Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

LIMBO

Chương 1: Cầu thang

Không biết từ bao giờ, tòa nhà có phần cũ kỹ này đã lưu truyền một truyền thuyết, hay đúng hơn là những lời truyền miệng.

Đó chính là câu chuyện về một chiếc cầu thang vô tận, thứ đã nuốt chửng những công nhân xây dựng vào những ngày đầu tiên, nuốt chửng những người dân đi đêm muộn ở trong tòa nhà này

Cầu thang vô tận, đúng như cái tên của nó. Nó không có đỉnh, vì vậy mà mãi mãi không thể leo lên, nó không có đáy, nên là mãi mãi không thể đi xuống. Khi ở trong đó, sẽ bị kẹt đến vĩnh hằng, chết mòn ở trong vòng lặp vô tận của thang và lan can.

Dần dần, người dân sống ở bên trong tòa nhà này ít dần, có chuyển đi nơi khác, có biến mất không một dấu vết. Đến hiện tại, mỗi một tầng bên trong tòa nhà chỉ còn lại rải rác vài hộ gia đình. Bọn họ cũng trở nên vô cùng kín tiếng, màn đêm vừa buông xuống đã lập tức chốt cửa then cài, không bước ra khỏi nhà nửa bước cho dù có thế nào. Những người không thể về kịp trước trời tối thà rằng qua đêm ở bên ngoài, cũng không dám trở về tòa nhà khi trời tối.

Chủ đầu tư cũng đã không còn để ý đến nơi này từ lâu rồi, chỉ đến định kỳ để thu tiền rồi lẩn ra xa.

Đó chính là bầu không khí của nơi này.

Chỉ có điều, hôm nay đã xảy ra một sự thay đổi.

Một thanh niên đi vào trong tòa nhà. Hắn trông khoảng chừng 20 tuổi, mái tóc đen xõa xuống một cách tùy ý, khuôn mặt trái xoan cùng với đôi mắt có phần lờ đờ, giống như đang mất tập trung hoặc thiếu ngủ. Quần áo mặc trên người cũng đơn giản với một chiếc quần vải tối màu, áo khoác đen cùng áo trắng mặc ở trong. Cái nào trông cũng nhàu nhĩ và hơi chút nhếch nhác.

Hắn cứ đi loanh quanh khắp tầng trệt nơi làm bãi đỗ xe, thỉnh thoảng ngó qua vài chỗ nào đó rồi lại quay ngoắt đi. Khoảng chừng 15 phút sau, hắn mới đi lên bên trên tầng trên, tiếp tục lại đi loanh quanh. Đôi mắt thỉnh thoảng liếc qua liếc lại như đang dò xét một thứ gì đó.

Cuối cùng, thân hình của người thanh niên dừng lại trước cửa dẫn vào khu vực cầu thang thoát hiểm. Ở trên cánh cửa, hắn thấy được mặt ngoài của nó đã bị dám chi chít giấy cùng biểu ngữ cảnh báo cấm vào, đến cái nỗi mà hai phần kính để nhìn xuyên qua cửa cũng bị dán kín.

Thậm chí, phần tay cầm để kéo cửa ra còn được rào thêm một lớp xích nữa.

Cái này thật sự khá là kỳ lạ, bởi vì không nơi nào lại đi bít lối thoát hiểm có thể dùng lúc nguy cấp cả.

Có dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, không gì tồn tại mà không có nguyên do của nó cả.

Kể cả có là "những thứ kia".

Ánh mắt của thanh niên nheo lại, lấp lóe một cách khó hiểu. Hắn đưa tay lên, đang định động vào đống xích sắt thì từ phía sau, một giọng nói khàn khàn bất chợt vang lên.

"Này cậu kia! Không được động đến thứ đấy."

Thanh niên dừng tay lại, quay đầu về phía sau. Phát hiện người vừa lên tiếng ngăn cản hắn là một ông già lớn tuổi, lưng còng xuống, chống một cây gậy để di chuyển.

Thấy hắn quay đầu, ông ta mới nhẹ giọng giải thích.

"Chỗ đó... rất nguy hiểm, nó đang thi công dở, cậu có thể bị thương đấy."

Ông ta đang nói dối.

Thanh niên thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không có nói ra khỏi miệng.

