Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Truyện Chat
Chap 1
An Tĩnh nhìn về phía cửa sổ
Cô chống người dậy, lật chăn bước xuống giường
An Tĩnh
*Đúng kiểu thời tiết mà mình thích*
Lục Mỹ Hoa
Tĩnh Tĩnh, dậy đi con
Lục Mỹ Hoa
*Con bé này còn chưa dậy sao?*
Bà Lục Mỹ Hoa chuẩn bị mở cửa bước vào
An Tĩnh
Mẹ, con dậy rồi, thay quần áo xong con sẽ ra
Lục Mỹ Hoa
Hôm nay là ngày đầu tiên tới trường, đừng ngủ nướng nữa, chị con dậy từ lâu lắm rồi đấy
Lục Mỹ Hoa
Nhanh lên cả nhà đang đợi con xuống ăn cơm đấy
An Tĩnh
/Tiếp tục mặc quần áo/
An Hướng Dật
/Vừa ăn sáng vừa đọc báo/
Ba cô đã ngoài 40, bận trên người một bộ vest vừa vặn, dáng vẻ lịch sự nho nhã. Bản thân ông khá chăm chỉ chơi thể thao nên người ngoài khó lòng đoán biết được tuổi thật
Lục Mỹ Hoa
/Mãi miết dặn dò An Nguyệt/
An Tĩnh nhẹ nhàng bước xuống cầu thang
An Nguyệt tinh nghịch vẫy tay với cô
An Hướng Dật
Tĩnh Tĩnh xuống rồi, mau lại đây ăn sáng đi, lát nữa bố đưa các con đi học
An Tĩnh
Bố ơi, công ty không bận ạ?
Cô vừa nói vừa phết bơ đậu phộng lên chiếc bánh sandwich nhỏ
Mẹ cô ngồi đối diện vừa dặn dò An Nguyệt những điều cần chú ý khi đi học, vừa đẩy cốc sữa về phía cô, ý bảo cô uống
An Hướng Dật
Bận chứ, nhưng bận mấy cũng phải đưa các con đi
An Hướng Dật
Hôm nay là ngày đầu tiên các con lên lớp mười một, bố nhất định phải đưa các con đi học
Cô mĩm cười, cúi đầu ngoan ngoãn ăn sandwich
Ba của cô làm chủ một công ty quy mô tầm trung, bình thường bận bịu chẳng có nổi thời gian ăn sáng, đừng nói tới chuyện đưa các con đi học
Có thể thấy việc học hành của 2 người họ vẫn là chuyện quan trọng nhất trong nhà
Mẹ cô ngồi đối diện, sau khi dặn dò An Nguyệt xong liền quay sang An Tĩnh
Lục Mỹ Hoa
/Vuốt tóc mái An Tĩnh/
Lục Mỹ Hoa
Tóc với tai che hết cả mắt rồi, hôm nay đi học về nhớ cắt tóc
Cô uống ngụm sữa vội gật đầu
Lục Mỹ Hoa
Chuẩn bị xong hết cả rồi chứ, đừng cẩu thả quên đồ đạc đấy, con chẳng cẩn thận như chị con chút nào
An Tĩnh
Con chuẩn bị xong từ tối qua rồi
Lục Mỹ Hoa
/Gật đầu hài lòng/
Bà đứng cạnh nhìn 2 đứa con ăn sáng, không kìm được cảm giác mãn nguyện trong lòng
Mẹ cô thời trẻ vô cùng xinh đẹp, có biết bao người theo đuổi, cuối cùng lại chọn lấy ông An Hướng Dật. Cuộc sống 2 người hạnh phúc có được hai cô con gái sinh đôi, thừa hưởng tất cả vẻ đẹp và khí chất của mình
Bạn bè bà hết lòng ngưỡng mộ bà vì sinh được hai cô con gái xinh đẹp hơn người, chẳng thế mà bà vô cùng tận tụy chăm chút cho hai con từng ly từng tý, từ đời sống thường ngày đến chuyện sách vở học tập
Trường Minh Đức là trường cấp ba trọng điểm bậc nhất thành phố, tỷ lệ đỗ đại học trên chín mươi lăm phần trăm, đội ngũ giáo viên hùng hậu, do vậy học phí cũng không hề rẻ.
Điều đó đồng nghĩa với việc không đủ tiêu chuẩn đừng mơ bước chân vào, mà không có tiền cũng chớ mơ tưởng.
Học sinh vào lớp mười được chia lớp ngẫu nhiên để quan sát thực lực, nhưng sang lớp mười một sẽ dựa theo thành tích học tập.
Hai chị em An Tĩnh An Nguyệt học chung một lớp.
Điều đó khiến bà Lục Mỹ Hoa rất vui mừng, thật chẳng uổng công bà theo sát tình hình học tập của hai chị em.
Lục Mỹ Hoa
Hôm nay chắc mưa đấy, hai đứa đã mang ô đi chưa?
