Cánh cửa sắt chợt mở, tiếng bước chân dồn dập kéo dài, người đến không chỉ có một.
Hai tên bặm trợn đang ra sức khống chế cô gái, nghe thấy tiếng động thì chợt dừng lại, đồng loạt quay đầu hướng ra ngoài cửa, lúc này chỉ trông thấy nhóm người mặc áo đen che kín khoảng ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, tạo ra một khung cảnh vô cùng bí bách.
“Lệ... Đằng... Hắn là Lệ Đằng?!”
Hai người run rẩy nhìn nhau, lập tức tránh xa cô gái nhỏ đang xốc xếch nằm dưới đất, quần áo bị xé rách một mảng lớn… giống như sắp tới đây, họ nhất định phải chết.
Đối diện họ chính là Lệ Đằng, trong giới Tam Giác Vàng, nhìn thấy hắn chính là nhìn thấy cái chết.
Lệ Đằng cởi áo khoác da trên người, di chuyển về phía trước, choàng áo lên người cô gái đang nằm dưới đất, hắn đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt sắc bén lườm về hai tên chán sống.
Arce giống như rất hiểu tâm ý của Lệ Đằng, bước đến đặt vào tay hắn ta một thanh sắt dài một thước, sau đó lùi về sau, chứng kiến cảnh tàn khốc có thể xảy ra.
Lệ Đằng động thủ, từng gậy từng gậy đánh xuống, xương cốt cũng muốn gãy rụng. Tiếng kêu thảm khốc đến nỗi những người từng trải qua chém giết như bọn người của Arce cũng phải ớn lạnh. Nhưng rất nhanh Lệ Đằng đã ngừng lại, dùng cước chế hạ hai tên khốn kia, đôi giày da mạnh bạo giẫm xuống, thật sự muốn chà nát xương cốt của Mãng Túc mới hả dạ.
Thanh âm lạnh lẽo gãy gọn: “Chặt đứt cánh tay của chúng.”
Đặc Ma run rẩy, chỉ tay về phía Mãng Túc, tơ mắt đỏ ngầu: “Không liên quan tới tôi, chỉ có hắn muốn cưỡng b*c Đường Vận. Hắn nói có Chủ tịch Diêu chống lưng, đó là ý của ngài ấy.”
Ba chữ ‘Chủ tịch Diêu’ vang lên, không khỏi làm cho Lệ Đằng và kể cả Đường Vận chấn động. Lệ Đằng nhắm lại cặp mắt, cố gắng khống chế chính mình không hủy diệt mọi thứ. Vừa hay muốn đoạt lấy con dao từ tay của Arce thì bị Arce ngăn cản: “Anh Đằng! Hay là gọi điện thoại cho Chủ tịch xác minh lại.”
Lệ Đằng liếc mắt về phía Mãng Túc và Đặc Ma, nói: “Kết quả vẫn như nhau.” Bọn họ nhất định phải chết!
Lúc này, trên nóc nhà chợt có tiếng động mạnh, cây cối rung chuyển xào xạc như có trận cuồng phong. Còn chưa kịp nghi vấn, thủ hạ của Lệ Đằng bên ngoài đã cuốn quýt chạy vào thông báo: “Lệ tổng! Chủ tịch đến. Họ đi bằng trực thăng, có hai chiếc.”
Người nọ khá rối bời, Arce cũng không hề bình tĩnh hơn.
Thủ hạ của Lệ Đằng ngoài cửa, lúc này không hẹn mà cùng nhau nép sang một bên nhường lối cho nhóm người đang đi vào.
“Arce! Động thủ đi.” Lệ Đằng lạnh lùng ra lệnh.
Diêu Ngạn Tắc âm lãnh đi vào, tay chống gậy đến mức nổi gân xanh.
“Không được.” Ông gầm gừ, dùng cây gậy chống điểm mặt từng người: “Thật quá quắt! Các người muốn tạo phản sao?”
