Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi

Chương 1: Trở về sau khi sinh con cho thần

Linh Lan lảo đảo mở mắt ra thì thấy bản thân đang đứng giữa đường phố sầm uất, lúc này cô mặc một chiếc váy màu đỏ bó sát người để lộ ra đường cong tuyệt mỹ, ngực to, eo nhỏ, mông cong, cộng thêm gương mặt xinh đẹp không tì vết đã khiến cô hoàn toàn trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của đám đông.

Đàn ông đi ngang qua đều ngoái đầu lại nhìn Linh Lan mặc kệ bạn gái đang ở bên cạnh, thậm chí có người còn định nhào tới làm quen với cô nhưng không dám, bởi lẽ cô tỏa sáng giống như một nữ thần vừa quyến rũ vừa thuần khiết khiến họ chỉ muốn tôn thờ.

- Hừ, toàn thân đều là silicon thì đẹp cũng có ích gì đâu?

Một giọng nữ vang lên bên tai khiến Linh Lan nhìn qua, cô ấy không hề giảm âm lượng giọng nói mà cố tình lớn tiếng để cô nghe được.

Trong mắt Linh Lan hiện lên sự hoang mang, hỏi:

- Cô thấy tôi đẹp thật sao?

Cô gái kia còn tưởng Linh Lan sẽ mắng lại mình, nhưng nghe cô hỏi xong cô ấy lại ngớ người.

- Cô có gương không? Cho tôi mượn đi.

Vừa nói Linh Lan vừa tiến lại gần cô gái kia, phụ nữ hay ganh ghét so bì nhau, nhưng cũng dễ dàng bị thu hút bởi sắc đẹp cùng phái cho nên ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ấy đã thật sự lấy gương ra cho cô mượn.

Cầm gương trên tay, Linh Lan ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến mức không có thật của mình, vậy là thần Rabanut thật sự đã thực hiện đúng lời hứa rằng ngài ấy sẽ thả cô về thế giới ban đầu sau khi cô sinh cho ngài ấy hai đứa con rồi.

Linh Lan vốn chỉ là một cô gái bình thường nếu không muốn nói là tầm thường, nhan sắc không có, học vấn nghề nghiệp cũng không, vừa tốt nghiệp cấp ba thì lập tức gả cho cháu trai trưởng của một gia tộc lâu đời, nguyên nhân là bởi vì lúc còn trẻ cha cô đã cứu mạng người cầm quyền gia tộc đó.

Ngày vui chưa được bao lâu, hai năm kết hôn là hai năm Linh Lan sống trong đau khổ dưới sự khinh thường của chồng và gia đình chồng, cô vì cha mẹ và em trai đang tuổi ăn học nên cố cắn răng chịu đựng, thật không ngờ mối tình đầu của chồng cô lại về nước và rồi hai người ngang nhiên ân ái trước mặt cô, nếu không phải ông nội còn sống nhất quyết phản đối thì cô đã sớm bị tống ra đường rồi.

Nhịn nhục là thế nhưng thật không ngờ một ngày nọ cô bị người ta bắt cóc rồi đẩy xuống biển, không cần nghĩ cũng biết ai là kẻ chủ mưu, chỉ cần một ngày cô còn sống thì người phụ nữ kia vĩnh viễn vẫn là tình nhân, vậy nên cô đương nhiên phải chết.

Tuy nhiên sau đó cô không chết mà đến thế giới của những người có cánh, họ giống như thiên thần trong phim ảnh hay chiếu và cô trở thành tì nữ cho vị thần tối cao Rabanut.

Sống tại thiên đàng hơn mười năm, Linh Lan được ban cho rất nhiều thứ, từ nhan sắc xinh đẹp cho đến trí tuệ vượt trội, nhưng rồi biến cố xảy ra khi cô mang thai đứa con của thần.

Nói đúng hơn Linh Lan đã bị ép trở thành công cụ phát dục cho Rabanut trong suốt mười năm, tình nhân của ngài ấy rất nhiều nhưng mấy trăm năm cũng không ai sinh được con cho ngài ấy, vậy mà cô lại có khả năng đó, không chỉ một mà hai đứa.