"Cậu tốt nhất là nên rời đi thì hơn, nơi này... không quá tốt đâu. Đặc biệt là vào ban đêm."

Lần này, ông ta nói thật.

"Được rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở."

"Không có gì, cậu cũng nên đi sớm đi, chàng trai."

Hắn lịch sự trả lời, sau đó quay người đi ra cửa. Thấy hắn có vẻ đã đi thật, cụ ông thở phào một hơi nhẹ nhõm, lững thững chống gậy trở về căn hộ của mình. Từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng vào cánh cửa thoát hiểm, thậm chí liếc mắt cũng không dám. Cứ như là có gì đáng sợ đằng sau cánh cửa đó vậy.

Ông ta cũng không biết rằng, tất cả những biểu hiện này đều đã được thanh niên nhìn hết vào trong mắt. Nhưng hăn không vạch trần, cứ thế đi thẳng.

Thời gian trôi qua, mặt trời hạ xuống dưới đường chân trời, nhường chỗ cho đêm tối.

Khắp cả tòa nhà, những tiếng lạch cạch của chốt cửa và thanh chắn loáng thoáng vang lên, đã vậy còn vang lên tận mấy lần liền. Cứ như là người dân sống ở đây dã biến căn hộ của mình thành một cái boong ke cố thủ vậy.

Chỉ có điều, khi mà tất cả mọi người đều đang co rúc vào trong cái ổ của mình. Trên hành lang, lại xuất hiện một bóng người.

Chính là thanh niên hồi sáng.

Hắn vẫn mặc bộ đồ đấy, nên bước trên hành lang được chiếu sáng bởi những bóng đèn trần ảm đạm đục ngầu. Không khí bên trong tòa nhà vào ban đêm trái ngược hoàn toàn so với ban ngày. Đáng sợ và tĩnh lặng tới rợn người.

Cuối cùng, hắn dừng bước trước cánh cửa dẫn vào khu vực cầu thang thoát hiểm, rút ra trong túi một chiếc chìa khóa.

Mặc dù còn muốn hỏi thêm ông cụ kia, nhưng hiện tại đã biết nơi dị thường ở đâu là đủ rồi.

Cạch.

Khóa bật mở, những sợi xích được cánh tay của người thanh niên kéo ra rồi ném ra mặt đất, gây ra một âm thanh trầm đục. Hắn cũng không để tâm đến việc người ở đây có nghe thấy không, mở cửa đi vào.

Chương 2: Thiêu đốt

Khung cảnh phía sau cánh cửa thoát hiểm thật sự... rất khác.

Nó sạch sẽ.

Đó là ấn tượng đầu tiên của thanh niên về chỗ này. Sạch sẽ, không có một chút rác thải, thậm chí cả vết tróc sơn cũng không tồn tại, thật giống như đây là một công trình mới được xây dựng cách đây không lâu vậy. Điều này khác hẳn với bên kia, nơi mà rõ ràng đã thể hiện sự xuống cấp sau thời gian dài không tu sửa.

Hắn rờ tay qua bờ tường, nó vẫn còn như mới, thậm chí là không bám bụi. Không hề giống chút nào một nơi đã bị niêm phong trong một thời gian dài, hay kể cả là một công trình bình thường.

Thế là, thanh niên đi lên.

Tầng 1, tầng 2, tầng 3,... mãi cho đến tầng 10.

Hắn đứng ở đó, nhìn sang khu vực hành lang nhỏ nối hai cầu thanh với nhau, bất thình lình lại có đường tiếp tục đi lên tầng 11.

Phải biết, tòa nhà này chỉ có mười tầng, tính cả tầng thượng.

Vậy thì tầng 11 từ đâu mà ra?

Hắn không nói không rằng, tiếp tục đi lên.

Từ sau tầng này, có cảm giác như hăn đã bước vào một thế giới khác.

Cánh cửa dẫn ra bên ngoài khu vực thoát hiểm đã biến mất, không chỉ ở tầng trên, mà cả khi hắn quay xuống tầng dưới cũng vậy.

Nơi này đã bị khóa lại.

Tầng 11, tầng 12, tầng 13,...

Khi mà hắn bước lên tầng 20, thanh niên nghe thấy có một tiếng bước chân nào đó khác. Nó không phải của hắn, mà là một kẻ, hay thứ gì đó khác trong này.

