Mùi phấn trang điểm xộc vào mũi, mùi nhang trầm lởn vởn trong không khí làm Lâm Ái Nghi nhíu mày khó chịu, cô cố mở mắt mấy lần nhưng không mở nổi, đầu đau như ai lấy đá nện vào, toàn thân rã rời không có sức sống, cô cố đưa tay lên quờ quạng thì nghe được những tiếng hét kinh hãi kế bên tai.
"Xác chết sống dậy kìa! Chạy đi! Chạy đi…"
Xác chết?
Hai từ này lọt vào não làm bao ký ức kinh hoàng trong Ái Nghi sống lại, cô giật mình bừng mở mắt rồi ngồi bật dậy, tiếng la hét và tiếng bước chân dồn dập càng rõ ràng thêm.
Khung cảnh trước mắt âm u đáng sợ, dưới chân cô có một mâm cơm cúng, ba nén nhang còn nghi ngút khói, giấy tiền vàng bạc dành cho người âm nhét đầy ở kẽ tay và kẽ chân của cô. Ái Nghi sợ đến mức không dám nhúc nhích, hai mắt mở to nhìn đám người đang chui rúc vào nhau lấp ló ngoài cánh cửa.
Chuyện gì vậy?
Cô vừa bị tên khốn kiếp Lưu Túc đẩy ngã xuống cầu thang cơ mà, cô phải chết rồi mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây?
Ái Nghi nghiêng đầu, đảo mắt nhìn người bên cạnh, chàng trai tuấn tú tóc màu xám khói đang cầm hộp phấn và cọ trang điểm ở trên tay, sắc mặt cũng dao động không ít.
"Tôi… đang ở đâu vậy?"
Giọng của cô run rẩy như chần qua mấy lớp băng, người bên cạnh nuốt khan một cái, khó khăn mở miệng:
"Trong hòm!"
Ái Nghi chậm rãi rũ mắt nhìn xuống, màu vải vàng chói mắt được bao bọc quanh chiếc hòm nhỏ hẹp làm cô kinh hồn bạt vía, liền vội vội vàng vàng đứng dậy giũ bỏ giấy tiền âm phủ khiến nó bay lã chã rồi nhảy bổ vào chàng trai kế bên mình, hét toáng lên:
"Aaaaa… Đáng sợ quá… Cứu tôi với…"
Hành động của cô làm Lý An Thành đứng tim, thân người bị đè nặng ngã mạnh về sau, mà những người ngoài kia tưởng xác chết hóa cương thi liền la thét thất thanh, chạy trối chết. Khung cảnh trở nên hỗn loạn, ầm ĩ khắp một khu, phải cho đến khi lực lượng an ninh vào giải quyết mới bình thường trở lại.
Căn phòng nhỏ vừa mới vắng vẻ lạnh tanh giờ đã đông nghẹt người, cảnh sát hỏi Ái Nghi dồn dập tên tuổi, nghề nghiệp, nhưng dư chấn của nỗi sợ vừa rồi khiến cô lơ ngơ không biết phải trả lời làm sao thì một người đàn ông trung niên đứng ở cửa xen vào.
"Lúc nãy tôi nói với các anh rồi đấy, đầu óc cô ta không được bình thường, ba ngày trước thuê trọ ở đây, ai hỏi gì cũng không nói, tên của mình là gì cũng không biết. Chiều nay tự dưng lăn đùng ra chết, cảnh sát cũng khám nghiệm tử thi rồi, nói là bị đột quỵ. Tôi với mọi người ở đây tốt bụng tặng cho cái hòm, ai ngờ còn chưa liệm xong đã ngồi bật dậy, làm hết cả hồn…"
Ái Nghi ủ rũ ở một góc ngồi nghe bọn họ nói qua nói lại, tạm thời cũng hiểu được đôi chút vấn đề. Ở đây không có gương nhưng chỉ cần nhìn bàn tay và bàn chân thanh mảnh mịn màng này cô cũng biết đây không phải là cơ thể của mình, nói cách khác cô đã bị chồng sắp cưới giết chết rồi sau đó thì trùng sinh vào một thân xác khác cũng vừa mới chết.
