Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kim Loan Khải Hoàn Ca

Chương 1: Nàng vốn là phượng hoàng trên cao

Một ngày trời đông, từng cơn gió lạnh mang theo hoa tuyết rơi xuống trên từng nhánh cây đã trụi lá. Khắp kinh thành náo nhiệt ăn mừng ngày đại hôn của một vị tướng quân trẻ tuổi, người đã có công mở rộng bờ cõi, bảo vệ biên cương và đưa Thiên Di công chúa – bảo bối của nước Vệ trở về từ tay quân thù. Ngày đại hôn của y, hồng trang mười dặm đón rước tân nương tử. Thế nhưng, nơi kiệu hoa xuất phát lại không phải từ hoàng cung, mà từ phủ Thượng thư Binh bộ.

Tân nương của y không phải nàng công chúa mà y khó khăn lắm mới có thể cứu được từ trong hiểm cảnh, tân nương của y là khuê nữ phủ Thượng thư chứ không phải nàng công chúa đã qua một lần xuất giá. Người ta ngợi ca họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc mà không hay biết rằng, để có được vinh hiển đó, vị tướng quân kia đã lợi dụng nàng công chúa tội nghiệp như thế nào.

Trái ngược với khung cảnh náo nhiệt bên dưới, bên trên tường thành cao vời vợi kia, một bóng người cô tịch đứng dựa vào thành, đôi mắt dõi theo tân lang cưỡi ngựa đi trước kiệu hoa bên dưới. Y vẫn nở nụ cười rạng rỡ giống hệt như ngày mà y hộ tống kiệu hoa của nàng sang nước người. Nhưng hôm nay, người mà y hộ tống là thê tử của y, người sẽ cùng y kết tóc se duyên, nâng khăn sửa túi cho y cả phần đời còn lại.

Trên người nàng cũng là hồng y, nhưng đó lại không phải là hỉ phục. Trâm ngọc trên tóc nàng tuy quý giá, nhưng nó không phải mũ phượng dành cho tân nương. Hàng lông mi dày khẽ run rẩy khép lại, một giọt lệ tựa châu ngọc trào ra bên ngoài khóe mắt. Đôi môi đỏ mím chặt rồi lại buông lỏng ra, theo đó là một tiếng thở dài não nề. Dung mạo của nàng chỉ một từ “xinh đẹp” thôi là chưa đủ để diễn tả, nhan sắc của một nữ nhân được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Vệ quốc sao có thể chỉ được hình dung qua hai từ đơn giản ấy? Nhưng hồng nhan bạc phận, bông hoa càng xinh đẹp mỏng manh lại càng dễ bị số phận vùi dập.

Nàng là một nhân vật được nhắc đến trong lời tán dương của người dân khi nhắc về chiến công của Hộ quốc tướng quân Dương Hiểu Phong – Thiên Di công chúa Tống Di Nguyệt. Vốn dĩ, nàng từng là tiểu phúc tinh của Vệ quốc, là hòn ngọc bảo bối trên tay hoàng đế nước Vệ. Thế nhưng, bởi những quyền mưu chốn cung cấm, nàng đã bị tước đoạt đi ánh sáng của riêng mình. Để rồi từ ngôi sao sáng trên cao, nàng trở thành sát tinh bị người người né tránh. Nếu không phải vì nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nếu không phải vì cái danh “đích xuất công chúa”, có lẽ Thiên Di công chúa sớm đã trở thành một cái tên bị lãng quên.

Năm Quang Thuận thứ chín, nước Vệ bị một trận hạn kéo dài. Trận hạn kéo dài trong suốt một năm trời làm cho nhân dân khổ cực trăm bề. Giải pháp duy nhất có lẽ là cầu cho trời mưa xuống. Nhưng dẫu cho hoàng cung đã tổ chức biết bao nhiêu đàn lễ cầu mưa, mặc cho sự mong ngóng của con dân trăm họ, vẫn không có hạt mưa nào rơi xuống để cứu rỗi cho sự khô cằn và sự sống ngày càng mong manh ở nơi này.

