Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Where Everything Begins

Hồi I:Mở đầu của một kết thúc - Chương 1: Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi chậm rãi mở mắt.

Một bầu không gian đen nghịt mờ mờ hiện ra trước tầm nhìn của tôi.

“Tại sao nơi này… tối quá.”

Cảm giác này… mình đang chìm sao!?

Tại sao mình lại ở đây!?

Nguy rồi nếu mình không bơi lên thì… chờ đã… tại sao cơ thể mình lại không thể cử động. Nó quá nặng…

Lạ thật…

Dường như mình không cảm thấy khó thở cho lắm… Nếu đoán không lầm thì mình không cần phải thở khi đang ở đây. Kỳ thực… mình đang chìm, những không phải là chìm xuống nước sao?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Mình chết rồi à?

Một khung cảnh đen huyền bao trùm trước đôi mắt tôi. Mọi thứ trông thật mơ hồ.

Bỗng ở phía xa xăm kia có hai bóng người đang dần hiện ra. Người thì đeo một chiếc kính, mặc trang phục đen kín thân, tay cầm một thanh kiếm đen nhuốm đầy máu. Có thể thấy, dường như cậu ta là một cậu thiếu niên trẻ, chắc cũng trạc tuổi tôi.

Người còn lại khoác trên mình trang phục của nhà nghiên cứu. Ông ta trông khá chững chạc chắc cũng bằng tuổi với một ông chú.

Tôi không thể nhìn thấy được mặt họ, tựa như là đã bị làm mờ đi bởi một làn sương trắng, nhưng tôi có thể thấy được họ đang mặt đối mặt nhau.

Không một tiếng nói nào cả, cứ đứng bất động như thế.

Không lâu sau, người đàn ông kia bỗng khẽ cười đưa tay mình lên xoa đầu đứa trẻ đó.

Họ là cha con sao? Trông hạnh phúc thật.

Chờ đã… cảm giác rợn người này…

Tôi dần có thể thấy rõ mặt của đứa trẻ đó. Không phải là khuôn mặt hạnh phúc khi được xoa đầu, mà đó là ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

Đây là do tôi tưởng tượng sao? Khuôn mặt của đứa trẻ đó là chính tôi mà!

Một lúc sau, ông ta dần quay mặt của mình sang phía tôi, đôi mắt của ông ta hiện lên khiến tôi có thể thấy chúng, "Một đôi mắt chết" tôi cảm nhận được sâu thẳm trong đôi mắt ấy chẳng có chút sự sống nào.

Một con người đã mất đi tất cả…

Ông ta đưa tay lên chỉ vào hướng của tôi, bỗng nhiên một luồng ánh sáng lạ phát ra từ tay ông ta bắn ngang qua khuôn mặt tôi khiến tôi đột ngột tỉnh giấc.

Vậy ra tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ…

Ngồi một lúc lâu suy nghĩ, rốt cuộc người đàn ông kì lạ đó là ai, tại sao tôi lại thấy ông ta đứng trước bản thân mình? Và còn... tại sao cậu bé đó lại nhìn ông ta bằng ánh mắt đó. Ngồi bất động vài phút tôi giương mắt mình lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

"Hể! Đã sáu giờ rồi sao!?"

Tôi nhanh chóng bước xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh thay đồng phục, đánh răng và uống một chút sữa. À phải rồi, tôi là Kamito Haku, một học sinh vừa lên lớp tám sở hữu một ngoại hình không có gì quá nổi bật. Học lực tôi luôn ở mức trung bình, những thời gian rảnh tôi thường đọc truyện hoặc xem phim để giải trí.

Chuẩn bị xong mọi thứ tôi dắt chiếc xe đạp của mình và đi đến trường.

Dọc theo hành lan, của ngôi trường ấy, trên những chiếc bảng lắp đầy hình ảnh của một người, cậu ta có khuôn mặt khá điển trai cùng nụ cười tự tin ngút trời. Sự tự tin ấy không phải tự nhiên mà có, Mawbuta Haruto người chiếm ngôi vị nhất khối ba năm liền, luôn giành giải nhất các cuộc thi thể thao. Nếu bảo tôi khoa trương thì cứ tự nhiên mà nhìn vào bảng thành tích của cậu ấy.

Ai mà ngờ được, vị thiên tài đa lĩnh vực kia lại là người bạn thân nhất của tôi. Thế nhưng cũng chính vì lý do đó mà có đôi lúc tôi tự trách bản thân mình vì không thể làm được bất cứ chuyện gì. Lắm lúc, tôi tự hỏi liệu bản thân có xứng với cái danh bạn thân với cậu ấy hay không nữa là.

Vào lớp tôi đã thấy bạn thân tôi được vây quanh bởi một nhóm bạn cùng lớp, khung cảnh quen thuộc làm sao.

Bất cứ ngày nào cậu ta cũng tỏa sáng như thế chắc cũng mệt mỏi lắm nhỉ?

Vừa thấy tôi, cậu ta liền mặc kệ đám đông xung quanh, chạy đến chào tôi, có lẽ vì chúng tôi đã là đôi bạn thân từ khi học tiểu học nên bây giờ bọn tôi rất thân nhau, tin tưởng nhau.

Cậu ta theo sau tôi, mọi ánh mắt thù địch của những cô gái vây quanh cậu ta đang hướng về tôi.

Thật đáng sợ!

Mặc kệ những đôi mắt đố kị, chúng tôi đi về chỗ ngồi của mình. Tôi ngồi ở phía dưới cùng dãy ba từ ngoài cửa vào trong, ngay dưới cô gái mà tôi thích, Hina - ánh dương của tôi. Cô ấy là một người vô cùng xinh đẹp, tính cách cũng hiền dịu không kém.

Lần đầu tôi gặp cô ấy khi còn ở câu lặp bộ điền kinh, tốc độ của cô ấy khi chạy nhanh đến mức không tưởng, và cả khuôn mặt rạng ngời của cô ấy khi toả sáng dưới nắng mặt trời kia.

Nhưng có vẻ như đây cũng chỉ là một mối tình đơn phương.

Dù không nói nhưng tôi cũng thừa biết cậu ấy đang để ý cậu bạn thần đồng của tôi. Hình như chừng đấy vẫn chưa đủ làm tôi đau khổ khi bọn hủ nữ trong lớp cứ ghép hai đứa bọn tôi lại với nhau. Lỡ mà người tôi thích nghe thấy chắc tôi cắn lưỡi chết mất!

Trong những nhóm tôi chơi, tôi thường cố tạo ra tiếng cười cho người khác. Chắc nhờ thế mà cái sự vô dụng của tôi như phai mờ, vì vậy tôi có rất nhiều bạn. Nhưng tôi vẫn thích giải quyết mọi chuyện một mình hơn. Những lúc giáo viên cho hoạt động nhóm, tôi thường dành hầu hết công việc cho riêng mình vì sợ người khác sẽ phá hỏng nó. Tôi biết khá là tự kiêu khi làm vậy nhưng từ trước giờ tôi không hề có thói quen hoạt động nhóm.