Ba cô thường đi làm về muộn nên không đón hai chị em cô được. Vì thế bọn họ tự bắt xe buýt về nhà
Bà trông ra ngoài cửa sổ cau mày phàn nàn
Lục Mỹ Hoa
Năm có một lần khai giảng, thời tiết u ám thật khiến người ta mất hứng
An Nguyệt lấy chiếc ô được gấp gọn trong cặp sách, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ
An Nguyệt
Con mang rồi, hôm qua xem dự báo thời tiết, sợ hôm nay mưa ạ
Bà gật đầu, đưa mắt nhìn sang An Tĩnh
Cô nuốt ngụm sữa trong miệng rồi nói
Bà xoay người, định chạy lên lầu lấy ô
An Nguyệt
Mẹ ơi, đừng lấy nữa
An Nguyệt
Tới lúc đó con và em che chung
Bà gật đầu, dặn dò An Tĩnh
Lục Mỹ Hoa
Sau này nhớ cẩn thận một chút, đừng lơ đãng như vậy
An Nguyệt từ nhỏ đã khiến người ta không cần lo lắng, tính cách vui vẻ hoạt bát lần chia lớp này thành tích đứng thứ 3 toàn khối
Còn An Tĩnh, tính cách thiếu quyết đoán lại hướng nội, mặc dù thành tích học cũng rất tốt nhưng không xuất sắc như An Nguyệt cũng không hay chuyện và hoạt ngôn khéo léo
Lục Mỹ Hoa
Ăn xong rồi thì mau đi thôi, không biết chừng hôm nay sẽ tắc đường đấy
Hai chị em ngồi ghế sau, cả hai đều đeo tai nghe. Chỉ có điều một người nghe nhạc một người nghe tiểu thuyết tiếng anh
An Tĩnh thư thái nhìn ra ngoài cửa, ngón tay quấn quấn dây tai nghe
Nhìn được một lúc An Tĩnh quay đầu lại, chẳng còn chút hứng thú
An Nguyệt ngồi cạnh nhắm mắt, miệng mấp máy không ra tiếng, có lẽ đang đọc theo từ mới trong tiểu thuyết
Chị gái cô vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp rạng ngời, khuôn mặt giống bố. Hơn nữa chị cô còn dậy thì khá thành công, đồng phục căn bản không che lấp được những đường cong uyển chuyển ấy
Tóc An Nguyệt rất đẹp, óng ả dài đến đến tận thắt lưng
Trong khi đó tóc cô ngắn ngang vai, bởi cô không đủ kiên nhẫn gội đầu xong còn phải sấy tóc cả nữa tiếng. Hồi đó cũng vì chuyện này mà mẹ và cô đã cãi nhau một trận
Chẳng bao lâu thì tới trường, cô nhìn thấy một hàng xe sang trọng đỗ trước cổng
An Tĩnh kéo ba lô cùng chị gái ngoan ngoãn tạm biệt bố
An Hướng Dật
Tan học về nhà sớm, đi đường cẩn thận
Ông ngồi trong xe vừa cúi đầu nhìn đồng hồ dặn dò
An Hướng Dật
Hai con mau đi đi, không còn sớm đâu
Sơ lược về trường An Tĩnh An Nguyệt theo học:
Trường trung học Minh Đức nổi tiếng khắp tỉnh A vì tỷ lệ đỗ đại học cùng đội ngũ giáo viên hùng hậu.
Hồi mới nhập học, lúc lên phát biểu, thầy hiệu trưởng đã đọc tên nhưng người đạt thành tích xuất sắc của trường trước đó. Có một số người hiện tại là tổng giám đốc công ty đã lên sàn chứng khoáng, hoặc là bí thư nào đó.
Mỗi khối đều có khu phòng học riêng biệt.
Cũng tương tự, mỗi khối đều có văn phòng riêng biệt.
Đi lên tầng hai, tới cửa lớp 11-A1, phòng học vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có vài tiếng người nói chuyện.
An Tĩnh
*Học sinh lớp A1 kỷ luật và trật tự đến như vậy sao?*
Cô theo chị gái vào lớp học
Phòng học rất đông người, đã ngồi gần kín, chỉ còn lại ba bốn chỗ trống
An Nguyệt
Suýt nữa thì đến muộn
An Tĩnh
*Có lẽ hôm nay là khai giảng nên tấc đường khá lâu*
Trong phòng học, tiếng nói chuyện dần dần lắng xuống khi trông thấy có bạn mới tới, yên tĩnh một lúc, rồi một số bạn nam ồ lên
An Nguyệt cúi chào lễ phép nói
An Nguyệt
Em chào cô, em là An Nguyệt
Trong đám bạn cùng lớp vang lên tiếng bàn tán khe khẽ, đặc biệt là các bạn nam. Nếu không có cô giáo ở đó chắc là đều đứng dậy vỗ tay hoan hô luôn rồi
Cô giáo cúi đầu nhìn tờ danh sách lớp đặt bên cạnh, gật đầu, đánh dấu một cái tên
Cô giáo lướt mắt nhìn cái tên bên dưới An Nguyệt, rồi ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh cô bé
Cô Lý
Còn em là em gái tên An Tĩnh phải không?
Cô giáo mĩm cười, lúc ấy mới dãn cơ mặt, chỉ chỗ ngồi trong sơ đồ cho họ
Tống Tư ngồi hàng cuối dãy giữa, huých vào tay Hứa Gia Nghiệp đang chơi game bên cạnh, cười tinh quái
Tống Tư
Nhìn thấy chưa, đó chính là hoa khôi lớp 10-A7, tuy có vẻ hơi kiêu nhưng vóc dáng hay mặt mũi đều rất được
Hứa Gia Nghiệp
Ồ ồ, để xem nào
Hứa Gia Nghiệp cao lớn, ngẩng đầu liền dễ dàng thấy rõ
Hứa Gia Nghiệp
Trời ơi, sao lớp A1 này nhiều gái xinh như vậy, chia lại lớp sớm có phải tốt bao nhiêu không, sau này tôi có động lực học hành rồi
Tống Tư
Động lực con khỉ, nếu cuối học kỳ trước, A Thuật không ép ông học bài thì ông có thi được vào lớp A1 để ngắm gái xinh không?
Châu Tề ngồi ở hàng khác bên kia túm mái tóc bù xù của Hứa Gia Nghiệp, cười tít mắt hỏi
Châu Tề
Cô gái đứng sau hoa khôi là ai thế?
Tống tư cúi người cười gian xảo
Tống Tư
Không biết nhưng cũng xinh
Cậu ta và Hứa Gia Nghiệp không hẹn mà cùng nhìn về phía hai chỗ trống ở hàng trên
Châu Tề gác chân trêu đùa
Châu Tề
Đừng nghĩa khí như vậy, phần A Thuật với chứ
Hứa Gia Nghiệp tiếp tục vùi đầu vào game mơ màng nói
Hứa Gia Nghiệp
Phần cái gì? Gái xinh á?
An Tĩnh nhìn sơ đồ chỗ ngồi thấy An Nguyệt và cô không ngồi cùng bàn
Cô ngồi ở hàng thứ tư trong khi An Nguyệt ở hàng thứ năm. Vì hai chị em đều cao trên 1m60 và thị lực tốt nên cả hai chưa bao giờ được ngồi bàn trên
Cô gửi lại sơ đồ chỗ ngồi cho cô giáo, chuẩn bị đi về chỗ
Trần Thuật
Chào buổi sáng, cô Lý
Mình xin phép không lộ mặt nhân vật để mọi người tự tưởng tượng nhé 💞
Chap 2
Trần Thuật
Chào buổi sáng, cô Lý
Một giọng nói nghe có vẻ rất thờ ơ vang lên phía sau An Tĩnh, chất giọng rất hay và êm tai, trầm trầm đầu sức hút. Lời chào nghe thiếu cung kính mà it nhiều có bất cần.
