Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

『Văn Hiên/文轩』•KÝ ỨC NHƯ MẬT NGỌT

Bạn Trai Cũ

Ngay trên sân thượng, Lưu Diệu Văn hút thuốc, ánh mắt vừa trầm lắng vừa lạnh nhạt.
Tống Á Hiên đã để ý anh hơn hai năm rồi, cuối cùng có một ngày không nhịn được mà bước đến.
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Này cho tớ hút thử với.
Lưu Diệu Văn liếc cậu, đưa điếu thuốc qua. Á Hiên chớp mắt xáp nhanh tới, hôn vội lên môi anh.
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tớ hút gián tiếp là được rồi. /Mặt thấm đỏ/
____
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Nghe nói năm đó sau khi chúng mình chia tay, anh uống say bí tỉ ở trong phòng thí nghiệm bị chủ nhiệm khoa bắt được, suýt nữa đã bị kỷ luật !?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Em nhầm rồi, không phải vì em. /Cười thoải mái/
Thực ra lòng anh hận đến ngứa răng. Đời ai mà chẳng có vết nhơ. Có ai mà chưa từng điên cuồng vì thứ gọi là tình yêu chứ ?
Những năm tháng trẻ dại của bạn đã từng gặp một người như thế này chưa ? Tất thảy những xúc động và điên cuồng của tuổi trẻ, chỉ vì người ấy mà ra.
Đó chỉ là quá khứ còn đây mới chính là hiện tại.
Lúc Tống Á Hiên nhận được điện thoại của Hạ Tuấn Lâm là cậu đang ở trong phòng thu âm đọc kịch bản để nuôi dưỡng cảm xúc.
Phòng thu âm quá yên tĩnh, ở lâu sẽ thấy có vẻ lạnh lẽo.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
📞: Lâm Lâm à ?/Vừa hắt xì, giọng nghèn nghẹn/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
📞: Tao đây. Tối nay chúng ta gặp nhau chổ cũ nhé.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
📞: Cuối tuần này được không? /cúi đầu đọc kịch bản, áy náy/
Tút...Tút...Tút
Bên kia bỗng nhiên ngắt máy
Tống Á Hiên liếm môi, nhớ mấy ngày trước mình gọi điện cho Hạ Tuấn Lâm, y vừa nghiến răng nghiến lợi vừa mắng cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
📞: Chà, Tống Á Hiên đó hả, mày còn biết liên lạc với tao cơ đấy? Tao còn tưởng mày đã quên sạch đám bạn học cũ rích này rồi chứ!
Tống Á Hiên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gửi cho y một tin nhắn, nhưng Hạ Tuấn Lâm không trả lời. Cậu đoán y vẫn còn giận mình.
Á Hiên làm tổ trong phòng thu âm một tuần, việc lồng tiếng cho nhân vật chính của bộ phim dài 30 tập mới kết thúc.Về nhà ngủ bù, Á Hiên gọi cho Hạ Tuấn Lâm, lần này cuối cùng y cũng tha cho cậu, hai người cấp tốc hẹn thời gian địa điểm. Á Hiên nằm bẹp trên giường thêm mấy phút rồi xoa mặt bò dậy, tắm rửa, thay quần áo, xong xuôi tất cả thì cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Tống Á Hiên đợi trong nhà hàng khoảng mười mấy phút thì Hạ Tuấn Lâm cũng đến, hai người mắt đối mắt, Á Hiên bật cười trước, Hạ Tuấn Lâm nhịn được khoảng ba giây rồi cũng bật cười, mồm miệng chẳng tha ai.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cười khỉ ý! Tao còn tưởng mày bốc hơi khỏi thế giới rồi chứ! Lúc tổ Chương trình định làm một kỳ về diễn viên lồng tiếng, tao thấy tên mày trên danh sách mà còn tưởng là trùng tên cơ đấy !
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Xin lỗi, xin lỗi mà./Á Hiên nở nụ cười lấy lòng/
Giọng Á Hiên xưa giờ vẫn luôn trầm dễ nghe, đôi chút lại mang dáng vẻ của một tiểu yêu tinh. Đôi mắt tròn hễ cười lên lại chẳng thấy đâu. Hạ Tuấn Lâm có giận hơn nữa cũng phải tan quá nửa.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Lâu rồi không gặp mà mày chẳng thay đổi gì cả.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Còn mày thì đẹp trai hơn nhiều.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ý mày là đó tao xấu quắc à ? /Hạ Tuấn Lâm ưỡn người, nheo mắt/
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Còn chẳng phải à?
Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm học cùng lớp suốt từ cấp 2 đến cấp 3, quan hệ khi đó tốt vô cùng, cho dù mấy năm nay không liên lạc thì vẫn tìm được rất nhiều đề tài để nói, chỉ riêng chuyện cũ với tám đông tám tây đã đủ cho hai người tán dóc mấy ngày mấy đêm không ngừng rồi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Chẳng phải chỉ là chia tay với Lưu Diệu Văn thôi sao? Thậm chí đến cả tao mà mày cũng không thèm liên lạc !!
Tống Á Hiên ôm chặt ly nước, ngón tay trắng mảnh miết không ngừng bên mép ly, đây là động tác quen thuộc của cậu khi căng thẳng, Hạ Tuấn Lâm là người chứng kiến trực tiếp nhất đoạn tình cảm non dại của Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn khi ấy. Lúc đầu Tống Á Hiên không dám liên lạc, sợ chạm vào quá khứ, còn sau này…
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thôi bỏ đi, không tính chuyện này với mày nữa, nếu không tao lại tức chết.
Bởi thấy cậu im lặng y biết cậu ngại nói chuyện này nên đã không muốn hỏi nữa
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thế rốt cuộc tại sao mày với Lưu Diệu Văn lại chia tay thế !?
Tống Á Hiên vừa mới thở phào thì lại bị câu hỏi của Tuấn Lâm làm cho cảm giác lúc nãy quay trở lại.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Do không hợp thôi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Sao lại không hợp ! ? Mày với anh ta làm rồi?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
/Im lặng/
Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm, chàng trai năm đó chỉ hỏi câu “Mày với Lưu Diệu Văn hôn nhau chưa” đã đỏ mặt không biết đi đâu rồi. Mọi người quả nhiên đều đã trưởng thành, thế giới của người trưởng thành không còn kín đáo như vậy nữa.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Đây là chân lý tao đúc ra được trong mấy năm dây dưa với Nghiêm Hạo Tường đó. Giữa nam nam mà đã có quan hệ thể xác thì sẽ không dễ chia tay đâu, nay cãi nhau tơi bời mai lại lăn giường tưng bừng, thế là hòa hợp. /Hất mặt đầy hãnh diện nói/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, gã đó không được./Nhấp ngụm nước bổ sung thêm câu nữa/
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Mày với Nghiêm Hạo Tường kết hôn chưa?
Á Hiên cũng là người chứng kiến toàn bộ chuyện tình cảm của Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường năm ấy, cậu và Lưu Diệu Văn đã chia tay, nhưng Hạ Tuấn Lâm với Nghiêm Hạo Tường vẫn tốt đẹp. Tình yêu tuổi xuân vẫn có người giữ gìn được đến lúc đơm hoa kết quả đó thôi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Chưa đâu, một hai năm nữa rồi nói./Tuấn Lâm rũ mắt/
Hôm ấy hai người nói chuyện rất lâu, chuyển từ nhà hàng đến phòng KTV lại nói tiếp, mãi đến khi Hạo Tường gọi điện cho Tuấn Lâm để đến đón y, hai người mới chuẩn bị ra về.
