Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Em Không Cần Hạnh Phúc.

Chap 1. Cơm Nhạt Thì Đừng Ăn!. H+

Một bàn tay thô bạo ấn mạnh người Huỳnh Khả Vy xuống giường. Hắn đè lên người cô mạnh bạo xé toạc quần áo trên người cô.

Hắn là Ngụy Bắc Thiên, người đàng ông đã trở thành chồng cô cách đây một tháng. Hắn ta luôn bận rộn với công việc chưa bao giờ ngó nhìn cô dù chỉ một chút.

Hiện tại, hắn đã bị bỏ thuốc nên cần người giải quyết. Tại sao biết bao nhiêu người phụ nữ muốn hắn nhưng hắn lại tìm đến cô? Trong khi một tháng qua hắn không hề để ý đến cô?

Ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà trắng tinh khôi. Hắn mạnh bạo hôn lên đôi môi mềm mại mà cắn xé một cách không thương tiếc.

Đôi bàn tay không yên phận mà nhào nặng lấy bầu ngực căng tròn của cô. Hắn hôn được một lúc rồi mới tha cho đôi môi của cô. Sau đó hắn lại tiến đến bầu ngực, ngậm lấy một bên. Khuôn mặt ngước lên nhìn cô tỏ vẻ hài lòng.

Sau đó hắn lại tiến tới nơi được coi là nơi tư mật của các người phụ nữ. Hắn banh hai đùi cô ra, nở một nụ cười đắc ý đưa hai ngón tay vào thăm dò bên trong.

Một cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể cô khiến cô đau đớn khép chặt đùi lại. Mặt hắn nhăn nhó vì không vui. Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô.

" Mau tách đùi ra. Đừng làm tôi cáu"

Hắn đang đe doạ cô sao? Nhưng mà giọng nói trầm ấm của hắn khiến cho cô buông lỏng cảnh giác mà thả lỏng cơ thể.

Hắn lấy hai tay hắn ra rồi cầm lấy "cậu bé" đang c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g lên tiến sâu vào nơi tư mật của cô.

Bây giờ cô giống như một người bất động vậy. Hắn muốn làm gì làm còn cô bây giờ chỉ có thể nằm yên chịu trận. Vì hai tay của cô đạ bị trói ở trên đầu giường rồi. Chống cự cũng như không.

Hắn ta ra vào một cách mạnh bạo khiến cho cô nhắn mặt rồi những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt kiều diễm của cô.

Những cú thúc đau đớn, cô nức nở cầu xin nhưng mọi cách điều tuyệt vọng. Đột nhiên, một dòng máu đỏ chạy ra. Chính thức, cô đã mất đi đêm đầu tiên của mình.

" Rên cho tôi nghe xem."- Hắn ta nói.

Cô mở to mắt nhìn hắn ta. Không, cho dù như thế nào cô cũng sẽ không bao giờ phát ra những âm thanh bẩn thỉu, kinh tởm thế được!

Nhìn thấy cô cứng đầu, hắn bực mình mà ra vào nhanh hơn. Những tiếng " Bạch, bạch" liên tục vang lên.

" Không... Ưm ~"

Eo ơi! Cô vừa phát ra tiếng kêu gì thế này? Thật nhục nhã mà. Tại sao hắn ta lại dồn cô vào bước đường cùng thế này?

Rồi liên tục là những âm thanh ái muội trong căn phòng nhỏ phát ra. Hắn ta liên tục ân ái với cô cho đến ba giờ thì mới chịu buông tha cho cơ thể yếu ớt của cô.

Còn cô, do quá kiệt sức nên đã ngất đi lúc nào cũng chẳng hay biết gì. Sáng hôm sau, cô tỉnh lại thì đã là chín giờ hai mươi lăm phút rồi.

Cô ngồi dậy, trên người không có quần áo mà chỉ toàn là dấu hôn chi chít của hắn. Nhớ lại cảnh đêm qua, khuôn mặt cô trở nên đỏ cả lên. Nhanh chóng bước vào phòng tắm thay đồ rồi bước xuống nhà.

