Thời tiết tháng 3 mùa xuân đã không còn đọng lại chút lạnh lẽo hanh khô của mùa đông nữa. Hiện tại vẫn là thời tiết lạnh nhưng là cái lạnh ẩm ướt với những làn mưa phùn lất phất. Tiết trời mưa phùn lất phất lại còn lạnh lẽo này khiến người ta kì thực không dễ chịu cho lắm.
Đại sảnh của Tống Gia không khí nặng nề vô cùng. Ông bà Tống đều mang một vẻ mặt đầy ảo não.
" Ông à, chúng ta... Không còn cách nào khác sao!? ": Bà Tống - Khinh Gia Tuyết vẻ mặt biểu lộ sự đau khổ nhìn Tống lão gia.
" Bà à, chúng ta thực sự hết cách rồi. ": Ông Tống - Tống Minh Thành nắm lấy tay bà Tống khổ sở đáp.
Khinh Gia Tuyết không kìm được mà rơi nước mắt, bà thật không ngờ được bản thân lại phải đưa ra lựa chọn bất khả kháng giống như hiện tại.
Tống Minh Thành nhẹ vuốt đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Khinh Gia Tuyết rồi trấn an:
" Bà à, chúng ta không còn lựa chọn nào nữa. Chuyện này cũng chưa chắc không phải chuyện tốt mà. "
Khinh Gia Tuyết nét mặt đầy ảo não:" Hiên Hiên của chúng ta trời sinh đã ngốc nghếch, sang bên đó không phải chính là chịu thiệt sao? Dù ông có nói gì đi nữa tôi cũng không thể nào an tâm được. "
Tống Minh Thành cũng không biết phải nói làm sao. Bên nhà đó không phải là nơi Tống Gia có thể đùa cợt, kì thực là quá tũng quẫn không có sự lựa chọn nào khác.
" Ba, mẹ!! "
Giọng nói thiếu niên trong trẻo, thuần khiết, thanh túy vang lên.
Bóng dáng thiếu niên nhỏ bé nhảy bổ vào lòng bà Tống.
Khinh Gia Tuyết ôm lấy thiếu niên vào lòng nhẹ hỏi:" Tiểu Hiên đã đi chơi về rồi sao? "
Tống Á Hiên cười lên giống y như mặt trời nhỏ vô cùng đáng yêu mà gật đầu:" Vâng! Con đi chơi về rồi nha ~ "
" Con chào bác trai bác gái, Hiên Nhi nói em ấy đói nên con đem em ấy về. ": Mã Gia Kỳ đi từ bên ngoài vào.
" Tiểu Mã, cảm ơn con hôm nay lại giúp chúng ta trông giữ Hiên Nhi. ": Tống Minh Thành cười phúc hậu nhìn Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ cười nhẹ rồi lễ phép đáp:" Hai người không cần phải cảm ơn con. Con sớm đã coi Hiên Nhi là em mình rồi, con dù sao cũng đang rảnh rỗi nên đưa em ấy đi chơi cũng là một thú vui thôi ạ. "
Tống Á Hiên cười vui vẻ từ lòng Khinh Gia Tuyết chạy sang ngồi lên đùi Tống Minh Thành rồi phấn khích nói với ông:" Ba ơi, anh Đinh đẹp lắm luôn á, cười lên giống y như hoa hồng bung nở mùa xuân vậy đó. Con rất thích anh Đinh!! "
Khinh Gia Tuyết và Tống Minh Thành mờ mịt nhìn nhau sau đó đánh ánh mắt tò mò sang nhìn Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ cười bất đắc dĩ thở dài đáp:" Là người yêu của con, tên cậu ấy là Đinh Trình Hâm, là nam nhân. "
Anh đã lường trước được chuyện này rồi, bảo cậu giữ bí mật thì đúng là không bằng đem nó ra nói cho cả thiên hạ biết.
Khinh Gia Tuyết ngẩn ra một hồi sau đó ánh mắt nhất thời sáng lên nhìn anh dồn dập hỏi:" Là con trai nhà nào? Hai con hẹn hò bao lâu rồi? Tương lai có kế hoạch gì không hả!? "
Mã Gia Kỳ cười khổ, anh biết ngay thế nào cũng như vậy. Khinh Gia Tuyết luôn luôn vô cùng phấn khích với những vẫn đề liên quan tới gay.
Tống Minh Thành thở dài lắc đầu, lúc trước khi yêu bà Tống ông đã cảm thấy sở thích này của bà rất kì lạ rồi. Có điều cũng không phản cảm gì. Luật hôn nhân đồng giới sớm đã được thông qua từ lâu, hiện tại có con đối với người đồng giới cũng không phải chuyện mơ tưởng nữa. Chỉ cần có đủ tiền cấy ghép thì nam cũng sẽ mang thai được như nữ.