Hai mắt cô nhìn trúng tờ cáo phó còn đang ghi dở trên nắp hòm, ngày tháng trên đó và ngày cô bị giết là hoàn toàn trùng khớp, không biết hiện giờ Lưu Túc đã làm gì với thi thể của cô rồi?
Những người ở đây đều không biết thân xác cô đang mang là ai, còn chàng trai đứng bên cạnh cô nãy giờ hình như hành nghề trang điểm cho tử thi tên Lý An Thành, cái tên này nghe rất quen nhưng cô không nhớ là mình có biết người nào làm nghề này.
Cô đóng phim nhiều rồi, diễn vai xuyên không, trùng sinh cũng không ít bộ, không ngờ rằng có một ngày lại ứng dụng lên bản thân. Mặc dù hơi khó chấp nhận nhưng đây cũng coi như là điềm tốt, chết ngu một lần, được sống lại… cô nhất định sẽ khiến những kẻ hãm hại cô phải trả giá gấp trăm gấp vạn lần. Nghĩ tới đây khoé môi Ái Nghi nâng cao đắc ý, tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hơn.
"Sống rồi thì dọn đi đi, dọn cả cái hòm này nữa, xui xẻo muốn chết."
Tiếng mắng chửi the thé vang lên, Ái Nghi hoàn hồn ngẩng mặt lên nhìn, lực lượng an ninh đã về hết, anh chàng đẹp trai tóc màu xám khói cũng đi tới giữa sân. Chủ nhà chán ghét nhìn cô, sắc mặt ông ta bây giờ như muốn bê luôn cái hòm và cô ném đi cho khuất mắt.
Ái Nghi cắn cắn môi khó xử, gượng gạo cười cười, cúi đầu "cảm ơn" một tiếng rồi cắm cổ chạy đi.
Xung quanh vắng vẻ, đường đã sáng đèn nhưng không biết là mấy giờ, Ái Nghi đứng bơ vơ không biết đi đâu về đâu, gió lạnh lùa tới khiến cô ôm thân run lên bần bật. Từ đằng xa, Ái Nghi thấp thoáng trông thấy bóng lưng của Lý An Thành, cô dời tầm mắt nhìn túi trang điểm anh đang đeo bên hông, gai ốc nổi đầy trên da, lặng lẽ nuốt khan một cái, cuối cùng đành chậc lưỡi bám theo phía sau.
Lý An Thành biết có người theo sau lưng cũng không ngoảnh lại nhìn, bước chân thong thả rẽ vào mấy con hẻm rồi dừng trước một chung cư hai tầng tầm trung. Lúc này không quá khuya nhưng dãy hành lang trên dưới chỉ còn mỗi bóng đèn chiếu sáng, trước cổng còn chẳng có bảo vệ.
"Cô định theo tôi vào nhà luôn à? Nói trước nhé, ngủ thì tôi không từ chối nhưng bao cô mua, tiền công thì không có."
Anh cho hai tay vào túi quần, dựa vào cổng sắt nhìn Ái Nghi, gương mặt bỡn cợt nhưng lại rất điềm nhiên, khác xa với vẻ đạo mạo vừa rồi còn tốt bụng trang điểm cho một thi thể không quen biết.
"Anh có thể nói chuyện như vậy với một người vừa mới chết sao?" Cô chậc lưỡi, thở hắt ra, chán ghét bản thân không còn nơi nào để trú tạm, mà Lý An Thành lại không cảm thông, nhếch môi hờ hững.