Mặc dù hướng về Arce và đám thuộc hạ gằn lên nhưng ai nghe thấy cũng biết là nhắm vào Lệ Đằng.
Arce rơi vào tình thế khó xử, hết nhìn Lệ Đằng rồi lại đảo mắt nhìn về phía Diêu Ngạn Tắc, không thể không tỏ ra do dự.
Lệ Đằng kéo ghì sau gáy của Đường Vận ôm vào ngực, giọng âm lãnh rít lên: “Tôi nói... cậu không nghe rõ sao?”
Arce cắn chặt răng, lập tức vung cây dao sắc bén trong tay lên, nhắm về phía của Mãng Túc chém xuống.
Choang!
Diêu Ngạn Tắc dùng đầu chiếc gậy trong tay thọc mạnh vào khuỷu tay của Arce, động tác nhuần nhuyễn dứt khoát, mà tay Arce giống như mất đi sức lực, trong tích tắc đã làm rơi con dao xuống đất. Còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo lại trông thấy Diêu Ngạn Tắc dùng gậy đánh mạnh vào bả vai Lệ Đằng một cái, rồi rơi xuống khuỷu chân một cái.
Lệ Đằng nhíu khẽ chân mày, không hề nhìn thấy sự đau đớn nào. Hắn quay qua, mặt đối mặt với Diêu Ngạn Tắc.
Arce nhìn thấy sự tình căng thẳng liền ra hiệu cho đám thuộc hạ rút lui khỏi kho chứa hàng, còn kéo cả hai thân xác sống dở chết dở của Mãng Túc và Đặc Ma ra ngoài.
“Con lườm ta bằng ánh mắt thù hằn này sao? Con nên dùng ánh mắt đó nhìn vào cô ta.” Diêu Ngạn Tắc chỉ đầu chiếc gậy hướng về phía Đường Vận, giọng hét vang mang đến áp lực vô cùng lớn: “Mẹ của con ngày trước bị bạo nhục đến chết, là chính con tận mắt nhìn thấy, không đau lòng sao? Ta hận muốn phanh thây tất cả. Ta chính là muốn nó cũng phải trải qua.”
Lệ Đằng gằn lớn: “Đường Vận vốn không có lầm lỗi gì.”
“Tại vì nó là do Đường Kính Nghiệp sinh ra.”
Lệ Đằng vô thức buông lỏng Đường Vận ra, lùi về sau một bước, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Đường Vận cũng không còn sức lực, ngã khuỵu dưới đất, máu trên khóe môi rỉ xuống, lại hòa với nước mắt tuôn rơi. Chuyện Lệ Đằng không dám đối diện, chính cô cũng sợ hãi phải đối diện.
Mà Diêu Ngạn Tắc, lại không hề có ý từ bỏ.
“Diêu Linh chết... thật sự là thê thảm. Ta cả đời đều vì chuyện này không thể nào yên giấc.” Giọng Diêu Ngạn Tắc chùng xuống: “Ngay cả xác của nó ta cũng không có cách nào tìm về chôn cất cẩn thận.”
Lệ Đằng càng lúc càng đau đầu, tiếng ruồi bọ vo ve vấn quanh bủa vây hắn, áp chế hắn. Hắn ngửi được mùi hôi thối khó chịu... Cuộc đời này, đối với hắn, đó là cái mùi gây ám ảnh nhất. Trong phút chốc, ký ức năm đó lại ùa về.
Hắn nhìn xuống Đường Vận đang suy sụp trong nỗi tuyệt vọng, bản thân như bị rút từng sớ thịt.
Đấy là số phận của hai người. Hắn chấp niệm bấy lâu, hóa ra đều chỉ là thù hận.
“Giết chết cô ta đi.”
Lệ Đằng rùng mình một cái, từng tế bào như co rút lại.
Giết Đường Vận, hắn có thể sao?
“... chỉ có như vậy, mới có thể kết thúc những ân oán.”
Lệ Đằng hít thở thật sâu, tay rút súng, kéo nòng một cách dứt khoát, ‘cạch’ một tiếng, như thể thừa sức thiêu đốt linh hồn của Đường Vận.