Thậm chí hiện tại, có một số nam giới còn tự mình có thể mang thai rồi không cần thụ tinh nhân tạo. Nhưng tỉ lệ ấy còn ít, chỉ có khoảng 3% mà thôi, hầu như vẫn thụ tinh nhân tạo là chính. Mà giá cả của thụ tinh nhân tại hiện tại cũng đã rất phải chăng với đại bộ phận dân số của nước T rồi.
" Con cùng Đinh Nhi mới hẹn hò đầu năm nay, Đinh Nhi là con trai út của Đinh Gia. em ấy chưa nghĩ đến hôn nhân nhưng con đã sẵn sàng rồi ạ. ": Mã Gia Kỳ đáp lại những câu hỏi của Khinh Gia Tuyết, khi nhắc tới người yêu, ánh mắt bình thường lộ rõ vẻ sắc bén của Mã Gia Kỳ đã lộ ra sự ôn nhu hiếm có.
Khinh Gia Tuyết vốn hưng phấn lại đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hiện lên sự ảo não rõ ràng.
Tống Minh Thành hiểu được hiện tại vợ mình đang nghĩ gì ông cũng thở dài thườn thượt.
Không khí đột nhiên trầm xuống một cách khó hiểu.
Tống Á Hiên ngây ngô nhìn cha mình hỏi:" Có chuyện gì thế? Sao ba không nói gì với Tiểu Hiên? "
Sau đó cậu lại ngơ ngác nhìn sang mẹ mình.
Khinh Gia Tuyết thoát khỏi suy nghĩ của mình, bà thu hết vẻ ảo não của mình sau đó nắm lấy tay cậu kéo cậu đứng dậy:" Đi thôi, chúng ta vào kia ăn cơm trưa nhé? "
Tống Á Hiên nghe đến ăn cơm thì lập tức vui vẻ ôm lấy tay Khinh Gia Tuyết vui vẻ cười đến tít mắt lại:" Đi thôi đi thôi, chúng ta mau ăn cơm! "
Nhìn hai mẹ con vào bếp xong Tống Minh Thành lập tức thở dài thườn thượt, dáng vẻ ảo não buồn bã hiện tại đã không thể che dấu được nữa.
Mã Gia Kỳ thấy như vậy thì cảm thấy khó hiểu liền nghiêm túc hỏi ông:" Bác Thành, rốt cuộc là có chuyện gì, con không thể giúp gì được cho bác sao ạ? "
Tống Minh Thành lắc đầu xua tay:" Chuyện này con không giúp ta được đâu Tiểu Mã. Đây là chuyện nhà của ta thôi, nhất thiết không cần con phải phiền não cùng ta. "
Mã Gia Kỳ vẫn nghiêm túc như cũ:" Ít nhất bác phải nói cho con biết đó là chuyện gì chứ, đúng không ạ? "
Tống Minh Thành thở dài:" Tiểu Mã, con biết Hiên Hiên trời sinh có chút ngốc nghếch đúng không? "
Mã Gia Kỳ gật đầu:" Vâng, em ấy tuy ngốc một chút, đầu óc đơn thuần nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, còn đáng yêu. Mọi người gặp em ấy đều thấy vô cùng thích em ấy. "
Tống Minh Thành thở dài thêm lần nữa, hiện tại sắc mặt ông còn ảo não hơn lúc nãy rất nhiều.
Đứa trẻ nhà ông rất ngốc. Cậu mới sinh ra là sinh non thiếu tháng cho nên vô cùng ngốc nghếch đơn thuần. Ông ban đầu cũng cho cậu đến trường nhưng sau đó ông dần phát hiện ra ở trường học cậu bị đám học sinh tại đó bắt nạt, cụ thể là lúc ấy cậu 12 tuổi, học sơ trung.
Cậu bị đánh đến khóc sưng mắt nhưng sau đó lại chỉ vì vài cây kẹo ngọt của đám học sinh kia mà chấp nhận không nói cho ai biết. Cậu bị bọn học sinh đó bắt nạt, bị đánh rồi lại làm chân sai vặt cho đám học sinh tại đó. Cậu làm những việc đó chỉ vì đám học sinh kia hứa sẽ cho cậu kẹo ngọt mà cậu thích.
Đến lúc Tống Minh Thành biết chuyện cậu còn nói ông tha cho chúng, chúng đều là người tốt.
Tất cả chỉ bởi vì chúng đã mua cho cậu mấy cây kẹo ngọt mà thôi.
Tống Á Hiên, con trai ông là như thế, ngốc nghếch đơn thuần đến mức đáng thương. Lúc uất ức chỉ cần một cây kẹo là sẽ quên ngay. Đơn thuần như một đứa trẻ con mới 4 hoặc 5 tuổi vậy. Ông cũng cảm thấy khó hiểu, cậu rõ ràng tiếp thu kiến thức rất nhanh, học hành cũng không tệ, nhưng suy nghĩ vẫn cứ đơn thuần ngờ nghệch như vậy.