Xe của Hạo Tường đỗ ở bên đường, gã ta thấy cậu như thấy quỷ, rất kinh ngạc.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thật ra là mày đá Lưu Diệu Văn đúng không ?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
/Im lặng không đáp/
Hạ Tuấn Lâm nhìn cậu chằm chằm, năm ấy Hiên Hiên của y thích Lưu Diệu Văn bao nhiêu, theo đuổi khổ cực thế nào, y đều biết. Y nghĩ mãi cũng không hiểu, sao cậu lại đá hắn được !? Nhưng sự thật chắc là như thế, dẫu rằng đương sự không chịu thừa nhận.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Có chuyện này mà ai cũng biết. Sau khi chia tay với mày, tên họ Lưu kia uống say bí tỉ rồi làm loạn lên ở trong phòng thí nghiệm, đúng lúc bị chủ nhiệm khoa bắt được, ngoài ra còn bị quay chụp lại tung lên diễn đàn trường, cái bài đó năm ấy hot lắm luôn. Tính Lưu Diệu Văn thế nào mày hiểu rõ nhất, say rượu làm loạn… rất khó tưởng tượng đúng không !? Hôm sau tỉnh lại Lưu Diệu Văn lập tức hack sập mạng trường, bài đó với video cũng bị xóa hết luôn, hai chuyện này gộp vào, suýt chút nữa anh ta đã bị kỷ luật.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Trước kia Hạo Tường có lưu lại video đó nhưng bị Lưu Diệu Văn ép xóa rồi, nếu không thật muốn cho mày xem…
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thôi tao đi đây, nếu mày có gặp Lưu Diệu Văn thì nhất định đừng nhắc đến chuyện này đấy, anh ta sẽ giết người cho xem.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
"Đặc biệt là bạn trai cũ." /nói thầm/
Hạ Tuấn Lâm sau đó cũng lên xe rời đi, Hạo Tường chỉ cúi đầu chào Á Hiên một cái cũng đi ngay.
Cậu đứng bên lề đường tiêu hoá câu chuyện của Tuấn Lâm vừa nói, cậu liếm khoé môi, cổ họng có chút khô khốc. Thiếu niên có đôi mắt trầm lắng mà lạnh nhạt năm ấy cũng có lúc điên cuồng như thế. Tựa như một vị thần lạnh lùng ở mãi trên cao bỗng bị ném xuống bùn lầy, nhiễm khói lửa nhân gian.
Ở trên xe Hạo Tường vừa lái xe vừa có chút kinh ngạc hỏi Tuấn Lâm.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Á Hiên? Anh không nhìn nhầm đó chứ ?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ừ cậu ấy đấy.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ồ !!
Chiều hôm sau Á Hiên đi gặp đạo diễn, xem hình ảnh quảng cáo và xác nhận lời thoại, sau đó chuẩn bị vào phòng thu âm. Cậu vừa định quay đi, một bóng người cao lớn bỗng bước ra từ thang máy. Người đàn ông nọ mặc quần đen áo sơ mi, mắt mày đen láy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt. Người đó thực sự rất đẹp trai, hồi còn thiếu niên, cậu đã bị chính gương mặt này mê hoặc.
Giờ đây, gương mặt ấy đột nhiên lại lạc vào tầm mắt, cậu chết chân tại chỗ, ánh mắt chẳng thể rời đi. Đã mấy năm không gặp. Cậu vẫn bị chủ nhân của gương mặt này mê hoặc.
NV Phụ (Nam)
NV Phụ (Nam)
Đạo diễn cười nghênh đón: Lưu Tổng
NV Phụ (Nam)
NV Phụ (Nam)
Đây là Tống Á Hiên, diễn viên lồng tiếng cho quảng cáo lần này, chắc anh đã quen giọng của cậu ấy…
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đúng là rất quen. /Lưu Diệu Văn ngắt lời/
___END___
Wayy Đây Nò
Wayy Đây Nò
Lâu rồi chúng ta hong gặp nhau đúng hơm nè. Tuii nhớ mọi người muốn chớt luôn đây nè.
Wayy Đây Nò
Wayy Đây Nò
Cùng tuii đón chờ phần sau của câu chuyện tình cũ không rủ cũng tới oái oăm này nha.
Wayy Đây Nò
Wayy Đây Nò
Moaz Moaz

Đã Chia Tay

Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đúng là rất quen./Lưu Diệu Văn ngắt lời/
Á Hiên thầm mắng tại sao phận mình lại xúi quẩy đến mức gặp người cũ nhanh như vậy chứ ?
Đã vậy người ta còn là sếp.
Quá là bất hạnh rồi. Cậu nghĩ đến tháng ngày sau này, có vẻ rất vất vã đây.
NV Phụ (Nam)
NV Phụ (Nam)
Á Hiên cậu vào thử giọng đi.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
À...vâng.
Vốn đã thuộc thoại làu làu giờ đột nhiên lại gặp hắn ta khiến cậu quên sạch sành sanh hết thảy rồi.
