Hà sẽ bắt Nguyệt phải làm này làm kia nếu không làm xong bà ta sẽ dùng cây roi mây có sẵn trong nhà để đánh cô. Bà ta rất khôn ngoan toàn đánh vào lưng và mông những chỗ mà ổng Bách không thể thấy được bà cứ hành hạ cô từ ngày này cho đến ngày khác đến khi ông Bách mất đi bà ta lại càng công khai hành xác cô thêm, thường thì sáng sớm Nguyệt sẽ không được ở nhà mà phải ra đồng làm việc hoặc xin làm ở những nhà Chuyên sản xuất phải lụa tơ tằm để làm chân sai vặt.

Cứ thế 10 năm trôi đi giờ đây Nguyệt đã là một thiếu nữ xinh đẹp và năng động khiến cho biết bao trai làng phải thèm muốn cướp được trái tim của cô. Mấy ngày trước bà Hồng đi đến nhà của Nguyệt ngỏ ý dùm cho nhà họ Trần giàu có nhất ở đây, bà Hà nghe đến tiền dạm hỏi hậu hĩnh đôi mắt sáng rực liền gật đầu đồng ý mà không cần hỏi ý của Nguyệt. Bởi vì bà nghĩ rằng Nguyệt sẽ không dám cãi lời bà thế mà không ngờ. Sau khi nghe bà nói lại chuyện này Nguyệt lại cương quyết nói không muốn lấy dù cho bà có đánh đập hay là chửi cô thì cô cũng không nhượng bộ mà đồng ý.

Nhưng cuối cùng trứng cũng không thể nào khôn hơn vịt được. Cô đã không thể kiên cường đến phút cuối cùng cho nên giờ đây cô ngồi đó khóc thảm thương. Trong đầu cô nghĩ rằng :

- " coi như cuộc đời của mày tan nát rồi Nguyệt ơi ! Lấy một người chồng bị bệnh nằm một chỗ thế này thì cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nổi được. Nếu người chồng bệnh tật đó chết sớm thì có lẽ cô sẽ có nguy cơ làm quả phụ góa chồng khi tuổi còn đôi mươi nữa chứ. ".

Nguyệt đang ngồi khóc sướt mướt thì thằng Nhật chạy vào thấy chị Hai đang ngồi trên giường nước mắt rơi lã chã nó hỏi :

- Chị Hai ! Sao chị ngồi đây ? chị khóc hả ?Chắc mẹ lại đánh chị nữa chứ gì ! Đánh chỗ nào em vậy ? Để em vô buồng lấy dầu sứt cho chị đỡ đau nghen !

Nguyệt nghe Thằng Nhật nói vậy thì vội lắc đầu, cô xoa đầu em mình rồi nói :

- Hổng có ! Mẹ không có đánh chị ! Út Nhật à ! Mai mốt chị Hai không có ở đây nữa em ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ biết chưa ?

Út nhật ngây thơ không hiểu liền hỏi ngược lại cô :

- Hở ! Chị Hai đi đâu mà không có ở nhà ?

- Chị hai đi lấy chồng ! Út Nhật…có vui không.. ?

Nguyệt vừa nói vừa cắn môi cố gắng không bật khóc thành tiếng. Nghe Nguyệt nhắc đến chuyện phải đi lấy chồng thằng Nhật buồn bã nó không nói một lời nào mà nhanh chóng xị mặt xuống rồi đi vào buồng. Nguyệt ngơ ngác ngồi bên ngoài không biết là nó bị cái gì nữa. Thôi thì khóc cũng đã khóc rồi buồn tủi cũng chả được gì. Biết đâu …về bên nhà Chồng cô sẽ lại có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn thì sao ?...

Chiều hôm đó bà Hà về nhà mặt tươi như hoa, bà còn phóng khoáng móc trong túi áo bà ba của mình ra vài tờ tiền đưa cho thằng Nhật. Bảo nó ra chợ mua đồ ngon về cho chị nó tẩm bổ , bà còn đưa tiền cho Nguyệt dặn cô rằng :

- Số tiền này là mẹ cho con mua sắm quần áo, để ngày mốt nhà trai qua rước con về làm vợ cậu cả bên đó.

Ngày mốt hả mẹ ? Sao lại gấp gáp dữ vậy, họ còn chưa đến xem mắt của con nữa mà !!!

Nguyệt nghe vậy thì ngơ ngác hỏi lại bà. Bà Hà nghe vậy thì thở dài một cái rồi ngồi xuống giường ôn tồn nói :

- Haizzz ! Con ơi là con bộ bây tưởng nhà mình giàu có lắm hay sao mà bắt người ta xem trọng lễ nghĩa ? Nhà người ta giàu sang , còn mình thì nghèo khó người ta chịu hỏi cưới con á là đã may mắn lắm rồi làm gì có chuyện người ta đến nhà chúng ta đính ước hay xem mặt nữa cơ chứ ! Thôi trời cũng gần tối rồi để mẹ xuống bếp, nãy thằng Nhật nó mua được một con cá lóc to tổ bố để mẹ nấu cháo cho con ăn hen !