Tống Thành Minh sau đó đã cho cậu học hết sơ trung sau đó liền đem cậu dạy học ở nhà. Đến hiện tại cậu đã 19 tuổi, không cần học nữa, chỉ cần sống vui vẻ là được. Ông cũng không cần cậu kế nghiệp gia sản gì, chỉ cần cậu một đời an ổn là tốt rồi.
Nhưng mà, cuộc sống này lại không dễ dàng như vậy....
Tống Minh Thành thần sắc ảm đạm nói:" Hiên Hiên vốn có hôn ước với Lưu đại thiếu gia của Lưu Tộc Lưu Diệu Văn. "
Mã Gia Kỳ trợn mắt kinh ngạc:" Hôn ước với Lưu Tộc?! "
Tống Minh Thành gật đầu khổ tâm giải thích:" Phải, hôn ước này đã có từ lúc ông của Hiên Hiên vẫn còn sống, lúc đó em con nó còn chưa ra đời nữa. Lưu Diệu Văn lúc đó cũng chưa ra đời. Lúc ấy ông của Hiên Hiên cùng với đại lão ở Lưu Tộc có quan hệ rất thân thiết. Sau đó hôn ước này cứ thế được đạt thành. Vốn dĩ chính là chỉ nói rằng một đứa trẻ của Lưu Tộc với Tống Gia ta liên hôn. Nhưng con nhìn xem. Hiện tại Lưu Diệu Văn đã 23 tuổi, Hiên Hiên cũng đã thành niên rồi, nhà ta lại không có nữ nhi nào. Tự nhiên cái hôn ước này chính là rơi vào đầu của Hiên Hiên. Ta cùng bá Tuyết của con hiện tại muốn sinh thêm là khó vô cùng. Còn không kể tới Lưu Gia chỉ có một mình Lưu Diệu Văn là nam tử, theo sau đều là hai người em gái cành vàng lá ngọc của Lưu Tộc. Hiên Hiên tính cách trẻ con như vậy ta chưa từng nghĩ sẽ để cho thằng bé chăm sóc một nữ nhân khác, không chừng cùng một trong hai vị kia kết hôn Hiên Hiên sẽ còn chịu biết bao khinh nhục, haizz..."
Tống Minh Thành đột nhiên vẻ mặt đầy ảm đạm bi thương:" Phải chi ngày đó chúng ta không thất lạc Tiểu Phong... "
Mã Gia Kỳ rơi vào trầm mặc chốc lát sau đó nghiêm túc hỏi:" Bác Minh, hôn ước này nhất định phải tiến hành sao? "
Tống Minh Thành gật đầu:" Nhất định phải tiến hành, nếu không ta đã chẳng ngồi đây than thở với con làm gì. Hai đại lão khi còn sống đã quy ước với con cháu chúng ta, nếu dám không thực hiện là bất kính với linh hồn đã khuất của hai người. "
Tống Minh Thành nói đến đây dường như lại càng thêm ủ dột hơn tự trách bản thân mình:" Cũng tại ta và Gia Tuyết suy nghĩ không chu toàn. Chúng ta sớm đã quên mất hôn ước này từ lâu, nếu không phải 2 tuần trước Lưu Tộc đột nhiên tới hỏi thăm đoán chừng ta với Khinh Tuyết một chút kí ức về hôn ước này cũng không có. Nếu chúng ta còn nhớ nó thì nhất định đã sinh thêm một hai cô con gái rồi, nào để Hiên Hiên chịu khổ như hiện tại. "
Mã Gia Kỳ như có điều suy nghĩ, một lát sau vỗ vai Tống Minh Thành:" Bác à, bác bình tĩnh một chút, con nghĩ Hiên Hiên tới Lưu Tộc sẽ không chịu thiệt thòi như bác nghĩ đâu. Lưu Diệu Văn con cũng có quen biết, với hiểu biết 3 năm làm việc hợp tác với Lưu Diệu Văn con nghĩ cậu ấy không phải là người trăng hoa. Lưu Diệu Văn tính cách rất đạm bạc, lại có chút lạnh lùng nhưng chắc chắn không hề có thú vui hành hạ người khác. Hiên Hiên cho dù khiến cậu ấy tức giận cậu ấy cũng không ra tay đánh người. Còn có kết hôn sau đó có thể ly hôn, đâu ai bắt hai người ở cả đời cạnh nhau chứ. Hiên Hiên ngốc có cái phúc của người ngốc, em ấy chỉ tính cách đơn thuần cùng suy nghĩ trẻ con một chút thôi. Sẽ không sao đâu bác. "
Tống Minh Thành được Mã Gia Kỳ an ủi thì gian nan gật đầu, ông nhìn vào hướng đi vào trong phòng bếp, nơi mà bà Tống đang ăn trưa cùng cậu.