Cho đến một ngày mùa thu năm Quang Thuận thứ mười, hoàng hậu trở dạ lâm bồn, sinh ra một đôi long phượng thai. Bất ngờ ở chỗ, khi hai đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời không lâu, ngoài trời bỗng đổ mưa, và đó cũng là sự mở đầu cho những cơn mưa sau đó. Cơn mưa đã làm cho nước Vệ được hồi sinh. Và ngay lúc cơn mưa đầu tiên bắt đầu, cửu công chúa đang nằm trong tả lót ngưng khóc. Thế là từ đó, có lời đồn thập tam hoàng tử và cửu công chúa chính là phúc tinh, là thần tiên được nhà trời phái xuống đem mưa đến với Vệ quốc.

Thân là công chúa dòng chính, là con gái út của Quang Thuận đế, lại thêm sự trùng hợp kia, trong suốt sáu năm đầu đời, Di Nguyệt là bảo bối mà Quang Thuận đế cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Bao nhiêu vinh hoa phú quý, bao nhiêu ân sủng của hoàng đế nàng đều có được. Từ đó đã dưỡng thành một nàng công chúa nhu nhược, yếu ớt chỉ biết trông cậy và dựa dẫm.

Và rồi… biến cố bắt đầu ập tới. Đầu tiên là việc hoàng thái tử, tức là trưởng ca cùng mẫu thân với nàng hi sinh trên chiến trận. Người được chọn để kế vị tiếp theo là thập tam hoàng tử cũng không may gặp nạn rồi chết mất xác. Trong cung lúc này bắt đầu lan truyền tin đồn chính Di Nguyệt đã hút đi sinh mạng của những người xung quanh để duy trì sự sống và vẻ đẹp của mình. Thật nực cười! Một đứa trẻ sáu tuổi thì làm sao có được năng lực đó? Và thế là lại có thêm một tin đồn nữa. Họ xem nàng là yêu quái đầu thai thành…

Hoàng đế ban đầu không bị những lời đồn này lay động, vẫn cưng chiều Di Nguyệt như cũ, thậm chí là có phần nhiều hơn. Thế nhưng, biến cố lớn nhất ập tới. Hoàng hậu… qua đời.

Cái chết của hoàng hậu là một ẩn số, người ra đi một cách bất chợt, không có bệnh và không tìm thấy chất độc. Lời đồn được đưa lên đỉnh điểm và Quang Thuận đế - người vốn rất yêu thương hoàng hậu cũng không tránh khỏi hoài nghi.

Và rồi số lần phụ hoàng lui tới Dạ Tinh cung của nàng cứ vơi dần, mãi cho đến khi nàng chỉ có thể nhìn người từ xa mỗi dịp cung yến. Quang Thuận đế không lập kế hậu, địa vị của Di Nguyệt vẫn thế, nhưng nàng không nhận được tình thương nữa. Nàng sống đơn độc trong Dạ Tinh cung sơn son thếp vàng. Đãi ngộ của nàng vẫn giống như những công chúa, hoàng tử khác, nhưng ai ai cũng hiểu nàng giờ là một công chúa bị ghẻ lạnh. Và đối với một người từng nhận được vô vàn đặc ân như nàng mà nói, việc nhận được đãi ngộ giống như những người khác chẳng khác nào một nhát dao chí mạng, một công văn thừa nhận nàng đã mất đi vị trí trong lòng phụ hoàng.