An Tĩnh vẫn chưa về chỗ ngồi bất giác quay đầu nhìn phía sau.
Cậu ta mang tai nghe màu đen, ba lô đeo lệch, mặc đồng phục chỉnh tề, nhưng không cài khuy cổ, để lộ làn da trắng trẻo.
Bên dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen là mái tóc đen rậm dày bị che khuất. Đôi mắt đen láy, sống mũi cao, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Dáng người cao gầy đứng trước cửa, một tay thư thái đút vào túi áo, tay còn lại giơ lên chào cô giáo.
An Tĩnh quay người lại tiếp tục đi về chỗ ngồi.
Phòng học đã ngồi kín bốn mươi lăm học sinh, khoảng trống giữa các bàn không lớn lắm, An Tĩnh bước đi hết sức cẩn thận, cố gắng không chạm vào bàn của bạn khác.
Mắt cô nhìn đường dưới chân, nhưng trong đầu thì nghĩ.
An Tĩnh
*Ồ, người này rất nổi tiếng hồi học lớp 10*
An Tĩnh
*Chắc chẳng ai không biết cậu ta*
Sau khi cậu ta xuất hiện, các bạn nữ trong lớp bắt đầu thì thầm to nhỏ, khuôn mặt không kìm được vẻ phấn khích.
Cô Lý nhìn đồng hồ đeo tay nghiêm mặt ra vẻ nghiêm khắc
Cô Lý
Trần Thuật, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chào buổi sáng
Cô Lý
Còn nữa, vào lớp học không được phép đội mũ, đã nói mấy lần rồi
Trần Thuật vô tình liếc nhìn bóng hình gầy guộc trước mắt, quay sang nhìn cô Lý, đưa tay bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống với vẻ vô tội, giải thích bằng giọng hơi cợt nhã
Trần Thuật
Tại em sợ trời mưa
Sau khi bỏ mũ, câu ta vuốt mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng.
Cô Lý
Sợ trời mưa thì mang ô, lần sau tới sớm một chút, lần nào cũng gần sát giờ không sợ muộn sao?
Cô Lý xua tay, chỉ về phía bàn cuối
Cô Lý
Đi đi, đi đi, mau về chỗ ngồi
An Tĩnh
*Trần Thuật nổi danh khắp trong ngoài trường, trước đó học lớp 10-A1 cũng chính là lớp cô Lý đã dạy*
An Tĩnh
*Cô Lý vừa yêu lại vừa ghét cậu ta*
An Tĩnh
*Yêu là bởi vì cậu ta luôn đứng trong top ba toàn khối, có thể nói là học sinh xuất sắc toàn diện, không hề học lệch, khiến cô chủ nhiệm được dịp nở mày nở mặt trước các bạn đồng nghiệp cùng khối. Lần này thi vào lớp mười một câu ta cũng đứng thứ hai toàn khối*
An Tĩnh
*Còn ghét, cũng chỉ về chuyện học hành mà thôi*
An Tĩnh
*Có lẽ Trần Thuật học theo kiểu thiên tài, cái gì cũng rất giỏi nhưng chẳng khi nào tỏ vẻ như chăm chỉ học hành. Trong giờ học cậu ta không chăm chú nghe giảng, thích ngủ thì ngủ, thích chơi điện thoại thì chơi*
An Tĩnh
*Nhưng biết sao đây, người ta vẫn đạt điểm cao mỗi lúc thi cử*
Trần Thuật
Cô Lý, em ngồi đâu ạ?
Trần Thuật bỏ tai nghe xuống, nhìn xung quanh một lúc
Cô Lý lướt nhìn sơ đồ chỗ ngồi rồi nói
Trần Thuật không nhúc nhích
Cô Lý nhận ra cậu ta không biết An Nguyệt là ai, đành giơ tay lên chỉ kèm lời giải thích
Cô Lý
Ngay trước Hứa Gia Nghiệp, đằng trước có chỗ trống
Hứa Gia Nghiệp ngồi bàn cuối, giơ tay vẫy vẫy chỉ chỗ cho cậu ta
Hứa Gia Nghiệp
Này người anh em, ở đây
Trần Thuật nhìn thấy, nhếch mép cười, bước thật nhanh về phía cậu bạn. Nhìn từ xa, cậu ta thấy ngay trước mặt mình chính là cô gái vừa đi lướt qua, vóc người nhỏ nhắn mảnh mai, tóc mái che hết đôi mắt.
Trần Thuật nhìn một lúc rồi thờ ơ nhìn sang chỗ khác, đi về phía trước.
Sách giáo khoa được phát sẵn trên bàn, một chồng dày và nặng như đá. An Tĩnh sắp xếp dùng cho tiết một, nhân tiện viết tên mình lên từng cuốn sách.
Khoảnh khắc cô cầm bút lên, khóe mắt vô tình liếc thấy đôi dày bóng đá hàng hiệu của Trần Thuật.
Góc áo đồng phục của cậu ta thoáng chạm qua mép bàn của An Tĩnh, gợn lên một làn sóng nhỏ, lại như không một dấu vết.
Người phía sau đã ngồi vào chỗ.
An Tĩnh tiếp tục viết tên lên từng cuốn sách, nét bút mực đen đẹp đẽ trên trang sách trắng.
Trần Thuật vừa ngồi xuống Hứa Gia Nghiệp ở phía sau đã nóng lòng vỗ vai câu ta, giơ ngón cái ra.
Hứa Gia Nghiệp
A Thuật, ông gấu thật đấy, ngày đầu tiên đi học mà suýt đến muộn
Trần Thuật chưa kịp nói, Châu Tề ngồi cách một lối đi đã chen vào.
Châu Tề
Ha ha, rõ ràng là tối qua A Thuật ngủ muộn, nói đi, có phải lại nói chuyện điện thoại suốt đêm với hoa khôi trước đây của chúng ta không?
Tống Tư nghe thấy liền đưa đôi mặt nhìn người anh em mình, cười rất gian tà.
