.
.
.
Một chàng trai quen thuộc với đường làng trong bộ sơ mi trắng quần tây đen đeo cái cặp da sau lưng, đi dép cao su, thong dong trên con đường vắng lặng trên chiếc xe đạp tróc sơn.
Cậu khẽ mỉm cười, đạp xe trên con đường quen thuộc, băng băng qua trên những con đường mà đi về nhà.
Vừa mới dựng xe ngoài sân thì nghe tiếng gọi thân quen.
" Tú về rồi à con, mau vào nhà cha má có chuyện!"
Cậu không chần chừ gì mà bước vào nhà, thấy trong nhà mọi người đang yên ổn trên bàn ăn. Cậu khẽ gật đầu chào rồi ngồi xuống.
Ánh mắt đầy tội lỗi và đau buồn của người mẹ nhìn lên người con trai đang chưa biết chuyện gì của mình như muốn bật khóc.
" Tú này, hay con nghĩ học..."_ người đàn ông ngồi chính giữa ngước nhìn cậu con trai.
Ông mím môi không muốn thốt ra mấy lời này, ông vốn rõ biết con mình nó ham học cỡ nào. Trí Tú nghe cha mình nói thế thì dừng đũa đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cha.
" Cha tính rồi, con cũng đã hai mươi. Học chi nhiều mệt nhiều đặng nào cũng về lo chuyện nhà!".
Ông nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt con mình, ông đau lòng khi nói những điều này. Đứa con này của ông rất hiểu chuyện lại rất nghe lời cha má, nó chưa bao giờ cãi lời họ nữa lời.
Đột nhiên ông thấy mình tệ vô cùng, từ nhỏ cũng chính ông mà biến con mình thành ra thế này. Giờ cũng chính ông quyết luôn chuyện của nó, có phải ông là người cha tồi không? Ông thương Tú lắm, thương cho cái số phận của con nó. Lần nào cũng như lần nào, lúc nào cũng là Trí Tú ra mặt cứu lấy gia đình này. Và! Lần này cũng thế, ông mong sao con mình nó chấp nhận nghe lời mình mà về làm thuê làm mướn cho người ta dần trả nợ.
" Cha nói gì thế ?"_ Trí Tú nãy giờ im lặng cũng lên tiếng nhìn cha mà đôi mắt long lanh, cha cậu chẳng phải hiểu cậu lắm sao. Chẳng phải ông rất khuyến khích việc cho cậu đi học hay sao.
Sao giờ ông lại nói như vậy, sao ông lại không hiểu cậu nữa rồi. Cuối gầm mặt xuống cậu không muốn nghe những gì cha mình nói, đột nhiên cậu muốn đứng dậy mà bỏ chạy quá. Nhưng làm sao mà được, sao lại chạy được khi sự tin tưởng luôn đặt lên người cậu, cậu như một vị cứu tinh cứu cái gia đình này. Cậu như cái trụ cột thì làm sao mà cậu dám bỏ chạy mà bỏ lại họ đây, bỏ họ lại họ suy sụp mất, sao cậu có thể ích kỷ mà bỏ lại những người đã sinh ra đã nuôi dạy cậu đây.
" Tú, cha xin lỗi. Tại cha, cha hổng giữ lời"_ ông nghẹn ngào nhìn đứa con hiểu chuyện đang cúi đầu.
" Giúp anh con, anh con mắc nợ người ta. Giờ hổng có tiền trả người ta đập chết nó".
" Anh...lại làm gì hở má ?"_ cậu ngước lên đối mặt với má mình, mà đôi mắt đỏ lên từ khi nào không hay.
Bà nhìn đôi mắt đau buồn kia mà chạnh lòng, không dám nói ra. Bà không muốn đứa con này lại vì cái đứa con trời đánh kia chịu trận. Bà không hề muốn chút nào, thấy má mình cứ chần chừ như không muốn ra. Cậu khẽ thở dài đáp.
" Má hổng có chi phải lo, cứ nói! Con giúp được gì con hứa giúp".
