Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuống Núi

Chương 1: Núi Lâm Mĩ và Sơn Lâm môn

Chương 1: Núi Lâm Mĩ và Sơn Lâm môn

Lâm Mĩ là một ngọn núi bí ẩn, người ta gọi nó là ngọn núi có vào mà không có ra. Bởi vì theo lời kể của dân địa phương, trước đây đã từng có rất nhiều người tới ngọn núi ấy mà biến mất một cách kỳ lạ. Điển hình là vào hai mươi năm trước có một cậu bé năm tuổi chơi trốn tìm với bạn đã trốn lên khu rừng đó và đã mất tích từ đó. Dân làng và người nhà đã báo cảnh sát phối hợp tìm kiếm nhưng khi vào trong khu rừng đó tất cả các loại ra-đa hay bộ đàm đều bị vô hiệu hóa. Hơn một tháng sau đó, cảnh sát cũng bỏ ngỏ cuộc điều tra, người làng vận động các trai tráng trong làng cùng tìm kiếm cậu bé. Tuy nhiên, tất cả những thanh niên đi tìm cậu bé ấy đều không ra khỏi khu rừng đó nữa. Và cũng từ đó rất nhiều câu chuyện rùng rợn về Lâm Mĩ ra đời.

Bên trong Lâm Mĩ à rất nhiều cây cổ thụ che khuất ánh sáng mặt trời nên nơi đây có bầu không khí vô cùng u ám, ảm đạm. Có lẽ đó cũng là một trong những lý do người ta rất tin vào những câu chuyện xoay quanh khu rừng này.

Trong làng có một người đàn ông tên Sáu, năm mươi tuổi. Ông là một thợ săn lành nghề và cũng là một người theo chủ nghĩa duy tâm không tin vào ma quỷ. Dạo gần đây, gia đình ông Sáu đang gặp rất nhiều chuyện. Chuyện là như này. Không biết thằng con trai cả của ông đi gây sự thế nào mà động vào một tên có chức có quyền. Ngoài mặt thì tên này nói sẽ bỏ qua nhưng sau lưng thì cố ý chỉ đạo một nhóm người lừa nhà ông Sáu. Sau đó nhà ông không chỉ bị lừa mà còn nợ một khoản khổng lồ.

Một đêm, ông sáu nằm vắt tay trên trán trông có vẻ suy tư lắm. Ông quay sang nhìn vợ mình, ậm ừ một lát mới mở miệng nói với bà:

- Bà nó này.

- Sao vậy chồng?

- Anh nghĩ ngày mai anh sẽ lên núi Lâm Mĩ săn thú hoang sau đó mang ra chợ đổi ít tiền. Nơi này quanh năm không có người qua lại chắc chắn có rất nhiều động vật với lại cũng sẽ không xảy ra tranh chấp giữa những người thợ săn khác.

Ông Sáu biết đến mấy vụ tranh chấp giữa các thợ săn vì ông cũng từng mắc phải. Hôm ấy, ông đang ngồi trong rừng rình một con thỏ. Ngắm chuẩn thời cơ, bóp cò thu được chiến lợi phẩm. Đang lúc đi ra thì bỗng từ đâu có một người khác vọt tới nhặt con thỏ ấy lên nói đó là do hắn ta bắn. Đây là một người trẻ ông cũng không muốn tranh chấp nhiều nên mới bỏ qua. Cũng còn rất nhiều câu chuyện giống thế nữa và chúng đều là mấy người bạn của ông kể lại trên bàn nhậu.

Vợ ông nghe xong thì giật mình, trông bà có vẻ sợ hãi quay sang nhìn ông nói:

- Ông chưa nghe mấy lời đồn về nơi này à? Nghe nói ở đó…

Bà Sáu chưa kịp nói xong đã bị chồng ngắt lời:

- Bà nó thật là! Mấy lời đồn như vậy sao có thể nghe được chứ. Thế kỷ bao nhiêu rồi hả?

Bà Sáu thở dài nhìn chằm chằm vào chồng mình:

- Tôi biết ông nó không tin mấy chuyện ma quỷ. Nhưng ông biết đấy người xưa vẫn dạy là “có thờ có thiêng, có kiêng có lành” mà. Nhỡ đâu ở đó không thật là có ma quỷ mà lại là trụ sở của một đám tội phạm buôn người hay buôn ma túy hoặc một tên sát nhân biến thái nào đó thì ông tính sao? Tốt nhất là không nên đặt chân tới cái nơi nguy hiểm như thế. Quá mạo hiểm!