Nguyệt cạn lời không biết phải nói thế nào cho kham, " bà ta gả cô cho một người tàn tật thì thôi đi ! đã vậy còn không được cưới hỏi đàng hoàng, không có đám hỏi cũng chẳng có đám cưới mà chỉ là một cái lễ nhỏ để rước dâu mà thôi hay sao ? ". Nguyệt buồn bã đi ra ngoài đường làng, đi đến bên bờ sông Thì bỗng có một chàng trai bị một đám người rượt đuổi phía sau. Vì sợ hãi Nguyệt đứng ngây người ra đó mà nhìn, chàng trai kia chạy đến liền nhào tới ôm lấy thân mình của cô mà đè xuống đất. Mặt hắn áp vào mặt của cô đôi môi chạm vào nhau hờ hững. Nguyệt có chút ngại ngùng và sợ hãi. Cô dùng sức cố đẩy thân hình cường tráng kia ra nhưng sức cô yếu ớt không làm được. Có giọng nói cất lên :

- Xin cô hãy giúp tôi ! Bọn người kia đang muốn làm hại tôi. Chỉ cần cô nằm im đánh lừa bọn chúng giùm tôi thôi là được. Sau này có cơ hội chắc chắn tôi sẽ báo đáp cho cô.

- Anh.....

Nguyệt định phản bác thì bọn người kia chạy đến. Bởi vì trời cũng đã nhen tối nên bọn người đó không thấy chàng trai kia đã chạy về hướng nào, nhìn sang bên cạnh hắn thấy có một đôi trai gái đang làm chuyện giao thoa giữa đường liền văng tục một câu :

- Cái con mẹ nó ! Bộ hết chỗ để thịt nhau hay sao mà thịt giữa đường giữa xá như thế này. Đúng là không biết nhục mà. Toàn gặp cái thứ gì đâu không !!!

Nói rồi, hắn bực dọc quay sang bọn đàn em. Hăm he nói :

- Tụi bây đâu ! đi xuống cuối làng kiếm nó bằng được cho tao, nếu mà không truy lùng được nó trong đêm nay là cả đám về chết mẹ hết với tao đó biết chưa ?

- Dạ. !!!!

CHƯƠNG 3

Nói xong cả bọn chạy thẳng về hướng cuối làng. Nguyệt không còn sợ hãi nữa mà lại trở nên bực bội rồi lảm nhảm nói :

- Còn nằm như vậy bao lâu nữa. Anh đè lên người tôi tới muốn ngợp thở luôn rồi nè.

- Cảm... cảm ơn cô đây đã giúp đỡ !

Nguyệt giật mình hoảng hốt khi thấy đầu của anh ta hình như đang chảy máu thì phải. Nguyệt nói :

- Hình như là anh bị thương nặng lắm đầu anh chảy máu quá trời luôn nè ! Anh ở đây chờ tôi một chút nha tôi vào nhà lấy vài cái thuốc cha tôi để dành trong nhà á ! rồi ra đây đắp vết thương cho anh.

- Bộ cô không sợ chuyện này đồn ra ngoài thì cô phận là con gái sẽ bị mang tiếng xấu hay sao ?

- Chuyện đó không quan trọng bằng cứu người đâu. Cha tôi từng nói cứu một mạng người còn hơn là xây 7 tháp chùa. Đương nhiên tính mạng quan trong hơn danh tiếng rồi. Với lại chuyện này tôi không nói ra, anh cũng không nói ra thì ai mà biết được chứ. Ngồi ở đây đi. chờ tôi một lát !!!

Nguyệt đỡ anh ngồi dựa vào gốc cây bạch đằng ven bờ sông, xé tà áo bà ba cũ kỹ của mình một cái " roẹt " rồi dùng miếng vải áo đó quấn quanh đầu anh cầm máu tạm thời. Sau đó chạy nhanh vào nhà.

Nguyệt vào đến trong nhà rón rén đi đến bên tủ thuốc trước buồng ngủ của mình. Tủ thuốc này là của ông Bách thời còn sống đã tự tay trồng phơi khô rồi đem vào tủ để đó cho cả nhà dùng khi cần thiết. Nguyệt nhìn quanh nhà không thấy ai chắc là bà Hà còn ở đằng sau nấu ăn. Nguyệt lấy thuốc xong thì liền chạy nhanh ra ngoài đi đến chỗ có chàng trai bị thương lúc nãy. Nguyệt đi đến đó thì đứng sững người tại chỗ cô nhớ lúc nãy anh ta đã ngất xỉu rồi cơ mà ,sao giờ cô vừa vào nhà đi ra thì người đó đã biến mất. Nguyệt đứng đó gãi gãi đầu rồi tức quá chửi lẩm bẩm một tăng :

- Người gì đâu mà kỳ cục kỳ đời, bỏ đi cũng không biết nói với người ta một câu nào hết trơn vậy chèn ! Tức chết đi được mà. Làm mình chạy muốn tụt hơi luôn.