" Nó lại cờ bạc, rượu chè mà đi vay mượn. Mắc nợ ông lớn, sáng nay ông đến đòi nợ mà nó thì trốn ở cái xó nào rồi"_ bà bật khóc kể lại cho cậu nghe.
Trí Tú nhìn má mình khóc mà lòng quặn thắt, cậu đưa tay mà nắm lấy bàn tay của bà trấn an. Anh cậu lúc nào cũng làm cho cha lo má khóc thế này thì làm sao Trí Tú cậu không tức cho được.
" Giờ người ta bảo hổng trả đủ nợ thì xiết cái nhà rồi đuổi mình ra khỏi nhà, mình thì có tiền đâu mà trả!".
" Con phải làm sao hở má ?"_ Trí Tú nhìn bà tìm hỏi phải làm sao để trả nợ, như đã đồng ý mà nghe theo cha má mình.
Ông Kim cha cậu cũng chỉ là một thầy thuốc bình thường, má cậu thì thường làm bánh rồi ra chợ bán, không thì đi làm thuê cho người ta. Nhà ngoài cậu ra còn có một cô em gái đang học và một thằng anh trai thích phá làng phá xóm. Nghĩ đi nghĩ lại dù có làm còng lưng cũng chả trả nổi cái nợ mà hắn gây ra, nhà thì có khá giả gì đâu có đủ ăn đủ mặc là may nay lại vì hắn mà nhà sắp tàn.
Trí Tú thở dài nhìn đứa em gái bên cạnh đang ăn chén cơm còn đang dang dở của mình mà khẽ đưa tay xoa lấy đầu con bé.
" Con sẽ bỏ học đi làm để trả nợ, chỉ mong cha má đừng bắt út nghỉ học. Tội em lắm!"_ Trí Tú đầy sự yêu thương nhìn cô em gái, mỉm cười xoa đầu con bé khiến con bé cũng mỉm cười theo.
Cha má cậu nghe cậu nói thế cũng chỉ biết gật đầu rồi lại thở dài nhìn ra ngoài, không biết họ có giữ lời không đây. Thiệt là nhà có cái gì nữa đâu, ngày mai chủ nợ lại đến cho xem.
Mang tiếng là thầy thuốc của cái làng mà ông cũng chẳng kiếm được là bao, nhà dân thì cũng có ai có đủ tiền mà trả cho mỗi khi ông ra xem bệnh. Thấy thương ông lại không tính, dù nhà mình nghèo nhưng nhìn lại nhà họ nghèo hơn ông vì thương mà không tính tiền. Bà thì ngày ra chợ cũng đâu bán được nhiêu đâu, ngày có ngày không thì lấy đâu ra cái số tiền lớn bằng trời mà trả nợ.
Trí Tú thì lại đang đi học muốn đi thi làm quan mà giờ thì tạm gác lại cái mong ước đó mà đi làm thay cha thay má trả nợ cho anh trai, mà anh ta giờ ở đâu thì cậu cũng chẳng rõ. Nợ người ta bao nhiêu cũng không hay, có chắc cậu làm cả đời này trả đủ nợ không nữa, nghĩ mà thở dài.
_____
__________________
Trí Tú đêm đó ngồi trong phòng, ngẫm nghĩ về những câu nói lúc chiều của cha má. Cậu biết phải làm sao mà trả đủ tiền, làm cách nào mà cậu có thể kiếm tiền đây, cậu cũng chỉ là một người ham học, tính học lên cao rồi đi thi làm quan mà giờ...
Cậu thở dài đưa đôi mắt chứa đầy hy vọng cùng u buồn mà nhìn qua cửa sổ, nhìn lên trời cao nơi có những vì sao, trăng sáng cùng bầu trời to lớn ngoài kia. Ước mơ của cậu sau đêm nay chẳng còn nữa, cậu chẳng tha thiết cầu xin cha má cho cậu theo nó mà im lặng nghe họ mà làm.