Thôi thì ý trời chính là vậy, thuận theo đến đâu thì tính tiếp.
3 ngày nữa...
Buổi gặp mặt đã tới gần rồi.
Lưu Tộc là một đại gia tộc với gốc gác rất sâu, là một đại thế gia với quân lực hùng hậu ở mọi lĩnh vực. Lưu Tộc đã được xếp vào một trong những thế gia đứng đầu thế giới, đã vậy còn là thế gia đứng đầu.
Mỗi một quyết định của tập đoàn Lưu Thị đều ít nhiều có tầm ảnh hưởng đến toàn cầu. Ở khắp mọi nơi đều có bóng dáng của Lưu Thị, thậm chí ở cái thế giới hắc ám đầy tội ác với cái tên là Hắc Đạo Lưu Tộc cũng có dính dáng tới một chút. Nhưng chỉ một chút mà thôi, ảnh hưởng không quá lớn.
Với sức ảnh hưởng của Lưu Tộc trên phạm vi toàn cầu như vậy, đương nhiên người sẽ là chủ nhân tương lai của Lưu Tộc, kế thừa đại nghiệp ngàn thu của Lưu Tộc sẽ là người được cả thế giới chú ý.
Lưu Diệu Văn - chủ nhân của Lưu Tộc trong tương lai gần. Lưu Tộc cũng chỉ có độc tôn Lưu Diệu Văn là con trai cả của đích tử đang nắm quyền nhà chính của Lưu Tộc hiện tại, cha của Lưu Diệu Văn - Lưu Bá Hoan.
Nói tới vị Thái tử gia của Lưu Tộc này thì ai cũng đầu tiên sẽ nhắc tới đó chính là nhan sắc yêu nghiệt đến mức vô lý của hắn. Lão thiên nhân có lẽ đã quá mức thiên vị hắn. Gương mặt của hắn đẹp vô cùng, ngũ quan sắc sảo mang theo sự cương nghị cùng lạnh lùng thấy rõ. Đi cùng với gương mặt này là khí chất vương giả cao cao tại thượng của hắn. Mái tóc một màu đen trầm, đôi mắt hẹp dài lộ ra sự sắc bén, con ngươi hắn mang một màu đen rất huyền bí, chìm vào đôi mắt của hắn thường sẽ khiến người ta không kiềm được ngây ngẩn. Đôi môi mỏng nhạt đạm bạc, nét mặt hắn luôn hờ hững, dường như chẳng chuyện gì có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Lưu Diệu Văn là một kẻ chỉ nghiêm túc trong công việc. Còn lại hắn đều dửng dưng hờ hững với hầu hết những thứ khác. Hắn trước nay chưa từng thích ai, cũng không có mẫu hình lý tưởng. Hắn chưa từng nghĩ bản thân sau này sẽ thất điên bát đảo vì bất kì ai cả, dù cho là nam hay nữ.
Hắn luôn luôn lạnh lùng thậm chí là vô tình với bất kì nữ nhân hoặc nam nhân nào tiếp cận mình. Cho dù là với mục đích gì hắn đều không có một chút cảm xúc nào cả. Một ánh mắt có độ ấm hắn cũng cảm thấy mình lười cho họ.
Đôi lúc thấy hắn quá mức cấm dục như vậy, hai cô em gái của hắn chị là Lưu Bạch Mộng em Lưu Mộng Nghiên còn hỏi hắn xem. Rốt cuộc hắn có bị... Yếu sinh lý hay không.
Những lúc như vậy hắn thường quăng cho hai cô em gái mình một ánh mắt xem thường.
Lưu Diệu Văn hắn tuy rằng trước nay chưa từng nổi lên dục vọng với bất kì ai. Nhưng hắn tự tin, nhất định không phải là lý do hắn không được kia.
Chỉ là, chưa có ai đủ tài giỏi để khiến hắn nổi lên thứ dục vọng kia mà thôi.
Với một người bản tính cấm dục lãnh khốc như hắn, hiện tại lại đang phải đối mặt với một mối hôn sự thậm chí còn không biết đối phương là ai do gia đình an bài.
Nhà chính Lưu Gia sang trọng với phong cách cổ điển của Châu Âu thế kỷ 18, trên bộ trường kỉ bọc nhung đỏ xa hoa, một nhà Lưu Gia đều đang nghiêm túc ngồi tại đó. Nét mặt ai nấy đều là một vẻ nghiêm túc, không khí lắng đọng đến có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Hầu nhân trong nhà cũng đã được cho ra ngoài hết.