Có vẻ như tiếng trống trường vang lên rồi, tiết học đã bắt đầu, giáo viên bước vào lớp nên những người bạn của tôi đã trở về chỗ và bắt đầu tiết học.

Trong những khoảng thời gian này Hina và bạn thân tôi, Haruto đều phát biểu rất nhiệt tình.

Lắm lúc tôi tự hỏi rằng họ đang thi đấu à? Lạ thật!

Trái ngược với họ, tôi rất ít phát biểu dù đã biết câu trả lời không phải là kiêu ngạo, cũng chẳng phải giấu nghề mà là do tôi sợ bản thân làm sai và bị cả lớp nhìn mình với ánh mắt đầy sự cười nhạo. Cứ như vậy ngày qua ngày, Khoảng thời gian học đường của tôi đều nhàm chán thế đấy.

Đến tiết học cuối cùng tôi chăm chú nhìn đồng hồ, chờ đến bốn giờ hai mươi vì đó là thời gian bọn tôi ra về. Đến giờ, tiếng trống đã vang lên. Thời điểm đó, âm thanh đó như một khúc nhạc êm dịu, một âm thanh của thiên đường có thể giải thoát cho tôi. Cả lớp nghiêm chào giáo viên vừa bước ra, tôi phóng ngay ra bãi giữ xe rồi chạy thẳng về nhà.

Đêm nay bố mẹ sẽ về muộn nên tầm năm giờ tôi đi tắm và làm công việc nhà, ăn tối sau đó học bài rồi lên giường - kết thúc một ngày như bao ngày khác.

Nhắm mắt lại, tôi trò chuyện với một người bạn mà tôi tự tưởng tượng ra "Kamito Ken". Cậu ấy là một người rất thông minh, một chàng trai với ngoại hình ưa nhìn, mái tóc trắng, cặp mắt đỏ nhưng lại mang một tính cách dịu dàng luôn quan tâm người khác.

Còn một người nữa là Annie Yuuka/bạn gái của Ken-chan, cô có mái tóc vàng và đôi mắt cùng màu tính cách cũng dịu dàng không kém. Họ là người luôn an ủi tôi, bên cạnh tôi mỗi khi tôi buồn, luôn vui luôn cười cùng tôi những người bạn tuyệt vời, tôi thật sự rất quý họ. [...] đêm hôm đó tôi đã ngủ lúc nào không hay, ôm theo hi vọng một tương lai tốt đẹp sẽ đến với bản thân mình. Nhưng những ngày sau đó của tôi lại chả khác nào địa ngục.

Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt ra, cố với tay lấy chiếc điện thoại đang cắm sạc của mình. Vài giây sau đó tôi đã hốt hoảng bật dậy.

"CÁI GÌ? MƯỜI GIỜ TRƯA RỒI À?"

Đầu tôi loạn cả lên. Aaahh tại sao chuông báo thức không kêu lên chứ trễ học rồi. Vài phút sau tôi bình tĩnh trở lại.

"Thôi thì lỡ rồi cúp một ngày cũng chả sao đâu. Chắc do bản thân quá mệt nên không nghe được chuông báo thức."

Ken-chan cũng gật đầu với quyết định của tôi. Ôi đúng là bạn thân nhất của tôi mà!

Tôi soi khuôn mặt đầy điển trai của mình trên gương, ngó nghiêng ngó dọc xong rồi bật cười. Trông như một thằng điên vậy nhưng chắc cũng có người giống tôi thôi.

Soi xong tôi đi xuống cầu thang để đánh răng. Nhưng có một điều gì đó rất kì lạ. Khi tôi vừa bước xuống thì bắt gặp một cảnh tượng khiến tôi sởn cả gai ốc.

Một thứ gì đó không rõ phát ra từ hướng nhà vệ sinh của tôi mà tôi dám chắc đến cả nền khoa học của tương lai cũng không có lời giải thích. Nó tựa như một làn khói một làn khói kỳ lạ phát ra, trông không giống như đang cháy, nó chỉ đơn giản là một làn khói lắp đầy cả căn phòng. Nó màu đen, đen đến mức không thể thấy gì bên trong.

Tôi cảm nhận được nó, bầu không khí quen thuộc, tựa như tôi đã biết nó từ lâu.

Trong thoáng chốc, trước mắt tôi là hình ảnh của một cô gái có mái tóc đen, mắt cô màu đỏ, đỏ tựa như máu. Nó không đáng sợ, ngược lại nó tạo cho tôi một cảm giác đầy hoài niệm.

Tôi không biết cô gái đó là ai cả.

Tôi tiến lại gần làn khói ấy, bỗng một thứ gì đó tựa như bàn tay đang thắt chặt lấy tim tôi.

“Đau quá!”

Tôi quỳ sụp xuống, mồ hôi vã khắp người. Tôi hướng lên nhìn vào làn khói đen kỳ lạ ấy.

Nó đang nhìn tôi…

Đôi mắt đỏ ấy đang nhìn tôi…

Đáng sợ đến mức không một từ nào có thể diễn tả. Nó tựa như một đôi mắt của một con quỷ, thứ sẽ cắn xé thân xác lẫn tâm trí tôi nếu tôi bước vào. Chân tay tôi run hết cả lên.

Bạn nghĩ tôi là một kẻ nhát gan sợ ma à? Tôi dám cá rằng bạn cũng sẽ giống tôi nếu nhìn thấy nó. Một khung cảnh cực kì đáng sợ.

Tôi từ bỏ việc đánh răng. Đương nhiên là vậy. Thử hỏi nếu ở trong trường hợp của tôi mà bạn không bỏ chạy thì quả thật bạn đã là một chiến binh dũng cảm. Tôi quay ngược về phía cửa ra vào, tôi định sẽ mở nó để ra ngoài hít thở không khí. Nhưng khi tôi đẩy cánh cửa ra, nó rất nặng, tựa như có thứ gì đó chắn ở trước cửa. Mùi hôi thối không thể tưởng tượng được bay vào mũi tôi. Từ đâu mà ra? Kì lạ thật. Tôi dùng hết sức mình đẩy

"Phù... cuối cùng cũng mở."

Tôi chậm rãi đi ra ngoài quan sát.

"Chuyện... chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy...?"

Chân tôi bỗng mất hết sức lực. Nó đã run đến mức tôi không còn có thể kiểm soát được nữa. Không chỉ chân tôi. Cả tay nữa. Não tôi bây giờ không còn gì gọi là tỉnh táo nữa khi thấy cảnh tượng trước mắt mình.

"Cái quái gì thế này?"

Một cái xác người đang phân hủy đang chắn trước cửa nhà tôi. Tôi dù có cố thể nào đi nữa cũng không bình tĩnh được nữa. Tôi cố bò lại vào trong nhà. Khóa chặt cửa lại và khóc. Đây chính là cách khiến tôi thoát khỏi sự sợ hãi.