- Bà nó lo gì chứ! Tôi có sung mà, yên tâm đi. Với lại bà đang cho là tôi già nên yếu đúng không? Hừ, dỗi đó nha!

- Tôi nghĩ là ông vẫn không nên đến cái nơi không có dấu chân người ấy…

- Thôi bà à, tôi đã quyết rồi! Bà không thay đổi được quyết định của tôi đâu.

- Nhưng…

Ông Sáu không để ý vợ mình nữa mà quay mặt đi chỗ khác. Bà Sáu vòng tay qua ôm ông miệng thủ thỉ:

- Ông xã à anh thật cứng đầu mà.

Sáng hôm sau, ông Sáu xách súng lên đường. Ông lái con xe đi rừng tiến tới núi Lâm Mĩ cách nhà ông hai mươi phút đi đường. Một lúc sau, con đường dẫn núi đã hiện ra trước mắt anh. Ông lái xe đi trên con đường núi chật hẹp. Không khí xung quanh đây vô cùng âm u, đáng sợ. Ông lái xe hơn ba mươi phút mà vẫn chỉ nghe được tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió ù ù thổi và tiếng bánh xe lăn trên con đường đất. Nơi đây quá im lặng. Ông cảm giác như ngay cả một con muỗi bay ngoài xe ông cũng có thể nghe thấy tiếng của nó vậy. Im lặng tới đáng sợ.

Bỗng có một cái bóng trắng xẹt nhanh qua mũi xe anh ông khiến giật mình mất lái lao vào một cái ổ gà. “khực” tiếng bánh xe dừng lại. Ông bước xuống xe kiểm tra thì thấy xe đã xịt lốp. Thật xui xẻo! Hình như ông đánh rơi mất cái bánh xe dự phòng ở nhà rồi.

“Vụt” cái bóng trắng lại vút qua lần nữa. Ông cầm chắc khẩu súng đã lên nòng trên tay. Mồ hôi lạnh chảy ra lấm tấm trên cái trán đã có chút dấu tích thời gian của ông. Ông hô to, giọng nói phát ra chút run run sợ hãi:

- Ai, ai đấy! Mau ra đây đi, đừng có giả thần giả quỷ nữa!

Lúc nào cũng nói không tin vào quỷ ma. Nhưng ai cũng như ai thôi, đều bị ảnh hưởng bởi những quan niệm của cô nhân và chắc chắn, dù ít hay nhiều, mọi người đều có một chút niềm tin vào những thứ chưa ai có thể nhìn thấy này.

Một cơn gió thổi qua. Cơn gió ấy rất mạnh. Nó như rít gầm giận dữ đánh vào là cây cổ thụ tạo ra những âm thanh khiến người nghe phải rợn tóc gáy. Ông Sáu sợ hãi đánh mắt nhìn xung quanh. Không có gì! Chắc là do ông tưởng tượng rồi. Ông thở phào nhẹ nhõm thu khẩu súng săn lại, đi vào trong xe lấy bộ đàm chuẩn bị tìm kiếm sự trợ giúp.

“Rẹt… Rẹt” Không thể liên lạc được. Ông Sáu thở dài. Chắc phải đi bộ xuống núi rồi. Ôi cái thân già của ông.

“Meo” một con mèo nhảy ra vồ lên người ông. Con mèo nhắm thẳng vào chiếc dây chuyền vàng trên cổ ông, giật lấy rồi mang đi mất. Ông sững sờ. Đó là sợi dây chuyền mà mẹ ông tặng, nó làm bằng vàng và rất có giá trị, không thể để mất nó được. Ông vội vàng đuổi theo con mèo nọ. Ông định nếu chuyến đi săn này không thành công sẽ mang chiếc dây chuyền này đi cầm. Ít nhất nó cũng có thể vớt vát được giúp gia đình ông một chút.