Lúc này, Lưu Bạch Mộng lên tiếng trước phá vỡ sự yên lặng, cô trầm mặc nói:" Anh, em cảm thấy chuyện này cũng không xấu. "
Lưu Diệu Văn dư quang lạnh nhạt nhìn em gái mình.
" Không được! ": Lưu Mộng Nghiên phản đối, cô nàng cả mặt đều thể hiện sự bài xích rõ ràng.
" Anh à, cái người bên Tống Gia kia bị ngốc đó, lúc đó chúng ta như nuôi một đứa trẻ trong nhà chẳng phải lúc nào cũng sẽ phải chơi đùa với đứa trẻ đó sao? Không được! Như vậy em sẽ phiền chết! ": Lưu Mộng Nghiên khoanh tay vẻ mặt cau có khó chịu.
Lưu Diệu Văn vẫn không nói gì, hắn trầm mặc như cũ, ánh mắt vẫn đạm mặc lạnh lẽo như cũ không có một tia cảm xúc nào.
Nói đúng hơn với hôn sự này hắn cảm thấy không có hứng thú.
Lưu Bạch Mộng nhíu mày nhìn em gái lạnh giọng nghiêm túc:" Tiểu Nghiên, thiếu gia Tống Gia kia lớn hơn em một tuổi đấy, phải sử dụng kính ngữ, sau này còn phải gọi một tiếng anh dâu. "
Lưu Mộng Nghiên trợn mắt:" Chị à, anh ta là người ngoài còn em mới là em gái của chị mà sao chị lại bênh anh ta như thế chứ? Còn anh dâu? Mới không có chuyện em gọi một nhóc con 5 tuổi là anh đâu! "
" Mộng Nghiên. ": Lưu Diệu Văn ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, giọng nói từ tính ẩn chứa sự sắc bén dễ dàng nghe ra:" Sau này ngoan ngoãn gọi anh dâu. "
Ánh mắt của Lưu Mộng Nghiên run rẩy vừa kinh ngạc vừa không cam, Lưu Bạch Mộng thì nhướng mày rồi cười khẽ.
" Vậy là con đồng ý phải không, Diệu Văn? ": Lưu lão phu nhân - Bạch Thụy Chi cười hiền hậu hỏi.
Lưu Diệu Văn gật đầu, nét mặt vẫn không cảm xúc như trước.
Bạch Thụy Chi cười nhẹ nhâm nhi ly hồng trà, sau đó ánh mắt bà bí hiểm nhìn hắn:" Diệu Văn, con không tò mò tại sao ta nhất định muốn con cùng Tống Gia liên hôn sao? "
Lưu Diệu Văn nhìn bà hờ hững đáp:" Dạ không muốn, hôn sự này con không có ý kiến gì khác, tùy ngài thôi. "
Bạch Thụy Chi vẫn cười bí hiểm nhìn hắn:" Con trai à, cậu bé này rất đáng yêu, ta từng gặp cậu bé một lần liền rất thích cậu bé này, nên là... "
Lưu Diệu Văn nheo mày chốc lát rồi tiếp lời bà:" Mẹ sẽ không để con ly hôn, phải không? "
Bạch Thụy Chi cười hài lòng, bà thích nhất chính là cái thông minh này của hắn nha:" Quả nhiên là con trai mẹ. "
Lưu Bạch Mộng không có ý kiến gì.
Lưu Mộng Nghiên ngược lại lập tức phản đối quyết liệt:" Sao lại không cho phép anh ly hôn? Mẹ! Rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Không phải ngày trước mẹ luôn gọi chị Thanh Quất là con dâu này con dâu nọ sao? Rõ ràng chị ấy rất hợp với anh, chị ấy thích anh cũng rõ ràng như vậy! Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc sao lại không được ở bên nhau chứ!?"
Lưu Bạch Mộng nhếch miệng cười nhạt, cô em út nhà cô hiện tại còn nhỏ lại hơi trẻ con, chưa đủ sắc bén để nhìn ra đâu là loại người đáng khinh bỉ.
Bạch Thụy Chi nghe đến con gái mình nói thế thì cười cười nói tiếp:" Tiểu Nghiên, con nghĩ trên đời này chỉ có một mình Thanh Quất xinh đẹp sao? Nói tới sắc đẹp thì anh dâu con không hề thua kém Thanh Quất. Thậm chí, ta còn thấy rõ ràng Thanh Quất không đẹp bằng anh dâu con nữa, lúc gặp lần đầu anh dâu con ta còn tưởng thiên thần đó haha... "
Lưu Mộng Nghiên trợn mắt:" Sao... "
" Mộng Nghiên, đủ rồi! ": Lưu Diệu Văn lạnh giọng cảnh cáo đưa ánh mắt nhìn sang, Lưu Mộng Nghiên chỉ có thể nghẹn một bụng tức, cô không muốn làm hắn tức giận đâu.