Vừa bước xuống, cô đã nghe thấy những lời ra tiếng nói của người giúp việc trong nhà.

" Cô ta nghĩ mình là Ngụy Thiếu Phu Nhân nên muốn làm gì thì làm sao? Muốn ngủ tới mấy giờ cũng được à."

Cô chỉ im lặng cho qua, không phản kháng cũng không trách vấn. Chỉ biết im lặng nhẫn nhịn cho qua. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn cũng khó như vậy sao?

Ngồi vào bàn ăn, người giúp việc đặt mạnh chén cơm xuống. Khinh bỉ nói.

" Nhà hết đồ ra ăn rồi. Ăn cơm không đi!"

Nói xong tất cả người giúp việc điều ra khuôn viên đằng sau căn biệt thự mà cùng nhau ngồi tám chuyện.

Cô cứ thế ngồi ăn cơm trong im lặng, những giọt nước mắt rơi lệ trên gương mặt xinh đẹp của cô.

" Cơm nhạt thật..."

Cô nói nhỏ. Nhưng không ngờ rằng lại bị một người giúp việc đằng sau nghe thấy.

" Cơm nhạt thì đừng có ăn! Phí gạo!"

Nói xong, cô ta cầm lấy chén cơm của cô mà đồ đi một cách không nhân nhượng.

Nhưng cô ta không hay biết gì, những hành động đó đã bị một ánh mắt quan sát qua Camera đã nhìn thấy hết.

Đôi bàn tay siết chặt lại. Những đường gân máu nói lên. Khuôn mặt cau có tức giận ra lện cho người kế bên.

" Đuổi hết tất cả người giúp việc trong nhà tôi ngay."

Chap 2. Sau Một Năm Sẽ Ly Hôn.

Nhận được lệnh của hắn. Người trở lý tức tốc gọi ngay cho một người bí ẩn nào đó.

Vì quá mệt mỏi, cô quyết định trở về phòng. Nằm trên giường, cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà suy nghĩ về cuộc sống của mình.

Nghĩ lại thì bất công thật . Chỉ vì quyền lợi mà mẹ không màn đến hạnh phúc của cô. Bất chấp nhất quyết gả cô cho người đàn ông xa lạ. Trong mắt bà chỉ có tiền và quyền lợi.

Nếu như cho cô sự lựa chọn thêm một lần nữa, cô nhất định sẽ bỏ trốn. Trốn đến một nơi thật xa, không để mẹ cô tìm ra cô.

Nằm suy nghĩ một hồi, cô rơi vào giấc ngủ không hề hay biết. Lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng xế chiều. Bước xuống nhà, cô không thấy bóng dáng của những người làm trong nhà. Cô đi xung quanh từ phòng khách, phòng bếp,... Nhưng vẫn không thấy họ.

Một giọng nói từ phía sau cất lên.

" Nhìn gì nữa? Tôi đuổi bọn họ đi hết rồi!"

Cô đây người lại vô tình nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn cau mày, gằn giọng lớn tiếng quát.

" Còn không mau đi nấu đồ ăn cho tôi? Muốn chết sớm sao?"

Cô nhanh chóng chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra. Bên trong có rất nhiều thứ để chế biến các món ăn ngon. Nhưng cô không biết nên nấu món gì đầu tiên.

Haiz... Bây giờ phải lắp đầy cái bụng đói của hắn ta trước rồi mọi chuyện sẽ tính sao. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định nấu món canh chua và món khổ qua xào.

Tại sao cô lại nấu hai món đồ? Dễ đoán mà. Từ nhỏ cha mẹ cô đã không nuôi nấng cô. Gửi cô về ở với bà tại một đồng quê xa lạ. Ở đó rất vui, mọi người đều rất thân thiện không giống như cha mẹ cô.