Con mèo trắng ấy chạy rất nhanh. Nó băng qua các tán cây cổ thụ, rúc vào trong bụi rậm, nhảy lên trên cành cây. Ông Sáu chỉ có thể dựa theo cái bóng của nó mà phán đoán hướng chạy. Không biết qua bao lâu, ông dừng lại ở một khoảng đất trống. Có thể là giữa khu rừng. Nơi đây khá là sáng sủa không quá âm u như đoạn đường vừa rồi. Không thấy bóng con mèo đâu nữa. Mất dấu nó rồi chăng? Ông dừng lại một lúc, trán ông đã lấm tấm mồ hôi, miệng thì liên tục thở dốc. Ông đảo loạn mắt tìm kiếm xung quanh đấy. Cuối cùng sau một lúc lâu, ông đã thấy một bóng trắng ở cách đó không xa. Ông cố dùng hết sức lực của mình tiếp tục chạy theo cái bóng.

Càng lúc, cái bóng càng dẫn ông vào sâu trong rừng hơn. Ông sắp không chịu được nữa rồi. Nhưng cũng không thể để mất sợi dây chuyền ấy. Mãi cho tới khi có một vách núi chắn trước mặt ông. Nhìn theo hướng cái bóng, ông thấy nó đang chạy lên bằng một con đường dốc. Ông cũng men theo đường đó mà lên. Vừa lên đến nơi, ông đã thấy xung quanh bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Tuy là một bãi đất trống nhưng không khí quanh đây còn u ám hơn cả ở trong khu rừng kia. Ông đành bạo đi sâu hơn vào bên trong đám sương mù dày kia. Bất thình lình, cái bóng trắng ấy lại lướt qua mặt ông. Nó nhảy qua mặt ông rồi lại nhảy đến một nơi xa hơn. Ông tiếp tục chạy theo. Một lúc sau, ông thấy con mèo đấy đang đứng một chỗ, nheo mắt nhìn chằm chằm vào mình. Nó nhả sợi dây chuyền vàng của ông ra sau đó rướn người nhảy đi. Ông Sáu vui sướng chạy đến nhặt chiếc dây chuyền. Bỗng nhiên, ông ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mặt khiến ông phải sợ hãi đông cứng người lại.

Một căn nhà… Không phải nói là một tòa… biệt phủ cổ kính. Nơi đây không phải bị bao phủ bởi sương mù mà là một mảnh đất sáng sủa nhưng không hiểu sao, ông lại thấy nó vô cùng đáng sợ.

Cổng lớn được sơn màu đen nhánh của nơi này bị đóng kín. Tòa biệt phủ được mặc một bộ quần áo đỏ tươi tô điểm thêm một chút màu xanh xanh của rêu. Mấy mái ngói xếp san sát với nhau. Tuy là phong cách cổ nhưng cũng không quá cũ kỹ ngược lại nó khiến người ta cảm giác như vẫn được tu sửa thường xuyên. “Meo” lại là tiếng mèo kêu ấy. Ông sáu nhìn lên cao hơn, con mèo trắng nọ đang đứng trên cao kiêu ngạo nhìn xuống ông. Trông nó như một vị thần vậy. Chân nó đang đạp trên tấm biển hình như là tên của nơi này. Cái biển có viền vàng chữ cũng vàng trên cái nền màu nước biển.

SƠN LÂM MÔN

Ông Sáu há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt. Cơ thể ông run lên không biết là do sợ hãi ha do kinh diễm trước sự hùng tráng của nơi này hay là do phát hiện ra một nơi mà chưa ai từng thấy.

Con mèo nheo mắt nhìn ông, một lúc sau, nó kêu lên một chói tai và đáng sợ. Ông Sáu đang định quay lưng bỏ đi thì nó bỗng vồ lên cơ thể ông. Ông lảo đảo ngã xuống đất. Con mèo nhảy ra xa một chút. Ông Sáu sợ hãi ngồi bệt trên mặt đất. Con mèo ngày một tiếng gần ông hơn. Không biết vì sao ông lại sợ hãi một con vật tưởng như vô hại như này. Ông lết lết lùi lại phía sau.

Con mèo lấy đà một cái nhảy mạnh đến phía ông.

“A…. A…. AAAAA”

Tiếng kêu vang vọng. Ông Sáu cũng mất đi ý thức. Tầm mắt ông tối sầm lại. Sau đó, ông không biết gì nữa.

Lần nữa tỉnh lại, trời đã tối, ông thấy mình đang ngồi trên xe chiếc xe đi rừng. Nó đã được ai đưa xuống chân núi lúc nào không hay. Ông nhìn xuống cổ của mình, chiếc dây chuyền vẫn còn đó. Có khi chỉ là mơ thôi, ông Sáu thở phào một hơi. Nhưng khi ông liếc thấy bùn đất và dấu chân mèo trên người mình ông mới ngộ ra… Không phải mơ! Ông quay xe, lần nữa liếc nhìn lên ngọn núi Lâm Mĩ đã bị bóng đêm bao phủ. Ông sợ hãi ấn chân ga, quay đầu xe phóng nhanh đi. Ông sợ đến mức không dám quay đầu lại nhìn.