Thanh niên dừng bước chân, dựa vào lan can rồi ngoái cổ xuống.

Ở bên dưới đó, cách hắn vào tầng, một cái đầu đen xì, vặn vẹo một cách khó tả cũng đang nghểnh cổ ra nhìn thẳng vào mắt hắn, người thanh niên cảm thấy vậy, thật giống như nhìn vào gương vậy.

Người bình thường trong tình huống này sợ rằng đã ngay lập tức hoảng loạn, bỏ chạy. Nhưng thanh niên chỉ khẽ nheo mắt, thật giống như đang xem kỹ thứ kia là thứ gì.

Có đề phòng, nhưng không phải là sợ hãi.

"Trò vặt."

Cuối cùng, hắn thở ra một câu nhẹ tênh. Rụt đầu lại và tiếp tục bước đi một cách nhàn nhã. Trong khi đó, tiếng bước chân kia lại tiếp tục vang lên. Dù là có thể phân biệt rõ ràng hai tiếp bước chân khác nhau, nhưng lại đồng điệu một cách lạ thường.

Cả hai cứ tiếp tục như thế, cho đến tận tầng 30. Hắn bất chợt dừng lại.

Còn tiếng bước chân kia vẫn tiếp tục, càng lúc càng gần.

Thanh niên không chỉ dừng lại, còn quay mặt về phía dưới cầu thang, chờ đợi thứ kia đuổi lên bên trên. Hắn lấy ra một cái bật lửa, cử động ngón tay cái vào bánh răng đánh lửa, cùng với một âm thanh ma sát, một ngọn lửa nhỏ cỡ đầu ngón tay bùng lên. Cùng thời điểm đó, cái thứ kia cũng đã đuổi tới nơi.

Nó là một... dị thường, dù có dáng hình giống người, nhưng mà toàn thân nó lại là màu đen, rung động không ngừng giống như nhiễu sóng vậy.

Và trên cái thân thể không giống người của mình, bắt đầu có vài bộ phận "giống người" mọc ra. Thình lình lại giống y hệt với những chỗ tương ứng của người thanh niên.

"Cút trở về nơi ở của mày đi."

Hắn trầm giọng, ngọn lửa chập chùng trên đầu bật lửa bùng lên, nó vặn vẹo, xoắn ốc, hóa thành một quả cầu lửa lao đến bao trùm toàn bộ thứ kỳ dị kia. Âm thanh méo mó chói tai không phải của con người vang lên rồi chợt tắt.

Toàn bộ không gian như bị ăn mất một khối, tấm màn che kéo xuống để lộ ra sự chân thật. Người thanh niên phát hiện ra bản thân vẫn đang ở tầng 1, ở trước mặt hắn, cách đó không xa là một bãi cháy khét vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Thứ ở giữa nơi đó đã cút về nơi mà nó thuộc về.

Dị thường ở nơi đây đã được giải quyết.

...

Noid Filbert, 20 tuổi, hiện tại đang là một thành viên của Thánh Điện. À không, đó là tên của tổ chức này vào khoảng hai thế kỷ trước. Hiện tại, nó được biết đến với tên chính thức là "Hiệp hội bảo an phòng chống dị thường phi chính phủ". Nói nôm na là một tổ chức săn ma lâu đời.

Trên thế giới này, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài nơi giống như lỗi của thế giới, từ những chỗ đó, sẽ có những thứ dị thường trồi lên. Và nhiệm vụ của những thành viên như hắn là đuổi cổ dị thường về thế giới của nó, hoặc trực tiếp giết chết nó luôn, dù việc này rất khó.

Giống như là thứ đã tạo ra vòng lặp cầu thang vô tận khi nãy, dù sức mạnh của hai bên có chênh lệch đủ để hắn một đòn trực tiếp nghiền nát nó, nhưng cũng chỉ có thể trục xuất thứ đó ra khỏi thế giới hiện thực.

Có lẽ một khoảng thời gian khá lâu về sau, thứ kia sẽ xuất hiện lại, ám vào một cái cầu thang thoát hiểm ngẫu nhiên nào đó trên thế giới này, hoặc có thể là thang máy, tạo thành truyền thuyết "thang máy vô tận" chẳng hạn thế.