Trí Tú khờ lắm, ai bảo gì làm gì cậu cũng đều nghe chưa bao giờ phải từ chối người ta cả. Mà đến lúc cậu muốn người ta giúp thì lại không có ai chịu nghe cậu nói làm giúp cậu cái gì cả, khẽ cười cho cái sự ngu ngốc của mình. Có phải cậu tốt quá nên người ta mới lợi dụng mới được nước lấn tới mà không hề nghĩ là cậu cũng mệt mỏi mà, cũng biết đau biết buồn như người ta kia mà. Sao lúc nào họ cũng chỉ nghĩ là cậu sẽ chẳng bao giờ buồn hay đau vì cậu là người hiểu chuyện vậy, sao không ai hỏi han hay quan tâm cậu một chút nào vậy. Cứ luôn luôn phải bắt cậu làm này làm kia mà không hề nhìn cậu có thật sự ổn khi làm điều đó không.
" Một kẻ ngu ngốc mặc người khác sai khiến "_ Trí Tú thầm mắng mình.
" Chẳng qua đem mình về cũng chỉ là để làm cái trả nợ sao ?".
" Sao lúc nào cũng là mình mà không phải hắn ta?".
" Trí Hoàng!! Đừng để tôi giết được anh!!.
...
Mới sáng sớm bà Kim đã đàn ở dưới bếp mà chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà, lâu lâu bà lại liếc ra ngoài coi đứa con trai lớn có về nhà hay không, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy mặt mũi hắn quay về. Đi nợ người ta rồi không có tiền trả giờ lại đổ hết cho gia đình còn hắn thì biệt tăm đi đâu.
Bà lắc lắc đầu không nghĩ đến thằng con bất hiếu đó nữa mà loay hoay chuẩn bị.
Trí Tú hôm nay cũng thức sớm, đơn giản vì cậu có ngủ tẹo nào đâu. Hôm qua cứ trằn trọc mãi mắt thì vẫn ngắm sao trên bầu trời, miệng ngáp ngáp nhưng lại không chịu nhắm mắt mà ngủ. Cứ như sợ điều gì đó sẽ trôi qua nhanh vậy, rất sợ.
Cậu vẫn là không dám bước ra ngoài mặc dù đã thức dậy, cậu sợ phải chạm mắt cha má mà không biết nói gì. Rồi lại sợ ánh mắt mong chờ cùng thất vọng nhìn mình nữa, Trí Tú vẫn là không dám đối diện.
Nếu như gia đình như trước đây thì tốt rồi, cậu không cần lo không cần nghĩ cứ tập trung mà học để thành tài. Nhưng giờ thì không! Từ giờ trong đầu cậu chỉ toàn là những lời nói hay số tiền anh trai nợ mà cố làm việc trả cho người ta mà không còn là những con chữ hay những con số mà mình thường học nữa.
Ngồi thẫn thờ trên chiếc giường thì bị giật mình bởi tiếng gõ cửa vang lên.
* cốc cốc cốc.
" Cậu ba! Cậu dậy đi, xuống cha má đợi ăn cơm!"_ Thái Anh đứa em gái út của cậu nói vọng vào, giọng con bé trắng trẻo nghe sướng tai vô cùng.
Trí Tú bật cười đứng lên mở cửa lại thì thấy một thân ảnh đang đứng đó ngơ ngơ nhìn mình, cậu xoa lấy đầu con bé cất giọng.
" Em gọi cậu rồi thì xuống đi chớ, sao lại đợi cậu hửm ?"_ cậu cúi người nhìn vào đôi mắt trông veo của em gái.
Thái Anh cười tít mắt đưa hai tay mà xoa xoa hai bên má của cậu, đôi tay ấm áp của em ấy cưng nựng đôi má của cậu làm cậu quên đi những khó chịu vừa qua.
Đúng là chỉ có Thái Anh mới có thể xoa dịu đi những mệt mỏi mà Trí Tú đã gánh vác trên đôi vai nhỏ của cậu, em gái nhỏ luôn là nguồn năng lượng xua tan đi những ngay lạnh giá cô độc.
Cậu nắm lấy tay con bé mà dắt đi, vừa đến bàn ăn thì thấy cha má đã ngồi sẵn đợi hai anh em. Trí Tú kéo ghế cho em gái nhỏ ngồi kế bên mình.
Gắp lấy miếng thịt đưa vào chén của cô em gái thì cha cậu lên tiếng .