Ở trong rừng, một anh thanh niên đang khoanh tay đưa mắt nhìn theo hướng ông rời đi. Một con mèo đang nằm bên chân anh. Anh liếc nhìn nó rồi đạp thật mạnh vào đuôi nó một cái làm nó giật mình nhảy lên cây. Anh quát:

- Chó. Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi. Không được hù người ta quá trớn mà.

Đúng. Chó chính là tên của con mèo trắng nọ.

Anh nhìn nó. Thở dài một cái rồi quay đầu đi vào rừng và biến mất trong đêm tối.

Chương 2: Xuống núi

Chương 2: Xuống núi

Lạc Tâm đi trên còn đường núi tối tăm, lạnh lẽo. Một ngọn núi đáng sợ như thế, ngay cả ban ngày chắc cũng không có ai dám đặt chân lên nữa. Vậy mà anh lại có thể thong thả, chậm rãi đi trên con đường núi khiến con người sợ hãi. Anh vẫn nhớ, năm đó anh chơi trốn tìm với đám trẻ con hàng xóm. Hồi đấy, anh được mệnh danh là thằng gan nhất trong hội trẻ trâu mà cũng vì vậy mà anh luôn muốn thể hiện với chúng bạn của mình. Đến lượt trốn, Lạc Tâm đã trốn lên ngọn núi này.

oOo

Nhiều năm trước…

Một chú bé đi trong làn sương mù dày đặc, đây là lần đầu tiên chú ta sợ hãi như vậy. Chú ta không phân biệt được đâu là trái đâu là phải thậm chí chú còn không thể nhìn thấy được đôi bàn tay bé nhỏ của mình. Nhưng chú bé vẫn quyết định đi tiếp. “Soạt!”. Chú bé giật mình sợ hãi. Lúc này, đầu óc chú trống rỗng. Đôi chân nhỏ bắt đầu tăng tốc, chú bé muốn chạy thật nhanh khỏi đám sương mù này, chú muốn về nhà với anh trai của mình. Chú không muốn khiến anh mình lo lắng. Bố mẹ chú đã mất rồi, giờ chỉ còn mỗi hai an hem nương tựa vào nhau. Nếu chú không thể trở về, anh trai sẽ buồn thế nào chứ. Nghĩ đến đây, chú òa khóc. Chú vừa khóc vừa gào to xin lỗi vật đang đuổi theo mình:

- Con xin lỗi! Con không có ý đặt chân vào khu rừng này đâu, con xin lỗi… Hu hu hu hu… Con còn anh trai nữa, con không muốn bỏ anh ấy một mình đâu… Con xin lỗi, con xin lỗi mà…

Bỗng nhiên… Đầu óc chú bé tối sầm lại. Hình như chú mới rơi khỏi vách núi.

Chú bé Lạc Tâm dần mở mắt. Trước mặt chú là một căn phòng gỗ trông không quá cũ kỹ nhưng lại mang phong cách khá là hoài cổ. Chú đang nằm trên chiếc giường nhỏ, chăn gối đầy đủ và âm ái. Đầu chú cũng được băng bó lại cẩn thận. Một người đàn ông trung niên bước vào.

Người đàn ông nọ rất cao lớn, mái tóc đã lấm tấm hoa râm, dưới mũi còn có một chòm râu trông khá buồn cười. Đôi mắt người đàn ông nọ rất sáng, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, môi không quá mỏng cũng không quá dày. Nước da người nọ hơi sạm đen. Một người đàn ông khá tuấn tú. Chú bé nghĩ vậy.

Người đàn ông nhìn chú bé một lúc lâu rồi mỉm cười hỏi han:

- Cháu không sao chứ?

Chú bé rụt rè gật đầu một cái, người đàn ông mới vào thẳng vấn đề:

- Chú vào thẳng vấn đề luôn nhé! Chú nhìn trúng cháu rồi!

Chú bé ngạc nhiên, ý ông này là sao? Người đàn ông nọ vẫn tiếp tục nói:

- Chú thấy cháu rất có thiên phú, rất đáng để bồi dưỡng. Muốn thu cháu làm đệ tử.