Một lúc lâu sau tôi kiếm chiếc điện thoại thân yêu của mình để báo cảnh sát. Nhưng mà điện thoại tôi không hề có sóng. Wifi cũng mất luôn rồi. Không lẽ tận thế tới rồi sao? Không... tôi không muốn chết lúc này, tôi còn chưa nói tình cảm của tôi cho người mình thích nữa... Thôi nhảm đủ rồi, chắc sắp đến Halloween nên mọi người trang trí chút thôi.

Kệ vậy... Cũng được 12h nên tôi xuống bếp làm thức ăn. Có thực mới vực được đạo chứ.

Đương nhiên tôi sẽ phải cẩn thận. Nhà vệ sinh nằm kế phòng bếp của tôi. Phải thật cẩn thận.

Ăn xong tôi mở khóa cửa nhà rồi quyết định đi ngủ chờ đến khi ba mẹ tôi về. Tôi trò chuyện với người bạn trong tâm trí của mình Ken-chan:

"Lỡ họ không về thì sao?"

"Đi ngủ đi, họ sẽ về sớm thôi, nghĩ tích cực lên."

Tôi cũng không biết nói gì, chỉ đành đồng ý với cậu ta.

Tối đánh thẳng một giấc tới tận 11h khuya bỏ qua cả bữa tối. Tôi chầm chậm, từng bước một đi xuống xem dưới nhà. Nhưng vẫn không có ai. Một không khí yên lặng không một bóng người. tôi đâu có khóa cửa đâu. Ít ra cũng phải có trộm vào nhà chứ.

Chiếc tivi treo tường, chiếc máy tính xách tay, hay cả những chiếc xe máy đang được cất giữ trong nhà tôi. Chúng vẫn còn nguyên. Mọi việc càng lúc càng đáng nghi.

Khoan đã, giờ kết luận vẫn còn quá sớm.

...

Đã ba ngày trôi qua rồi, bố mẹ tôi vẫn chưa về. Đồ ăn trong tủ lạnh cũng sắp hết rồi phải làm sao đây. Không còn tâm trạng để ôm hy vọng họ sẽ trở về nữa, cứ ngồi đây sớm muộn gì cũng sẽ chết.

Tôi tìm một trang phục thoải mái để vận động. Một bộ đồ bóng đá màu cam với sọc kẻ đen in số "17". Tại sao đó là số 17, vì đó là số mang lại xui xẻo cho tôi. Tôi ghét nó nên tôi đã in nó lên áo.

Tôi tìm kiếm thanh kiếm gỗ đặt ở đầu giường tôi, vào bếp lấy một con dao nhỏ. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi treo kiếm gỗ của mình ra sau lưng. Vũ khí chính là con dao trên tay tôi. Ngay lúc đấy tôi cảm thấy mình đã thành một chiến binh thực thụ, tôi lấy hết dũng khí để tiến đến cánh cửa rồi đẩy ra.

Sáng hôm đó tôi đã đi ra ngoài.

Đã bốn ngày trôi qua tôi mới bước chân ra khỏi căn nhà kia.

Vì nhà tôi ở trong một con hẻm nhỏ, muốn ra được đường chính tôi phải ra ngoài một con hẻm lớn hơn.

Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi con hẻm nhỏ ấy, thứ đem lại ấn tượng duy nhất cho tôi đó là mùi của xác chết. Nó tệ trên mức kinh khủng, một mùi không thể tưởng tượng nổi, không một từ nào có thể tả được nó.

Tôi run rẩy bước đi từng bước một. Phía hai bên xung quanh nhà toàn là nhà với nhà. Những ngôi nhà có to, có nhỏ, cứ thế nối tiếp nhau. Tiệm tạp hóa tôi hay đến đã đóng cửa rồi. Hay là nó bị vấn đề gì đó mới đóng cửa?

Còn khoảng một trăm mét nữa là ra khỏi con hẻm này rồi. khoan đã. Có thứ gì đó nấp ở cái hẻm nhỏ kia.

''Trẻ con ư?"

Tôi tự hỏi Không phải nó nhìn lạ hơn nhiều. Nó ló cái đầu ra khỏi cái hẻm đó, đôi mắt nó đang nhìn tôi. Khoan đã dù bản thân bị cận thế nhưng tôi vẫn thấy rõ nó

"Thật kinh khủng! Đôi mắt của nó... đôi mắt của nó không có tròng."

Đừng đùa vậy chứ. Đây là hoá trang à? Chả phải nó quá thật rồi sao?

Nó đưa cơ thể nó ra rồi. Một cơ thể với đầy vết đâm ngay bụng, nó nhìn vào tôi, một ánh nhìn vô hồn nhưng ẩn sâu trong đó là một sự chào đón không hề tốt chút nào.

Nó chủ động tiến đến tôi.

Tuy cơ thể nó gớm ghiếc, man rợ nhưng mắt tôi không thể không nhìn nó được, Tứ chi tôi hoàn toàn bị tê liệt bởi nỗi sợ từ trong chính bản năng cơ bản của con người, đó là gặp một kẻ săn mồi to hơn mình.

Người tôi run rẩy bần bật, trong tay tôi cầm vũ khí nhưng lúc đấy mọi thứ như tan biến, tôi không thể nào chạy, đánh, hay thậm chí là la lên một tiếng nhỏ. Cho đến khi nó đến gần ngay trước mặt tôi, hai con mắt gần như rơi ra, cái đầu hầu như là dị dạng, một bộ hàm lộ rõ cơn đói khát điên cuồng của một thứ gì đó như zombie.

Chỉ vỏn vẹn vài giây nhưng đối với tôi, đó như là địa ngục vĩnh hằng vậy, tôi không thể làm gì được, cơ thể tôi bất động như tê liệt vì nỗi sợ.

Nó đang tiến tới đây…

Bỗng chợt như một cái sấm chớp, tôi mới nắm rõ được tình hình và quay lưng và chạy hối hả, giờ đây không chỉ là nỗi sợ nữa, mà còn là sự hoảng loạn trong tâm trí tôi, đầu óc tôi như quay cuồng, tôi khó thở, chân tôi, tôi không biết đã thoát được thứ đó hay chưa nhưng tôi vẫn sẽ chạy.

Thật mỉa mai cho những chi tiết cảm xúc đấy, tôi bắt đầu quay lưng chạy được vài bước thì đã bị vấp ngã,

"Sao mình lại vô dụng đến thế chứ"

Tôi ngã xuống và thứ đó đã đâm vào bụng tôi…

Con dao mà tôi mang theo đã đâm vào bụng tôi.

“Arghhhhhhh!”

Tôi hét lên với nỗi đau thấu tận xương tuỷ.

Không thể đứng lên được nữa. Tôi quay mặt về phía con quái vật hình người đó. Trái tim tôi như muốn nổ tung, toàn cơ thể tôi run rẩy, sợ đến nổi tôi gần như đã quên đi vết thương do con dao gây ra.

Con quái vật đó ở ngay phía sau tôi nó, gần lắm. Tôi dùng hết sức lực cuối cùng của mình để hét lên:

"Cứu với… Cứu tôi vớiiii!"

Tôi nhìn con quái vật đó trong tuyệt vọng.