Sinh xong, ngài ấy lập tức tống cổ cô trở về thế giới nhân loại. Cũng đúng thôi, làm sao một vị thần tối cao có thể để nhân loại thấp kém làm mẹ của các con ngài ấy được chứ?

Linh Lan ngước mắt nhìn lên bầu trời, nước mắt rơi xuống.

- Này cô kia, cô không sao đấy chứ? - Cô gái khẽ lay Linh Lan.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, cô gái bèn kéo Linh Lan vào một góc vắng người và hỏi:

- Có phải cô bị bắt cóc vừa trốn ra được hay không? Tôi đưa cô đến đồn công an báo án nhé.

Linh Lan lắc đầu, nước mắt vẫn đọng trên gò má, cô hỏi:

- Hôm nay là ngày mấy?

Cô gái nghi ngờ đáp:

- 24 tháng 12 năm 2022.

Linh Lan ngẩn người, lúc cô bị ném xác xuống biển và được đưa đến thiên đàng là năm 2021, vậy ra mười năm sống ở thiên đàng chỉ bằng một năm ở thế giới nhân loại thôi sao?

Cô gái thấy cảm xúc của Linh Lan càng lúc càng tệ thì đưa danh thiếp của mình cho cô rồi nói:

- Tôi tên Kiều Ly, đây là danh thiếp của tôi, nếu cảm thấy không ổn thì gọi cho tôi.

Linh Lan nhận lấy tờ danh thiếp, lúc này chuông điện thoại của Kiều Ly vang lên, cô ấy vừa cúi đầu nhìn vào điện thoại rồi ngẩng đầu lên thì đã không thấy người vừa nói chuyện với mình đâu nữa.

Bên này, Linh Lan dùng một chút phép thuật còn sót lại khi học ở thiên đàng dịch chuyển đến một con phố khác ít tấp nập hơn, sau đó lấy một viên đá sáng lấp lánh từ trong nhẫn không gian ra và đi vào một cửa hàng đá quý gần đó.

Chiếc nhẫn không gian này là quà do vị thần tối cao Rabanut của thiên đàng tặng khi cô khiến ngài ấy thỏa mãn sau cuộc hoan ái, bên trong đầy ấp đá quý vàng bạc đủ để cô sống một cuộc sống giàu sang ở thế giới nhân loại, cô định bán trước một viên rồi mang tiền về quê trang trải cuộc sống cho cha mẹ và em trai của mình.

Dù trong lòng cô rất nhớ mong hai đứa con vừa chào đời của mình, nhưng cô biết bản thân không đấu lại Rabanut, nếu vậy thì cứ sống cho tốt ở thế giới này đi.

Một viên đá quý thô đổi được hơn một trăm triệu, Linh Lan mang theo sự chờ mong đón xe về quê, cứ ngỡ khi cả nhà gặp nhau sẽ là cảnh tượng vui mừng, nào ngờ thứ đập vào mắt cô lại là vải tang trắng xóa.

Linh Lan hốt hoảng chạy vào nhà thì thấy di ảnh của cha cô đang đặt ở giữa bàn thờ.

- Ch… chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?

Linh Lan run rẩy hét lên, sau đó chân cô mềm nhũn rồi ngã khuỵu xuống đất, bà Hương và Chí Hòa nghe tiếng vội vàng chạy ra, thấy cô té xỉu bèn đỡ cô dậy, bà Hương hỏi:

- Cô ơi cô có sao không?

Linh Lan ngẩng đầu lên, nước mắt rơi như mưa, cô vịn lấy cánh tay của bà Hương mà nức nở:

- Ba sao vậy mẹ? Ba đâu rồi, sao ba chưa chết mà mẹ lại đặt hình của ba lên bàn thờ?

Cô không tin cha mình lại chết, rõ ràng trước khi cô rơi xuống biển đã về thăm nhà một lần, lúc đó cha cô vẫn khỏe mạnh mà, có lẽ đây chỉ là sự nhầm lẫn nào đó thôi.