Trong màn lệ nhòe ẩn hơi nước, Đường Vận không nhìn rõ biểu cảm của Lệ Đằng, chỉ khi nghe được âm thanh đó, cô mới thấu rõ, lòng thù hận chảy trong người Lệ Đằng không có cách nào dập tắt.
“Tuổi thơ anh cùng mẹ lưu lạc, đói khổ gì cũng đã trải qua, đó là một thế giới tăm tối. Anh nhìn mẹ bị bạo nhục, nhìn thân xác đó bị ruồi bọ bâu lấy... không nghĩ tới còn có thể được sống. Cũng giống như em vĩnh viễn không thể quên thảm cảnh Đường Gia rơi vào diệt vong, Đường Vận! Đã như số phận rạch ròi... anh và em từ nay... đoạn tuyệt!”
Lúc Đường Vận nhìn rõ hơn khung cảnh trước mắt chính là lúc trông thấy họng súng nhắm thẳng vào người, cô run rẩy, môi mấp máy không thể nói thành lời, tiếng nấc nghẹn lại vô thức vang lên. Cô cố gắng, cố gắng nhướn người, đưa tay ra bắt lấy lòng bàn tay của Lệ Đằng, tại đó sờ lấy vết sẹo dài mà hắn đã từng cứu cô khỏi bẫy thú.
Trên người hắn có hết thảy bốn mươi ba vết thương vì cô mà lưu lại trên người, ngày đó yên bình ở Bắc Ireland cô cùng hắn đếm lại, gợi nhớ về chặng đường khốc liệt trải qua cùng nhau. Vốn dĩ là một hồi ức đẹp đẽ!
“Anh đã thương em nhiều đến như vậy.” Và nói rằng, cô chính là sinh mạng của hắn. Đường Vận bật khóc thành tiếng, nụ cười tang thương như kéo dài: “Thời khắc anh đỡ thay cho em viên đạn, thật ra thì... em từ đó cũng đã xem anh là sinh mạng của em.”
Đường Vận gục đầu, nước mắt lã chã rơi xuống: “Lệ Đằng… Anh nhất định phải sống tốt.”
Cô kéo khuỷu tay đang cầm khẩu súng của Lệ Đằng hướng thẳng vào ngực, thều thào như tự tâm sự với chính mình: “Gió tuyết ở Cáp Nhĩ Tân... lại lỡ hẹn rồi.”
Cô chớp khẽ đôi mắt, nhìn thấy ngón trỏ của Lệ Đằng đang cử động, nhìn thấy sinh mạng này sắp phải cách biệt với hắn.
Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay, nóng rát lên da thịt Đường Vận. Hóa ra người đàn ông cứng rắn, tàn khốc bậc nhất Đường Gia năm đó... cũng có lúc vì ái tình mà nhỏ lệ.
Tiếng súng nổ rang trời...
Cứ như mưa mùa hạ xé nát cả bầu trời.
Vân Nam thu cuối, hiếm hoi vài chiếc lá cây rơi khỏi nhành.
***
Tiếng cười man rợ như lũ quỷ, thống khoái bạo hành người thiếu phụ dưới thân, ra sức cười cợt, mặc kệ tiếng gào khóc tuyệt vọng cào xé tâm can. Bọn chúng vẫn thô bạo cưỡng b*c.
Lệ Đằng lao đến, cắn vào bắp tay của chúng, dùng sức lực của đứa trẻ mới lên chín ngăn cản bọn xấu hành hạ mẹ mình, nhưng lại bị tát trả một cú thô bạo, nắm lấy cổ áo cậu ném xuống đầm nước.
Gương mặt mẹ đẫm lệ tràn, tuyệt vọng nhìn con trẻ bị bắt nạt, hơi thở ngày càng yếu dần.
Tiếng ruồi bọ vo ve, quấn quanh Lệ Đằng, cậu ôm đầu, bịt chặt hai tai, sợ hãi thứ âm thanh quỷ dị ấy, mùi hôi thối bốc lên… ngày qua ngày, khiến cậu gục ngã.