"Mình sẽ chết tại đây sao? Tất cả sẽ kết thúc sao? Haha... nếu mình bị nó cắn mình cũng sẽ trở nên như nó à? Kinh khủng thật. Giả sử mình gặp lại những người mình quen biết với bộ dạng đó thì…"

Tôi cười thầm tiếp tục nói

"Mà... dù sao thì giờ có chạy cũng chả thay đổi được gì. Mình vẫn sẽ mất máu đến chết bởi con dao đó thôi."

Tôi nhắm đôi mắt mình lại thì thầm bảo:

"Mình sẽ chết tại đây sao? Ngay lúc này? Ken... cứu tớ với!"

Con quái vật đó đã chạm tới chân tôi rồi, cảnh tượng này thật sự rất kinh khủng.Nó đưa mặt nó lên đến vai tôi, tôi không thể chịu nổi được nữa!

Mọi thứ xung quanh đang tối đi, mắt tôi đang nhắm dần lại. Và cứ thế, tôi đã ngất đi trong sự hoảng loạn tột cùng.

Chương 2: Một nền văn minh phút chốc sụp đổ.

Vậy ra đây là cách cuộc đời mình kết thúc? Thật nhạt nhẽo làm sao…

Cơ mà… cảm giác này lạ thật.

Mình đang chuyển động à?

Tôi khó khăn mở mắt, nhìn một cách đầy mơ hồ.

Mặt đất đang di chuyển à…?

Không phải… cảm giác này tựa như bản thân đang được ai đó vác đi vậy…

Một ai đó đã cứu mình…

Cơ thể không thể di chuyển được, thật khó để biết ai đó đã cứu mình đi. Cơn mệt mỏi lại kéo đến, tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Một lần nữa tôi lại mở mắt ra, lần này vẫn giống như trước đây, mọi thứ trông thật mơ hồ làm sao. Dường như có thứ gì đó đang chắn lấy tầm nhìn của tôi.

Một thứ gì đó tựa như… con người.

Cả bộ trang phục màu đen đó, phải chăng là cậu bé mà tôi đã thấy trong giấc mơ kia? Người đã giương cái ánh mắt đáng sợ kia với người đàn ông.

Quả thật lúc đó tôi không nhìn lầm! Khuôn mặt cậu ta giống hệt tôi, chỉ có điều, đôi mắt cậu ấy là màu đỏ thẫm.

Cậu dần tiến lại phía tôi, miệng cậu mỉm cười, một nụ cười hiền hậu, nó thật ấm áp. Cảm giác thật quen thuộc làm sao, cái nụ cười ấy…

Khoảng cách của cậu ta ngày càng gần tôi, đồng thời đưa cánh tay phải về phía trước. Chúng đang xòe ra, tựa như cậu ta đang muốn nắm lấy tay tôi. Dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy:

“Bây giờ đến lượt cậu, xin lỗi nhé!”

Ngay sau đó mọi thứ lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Bỗng nhiên một giọng nói của một kẻ nào đó phát ra trực tiếp trong đầu tôi:

“[Haku]”

Tôi giật mình mở to đôi mắt mình ra nhìn vào cảnh vật tối đen xung quanh.

Nơi này tựa như một căn nhà kho, nhưng lại chả có tí đồ vật nào cả.

“Mình vẫn còn sống sao” - Tôi ngạc nhiên nói.

Hiện tại tôi ngồi ở phía góc phòng, cơ thể tôi dựa vào một bức tường. Mặt sàn dường như vẫn còn rất sạch sẽ không có một vết bẩn.

Có người đã cứu mình sao? Nhưng mà quanh đây mình chả thấy ai cả.

Khoan đã... cảm giác này...

Tôi vội vã nhìn xuống phần bụng. Vết thương do con dao đâm khi trước đã hoàn toàn lành rồi, mình đang mơ sao?

Bỗng một giọng nói của ai đó phát lên trong đầu tôi:

"[Cuối cùng cũng tỉnh, mày đã ngất hơn hai ngày rồi đấy, Haku. Thật tình mày ngủ như “heo” vậy.]"

Giọng nói phát ra từ đâu vậy? Gì chứ? Không lẽ... trong đầu mình? Đùa chắc?

"[Đập đầu vào đá xong mất hết trí nhớ à? Ken đây. Tên ngốc.]"

Ken? Kamito Ken? Người bạn mình tưởng tượng ra sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Ahhhh…..

Chẳng lẽ… mình mắc chứng hoang tưởng nặng do gặp phải chuyện đáng sợ gì đó đến mức ám ảnh? Nhưng mà đến mức như vậy thì… Đau đầu thật, có lẽ nên để bản thân nghỉ ngơi một chút. Khoảng thời gian qua mình đã quá vất vã rồi.

Cứ thế là tôi nhẹ nhàng nhắm đôi mắt mình lại, thả lỏng cơ thể và thư giãn.

“[Nè lại định ngủ nữa à? Hay đói sắp chết rồi?]”

“...”

“[Nè mày biết gì không? Con người khi chết là sẽ không còn sống nữa đấy!]”

“...”

“[Nè…]”

"Có thôi ngay đi không!?"

"[Cuối cùng cũng trả lời tao à, tưởng mày “đi” luôn rồi chứ. Haha]"

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt rồi, cái người tự nhận mình là Ken thật sự tồn tại. Tôi không hề bị ảnh hưởng tâm lý do cú sốc từ con quái vật để lại. Chắc thế.

Hắn làm mình phát điên lên, thật là…

Khi tôi hỏi Ken tại sao lại có thể nói chuyện được thì cậu ta lại lặng mất tăm. Có lẽ cậu ta không muốn nói hoặc không thể nói. Tôi cũng không muốn làm khó cậu ta mà cho qua.

Tôi đơ mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa ra vào phía trước mắt mình và ngẫm nghĩ sự nhàm chán của thế giới ngoài kia trong khoảng thời gian hiện tại. Với dự đoán của tôi thì hiện tại là vào khoảng nửa đêm, vì mọi thứ xung quanh khá là yên tĩnh không có lấy một âm thanh xe cộ qua lại phía bên ngoài.

Hoặc có thể là do tôi tưởng tượng, bản thân sẽ không còn được nghe những âm thanh ấy nữa…

"[Sao không thử ra ngoài đi? ]"

Hắn đùa chắc, tôi đã suýt chút nữa là chết thế mà giờ đây lại bảo tôi đi ra phía ngoài, muốn tôi chết thật à?

“Xin lỗi nhé! Tôi còn bận chờ đợi người đã cứu tôi rồi. Không đi đâu.”

"[Sẽ không còn bất cứ ai quay lại tìm mày đâu. Từ bỏ đi.]"

Ý gì chứ...?

"[Nói vậy còn không hiểu sao? Họ mất mạng cả rồi.]"

Chờ đã...Ken đọc suy nghĩ của mình sao? Tại sao lại trả lời như thế? Nhưng nếu đó là sự thật thì cũng không có gì lạ, hắn ta ở trong cơ thể tôi mà. Đọc được suy nghĩ tôi là chuyện thường thôi. Nhưng sao hắn lại không nói chuyện đó chứ? Thật sự không thể hiểu nổi tên này mà.