Lưu Diệu Văn đứng ngoài khoảng một phút, dáng vẻ cậu ấy lúc cúi đầu đọc thoại thật sự giống hệt dáng vẻ đọc sách ngày xưa.
Lúc hắn rời đi, Tống Á Hiên ngẩng đầu ngắm nhìn sườn mặt hắn, thất thần dõi theo bóng lưng hắn, bỗng tưởng tượng đến dáng vẻ của hắn khi say rượu làm loạn. Trong ký ức của cậu, Diệu Văn rất ít khi uống rượu, nhưng tửu lượng không tệ, cậu chưa từng thấy hắn uống say, càng đừng nói là chuyện say rượu làm loạn khó bề tưởng tượng như vậy.
Thử giọng kết thúc, thuận lợi nhận được công việc này. Thu âm xong, Á Hiên bỏ tai nghe xuống, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Đạo diễn nhìn chàng trai này, ngoại hình thanh mảnh, nụ cười vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, nhan sắc này bước từ sau màn lên sân khấu hoàn toàn không có vấn đề gì, o bế nâng đỡ, đảm bảo sẽ nổi.
NV Phụ (Nam)
NV Phụ (Nam)
Đạo diễn: Á Hiên, cậu có hứng thú đóng phim không !? Tôi có thể cho cậu một vai.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Cảm ơn ý tốt của đạo diễn, nhưng tôi không biết diễn đâu. /Á Hiên lắc đầu từ chối/
NV Phụ (Nam)
NV Phụ (Nam)
Đạo diễn: Có thể học diễn mà.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Tôi học không nổi đâu.
NV Phụ (Nam)
NV Phụ (Nam)
Đạo diễn: Vậy nếu cậu có thay đổi ý thì cứ liên lạc cho tôi nhé !
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Vâng cảm ơn đạo diễn.
~Ding Dong~
Thang máy không một bóng người, Á Hiên cúi đầu đi vào.
Cậu đang chuẩn bị ấn xuống tầng dưới thì cửa thang máy bỗng bị một cánh tay chặn lại. Cửa lại mở ra, một chàng trai trẻ đầu cua bước vào.
NV Phụ (Nam)
NV Phụ (Nam)
Thư kí: Lưu Tổng, vào thôi.
Tống Á Hiên ngẩng đầu, Lưu Diệu Văn đứng sau chàng trai đầu cua kia, lạnh nhạt lướt qua Á Hiên, ung dung bước vào.
Chàng trai đầu cua duỗi tay chọn số tầng, Á Hiên né tránh theo bản năng, lùi về sau một bước, thành ra đứng song song với Lưu Diệu Văn.
Cậu nhớ tới câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm mấy ngày trước.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Tôi và Lưu Diệu Văn ư...
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Đã làm.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Và cũng đã chia tay.
___END___
Wayy Đây Nò
Wayy Đây Nò
Chương này hơi ngắn hen. Bắt đầu từ chương sau sẽ kể về kí ức năm 17 tuổi của hai người á.
Wayy Đây Nò
Wayy Đây Nò
Tạm biệt mọi người. Chúc mọi người có một buổi đọc truyện vui vẻ.

Ký Ức Như Mật Ngọt

Năm năm trước.
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Mẹ ơi mẹ xỏ dây giày giúp con với, tối qua con quên mất, con sắp không kịp rồi !
Chu Mịch (Mẹ Tống Á Hiên)
Chu Mịch (Mẹ Tống Á Hiên)
Con làm gì gấp gáp thế ? Chẳng phải còn sớm sao !
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Con phải đi học tiếng Anh sớm !! Buổi sáng yên tĩnh dễ học thuộc lòng từ mới ạ.
Vào sáng thứ Hai, Tư, Sáu mỗi tuần, Lưu Diệu Văn sẽ đến trường sớm khoảng 40 phút để chơi bóng, cậu muốn đến trường cùng hắn, thế nên phải dậy sớm gần một tiếng. Mà đối với cậu dậy sớm chính là một cực hình.
Bữa sáng là bánh bao với sữa đậu nành cũng đã được Chu Mịch đặt sẵn trên bàn. Á Hiên xỏ giày rồi mang theo đồ ăn sáng chạy mất hút
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Chào mẹ, con đi học.