Thâm cung hỗn tạp, bởi vì bản thân đã mất đi ánh sáng nên Di Nguyệt phải một mình đối chọi với rất nhiều thứ. Nàng phải chống trả lại đám hậu cung phi tần và những công chúa khác, ngoài ra còn phải chịu đựng đám cung nhân hầu hạ, những kẻ thích nâng cao giẫm thấp. Bên ngoài nhìn vào, nàng vẫn là đích xuất công chúa quyền quý, nào ai biết được rằng, bên trong lớp vỏ hào nhoáng ấy là một tiểu cô nương sớm đã bị vắt cạn đến kiệt quệ.

Người duy nhất còn lại bên nàng là Lâm Quang Hạo – hảo bằng hữu của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã, nhìn Di Nguyệt lớn lên. Bởi vì cố kị một bức tường thành, cố kị thân phận hay chính là cố kị lễ giáo, y không thể thường xuyên ở cạnh nàng. Nhưng y luôn cố gắng mang đến niềm vui cho nàng, giúp đỡ, động viên, an ủi nàng. Nàng yêu y, thứ tình yêu trong sáng và thuần khiết nhất. Quan hệ giữa hai người tốt đến mức, từng có lời đồn Lâm Quang Hạo chính là cửu phò mã. Thế nhưng, tin đồn đó đã chẳng thể trở thành sự thật.

Một ngày trời đông giá rét, cái lạnh cắt thịt cắt xương lùa vào khuê phòng Di Nguyệt. Đó cũng là lúc nàng nhận tin… Quang Hạo qua đời. Lại là một cái chết bất đắc kì tử không rõ nguyên nhân, lại là một người thân ở cạnh Di Nguyệt ra đi vĩnh viễn. Theo đó, lời đồn nàng là yêu nữ họa quốc ngày càng lan rộng. Người khác nhìn thấy nàng ngoại trừ khinh bỉ bây giờ lại có thêm e sợ. Và rồi, chẳng mấy ai dám lui tới Dạ Tinh cung nữa…

Cuộc sống của nàng cứ thế trôi qua trong vô nghĩa. Cho tới khi biên cương nước Vệ lâm nguy, nàng được gả sang nước Lạc để thể hiện sự giao hảo giữa hai nước, bắt tay nhau để chống lại Tây Vực và nước Thục. Phu quân của nàng không ai khác chính là hoàng đế nước Lạc – Duẫn Tử Kỳ. Có lẽ đây là một chút may mắn bởi sau khi gả sang, nàng là hoàng hậu dưới một người trên vạn người, không còn là một công chúa hữu danh vô thực nữa. Và may mắn hơn khi mà hắn – bậc quân vương cao quý của nước Lạc lại thật lòng yêu thương nàng.

Thế nhưng… niềm vui ngắn chẳng tày gang… Chính sự khờ dại của nàng đã làm cho chút ánh sáng mong manh vừa đến với mình phải vụt tắt…

Chương 2: Quyên sinh

Ngày Di Nguyệt xuất giá, vì để giữ thể diện, Quang Thuận đế cho Dương Hiểu Phong – một tướng quân trẻ tuổi dẫn quân hộ tống. Quãng đường đi từ kinh thành Vệ quốc đến Lạc quốc xa xôi hiểm trở, Hiểu Phong lại là người mà Di Nguyệt có chút ấn tượng, người mà nàng đã từng gặp khi còn nhỏ. Hắn kể cho nàng nghe về hoàng đế nước Lạc, một kẻ máu lạnh vô tình đã giết tiên đế, hoàng hậu và cả thái tử, ngoài ra còn có rất nhiều quần thần, hoàng tử để có thể lên ngôi hoàng đế.