Bây giờ chú bé mới lên tiếng:

- Nếu như thế cháu có được về gặp anh trai nữa không ạ?

Người đàn ông nọ khá ngạc nhiên, vậy mà đây là điều đầu tiên chú bé này quan tâm. Người đàn ông im lặng một lúc rồi nhìn chú bé cười:

- Nếu như cháu đã theo ta thì sau này không thể xuống núi nữa. Trừ khi ta cho phép. Nhưng khoảng thời gian đầu này chắc chắn cháu sẽ không thể xuống núi.

- Thế thì cháu không muốn! Cháu chỉ muốn ở bên anh trai thôi. Hay chú nhận cả anh ấy đi!

Sự dịu dàng trên khuôn mặt người đàn ông bỗng biến mất, ông nghiêm khắc nói:

- Không thể! Ta chỉ nhận một đệ tử duy nhất. Để có thể kế thừa công việc hiện tại của ta là bảo vệ khu rừng này. Trong khu rừng có một viên ngọc quý. Viên ngọc ấy là cánh cửa nối giữa dương giới và âm giới.

- Cháu không muốn làm đệ tử của chú đâu! Cháu không muốn xa anh trai!

Chú bé cương quyết. Người đàn ông nọ cúi đầu, chôn mặt vào dưới đôi tay to của mình. Người đàn ông ngẩng đầu lên, nở một một nụ cười nguy hiểm:

- Nhóc đã biết bí mật của khu rừng rồi! Vây nên bây giờ chỉ còn hai lựa chọn. Một là thành đệ tử của ta. Hai… Là chết.

Chú bé cười một cái rồi gọi:

- Sư phụ!

Vì cuộc sống vốn khó khăn nên chú bé có vẻ trưởng thành hơn độ tuổi của mình rất nhiều. Không biết từ khi nào, có thể là từ khi ba cậu bệnh qua đời rồi không lâu sau mẹ cậu cũng thương nhớ chồng mà bỏ đi theo ba chú. Có lẽ quá nhiều chuyện đã trải qua khiến một chú bé không còn là một chú bé nữa…

oOo

Lạc Tâm trở lại tòa biệt phủ nọ. Anh lướt qua mấy gian phòng, sau cùng dừng lại ở căn phòng cuối dãy hành lang. Kéo cửa ra. Người đàn ông mái tóc hoa râm năm nào đã thành một ông lão tóc bạc trắng trên mặt đầy dấu vết của thời gian. Ông đang ngồi uống trà và… Xem thời sự… Vừa thấy Lạc Tâm bước vào, ông đã vui mừng:

- Lạc Tâm về rồi hả con?

Anh lễ phép đáp:

- Vâng ạ!

- Tốt quá! Wifi hỏng rồi, qua sửa giúp ta đi.

Ồ hóa ra đó là lý do tại sao hôm nay ông lão lại ngồi xem thời sự à. Do wifi hỏng… Anh lắc đầu. Anh vẫn nhớ sau khi mình bái sư xong, ông lão đã hỏi mình là có biết sửa wifi không? Xong ông chỉ ra cái cục wifi cũ ở góc tường. Lúc ấy, Lạc Tâm cũng nghe lời đi qua chỗ cục wifi, tắt nó đi, rồi bật lại. Cuối cùng, wifi hoạt động bình thường. Wifi hoạt động được sư phụ mới của anh cảm thán: “Không ngờ mình còn thu được một thiên tài công nghệ! Sau này, không lo mất mạng nữa rồi.”. Và cũng từ đó trở đi, mỗi khi wifi hỏng, mọi truyện lại đến tay Lạc Tâm. Lần nào cũng như lần nào, lần này cũng thế, tắt đi, bật lại. Còn sư phụ thì lần nào cũng trầm trồ trước “tài năng” của anh. Hầy, Lạc tâm thởi dài…

Anh ngồi xuống bàn với sư phụ, sư phụ thì phất tay một cái, đứng dậy đi lấy mâm cơm đến. Hai người cứ thế, ngồi ăn cơm. Không nói gì cả.

“Tút… tút….”