Cơ mà… mất mạng cả rồi sao…

Tôi im lặng nhìn vào chiếc cửa ra vào đang đóng chặt kia.

Ken hết lần này đến lần khác bảo tôi ra ngoài kèm giọng nói đầy tự tin rằng bản thân tôi sẽ không bị giết.

Nhìn mặt hắn uy tín lắm chắc?

Nhưng đến cuối cùng bản thân tôi cũng chịu thua hắn.

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng đứng được tầm hai đến ba giây thì bỗng ngã xuống.

Tại sao chứ?

Tôi dùng tay mình chạm xuống sàn nhà.

Chờ đã… tôi...tôi không cảm nhận được. Không có bất kỳ cảm giác gì cả, tôi không cảm nhận được độ trơn láng của sàn nhà.

Lúc này tôi mới hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại thành ra thế này.

“[Nêu cảm xúc của mày khi mất đi xúc giác lẫn vị giác đi nào.]” - Ken khúc khích cười.

Hả!? Ý hắn là có hai giác quan cua mình đã mất đi sao? Con người có năm giác quan nhưng hiện giờ tôi chỉ còn mỗi ba thôi?

Vì lí do gì chứ?

"[Nếu mày đi ra ngoài, mày sẽ có câu trả lời thôi.]"

Theo lời Ken tôi đã cố đứng lên và té mất vài lần. Tốn mất năm phút tôi đã quen với cái tình hình này. Mặc dù vẫn còn hơi khó khăn nhưng cũng có thể run rẩy di chuyển từng chút một.

Tôi đẩy mạnh cửa vì nó đóng khá chặt, nhưng có vẻ như tôi dùng lực quá mạnh nên khi cánh cửa mở tôi đã ngã ra ngoài. Một mùi hôi thối bỗng bay mạnh vào mũi tôi đi thẳng lên tới tận não.

Tôi mở to đôi mắt của mình ra và chứng kiến những thứ khủng khiếp trước mắt.

Vô số con quái vật đó đang đi khắp nơi dưới lòng lẫn phía trên lề đường.

Không thể nào...

Đây là… xác sống sao?

Bọn chúng đều trông thật kinh khủng, con thì mặt dính đầy máu, con thì vẹo cả tay, chân, thậm chí là cổ. Thế nhưng chúng vẫn đang thản nhiên di chuyển.

Cơ mà… Tại sao bọn chúng lại không hề quan tâm đến tôi chứ, bọn zombie đó cứ thế mà đi ngang qua, từ con này đến con khác, không một con nào thèm ngó đến tôi.

Thế là thế nào chứ? Và hơn hết đây là đâu?

Tôi nhìn về phía nhà kho khi nãy tôi đã ở, nó tựa như một căn nhà nhỏ nằm trên lề đường.

Tôi đứng dậy, đi dọc theo con đường phía bên trái, những cánh cửa của những căn nhà quanh đây đã bị phá nát, có căn còn đổ sập xuống. Tôi có thể những vết máu vẫn còn đọng lại trên mặt đường, trên hàng rào, những cánh cửa…

Ở đây không còn một ai cả…

Vô tình tôi thấy một tiệm bán quần áo thời trang. Nhìn thấy trang phục hiện tại của mình mà tôi lại ước muốn có quần áo mới. Bộ trang phục của tôi đã bẩn và rách cả rồi, trong khi bản thân chả có một xu dính túi, hiện giờ tôi chẳng khác gì ăn xin nhỉ?

Thảm hại thật.

Tôi buồn bã cúi gầm mặt xuống đi ngang qua cửa tiệm.

Nếu đây là một giấc mơ, tôi mong nó sẽ kết thúc sớm.

Đang nghĩ linh tinh trong đầu thì bỗng nhiên tôi có một ý tưởng tuyệt vời.

Khoan đã, thời buổi tận thế bây giờ thì cần gì tiền chứ.

Tôi liền phóng nhanh vào cửa hàng lựa quần áo. Thật sự tôi muốn lấy tất cả nhưng lại không thể. Cửa hàng khá rộng, có đầy đủ quần áo cần thiết.

Tốn hơn một giờ để lựa quần áo và kết quả là tôi đã chọn cho mình một bộ đồ thể dục khá nhẹ, rất thoải mái vận động. Một chiếc áo thun, màu xám và chiếc quần thể dục dài đến chân màu đen.

Tôi đứng trước gương và nhìn bản thân mình. Thứ tôi nhìn đầu tiên không phải là bộ quần áo tôi đã thay, mà đó lại là đôi mắt của tôi. Nó đã biến đổi thành màu xanh lục, da tôi cũng trắng hơn mức bình thường.

"Không... không thể như thế. KHÔNG..."

Ra là vậy… hiểu rồi…

Mình cũng là một trong số bọn chúng, mình cũng đã trở thành một tên xác sống.

Tôi sụp đổ ngồi quỵ xuống.

"Thế là hết rồi. Hết thật rồi…"

Miệng tôi thì gượng cười, cảm giác đau đớn tột cùng, nó làm trái tim tôi nhức nhối không ngừng.

"Vậy ra mình cũng đã trở thành zombie."

Lúc đó thật sự chả có ai cứu mình cả, mình đã hoàn toàn bị con xác sống kia cắn mất rồi.

Tôi cứ thế ngồi chết lặn tại nơi đó.

Một lúc sau, tôi đứng dậy đi lên lầu thứ hai của cửa hàng quần áo ấy, ở đây dường như còn bán cả nước hoa. Nó khiến tôi cảm thấy khá tò mò nên tôi nhanh chóng lấy thử một chai trên gian hàng rồi xịt nó vào người.

Một mùi hương dịu tựa như hoa bỗng nhẹ nhàng bay vào mũi tôi, cảm giác thật dễ chịu.

Tôi cầm theo chai nước hoa ấy bước ra khỏi cửa hàng với một nụ cười rạng rỡ. Thế nhưng, chưa kịp vui bao nhiêu, bỗng một con xác sống bỗng lao vào từ điểm mù của tôi.

Cơ thể đột nhiên tự phản ứng mà lao người qua phía bên phải may mắn thoát khỏi đòn tấn công của con xác sống kia. Tôi ngã đập mạnh người xuống đất, nó cũng chả khá hơn. Chưa kịp suy nghĩ, một con xác sống khác lại ở ngay phía sau tôi chuẩn bị lao đến.

Tôi lộn một vòng về phía trước khiến nó bắt hụt rồi nhanh chóng đứng dậy chạy khỏi nơi đó.

Tại sao bọn xác sống kia đột nhiên lại trở mặt tấn công tôi?

Một tên bỗng chắn trước mặt, tôi cúi người xoay một vòng né đi vòng tay của nó. Một con khác từ phía bên hông bỗng lao lại đẩy ngã tôi, tôi lập tức đứng dậy, tránh được một đòn lao vào của tên xác sống khác.