"Chẳng phải bây giờ cô đã thở rồi sao?" Anh bỏ lại cô ở bên ngoài, tra chìa khóa mở cổng bước vào trong, hoàn toàn không thương xót cho một bông hoa xinh đẹp lang thang cơ nhỡ.
Ái Nghi thấy người định rời đi liền nhanh nhẹn thò tay vào cổng sắt bắt lấy bàn tay của Lý An Thành, hạ giọng nài nỉ: "Anh cũng nghe họ đuổi tôi đi rồi đấy, ngoài anh ra tôi không quen biết ai cả."
Cô chớp chớp mắt, vứt hết mặt mũi, nói tiếp: "Hay là anh cho tôi ở nhờ đi, cơm tôi nấu, quần áo tôi giặt, tiền nhà cũng trả cho anh một nửa, có được không?"
Lý An Thành nghe được câu chuyện cười không vui, mày nhếch lên nhìn cô chế giễu: "Cô lấy đâu ra tiền để trả cho tôi? Nhìn lại mình xem có giống con người hay không?"
Mi mắt xinh đẹp bị ánh nhìn phán xét kia ép buộc mà rũ sâu, Ái Nghi kéo tà váy trắng toát luộm thuộm của mình ra xem, Lý An Thành còn tốt bụng đưa cho cô một cái gương để nhìn rõ nhan sắc lấm lem hiện tại, mặt thì trắng môi thì tái do quá trình trang điểm còn đang dang dở nên nhìn chẳng khác nào một ma nữ.
Cô vội gập gương xuống không dám nhìn lâu, nhưng không hề từ bỏ ý định xin ở nhờ, tay bám chặt vào cánh cổng, mặt dày lên tiếng:
"Chỉ cần anh cho tôi ở cùng mỗi một tháng tôi sẽ cộng cho anh thêm con ba số 0 vào khoản, mang giấy bút ra đây tôi ký giấy nợ ngay lập tức."
"Nằm mơ đi!" Lý An Thành tỏ ra chán ghét, mất kiên nhẫn quay đi.
Ái Nghi chẳng còn cách nào đành dẫm nát sĩ diện ở dưới chân, nếu không làm liều tối nay cô sẽ ngủ ngoài đường mất.
"Em có thai ba tháng rồi, anh mà không nhận em nhảy cầu tự tử cho anh xem."
Ái Nghi hét loạn lên, chất giọng thánh thót vang vang, cô vừa dứt lời phía trong khu chung cư từ tầng một đến tầng hai đều phát ra tiếng động, già trẻ lớn bé mở cửa ngó ra ngoài xem thử là tên đàn ông cặn bã nào làm cho con gái người ta có thai còn mà không chịu nhận. Lý An Thành đen mặt đứng im, trợn mắt nhìn cô, muốn mắng nhưng lại chậm hơn một nhịp.
"Vì yêu anh mà em bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, bây giờ em không còn nơi nào để đi cả, hai hôm nay em và con chẳng có gì bỏ bụng, đứng cũng không vững nữa rồi."
Ái Nghi dán gương mặt trắng toát của mình vào cánh cổng, hai hàng nước mắt chảy dài khóc hu hu, ôm cái bụng nhỏ xíu thở không ra hơi, xuất sắc hóa thân thành một kẻ khốn khổ trượt dài xuống đất. Ai ai nhìn vào cũng chậc lưỡi xót thương, còn to nhỏ mắng Lý An Thành là loại đàn ông chẳng ra gì.
Vô duyên vô cớ bị chỉ chỏ, Lý An Thành muốn giải thích cũng chẳng ai thèm nghe, còn Ái Nghi vẫn miệt mài diễn vở tuồng thai phụ yếu đuối, anh nhìn không nổi nữa đành bất đắc dĩ tiến tới túm cổ áo cô kéo đi.
Căn hộ của Lý An Thành nằm trên tầng hai, không gian thoáng mát, một phòng ngủ, một toilet, phòng khách và nơi nấu ăn nằm liền kề nhau, vừa đủ để người độc thân sinh hoạt, cũng không đến nỗi quá gò bó.