Chạy lạc vào trong rừng sâu, nghe được âm thanh ác quỷ đang réo gọi quay về. Vân Nam đi đến đâu cũng trông thấy nấm, có loại ăn được, có loại không ăn được, Lệ Đằng cũng quen với tháng ngày bị ngộ độc, vùi đầu nhai thứ độc hại đó nuốt xuống bụng… Cậu chạy, cố chạy, muốn thoát khỏi móng vuốt của quỷ dữ, ngất lịm đi trong vô thức.
Tiếng gầm gừ đánh thức cậu bừng tỉnh, Lệ Đằng mệt nhoài, bò lết trên bụi rậm. Nhưng tiếng gầm gừ tới rất gần, cậu nghiêng người nhìn qua, trông thấy con hổ to tướng vồ tới, cào mạnh vào ngực, Lệ Đằng đau đớn suýt tắt thở. Con hổ lại bổ nhào vào người, há họng thật to, lần này nhe răng nanh muốn cắn xé cậu.
Lệ Đằng nhắm chặt mắt, tuyệt vọng chờ đón cái chết.
Đoàng!
Con hổ to tướng trong lúc phóng tới liền đổ gục đè bẹp cơ thể bé nhỏ của Lệ Đằng, mùi máu tanh kinh dị xộc vào mũi, máu ướt thấm đẫm xuyên qua lớp áo mỏng tanh.
Đó là lần đầu tiên trong đời, Lệ Đằng nghe thấy tiếng súng nổ.
Lệ Đằng không ngừng gào thét, cố gắng chống chọi thoát ra khỏi bóng đêm bao trùm, tay níu chặt bàn tay to đầy vết chai sạn, kinh hãi bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
"Lại bị bóng đè sao? Yên tâm, từ giờ ta sẽ bảo vệ cháu… Nhìn đi, đó là Biệt phủ Đường Gia, sau này cháu sẽ sống ở đây cùng chúng ta."
"Cháu không cần ở lại đại bản doanh rèn luyện nữa sao?"
"Bây giờ cháu cần học chữ."
Lệ Đằng hạ cửa kính xe nhìn ngôi biệt thự khổng lồ mọc lên sừng sững giữa cánh rừng già, tựa như tòa thành trong truyện cổ tích.
"Tại sao lại tốt với cháu như vậy?"
"Tại vì… cháu là con trai của Lệ Cảnh Thành."
Ngang qua cánh đồng anh túc đang nở hoa, Lệ Đằng bắt gặp cô gái nhỏ mặc trên người bộ váy dân tộc đặc trưng của người dân Chiang Rai, cổ lệch vai, thân váy màu đỏ vằng, tay cô bé ôm chú thỏ xám, gương mặt thanh thuần không khác nào thiên sứ. Lệ Đằng chưa từng thấy đứa bé nào xinh đẹp như vậy, mái tóc xoăn màu hạt dẻ xõa dài, nổi bật với nước da trắng như sứ, từng đường nét trên gương mặt giống như được bàn tay điêu khắc tỉ mỉ. Cô nhìn về phía cậu, đôi mắt màu nước biển tựa như pha lê, trong phút chốc khiến Lệ Đằng lạc vào cõi thần tiên không chân thật.
"Đó là Đường Vận, công chúa nhỏ của ta."
"Sau này cháu sẽ là kỵ sĩ bảo vệ em ấy."
"Thật là một đứa trẻ ngoan!"
…
“Cục than! Đi chết đi!”
“Đường Vận! Không được ăn hiếp Lệ Đằng.”
“Cha à, nó đen nhẻm xấu xí, con không muốn chơi cùng!”
“Ở tòa lâu đài này, con chỉ có duy nhất một người bạn là Lệ Đằng.”
…
Bản Therd Thai, Thành phố Chiang Rai năm 2000… “Lệ Đằng! Xem này, Đường Gia rốt cuộc cũng có tuyết rơi.”