Đột nhiên một tiếng thông báo dài vang lên, cái gì đấy? Lạc Tâm giật mình. Sao anh sống ở đây bao nhiêu năm mà không biết ở đây có chuông báo động vậy! Không lẽ là có trộm, một tên trộm to gan! Lạc Tâm đứng dậy định đi ra ngoài kiểm tra thì lại bị sư phụ tóm lại. Thấy ông lão vẫn thản nhiên ăn cơm, anh cũng ngồi xuống. Ăn xong bữa cơm. Tiếng chuông báo cũng dừng lại. Lúc này, sư phụ mới mở miệng nói:

- Con thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị xuống núi!

Lạc Tâm ngạc nhiên hỏi lại và nhận được câu trả lời chắc chắn của sư phụ:

- Đúng con phải xuống núi! Nhưng chỉ mình con thôi! Ban nãy là tiếng thông báo, ngọc thần bị trộm mất đấy.

- Sao ban nãy sư phụ không ra ngăn lại!

- Không, không ta đánh không lại đâu, ta tuổi già sức yếu rồi. Con thì chưa đủ tuổi… À nhầm mạnh. Nên đương nhiên sẽ không thắng được bọn chúng. Vậy nên, giờ mà nhảy ra cũng như không thôi.

Sư phụ ngừng một lúc lại tiếp tục:

- Nên bây giờ ta muốn con xuống núi, thứ nhất là để trau dồi kỹ năng. Thứ hai là để điều tra lũ trộm này.

Lạc Tâm ngạc nhiên, mọi chuyện đến quá nhanh, hai người mới vừa ngồi ăn cơm với nhau xong mà. Đột nhiên lại xảy ra chuyện này. Thật bất ngờ! Anh không nói gì chỉ lặng lẽ về phòng, thu dọn hành lý rồi chuẩn bị sáng hôm sau lên đường xuống núi. Thực ra tuy mọi chuyện đến nhanh như thế nhưng anh vẫn rất hồi hộp. Cũng phải gần hai mươi năm rồi, anh chưa xuống núi, anh rất muốn gặp lại anh trai của mình. Sau khi bái sư, Lạc Tâm đã từng năn nỉ nhờ sư phụ báo về cho anh trai mình. Nhưng khi ấy sư phụ nói anh cần phải tu luyện một thời gian mới có thể báo được. Sau mấy tháng tu luyện, cuối cùng sư phụ cũng giúp anh “báo mộng” về cho anh trai.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa hửng sáng, Lạc Tâm đã thức giấc và chuẩn bị lên đường. Sư phụ anh cũng tỉnh dậy thật sớm để chào tạm biệt học trò. Hai người ăn bữa sáng với nhau rồi Lạc Tâm dẫn theo con chó tên Mèo lên đường, thật là anh vẫn không hiểu cách đặt tên của sư phụ mình lắm, mèo thì tên Chó, Chó thì tên M. Anh đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng sư phụ gọi lại:

- Đi an toàn nha con! Nhớ đấy, trừ ma kiếm tiền kiêm luôn điều tra viên ngọc. Đúng rồi! Kiếm được nhiều tiền thì nhớ mua cho ta cái cục wifi mới, cục này nát quá rồi. Hẹn gặp lại!

Lạc Tâm thở dài, quay đầu lại vẫy tay:

- Vâng! Tạm biệt sư phụ.

Chương 3: Một đứa trẻ, một chàng thanh niên

Chương 3: Một đứa trẻ, một chàng thanh niên

Bây giờ là ba giờ sáng, Lạc Tâm đứng trước cổng làng cũ. Kỷ niệm trong anh lại ùa về. Tuy không gắn bó với nó mấy năm đầu đời nhưng dù sao đây cũng là nơi chôn rau cắt rốn chứa bao nhiêu kỷ niệm thời nhỏ của anh.

Từ cổng làng anh có thể thấy được nơi này đã thay đổi thật nhiều so với nhiều năm về trước. Con đường đất gồ ghề năm nào đã được trải nhựa thật đẹp. Trước đây, hai bên đường rất tối nhưng giờ thì đã có những chiếc đèn đường soi sáng. Cổng làng cũng được làm lại. Nó không còn là chiếc cổng cũ kỹ đơn giản ngày xưa nữa mà đã sửa thành một chiếc cổng cao hơn, to hơn và đẹp hơn. Đột nhiên, Lạc Tâm cảm thấy thật tiếc nuối khi không thể gắn bó và chứng kiến hết quá trình thay đổi của ngôi làng này. Anh liếc nhìn xung quanh. Vẫn còn cái cây cổ thụ ở đầu làng. Không biết bà Tư có còn bán nước chè ở đây nữa không. Ngày trước bà rất yêu lũ trẻ con trong làng. Bà thường xuyên cho bọn trẻ một phong kẹo nhỏ. Lạc Tâm vẫn còn nhớ y nguyên nụ cười và gương mặt hiền hậu của bà. Lúc anh đi bà cũng phải hơn bảy mươi rồi. Có lẽ bây giờ cũng… Lạc Tâm hướng tầm mắt ra xa, vẫn là mái đình làng ấy. Đỏ chót, cong cong lại hơi cũ kỹ.