Bà Hương và Chí Hòa hoang mang nhìn nhau, họ không hiểu tại sao một cô gái xinh đẹp lại chạy vào nhà mình khóc lóc thảm thiết như thế, nếu cô là kẻ lừa đảo thì chẳng phải đã tìm nhầm nhà rồi sao? Nhà họ còn gì nữa đâu mà lừa.

- Chị gì ơi, chị tìm nhầm nhà rồi. - Chí Hòa nhẹ giọng nói.

Gương mặt của chị gái này quá đẹp khiến cậu không khỏi hạ thấp giọng tránh khiến cô ngượng ngùng.

Linh Lan túm lấy tay của Chí Hòa gấp gáp nói:

- Là chị đây mà, chị là Linh…

- Chị là bạn của chị em hả?

Chí Hòa cắt ngang lời Linh Lan định nói, cô sờ lên gương mặt mình thì nhận ra bản thân đã không còn là cô gái xấu xí béo mập của trước kia nữa, vì thế cô vội gật đầu nói:

- Đúng đúng, em mau nói cho chị biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi.

Lúc này đột nhiên sắc mặt của Chí Hòa trở nên dữ tợn, cậu ta nghiến răng nói:

- Là do cái nhà độc ác kia gây ra. Chị hai của em suốt gần một năm không liên lạc về nhà, ba em thấy lo bèn cùng em đến thủ đô tìm chị hai, nào ngờ họ nói thẳng chị hai bỏ đi rồi, ba không tin, nghĩ họ đã làm gì chị ấy nên nhất quyết ở lại tìm cho bằng được, sau đó ba và em bị xã hội đen vây đánh, ba bị thương nặng lắm, nhà không có tiền chữa trị nên đã mất cách đây một tháng rồi hu hu…

Nói tới đây Chí Hòa khóc nấc lên, Linh Lan cũng cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn hận.

- Khốn nạn!

Chắc chắn là vì gia đình muốn giấu chuyện đã quăng xác cô xuống biển nên mới thuê xã hội đen đánh cha và em trai của cô.

Thật độc ác! Tại sao họ lại có thể xuống tay với ân nhân của mình chứ?

Rầm rầm rầm!

- Tụi bây vào đập nát cái nhà này cho tao!

Chương 2: Thù mới hận cũ

Đột nhiên ngoài cổng vang lên tiếng la hét của một người đàn ông, tiếp theo đó một nhóm người phá cổng rào xông vào trong sân, họ đập chỗ này phá chỗ kia, hoàn toàn không coi pháp luật ra gì.

Bà Hương chạy ra ngăn lại:

- Các người làm gì vậy? Chú Tài, sao chú lại đến phá nhà tôi?

Người đàn ông tên Tài mặc áo phanh ngực để lộ ra hình xăm rồng phượng rất lớn, ông ta nhếch mép cười nói:

- Thiếu nợ không có tiền trả thì tao dọn nhà hộ chúng mày.

Bà Hương hớt hải nói:

- Chẳng phải chú đã cho chúng tôi khất đến tháng sau sao? Sao hôm nay lại đến đòi?

Ông Tài trợn mắt đáp:

- Tao muốn đòi giờ nào là quyền của tao, nếu bây giờ mày không trả tiền thì tao không chỉ đập nhà mày đâu, tao còn bán thằng con của mày đi gán nợ nữa đấy.

Nói xong ông ta hất cằm về phía đám đàn em, chúng lập tức xông vào nhà lôi Chí Hòa ra sân, bà Hương vội kéo con trai ra sau lưng run rẩy cầu xin:

- Chú Tài ơi thằng bé còn nhỏ, xin chú đừng bắt nó, tôi… tôi sẽ bán nhà trả nợ cho chú mà.

- Hừ, bớt nhiều lời, tao thấy con trai mày đẹp đó, bán cho mấy ông nhà giàu chắc được nhiều tiền đây ha ha…

Giọng cười nham nhở của ông Tài khiến hai mẹ con bà Hương rơi vào tuyệt vọng, họ ôm lấy nhau không ngừng run rẩy, cảnh tượng đau lòng này không thể khiến đám sói đói kia chịu buông tha cho họ.

- Họ thiếu nợ các người bao nhiêu tôi sẽ trả.