"Tôi ngủ với cô lúc nào sao tôi không nhớ?"
Lý An Thành đặt túi dụng cụ lên bàn, ngồi xuống sofa ngước mắt nhìn cô gái đang dán sát lưng lên cửa, anh chưa bao giờ thấy người nào mặt dày như vậy, nói dối không biết chớp mắt.
Ái Nghi cười ngượng, chậm rãi bước tới giữa nhà: "Tôi quáng quá nên làm liều, anh đừng chấp mấy trò trẻ con. Nhưng mà tôi thật sự không còn nơi nào để đi nữa, anh cho tôi ở nhờ có được không? Vài ngày nữa tôi sẽ dọn đi ngay."
Với thân xác hiện tại, đừng nói là nhà, đến hai người sinh ra cô còn không nhận ra thì cô có thể nhờ vả được ai, hơn nữa họ cũng chẳng quan tâm việc cô sống chết thế nào.
Một tháng trước cô bị người ta vu hại qua đêm với đạo diễn, cha ruột đã đuổi cô ra khỏi nhà mà chẳng thèm nghe một giải thích. Sự nghiệp của cô tiêu tan, chỉ có Lưu Túc là còn ở bên cạnh, nhưng rồi hắn cũng phản bội cô lên giường với nữ diễn viên dưới trướng của mình, sau khi bị cô phát hiện còn đẩy cô ngã xuống cầu thang chết thảm.
Trước mắt cô phải có nơi để ở, sau đó từng bước lột mặt nạ của bọn người gian trá kia, thân phận mới này là thích hợp nhất.
Lý An Thành nhìn đồng hồ đã điểm chín giờ tối, cũng không nỡ làm người ác đuổi một cô gái ra đường vào đêm hôm khuya khoắt thế này, hơn nữa đầu óc cô ta không được bình thường, lỡ ra ngoài gặp kẻ biến thái thì anh lại là người có tội. Thôi vậy!
"Ba ngày! Tôi cho cô ba ngày để tìm nơi ở mới, không được trả giá thêm, tôi chưa muốn làm cha sớm nên đừng có giở trò."
Lý An Thành bỏ lại một câu rồi đi vào phòng, Ái Nghi có cảm giác mình chính là "gái hư" trong truyền thuyết, mới gặp người ta lần đầu đã đòi ở chung nhà, nhưng mà mặc kệ, có chỗ ngủ là được rồi.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt thật sạch rồi nhìn ngắm dung nhan của thân xác đang mang. Tóc ngắn chấm vai, môi nhỏ, mắt hồ ly xinh đẹp, đường nét sắc sảo, so với nhan sắc thật của cô thì trẻ hơn, mê người hơn rất nhiều.
Không biết cô gái này bao nhiêu tuổi, thân thế ra sao? Nhưng nhìn làn da được chăm sóc mềm mịn thế này chắc có lẽ cũng thuộc dạng tiểu thư đài các. Sắc vóc trời cho kiều diễm như vậy mà đoản mệnh, thật là tiếc!
Thôi vậy! Nếu cô đã về thiên cổ ngao du chốn bồng lai không có thù hận, thì cho tôi mượn xác thân này để hóa kiếp giòi bọ cho bọn ác nhân thất đức ngoài kia. Tôi hứa, sẽ làm cho hình hài của cô được rực sáng dưới ánh hào quang, sống một đời ngạo nghễ không hối tiếc...
…
Ái Nghi trằn trọc cả đêm trên sofa, nhân lúc chủ nhà còn đang ngon giấc thì mở tivi lên xem tin tức về cái chết của mình. Gương mặt đau buồn dối trá của Lưu Túc chiếm phân nửa màn hình, hắn khóc lóc trần tình lúc hắn không có nhà cô vì bất cẩn ngã cầu thang mà chết, còn giả nhân giả nghĩa nói muốn chết cùng cô.