" Ồ, đột nhiên con lại rất muốn gặp cậu ấy đó, anh dâu của con rất đẹp sao mẹ? ": Lưu Bạch Mộng đầy hứng thú hỏi Bạch Thụy Chi.
Bạch Thụy Chi cười đến hai mắt híp lại:" Đến lúc gặp mặt các con tự cảm nhận sẽ thấy ta không nói suông đâu. "
Lưu Diệu Văn nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của mẹ mình, hắn vậy mà lại có chút tò mò. Hắn rất muốn biết, cậu sẽ đẹp đến kinh thiên động địa thế nào.
Hắn có một chút kỳ vọng, người được mẹ hắn khen đến lên trời như vậy trên đời này căn bản từ trước đến nay chẳng có mấy người. Đến ba của hắn cũng chẳng bao giờ được mẹ hắn khen như vậy.
Ở nơi này có hắn và Lưu Bạch Mộng có chút kỳ vọng.
Lưu Mộng Nghiên xì một tiếng sau đó không nói gì, vẻ mặt hết sức coi khinh. Đối với cô, chẳng ai trên đời đẹp được như người gọi là chị Thanh Quất kia cả.
" Mà mẹ, ba con đâu? ": Lưu Mộng Nghiên hỏi.
" Ba con ngày mai sẽ về, đến lúc đó chúng ta sẽ chuẩn bị tới gặp thông gia. ": Bạch Thụy Chi cười híp mắt.
Lưu Diệu Văn sau đó rất nhanh đã rời đi, hắn còn việc tại Lưu Thị.
Lưu Diệu Văn hắn kỳ vọng, hắn kỳ vọng không những vào nhan sắc của người chồng nhỏ hắn sắp gặp mặt, còn là về tính cách nữa.
Dù sao, hắn cũng có một chút không hiểu lắm về từ " ngốc " kia trong miệng em gái mình.
Ngốc sao?
Là bị bệnh à?
Không hiểu được.
3 ngày trôi qua chỉ như một cái chớp mắt. Buổi gặp mặt cuối cùng đã đến.
Buổi gặp mặt được diễn ra tại một căn phòng VIP của một nhà hàng sang trọng trực thuộc tập đoàn Lưu Thị.
Lưu Gia toàn bộ người đều đã xuất hiện tại căn phòng này trước thời gian khoảng 1 tiếng.
Lưu Mộng Nghiên khoanh tay, nét mặt biểu đạt đầy sự khó chịu cằn nhằn:" Sao chúng ta lại phải đến sớm để đợi một kẻ ngốc chứ? Đáng lẽ Tống Gia đó phải đến trước đợi Lưu Gia chúng ta mới đúng chứ!? "
" Tiểu Nghiên, từ lúc nào con trở nên ngạo mạn như vậy? ": Lưu Bá Hoan nheo mày khó chịu, ngữ điệu nghiêm túc đĩnh đạt, lời nói ra cũng mang ý tứ giáo huấn rõ ràng.
Lưu Mộng Nghiên lập tức ngồi lại ngay ngắn rồi cúi mặt xuống nhỏ giọng:" Con xin lỗi, là con không đúng. "
Lưu Bá Hoan ôn tồn lạnh lùng nói:
" Tống Gia với Lưu Gia chúng ta là quan hệ người nhà từ rất lâu rồi. Tuy giao thiệp không nhiều nhưng chắc chắn đối với trưởng bối của Tống Gia các con không được có thái độ như Tiểu Nghiên vừa rồi. "
Lưu Mộng Nghiên cúi đầu hối lỗi, đây chính là lễ giáo mà cô đã vô ý quên mất, cô đáng bị trách phạt.
Lưu Bạch Mộng nhấp một ngụm trà rồi đạm thanh nói:" Tiểu Nghiên, em đang dần dần bị tha hóa đó. "
Lưu Mộng Nghiên khó hiểu nhìn chị gái:" Tha hóa? Ý chị là gì? "
Lưu Bạch Mộng cười không nói, em gái cô cô còn không hiểu hay sao. Nói miệng sẽ nhất quyết không tin nên cô sẽ để cho em gái mình tận mắt chứng kiến.
Sớm hay muộn, bộ mặt thật của ai đó cũng sẽ bị lật tẩy.
Người cần lên tiếng nhất là hắn thì lúc này hắn lại im lặng, nói đúng hơn là hắn vẫn luôn im lặng như thế, thờ ơ lạnh nhạt với hôn sự này. Nhưng sự im lặng này không hoàn toàn là hắn vô cảm.
Hắn đang suy nghĩ, suy nghĩ về hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy.
Đầu óc hắn thực có chút mơ hồ vụn vặt.
Bạch Thụy Chi có lẽ là người tâm trạng vui vẻ nhất, từ lúc bà ngồi xuống ghế thì đã thấy bà nhìn di động trong tay cười đến dương quang xán lạn, phúc hậu hiền từ rồi.