Nói chung, công việc "dọn rác" cho thế giới hiện thực của bọn hắn không bao giờ kết thúc.

Dị thường, đúng như cái tên của nó. Quỷ dị, khó lường, không thể đoán trước, cũng may mà lần này đụng phải một con tương đối yếu.

Noid tùy tiện chọn một khách sạn rồi ngả lưng. Khi lấy điện thoại ra, hắn thấy được tài khoản ngân hàng của mình đã được chuyển thêm một nguồn tiền nữa, ngang bằng cả một năm lương của một người bình thường.

Dù vậy, hắn đã sớm không còn có thể vui mừng vì thứ này nữa rồi. Mới bắt đầu tham gia vào Thánh Điện và làm công việc "săn ma" này được nửa năm, Noid nhận ra tỉ suất tử vong của cái này cao kinh người. Thường thường hoảng chừng 70% người sẽ chết trong một năm. Có thời điểm, tỉ suất tử vong lên tới 95%, cái này Noid chưa trải qua bao giờ, nhưng chắc chắn là vô cùng thảm liệt.

Có thời điểm, tỉ suất tử vong là 0%, nhưng không phải là vì không có ai chết, mà là người có thể chết đều đã chết hết rồi. Còn lại hoặc là những kẻ mạnh như quái vật, hoặc là vẫn còn trong diện "mất tích", không có máu mới bổ sung.

Chương 3: Đám tang

Giải quyết xong xuôi, Noid thở ra một hơi, hắn vứt điện thoại sang một bên, nhảy vào phòng vẹ sinh mà tắm một cái cho thoải mái. Chỉ là, ngay khi Noid còn đang bận hát hò, điện thoại lại reo lên một tiếng.

Có thông báo mới được gửi đến.

Noid ló đầu ra, vẫn cuốn khăn tắm ở dưới bộ hạ. Quả đúng như hắn nghĩ, là thông báo có nhiệm vụ mới từ app của tổ chức.

Đừng hỏi tại sao một tổ chức lâu đời như Thánh Điện lại có những cái này, để có thể thật sự trở thành "tổ chức lâu đời", sự thích nghi và biến hóa qua từng thời đại là ắt không thể thiếu. Riêng việc đổi tên thành "Hiệp hội bảo an phòng chống dị thường phi chính phủ" đã là một động thái hòa nhập cùng thời đại rồi. Tất nhiên là có thể hưởng dụng thành tựu của nhân loại thời đại này.

Giao nhiệm vụ bằng app, tiện lợi đến không ngờ. App này thâmn chí còn là nơi nói chuyện giao lưu chủ yếu của các thành viên Thánh Điện nữa.

Đôi khi Noid tự hỏi, nếu như các thành viên thời kỳ trước mà dùng thứ này thì liệu sẽ ra sao nhỉ?

Có khi lại coi nó là dị thường cũng nên.

Lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ linh tinh nữa. Noid nhìn xem nhiệm vụ mà mình phải nhận tiếp theo là gì.

Dù sao thì cái kia cũng không tốn nhiều sức lắm. Làm một cái nữa cũng khopng phải là vấn đề.

"Thảo nào giao cho mình."

Nhìn vị trí chỉ cách hắn có khoảng vài chục cây số, là một thị trấn nằm tiếp giáp với ngoại ô thành phố, Noid lẩm bẩm.

"Phạm vi nhỏ, mức độ xanh lá, còn hơi nhạt."

"Có vẻ không khó đến thế."

Không biết là vì cái gì, Thánh Điện sở hữu một thứ gì đó có khả năng quét hình trên phạm vi siêu rộng lớn. Nhờ đó mà có thể biết hoặc khoanh vùng địa điểm nào có xuất hiện dị thường, sau đó giao lại cho nhân viên Thánh Điện đi giải quyết. Còn về cái mức độ màu sắc kia, nó là mức độ đánh giá nguy hiểm của dị thường thông qua cái mức mà nó "nhúng" vào thực tại này.

Xanh lá, an toàn.

Vàng, nguy hiểm thấp.

Cam, nguy hiểm.

Đỏ, nguy hiểm cao.

Đen, nguy hiểm cực cao.

Trắng, không xác định, *** ** - ***** *****.

