Thứ Tống Á Hiên muốn có chính là trái tim của Lưu Diệu Văn, muốn có cả thể xác lẫn linh hồn của anh
Nhưng cuối cùng, cậu lại tự chọn cho mình con đường chết
Cậu đã chọn sai ngay từ đầu, liệu kết quả thảm thiết này có thay đổi? Không, nhất định sẽ thay đổi được
Giang sơn bản tính khó lường, lòng người dễ đổi thay. Nhân gian có câu "có công mài sắt, có ngày nên kim"
Huống chi chỉ cần rèn sắt thành kim, ắt sẽ có thành quả. Cậu sẽ đồng hoá Lưu Diệu Văn, chiếm trọn con tim anh từng giây từng phút
Cậu một đứa chỉ mới 17 tuổi đã đem lòng yêu bạn thân nhất của mình, người cùng mình trải qua năm tháng ở cô nhi viện. Nói trắng ra, cậu và anh giống như anh em ruột thịt, như hình với bóng liền kề sóng vai cùng nhau ở khắp mọi mặt trận
Lưu Diệu Văn lớn hơn cậu 3 tuổi, học cùng lớp với cậu. Anh đem tất cả sự ôn nhu trao cho Tống Á Hiên, đem tất thảy mọi tình cảm tốt đẹp của người bạn, của người anh cho cậu. Cùng nhau trải qua những tháng năm tươi đẹp
Mà Tống Á Hiên lại đem tất cả sinh mạng trao cho anh, đem sợi dây tơ duyên bị anh cắt đứt buộc chặt lại, cậu vụng về nối lại tình cảm của anh với mình
Lúc đó, Lưu Diệu Văn không phát hiện được tâm tư của em trai mình trụy lạc. Anh làm tròn bổn phận người anh trai yêu quý của cậu, nuôi nấng bao dưỡng cậu nên người
Sau khi Tống Á Hiên lên 15, anh cùng cậu rời khỏi khu nhi viện. Hai người cùng nhau dọn ra ngoài, sống trong căn nhà nhỏ được nhà tài trợ chu cấp
Lưu Diệu Văn bỏ học, anh không nuôi nổi bản thân mình, vì tin này mà Tống Á Hiên kinh động nằng nặc cũng muốn nghỉ học đi làm thuê với anh
Dĩ nhiên là anh từ chối, tương lai của anh có thể không sáng, nhưng tương lai của em nhất định phải đứng trên ánh hào quang rực rỡ
Anh có chết cũng nhất định phải nuôi nấng em trai mình nên người, nhìn em ấy sống hạnh phúc cùng gia đình riêng của mình sau này
Lúc đó, Tống Á Hiên nghe anh nói xong, cậu mới lặng lẽ câm nín, môi mím chặt gật gật đầu đồng ý học tiếp
Khi đó, trong vô thức cậu đã thốt lên 'em, em sau này nhất định sẽ mãi nuôi anh"
Lưu Diệu Văn hài lòng, anh mỉm cười ôm lấy cậu.
Mọi chuyện lại chẳng hề êm đềm, Tống Á Hiên năm 17 tuổi mới phát hiện mình rất rất yêu Lưu Diệu Văn, cậu phát giác được tình cảm của mình giành cho anh đã đổi hướng, không phải là tình anh em đơn thuần nữa
Cậu tận mắt chứng kiến cảnh Lưu Diệu Văn có bạn gái, anh mỗi đêm đều hôn lên trán cô, tay vỗ về lên gáy cô, hành động đến nổi dịu dàng làm lòng ngực Tống Á Hiên cào xé
Mắt cậu nóng ran, đứng nhìn chằm chằm anh mình âu yếm cô gái ấy, hốc mắt cậu ươn ướt, dần mờ nhạt, giọt lệ tràn ly
Cậu gạt đi nước mắt bên mặt ôm lòng cay đắng trở về nhà
Từ hôm đó, cậu phát hiện sự chiếm hữu của mình đối với Lưu Diệu Văn càng ngày càng lớn, mà anh thì lại quá đỗi bao dung với cậu
Anh không trách vì sao Tống Á Hiên giận dỗi anh vô cớ, cấm anh trở về khuya quá 8h, cũng bao dung cho cái ôm hằng đêm của cậu
Tống Á Hiên nói mình sợ bóng tối, bệnh cậu lại tái phát. Lưu Diệu Văn hiểu và anh cũng biết cậu sợ bóng tối từ lúc hai người trở thành anh em chung chăn chung gối từ thuở còn bé
Mà Lưu Diệu Văn lại đâu biết, đó là lời nói dối của cậu
Tống Á Hiên vốn dĩ không sợ bóng tối, cậu sợ nhất chính là lòng người, cậu sợ người bên cạnh mình thân thiết sẽ đột nhiên biến mất đi, sẽ vứt bỏ mình đi như người đàn bà váy đỏ đó
Nên cậu liều mạng vạch ra cái cớ không có thật đó, như một cộng rơm cứu mạng, níu kéo nắm chặt lấy anh không buông
Cậu không buông được, từ lâu cậu đã không thể nào tách rời Lưu Diệu Văn được nữa rồi.