Họ chỉ quan tâm đến em trai của cô. Huỳnh Thiên Tân, một đứa em trai ngang ngược. Không coi ai ra gì. Lúc cô được người hầu đón về nhà, cứ ngỡ rằng cha mẹ đã nhớ đến cô và yêu thương cô hơn. Nhưng cô đã bị hất một gáo nước lạnh, họ muốn cô quay trở về để bàn chuyện kết hôn của cô... Họ thật ác độc.

Sau một hồi loay hoay trong bếp, cô bưng ra một tô canh chua và khổ qua xào. Hắn nhìn món trước mặt, khoé môi giật giật vài cái. Hắn đập tay xuống bàn lớn giọng nói.

" Cô nấu món này là cho chó ăn sao?"

" Anh chưa ăn thì làm sao mà khẳng định như thế? Nếu anh không muốn ăn thì để tôi ăn là được!"- Cô nhịn hắn đủ lắm rồi. Kẻ giàu như hắn thì toàn ăn mấy món sơn hào hải vị chứ có bao giờ ăn mấy món đồng quê này đâu.

Cô bức xúc, địnhncầm hai tô thức ăn đem vào trong thì bị một bàn tay to lớn giữ lại. Khuôn mặt âm u nhìn vào cô. Bàn tay hắn bóp mạnh đến mức tay cô như muốn gãy làm đôi.

" Cô dám chống đối tôi? Cô nên nhớ, đây là cuộc hôn nhân chính trị. Sau một năm, tôi và cô không liên quan đến nhau!"- Hắn tức giận nói lớn.

Phải rồi. Hắn không hề thích cô. Mọi thứ mà cô có hiện giờ chỉ sau một năm sẽ không còn được nữa. Kể cả tình yêu của hắn!

Nghĩ đến mà lòng cô như hàng trăm mũi dao đâm vào khoé mắt cay cay như sắp khóc đến nơi. Nhưng cô đã giữ được bình tĩnh, không khóc mà đáp lại.

" Cuộc hôn nhân chính trị? Đối với anh là như vậy... Nhưng đối với tôi thì khác!"

" Ha! Nghe buồn cười thật. Cô cứ mơ tưởng đi. Cái chức Ngụy Thiếu Phu Nhân vốn dĩ không thuộc về cô!"- Hắn cười khuẩy, một mạch trở về phòng trong khi tay còn chưa đụng đến thức ăn cô nấu.

Ngụy Thiếu Phu Nhân? Hắn nghĩ cô muốn lắm sao? Cô chỉ đang trong chờ hết một năm. Sau một năm cô có thể rời khỏi nơi đáng sợ này rồi.

Cô dọn thức ăn xong thì nhanh chóng trở về phòng. Phòng cô và phòng anh cách nhau một bức tường nên dễ dàng nghe thấy đối phương đang làm gì và nói gì.

Chap 3. Quả Báo Sẽ Tới Sớm Với Cô Thôi!

Cô dọn dẹp thức ăn xong thì cũng trở về phòng. Căn phòng nằm ở tầng hai, cuối dãy. Nơi cách biệt với mọi thứ xung quanh.

Tuy là phòng của cô và hắn kế bên nhau. Nhưng rất ít khi hắn trở về phòng nên cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất là cô vẫn có thể làm những gì cô làm. Không sợ bị hắn la mắng nữa.

Cô nằm xuống khóe mắt cay cay một cách khó tả. Tại sao người luôn chịu khổ luôn là cô chứ? Ai có thể cho cô biết được không...

Cứ thế cô khóc mãi cho đến khi cô thiếp đi. Đáng tiếc cho một cô gái với độ tuổi đôi mươi nhưng luôn phải chịu đựng vì gia đình.

Tại căn phòng của hắn. Trong khi ngồi xem những đóng tài liệu mà thư ký đưa cho hắn. Hắn nhận được một cuộc điện thoại với số lạ. Hắn không quan tâm thẳng thừng từ chối. Nhưng hết lần này đến lần khác cuộc điện thoại đó cứ vang lên khiến hắn mất tập trung. Hắn nhấc máy lên, giọng điệu cực kỳ khó chịu nói.