Và nàng đã tin hắn, trong lòng bỗng chốc sinh ra sự xa cách và chán ghét đối với vị phu quân mà nàng còn chưa có cơ hội tiếp xúc lần nào. Chỉ ít tháng sau khi nàng được gả đi, Quang Thuận đế băng hà, Tam hoàng tử lên kế vị. Trong ấn tượng của Di Nguyệt, tam ca là người ấm áp, ôn nhu lễ độ, từ bé đã luôn đối xử với nàng thật dịu dàng. Kể cả khi nàng bị người người cô lập, tam ca vẫn thỉnh thoảng lui tới chỗ nàng, mang cho nàng nhiều thứ thú vị. Và đỉnh điểm của mọi biến động có lẽ là từ đây…

Y gửi thư muốn nàng làm nội ứng, giúp y chiếm lấy nước Lạc. Trong lòng Di Nguyệt vốn đã bên nặng bên nhẹ, lại thêm những lời hứa hẹn, những lời thuyết phục của Hiểu Phong, nàng đã đồng ý giúp họ lấy thông tin cơ mật của nước Lạc. Tử Kì vốn không đề phòng nàng, có lẽ hắn không ngờ rằng chính tình yêu và sự tin tưởng đó lại trở thành một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào hắn. Chỉ trong vòng một tháng, nước Lạc vốn đang lớn mạnh phải suy vong. Hoàng hậu nước Lạc, người mà Hoàng đế nhất mực tin tưởng, lại có thể trơ mắt ra nhìn Hoàng đế bị Hiểu Phong xuyên kiếm qua tim mà không hề ngăn cản.

Nhưng đó cũng chỉ là sự khởi đầu, có những thứ còn tồi tệ hơn đang chờ nàng ở nơi mà nàng xem là quê hương. Người dân nước Lạc oán trách, thống hận nàng. Người dân nước Vệ cũng chẳng hiểu được những gì nàng đã làm. Với họ, nàng chỉ đơn giản là nàng công chúa may mắn được cứu thoát khỏi hiểm cảnh.

Dương Hiểu Phong – kẻ từng hứa sẽ mang đến cho nàng một cuộc sống tốt đẹp hơn sau khi trở về Vệ quốc, đến sau cùng cũng chỉ là một kẻ bội ước. Hắn không thể vì nàng mà giao lại binh quyền, càng không muốn lấy một nữ nhân đã từng xuất giá qua cửa. Và hắn chọn nhị tiểu thư phủ Binh bộ thượng thư, một viên ngọc quý đúng nghĩa.

“Đừng nhìn nữa, kiệu hoa đã đi khuất rồi.” Phía sau nàng xuất hiện một bóng người cao lớn, giọng nói trầm ấm khiến người ta an lòng. Nhưng không! Giọng nói này mới chính xác là cơn ác mộng thật sự đối với Di Nguyệt. Hắn mang theo một chiếc ô tới che cho nàng.

Nàng xoay người lại, hất văng chiếc ô sang một bên. Hành động nhìn có vẻ rất giận dữ nhưng đôi mắt lại phẳng lặng tựa mặt nước mùa đông đã bị đóng băng, không một gợn sóng và không một suy nghĩ nào thể hiện trong đó. “Tam ca… à không, bệ hạ tới đây làm gì?”

“Nguyệt nhi… nàng không thể gọi trẫm một cách thân mật hơn sao? Giống với cách nàng gọi Lâm Quang Hạo khi trước. Nàng gọi hắn là gì? Hạo ca ca?” Trên người Tống Khải Trạch là một thân long bào thể hiện quyền uy của đáng cửu ngũ chí tôn. Hắn đứng cách nàng hai bước chân, nhưng dường như chỉ hận không thể ngay lập tức nhảy xổ lên mà vồ lấy nàng.

“Bệ hạ… thỉnh ngài bình tĩnh lại. Chúng ta là huynh muội.” Di Nguyệt cụp mắt, hàng mi dày che đi nỗi sợ hãi trong lòng. Đúng vậy, Tống Khải Trạch là một con người âm ngoan và không hề vô hại như trước nay hắn vẫn thể hiện.