" Tú này, tí nữa có ông lớn Kim xuống coi mình".
" Thế ạ, cứ tiếp đón ổng cho đoàng hoàng như khách mình thôi".
" Nhưng ổng khó tánh lắm, cha sợ lại làm khó con. Hay cha cố vác cái xác thằng Hoàng về đây cho nó tự nộp mạng mà trả nợ ?"_ giọng nói có chút tức giận cất lên, ông vẫn là đang nói thằng con lớn kia. Hôm qua đến giờ vẫn là chưa vác mặt quay về.
Trí Tú chỉ cười gượng, cúi đầu ăn tiếp hổng có nói cũng hổng có làm chi mà chỉ cố ăn cho xong phần cơm của mình. Ăn xong cậu đứng lên mà nhìn ông bà.
" Con ăn no rồi, thôi con lên phòng. Đặng ông lớn tới thì kêu con!"_ nói xong, Trí Tú liền gấp gáp đi vào phòng.
Cha má cậu nhìn theo cũng chỉ biết thở dài, có làm được cái gì đâu. Thái Anh thấy vậy cũng lên tiếng.
" Cha đừng ép anh ba, anh ba khổ nhiều rồi!".
" Con lo học cho tới chốn đặng yên lòng anh ba"_ bà Kim.
" Út này, con nhớ hổng được phụ lòng anh ba nghen! Anh ba muốn út học cao anh ba mới vui!"_ông liền vuốt đầu con bé dịu dàng.
" Con, con gái hổng cần học cao, cậu ba là con trai sau này đi thi làm quan! Cớ sao lại cho cậu nghỉ ?"_ em gái nhỏ đưa ánh mắt ngây thơ khó hiểu của mình nhìn người cha.
Cha em nghe em nói thế mà đau lòng, hai anh em này cớ sao lại hiểu chuyện đến thế. Ông cười trừ lại dịu dàng nói.
" Anh ba hổng cần học, anh ba nói chỉ cần út học là được. Út hổng muốn thấy anh ba buồn mà đúng hông ?!".
" Út thương anh ba lắm, út hổng muốn anh ba buồn"_ em gái nhỏ gật gật đầu nhìn cha, em không muốn thấy người anh mà em yêu thương buồn vì em. Em sợ anh ba buồn lắm.
" Út ngoan, ăn xong rồi đi chơi!"_ bà Kim.
....
______________
Bà Kim đang quét dọn sân nhà thì một chiếc xe hơi chạy vào làm bà hối hả chạy vào nhà, ít sau chồng bà đi ra cúi đầu trước người đang bước xuống xe kia. Một người đàn ông trung niên bước xuống, tay cầm gậy battoong tiến lại về phía thầy thuốc Kim gật đầu.
" Thưa, ông lớn mới tới! Mời ông vào nhà con"_ ông nhướn người sang một bên đầu cuối chào cung kính mời ông lớn bước vào nhà.
Rót cho ông lớn một chén trà, thấy ông lớn cầm lên mà uống một ngụm. Rời mắt nhìn người đối diện cất tiếng.
" Thầy hay rồi đó, thằng con thầy sao mà nó nợ tui quá chừng".
" Vâng, hôm qua con có nghe người bên ông đây xuống báo"_ thầy thuốc Kim đành gượng gạo nói, chả biết sao nay đã mấy ngày mà thằng con trời đánh đấy vẫn không chịu về.
" Ừa, nghe biết rồi thì tính sao? Nó nợ ông hổng có ít đâu mà trả dần, ông cũng hổng khó tánh chi! Chỉ là nó hết lần này đến lần khác mà quậy phá"_ ông lớn nói, tay lắc nhẹ chén trà làn khói nghi ngút bay bay.
" Con hổng biết sao, thằng con con nó hư quá ông ạ. Nói mãi nó hổng nghe, nó còn cãi lại rồi còn đánh đập má nó nữa"_ thầy thuốc Kim thở dài kể lại, ông dù có làm gì thì thằng con bất hiếu đó cũng không tốt lên được.