"Có biết tôi đang bận không? Điện cái gì phiền lắm thế!"

Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi cũng cất tiếng.

" Má mày đây con trai. Có cần má đem đầu con nhấn vào bồn cầu không? Làm gì mà não tàn quá vậy?"

Đầu dây bên kia không ai khác chính là mẹ hắn. Một người mẹ luôn muốn có cháu bồng mà không từ một thủ đoạn gì. Đó là cách hắn cảm nhận về mẹ hắn như thế.

" À ... Ngày mai, con nhớ là phải dẫn Khả Vy về nhà mẹ nghe chưa. Nếu như con mà quên thêm một lần nữa thì cái đầu của con sẽ nằm dưới đất đấy!"- Bà nói với giọng điệu đe doạ. Và cũng không quên nhắc nhở hắn.

" Con biết rồi."- Hắn đồng ý cho qua rồi nhanh tay tắt máy. Hắn không muốn nghe bà lải nhải một chút nào.

Một câu cũng là Khả Vy, hai câu cũng là Huỳnh Khả Vy. Rốt cuộc cô và hắn ai mới là con của bà.

Tại một nơi tối tăm cách đó không xa. Mùi hôi thúi bốc lên nồng nặc khiến ai nấy xung quanh điều khó chịu.

Mở cửa căn phòng đó ra. Những cái xác bị chia cắt ngang làm đôi. Ruột hay nội tạn đã bị kéo ra ngoài trong thật kinh tởm làm sao. Những con dòi lúc nhúc bò trên cái xác đang bị phân hủy. Bên trong một góc tường.

Một người đang cố gắng tìm lấy sự sống mà không ngần ngại vớ lấy những miếng thịt trên những cái xác phân hủy mà ăn ngấu nghiến.

Một đôi chân dài thon thả bước vào. Cô ta cười khuẩy bước đến nhấc cằm người phụ nữ đó lên.

Nhìn thẳng vào mắt, không một chút dao động. Cứ như một con búp bê sống vậy. Mặc cho người khác tùy ý điều khiển.

" Cố Phi, nhìn mày thật sự rất thảm hại đó biết không?"- Cô ta nói với giọng điệu chế giễu.

" Ngụy Thục Trang... Quả báo sẽ tới sớm với cô thôi."- Cố Phi nhìn cô ta với ánh mắt đỏ ngầu, căm phẫn.

Cô ta cười khuẩy rồi quay lưng đi về, mặt kệ sống chết của Cố Phi.

" Tôi sẽ chống mắt lên mà xem. Cái sự vênh váo của cô sẽ kéo dài đến khi nào."- Nói rồi Cố Phi quay trở lại góc tối nhỏ đó. Nằm cuộn tròn người lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, từ lúc bốn giờ sáng Huỳnh Khả Vy đã thức dậy làm việc. Lúc 5 giờ 30 phút, thì cô mới chuẩn bị thức ăn. Lúc cô làm xong vừa hay hắn cũng vừa xuống tới.

Hắn nhìn cô rồi lại thong dông bước đi. Hắn không hề quan tâm đến thức ăn của cô. Và đặc biệt hắn căm ghét bất cứ thứ gì thuộc về cô. Hắn cảm thấy chúng thật kinh tởm.

Gần tới cửa chính. Hắn dừng lại, khuôn mặt khó chịu nói.

" Tôi sẽ bảo quản gia đem đồ đến cho cô. Lát nữa, cô và tôi sẽ về nhà mẹ tôi. Nhớ cư xử cho tốt vào!"- Hắn đang bảo cô hay là ra lệnh cho cô thế? Hắn vẫn luôn như vậy, vẫn luôn ghét cô. Cô không biết tại sao lại như vậy...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play