Tống Á Hiên đạp đến giao lộ thì thấy thiếu niên vừa băng qua đường kia, lúc lướt qua thùng rác, hắn nhanh tay chuẩn xác ném tọt vỏ hộp đậu nành vào thùng.
Cậu cắn ống hút đuổi tới, lúc chạy qua thùng rác cũng học theo động tác của Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Không trúng !!
Vỏ hộp lăn lông lốc trên đất, cuối cùng nằm trơ trọi bên cạnh thùng rác. Á Hiên nhìn chiếc xe đạp đã chạy tít xa nọ, buồn bực xuống xe nhặt rác bỏ lại vào thùng.
Lúc Á Hiên đuổi đến trường, Lưu Diệu Văn đã khóa xe xong, cậu vội vàng đẩy xe xông tới.
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Lưu Diệu Văn cậu đã thấy tớ mà cũng không thèm chờ.
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Tóc rối tung rồi kìa. /Khoác cặp lên lưng, kéo khẩu trang đen xuống nhét vào túi đồng phục/
Á Hiên nghe vậy liền xấu hổ dùng tay cào cào lại mái tóc chẳng mấy chốc nó lại quay về như cũ.
Nghiêm Hạo Tường (17 tuổi)
Nghiêm Hạo Tường (17 tuổi)
A Văn đi thôi. /Vừa cầm bóng vừa khoá xe/
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Mang cặp lên hộ tớ./Ném cặp vào lòng của Á Hiên/
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Dám sai khiến tớ thì thử đợi tớ xem!
Tống Á Hiên ôm hai chiếc cặp sách bước vào lớp, ném chiếc cặp đen lên bàn học dãy cuối cùng, đoạn quay về chỗ ngồi đằng trước của mình.
Cả phòng học chỉ có một mình cậu. Tống Á Hiên buồn chán lấy tờ bài thi Toán vừa được trả hôm qua ra, nhìn điểm số trên giấy, cầm bút đâm chọc một hồi. Nghĩ thế nào cậu lại đứng dậy tìm đến bàn học của Hạ Tuấn Lâm lục ra một quyển tiểu thuyết, về chỗ lật ra xem.
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Không phải mày không đọc tiểu thuyết đam mỹ sao !? /Giật cuốn tiểu thuyết/
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Dám nhân lúc tao không ở đây mà đọc trộm.
Á Hiên nào biết tiểu thuyết hay thế, đọc mà mê muội
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Đưa tao, tao mới đọc được có một phần ba. /Chìa tay ra/
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Đừng đọc nữa để tao kể cho mày nghe. /Cười/
Hạ Tuấn Lâm thấy sắp đến giờ lên lớp, không muốn để muộn.
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Thôi tan học rồi kể.
Tống Á Hiên quay đầu nhìn, Lưu Diệu Văn đi sau giáo viên tiếng Anh vào lớp. Hắn cao hơn giáo viên tiếng Anh một cái đầu, mấy lọn tóc trước trán vẫn còn nhỏ nước, hắn thuận tay gạt đi, sải bước vào ngồi xuống ở dãy bàn cuối đối diện với cửa sau, nhét cặp sách vào ngăn bàn, mở sách tiếng Anh ra, lật bừa một trang.
Trong giờ, Hạ Tuấn Lâm gạt bạn cùng bàn của Á Hiên ra, nhích lại gần Á Hiên kể cho cậu nghe phần còn lại của cuốn tiểu thuyết.
Tử Ân
Tử Ân
Á Hiên, sao cậu không tự đọc ấy, tự đọc mới hay. /Quay đầu lại/
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Một cuốn tiểu thuyết dài như thế, tôi kể cho cậu ấy nghe đoạn hay là được rồi. /Hơi ho khan/
Đùa hả. Cuốn tiểu thuyết đó có phần thiếu nhi không nên đọc, cả đám nay vẫn còn là bông hoa trắng thuần khiết trong mắt nhau. Giờ mà để Á Hiên đọc được, y sẽ rất ngại, nói chung cái này cứ âm thầm mà đọc thôi.