Tiếng cười trong veo hòa vào trong gió thoảng, thanh xuân tươi mới ngập tràn, Đường Vận xoay vòng, xoay vòng, hai tay dang rộng, hưởng thụ niềm vui sướng tột cùng.
Lệ Đằng cười bất đắc dĩ, cái gọi là tuyết rơi đó thực ra chỉ là chút kỹ xảo do Lệ Đằng tạo nên. Ở một vùng đất có khí hậu nhiệt đới như Chiang Rai làm sao có được tuyết. Chỉ vì Đường Vận quá say mê những bông tuyết trắng, Lệ Đằng từ lâu đã cho người tạo ra cánh đồng bông vải bạt ngàn, mỗi cây cho rất nhiều bông, khi bông vải đã khô nở ra, liền trở thành một cánh đồng trắng như tuyết. Giờ đây khi cối xay gió hoạt động, thổi tung những múi bông vải cuối mùa thu hoạch, biến khung cảnh hóa một vùng trắng xóa, mà Đường Vận lạc vào trong đó thực sự là đắm chìm!
“Tiểu thư! Đừng đi quá xa, khu vực đó rất nhiều bẫy thú.”
“Bông tuyết nhiều quá!”
“Tiểu thư! Mau dừng chân... Đừng đi qua bên đó!”
Tiếng kêu thất thanh từ xa vọng lại, Lệ Đằng nghe như xé lòng, điên cuồng chạy đến.
“Anh Đằng!”
Một bàn tay rắn rỏi vỗ vào bả vai Lệ Đằng, làm hắn sực tỉnh giấc, tức thời thoát ra khỏi cơn mộng mị. Đuôi chân mày cứ vô thức giật giật, Lệ Đằng nhíu mi mắt, nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nén lại tiếng thở dài.
“Sao thế? Bị bóng đè?”
Lệ Đằng không trả lời, chỉ nhìn đồng hồ bạc đeo trên tay. Hắn chợp mắt mới có vài phút nhưng lại giống như vừa trải qua cơn vật lộn, toàn thân uể oải khác thường.
Lệ Đằng đưa tay, ấn nút kéo hạ cửa kính xuống, gió mát bên ngoài rất nhanh lùa vào mặt, mang đến sự sảng khoái.
Bên cạnh, Phổ vừa tập trung lái xe vừa nói với Lệ Đằng: “Anh xem, trời sắp ngả tối mà chúng ta vẫn chưa kịp đến thị trấn mua nhiên liệu bổ sung cho đoàn xe. Ý anh thế nào?”
“Tìm nơi trống trải bằng phẳng cho xe nghỉ lại và dựng lều, tầm 4 giờ sáng có mặt ở thị trấn.”
“Vâng.”
Phổ tỏ vẻ ngập ngừng, vài giây sau thì quay lại quan sát vẻ mặt của Lệ Đằng và hỏi: “Còn cái rương lớn không mắc ổ khóa kia... xử trí thế nào?”
Nhìn thấy Lệ Đằng không vội trả lời, tia mắt còn lộ ra ý cười, Phổ ít nhiều cũng đoán được tâm ý của hắn.
Cả hai im lặng một lúc lâu, ngay khi Phổ cho rằng Lệ Đằng sẽ không trả lời câu hỏi của anh, bất ngờ lại nghe được Lệ Đằng cất tiếng:
“Dựng lều xong thì đốt lửa nướng thịt cừu, không tin là không chui ra lo cho cái bụng.”
Phổ phì cười, quay sang nhìn Lệ Đằng đang chống tay lên khung cửa sổ, tóc bị gió thổi tung lên, nhìn thấy rõ vầng trán rộng và góc nghiêng sắc lạnh... Ở Đường Gia, không ai là không đáng sợ Lệ Đằng.
Con người này vô cùng tàn nhẫn, sự dịu dàng duy nhất của hắn… chỉ dành cho người con gái đó.