Lưu Diệu Văn dung túng cậu làm mọi chuyện trong phạm vi cho phép của anh, khi đó cậu nhất định sẽ nghe theo
Anh cho phép một Tống Á Hiên 17 tuổi ngủ cùng mình, cho phép em ôm mình và....cho phép em được hôn mình
Tại sao anh lại cho phép? Tối hôm đó, Tống Á Hiên kể anh nghe chuyện mình có bạn gái rất đẹp, cậu rất thích và anh cũng rất mừng cho đứa em trai mình
Nhưng cậu lại đột nhiên ngỏ lời hỏi anh "anh, anh dạy em cách hôn sâu được không? em muốn hôn cô ấy nhưng lại không biết"
Câu cuối em còn đè nhẹ âm thanh của mình, xấu hổ gục mặt xuống
Lưu Diệu Văn mỉm cười, anh nói "được"
"còn hôn sâu người ta mới chịu à?"
Thực tế, anh đâu biết được mình đã ban cho em nhiều cơ hội lặng lẽ xâm chiếm mình, anh đã dung túng cho hành vi sau này của em trở nên mãnh liệt.
Tối hôm đó, Tống Á Hiên đánh răng thật sạch, cậu nói mình muốn lưu lại hương thơm và ấn tượng cho anh, cậu không muốn để anh chê miệng mình hôi
Răng cậu căn bản đã trắng, miệng đã thơm, nhưng vẫn cố chải chuốt nó thật sạch. Lưu Diệu Văn lại sợ cậu làm hư răng, anh bước vào phòng tắm giật lấy bàn chải đánh răng từ trong tay cậu
Anh bảo cậu mau rửa sạch miệng, muốn học hôn thì lẹ, không là anh sẽ bãi bỏ yêu cầu trợ giúp này
Đối với đứa em đang trong thời kỳ phản nghịch, phát triển sinh lý chậm, mới yêu đương vụn về này, anh nghĩ đó cũng là bổn phận mình phải dạy cậu
Dạy cho cậu những thứ cậu muốn biết, chỉ cần cậu hỏi anh sẽ đáp "được".
Tống Á Hiên xúc miệng sạch sẽ, lặng lẽ bước ra ngoài, cậu lại giấu bộ mặt thật của mình ở trong lòng, đem sự yếu đuối đáng thương phô bày trước mặt anh
Muốn có sự thương cảm và tình yêu của anh giành cho mình
Lưu Diệu Văn dựa lên bàn, khoanh tay dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn cậu bước đến
Ngón tay cậu lặng lẽ nắm chặt vạt áo hai bên, xoa xoa nắn nắn, sợ mình biểu hiện không tốt, anh sẽ phát hiện ra tâm tư của mình mất
Nói cậu bệnh hoạn cũng được, nói cậu giả dối cũng được, nhưng tuyệt đối cậu không cho phép người nào cướp Lưu Diệu Văn khỏi tầm tay cậu, người nào cướp, cậu sẽ xé banh thân xác người đó thành trăm mảnh
Khi đó cậu đâu biết câu nói này vốn dĩ mình chẳng dám thực hiện.