Với một chút lo lắng, tôi bắt lấy một chiếc thùng rác to, để dọc chân thùng ra phía trước rồi xoay vài vòng. Từng con xác sống bị đẩy ngã xuống, thế nhưng chỉ vài giây, cái thùng rác ấy liền bị vỡ đi.

Tôi tặc lưỡi vội vã vào tư thế bật nhảy. Dường như thể chất của tôi đã thay đổi sau khi trở thành xác sống.

Tôi trong tức khắc đã ở độ cao hơn cả đầu bọn xác sống kia.

Tôi dùng chân, đạp mạnh vào đầu bọn chúng giữ thăng bằng rồi tiếp tục chạy.

Chẳng mấy chốc đã đến tên phía ngoài cùng của đám đông, thế nhưng tôi liền bị trượt chân ngã xuống phía bên dưới, ngay giữa bọn zombie.

Cố gắng giữ thăng bằng hết mức có thể, tôi lao mạnh về phía trước băng qua vòng vây.

Một hàm răng của chúng bỗng cắn mạnh vào vai tôi, thế mà tôi lại chẳng thấy đau chút nào.

Tôi mặc kệ, đẩy ngã nó khiến những tên phía trước cũng lần lượt ngã theo.

Tôi thoát khỏi đám đông, lao về con hẻm phía trước.

“Haha…”

Thật vô vọng. Bên trong cũng có xác sống, thế nhưng bản thân không thể quay đầu được nữa.

Tôi đẩy ngã từng tên phía trước, tiến sâu vào trong con hẻm, liên tục rẽ từ hướng này đến hướng khác để cắt đuôi chúng.

Và rồi…

Tôi đã đến đường cụt.

Tiếng chân của bọn zombie ngày một to lên trong khi bản thân chỉ có thể đơ mắt nhìn về phía trước.

Sau một cú tặc lưỡi, tôi nhìn về phía thùng rác của nhà bên cạnh, nhìn lên phía trên là một cái ban công nhỏ. Tôi tiên đến trèo lên chiếc thùng rác rồi dùng hết toàn bộ sức mạnh của đôi chân bật lên.

Tưởng chừng tay tôi có thể với lấy chiếc ban công vậy mà…

Cú bật đã vượt cao hơn cả nó ngang bằng với chiếc mái nhà.

Tôi vương cánh tay mình đến chiếc mái nhà ấy, cố gắng trèo lên rồi kiệt sức nằm ỳ trên đó liên tục thở gấp.

Tôi ló mặt xuống dưới chiếc thùng rác khi nãy, và thật bất ngờ làm sao, nó đã vỡ nát hoàn toàn.

Với sự kinh ngạc, tôi quay lại nhìn đôi chân mình, nó đã mềm nhũn ra. Phần xương bên trong dường như đã vỡ vụn hoàn toàn.

“Chân mình…”

Tôi ôm lấy chúng rồi la hét trong vô vọng. Một giọng cười bỗng phát ra trong đầu tôi. Ngoài hắn ra chứ không ai khác chỉ có hắn thôi, Kamito Ken.

Vỏn vẹn chỉ vài giây sau đó, đôi chân lập tức phục hồi lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Khả năng hồi phục quái vật gì vậy?”

Dựa vào khả năng ấy tôi nhảy từ một tòa nhà này sang tòa nhà khác tìm một chỗ cao nhất định. Đương nhiên tốn rất nhiều thời gian vì phải chờ chân mình phục hồi lại. Đến cuối cùng tôi đã có thể đứng được trên một tòa nhà cao khoảng chừng hai mươi mét.

Tôi đứng lên ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Có zombie già cũng có zombie trẻ, đàn ông cũng có mà phụ nữ cũng có. Chúng xuất hiện ở khắp nơi. Khung cảnh này như ngày hội vậy.

"[Sao mày lại so sánh đại dịch như ngày hội? Thành xác sống xong não mày cũng phát bệnh rồi à? ]"

Ahhh tôi muốn đấm hắn, thật sự tôi muốn đấm hắn.

Từ phía xa xăm tôi thấy một con zombie khá kỳ lạ. Kích cỡ nó to hơn mức bình thường. Khoảng tám hoặc chín mét đang đi từ từ trên con đường. Lỡ bị nó dẫm phải chắc tôi sẽ thật sự đi đầu thai mất.

Chơi đủ rồi, tôi muốn xuống. Nhưng khi hướng mắt nhìn xuống tôi lại khiến tôi thấy phát run. Nó quá cao, nhảy xuống tôi sẽ chết mất. Thôi thì tìm mấy căn nhà thấp hơn nhảy dần xuống vậy.

Tôi quay mặt lại chuẩn bị rời đi thì một tên xác sống khác không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đằng sau chuẩn bị vồ lấy tôi.

Nó ở đó từ lúc nào?!

Với sự sợ hãi, tôi lùi lại phía sau, chân phải bỗng đạp hụt vào không khí kéo cả cơ thể rơi xuống khỏi toà nhà cao tầng ấy.

Máu tôi cứ thế chảy lênh láng ra khỏi mặt đường, tay chân tôi hoàn toàn bị tê cứng. Đôi mắt tôi cứ thế mà mờ dần đi trong khi bọn xác sống cứ thế tiếp cận ngày một gần.

May mắn của mình chỉ tới đó thôi sao?

Chà… chúng vây kín xung quanh mình cả rồi…

Không thể cử động nổi.

Khó thở quá…

Cứ thế mà chết đi như thế này sao? Chết thêm một lần nữa…

*Đoàng*

Từ hướng mắt tôi, hàng loạt tia sáng bỗng bay xuyên qua, từng tên xác sống lần lượt ngã xuống trước mặt tôi. Với đôi mắt đầy kinh ngạc, tôi khó khăn mở đôi mắt của mình nhìn về hướng đó.

Mờ mờ từ trong đám đông hiện ra, đó là một người đàn ông với y phục quân đội. Ông mang theo một khẩu súng trường và đang từng bước đến chỗ tôi.

Chỉ tiếc là…

Người đàn ông ấy vẫn bị bọn xác sống vây kín mất rồi.

Chương 3: Sinh mạng nhỏ

Từng bước từng bọn xác sống cứ thể lần lượt ngã xuống, cơ thể ông chứa đầy những vết thương. Ông vẫn tiến đến tôi cùng với khẩu súng cầm trên tay. Đôi chân ông lê lết một cách đầy khó khăn, dương như nó đã bị thương rất nặng.

Sau khi nhắm mắt được một lúc, bọn xác sống xung quanh chẳng còn lấy một con cử động. Từng vũng máu từ chúng ngày một chảy ra và lan rộng khắp mặt đường.

Ông ta vác tôi lên vai rồi vòng về hướng mà ông ta đã xuất hiện.

Tôi vì mất nhiều máu nên đã ngất đi ngay sau đó.

Mình còn sống sao?

Tôi chậm rãi đôi mắt, tầm nhìn tôi trông khá mơ hồ. Phía trước mắt tôi là một ai đó đang đau đớn dựa người vào tường.