Ba đôi mắt đều đổ dồn về phía Trần Thuật.
Trần Thuật bỏ cặp sách xuống, thản nhiên chỉnh lại dây diện thoại của mình, quay người cau mày nói.
Trần Thuật
Nói linh tinh gì thế?
Ngón tay của cậu ta rất dài, bàn tay với các đốt xương rõ ràng quấn lấy dây tai nghe, cuối cùng cuộn lại một cách cẩu thả rồi nhét vào cặp sách.
Hành động không từ chối cũng không thừa nhận ấy khiến ba cậu bạn càng nổi hứng.
Tống Tư ngồi thẳng người dậy, khoắc vai Trần Thuật
Tống Tư
Đúng vậy sao, thật vậy à?
Châu Tề cũng biết chuyện này, khẽ nhếch mắt
Châu Tề
Làm khó Hạ Tâm Vũ rồi. Theo đuổi cả học kỳ không được, lẽ nào nghỉ hè đã ra tuyệt chiêu tất thắng nào rồi?
Sơ lược cho mọi người một chút:
Tống Tư, Hứa Gia Nghiệp và Trần Thuật trước đâ học cùng lớp 10-A1, Châu Tề học lớp 10-A6.
Châu Tề quen họ khi cùng chơi bóng rổ, chơi mãi chơi mãi cuối cùng trở thành anh em thân thiết, hơn thế, thành tích học tập của cậu ta cũng không tệ, học kỳ này cũng thi được vào lớp A1, anh em ai nấy đều vui mừng.
Còn hoa khôi mà Tống Tư nói là lớp phó văn nghệ của lớp 10-A1, Hạ Tâm Vũ, sở trường là nhảy múa dáng người cao ráo, chân tay dài đặc biệt là đôi chân, vừa thẳng vừa thon thả.
Lần này cô nàng thi không tốt, bị phân vào lớp A2.
Trước đây Tống Tư cũng có chút tình ý với cô nàng, chỉ điều trong mắt người ta lúc nào cũng chỉ có mình Trần Thuật, thế nên Tống Tư thà để mắt cô gái khác.
Trần Thuật nghe các bạn nói càng linh tinh, lũ ấy mới day day trán giải thích
Trần Thuật
Nói linh tinh gì vậy, tối qua mải xem bóng rổ, sáng nay suýt không dậy nổi
Cậu ta vò đầu bức tai đầy bực dọc, không ngủ đủ giấc khiến Trần Thuật hơi bực, khuôn mặt cáu kỉnh.
Tống Tư
Chán thế tôi còn tưởng có chuyện gì cơ
Hứa Gia Nghiệp cúi đầu chơi game, bĩu môi nói
Hứa Gia Nghiệp
A Thuật, ông quá lãng phí gái xinh của Minh Đức đấy
Những người ở độ tuổi như họ, mấy ai chưa trải qua vài cuộc tình, thời lớp mười ai chẳng cặp kè với một, hai cô gái, lúc đưa ra ngoài cũng có chút thể diện.
Bạn gái dịu dàng e ấp, chẳng khác nào một đóa hoa vậy, đẹp biết bao.
Nhưng Trần Thuật không cần, cậu ta thậm chí còn chẳng liếc nhìn.
Ngày còn học lớp mười, ngăn bàn cậu ta lúc nào cũng chất đầy thư tình, thậm chí còn có người tỏ tình trước mặt, Trần Thuật trước sau bày ra giọng điệu của con ngoan trò giỏi đáp rằng bạn ơi, bây giờ mình chỉ muốn chú tâm học hành, không suy nghĩ tới những chuyện khác.
Khi ấy, Châu Tề còn đùa rằng nếu ông là học sinh thì ông còn xem bóng rổ cái nỗi gì, chơi game cái nỗi gì, hút thuốc cái nỗi gì.
Mấy người anh em lúc ngồi với nhau đều xúm lại nói xấu Trần Thuật là đồ lưu manh giả danh nho nhã, kiếm đủ cớ này cớ khác để từ chối con gái nhà người ta.
Nhưng nói Trần Thuật là học sinh ngoan cũng chẳng sai, người ta đứng đầu toàn khối không biết bao nhiêu lần rồi.
Khi ấy Tống Tư còn hỏi một câu vô cùng ngốc nghếch.
Tống Tư: Rốt cuộc ông thích kiểu con gái như thế nào?
Trần Thuật chán ngấy vì sự quấy rầy của cậu ta nên buông một câu: Dáng đẹp mặt xinh.
Tống Tư: Tôi xin, Hạ Tâm Vũ chưa đủ xinh sao, dáng chưa đủ đẹp sao.
Tống Tư suýt nữa thì hộc máu miệng, được, người ta yêu cầu cao, chính là muốn tìm tiên nữ.
Vì thế nên mới có câu nói Trần Thuật đang lãng phí gái xinh của Minh Đức.
Trần Thuật lười biếng dựa vào ghế, tùy ý lấy một cuốn sách trên bàn học, lật mấy trang rồi hỏi.
Trần Thuật
Tiết đầu tiên sáng nay là môn gì?
Tống Tư
Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết đâu
Trần Thuật
Hừ, cần các ông để làm gì?
Tống Tư
Hi, tôi không biết, nhưng tôi có thể hỏi mà
Tống Tư đảo mắt, ghé sát về phía trước, đập tay vào tựa ghế của người phía trước mặt
Tống Tư
Người đẹp ơi, người đẹp ơi
An Nguyệt nghe thấy tiếng động liền quay người lại, nheo mắt, tiện tay vuốt một lọn tóc lòa xòa xuống bên tai.
An Nguyệt đang chép thời khóa biểu, bạn nam bên cạnh và mấy người phía sau nói chuyện không hề nhỏ, cô đều nghe thấy cả.
Tống Tư thấy cô quay đầu, giọng nói càng dịu dàng hơn, để lộ vẻ mặt nghiêm túc nhất trong từng ấy năm cậu ta sống trên đời và hỏi
Tống Tư
Bạn ơi, cho mình hỏi tiết đầu tiên là gì thế?