Lưu Diệu Văn kéo cậu đến gần, anh dịu dàng hỏi cậu đã sẵn sàng chưa, thanh âm của anh rất trầm, đây là chất giọng trưởng thành của anh, cậu mỗi ngày đều nghe đến si mê
Cậu ngây ngốc gật đầu thay lời nói
Anh mê hoặc cậu, ép cậu hồn lìa khỏi xác, linh hồn lơ lửng trên bầu trời cao, cậu nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp chỉ có hai người trên đó
Anh ôm lấy gáy cậu, thô bạo nắm chặt. Anh nói với cậu các bước lý thuyết để có được nụ hôn sâu, phải rèn luyện nhiều thì mới có kỹ năng điêu luyện, khiến đối phương say đắm đê mê trong nụ hôn này
Cậu ngẩng mặt chăm chú nhìn anh, trông như tử tế lắng nghe anh
Nhưng anh đâu biết, não cậu lúc đó như ngừng hoạt động, tai cậu chẳng nghe thấy anh nói gì, gió cứ ù ù bên tai
Cậu nghĩ đến, anh hiểu rõ các bước này một cách thành thạo như vậy, là vì anh đã hôn cô ta rồi sao? môi anh đã chạm môi cô ta rồi sao? không, không được, không được phép
Ai cho cô ta hôn Lưu Diệu Văn, môi cô ta không xứng được in lên đó dấu vết, chỉ có cậu
Chết tiệt!
Bên trong cậu cào xé những suy nghĩ ấu trĩ và bệnh hoạn bay tán lạn. Mãi đến khi Lưu Diệu Văn chạm lên cằm cậu, anh nâng nó lên nhướng mày nhìn cậu, thì những suy nghĩ của cậu mới bị cắt xéo đi, được ánh mắt anh bù lấp lại
Anh cứu cậu khỏi những suy nghĩ tiêu cực đó, có lúc cậu cũng đấu tranh vùng vẫy ác liệt trong đống suy nghĩ tàn khốc đó nhưng mảy may chẳng thay đổi
Rằng, Lưu Diệu Văn chỉ yêu thương cậu mỗi khi cậu mềm yếu và ngoan ngoãn thôi, anh sẽ không thể nào chấp nhận nổi bộ mặt xấu xa kia của cậu đâu
Chỉ khi anh cho cậu hơi ấm khiến cậu an toàn, cậu sẽ không còn nghĩ đến những ý nghĩ đó nữa
Nhưng nghĩ thì nghĩ, tim cậu vẫn nhói lên từng đợt, đau dầm bên trong. Nó như kim châm sắt nhọn, chi chít đâm từng lỗ từng lỗ lên tim cậu, đến khi nó rỉ máu và khô cạn
Cậu vẫn không thể chấp nhận nổi bản thân mình suy nghĩ càng nặng nề, cậu đến cùng cũng không thể thay đổi sự ganh tị của mình và cô gái ấy.
Lưu Diệu Văn nâng cầm cậu lên, anh nhìn hốc mắt đo đỏ của cậu, con ngươi đen lóng lánh đang phát hoạ khuôn mặt anh, phản chiếu hình bóng anh
Đột nhiên anh lại có một cảm giác xa lạ, khó tả mà trước đây chưa từng có, anh đè nén lại nổi lòng không yên này
Anh chậm rãi cúi xuống đưa mặt đến gần, đem tất cả lý thuyết mình giảng dạy trở thành bài thực hành
Anh không nghĩ nhiều, cúi xuống hôn lên môi Tống Á Hiên, nhẹ nhàng cắn xé môi em, làm em đau từng đợt rên lên vài tiếng
Lúc đó anh thoả mãn cực kỳ, chẳng hiểu sao lại thỏa mãn nghe tiếng rên rỉ đó
"ưm~~" em ấy rên lên bản thân anh liền cứng
Lưu Diệu Văn buông Tống Á Hiên ra, vội vã tháo chạy vào nhà vệ sinh, chỉ để lại một Tống Á Hiên với nụ cười quỷ dị ở bên ngoài
Cậu cái gì cũng biết hết, chỉ là cậu muốn đáng thương nhẹ nhàng cướp lấy anh đi thôi.
Tối hôm đó, Lưu Diệu Văn nói ngày hôm sau sẽ dạy cậu tiếp, bây giờ thì đi ngủ
Lúc đó, cậu giả bộ khóc, nước mắt sinh lý dễ dàng rơi xuống. Cậu nói "không kịp đâu, mai em mà đến không hôn cô ấy, cô ấy chia tay em mất"
Cậu giả bộ đáng thương, đôi mắt vô tội nhìn anh. Cậu biết bộ dạng này của mình sẽ làm anh mềm lòng
Đúng như cậu nghĩ, Lưu Diệu Văn nâng người ngồi dậy nhìn Tống Á Hiên đang gối chân quỳ trên giường, đôi mắt ươn ướt nhìn anh chằm chằm
Cho cậu toại nguyện, anh thở dài bất đắc dĩ đồng ý
Còn chưa kịp đến gần thì Tống Á Hiên đã leo lên người anh, dạng hai chân thật rộng ngồi lên đùi anh.