Bên cạnh ông ta cũng có một người khác đang nằm dưới mặt đất. Họ là con người sao? Có vẻ như mình còn sống đến giờ đều là nhờ vào họ.

Sau một khoảng thời gian ngắn, đôi mắt tôi có thể thấy rõ được mọi thứ trước mắt mình.

Quả thật có hai người, một người có đầy những vết thương ở da và cổ, mặc trang phục tựa như một quân nhân. Phía bên cạnh là một người đàn ông khác nằm bất động trên sàn nhà. Tôi nhìn thấy máu chảy lênh láng xuống phía bên dưới. Có vẻ như một trong hai người họ là zombie.

Tôi cố gắng cử động cơ thể đầy nặng nề của mình, từng chút một ngồi thẳng dậy, dựa vào bức tường phía sau lưng, cạnh tôi là một cánh cửa ra vào.

Có lẽ bản thân đang ở trong một căn nhà nào đó.

"..."

Đôi mắt của người đàn ông mặc y phục của quân đội đang rung rinh mở dần ra. Chắc ông ta đã nghe thấy tiếng động mà tôi tạo ra.

Ông mỉm cười một cách đau đớn nhìn vào tôi, miệng run run nói:

“Tỉnh rồi à nhóc zombie?”

Câu hỏi của ông ta làm tôi đơ người một lúc, một thứ gì đó trong lòng tôi bỗng nóng lên. Nó rạo rực tựa như lửa đốt. Nó tựa như…

Một cơn đói.

Không rõ vì lí do gì, tôi muốn lao đến và cắn xé lấy ông ta. Mùi hương toả ra từ ông tựa như một món ăn tuyệt phẩm trong nhà hàng năm sao. Tôi hoàn toàn bị kích thích bởi nó.

Cơ thể tôi dần mất kiểm soát, tôi chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến gần đến người đàn ông phía trước mắt mình. Một thứ gì đó có màu đỏ tựa như máu dần che phủ đi tầm nhìn tôi. Mọi thứ trước mắt đều dần chuyển sang màu đỏ kỳ lạ ấy.

Ông ta không cử động mà chỉ nằm yên đó chờ tôi tiến lại. Ông nhắm chặt đôi mắt mình mỉm cười chấp nhận số phận của mình.

Tay chân tôi run lên bần bật tựa như đã bị bỏ đói cả tháng, hướng mắt nhìn vào người trước mắt mà cứ nghĩ đó là một miếng thịt.

Có lẽ bản thân tôi đã hoàn toàn chìm vào dục vọng.

Đến một khoảng cách nhất định, cơ thể tôi lại càng rạo rực hơn trước mở to bộ hàm lao đến vị trí của người đàn ông ấy.

“[Người đó đã cứu mày đó. Muốn giết ngay sao? ]”

Giết…?

Tôi bỗng sững người lại, tầm nhìn tôi dần trở lại màu sắc bình thường, cơn đói cũng dịu đi trong sự ngỡ ngàng của bản thân.

Tôi nhìn xuống đôi tay mình chìm vào trầm ngâm.

(Nếu lúc đó Ken không lên tiếng có lẽ mình đã vồ lấy ông ta…)

Người đàn ông mở to mắt nhìn vào tôi với vẻ bất ngờ. Tôi cũng nhận ra điều đó, đến cả tôi cũng không thể tin được những gì vừa xảy ra.

Ông ta kinh ngạc hỏi tôi:

“Cậu không muốn giết ta sao?”

Tôi im lặng không trả lời, bởi tôi chẳng biết bản thân nên trả lời như thế nào cả. Dù cho tế bào não có hoạt động hết công suất đi nữa cũng không thể hiểu được.

Ông ta nhìn tôi mỉm cười bảo:

"Nè cậu nhóc zombie, liệu có mấy ai may mắn như cậu?"

May mắn? Ông ta đang muốn nói đến chuyện gì? - Trong lúc tôi đang đờ đẫn suy nghĩ về câu hỏi của ông ta, ông ta tiếp tục nói

"Ý ta cậu là một trường hợp lần đầu ta thấy đó, người vẫn giữ được ý thức khi trở thành zombie."

"..."

Ông ta cười nói với tôi:

"Cậu vẫn chưa nghĩ đến trường hợp này nhỉ? Phải rồi tên của cậu là gì, cậu bé?"

Tôi nhìn ông ta một lúc rồi ngập ngừng trả lời:

"Kamito… Kamito Haku"

"Kamito? họ của cậu trông lạ thật đấy!"

"Cảm ơn..."

"Ai khen cậu!"

"[Quê quá thằng bạn tôi]" - Ken đắc chí cười nói

"Đề nghị trật tự."

...

Thật là...

Tôi tiến tới ngồi kế ông ta, dựa vào bức tường rồi hướng mắt về phía cánh cửa. Tôi nhìn một lúc ông ta bảo tôi:

"Cậu không muốn hỏi tên ta à?"

"Biết tên của một kẻ sắp chết?"

Ông ta thắc mắc hỏi lại tôi

"Cậu có thật là một cậu nhóc không vậy? Nói ra những lời đó..."

Tôi nói gì sai sao? Chả ai lại muốn nhớ tên của một người sắp phải ra đi cả, người đó vốn dĩ mình còn chả quen biết nữa cơ mà. Tôi chìm vào những dòng suy nghĩ ấy. Ông ta thì nhìn tôi. Sau đó cũng quay mặt về hướng cửa. Ông thở dài một tiếng rồi kể cho tôi về bản thân ông ấy. Tôi cũng yên lặng lắng nghe.

Ông ấy là một người trong quân đội. Trong một lần làm nhiệm vụ cứu người dân tị nạn bởi đại dịch này, ông đã bị bọn zombie tấn công vào chân. Ông đã tự mình chặt cái chân đó đi để tránh vết thương lan ra những bộ phận khác và lắp một cái chân giả vào.

Giữa chừng tôi thầm nghĩ: (có vẻ như thứ lan ra đó là virus trong "truyền thuyết" nhỉ? )

Nhưng cùng vì chiếc chân giả khiến ông chậm chạp đi rất nhiều, đồng đội xem ông là gánh nặng và họ đã bỏ rơi ông tại nơi này. Thật sự tôi chẳng hiểu họ nghĩ gì nữa. Tại sao họ lại không mang ông ấy về căn cứ của họ để ông ấy nghỉ ngơi?

Họ không giết ông mà lại bỏ rơi ông giữa chặn đường. Ông đã rất chật vật mới tìm được một ngôi nhà nhỏ để ẩn náu, tiếc nơi này không có thức ăn, ông cũng không thể tự mình kiếm thức ăn nên đành chấp nhận mình sẽ chết ở đây. Nhưng ông không dám tự kết liễu đời mình.

