Trì Giang An vì tăng ca quá độ mà đột tử ở tuổi 34, chẳng rõ do anh quá may mắn hay là do nhiệt huyết với công việc quá cao mà anh một lần nữa sống dậy.
Phải, chính là xuyên không mà mọi người thường hay nhắc đến và ao ước đấy. Nhưng bản thân anh thì không ao ước cái đấy!
Dựa vào cái gì mà từ bỏ hết khối tài sản hơn trăm tỷ anh mệt mài làm việc ngày đêm rồi xuất hiện ở đây? Tức giận, anh chỉ muốn một phát đập đầu tự tử luôn cho xong.
May mắn thay lí trí vẫn còn đó, anh khoanh chân khoanh tay ngồi trên chiếc giường êm ái mà lục lọi kí ức.
Thân thể này cùng tên với anh nhưng lại nhỏ tuổi hơn rất nhiều, chính xác là 23 tuổi. Cũng là một tổng giám đốc của một công ty lớn, việc này làm anh thập phầnhài lòng. Cũng coi như tài sản bao năm của anh chưa bay hết.
Tiếp tục đọc số kí ức còn lại anh cảm thấy rất quen, dường như đã được đọc ở đâu rồi nhưng không nhớ ra. Mãi một lúc sau cái tên Trì Viễn Kha vang lên trong đầu anh mới sực nhớ tới quyển tiểu thuyết rẻ rách mà thư kí trước đó đưa cho anh đọc vì cái tên pháo hôi xuất hiện 10 chương đầu trước đó là cùng tên với anh.
Hóa ra là xuyên sách chứ không phải xuyên không à.... Anh thầm nghĩ trong đầu.
Mà khoan!! 10 chương là chết? Thế chẳng phải anh cũng sống không lâu nữa sao? Chưa kịp vui vì sống lại thì anh đã muốn đập đầu tự tử ngay thức khắc.
Trì Viễn Kha là mồ côi do Trì Giang An nhận nuôi với lí do đến tuổi già anh sẽ chuyển nhượng tài sản cho hắn. Trong tiểu thuyết tác giả có nhắc đến nhưng Trì Giang An chưa đến tuổi già thì đã chết do tai nạn xe cộ, chính vì thế mà Trì Viễn Kha đã thừa kế tài sản của anh. Sau 10 chương thì cái tên Trì Giang An đã bốc hơi mà giờ anh lại xuyên vào. Thế. mà lại xuyên thành viên đá lót đường tạo nên sự nghiệp cho nam chính sau này, thật nuốt không trôi cục tức!!
Suy đi nghĩ lại cũng cảm thấy chẳng sai gì, dù sao đây cũng là thế giới tiểu thuyết, nhân vật làm nền như anh sớm muộn cũng phải chết để tạo thành con đường sự nghiệp cho nam chính. Nhưng nếu có thể bám lấy nam chính, đối tốt với nam chính thì liệu có sống hay không? Anh tự hỏi trong lòng.
Sau một hồi suy nghĩ thì anh quyết định ôm đùi nam chính, nói đúng hơn là ôm bàn Tay vàng của nam chính. Trong tiểu thuyết có nói Trì Giang An mặc dù nhận nuôi nam chính thì còn có cho ăn cho học, suy cho cùng vẫn rất tốt nhưng số lần hai người gặp mặt đều đếm trên đầu ngón tay.
Trì Giang An trong nguyên tác nhận nuôi nam chính vì đối phó với Trì gia, nhất quyết tài sản của hắn dù cho cô nhi không quen không biết cũng sẽ không bao giờ giao cho Trì gia vì thế nên mới nhận nuôi Trì Viễn Kha.
Nếu tính thời gian thì mới khoảng 2 tháng từ lúc nguyên thân nhận nuôi nam chính, cũng tức là nam chính chỉ mới 9 tuổi. Tốt! Tuổi nhỏ dễ dạy, cứ từ từ bồi đắp nam chính thành cái khiên bảo vệ tính mạng của bản thân là được.
Đang tự kỉ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng dứt khoác vang lên:
- ''Ông chủ, đã hơn 7 giờ sáng rồi, đến giờ rời giường rồi!''
Nghe gọi anh đoán hẳn là quản gia, vừa bước xuống giường anh vừa khẽ đáp một tiếng rồi đi ra mở cửa.
- ''Chào buổi sáng, ông chủ. Tôi chưa từng thấy cậu dậy trễ như này bao giờ, hẳn là rất mệt, có cần gọi bác sĩ không?'' Quản gia mặt điềm tỉnh nói nhưng gọi lại pha chút lo lắng mà nói.
Anh không đáp luôn mà liếc nhìn quản gia rồi bước xuống cầu thang cùng ông. Có phải trùng hợp hay không mà quản gia từ khuôn mặt đến tên và tuổi đều giống y hệt người quản gia trước khi xuyên sách của anh.