Chính hắn và mẫu phi của hắn là người đã mua chuộc quân lính ám hại thái tử trên chiến trường. Chính hắn cũng là kẻ thuê người phục kích thập tam hoàng tử trên núi. Chất độc lâu ngày trong người hoàng hậu cũng do mẫu phi của hắn lén bỏ vào. Và cái chết của Lâm Quang Hạo cũng do hắn mà ra. Đến sau cùng thì mục tiêu của hắn là gì? À… chính là nàng, là hoàng muội của hắn!

“Nguyệt nhi… nhưng trẫm yêu nàng thật lòng. Tại sao? Tại sao trẫm không thể có được nàng? Nàng có thể làm hoàng hậu của tên ngốc Tử Kì đó nhưng lại không thể làm hoàng hậu của trẫm sao?”

“Thế gian muôn ngàn ngàn tài tử giai nhân, tại sao nhất định phải là ta?” Di Nguyệt bình thản nhìn hắn. Nước mắt nàng đã cạn từ lâu, cạn từ cái ngày nàng nhận ra mình đã bị lợi dụng như thế nào và mình đã liên lụy đến những người thương yêu mình ra sao.

“Bởi vì trẫm thật sự yêu nàng, trẫm muốn có được nàng. Nàng nhìn đi, bây giờ giang sơn bốn bề đều thuộc về tay trẫm, và nàng cũng phải thuộc về trẫm.” Hắn đắc ý nói. Để có được ngày hôm nay, ai biết được hắn đã nhẫn nhục dưới lớp vỏ ôn nhu biết bao lâu, phải diễn một vở kịch hoàn hảo lâu đến nhường nào để lấy được lòng tin của kẻ khác.

Đôi mắt nàng nhìn kẻ đang mặc một thân hoàng bào kia, bỗng bật cười sằng sặc từng tiếng. “Ta sao có thể là hoàng hậu của ngươi?”

Trở thành hoàng hậu của hắn, đó là chuyện nực cười nhất mà nàng có thể nghĩ tới. Kể cả khi hắn có thể đổi dòng máu đang chảy trong người thì nàng cũng không thể nào cùng chung chăn gối với hắn. Bởi trên tất cả, nàng hận hắn! Hận đến thấu xương! Đó chính là mối thù giết nương thân, giết ca ca, giết cả tình cảm và hạnh phúc của nàng! Thử hỏi, sao nàng có thể tha thứ cho hắn đây?

“Nguyệt nhi, mặc kệ nàng muốn hay không. Trẫm tới để nói cho nàng biết, ba ngày nữa sẽ tổ chức đại điển phong hậu. Tới lúc đó, dù nàng có chống đối thế nào thì nàng vẫn phải là hoàng hậu của trẫm!”

“Đừng có mơ!” Di Nguyệt bỗng lao về phía hắn. Một con dao được giấu sẵn trong tay áo nàng, sáng loáng lên, đâm thẳng vào thân hoàng bào kia. Thế nhưng, suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một nữ nhân liễu yếu đào tơ, há có thể đọ sức với một kẻ cũng từng tập võ nghệ, cũng từng cưỡi trên lưng ngựa như hắn? Dù cho hận ý của nàng có ngập tràn trong từng mạch máu trong cơ thể thì nàng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn con dao bị hất văng ra xa.

“Nguyệt nhi, phải biết nghe lời. Người đâu…” Hắn cười như không cười nhìn nàng. Dường như hành động khi quân ban nãy của nàng hoàn toàn không làm cho hắn tức giận. Vài cung nữ và thị vệ nghe tiếng gọi lập tức đi vào. Thấy họ, trong đầu óc trống rỗng của nàng bỗng hiện lên một ý nghĩ.

Không được! Tuyệt đối nàng không được để mình rơi vào tay hắn! Bây giờ rơi vào tay hắn thì nàng chắc chắn không còn cách nào thoát ra. Không đời nào nàng lại chấp nhận việc trở thành thê tử của kẻ giết hại mẹ và anh trai mình.