Sau một ngày ngồi lại tại đây, ông bỗng nghe thấy tiếng động khá lớn bên ngoài, ông liền đi ra thì thấy tôi đang nằm bất động dưới lớp đất đá đã bị vỡ nát cùng với sự vây kín của bọn zombie. Ông đã dùng chỗ đạn còn lại của mình để cứu tôi và mang tôi vào trong căn nhà này. Cái xác nằm cạnh ông là của một tên xác sống đã đuổi theo ông.

Tôi yên lặng nhìn vào đống vết thương chi chít trên người ông liền tự trách bản thân mình. Ông bỗng nhận ra điều đó liền mỉm cười bảo tôi:

“Cậu đừng buồn, việc cứu cậu là do ta tự nguyện, cậu không có lỗi gì cả.”

Có một thứ chất lỏng gì đó pha trộn giữa màu vàng và xanh lục chảy ra từ vết thương của ông ấy, trông nó thật kinh khủng. Nó đang lan dần ra một cách đầy chậm rãi. Ông ta nhìn vào tôi trong khi tôi đang chăm chú quan sát vết thương của ông. Ông ta nhẹ nhàng nói với tôi

"Ta cứ nghĩ cậu thuộc kiểu người không quan tâm người khác chứ."

Tôi yếu ớt đáp lại ông ta một cách hờn dỗi:

"Sao ông lại nghĩ tôi là người như vậy chứ?"

Ông nhìn về phía cửa sổ bảo tôi:

"Điểm yếu của bọn zombie là đầu, cổ và phần tim. Nếu nhóc gây những đòn chí mạng vào những phần ta vừa nhắc chúng sẽ chết hoàn toàn. Dù sao thì chúng cũng chả khác với con người mấy.

Nhắc đến con người mới nhớ, ta có một lời khuyên cho nhóc. Khi gặp người khác, kể cả là người quen đi nữa cũng phải cảnh giác. Với cái thời buổi hạn hẹp lương thực như hiện giờ nhóc sẽ bị kẻ xấu lợi dụng đó. Kẻ thù của nhóc không phải chỉ mỗi bọn zombie thôi đâu."

Kẻ xấu? Phải rồi, đây không phải là phim ảnh. Chuyện đoàn kết để cùng nhau sinh tồn là chuyện không dễ gặp. Thay vào đó họ sẽ cướp bóc lẫn nhau để sinh tồn như cách đồng đội đã bỏ rơi ông ấy tại nơi này.

Ông ta bỗng nghiêng người, chầm chậm lấy con dao găm bên túi kia của ông đưa cho tôi. Con dao không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, nó có đôi chút nặng. Lưỡi nó khá bén, tôi dám chắc chỉ cần chạm nhẹ vào là đủ đứt tay. Tôi nhìn chăm chú vào con dao trên tay mình. Thật sự trước giờ tôi chỉ biết mỗi vung kiếm và cũng chỉ tập vung kiếm nên việc sử dụng con dao này khiến tôi có đôi chút cảm thấy lạ.

Nói thì nói vậy chứ kỹ thuật dùng kiếm của tôi cũng chả khác gì tay mơ mấy.

Ông ta tiếp tục nhìn vào tôi cười, tôi cũng quay mặt lại nhìn ông ta, khuôn mặt của ông ta khiến tôi phải mở to mắt vì ngạc nhiên. Những đường gân bỗng nổi gắp mặt ông, cả phần cổ, cánh tay. Nó nổi lên rất nhiều, ông ta có cảm thấy đau không? Có cảm thấy không ổn không? Sao ông lại cười? Ông ta chậm rãi nói với tôi, tôi biết đây sẽ là những lời cuối cùng của ông ấy nên đã cố gắng đưa tai lên nghe:

"Lần sau nếu có thấy ai tên là Ririn, hãy...hãy tin con bé nhé, nó là người rất tốt đó!"

Dường như giọng ông ấy đang nhỏ dần đi.

Ông đưa mắt nhìn tôi, còn tôi thì ngồi dậy đứng phía trước ông. Tôi cúi xuống nhìn vào dáng vẻ của một người đàn ông đang kìm nén cơn đau dằn xé cả cơ thể. Tôi mặc kệ nó mỉm cười chỉ tay lên ngực mình nhẹ nhàng bảo:

"Cháu là Haku, Haku Kamito. Cảm ơn vì tất cả, rất vui được gặp ông."

Ông phì cười đáp lại tôi:

"Bây giờ mới chịu cười với ta à? Hơi trễ đó nhóc. Ta là Kazumi, cậu có thể quên cái tên này đi cũng được. ta không trách đâu. Phải rồi… sống tốt nhé nhóc zombie."

Ông im lặng một lúc rồi cử động cơ thể mình, dùng chút sức lực cuối cùng của mình để làm điều gì đó, vẻ mặt ông hiện lên rõ vẻ khó chịu, đau đớn tột độ.

Ông ta đưa cánh tay phải của mình vươn tới tôi... không phải. Hướng đó là hướng của chiếc cửa ra vào ngay vị trí phía sau tôi đang đứng, chính vì lẽ đó tôi mỉm cười đi ra phía ngoài căn nhà, lưng tựa vào bức tường đưa mắt lên nhìn bầu trời xanh ngát kia.

*Đoàng*

Một tiếng động lớn bỗng phát ra từ phía trong căn nhà, tôi nhanh vội vã chạy vào thì chứng kiến cảnh tượng một người lính trung niên mặc y phục quân đội đã khép chặt đôi mắt lại với nụ cười trên môi cùng cây súng lục phía bên tay đã mất sức lực mà thả rơi xuống.

Nụ cười ấy thật nhẹ nhàng, tựa như ông vừa được giải thoát khỏi chốn địa ngục. Nhưng tôi khá chắc rằng ông ấy đã phải ra đi trong sự tiếc nuối và dằn vặt không tả nỗi.

Đây quả thật là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhỉ?

Tôi rút con dao mà ông ấy đã tặng cho tôi nở một cười nhẹ nhàng nhìn vào nó.

Thứ này, cháu sẽ sử dụng thật tốt nó.

"Ngủ ngon nhé, chú Kazumi."

~ ~ ~

Tại một khu vườn, nơi tràn ngập những bông hoa đầy sắc màu trải dài tận chân trời. Người đàn ông tên Kazumi kia đang đứng giữa những bông hoa xinh đẹp, đôi mắt ông ấy mở to ra không khỏi kinh ngạc trước khung cảnh trước mắt. Cái chân bị thương kia giờ đây đã hoàn toàn hồi phục. Mọi thứ trước mắt ông tựa như một giấc mơ.

*Dưới góc nhìn của Kazumi

Mình đang ở đâu đây? Những bông hoa này... nó giống như của vợ mình trồng. Tại sao chúng lại ở đây?

"Nè anh định đứng đó đến bao giờ thế?"

Giọng nói của một người phụ nữ. Tôi biết giọng nói này... Tako...

Tôi quay mặt lại nhìn nơi phát ra giọng nói đó. Phải, vợ tôi đứng ở phía sau tôi. Tay cô ấy bồng Shinji - con của chúng tôi. Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng bảo:

"Cùng về nhé! Về lại ngôi nhà của chúng ta."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play