- ''Không cần đâu lão Vương, chỉ là hôm qua tham gia tiệc mừng thọ của ông lão Trần Gia kia có quá chén nên mệt chút thôi.'' Anh thản nhiên lục lọi kí ức mà đáp lại có chút qua loa.
Nghe vậy quản gia cũng không nói gì thêm mà chuẩn bị bữa sáng cho anh.
- ''Lão Vương, thằng bé kia đâu?'' Vừa dùng súp anh vừa hỏi.
Thấy quản gia không đáp anh ngước lên nhìn thì thấy ông kinh ngạc đứng đờ ra, sau vài giây mới hoàn hồn lại mà đáp. Cũng phải, từ khi nhận nuôi Trì Viễn kha đến giờ thì thân chủ chưa bao giờ hỏi bất cứ chuyện gì về nam chính, có khi đến sống chết không quan tâm cũng nên.
- ''Đã hơn 7 giờ nên tiểu thiếu gia đã đi học rồi, ông chủ cậu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mà chăm nom cho thằng bé rồi.'' Quản gia nói với giọng kích động pha chút vui vẻ mà nói.
- ''.... Dù sao cũng là người thừa kế của tôi, hẳn là nên vậy.''
Sau khi dùng bữa sáng xong thì thư kí tới nhà đón anh đi làm. Chẳng mấy chốc đã tới công ty.
Công ty này có tên là An Nam, theo kí ức của thân chủ này thì cái tên này là đặt bừa, chẳng có chút ý nghĩa gì. Cũng là tài sản duy nhất của thân chủ. Trì Giang An do cha mẹ mất sớm mà để lại một số tiền khổng lồ, nếu không phải do thân chủ anh ta khá thông minh thì số tiền đấy đã rơi vào tay Trì gia. Thân chủ rất giống Trì Giang An, đều là người ham công việc. Ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba anh không tiếp tục thi đại học mà cầm số tiền cha mẹ để lại ra lập nghiệp, thành quả chính là công ty như hiện tại. Cũng vì thế mà chẳng mấy chốc đã nổi danh thiên tài kinh doanh trong giới.
Trì Giang An và thân chủ cũng không khác nhau lắm, Trì Giang An từ nhỏ đã mồ côi nên ra đời và làm việc sớm hơn thân chủ, cũng vì thế anh chắc tay hơn nguyên chủ nhiều. Nhưng hiện tại anh lại đang trong thân thể của pháo hôi cùng tên nên không thể so sánh gì hơn.
Dẹp đi suy nghĩ vu vơ kia anh cùng thư kí bước vào công ty. Thấy anh mọi người đồng loạt cúi chào, anh cũng đáp lại một vài tiếng rồi đi, làm như không thấy mọi người đều đứng hình nhìn chằm chằm mình.
- ''Wtf-.... Nghe... Nghe gì không? Ổng vừa đáp lại chúng ta kìa?''
Một nhân viên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng kia, vẻ mặt không thể kinh ngạc hơn mà nói.
- ''Chuyện gì xảy ra với ổng-... Không, Trì tổng vậy? Chẳng lẽ ổng bị sảng hả? Hay ai câu hồn ổng rồi?!''
Không dấu được sự kinh ngạc mà mọi người cùng xôn xao bàn tán không dứt.
Phía anh cũng mặc kệ cái nhìn soi mói cùng đánh giá thầm lặng của vị thư kí kia mà cầm lên một tờ báo cáo và đọc.
Thấy anh không có gì khác thường thì cậu ta cũng nhịn không được mà lên giọng dò hỏi:
- ''Sếp, cậu có chuyện gì vui à?''
- ''Hửm? Sao lại nói vậy?'' Anh trả lời nhưng không ngước lên nhìn thư kí nên chẳng rõ cảm xúc ra sao.
Thấy anh không có ý trả lời mà lại hỏi ngược khiến cậu ta phun trào ra.
- ''Cậu không để ý à? Hôm nay đi làm muộn đã đành lại còn chào hỏi mọi người, hôm nay dây thần kinh nào của cậu bị chập hả?''
Vị thư kí này tên Liêu Quan, là bạn cấp ba của anh, đã đi theo từ khi anh lập nghiệp đến nay. Biết rõ cái tính lạnh nhạt thờ ơ của cậu bạn mình, Liêu thư kí không khỏi lắm miệng liệt kê tật xấu của anh.
- ''Liêu Quan! Cậu lèm bèm câu nữa tháng này cắt lương!'' Anh đặt tờ báo cáo xuống, không lạnh không nhạt mà nói. Nghe thấy đến từ lương vị thư kí này liền im bặt ngoan ngoãn vào việc của mình.