Nàng lùi dần về sau, cho tới khi tấm lưng va phải bức tường thành lạnh lẽo. Tuyết lại rơi, tầm mắt Di Nguyệt hơi mờ lại. Trước mắt nàng xẹt qua hình ảnh phụ hoàng và mẫu hậu bế nàng trên đùi, hình ảnh Thái tử ca ca mang cho nàng kẹo, lúc Thập tam ca hái hoa cho nàng. Hàng loạt kí ức mơ hồ vụt nhanh qua trước mắt, và rồi để lại một mảng tuyết trắng bên dưới chân thành.

Di Nguyệt mỉm cười, đây có lẽ là đường thoát duy nhất. Mẫu hậu, ca ca, Hạo ca… cả A Kì nữa, các người ở nơi cửu tuyền chờ ta, ta tới bồi tội với các người…

“Nếu có kiếp sau, ta chắc chắn sẽ không ngu ngốc thế này nữa…” Di Nguyệt nói, sau đó dứt khoát giao mình xuống thành. Hành động của nàng quá đỗi bất ngờ, làm cho tất cả không ai kịp phản ứng. Thân ảnh áo đỏ cứ thế rơi xuống, nổi bật trên nền tuyết trắng.

Tuyết lạnh… lạnh như trái tim nàng đã không còn dòng máu sưởi ấm…

Chương 3: Kết thúc là đánh dấu cho khởi đầu

Đôi lúc kết thúc chính là bước đánh dấu cho sự khởi đầu…

Di Nguyệt tỉnh lại bởi tiếng ồn ào xung quanh, nghe như thể tiếng cung nhân đang chạy qua lại, đâu đó còn có tiếng khóc của trẻ con và tiếng ru khe khẽ. Nàng vẫn chưa chết sao? Sao lại như thế? Bức tường thành kia cao vài trượng, nhảy xuống có khi lại chẳng thể toàn thây.

Nàng mở hé mắt, muốn xem thử vì sao xung quanh lại quá đỗi ồn ào. Ban đầu, Di Nguyệt không tài nào nhìn rõ xung quanh vì bị một lớp gì đó mờ ảo như sương mù vây lấy tầm mắt. Mất một lúc sau, nàng mới có thể nhìn rõ.

Trần điện rất cao, rèm mỏng bằng lụa màu đỏ đậm phất phơ bay. Một mùi gì đó hơi tanh, pha lẫn với mùi đắng của thuốc tạo thành thứ mùi khó chịu làm nàng nhăn mặt, muốn mở miệng hỏi nhưng âm thanh phát ra lại chuyển thành tiếng ư e không rõ ràng, nghe như đang nức nở muốn khóc.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Di Nguyệt càng hoang mang, gương mặt càng nhăn nhó lại, tiếng nức nở nhanh chóng chuyển thành tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh. Tiếng khóc rất vang, chứng tỏ đó là một đứa trẻ khỏe mạnh. Lúc này, Di Nguyệt mới nhận ra, cả người nàng đang được quấn trong một chiếc chăn êm bằng nhung màu vàng, cả người được người ta bế gọn và mang ra ngoài, nhẹ như đang ôm một con mèo nhỏ.

“Bẩm bệ hạ, tiểu công chúa ra rồi ạ.” Giọng nói có vẻ rất kính cẩn. Lúc này, ngoài trời bỗng lóe sáng lên, rồi âm thanh vài đạo sấm chớp truyền vào vang dội. Tiếp theo đó, tiếng khóc trẻ con dữ dội hơn. Lại thêm một giọng nói đặc trưng của thái giám truyền tới: “Bẩm bệ hạ… mưa rồi… bên ngoài trời mưa rồi!”

Bệ hạ?

Trái tim Di Nguyệt hẫng vài nhịp, sững sờ đến quên cả khóc. Bệ hạ là ai? Là đang gọi ai? Gọi một vị quân vương nào đó hay là gọi tên lòng lang dạ thú Tống Khải Trạch kia?