Nói trước, mức độ này là với những người như hắn thôi. Với người thường mà nói, dù cho có là "xanh lá, an toàn" cũng có thể mất mạng như chơi. Còn với những xanh lá đậm hơn bình thường, ví dụ như dị thường "cầu thang vô tận" kia, người bình thường lấp bao nhiêu mạng vào cho đủ?

...

Sáng hôm sau, Noid bắt taxi đi đến vùng ngoại ô. Cũng là nơi mà dị thường được khoanh vùng.

Đó là một vùng có phần tách biệt so với thành phố lớn, dù chỉ cách nhau có vài chục cây số so với nơi hắn vừa ở thôi, nhưng không khí ở đây có một cái gì đó... hoàn toàn khác.

Hắn biết điều đó, ngay từ khi xuống xe hắn đã cảm nhận được.

Noid không phải một người giỏi đoán mò, nhưng hắn vẫn khá tin tưởng vào trực giác của mình.

Cái không khí ở đây thật... quen thuộc, một thứ gì đó khó chịu mà quen thuộc đến lạ thường.

Liếc nhìn điện thoại, cậu thanh niên không khỏi cảm thấy chán nản. Mặc dù địa điểm khoanh vùng không bao giờ trượt, nhưng nó không thể chuẩn xác khóa chặt vị trí của dị thường được, còn chưa kể đếm việc dị thường có thể di động.

Vì vậy, vẫn cần nhân viên Thánh Điện phải tự mình mày mò điều tra.

Với Noid, cách hắn "điều tra" chính là... đi loanh quanh. Chỉ cần thấy chỗ nào hơi đặc biệt hoặc cần để ý phát là có thể cho vào danh sách theo dõi ngay. Lý do của hắn rất đơn giản, như hầu hết các nhân viên khác, dị thường xuất hiện tất sẽ có dị thường.

Và hắn thật sự gặp may. À không, nói là "may" có hơi xúc phạm chút.

Hôm nay, là đám tang của một người có vẻ là có tầm ảnh hưởng khá lớn ở trong khu vực nơi đây. Khi mà hắn đi loanh quanh, hắn thấy được có kha khá người đang đi vào trong khu vực nhà thờ ở trung tâm thị trấn. Hỏi mới biết được, người vừa mất là một bà cô trung niên sống một mình, khoảng chừng 40 tuổi, là người đứng đầu của khá nhiều tổ chức xã hội tại đây.

Nói chung là một người hòa đồng, được nhận xét có nhân cách tốt, dễ mến, đảm đang. Được lòng phần đông số người, Noid hỏi ai cũng đều thấy tiếc thương.

Jocasta Simmons, 42 tuổi, được tìm thấy đã chết ở nhà riêng bởi ba nữ điều dưỡng làm việc cùng chỗ với cô tại viện dưỡng lão.

Hình thức, treo cổ.

Cảnh sát đã điều tra sơ bộ qua, thông qua các dấu hiệu cùng giám sát, thời điểm mà Jocasta tử vong không có liên quan đến người ngoài, toàn bộ hiện trường chỉ có dấu vân tay của cô ta.

Vì vậy, cảnh sát đã kết luận nguyên nhân chết là do tự sát.

Quá thường thường, không có gì nhiều lắm.

Noid còn tìm hiểu được thêm là Jocasta trước đó đã từng sống với chồng và con gái. Nhưng chồng của cô đã mất năm năm trước vì một tai nạn, còn con gái của cô thì vì xích mích với mẹ đã rời khỏi thị trấn này vào hai năm trước để học đại học.

Một người phụ nữ trải qua nỗi đau như vậy, lại sống một mình và không có người thân ở bên, dẫn đếm nghĩ quẩn rồi tự ra tay kết thúc mạng sống cũng không phải cái gì quá mức khó hiểu.

Noid bước chân vào trong nhà thờ, nơi đang diễn ra đám tang. Hắn tùy tiện chọn một vị trí ở sát gần cuối, lặng im quan sát, giống như tất cả mọi người bên trong. Chỉ còn lại âm thanh của mục sư quẩn quanh không gian linh thiêng của nhà thờ.

"...Nguyện cầu cho linh hồn của cô Jocasta Simmons có thể an nghỉ."

Người mục sư đóng cuốn sách lại, sau đó là từng người bắt đầu lên chia buồn

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play