Xem đến đây nụ cười trên môi Ái Nghi càng thêm đậm, nếu hắn đã có lòng vậy thì cô không thể để hắn thất vọng được, có người bồi táng cùng, đường qua cầu Nại Hà sẽ bớt cô đơn hơn.
Sáng sớm, Ái Nghi ngồi im trên sofa lén lút quan sát chủ nhà ra vào nhà tắm ăn mặc tươm tất chuẩn bị ra ngoài, đợi anh vào phòng lần nữa cô nhanh nhẹn đứng bên ngoài cửa sửa soạn gương mặt sao cho thành khẩn nhất, người vừa bước ra, môi liền cong lên ngọt ngào.
"Đêm qua anh ngủ có ngon không?"
Lý An Thành bị cô dọa giật mình, anh dựa vào cửa nhìn người đối diện, khí sắc đã hồng hào hơn rất nhiều, thậm chí nhìn kỹ còn có phần thu hút. Tâm trạng của anh đang tốt, nên cao hứng trêu đùa một câu:
"Nếu ngủ không ngon thì cô sẽ ngủ cùng tôi sao?"
"Chẳng phải anh nói tôi trông không giống con người sao? Ngủ với ma lạnh lắm."
Ái Nghi cười tươi, mặt không đỏ trước lời bỡn cợt kia, cô còn chuyện lớn phải làm vậy nên không có thời gian dây dưa hờn mác, ngược lại còn cố tình không đứng đắn để đạt được mục đích. Cô tiến thêm một bước ngửa mặt lên nhìn anh, mắt long lanh tràn đầy thành ý:
"Anh muốn ăn gì để tôi làm?"
Đột nhiên chuyển đề tài Lý An Thành lại bắt đầu nghi ngờ về cô gái này, anh nghe những người ở buổi tang lễ nói cô rất ít nói, lúc nào cũng âm u không bắt chuyện cùng ai, nhưng khi anh tiếp xúc thì hoàn toàn trái ngược, chẳng lẽ chết đi sống lại nên tính cách cũng thay đổi? Nhưng nói gì thì nói, có một người ở cùng thật sự không hề thoải mái. Anh gạt cô qua một bên, chậm rãi bước tới sofa.
"Tôi không ăn đồ của người âm nấu, rảnh thì đi tìm nhà rồi dọn đi đi, cô còn ở đây những người ngoài kia sẽ thắc mắc sao bụng cô chưa to ra đấy, dù gì cũng được ba tháng rồi cơ mà."
Ái Nghi biết anh còn tức giận chuyện tối qua, liền hạ giọng trình bày: "Anh nói là cho tôi ba ngày mà, hết ba ngày tôi nhất định sẽ dọn đi, anh cũng xem như là ân nhân của tôi nên tôi chỉ muốn nấu cho anh một bữa thật thịnh soạn để cảm ơn thôi."
"Vậy thì làm đi, bào ngư vi cá, phải làm giống như nhà hàng năm sao thì tôi mới ăn." Lý An Thành ngửa cổ, mắt hạnh hơi híp, thoáng nét kiêu căng lẫn xem thường.
Điệu bộ kia biểu hiện rõ ràng là rất chán ghét, nhưng Ái Nghi căn bản không hề để tâm, cô ngồi xuống bên cạnh Lý An Thành, ép sát anh vào một góc rồi đặt tay lên cơ ngực rắn chắc, giở trò gian thương:
"Anh muốn cái gì thì sẽ có cái đó, nhưng trước tiên... phải đưa tiền cái đã."