Nến trong điện được thắp lên, cộng thêm mấy tia chớp cứ liên tục lóe sáng, Di Nguyệt mới có thể nhìn thấy dung mạo của người đang đứng trước mặt mình. Vẻ mặt tràn đầy yêu thương cùng sủng ái của đối phương khiến nàng không nhịn được mà mở to mắt, sau đó nhoẻn miệng cười.

Là phụ hoàng! Thật sự là phụ hoàng của nàng! Quang Thuận đế, người trước kia vẫn luôn yêu thương nàng hết mực. Phụ hoàng của nàng sao trông trẻ quá, trẻ hơn so với ngày người đứng trên thành nhìn kiệu hoa đưa nàng đi về nơi xa.

“Thật đáng yêu.” Ngón trỏ của Quang Thuận đế cọ vào gò má nàng. Xúc cảm vừa kì lạ vừa thân thuộc khiến cho Di Nguyệt chợt tỉnh. Cảm giác này chân thật quá, dường như không phải là giấc mộng. Nàng đây là… trọng sinh rồi?

Cơ mặt Quang Thuận đế đang thả lỏng vì vấn đề cấp bách được giải quyết. Nụ cười đơn thuần của đứa trẻ lại càng làm cho ông thoải mái hơn bội phần. Đấy là chưa kể, đây còn là đứa con gái của ông với chính thê, là nữ nhi đến khi ông đã qua tuổi tứ tuần.

Di Nguyệt vẫn chưa tin được chuyện kì lạ này. Nếu không phải ngón tay có vài đốt chai sần của Quang Thuận đế vẫn đang cọ bên má nàng, nàng nhất định sẽ cho rằng đây là một giấc mộng hoang đường. Nhưng ngoài cảm giác hoang mang, đâu đó trong lòng nàng còn dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả. Có lẽ ông trời rũ lòng thương xót, cho nàng cơ hội làm lại từ đầu.

Tiếng mưa từ bên ngoài vẫn vọng vào, xen lẫn với tiếng sầm chớp và vài cơn gió mang theo hơi lạnh. Quang Thuận đế phất tay: "Mau mau đưa tiểu công chúa vào trong, đừng để nàng ở bên ngoài gió lạnh."

Có tiếng vâng dạ và Di Nguyệt được bế vào tẩm phòng bên trong. Trên chiếc giường được thêu hình mây bằng chỉ đỏ bên trong, nàng thấy một hài tử khác đang nằm yên, có vẻ như đã ngủ. Thập tam ca ca... Người anh trai sinh đôi của nàng...

Nàng và y là long phụng thai, từ nhỏ đã hay quấn quýt lấy nhau. Lúc nhỏ nàng hoạt bát năng động và dễ bắt nạt bao nhiêu thì y lại điềm tĩnh, ấm áp bấy nhiêu. Y có thể vì nàng mà đội mưa đi hái hoa, vì nàng mà nhường lại phần điểm tâm. Chỉ tiếc… y lại đoản mệnh, chết khi còn chưa trưởng thành.

Nhưng ca ca yên tâm, kiếp này, nàng sẽ không để cho mọi chuyện lại diễn ra như thế. Hiền phi, Tam hoàng tử và cả những kẻ không biết điều khác, nàng sẽ dạy cho chúng một bài học thích đáng. Một kiếp người đầy rẫy đau thương đã dạy Di Nguyệt một điều, rằng nếu nàng càng hiền lành thì càng dễ bị người ta bắt nạt và lợi dụng. Sự thiện lương của nàng chỉ nên dành cho những người thật sự xứng đáng.

Nhưng trước mắt thì… nàng phải lớn lên cái đã. Cơ thể trẻ con rất mau cảm thấy mệt, tầm mắt Di Nguyệt hơi mờ dần, rồi nàng ngủ thiếp đi.