Cậu âu yếm ôm cổ anh, nhẹ giọng nói "lý thuyết em học thuộc rồi, giờ mình thực hành luôn đi"
Lưu Diệu Văn khó hiểu, sao em ấy lại biết mình sẽ định giảng dạy cái lý thuyết cơ bản này cho em một lần nữa hay em đã đọc vị được anh?
Không nghĩ nữa, anh nhanh tay ôm lấy eo Tống Á Hiên, ôm cậu vào lòng mình, các khớp ngón tay ma sát với áo thun mỏng của cậu, anh có thể cảm nhận được da cậu nóng bỏng
Muốn thiêu đốt cả lòng bàn tay anh
Tống Á Hiên tự rướn người đến gần, vụn về chạm vào môi anh, cậu vươn chiếc lưỡi ngắn ngủn của mình liếm hai cánh môi của anh, giống như một cún con nhặt được cục xương yêu quý của đời mình mà tham lam liếm lấy
Lưu Diệu Văn rất muốn cười, anh nghĩ đứa nhỏ này thật mạnh miệng, lý thuyết căn bản còn chưa nắm đã hùng hổ nói mình học xong. Bây giờ thì đây chẳng khác gì liếm xương chó sau?
Anh đổi thành thế chủ động, hé miệng cắn lại môi dưới của Tống Á Hiên, sau đó bắt ép cậu vươn lưỡi ra , anh luồn chiếc lưỡi dài của mình vào, tinh nghịch cuốn lấy lưỡi cậu. Giày vò nó, quấn quýt nó, từng ngụm nước bọt của đối phương đều bị anh hút cạn
Tống Á Hiên mềm nhũn ngả người về phía anh, đôi mắt cậu mông lung hiện lên ánh nước, hai má sớm đã phiếm hồng, lưỡi cũng bắt đầu tê liệt từng chút. Bị anh cuốn lấy, nó tham lam cuốn lại anh, học hỏi cách anh luồn vào cướp đi hơi thở bên trong khoang miệng ấm áp đó
Nước vãi tràn theo mép môi nhỏ giọt xuống, Tống Á Hiên khó thở muốn giãy giụa nhưng lại cảm thấy nếu mình buông tay, anh sẽ mất hứng
Khi đó cậu sẽ khó mà có cơ hội
Cậu lắc lư trên người anh, ôm cổ lấy anh thật chặt
Lưu Diệu Văn từ khi quấn quýt lấy lưỡi đối phương, anh đã bị nó thuần hoá, mê hoặc khiến anh không muốn dứt ra được, cảm giác của nụ hôn này có điểm khác biệt đến quái lạ
Nó đem lại cho anh dục vọng mạnh liệt trên người em trai của mình, anh muốn ngay lúc này có thể nuốt cậu vào trong, thô bạo ăn sạch cậu, thô bạo cắn rách nát môi cậu
Sau đó Lưu Diệu Văn thật sự đã cắn rách nát môi cậu, cảm nhận được vị máu tanh tràn vào khoang miệng
Anh chậm rãi hé mở mắt nhìn Tống Á Hiên, anh thấy được đôi mắt kích tình của em cũng hé mở nhìn anh, anh giật mình buông môi ra từng hồi thở dốc
Vô tình sợi chỉ bạc trong truyền thuyết lại xuất hiện ở nụ hôn của cả hai, Lưu Diệu Văn đưa tay sờ môi mình, cảm giác được chất nhờn trơn trượt kéo ra từ môi anh và Tống Á Hiên
Ngay khoảnh khắc đó, tim anh đập loạn xạ, anh đưa tay ôm lấy ngực mình
Tống Á Hiên bổng ngã nhào vào lồng ngực anh, cậu thở dốc còn hơn anh. Anh nhìn thấy tay cậu nắm chặt vạt áo mình
Lúc đó, anh đã nghĩ mình thật có lỗi với Tống Á Hiên, anh không nên mãnh liệt để dục vọng của mình xâm chiếm
Anh chỉ muốn dạy cho em mình biết thế mà là cách hôn môi thôi!