Đúng lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của tất cả người ngoài sân.

Linh Lan chạy tới chỗ hai mẹ con bà Hương đỡ họ dậy rồi trừng mắt với ông Tài, bà Hương vốn bảo cô đừng ra ngoài nhưng sao cô có thể trơ mắt nhìn mẹ và em trai của mình chịu nhục mà ngồi yên được chứ?

- Đẹp… đẹp quá… người đẹp ơi đi theo anh không? Nếu em chịu theo anh, anh sẽ xóa nợ cho gia đình bà ta.

Ông Tài vừa nhìn thấy Linh Lan xuất hiện thì tâm trí lập tức bị cô thâu tóm, ông ta hoàn toàn say mê trước vẻ đẹp của cô.

Mắt thấy ông ta sắp giơ tay chạm vào Linh Lan, Chí Hòa lớn gan kéo cô ra sau lưng mình che chở, mặc dù rất sợ nhưng cậu không thể để chị xinh đẹp bị ông ta quấy rối.

- Thằng nhãi ranh, mày…

- Ông dám đánh nó tôi sẽ không để yên cho ông đâu.

Ông Tài định giơ tay tát vào mặt Chí Hòa thì bị Linh Lan uy hiếp, ông ta nheo mắt nhìn Linh Lan, trong lòng thầm nghĩ cô xinh đẹp như vậy nói không chừng là tình nhân của ông lớn nào đó, chi bằng ông ta cứ nhịn nhục trước để xem tình hình đã, biết đâu lại ôm được người đẹp về nhà chơi đùa.

- Cô em muốn trả nợ cho nhà này sao? Được thôi, tiền gốc ba mươi triệu, tiền lãi nửa năm thêm bảy mươi triệu tổng cộng một trăm triệu, đưa hết một lần không hẹn kỳ sau.

- Cái gì?

Bà Hương hét lên.

- Rõ ràng ban đầu ông nói cả gốc lẫn lãi chỉ năm mươi triệu mà, tại sao bây giờ lên tới cả trăm triệu rồi? Nhiều như vậy làm sao chúng tôi trả nổi…

Bà Hương khuỵu xuống đất gào khóc, cả nhà bà ăn ở hiền lành tại sao lại gặp toàn người xấu thế này chứ?

Linh Lan nhìn vẻ mặt đắc ý của ông Tài mà trong lòng chỉ muốn giết chết ông ta thôi, cô mở miệng:

- Tôi sẽ đưa cho ông một trăm triệu, nhưng tôi muốn biết có phải người nhà họ Trần kêu ông lật kèo làm khó nhà này hay không?

Ông Tài không giấu giếm mà thản nhiên thừa nhận:

- Không biết họ là ai, chỉ biết là người rất giàu, chậc, ai kêu chúng mày nghèo mà đòi gả con sang làm gì?

Linh Lan siết chặt nắm đấm, nhà họ Trần thật sự muốn dồn cả nhà cô vào chỗ chết để xóa đi vết bẩn tanh tưởi của mình sao?

Ba năm làm dâu cô tự nhận mình chưa từng thẹn với nhà chồng, thật không ngờ lại nhận về trái đắng như thế này, cô vốn định sau khi từ thiên đàng trở về sẽ không còn dính dáng gì với chồng cũ, nhưng cái chết của cha, sự khốn đốn của mẹ và em trai đã không cho phép cô tiếp tục nhân nhượng nữa.

Trần Bảo Quốc, Lâm Á Hân, tôi sẽ không để các người sống yên trên nỗi đau của gia đình tôi!

Sau khi đưa tiền cho ông Tài và xé giấy nợ, ba mẹ con Linh Lan dìu dắt nhau vào nhà, cô rưng rưng nước mắt thắp cho cha một nén nhang rồi quay sang nói với bà Hương:

- Mẹ… dì à, hay là dì với em trai dọn đến thủ đô sống với con đi, lúc trước con và Lan chơi thân như chị em, bây giờ cô ấy mất tích, con cũng nên thay cô ấy chăm sóc hai người.