Lúc nó còn nhỏ thì ông có thể đánh nó đập nó đến chết cũng nên, nhưng khi nó lớn rồi ông thì cũng già mà đâu làm lợi sức thanh niên như nó. Ông may thay còn có một thằng con trai nữa mà giúp ông trị nó, mà nó sợ đôi chút.
Thấy thầy thuốc Kim ra mặt khổ sở vậy ông lớn cũng chẳng muốn nói, lại hớp một ngụm trà cho vào họng nhìn ra ngoài sân thấy một cô bé đang chơi một mình.
" Con thầy à ?"_ ông lớn nhìn đứa trẻ kia rồi quay sang nhìn thầy thuốc Kim.
Thầy thuốc Kim mím môi gật đầu.
" Mấy tuổi rồi mà trông khờ thế ?"_ ông lớn nhíu mày có chút tò mò hỏi, nhìn cô bé ngoài sân cũng lớn mà có hơi khờ.
" Dạ, cũng sắp mười lăm!"_ thầy thuốc Kim rụt rè đáp.
Ông lớn nghe vầy thì mỉm cười gật gật đầu, nhìn đứa trẻ hồn nhiên kia mà lòng ông chợt ấm áp vô cùng.
" Tui cũng có con gái chừng này mà nó lì lắm bị má nó quất mắng miếc "_ ông bật cười nhớ lại khuôn mặt mếu mó của con gái khi bị phạt.
Thầy thuốc Kim cũng bật cười, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh. Con ông tuy nó khờ được cái nó ngoan hiền từ bé, được cái bị ức hiếp quá chừng mà bị ức hiếp chỉ biết về khóc lóc rồi méc anh ba của nó kéo tay cậu đi xử mấy cái đứa kia.
" Cha! Ông lớn đến mà hổng kêu con!"_Trí Tú tiến lại đứng sau lưng cha mình, gật đầu chào ông lớn.
Ông lớn Kim nhìn lên người con trai cao gầy trước mặt mình khẽ mỉm cười gật đầu. Khuôn mặt khôi ngô lại tuấn tú người lại cao ráo, bảo sao mấy cô gái làng này cứ đồn thổi rồi lại muốn gả cho cậu ba Tú con thầy thuốc Kim như nào rồi. Nhìn nét mặt buồn hiu cùng chán nản của cậu ông có nhíu mày, Trí Tú đứng im rồi cũng cất giọng lên tiếng.
" Thưa ông, hổng ấy ông đem con về làm trâu làm ngựa tùy ý sai khiến chớ đừng xiết nợ nhà con tội cha má cùng em nhỏ con lắm!"_ Trí Tú cúi nhẹ đầu mà thưa.
Dừng một hồi lại cất giọng trầm ấm nói tiếp.
" Thưa ông, cha má con cũng già có làm cái chi cũng chẳng được. Bằng không ông nhận con nha, con cố làm việc ông đặng xóa nợ dần dần con cũng vui".
Ông lớn Kim nghe mấy lời này của cậu mà khẽ mỉm cười, đột nhiên ông thấy cậu có tài vô cùng. Cứ tưởng cậu sẽ giống như anh trai mình nhưng không! Cậu hoàn toàn khác hẳn tên nhát gan đó rất nhiều, ánh mắt buồn hiu cùng vẻ mặt hiền lành của cậu làm ông không nỡ mà đè ép.
" Hiểu chuyện như vầy mà thầy nỡ để nó theo tui ?"_ ông lớn Kim khẽ nhìn cha cậu cau mày, tiếc thay.
" Thưa, nhà có mỗi đứa con này là hiểu chuyện! Kêu cái chi nó cũng làm, con cũng chẳng biết phải thế nào. Cứ cho nó theo ông mà trả nợ".
" Tên gì ? Bao nhiêu tuổi rồi?"_ ông lớn Kim lại đưa mắt nhìn Trí Tú đang đứng đó.
" Dạ, thưa! Kim Trí Tú ạ, hai mươi tuổi, thưa ông"_ Trí Tú nhẹ nhàng đáp, ông lớn gật gật đầu.
" Ông hổng có làm khó gì mày, chỉ mong sao mày chấp nhận làm rể ông!".