An Nguyệt
/Nhìn thời khoá biểu/
Tống Tư nghe thấy người đẹp trả lời mình, càng được đà lấn tới làm thân
Tống Tư
Bạn ơi bạn tên gì, mình là Tống Tư, làm quen với nhau nhé
An Nguyệt
Mình tên là An Nguyệt
Dứt lời cô còn không quên liếc nhìn bên cạnh Tống Tư
Hứa Gia Nghiệp thấy đôi mắt của cô bạn xinh xắn hướng về phía mình, xúc động tới mức không nói nổi tên
Hứa Gia Nghiệp
Hứa...Hứa Gia Nghiệp
Châu Tề ở bên kia ôm lấy cổ của Hứa Gia Nghiệp đầy thân thiết, nhắng nhít hùa theo
Châu Tề
Mình tên là Châu Tề, chào bạn
Đôi mắt của An Nguyệt hướng về phía bạn nam đang cúi đầu bên cạnh.
Yên lặng tới mức có thể nghe tiếng bút soạt soạt trên trang giấy.
Trần Thuật cử động, lúc ấy mới ngẩng đầu nhìn bạn cùng bàn, cặp mắt đen láy khẽ hướng lên, sống mũi thẳng đôi môi rất đẹp.
Khuôn mặt cậu ta không một chút biểu cảm, khẽ mở miệng nói
An Nguyệt
/Gật đầu mĩm cười/
Tống Tư lóa mắt trước nụ cười duyên dáng của cô bạn xinh đẹp, vội cười nói.
Tống Tư
Sau này chúng ta là bạn cùng lớp rồi, xin hãy chỉ bảo thêm, chỉ bảo thêm
Châu Tề không biết xấu hổ nói
Châu Tề
An Nguyệt, nghe nói bạn đứng thứ ba toàn khối, thật lợi hại, sau này có người giúp làm bài tập rồi
An Nguyệt nhướng mày, nhìn về phía Trần Thuật
An Nguyệt
Có người đứng thứ hai ở đây, sao các cậu không chép bài cậu ấy
Châu Tề
Ôi trời, chữ cậu ta như gà bới ấy, còn không đẹp bằng mình cơ
Tống Tư gật đầu vẻ mặt nghiêm túc
Tống Tư
Thật một trăm phần trăm
Trần Thuật đang ngồi chơi điện thoại, không mấy bận tâm tới họ, thấy Tống Tư càng lúc càng nói nhiều, đành lên tiếng giọng khó chịu.
Trần Thuật
Chán sống rồi à?
Tống Tư lập tức làm động tác khóa miệng lại.
An Nguyệt nở nụ cười khiến hoa thẹn nguyệt nhường.
Không biết từ khi nào mưa phùn trút xuống, giăng kín ngoài khung cửa sổ, khiến thời tiết oi bức của tháng Chín dịu đi vài phần oi ả.
Vốn dĩ thứ Hai là lễ khai giảng, thầy hiệu trưởng đã chuẩn bị bài phát biểu dài dằng dặc nhưng tất cả hóa ra công cốc vì cơn mưa bớt chợt này. Vì thế, hiện tại học sinh toàn trường ngồi trong lớp nghe phát biểu qua loa.
Điều đó khiến học sinh có chút hưng phấn, còn gì hạnh phúc hơn khi không phải phơi mình dưới sân vận động.
Trong lúc thầy hiệu trưởng đang đứng trước loa đọc bài phát biểu với giọng điệu xúc động và hào hùng thì học sinh trong lớp bắt đầu rì rầm nói chuyện, chẳng mấy ai thèm chăm chú nghe.
An Tĩnh ngồi chung với một bạn nữ, cô nàng cũng để mái bằng, khuôn mặt tròn trịa, hơi mũm mĩm, tính cách hơi ngượng ngùng e thẹn.
Sau khi đã viết tên lên hết đống sách giáo khoa, An Tĩnh mới nhận ra vẻ thăm dò như có như không của cô bạn cùng bàn. Cô không phải kiểu người thích chủ động bắt chuyện với người khác, vì thế nên chỉ mĩm cười thân thiện với cô nàng rồi tiếp tục làm việc của mình.
Bạn ngồi cùng bạn cuối cùng đã nhận ra điều đó, bèn dồn hết can đảm, khẽ tự giới thiệu.
Dương Kỳ
Xin chào, mình tên là Dương Kỳ
An Tĩnh chưa kịp trả lời đã thấy có người vỗ lưng mình
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là Trần Thuật ngay phía sau,có điều cậu ta quay người nói chuyện với bạn, không nhìn cô.
Thế là cô biết An Nguyệt đang gọi mình.
An Nguyệt chỉ tay về phía cô giới thiệu với Tống Tư
An Nguyệt
Đây là em gái mình, bọn mình là chị em sinh đôi khác trứng
Hai mắt Tống Tư sáng lên, gật đầu rồi nói tiếp
Tống Tư
Ồ ồ! Chào em gái, sau này chỉ giáo nhé
Trần Thuật đang bàn tán với các bạn bè trận đấu bóng rổ mình xem tối qua.
Cậu ta nghe thấy giọng nói liền liếc mắt nhìn An Tĩnh. Khoảnh khắc ấy, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ
Trần Thuật
*cặp song sinh này chẳng giống nhau chút nào*
Dưới tóc mái quá dài của An Tĩnh là khuôn mặt nhỏ xíu, đôi mắt đẹp và đen láy mang theo chút hờ hững và xa cách khi nhìn người xung quanh
Khuôn mặt trắng muốt tôn lên đôi môi mềm mại và nhỏ nhắn, trông rất ngoan hiền, nhưng không mang theo chút biểu cảm nào, khiến người ta vừa thấy vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
An Tĩnh mấp máy môi, để lộ hàm răng trắng. Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên trong không trung, mềm mịn như bông.
Dưới tóc mái quá dài của An Tĩnh là khuôn mặt nhỏ xíu, đôi mắt đẹp và đen láy mang theo chút hờ hững và xa cách khi nhìn người xung quanh
Khuôn mặt trắng muốt tôn lên đôi môi mềm mại và nhỏ nhắn, trông rất ngoan hiền, nhưng không mang theo chút biểu cảm nào, khiến người ta vừa thấy vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
Tống Tư sững người, không hiểu ý của cô.