Tử Ân
Tử Ân
Thứ sáu này đổi chỗ ngồi rồi, không biết thầy chủ nhiệm sẽ xếp thế nào nữa.
Hạ Tuấn Lâm với Tống Á Hiên là bạn cùng bàn suốt ba năm cấp Hai, lớp 10 vẫn chuyển đến cùng lớp, nhưng lần xếp chỗ nào cũng phải bốc thăm, hai người chưa bốc trúng một bàn lần nào.
Hạ Tuấn Lâm rất ghét bốc thăm
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Có thể để cho bọn mình tự chọn chỗ không vậy !!
Tử Ân
Tử Ân
Hình như chủ nhiệm lớp mình hơi khác một chút, nghe nói thầy sẽ cho ai có thành tích thi Toán cao nhất được chọn bạn cùng bàn…
Thầy chủ nhiệm lớp cậu là giáo viên dạy Toán Kim Chung, đám học sinh cá biệt trong lớp toàn lén gọi thầy là anh Chung. Anh Chung cực kỳ thiên vị học trò nào có thành tích Toán học tốt, chỉ không ngờ lại thiên vị đến mức này, đến chỗ ngồi cũng không cần bốc thăm nữa.
Tống Á Hiên ngoảnh đầu nhìn bàn cuối, Lưu Diệu Văn đang tựa lưng vào tường, dáng vẻ lười biếng, Nghiêm Hạo Tường học lớp bên cạnh cũng ngồi đó. Mấy người bọn họ đều học cùng một trường cấp Hai, rất quen thuộc. Hạ Tuấn Lâm với Lưu Diệu Văn còn là hàng xóm, mấy năm nay Tống Á Hiên không ít lần chạy sang nhà.
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Cậu nói thật chứ?
Tử Ân
Tử Ân
Tớ nghe nói thế !!
Hạ Tuấn Lâm lặng lẽ thò tay véo lưng Á Hiên, cậu run lên, nhìn Hạ Tuấn Lâm đang nháy mắt điên đảo.
Ấy sẽ là lần đầu tiên cậu ngồi cùng lớp, cùng bàn với Lưu Diệu Văn… nghĩ thôi đã bao đẹp.
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Mày đi nói với Lưu Diệu Văn đi, không chừng cậu ta sẽ chọn mày đó. /Thì thầm/
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tao không đi đâu.
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Hạ Tuấn Lâm (17 tuổi)
Đi đi. Nói một chút cũng đâu chết ai. Mày vẫn luôn muốn ngồi cùng cậu ta còn gì? Nhỡ đâu ấy!
Tống Á Hiên không bỏ mặt mũi đi được, vẫn ngồi im.
Mãi đến lúc sắp vào giờ học buổi chiều, cậu không ngồi nổi nữa…
Lưu Diệu Văn đang ngồi tựa vào tường, cặp chân dài vắt trên ghế của bạn cùng bàn. Tống Á Hiên đứng trước mặt hắn, ra hiệu cho hắn dịch chân ra để cậu ngồi xuống.
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Cậu lại muốn làm gì? /Không hề nhúc nhích, hỏi/
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Cậu thi Toán đứng đầu./Cười tươi, mi mày cong cong/
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Rồi sao ? /Nhướng mày/
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Sửa bài giúp tớ đi.
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Đem bài thi lại đây. /Trầm lắng, thu chân về/
Tống Á Hiên nhanh nhẹn ngồi xuống, nghiêng người qua, lại hơi khó mở lời.
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Chậm chạp gì nữa?
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Tống Á Hiên (17 tuổi)
Nghe nói… người thi Toán đứng đầu sẽ được chọn bạn cùng bàn. Ừm thì… Lưu Diệu Văn , cậu chọn tớ làm bạn cùng bàn của cậu có được không ?
Yên lặng…
Một giây
Hai giây
Ba giây
Lưu Diệu Văn lặng lẽ nhìn cậu, Tống Á Hiên chớp mắt, nhìn hắn chờ mong.
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Lưu Diệu Văn (17 tuổi)
Không được !!
___END___
Wayy Đây Nò
Wayy Đây Nò
Hiện tại thì lịch ra chương tui vẫn chưa cố định nên tạm thời tui rãnh giờ nào sẽ ra giờ đó nhenn. Mãi iuu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play