Mọi người đều rõ ở trong lòng, tiểu thư chính là điểm yếu chí mạng của hắn.
Phổ hơn hẳn Lệ Đằng hai tuổi, thời gian lăn lộn ở Tam Giác Vàng cũng không hề ít hơn Lệ Đằng, dù là như vậy, đối diện trước gã thanh niên chỉ mới hai mươi hai tuổi ở Đường Gia, anh vẫn nể mặt gọi Lệ Đằng một tiếng ‘anh’.
Chiếc Jeep màu đen tuyền của Phổ và Lệ Đằng dẫn đầu đoàn xe bán tải ba chiếc chạy dài xuyên qua khu rừng nhiệt đới bằng lối mòn hiện đã bị lấp đầy bởi những khóm cỏ dày. Băng qua cánh đồng anh túc đã bị tàn phá ở dưới chân đồi gần kề với thung lũng miền trung Miến Điện.
Đoàn xe của Lệ Đằng dừng lại ở giữa cánh đồng anh túc đã bị bỏ hoang, hoàng hôn lụi tắt, ráng chiều đỏ rực còn sót lại ở đằng tây, nhóm đàn ông cường tráng từ trên xe phóng xuống, thao tác nhanh nhẹn tiến hành dựng lều và đốt lửa.
Lệ Đằng quan sát chung quanh một lượt, trong khoảng tối lờ mờ, hắn nhìn thấy vết bê bết trải dài ở dưới đất.
Hiếu kỳ, Lệ Đằng di chuyển về lối đoàn xe đã vào, cuối cùng ngồi xuống, dùng ngón tay chạm vào chất lỏng đó.
Trong tức thời sắc mặt liền tối sầm lại.
***
“Anh Đằng! Có chuyện gì?” Phổ từ chỗ dựng lều nói vọng lại.
Lệ Đằng quay mặt về phía họ, tay luồn vào bên hông sườn, chạm vào khẩu súng lục mắc ở thắt lưng.
Ý thức được sự kỳ dị hiện trên gương mặt sắc lạnh của Lệ Đằng, mọi người không hẹn mà cùng dừng lại mọi động tác.
Trong ánh lửa phập phồng, nhìn rất rõ vẻ mặt khẩn trương của từng người một, mà Phổ... lại chính là người sốt sắng nhất. Anh bước tới gần Lệ Đằng và chủ động hỏi: “Anh phát hiện ra chuyện bất thường gì sao?”
Lệ Đằng không trả lời, gạt Phổ qua một bên sau đó đi xuyên qua nhóm người đang đứng ngây ngốc nhìn về hắn.
Lệ Đằng quan sát ba chiếc xe bán tải, cuối cùng thì khom người xuống chạm vào chỗ đang bị rò rỉ nhiên liệu. Hắn quay mặt lại lườm vào Phổ, chân mày nhíu chặt.
Tại đây, mọi người sửng sốt, hầu như đều đã ý thức được chuyện nghiêm trọng gì sẽ xảy ra và lý do Lệ Đằng có loại biểu cảm muốn giết người như vậy.
Thạc, một thủ hạ đắc lực dưới trướng của Phổ, cũng là người lái chiếc xe bán tải chở thùng nhiên liệu bị rò rỉ đó khẩn trương bước tới gần và quan sát, vẻ mặt tái mét vì sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng nói lời giải thích với Lệ Đằng: “Anh Đằng! Tôi thực sự không hay biết cái thùng này bị thủng. Tôi sơ suất, đã không kiểm tra...”
Bốp.
Lệ Đằng rút súng, tức giận đập mạnh vào thái dương của Thạc: “Muốn làm tín hiệu vạch lối cho kẻ thù theo chân?”
Thạc kinh hãi, không ngờ Lệ Đằng lại có loại suy nghĩ này. Thoạt đầu, chỉ nghĩ rằng chuyện thùng nhiên liệu đã chảy quá nửa, khiến việc trao đổi nhiên liệu với con buôn ở thị trấn có thể xảy ra rủi ro, chẳng ngờ...