Tống Tư
*An Tĩnh ( yên tĩnh), ý là sao? Làm phiền cô ta sao?*
Trần Thuật đang nói chuyện với Hứa Gia Nghiệp và Châu Tề cũng sững lại, không giám nói tiếp. Cậu ta quay người lại, cau mày, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
Cô chợt nhận ra điều gì đó, bất đắc dĩ phải lặp lại.
An Tĩnh
Mình tên là An Tĩnh
An Nguyệt bật cười, tên của em gái cô rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Tống Tư chợt tỉnh ngộ, buông một câu đùa bỡn
Tống Tư
Tên bạn rất giống với với Trần Thuật, dễ nhầm lẫn
Trần Thuật nghe xong chỉ nghiêng nghiêng đầu, không nói gì
Chap 3
Chương trình phát thanh vang vọng khắp toàn trường cuối cùng cũng kết thúc.
Lớp học hệt như vừa tan một cuộc mít-tinh người vươn vai uể oải, người thở dài nhẹ nhõm.
An Tĩnh và bạn cùng bàn Dương Kỳ thỉnh thoảng trao đổi với nhau cài câu.
Dương Kỳ
Thì ra cậu và chị gái cậu là chị em song sinh khác trứng
Dương Kỳ
Thật khó nhận ra được
An Tĩnh miễn cưỡng gạt đầu, cố gắng kiềm nén cảm xúc chán ngán trong lòng, từ nhỏ tới lớn chẳng biết cô đã trả lời câu hỏi này bao nhiêu lần rồi.
“Cậu và chị gái có đúng là chị em sinh đôi không.”
“Vì sao hai người không giống nhau chút nào vậy?”
“Ồ, song sinh khác trứng.”
“Cô em cũng rất thanh tú, lại ngoan ngoãn.”
Những câu hỏi tương tự như vậy không biết An Tĩnh đã trả lời bao nhiêu lần rồi.
Dương Kỳ ngồi bên cạnh tiếp tục thăm dò
Dương Kỳ
Mẹ của các cậu rất xinh đẹp đúng không?
An Tĩnh ngẫm nghĩ một lúc
Bà thực sự rất đẹp, dù hiện tại đã có tuổi nhưng vẫn biết cách chăm sóc nhan sắc, bao nhiêu tiền đi spa thật không uổng chút nào. Hơn nữa từ nhỏ bà đã dạy hai chị em họ phải biết yêu thương làn da của mình.
Dương Kỳ ôm bút trước ngực, nheo mắt lại
Dương Kỳ
Ngưỡng mộ thật đấy
An Tĩnh chỉ cười, không nói gì.
An Tĩnh
*Ngưỡng mộ cái gì?*
An Tĩnh
*Ngưỡng mộ vì có bà mẹ xinh đẹp, hay ngưỡng mộ chị gái xinh đẹp?*
An Tĩnh quay sang liếc nhìn Dương Kỳ.
Gương mặt mũm mĩm của cô bạn nổi lên nhưng vết mụn đặc trung của tuổi dậy thì.
Dương Kỳ
Trước đây mình học lớp 10-A3
Dương Kỳ e than muốn làm quen với cô bạn mới trông có vẻ rất nho nhã, thế nên lại gợi thêm chuyện
Dương Kỳ
Mình nhớ cậu và chị gái cậu trước đây học lớp 10-A7 đúng không. Chị gái cậu ngày trước rất nổi tiếng trong khối
An Tĩnh cầm chiếc bút mực trong tay, tùy ý lật một trang sách, tìm thấy hình của một ông lão, tô màu đen vài chỗ trống.
Dương Kỳ tỏ ra thận trọng liếc nhìn phía sau, thấp giọng nói
Dương Kỳ
Bạn nam ở phía sau cậu cũng rất nổi tiếng, cậu biết không, cậu ấy chơi bóng rổ giỏi, học cũng giỏi, nghe nói gia đình cũng rất giàu có.
Cô nàng thấy An Tĩnh không nói gì, tưởng rằng cô không biết, liền ghé sát tai nói
Dương Kỳ
Hơn nữa cậu ấy cũng rất đẹp trai
An Tĩnh mím môi, hiểu ý mà nói
An Tĩnh
Câu cuối cùng mới là trọng điểm đúng không?
Dương Kỳ bị nói trúng tim đen, có chút thẹn thùng. Thiếu nữ đến tuổi này thường đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, đầu óc lúc nào cũng ảo tưởng về đôi ba chuyện gì đó.
Thực ra lần này cô nàng có thể phát huy khả năng phi thường để thii đỗ vào lớp A1, không biết là vui sướng tới mức nào, được học cùng lớp với mấy người nổi tiếng trong trường mang tới cảm giác rất phán khích, như thể bản thân có thẻ bước tới thế giới của họ vậy.
Một bạn nữ ngồi trên Dương Kỳ nghe tiếng nói chuyện của họ, khẽ quay đầu lại góp chuyện
Quách Kiều
Nhưng mà tính khí của cậu ta không được tốt cho lắm
Quách Kiều
Ngày trước mình học cùng lớp với bọn họ, dĩ nhiên là biết rồi. Trước kia có lần cậu ta đang ngủ, bạn cùng bàn vô tình đánh thức cậu ta, cậu ta liền nổi trận lôi đình trước mặt mọi người
Cô bạn bàn trên lén liếc mắt về phía sau họ, có ý muốn tám chuyện tiếp.
Dương Kỳ
Thật á, không phải thế chứ?
Quách Kiều
Thật đấy, bạn cùng bàn cậu ấy ta là một bạn gái, tên Dư Lệ, còn phát khóc mà
Cô bạn sợ bọn họ không tin, lập tức giải thích bằng chuyện rất nghiêm túc.
Quách Kiều
Thực ra cũng không thể trách Trần Thuật được, cậu ta còn đáng thương hơn. Cậu ta là kiểu người một khi không được ngủ ngon liền sinh ra cáu bẳn khó chịu, mọi người xung quanh đều biết điều đó nên chẳng ai dám động cậu ta.
Quách Kiều
Khi ấy Dư Lệ đang chơi đùa với bạn. Người bạn thấy Trần Thuật sau lưng cô ấy đội ngược mũ lưỡi trai nằm bò ra bàn ngủ, liền nảy ra ý định trêu đùa, cố tình năm bảy lược đẩy Dư Lệ về phía Trần Thuật.