Cả Trí Tú và cha cậu đều ngạc nhiên nhìn ông lớn, Trí Tú không nghe nhầm chứ? Cậu phải làm rể ? Là lấy con ông ấy à ? Thôi rồi.
" Sao? Con ông nó cũng lớn mà chả thèm để ý ai, nay thấy mày cũng hợp muốn đưa duyên".
" Ông...chuyện này, con chưa nghĩ tới"_ Trí Tú lại thật thà đáp, cậu chỉ muốn trả nợ về làm thuê cho ông đến khi nào trả đủ nợ thì thôi. Đằng này chuyện vợ chồng lại là chuyện cả đời sao mà cậu chấp nhận, với lại cậu còn hổng biết mặt mũi người ta kêu cậu lấy sao được! Rồi phận cậu nghèo hèn sao mà xứng với người ta.
Thấy Trí Tú đang suy tư với lời nói của mình môi ông khẽ cong lên, nhìn đứa con rể tương lai toát lên vẻ tri thức khiến ông có nhiều kế hoạch dự định.
" Thưa ông, con trai tôi nó làm thuê cho ông được rồi. Hổng cần phải làm rể ạ"_ cha Tú vội lên tiếng, nghĩ đến chuyện gả con mình đi ông là chưa có từng nghĩ và cũng sẽ không có chuyện đó.
" Thầy đang từ chối? Biết bao nhiêu đứa trong làng muốn làm rể tui mà hổng được đây này!"_ nghe thầy thuốc Kim từ chối, ông lớn Kim nhíu mày không vui.
Tính cả là về làm rể nó sướng, có cái chi mà từ chối? Người ta là không muốn con thầy khổ mà thầy lại muốn nó khổ là sao?
" Tui chỉ đồng ý cho Tú nó về làm cho nhà ông đây để xóa nợ thôi, còn cái khác tui hổng chịu!".
" Ông cứ suy nghĩ đặng khi nào nghĩ thông rồi báo tui, tui qua hỏi cưới đoàng hoàng nghen?".
" C-chuyện này..."_ đưa ánh mắt phức tạp cùng bối rối nhìn Trí Tú đang đứng sựng đó.
" Thôi! Cũng trễ rồi, tui về đặng còn chờ tin ông!"_ ông lớn Kim chống cây gậy lên mà đứng lên.
Trí Tú và cha cậu vội vàng theo ông ra tiễn ông về.
" Thưa! Ông về cẩn thận!"_ cả hai cha con cúi đầu chào ông lớn ra về, ông vẫy tay lại rồi cũng đi vào xe.
Chiếc xe vừa rời khỏi thì má cậu lật đật chạy đến, nhìn chồng và đứa con trai đang đứng nhìn theo khói bụi mà chiếc xe để lại lên tiếng.
" Sao rồi ông? Người ta nói sao, có chấp nhân con mình về làm?"_ bà sốt ruột nhìn chồng quay người lại về phía mình chờ đợi.
" Người ta muốn con mình về làm rể mới chịu!".
" Hả ? Mình nói, nói gì thế? Sao có thể ?"_ bà không tin lại nheo mắt nhìn Trí Tú chỉ thấy cậu gật đầu đi vào nhà.
Bà không đứng vững cũng may có chồng bà đỡ được, Trí Tú ngồi bên trường kỷ rót một chén trà mà đưa lên miệng uống hết, ánh mắt phức tạp nhìn cha má.
" Phải làm sao hở ông? Con mình nó có phải là con trai đâu?"_ ánh mắt lo sợ nhìn chồng muốn tìm cách.
" Cha má chớ lo, con sẽ chịu!"_ không đợi cha mình lên tiếng Trí Tú nói luôn ý mình.
Cha cậu nhíu mày không đồng ý với lời vừa mới thốt ra của cậu kia. Nghe nó cứ ép buộc làm sao, trốn đằng nào vẫn không trốn được cái số phận nghiệt ngã này của cậu mà. Má cậu mắt lại đỏ hoe nhìn muốn khóc nữa rồi, bà đau lòng vô cùng cớ sao luôn muốn con bà vào đường cùng thế này. Ánh mắt nhìn xa xăm, trống rỗng làm sao.
...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play