Nguyệt tức giận bỏ vào nhà thì thấy bà Hà đang đứng trước cửa, thấy Nguyệt đi vào trong tay còn cầm theo vài cây thuốc nam. Bà hỏi :

- Giờ này mà bây còn đi đâu vậy ? Quần áo xộc xệch không chỉnh chu gì cả. Bộ mày vừa mới dang díu với thằng nào bên ngoài mới về phải không ?

- Dạ con không có. Mẹ đừng nói oan cho con như vậy. Tội nghiệp con. Lúc nãy… buồn quá nên con… ra ngoài bờ sông hóng mát.

Bà Hà thắc mắc :

- Hở ? Hóng mát mà cầm theo thuốc thang làm gì ?

Nguyệt không thể trả lời bà là để cứu người được. Chắc chắn là bà sẽ không tin vào lời của cô đâu Nguyệt bí quá đành nói đại một lý do:

- Dạ lúc nãy con ra bờ sông hóng mát… thì.. ờ.. thì gặp một con chó bị rớt xuống nước rồi bị thương nên con lấy thuốc ra để băng bó cho nó.

Nói xong Nguyệt cười tươi nhủ thầm trong bụng " xin lỗi anh nha ! tôi không cố ý nói anh là chó đâu. nhưng tôi không biết phải lấy lý do gì nữa ". Bà Hà đứng đó khó hiểu định hỏi tiếp thì nghe trong nhà phát ra tiếng kêu lớn của thằng Nhật :

- Mẹ với chị Hai vô ăn cơm đi nè ! Con dọn ra xong rồi !

Đúng lúc Nguyệt đang bí đường không biết giải thích thế nào để cho bà Hà tin thì được thằng Nhật giải vây. Nguyệt hô lớn :

- Chị biết rồi chị và mẹ vào ngay !

Nói xong Nguyệt chạy nhanh vào bếp. Bà Hà nhìn theo bóng lưng của Nguyệt mà chửi lớn :

- Khôn hồn thì biết điều cho tao. Mày mà dám thất thân với thằng nào thì tao sẽ cạo đầu bôi vôi mày đó. Con quỷ cái !

Chửi xong bà cũng đi vào nhà dùng cơm với cặp mắt hình viên đạn. Không khí căng thẳng bao trùm làm cho Nguyệt cảm thấy rất ngột ngạt.

Qua ngày hôm sau mới sáng sớm bà Hà đã đánh thức Nguyệt dậy để dẫn cô ra chợ. Người trong chợ thấy bà dẫn con gái đi mua sắm điều khen :

- Mèn ơi ! Hôm nay cháu Nguyệt được mẹ dắt đi chợ mua sắm nữa ha !

Bà Hà cười tươi đến nỗi miệng muốn tét tới mang tai khi được người ta khen bà trả lời :

- Dạ tôi dẫn nó ra chợ mua sắm. Đặng ngày mai còn gả vào nhà của ông Hội đồng Phú cuối làng mình nè chị !

Thế là chuyện Nguyệt sẽ được gả cho cậu cả vào ngày mai được bà Hà tuyên bố từ làng trên xóm dưới ai cũng biết hết trơn. Nguyệt không vui mừng vì được gả cho nhà Phú Hộ mà lại buồn bã và cảm thấy xấu hổ. Chuyện đó có gì tốt lành đâu mà sao ai nghe đến chuyện cô được gả đi thì cũng đều cười tươi chúc mừng hết vậy chứ ! Hai người chọn đồ xong thì Nguyệt lập tức kéo bà Hà về nhà ngay. Nguyệt không thể chịu được những cánh tay chỉ trỏ vào cô ngoài mặt thì cười tươi như hoa nhưng khi hai người vừa quay đi họ lại đưa tay lên miệng che đi nụ cười mỉa mai mà nói chuyện lắm lét. Bà Hà và Nguyệt vừa về đến nhà chưa kịp ngồi xuống bà Hà đã hét toáng lên :

- Mày làm cái gì vậy con kia ? đang nói chuyện với người ta còn dở dang mà mày cứ nằng nặc đòi về làm cái giống ôn gì ?

Nguyệt chán nản Nói :

- Mẹ à ! Chuyện ngày mai con đi lấy chồng mẹ nói cho mọi người biết chi vậy ?

- Sao lại không nói được ? Trước sau gì thì cả cái làng này ai cũng sẽ biết mày lấy con trai của ông Hội đồng Phú mà thôi. Thế thì mày bắt tao giấu diếm chuyện đó làm gì ?

Nguyệt có chút tức giận cô mạnh dạn nói :

- Bộ mẹ thấy chuyện con được gả cho một người tật nguyền nằm một chỗ là vẻ vang lắm hay sao ?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play