Trong group chat của công ty mọi người thi nhau tag tên thư kí.
[@Liêu Quan thư kí Liêu, chuyện gì với sếp thế? Sáng nay tôi sợ hãi toàn bộ nhân viên bị đuổi việc đây!!]
[@Liêu Quan đúng đúng đúng, anh làm việc 24/7 kế sếp có thể nói chút không? Hãy nói là chuyện bình thường đi!!]
....
Liêu Quan: [Đừng hỏi tôi, chính tôi cũng không ngờ đây, sáng dò hỏi xém bị trừ lương, mấy cô cậu rảnh rỗi thế thì đi làm việc đi, cẩn thận tí nữa tính tình ổng không ổn cắt lương cả đám giờ]
Thấy vậy cả đám im bặt không ai chat thêm bất cứ một tin nào. Có lẽ đã yên ổn làm việc, đối với sự thay đổi đột ngột của sếp thư kí Liêu đành thở dài một hơi.
Công việc kéo dài đến mãi gần trưa, đang nghỉ giữa giờ nhấp li cà phê thì điện thoại reo lên. Thư kí Liêu chỉ đành thầm mắng một câu rồi móc điện thoại ra.
- ''Là chủ nhiệm của con trai cậu gọi này.'' Thư kí Liêu nói cho có, đang định dập cuộc gọi thì anh dừng bút ngẩng đầu lên nhìn, giọng không lạnh không nhạt vang lên.
- ''Nghe đi.''
Như nghe chưa rõ anh nói gì mà quay phắt lại nhìn anh, nhận thấy ánh mắt hoài nghi của thư kí anh liền tốt bụng nhắc lại. Sau vài giây Liêu Quan mới hoàn hồn lại mà vội vã bắt máy. Không rõ cuộc điện thoại nói gì mà cậu ta quay lại nhìn anh muốn nói nhưng lại lưỡng lự, cuối cùng vẫn mở miệng.
- ''Con trai cậu đánh nhau, bị mời phụ huynh, tôi từ chối rồi.''
- ''Sao lại từ chối?''
- ''Hả? Cậu quên rồi à? Chẳng phải cậu nói mặc kệ sao hả? Sao lại hỏi tôi?''
Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của thư kí, anh lấy áo khoác rồi đứng lên, giọng thản nhiên mà nói:
- ''Đi thôi, đến trường thằng bé.''
Thư kí như không tin vào tai mình mà nhìn anh, sau vài giây sắp xếp lại sự việc mới vội vàng đuổi theo anh.
- ''Trì Giang An... Cậu... Có chuyện gì với cậu vậy? Đừng nói ngủ một giấc dậy xong thì cậu thay đổi đấy?" Liêu Quan ngập ngừng mang chút dò hỏi mà nhìn cậu.
- ''Cứ cho là thế đi." Anh không muốn dài dòng mà trả lời qua loa. Dù sao có nói thật cũng chưa chắc có người tin.
Sau hơn 30 phút mới tới trường, vì bị kẹt xe nên đã tới trễ hơn hẳn 15 phút. Có vẻ do vẫn đang trong giờ học nên ngôi trường khá vắng và im ắng. Cũng vì thế mà bảo vệ ngủ không để ý có hai người đang đứng phía ngoài, cổng trường đóng kín mà Liêu Quan lên tiếng gọi bảo vệ lại không nghe. Cuối cùng Trì Giang An chẹp miệng một tiếng rồi kéo Liêu Quan ra phía sau trường.
- ''Làm gì vậy? Đừng nói trèo tường đi?'' Liêu Quan lộ rõ khuôn mặt thắc mắc cùng đưa ánh mắt nhìn anh.
Anh không nói nhiều mà chỉ ờ qua loa rồi lấy đà vọt lên tường, trông có vẻ rất điêu luyện như đã từng trèo vô số lần. Liêu Quan trố mắt kinh ngạc mà nhìn anh. Bức tường này cao ít nhất cũng phải mét 50 đến mét 60 mà Trì Giang An chỉ có mét 78 thôi, nhảy qua cũng êm đẹp quá rồi đi.
- ''Này sếp Trì, anh trèo được không có nghĩa là tôi trèo được đâu!!'' Bỏ qua sự kinh ngạc mà vị sếp tổng kia đem lại thì đây mới là trọng điểm khiến thư kí Liêu sầu não. Nói chứ một viên chức nhà nước như cậu ta quanh năm chỉ có ngồi trong văn phòng rồi lại đi tiếp khách với Trì Giang An thì có vận động gì nhiều đâu, bây giờ bắt cậu ta trèo tường thì thà chui lỗ chó con hơn.
- ''Lo cái gì, quay lại cổng trường đi, tôi kêu bảo vệ.''