Gương mặt thanh tú, đôi môi phớt hồng đào lọt vào ánh nhìn của Lý An Thành khiến anh không sao dời mắt được. Nương theo cái cong môi giảo hoạt kia, anh bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, chồm người tới rồi cúi thấp đầu, nhếch môi cười khẩy:
"Dám trêu ghẹo tôi, còn dám đòi tiền? Để xem cô lợi hại tới đâu…"
Hơi thở nam tính lấn áp, Ái Nghi bị khí thế bức người kia đè xuống thấp nhưng không vì thế mà đỏ mặt tía tai, giữ nguyên ánh mắt trong veo, đợi khi người đối diện tiến tới thật gần liền luồn tay vào túi quần của anh, động tác nhanh nhẹn bất ngờ đẩy ngã anh về phía sau rồi ngồi bật dậy nhảy xuống sofa, nâng cao chiến lợi phẩm vừa đoạt được.
"Thế nào, kỹ năng của tôi tốt chứ? Cái này cho tôi mượn nhé, anh ở nhà viết giấy nợ đi, tôi sẽ mua bào ngư vi cá đúng như ý muốn của anh."
Nói rồi, cô cười thật tươi, đưa chiếc ví tiền vừa cướp được lên môi, tặng cho người đàn ông đang trợn mắt nhìn kia một cái hôn gió rồi chạy ra khỏi cửa.
Ái Nghi biết hành động của mình rất giống kẻ lừa đảo, nhưng thi thể của cô sắp bị hoả táng rồi nên không có thời gian mà ngẫm nghĩ phải sống làm sao cho trong sạch.
Cô cầm tiền của Lý An Thành bắt taxi tới một tiệm ảnh nhỏ, trước khi chết cô đã đến đây gửi thẻ nhớ nhờ nhân viên rửa mấy tấm ảnh Lưu Túc vào khách sạn với nữ diễn viên trong công ty của hắn, để làm bằng chứng tố cáo hắn lừa dối mình với ông bà Lưu.
Rất may là nhân viên không nghi ngờ nên cô thuận lợi mang đồ đi.
****
Đám tang của Lâm Ái Nghi được tổ chức tại nhà tang lễ, phóng viên đến để đưa tin kín cả sân trước, vòng hoa trắng của khách viếng mang đến nhiều đến mức không có chỗ chất. Tiếng khóc thút thít khe khẽ vang lên trước quan tài, người tỏ ra đau đớn nhất không ai khác chính là Lưu Túc.
Phóng viên phỏng vấn cha ruột của Ái Nghi và cô em gái cùng cha khác mẹ Lâm Thục Khuê, hai người họ cầm khăn lau nước mắt vô cùng chân thật, riêng mẹ ruột của cô thì ngồi lặng yên một góc, cứ chốc chốc lại hỏi mấy giờ thì hoả thiêu.
Khung cảnh tang thương, có nước mắt và những câu chuyện được hồi tưởng lại qua khuôn miệng của từng người, nhưng trong sự tiếc thương đó, có giọt lệ nào thật và lời nào là giả dối?
Một tháng trước Lâm Ái Nghi bị tung ảnh qua đêm với đạo diễn ở khách sạn, mọi hoạt động bị đóng băng, các nhãn hàng đồng loạt hủy hợp đồng, chẳng một ai tin lời cô giải thích, đồng nghiệp không ai nói giúp cô, còn dùng chính câu chuyện của cô để kêu gọi tẩy chay những người làm nghề không trong sạch. Hôm nay ở đây khóc lóc thương xót, còn lựa chọn góc quay đẹp nhất bắt cận đôi mắt đỏ hoe để bài báo ngày mai tên của mình sẽ xuất hiện ở trang đầu… Thật nực cười làm sao…
Sắp đến giờ đưa thi thể đi hoả táng, Lưu Túc ôm quan tài khóc đến thở không nổi. Phóng viên chật vật chen chân đến gần, phỏng vấn đôi câu:
"Lưu tổng, được biết biệt thự mà anh đang ở là mua cho cô Lâm, bây giờ cô ấy mất rồi anh vẫn sẽ tiếp tục ở đó chứ?"