Làng của anh tuy đã có thật nhiều thay đổi nhưng nó vẫn thân thương đến lạ kỳ. Có lẽ ai cũng vậy, một người con xa quê lâu năm khi trở lại ngôi làng xưa sẽ bồi hồi, sẽ xao xuyên, sẽ nhớ lại.

Thật đáng tiếc, Lạc Tâm mỉm cười. Có lẽ anh đã bỏ lỡ quá nhiều.

Lạc Tâm một lần nữa đặt chân vào làng. Cơ thể anh run lên, cái cảm giác ấy… Nó còn mãnh liệt hơn khi anh tu luyện. Cả cơ thể anh như tiếp thêm một nguồn năng lượng đặc biệt…

Đi trên con đường làng vắng tanh. Tuy làng đổi thay nhiều thật đấy nhưng anh vẫn có thể thấy được những cánh đồng lúa đang chìm trong sắc trời tối. Anh có thể nghe được tiếng gió du dương cất lên giai điệu đồng quê. Anh có thể nghe được tiếng những bông lúa đang vui thích nhảy múa theo bản hòa ca của gió. Lạc Tâm hít sâu một hơi. Cơn gió tinh nghịch đang mang hương lúa tới. Có lẽ nó muốn anh cảm nhận cảm giác mà đã lâu anh chưa có được. Có lẽ nó biết bao nhiêu năm qua anh nhớ làng thế nào. Cảm ơn bạn nhá, gió à! Lạc Tâm nhắm mắt lại, cảm nhận sự mát mẻ, hương thơm và tiếng xào xạc của gió và lúa. Thật tốt quá, không nơi đâu tốt bằng nhà, bằng làng, bằng quê hương.

Bỗng anh thấy một bóng người đang tiến tới từ đằng xa. Một bóng người quen thuộc. Cái bóng ấy tuy không còn mang nét mạnh khỏe của thời trai tráng nữa mà bóng hình ấy như được kết đọng lại từ nắng, từ gió, từ những ngày làm đồng vất vả. Bóng người ấy đã gầy nhưng vẫn mang lại vẻ thuần hậu và chất phác của năm nào. Dáng người ấy vẫn rất cao tuy không còn cường tráng nữa nhưng vẫn giống bờ vai vững chắc đã che chắn cho anh ngày nào.

Anh hai, anh trai của anh.

Quả nhiên, mọi vật dù luôn thay đổi theo thời gian. Nhưng nó vẫn sẽ luôn giữ lại cái cốt của nó. Cái cốt đã ăn sâu vào nó kể từ khi nó sinh ra cho tới khi nó không còn. Anh trai của anh cũng vậy. Ngôi làng này cũng vậy. Dù họ khác xưa nhưng vẫn thật quen thuộc, thật thân thương. Đúng chất của một người làng và một làng quê chân chính. Giản dị, vững chắc.

Dường như Lạc Tầm cũng đã thấy được bóng hình nơi xa kia. Tuy chưa nhìn rõ mà anh lại vẫn cảm giác được sự thân quen từ nó. Bước chân của Lạc Tầm một nhanh hơn. Anh ấy không thể ngăn được giọt nước mắt của mình nữa. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ. Từ lúc thằng bé mới năm tuổi. Dần dần, những bước chân nhanh của anh đã thay bằng chạy. Cuối cùng, anh cũng có thể thấy rõ khuôn mặt ấy. Đứa em trai bé nhỏ của anh… Lạc Tâm.

Anh ấy dừng lại một lúc. Đứa em trai bé nhỏ của anh ngày nào. Giờ đã khôn lớn rồi. Nước mắt anh ấy vẫn tiếp tục rơi, Lạc Tâm cũng thế lâu lắm rồi, anh mới không khống chế được cảm xúc như này. Hai anh em ôm chầm lấy nhau. Anh hai của anh gào khóc. Tiếng khóc của anh ấy có lẽ sẽ lại ám ảnh cuộc đời Lạc Tâm một lần nữa như tiếng khóc của anh ấy khi cả cha và mẹ đều bỏ hai đứa mà đi vậy.