Bây giờ cô đã lên kế hoạch trả thù gia đình nhà chồng cũ nên tạm thời không nói cho bà Hương biết cô chính là con gái của bà, huống hồ cô cũng không thể giải thích tại sao gương mặt của mình lại thay đổi.

Mà bà Hương nghe Linh Lan nói xong lại do dự, thấy thế cô bèn nói:

- Nhóc Hòa đang tuổi đi học, nếu được học ở thủ đô tương lai của em ấy cũng rộng mở hơn.

Tương lai của Chí Hòa đúng là nỗi lo của bà, hơn nữa cô cũng giúp mẹ con bà trả nợ rồi, nếu từ chối thì thật không phải phép.

- Vậy để dì rao bán mảnh đất này rồi đưa tiền cho con…

- Không cần đâu ạ, con sẽ thay Lan chăm sóc hai người, dì cứ coi con như con ruột là được.

Linh Lan biết bà Hương không muốn mắc nợ ai, nhưng cô là con gái của bà, không phải người ngoài.

Chí Hòa ngồi cạnh nghe hai người nói chuyện mà cảm thấy bản thân rất vô dụng, cậu lén lút nhìn Linh Lan sau đó lại đỏ mặt cúi đầu, trong lòng thầm quyết tâm sẽ thành tài để bảo vệ và chăm sóc chị xinh đẹp.

Sau khi thuyết phục bà Hương xong, Linh Lan lại lấy ra hai viên đá quý đem bán rồi mua một căn nhà ở thủ đô và đi làm một thân phận giả cho bản thân.

Hiện giờ cô không phải Đỗ Linh Lan yếu đuối nhút nhát mà là Phạm Linh Lan mang đầy nỗi căm hờn, việc cô nên làm lúc này chính là lập kế hoạch khiến cả gia đình chồng cũ và ả tình đầu kia phải khốn khổ.

Linh Lan nhìn xuống màn hình điện thoại, bên trên là thông tin của Nguyễn Đình Nam, chủ tịch tập đoàn Wingroup, đồng thời cũng là… bạn trai cũ của Lâm Á Hân.

Nghe nói ba tháng sau khi cô mất tích thì Trần Bảo Quốc - chồng cũ của cô đã đơn phương ly hôn và làm đám cưới với mối tình đầu là Lâm Á Hân, nhưng cô biết rõ cô ta không thể quên được bản trai cũ, mà trùng hợp Nguyễn Đình nam lại là đối thủ một mất một còn với Trần Quốc Bảo.

Mười năm sống ở thiên đàng và làm tình nhân của vị thần tối cao Rabanut, thứ cô học thuần thục nhất chính là cách quyến rũ đàn ông khiến họ si mê cô như điếu đổ, thật không biết lúc người đàn ông mà Lâm Á Hân yêu quay sang say đắm cô thì cô ta sẽ điên loạn đến mức nào đây?

Lúc này Linh Lan đang đi lang thang trên một bờ kè, sau đó cô dừng chân gác tay lên lan can rồi nhìn ra bóng đêm vô tận bao phủ cả dòng sông, gió lạnh thổi vào mặt khiến cô vô thức rùng mình.

- Này cô, sao cô lại đứng ở đó? Gió lớn lắm cần thận bị cảm đấy.

Đột nhiên một giọng nam non nớt vang lên, Linh Lan quay lại nhìn thì phát hiện là người mình quen.

Chàng trai trẻ tuổi kia chạy tới khoác áo khoác của mình lên người Linh Lan, sau đó nói:

- Đã khuya rồi, sao cô còn…

Đang nói nửa chừng, chàng trai bỗng khựng lại, cậu ta ngơ ngác nhìn Linh Lan không chớp mắt, từ trước đến giờ cậu ta chưa từng gặp ai đẹp như cô cả.

- Cô là thiên thần sao? - Chàng trai lẩm bẩm.

Linh Lan khẽ mỉm cười, cô giơ tay ra nắm lấy cằm của chàng trai, trong lòng thầm nghĩ, bắt được cậu rồi, em chồng à.

Chương 3: Ngủ lại nhà em chồng

Chàng trai này tên Bảo Lâm, em trai của chồng cũ Linh Lan, nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng vô thức nhớ đến những gì cậu ta đã làm với cô.