Lưu Diệu Văn gạt đi suy nghĩ, anh vuốt ve tóc cậu, ôn nhu nói vọng xuống
"ngẩng mặt lên nhìn anh" bây giờ giọng anh trầm gấp đôi, khi nói ra bản thân mình mới phát hiện biểu cảm khuôn mặt có chút khựng lại
Cậu nghe xong là ngẩng mặt lên liền, mệnh lệnh của anh chính là cộng rơm cứu mạng của cậu
Chỉ cần cậu ngoan anh sẽ dung túng cậu, dịu dàng đem hết mọi ân ái trao cho cậu như ý cậu muốn
Lưu Diệu Văn nhìn hai má cậu phím hồng, trên khuôn mặt trắng nõn bún ra sữa của cậu, má hồng này càng tô điểm lên dấu vết ái tình mê hoặc lòng người
Ngay cả anh cũng phải thừa nhận mình kiềm chế không nổi, anh moẹ nó cứng nữa rồi
Tống Á Hiên vẫn còn đang ngồi trên người anh, anh không dám động đậy, chỉ đành xấu hổ xoay mặt sang chỗ khác, lãng tránh ánh mắt vô tội này của em trai mình
Anh cũng đâu biết, bây giờ tim Tống Á Hiên đang loạn cào cào đâu, cậu vui mừng khi biết anh có phản ứng thân thể với minh
Cậu vui như nhặt được báo vật, cảm nhận thứ đó cươngg lên dưới mông mình, cậu còn cố ý cọ mông qua lại
Muốn trêu đùa anh
Lưu Diệu Văn hít sâu một hơn, anh bảo cậu xuống khỏi người anh. Nhưng lần này cậu không nghe lời, bộ mặt ngốc nghếch hỏi anh
"anh sao chỗ đó của anh lại như vậy ạ?"
Lưu Diệu Văn nhìn cậu, anh nuốt nước bọt cố nén cơn đau này, anh cố gặng ra từng chữ trong họng nói ra "là biểu hiện sinh lý, ừmmm sinh lý bình thường của đàn ông trưởng thành"
Vậy mà Tống Á Hiên còn cố ý nói thêm "em không hiểu ạ?"
"nếu như em cũng có thì sao ạ? sẽ phải làm gì?"
Lúc nói ra câu này, cậu nhìn thấy anh nâng ánh mắt nặng nề lên nhìn mình, anh khàn giọng tông điệu cực trầm nói bên tai cậu "anh dạy em"
Là anh dạy em trụy lạc, là anh sai
Tống Á Hiên được nước làm tới, cậu hớn hở cười nhìn anh, tình nguyện đưa tay cho anh nắm lấy
Tay anh phủ lên tay cậu, anh kéo quần xuống để lộ ** *** to trướng cươngg cứng của mình cho cậu nhìn
Lúc nhìn thấy, câu lại sinh ra cảm giác sợ hãi, vội vã muốn rụt tay cậu lại nhưng đã muộn, Lưu Diệu Văn bảo cậu "cố cọ ra lửa rồi còn tính chạy, muộn rồi nhóc con"
Lưu Diệu Văn xoay đổi tình thế, anh đè lên người Tống Á Hiên ép cậu ở giữa vòng tay của mình
Anh nhìn thấy cậu hoảng hốt, chẳng nghĩ nhiều. Anh chống một tay giam cầm lấy thân thể cậu trên giường, tay khác chỉ bảo nhiệt tình cách để "quay tay" cho bản thân
Thực tế anh chỉ đang muốn mượn tay em giúp mình, tay em rất ấm nóng nó làm anh lên đỉnh của những đám mây
Anh lơ lửng trên đấy cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay của em trai mình, anh mãn nguyện bắn ra
Thứ đó nhớp nháp dính trên người Tống Á Hiên, anh nói xin lỗi cậu, nhưng Tống Á Hiên không quan tâm
Cậu bảo mình sẽ đi thay áo khác liền
Anh nhìn cậu xuống giường rời khỏi tầm mắt mình, khi đó phải chi anh không dạy em những thứ đồi bại này thì em cũng không thể vượt quá ranh giới anh đã vạch ra.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play