Anh hai mãi mới buông anh ra, lúc buông tay cả hai đều có vẻ thật lưu luyến.

Hai người nhìn nhau một lúc sau đó Lạc Tầm mới lên tiếng, giọng anh vẫn còn pha chút nghẹn ngào. Chắc anh ấy đang cố gắng kìm nén để lại không tiếp tục bật khóc:

- Thằng bé này, sao giờ em mới về…- Anh ấy dừng một lúc như để nuốt lại hết giọt lệ đang trực trào- Em lại lười biếng không tập luyện đúng không? Hả? Sao em lại về muộn vậy?

Lạc Tâm để mặc cho anh trai oán trách. Bố mẹ anh đi từ năm anh mới bốn tuổi. Từ lúc đó, anh đã có vẻ lớn hơn những đứa trẻ xung quanh. Anh trai của anh lớn hơn anh nhiều tuổi, mười chín tuổi, gần hai thập kỷ, một khoảng cách thế hệ rất lớn. Đối với Lạc Tâm, anh hai không chỉ là anh mà còn là cha là mẹ. Là một trong những người thân duy nhất ngoài sư phụ ra.

Lạc Tầm buông cây quốc trong tay ra, vỗ vai Lạc Tâm, nói:

- Nào hôm nay việc đồng áng bỏ qua hết. Chúng ta cùng nhau về nhà. Được không?

Lạc Tâm nở một nụ cười chân thành:

- Vâng, chúng ta cùng về nhà thôi! Anh hai.

Vậy là hai người cùng sóng vai nhau đi trên con đường làng đã được trải nhựa. Như nhiều năm trước vậy. Một đứa trẻ một chàng thanh niên chỉ khác giờ nó đã trở thành một anh thanh niên và một người đàn ông trung niên.

Hai người trở lại ngôi nhà cũ. Ngôi nhà ấy không thay đổi gì so với trước đây. Theo lời của Lạc Tầm thì anh ấy cũng đã sửa sang qua bên trong ngôi nhà nhưng vẫn giữ tổng thể như trước. Nó vẫn là một căn nhà nhỏ gồm 5 căn phòng nhỏ: Hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khác kết hợp với bàn thờ và một nhà vệ sinh. Khu vườn nhỏ sau vườn bây giờ vẫn thế, Lạc Tầm hẳn phải chú tâm vào chăm sóc nó lắm đây. Lạc Tâm thầm nghĩ vậy. Anh nhìn cây xoài đầy lá xanh đã mọc sừng sững chiếm cả một góc sân vườn. Hình như đây là cây xoài do trước đây anh và bố anh trồng cùng nhau.

Anh đứng trước cây xoài nọ, khẽ vuốt lên cái thân nâu nâu sần sùi của nó. Anh có thể cảm nhận được nó đang rất vui, rất vui vì cuối cùng được gặp lại người đã trồng lên nó sao? Hay vui vì được gặp lại người bạn đã gắn bó hai năm kể từ lúc nó còn nhỏ tí xíu. Thật tò mò... Chắc sau này anh phải đọc thêm sách trong thư viện của sư phụ để học thuật nói chuyện với thực vật thôi! Nhưng mặc dù cây xoài ấy không nói gì và anh cũng không biết nó nói gì nhưng anh vẫn cảm nhận được rằng có lẽ cả hai suy đoán của anh đều đúng hoặc sai hết rằng cây xoài ấy chỉ vui vẻ khi cảm thấy anh có thể là một người bạn mới của nó thôi.

Lạc Tâm thu tay, anh đánh mắt khắp khu vườn. Thật thân thương.

Lạc Tầm đi đến sau lưng anh, xoa nhẹ:

- Anh sợ nếu có ngày trở về em sẽ không quen nên vẫn luôn cố gắng giữ nguyên khu vườn như khi em đi vậy. Cả cây xoài kia nữa. Chắc bao năm qua nó rất nhớ em đấy.

Lạc Tâm lại mỉm cười lần nữa, giọng của anh có chút nghẹn ngào:

- Cảm ơn anh, anh hai của em. Em cũng rất nhớ anh!

- Anh cũng vậy. Rất nhớ em, Lạc Tâm à!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play