Mọi người tò mò muốn nhìn thì bà nhất quyết không cho nhìn.
Lưu Diệu Văn hắn vừa nhìn thấy chính là một góc của màn hình di động của Bạch Thụy Chi.
Thực ra hắn cũng rất cố ý muốn nhìn thêm chút nhưng bà che chắn quá tốt hắn cố mấy cũng không tài nào nhìn thâm được cái gì từ điện thoại của bà.
Trong đầu hắn lúc này chính là quanh quẩn một hình ảnh... rất không phù hợp với suy nghĩ về hình tượng cấm dục của hắn.
Nghĩ đến hình ảnh này, hắn quả thực cảm thấy cổ họng... có chút khát.
Đó là hình ảnh một đôi chân dài đang co lại giống như đạp lên lớp chăn màu xanh nhạt, đôi chân ấy hắn nhìn qua di động, cách một cái màn hình điện thoại cũng có thể tưởng tượng được đôi chân ấy có bao nhiêu đẹp đẽ tinh xảo.
Màu da trắng như tuyết thu hút vô cùng, hắn thấy rõ được hai cổ chân mảnh mai lộ rõ đường nét khung xương xinh đẹp, còn có mắt cá chân nhỏ hơi ửng hồng của người trong hình. Hai cái đùi cũng thon gọn xinh đẹp tới cực điểm.
Toàn bộ, thực sự chỉ là một đôi chân à mà thôi.
Ấy vậy mà lại là một mĩ cảnh như vậy.
Lưu Diệu Văn suy tư đủ đường, vốn hắn muốn tranh thủ thời gian chờ đợi này để lên kế hoạch về mấy dự án của Lưu Thị. Nhưng hình ảnh vừa rồi đã chiếm hết toàn bộ đại não của hắn, khiến cho hắn có nghĩ thế nào cũng chẳng xuất hiện cái kế hoạch nào.
Cuối cùng hắn cũng phải ném hết mấy thứ liên quan đến Lưu Thị ra khỏi đầu và tập trung nghĩ đến đôi chân xinh đẹp diễm lệ khiến hắn cũng phải ngẩn người suy tư kia.
Hắn thiết nghĩ, nếu như hắn cũng thấy hứng thú với đôi chân đó như vậy. Hẳn là cũng có rất nhiều người mơ tưởng đến nó đi?
" Là nữ nhân sao...": Ý nghĩ nảy sinh đầu tiên trong đầu hắn chính là như vậy.
Thoạt nhìn một đôi chân xinh đẹp tinh xảo đến mị hoặc như vậy thì người ta đầu tiên chính là nghĩ đến nữ nhân.
Nhưng hắn nghĩ kĩ lại, khung xương của người trong hình tuy mảnh nhưng hắn vẫn nhìn ra được. Dù sao trước đây hắn cũng thường rảnh rỗi đọc vài cuốn sách y khoa. Nói vài là khiêm tốn, thực ra hắn cũng có thể trở thành một bác sĩ được rồi.
Lưu Diệu Văn hắn trong một khoảnh khắc, hắn liền nhận định... có thể là nam nhân?
Nghĩ như vậy khiến hắn càng thêm nghi hoặc.
Nam nhân?
Nếu thực sự là nam nhân thì... kích thước cổ chân kia có chút không đúng lắm?
Đôi chân của người kia rất dài, chắc hẳn người đó cũng phải khá cao đi.
Nam nhân có thể có một đôi chân xinh đẹp đến mức lóa mắt đến vậy sao?
Loại này nam nhân hắn chưa từng nghĩ sẽ tồn tại trên đời này.
Nếu thực là nam nhân... chỉ tính đôi chân thôi cũng đủ yêu nghiệt.
Thấy vẻ mặt hắn suy tư đăm chiêu, nét mặt lạnh lùng hết nhăn mày lại nghi hoặc, Lưu Bạch Mộng không khỏi muốn hỏi xem hắn đang nghĩ cái gì.
" Anh, anh đang nghĩ gì mà mất tập trung vậy? "
Lưu Diệu Văn bị lời của em gái mình kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn lấy lại vẻ trấn tĩnh rồi dừng chốc lát mới đáp:" Anh đang nghĩ, vị hôn thê của anh sẽ là người như thế nào. "
Lưu Bạch Mộng cười nhạt, cô biết hắn đang nói dối, có điều cũng không vạch trần. Cô cũng thực tò mò người anh dâu tương lai của mình là người như thế nào mà khiến cho mẹ cô thích tới cấm hắn ly hôn như vậy.
Lúc này cánh cửa phòng ăn mở ra.
Lưu Gia không hẹn mà cùng hướng mắt tới phía cửa.