Cuối cùng anh chạy tới gọi bảo vệ dậy rồi mở cửa cho Liêu Quan. Bảo vệ cũng xin lỗi rối rít.
Chạy tới chạy lui cũng mò được tới phòng giáo viên. Từ phía bên trong đang ồn ào, có thể nghe rõ giọng nói của phụ nữ. Âm lượng rất lớn mà lại chanh chua không kém, không vội vào ngay mà anh đứng ngoài nghe. Từng câu từng chữ của người phụ nữ thốt ra làm anh không khỏi nổi gân đầy trán, ánh mắt cũng âm u đi vài phần. Liêu Quan đứng bên cạnh chỉ âm thầm lau lớp mồ hôi mỏng trên trán mà không dám nói gì.
- ''Tôi nói này cô giáo, nhà trường các cô làm ăn kiểu gì mà nhận thành phần học sinh như thế này hả? Chúng tôi trả tiền cho các cô chứ có thiếu đồng nào đâu? Giờ để một thằng oắt con hoang đánh con trai tôi đến nông nổi này? Phụ huynh của nó đâu? Đến giờ còn không thèm ló cái mặt ra? À hay là nói nó là mồ côi đi?'' Bà ta hét ầm ĩ lên, vừa nói vừa đưa ánh mắt khinh thường mà nhìn Trì Viễn Kha. Chưa dừng lại đó, bà ta vẫn tiếp tục xỉa xói.
- ''Con hoang đúng là con hoang, tưởng được vào ngôi trường danh giá thì bản thân lớn hơn ai chắc? Dựa vào mấy đồng học bổng mà bước chân vào đây? Cũng không biết nhìn xem ai không nên đắc tội, hôm nay tao không cho mày què chân quỳ xuống xin lỗi con trai tao thì tuyệt đối tao không bỏ qua!''
Trì Viễn kha vẫn im lặng không nói tiếng nào, cứ như ả ta nói không phải hắn vậy. Bên này cô giáo ra sức ngăn cản nhưng nghe cũng biết rằng cô giáo đang đứng về phía bà ta.
- ''Bà Đới, xin hãy bình tĩnh. Đừng vì một thằng nhóc mà tốn hơi.'' Cô giáo rót nước mời bà ta, giọng nhẹ xuống mà nịnh nọt không ngớt.
- ''Còn em Trì Viễn Kha, em nên xin lỗi bạn học Đới Thẩm đi!! Đã đánh bạn tới mức trầy da rồi còn không xin lỗi? Gia giáo của em đâu rồi hả?! Gia đình không dạy được thì để cô dạy!''
Trì Viễn Kha sắc mặt trầm xuống mà không nói gì, cũng vì thế mà chọc tức cô giáo hơn. Định lên tiếng ''giảng dạy'' lại hắn thì cửa phòng giáo viên đột ngột mở ra.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh được sơ vin trong quần tây đen, cà vạt được thắt trên cổ áo không nghiêm chỉnh mà bị nới ra đôi chút, tay trái cầm chiếc áo vest đen mà bước vào. Khuôn mặt lạnh nhạt của anh không làm giảm đi giá trị nhan sắc chút nào.
- ''Cậu là...?'' Ngơ ngác một hồi giáo viên cũng định hình lại mà lên tiếng. Anh liếc nhìn xung quanh một hồi dừng ánh mắt ở trên người Trì Viễn Kha. Trì Viễn Kha vẫn đang cúi đầu, có lẽ cũng không biết anh tới và cũng chẳng thể ngờ được, cùng lắm hắn chỉ nghĩ người bước vào kia là người nhà của Đới Thẩm tới để thị uy với hắn hoặc là giáo viên nào đó.
- ''Thất lễ quá, tôi là Trì Giang An, là phụ huynh của Trì Viễn kha.'' Anh nhẹ giọng giới thiệu, miệng cười như không cười mà nói.
Nghe anh giới thiệu xong cả căn phòng như bất ngờ mà trợn mắt lên nhìn anh. Kinh ngạc nhất vẫn là Trì Viễn Kha. Hắn không ngờ tới người này lại xuất hiện ở đây, bao nhiêu lần giáo viên gọi điện và mời phụ huynh chưa lần nào bên kia hồi đáp lại, giờ đây lại xuất hiện ở đây.
Ánh mắt hắn vẫn chưa thu lại sự bất ngờ mà ngước lên nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, như thói quen hắn liền cụp mắt xuống và xoay đi chỗ khác.
- ''Như thế nào lại đánh nhau?''
Nghe anh hỏi hắn không trả lời, môi hơi mím thành một đường thẳng. Anh cũng không bận tâm, bàn tay thon dài giơ lên xoa xoà mái tóc bồng bềnh của Trì Viễn Kha, mặc kệ kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc trong mắt Trì Viễn kha.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play