Lưu Túc khuỵu xuống nền gạch, hốc mắt đỏ lừ, nước mắt chảy dài trên mặt, nghẹn ngào nói: "Ái Nghi mất đi không để lại gì, tên tuổi của cô ấy hiện giờ người người đều căm ghét, tôi muốn bán ngôi biệt thự kia để làm từ thiện bằng tên của cô ấy, coi như vẫn còn thứ cô ấy để lại trên đời."
Hắn nói xong lại tiếp tục khóc, mọi người tỏ ra đồng cảm, còn ngưỡng mộ tình yêu mà hắn dành cho người phụ nữ đã nhẫn tâm lừa dối mình.
"Lưu tổng muốn để lại chút kỷ vật của vị hôn thê, hay vì sợ gặp ma giữa ban ngày nên mới vội vàng bán nó đi để không nằm mơ thấy ác mộng?"
Từ ngoài cửa chính, một cô gái xinh đẹp với bộ váy dài màu trắng đơn giản, gương mặt sạch sẽ không tô điểm phấn son, thần thái ngạo nghễ nhìn thẳng vào Lưu Túc.
Toàn bộ những người có mặt trong nhà tang lễ đều quay đầu lại nhìn, còn thức thời lùi về sau nhường đường cho cô bước, máy ảnh vang lên những tiếng "lách tách" bài báo ngày mai lại có thêm một tiêu đề hot được nhiều người quan tâm.
Lưu Túc chống tay từ từ đứng dậy, hắn nhìn cô gái lạ mặt một lượt từ đầu đến chân, nhíu mày hỏi: "Cô là ai?"
"Là người… sẽ đưa anh vào tù." Ái Nghi thư thả trả lời, môi nở một nụ cười xán lạn, mũi chân dừng trước di ảnh của chính mình, cô dời tầm mắt khỏi gã đồ tể xấu xa, vươn tay thắp một nén nhang vĩnh biệt xác thân từng một thời ngu dại.
Mọi cử chỉ hành động của cô đều được ống kính máy quay ghi lại, phóng viên ở phía ngoài bắt đầu nhốn nháo để lấy tin. Lưu Túc khó chịu ném cho cô một ánh nhìn khinh miệt, "Cô biết ở đây là đâu không? Ăn nói hàm hồ tôi có quyền kiện cô đấy!"
"Kiện? Vậy nhờ anh gọi cảnh sát đến đây ngay đi, tôi cũng muốn kiện… Kiện tổng giám đốc công ty giải trí Thái Nhất giết chết vợ sắp cưới của mình rồi giả tạo khóc thương làm một người đàn ông mẫu mực để có thể lừa tình nhiều cô đào trẻ."
Ái Nghi nâng cao giọng, đồng thời giơ cao những tấm ảnh Lưu Túc ôm ấp nữ diễn viên Trần Ly Ly vào khách sạn, ánh mắt không dao động, nửa cười, nửa nghiêm túc, tiếp tục vạch trần:
"Có phải Lâm Ái Nghi bắt gặp anh trăng hoa với nữ diễn viên dưới trướng của mình rồi muốn hủy hôn, nên anh đã đẩy cô ấy xuống cầu thang đến chết hay không? Có phải vì sợ thanh danh đại bại nên mới dựng hiện trường giả lừa dối mọi người nói là cô ấy bất cẩn ngã rồi tử vong? Lưu Túc… mười phút nữa là tới giờ hỏa táng rồi, tiếc thật! Anh đã không kịp tiễn đưa nạn nhân của mình lần sau cuối…"
Tiếng máy chụp ảnh liên tục vang lên, Lưu Túc tái mặt chột dạ, hắn trừng mắt xông tới chỗ Ái Nghi muốn giật lại số ảnh kia, cổ họng dùng sức gầm lớn: "Nói bậy, bảo vệ đâu, bắt ả điên này lại ngay!"