" Thật ngại quá, Tiểu Hiên sáng sớm thức giấc có chút khó khăn. ": Tống Thành Minh gượng gạo cười cười.
Khinh Gia Tuyết nở nụ cười với Bạch Thụy Chi rồi lại nhìn Lưu Bá Hoan khách sao chào hỏi:" Lưu lão phu nhân, Lưu lão gia. "
Lưu Bá Hoan cười hòa nhã đứng dậy:" Không cần khách sáo, ông bà mau cùng Tiểu Hiên ngồi xuống thôi. "
Tống Á Hiên hai mắt vẫn còn mơ màng, cậu ngồi xuống không nhịn được nhoài người ra mặt bàn. Cậu còn quá mức buồn ngủ nhưng phải nhớ lời mẹ dặn nên cố gắng mở mắt. Vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê cũng theo sự cố gắng tỉnh giấc của cậu mà lăn xuống gò má phiếm hồng do giấc ngủ. Khuôn mặt tinh xảo như búp bê, diễm lệ mị hoặc lại mang hơi thở của thiếu niên đánh thẳng vào tâm thức của người khác.
Trong lúc phụ lão hai bên đang câu được câu chăng khách sáo nói chuyện thì bầu không khí của các hậu bối lại yên ắng lạ thường.
Mọi người đều đang ngẩn người nhìn cậu.
Bạch Thụy Chi câu được câu chăng nói chuyện với phu phụ Tống Gia sau đó sự chú ý của bà lại rơi hết lên trên người của cậu.
Bạch Thụy Chi không kiềm được mà vươn tay xoa đầu cậu mấy cái dịu dàng hỏi:" Hiên Hiên buồn ngủ lắm sao? Con còn nhớ ta là ai không? "
Cậu mơ màng hơi ngước mắt lên nhìn bà.
Đôi mắt long lanh đầy nước của cậu khiến Bạch Thụy Chi chỉ muốn hét lên vì dễ thương.
Phụ nữ dù cho độ tuổi nào thì sức kháng cự với sự đáng yêu vẫn bằng 0, ở đây là có cục đáng yêu bự chảng thế này chứ!
" A.... con chào... dì Chi.. ": Sau bao nỗ lực thì cậu cũng nhớ ra được.
Bạch Thụy Chi thấy cậu còn nhớ thì hết sức vui vẻ. Đấy! Ai dám bảo con dâu bà ngốc chứ! Con dâu bà là đáng yêu hết phần thiên hạ này!!
" Tốt, nhớ là tốt, con buồn ngủ thì cứ ngủ đi, không sao đâu. ": Bạch Thụy Chi nhẹ vuốt ve mái tóc của cậu rồi dịu dàng ân cần nói.
" Nhưng mà... mẹ.. mẹ nói Hiên Hiên không được ngủ... ": Cậu nhỏ giọng nói, chất giọng cậu vốn rất thanh thúy, thuần khiết. Hiện tại nói nhỏ đi liền giống như biến thành mèo nhỏ đang làm nũng vậy.
Phịch! Tim Bạch Thụy Chi đã bị sự manh của Tống Á Hiên đâm cho tơi tả.
Bà hết mực dịu dàng cùng ôn nhu cười hiền hậu nói:" Không sao, con cứ ngủ, có ta bảo vệ con mẹ con sẽ không mắng con đâu. "
Tống Á Hiên nghe thế vui lắm, nụ cười mới kéo được một nửa đã gục xuống ngủ rồi.
Trông đáng yêu hết sức!
Bạch Thụy Chi ánh mắt long lanh nhìn cậu đang ngủ say trên mặt bàn, trước kia bà vốn nghĩ hắn sinh ra sẽ dễ thương như cậu hiện tại cơ. Ai ngờ được đâu, dễ thương chẳng thấy miếng nào, chỉ thấy dễ ghét thôi.
Cả ngày lạnh lùng cấm dục, cứ như liệt mất dây thần kinh cười vậy!
Bạch Thụy Chi sau đó hí hửng nhìn ba đứa con đang ngây như phỗng của mình nói:" Ban nãy là ta xem ảnh của Hiên Hiên đó, hiện tại các con nhìn tận mắt có phải rất mãn nhãn không? "
Lưu Diệu Văn nghe câu này của bà xong bỗng thức tỉnh.
Đôi chân xinh đẹp vừa rồi...
Yết hầu hắn khẽ lăn, Lưu Diệu Văn không kiềm được hơi liếc xuống đôi chân đã được che đi bởi lớp quần vải màu trắng của cậu.
Hắn nghi hoặc mà nghĩ, cổ họng lại có chút khô rồi.
Với khuôn mặt của thiên thần như vậy mà lại có đôi chân quyến rũ mị hoặc thế kia thì..
Rốt cuộc nên là...
Đáng yêu... hay quyến rũ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play