Lúc nàng tỉnh giấc lần nữa, ngoài trời vẫn đang mưa. Nàng tỉnh giấc vì tiếng khóc của ca ca và cảm giác đói bụng. Di Nguyệt mím môi, nghĩ tới điều gì đó làm cho khuôn mặt nhăn lại sắp khóc. Nàng đói, nhưng lại không có cách nào nói ra cả ngoài việc khóc. Thế nhưng… một đứa trẻ mới sinh thì ăn như thế nào?

Chính xác là nàng phải mút sữa từ ngực của vú nuôi sao? Nhưng mà… dù gì cũng là một người trưởng thành trong cơ thể một đứa trẻ, sao nàng có thể làm thế được?

“Công chúa đói bụng rồi phải không?” Một cung nữ thấy nàng khóc thì vội quay ra gọi: “Truyền vú nuôi vào, công chúa đói bụng rồi.”

Di Nguyệt nhận ra người này, nàng ấy là Cẩm Sắc cô cô đã hầu hạ mẫu hậu nàng từ lúc còn trong khuê phòng cho tới khi người được gả vào phủ Thái tử, có thể coi Cẩm Sắc cô cô chính là tỷ muội tốt của mẫu hậu. Kiếp trước sau khi mẫu hậu mất, Cẩm Sắc cô cô được phân sang chăm sóc nàng. Nhiều đêm, hai người nhớ tới hoàng hậu mà ôm nhau bật khóc. Thế nhưng sau đó ít lâu, cô cô cũng không thoát khỏi nanh vuốt của Hiền phi…

Sau lời gọi của cô cô, có hai người phụ nữ đi vào. Một người nhẹ nhàng bế nàng lên, rồi trước mắt nàng xuất hiện thêm một khối thịt khổng lồ choáng cả tầm nhìn. Di Nguyệt càng khóc dữ dội hơn, liên tục né tránh. Thấy thế, Cẩm Sắc cô cô ra hiệu đổi người. Thế nhưng, lần này cũng không khá hơn là bao.

“Sao thế nhỉ? Công chúa không đói sao?” Cẩm Sắc cô cô bế nàng lên. Lúc nãy hoàng tử cũng phải đổi đến ba lần vú nuôi mới chịu uống sữa, hẳn là công chúa cũng muốn “kén chọn”. “Gọi thêm người vào đây đi.”

Cùng lúc này, ở một tẩm phòng khác, hoàng hậu đã khỏe hơn sau một vòng dạo Quỷ Môn quan. Người ngồi dựa vào giường uống chén thuốc vừa được ngự y đưa vào. Cách một lớp rèm mỏng thêu hình long phượng, Quang Thuận đế ngồi ghế chuyện trò với hoàng hậu. Vốn dĩ hoàng đế không nên lưu lại nơi này, thế nhưng, bởi vì người vừa sinh nở là hoàng hậu, là nữ nhân Quang Thuận đế rất mực yêu thương nên ông mới ở lại đây.

“Sao lại khóc nữa rồi? Là công chúa hay hoàng tử khóc?” Nghe tiếng khóc, Quang Thuận đế hỏi. Một cung nữ vội lui xuống đi xem tình hình. Hoàng hậu buông chén thuốc xuống, hỏi: “Bệ hạ, sao vậy?”

“Có vẻ là nhi tử hoặc nữ nhi của chúng ta đói rồi nên khóc đòi sữa.” Quang Thuận đế mỉm cười. Có thể nói, ông rất hài lòng về đôi song sinh long phượng này. Chúng không chỉ chui ra từ bụng hoàng hậu mà còn mang đến điềm lành. Cơn mưa ngoài kia đã kéo dài hơn một canh giờ, ít nhiều cũng giải quyết được một phần nạn hạn hán mà Vệ quốc phải đối mặt, nỗi lo của Quang Thuận đế trong suốt hơn một năm qua rồi cũng tạm được buông xuống. Đúng là hai tiểu phúc tinh!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play