Thần sắc Ái Nghi không chuyển, đợi người vừa nhào đến liền vung tay ném xấp ảnh kia lên không trung, mọi góc hình thân mật rõ nét của Lưu Túc và Trần Ly Ly bay lã chã rồi rơi xuống nền gạch, những người có mặt trở nên nhốn nháo, kẻ nhặt người lượm hết sức hỗn loạn.
Cô đứng thẳng lưng, nhìn vào mắt kẻ giết người, chậm rãi nhả từng chữ ra khỏi đôi môi xinh đẹp.
"Đừng chối, đừng giải thích, anh có thể xóa hết mọi dấu vết, có thể ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm nhưng có một thứ mà anh chắc chắn bỏ sót… đó là camera ẩn đặt trong bức tranh nàng Mona Lisa ở đầu đoạn cầu thang, bức tranh đó anh vẫn chưa đốt đi có đúng không? Chậc… sơ sót rồi…"
Một tháng trước cô bị ba đuổi ra khỏi nhà, Lưu Túc đã đón cô về căn biệt thự riêng của hắn ở tạm, không biết vì sao antifan biết nơi ở của cô mà lẻn vào chụp trộm, để phòng ngừa cô đã mua camera về gắn ở bức tranh trên tường để làm bằng chứng báo cảnh sát, chuyện này Lưu Túc không hề biết.
Cô tiến thêm một bước nắm cổ áo Lưu Túc giật mạnh xuống, vòng gạc trắng quấn quanh ngực phơi bày trước mắt tất cả mọi người, "Đây là gì vậy? Có phải trong lúc giằng co với Ái Nghi cô ấy vì tự vệ nên đã làm anh bị thương đúng không?"
Ái Nghi dứt lời thì lực lượng cảnh sát cũng vừa vào tới, Lưu Túc sợ hãi lùi về sau, nói năng mất kiểm soát: "Cô đừng có bịa chuyện, làm sao cô biết trong nhà tôi có gì, vết thương này là do tôi bị ngã, hung thủ giết cô ấy là cô đấy, cảnh sát… bắt cô ta đi."
"Anh Lưu, chúng tôi nhận được đơn tố cáo và bằng chứng cho thấy anh chính là hung thủ đẩy cô Lâm Ái Nghi ngã xuống cầu thang dẫn đến tử vong, mời anh cùng tôi về đồn lấy lời khai, thi thể của cô Lâm chưa thể hoả táng, chúng tôi cần điều tra lại kỹ càng để kết luận nguyên nhân cái chết." Hai cảnh sát tiến tới giữ tay Lưu Túc, hắn vùng vẫy ha lét thất thanh:
"Đừng nghe lời cô ta nói, cô ta nói bậy, không có đoạn camera nào cả, tôi đã kiểm tra kỹ lắm rồi. Cô là ai, là ai mà dám cả gan vu khống người khác? "
Trong lúc phát dại Lưu Túc không hay mình đã nói hớ điều gì, cảnh sát rút còng bạc khóa tay hắn ra phía sau. Khung cảnh tang thương phút chốc hóa thành một bãi hỗn tạp những tiếng gào thét điên cuồng, Ái Nghi nâng vầng trăng khuyết trên môi, nhướng khuôn mày, cất cao giọng:
"Tôi là ai ư? Gọi tôi là Lâm Ái Nghi! Những thứ mà các người nợ cô gái 24 tuổi đang nằm trong quan tài kia tôi sẽ đòi lại thay cho cô ấy không thiếu một thứ gì." Cô liếc mắt sang Lâm Thục Khuê đang đứng sau lưng ba mình, nhàn nhạt mở miệng thêm lần nữa:
"Lâm Ái Nghi không chết, chính tôi sẽ tái sinh cô ấy một cách chân thực nhất để những kẻ đã rắp tâm hãm hại cô ấy mãi mãi không thể có được một giấc ngủ ngon."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play