Lệ Đằng chĩa họng súng vào trán Thạc, ánh mắt bén lên tia giết chóc.
Phổ lao đến, bắt lấy khuỷu tay của Lệ Đằng, làm ra loại chuyện trước giờ không có ai dám làm: “Đừng! Đừng bắn cậu Thạc... Có lẽ chỉ là hiểu lầm. Cũng có thể đây chỉ là sự cố.”
“Sự cố?” Lệ Đằng cười lạnh, đấm tạt qua quai hàm của Phổ một cú như sấm. “Sự cố này hủy hoại hết mọi tính toán tôi vạch ra cho chuyến đi này. Là muốn chôn xác tất cả ngay tại đây?”
Lệ Đằng tức giận đạp mạnh vào ngực Thạc, sau đó tức thời quay sang bóp chặt cổ của Phổ, giọng rít lên: “Bắn nát sọ người anh em tốt của cậu đi.”
Phổ rùng mình, cố gắng giữ bình tĩnh đối đáp với Lệ Đằng: “Anh Đằng! Ở Đường Gia, anh chỉ đưa sáu người chúng tôi theo anh tải hàng chuyến này, trong lòng dành sự tin tưởng... Chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử bao năm nay, hầu như đã không còn giữ lòng nghi kỵ. Cậu Thạc là người thế nào, anh rõ nhất! Tôi tin đây chỉ là sự cố, tôi hy vọng anh cũng tin mọi người.”
Lệ Đằng buông tay ra, quay lưng về phía Phổ.
Phổ vuốt ngực, hít sâu một ngụm, đỡ Thạc đứng dậy và bình tĩnh phân giải: “Anh đừng đa nghi! Vừa qua đường đi lên dốc gập ghềnh, thường xuyên có va chạm mạnh, cái thùng nhiên liệu cũ kĩ như vậy, nứt ra cũng không phải là chuyện không thể. Hiện tại chuyện lo là, cho dù không phải trong nhóm chúng ta có kẻ phản bội, mà việc nhiên liệu bị rò rỉ, thực sự có khả năng dẫn dụ mấy kẻ phá hoại đánh hơi được và đột kích trong đêm.”
Lệ Đằng hừ lạnh: “Chịu nghĩ đến trọng tâm vấn đề?”
Thạc tất trách, cho dù vô tình hay cố ý, đối với Lệ Đằng, đối với Đường Gia, loại sai phạm này thực sự đáng chết.
Phổ nheo nheo mi mắt, quan sát cánh rừng một lượt, khẽ thở ra một tiếng: “Vậy ý anh thế nào? Chúng ta phải đổi địa điểm?”
Lệ Đằng nhíu khẽ chân mày: “Phải. Gấp rút đến thị trấn Muse ngay trong đêm.”
“Các người!” Lệ Đằng chỉ tay vào bốn người còn lại, mạnh mẽ ra lệnh: “Đặt năm quả mìn thỏi mắc dây giăng các lối đi, nếu có tiếng nổ... người chết không chỉ có Thạc.”
Lệ Đằng ngồi vào trong lều quan sát bản đồ địa hình, càng xem càng phiền não.
Để thực hiện nhiệm vụ tải năm rương thuốc súng đến tận tay người của Cổ Lực Hung Na, Lệ Đằng đã mất một tháng phác họa bản đồ và vạch ra hướng di chuyển cẩn mật tránh khỏi tai mắt.
Vì chuyện đêm nay, coi như công sức của hắn đem đi vứt bỏ.
Ngoài lều, Phổ ho khụ một tiếng, nói vọng vào: “Mèo hoang đó, có khi nào đói quá đã ngủ quên trong rương rồi hay không? Tôi có cần đi đánh thức?”
Lệ Đằng khựng lại, chút nữa thì hắn quên mất. “Nán lại, nướng thịt đi đã.”