Khi cô còn làm dâu nhà chồng, chính cậu ta thường xuyên lôi ngoại hình của cô ra bắt nạt chế giễu, nào là bà già béo mập, nào là con mụ ngu ngốc… Đủ mọi lời xúc phạm nặng nề, điều mà một người em chồng không nên làm với chị dâu của mình.

Thậm chí nhiều lần cậu ta còn cố ý xô ngã cô xuống đất sau đó giội nước lên người cô khiến cô vô cùng nhếch nhác, ấy vậy mà người sau cùng bị mẹ chồng và chồng mắng chửi lại là người bị hại như cô.

Đối với Bảo Lâm, Linh Lan không hề có chút hảo cảm nào, lần này trở về, cậu ta cũng là kẻ nằm trong danh sách trả thù của cô, bởi vì khi chồng cô và mối tình đầu qua lại với nhau, chính cậu ta là kẻ công khai ủng hộ họ đầu tiên, không chỉ vậy, cậu ta còn định bày kế quăng cô vào nhà chứa để anh trai của cậu ta có thể thoải mái cưới tình nhân về nhà.

Cậu ta đã độc ác như thế thì đừng trách cô ra tay tàn nhẫn. Và bây giờ, có vẻ cậu ta đang si mê cô thì phải.

Lúc này ngón tay của Linh Lan vẫn còn đặt trên cằm của Bảo Lâm, cậu ta sớm đã thẹn thùng đỏ mặt, bèn lắp bắp hỏi:

- Cô… cô gì đó ơi.

Linh Lan thu hồi dòng suy nghĩ rồi rút ngón tay lại, có thể thấy trên mặt Bảo Lâm hiện rất rõ vẻ tiếc nuối, cô cười nhạt rồi nói:

- Vừa rồi tôi trông cậu rất quen mặt, còn tưởng là người mình từng biết nữa chứ.

Bảo Lâm vội xua tay:

- Không… không sao đâu, nhưng có lẽ cô và tôi không quen biết nhau đâu, nếu đã từng quen một người xinh đẹp như cô, tôi tuyệt đối không bao giờ quên.

- Vậy sao? Không quen thì tốt.

Nói xong Linh Lan trả áo khoác lại cho Bảo Lâm rồi xoay người rời đi, cậu ta vội vàng đuổi theo rồi hỏi:

- Cô đi đâu, trời tối phụ nữ ở bên ngoài một mình nguy hiểm lắm, tôi đưa cô đi.

Linh Lan vẫn sải bước về phía trước, đáp:

- Không cần đâu.

Bảo Lâm thấy Linh Lan lạnh nhạt với mình cũng không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục đi theo hỏi han:

- Vậy cô cần tôi giúp gì không?

Linh Lan khựng lại, sau đó quay sang nhìn Bảo Lâm rồi nói:

- Tôi cần tiền, cậu đưa tiền cho tôi đi.

Không phải hỏi mượn, càng không phải xin mà là đòi thẳng, giọng điệu đòi tiền ngang ngược của cô khiến Bảo Lâm lúng túng trong giây lát.

Linh Lan xoay người tiếp tục bước về phía trước, Bảo Lâm hoàn hồn đuổi theo, vừa đi cậu ta vừa móc trong ví của mình ra một xấp tiền rồi đưa cho cô.

- Tôi chỉ có năm triệu tiền mặt thôi, cô đợi tôi một lát, gần đây có cây ATM, tôi sẽ rút thêm cho cô.

Linh Lan đứng lại, Bảo Lâm thở hắt ra, thật không ngờ thể lực của cậu ta lại thua xa cô như vậy, trông cô chẳng hề hấn gì mà cậu ta đã thở không ra hơi rồi.

- Nếu cậu không mau rút tiền đưa cho tôi, tôi sẽ đi thật đó.

Bảo Lâm nghe vậy bèn co chân chạy một mạch tới chỗ rút tiền, sau đó quay lại đưa cho Linh Lan hai mươi triệu, đây là toàn bộ tiền tiêu vặt tuần này của cậu ta.