Quách Kiều
Tâm tư thiếu nữ, ai không có chút tình ý, ở tuổi này con trai và con gái chỉ khẽ chạm vào nhau cũng khiến mọi người ồ lên trêu chọc.
Quách Kiều
Dư Lệ bị đẩy nên có chút chống cự, nhưng hơn cả vẫn là xấu hổ.
Quách Kiều
Không ngờ cuối cùng lại đẩy Dư Lệ vào người Trần Thuật thật, cả người Dư Lệ đập vào lưng Trần Thuật.
Quách Kiều
Trần Thuật giật mình, choàng tỉnh. Cậu ta tức giận ngẩng đầu lên, đưa mắt liếc nhìn sang bên cạnh. Lông mày cau lại, đôi mắt đầy khó chịu lướt qua hai người đang trêu đùa bên cạnh.
Quách Kiều
Dư Lệ và bạn cô ấy có chút luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Quách Kiều
Nhìn thì có vẻ sắp bùng nổ nhưng cuối cùng Trần Thuật không nói gì, cậu ta chửi thề một tiến, giơ chân đạp mạnh vào bàn, đội chiếc mũ lưỡi trai đang cầm lên đầu rồi dứt khoác đứng thẳng người đi ra khởi lớp học.
Quách Kiều
Một vài bạn nữ trong lớp thì lén lút quan sát hai người.
Quách Kiều
Lòng tự tôn và tâm tư thiếu nữ khiến Dư Lệ không kìm nén được, hai mắt cậu ấy mắt đẫm lệ.
Dương Kỳ cứng họng, một lúc sau mới thốt lên.
Cô bạn tên Quách Kiều ngồi trên gật đầu với vẻ tán đồng.
An Tĩnh
*Như thế mà gọi là ngầu sao. Có điêu vẫn thấy thật may mắn vì có người giúp tám chuyện với Dương Kỳ rồi*
Tống Tư ngồi bàn cuối cầm thời khóa biểu của An Nguyệt trên tay, vô cùng phấn khích nói
Tống Tư
Giờ Ngữ văn, chắc chắn là Lý đuôi sam dạy rồi
Hứa Gia Nghiệp
Tôi nói này không phải có màn giới thiệu bản thân đấy chứ
Trò chơi trên máy của Hứa Gia Nghiệp đã vào vòng cuối, tiéng nhấn phím lạch cà lạch cạch
An Nguyệt
Vì sao lại gọi cô ấy là Lý đuôi sam?
Tống Tư
Hí hí, sau này cậu sẽ biết, bởi vì một năm có ba trăm sáu lăm ngày thì cô Lý của chúng ta sẽ tết tóc đuôi sam hết ba trăm sáu mươi sáu ngày
Châu Tề khoác vai Trần Thuật cười tinh nghịch
Châu Tề
A Thuật, ông có định lặp lại màn giới thiệu giống năm ngoái không?
Đôi mắt của Tống Tư tràn đầy khao khát cháy bỏng.
Tống Tư
Năm ngoái suýt nữa ông chọc cô Lý đuôi sam nổi điên ngay tiết học đầu tiên, năm nay lại làm lần nữa đi
Trần Thuật cúi đầu phì cười, không bận tâm tới cậu ta.
Reng reng reng. Tiếng chuông vào tiết một vang lên.
An Nguyệt không hiểu chuyện gì, nhíu mày, lấy lại thời khóa biểu từ tay Tống Tư rồi ngồi ngay ngắn.
An Tĩnh thấy ông lão trong sách đã bị tô đen kín người, cô gấp sách lại, bỏ bút vào trong hộp bút.
Cô Lý bê tập giáo an rất dày, tràn đầy khí thế bước vào lớp học.
Tiếng ồn ào trong lớp lắng xuống, đến tận khi trơ nên yên tĩnh.
Đầu tiên cô Lý cầm sơ đồ chỗ ngồi, đứng dựa vào bàn nói.
Cô Lý
Tạm thời cứ giữ nguyên vị trí như thế này đi, học kì đầu chưa có gì thay đổi
Vẫn chưa nói dứt lời học sinh bên dưới bèn xì xào to nhỏ.
Cô Lý ho một tiếng, quay người lấy phấn viết tên mình lên bảng.
Cô Lý
Tôi tên Lý Thục Quyên, là giáo viên chủ nhiệm, cũng đồng thời là giáo viên Ngữ Văn của các em...
Cô Lý
Năm mươi học sinh có mặt ở đây đều là những thành viên xuất sắc của cả khối. Mọi người thi được vào đây không phải là chuyện dễ dàng
Ánh mắt nghiêm túc của cô Lý lướt qua từng học sinh ngồi trong lớp.
Cô Lý
Trong năm học lớp mười một vô cùng căng thẳng này, tôi hy vọng các em có thể nghiêm túc đặt ra yêu cầu với bản thân, không được lơ là trễ nãi vì đã thi được vào lớp A1. Các em phải biết rằng sắp tới đây sẽ liên tục có các bài thi lớn nhỏ khác nhau, việc học hành vô cùng căng thẳng
Cô Lý
Đặc biệt là một vài em học sinh nào dó không đưỡ vì bản thân học hỏi mà lơ là nghe giảng, các em làm vậy không ảnh tới bản thân nhưng hủy hoại không khí của cả lớp
Cô Lý nhìn chằm chằm ai đó, còn đặc biệt nhấn mạnh câu nói này.
Đám Hứa Gia Nghiệp, Châu Tề cúi đầu cười trộm, Tống Tư lại đặc biệt không sợ chết đưa tay huých vào ai đó ngồi hàng trên.
Trần Thuật ngẩng đầu nhìn cô Lý với vẻ khiêu khích, thản nhiên nhếch mép cười.
Cô Lý thầm thở dài một tiếng trong lòng, vỗ tay nói.
Cô Lý
Hôm nay là buổi học đầu tiên, một số bạn cô cũng chưa biết tên, nào cả lớp giới thiệu bản thân để mọi người cùng làm quen nhé
Vừa dứt lời, học sinh ngồi dưới không ngớt lời than thở.
Tống Tư giơ tay, nói bằng giọng có chút quái đản.