Đường Vận ngủ gục trong chiếc rương lớn thì bị đánh thức bởi mùi thịt nướng cháy thơm lừng, cô nghe bụng dạ cồn cào, trong không gian bí bách, chịu không nỗi liền dứt khoát đẩy miệng rương ra. Bên ngoài, ánh lửa phập phồng, mấy gã đàn ông đang mải mê nướng thịt và uống rượu, sảng khoái vô cùng. Chỉ là quan sát một lúc, Đường Vận vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Lệ Đằng lẫn trong đám người tạp nham đó.
Vén chiếc váy thổ cẩm dân tộc Thái, Đường Vận rón rén bước ra ngoài, bàn chân trần vừa đặt xuống thùng xe liền cảm nhận hơi lạnh truyền tới, không khỏi xuýt xoa.
Nghĩ đến chuyện cô xuất hiện có thể dọa Lệ Đằng hoảng hốt, bộ mặt lạnh đó méo mó vì kinh dị, Đường Vận cười ranh ma, hấp háy trong đêm tối ánh mắt sáng quắc bức người.
Cô thò chân, định nhảy xuống thùng xe… Đột nhiên!
“Tiểu thư! Đã để dành cho cô phần thịt cừu ngon nhất.”
Khuỷu chân bị một bàn tay rắn rỏi bắt lấy, Đường Vận hốt hoảng giật nảy người, “Lệ Đằng quái quỷ!”
Lệ Đằng khom lưng, mang đôi hài thổ cẩm hắn sớm mua ở thị trấn vào chân Đường Vận: “Đừng chạy lung tung.”
Đường Vận phụng phịu, ngoáy đầu nhìn đám người kia ăn uống cười nói, hoàn toàn không có chút biểu hiện nào là kinh ngạc... “Các người đều sớm biết?”
Bấu vào bả vai của Đường Vận, tay kia bắt lấy vòng eo nhỏ ôm trọn cô vào người, bế bổng xuống, Lệ Đằng liếc cô một cái: “Mấy gã đàn ông chúng tôi có thể để một con nhóc như em qua mặt, liệu còn chỗ đứng ở Đường Gia, sống sót được cho tới bây giờ?”
“Nói như vậy anh cố ý qua mặt các chốt kiểm soát của Đường Gia, muốn dẫn tôi theo cùng?!” Đường Vận lém lỉnh lườm Lệ Đằng hỏi, trong ánh lửa lập lòe, thật sự có sức dụ hoặc. “Tôi rất muốn xem gió tuyết ở Himalaya…”
Lệ Đằng hơi mất tập trung, qua một lúc lâu mới nói: “Đến đây thôi... Ngày mai,tôi cho người đưa em trở về.”
Đường Vận vùng thoát ra khỏi vòng ôm của Lệ Đằng, vẻ mặt căng ra: “Giỡn chơi? Khó khăn lắm mới đến được địa phận Miến Điện, tôi không về.”
“Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, chúng tôi trông coi năm rương hàng, thân mình còn khó bảo đảm...”
Đường Vận căng thẳng, lập tức ôm tay Lệ Đằng nũng nịu.
Lệ Đằng phủi phủi chỗ gốc cây, sau đó kéo tay bảo Đường Vận ngồi xuống: “Vậy phải coi đêm nay bẫy mìn có phát nổ, có bị người ta đánh cướp bất chợt hay không? Đương nhiên không đến Tây Tạng với năm cái rương trống trơ được, hửm!”
“Để coi là tên cướp xấu số nào!"
Dứt lời, Đường Vận giật lấy miếng thịt nướng trong tay Lệ Đằng chạy ập vào trong lều. Lệ Đằng ngồi lặng ở đó, ngón tay vô thức gõ gõ xuống chiếc đồng hồ bạc, nơi này không an toàn, hắn… nán lại đã quá thì thời rồi!
Lệ Đằng đột nhiên quay mặt nhìn qua đám anh em đang ăn uống no say, đúng lúc trông thấy Phổ cũng đang nhìn về phía hắn.
Phổ… vừa rồi là cố ý câu giờ?!
***
Download MangaToon APP on App Store and Google Play