Linh Lan không khách sáo mà nhận lấy, sau đó đón một chiếc taxi, đang định rời đi thì Bảo Lâm kéo tay cô lại, hỏi:

- Cô đi đâu vậy? Chẳng phải tôi đã đưa tiền cho cô rồi sao?

Linh Lan nhíu mày gỡ tay cậu ta ra, nói:

- Chẳng lẽ cậu muốn tôi ngủ với cậu để trừ nợ à?

Bảo Lâm nghe vậy mặt và tai lập tức đỏ lên, cậu ta lắp bắp nói:

- Không… tôi.. tôi chỉ muốn biết cô ở đâu, làm sao để liên hệ với cô thôi.

Linh Lan cụp mắt nhìn xuống đất một lúc rồi đáp:

- Tôi tạm thời chưa có điện thoại, tôi định đi thuê nhà, sau khi ổn định rồi tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho cậu.

Bảo Lâm vừa nghe Linh Lan không có chỗ ở thì lập tức trợn to mắt ngạc nhiên, làm sao mà một người phụ nữ xinh đẹp lại lang thang ngoài đường và không có nhà để về kia chứ? Chẳng lẽ cô vừa thoát khỏi tay bọn buôn người nào đó?

Nghĩ vậy, Bảo Lâm không nói không rằng nắm lấy tay cô và kéo cô đi về phía xe của mình, sau khi nhét cô vào trong xe, cậu ta nói:

- Cô không phải sợ, bây giờ tôi đưa cô đến chỗ an toàn.

Nói xong không đợi Linh Lan phản ứng, cậu ta đã vòng ra sau xe và ngồi vào ghế bên cạnh cô.

- Đưa tôi đến nhà thuê gần trường của tôi đi.

Bảo Lâm nói với tài xế nhà mình.

Bác tài xế nhìn Linh Lan qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm nghĩ sao cậu út lại quen được một cô gái xinh đẹp như vậy, cách ăn mặc của cô cũng quá gợi cảm rồi, nói không chừng cô đang lừa gạt cậu út để hút máu cậu ta. Không được, ông ấy phải về báo lại cho bà chủ biết mới được.

Xe lăn bánh, không bao lâu sau đã đến khu chung cư của Bảo Lâm, vì để thuận tiện cho việc học, người nhà đã thuê hẳn một căn chung cư cho cậu ta ở.

Bảo Lâm dẫn Linh Lan vào nhà, sau đó cậu ta ân cần rót một ly nước ấm cho cô rồi nói:

- Cô ngủ lại nhà tôi một đêm, khuya rồi đi thuê nhà lỡ gặp biến thái thì biết làm sao? Mai tôi sẽ cùng cô đi xem nhà.

Linh Lan nhìn chàng trai bận trước bận sau vì mình, khóe môi bỗng nhếch lên, cô hỏi:

- Tôi sẽ ngủ ở đâu?

- Cô ngủ ở phòng của tôi đi, còn tôi sẽ ngủ bên ngoài sô pha.

Linh Lan không khách sáo mà đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại, Bảo Lâm lấy điện thoại đặt vài món ăn giao tới cho hai người rồi nhìn về phía cửa phòng.

Cậu ta đoán Linh Lan chắc đang nằm trên giường nghỉ ngơi, sợ cô đói, cậu ta bèn đứng dậy mở cửa phòng ra.

- Cô ra ăn chút gì đó đi rồi hẵng ngủ…

Lời còn chưa nói xong, Bảo Lâm đã đứng như trời trồng trước cửa, bởi vì lúc này Linh Lan đã cởi chiếc váy bó sát xuống và đưa lưng về phía cậu ta, cánh bướm hoàn hảo quyến rũ ở bả vai, tấm lưng trắng ngần không một khuyết điểm, vòng eo con kiến nhỏ xíu và đôi chân dài miên man hiên ra trước mắt cậu ta.

Giờ đây trên người cô ngoại trừ chiếc quần tam giác nhỏ xíu ra thì không còn bất cứ thứ gì che khuất đi cơ thể hoàn mỹ đến nghẹt thở của cô nữa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play