Tống Tư
Cô ơi, em thấy chúng ta đều quen nhau hết rồi, không cần phải giới thiệu nữa đâu ạ
Hứa Gia Nghiệp bên cạnh cũng chen vào
Hứa Gia Nghiệp
Đúng vậy cô ơi, đều quen nhau cả rồi, mặc dù có vài bạn nữ chưa quen, đợi lát nữa hết giờ học làm quen sau cũng được
Bạn học cùng lớp
Hứa Gia Nghiệp, cậu muốn làm quen thế nào?
Trần Thuật uể oải dựa lưng vào ghế, nghe vậy nhếch mép, quay người lại, đánh hai kẻ ngồi phía sau.
Cô Lý
Tống Tư, Hứa Gia Nghiệp hai cậu trật tự cho tôi, ngồi ngay ngắn lên, ngồi cái kiểu gì thế kia
Cô Lý cao giọng quát, sau đó cầm tờ danh sách học sinh lước qua vài cái tên, nói với giọng dứt khoát.
Cô Lý
Bắt đầu từ người cao điểm nhất Thẩm Thư Quân
Cô Lý sợ không khí trong lớp học sẽ chuyển sang hướng khác nên vội đẩy nhanh tiến trình.
An Tĩnh thấy bạn nam ngồi cách mình hai bàn đứng dậy, dáng người trung bình đeo cặp kính dày cộp, để đầu bằng, vừa nhìn đã biết học sinh ngoan.
An Tĩnh
*Có gì đó không đúng, đây chính là người thành tích đứng đầu cả khối sao*
Thẩm Thư Quân
Chào các bạn mình tên là Thẩm Thư Quân, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng thi đỗ đại học nhé. Mình rất thích học, sau này các bạn có gặp khó khăn gì trong học tập đều có thể hỏi mình
Tống Tư nói với vẻ nghênh nghênh ngang ngang.
Tống Tư
Bạn Thẩm ơi, nếu không có vấn đề gì trong học tập có thể rủ bạn đi chơi không?
Thẩm Thư Quân đẩy kính đầy nghiêm túc, nghiêm túc nói.
Thẩm Thư Quân
Chơi cái gì?
Cả lớp lại được gặp một trận cười.
Một bạn nam nào đó cũng trêu chọc
Bạn học cùng lớp
Bạn muốn chơi cái gì thì chơi cái đó
Thẩm Thư Quân cúi đầu, hơi xấu hổ ngồi xuống.
Cô Lý
*Mấy cậu học sinh này nghịch quá, nếu ở lớp khác thì thôi, đằng này cả đám đều được vớt vào lớp A1*
Cô Lý tức giận lườm Tống Tư, cau mày đọc cái tên tiếp theo.
Cả lớp không ai đứng dậy, cô Lý bực tức trong lòng, nhìn chằm chằm về phía Trần Thuật. Sau đó nhắc lại tên cậu ta một lần nữa.
Lúc này Trần Thuật mới từ từ chậm rãi đứng lên trước ánh nhìn của mọi người, đút tay vào túi áo.
An Tĩnh nhận ra, cậu ta cao hơn Thẩm Thư Quân gần hai cái đầu, sống mũi thẳng tắp, khôi ngô tuấn tú, đôi mắt đen láy có vẻ nghênh ngang, bộ đồng phục của trường Minh Đức vừa vặn ôm khít người, như thể dành riêng cho cậu ta vậy.
Trần Thuật
Tôi tên Trần Thuật, sau này có gì không hiểu nhất định đừng tới hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu
Không gian tĩnh lặng một hồi
Tống Tư không kìm được, suýt sặc nước bọt.
Các bạn nam trong lớp ồ lên.
Câu không biết? Ai tin cơ chứ?
Thành tích xếp hạng hai cả khối của cậu là giả chắc?
Cô Lý
Được rồi được rồi, cậu ngồi xuống đi, người tiếp theo, An Nguyệt
Trần Thuật nhún vai, thản nhiên ngồi xuống.
Ngoảnh đầu nhìn thấy các anh em tỏ vẻ rất khâm phục cậu ta.
An Nguyệt
Xin chào các bạn, mình tên An Nguyệt, biết chơi piano, trước đây là lớp trưởng của 10-A7, rất vui vì có thể thi vào lớp A1
An Nguyệt mĩm cười rạng rỡ
An Nguyệt
Mình có một cô em gái, bọn mình là chị em sinh đôi, em ấy cũng học lớp này, hy vọng trong năm học mới chúng mình có thể cùng nhau đôn đốc, cùng nhau tiến bộ
Một số người nghe tới em gái liền nhìn An Tĩnh với vẻ hiếu kỳ.
Cô Lý gật đầu lia lịa, rõ ràng rất hài lòng với tác phong nhanh nhẹn của An Nguyệt, tốt hơn Trần Thuật trước đó bao nhiêu lần.
Khi tới lượt An Tĩnh thì đã được hơn nữa lớp rồi.
An Tĩnh
Mình tên là An Tĩnh, mình rất thích vẽ, có thể phụ trách phần vẽ bảng của lớp...
Bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, khônh nhỏ cũng không lớn, trầm lắng mà đày sức sống, như làn gió mát thổi qua.
Trần Thuật không hề chú ý cô nói gì. Ánh mắt tập trung nhìn phía sau lưng cô.
Bộ đồng phục hơi rộng khiến cô trông càng nhỏ bé, xương bả vai nhô lên, thực ra cô gái này không bề thấp, Trần Thuật ước lượng, cao qua vai cậu một chút.
Lúc cô nói xong, Trần Thuật uể oải cúi đầu, vuốt vuốt tóc, chuẩn bị ngủ bù một giấc. Trận bóng vô cùng sôi nổi đêm qua khiến cậu còn phấn khích tới tận bây giờ.
Đến khi người cuối cùng giới thiệu xong thì đã hết hơn nữa giờ đồng hồ.
Cô Lý
Coi như mọi người đã làm quen với nhau rồi, hy vọng trong năm tới này, tất cả sẽ vui vẻ với nhau
Cô Lý gật đầu, liếc nhìn đồng hồ
Cô Lý
Nào, mọi người mở sách Ngữ văn ra, chúng ta cùng học bài văn đầu tiên
Download MangaToon APP on App Store and Google Play