Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

( Chaesoo ) Tai Nạn Tôi Yêu Em ...

Tai nạn

Trong ngôi biệt thự rộng lớn nhưng lại tĩnh lặng đến lạ thường dường như tiết trời tháng 12 bên ngoài kia đã làm cho cả một vùng trời trắng xóa trong lớp tuyết phủ dày đặc lạnh thấu xương tủy nó cũng giống như căn biệt thự ấy bây giờ đã trở thành lâu đài băng giá thật sự, từ bên ngoài cánh cổng sắt lớn cao to hùng vĩ một thân ảnh người nhỏ bé lại thở phì phò ra cả khói trắng trên người từ đầu đến chân đều là quấn cả một chiếc áo khoác dày cùng cái khăn quàng cổ màu xanh xẫm bên hông lại vác thêm cái balo to quá khổ so với thân hình mảnh khảnh kia, cô lấy ngón tay trỏ ấn vào chuông bên trái cánh cửa rồi lại đứng im nhìn châm châm vào cánh cửa cho đến khi nó được mở ra....
_ cạch _
nhân vật nhiều vai
nhân vật nhiều vai
quản gia Woo : cháu đến rồi sao...* nhẹ giọng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nae... cháu muốn gặp Jisoo unnie * cười trừ *
nhân vật nhiều vai
nhân vật nhiều vai
Quản gia Woo: được rồi cháu cứ chạy thẳng lên phòng của cô chủ đi, cổ nhìn thấy cháu... chắc sẽ có tinh thần hơn...* ngập ngừng + né sang một bên cho cô vào*
Cô gật đầu một cái với quản gia Woo xong liền bước qua cánh cửa lớn cô cứ như vậy đi giữa nền tuyết trắng khiến chúng in lên những dấu chân của mình qua một sân vườn rộng cô không cần ai dẫn đường mà vẫn biết mình đang đi đâu, phải rồi nhỉ tất cả mọi thứ ở đây cô đều biết rõ và rồi cô cũng đã đến trước cửa căn phòng ngủ cao cấp của một cô gái mà cô cho rằng người này đã rất quan trọng đối với mình...
_ cạch _
Kim Jisoo
Kim Jisoo
* ngồi bên bậu cửa sổ thẫn thờ nhìn ra phía ngoài *
cô đã ngây người nhìn lấy cô gái ấy thêm một lần nữa, cô gái với chiếc váy đỏ thẫm như màu máu họa tiết đơn giản nhưng lại nổi bật, mái tóc đen dài có phần uống xoăn sóng nhẹ nhàng lại thêm phần nữ tính dụ ngoặc làn da của chị trong ánh nắng ít ỏi của mặt trời ngoài kia vẫn trắng trẻo như bông bưởi giống như chị chính là tiểu thiên sứ thuần khiết giáng trần chỉ có đều sắc mặt chị có phần mệt mỏi đến trắng bệch ra giống như một khúc gỗ được tạc nên hình nhưng lại chẳng có hồn gì cả...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Jisoo...* cười nhẹ *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
* Quay mặt qua nhìn cô *
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Em đã đến và giữ đúng lời hứa rồi chị có gì muốn nói với em sao...
NovelToon
ảnh minh họa
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Xin lỗi...
Chị nhìn cô cười lên một cái môi nhỏ chỉ hé răng nói lời " xin lỗi " chị muốn xin lỗi cô vì đều gì vì tất cả mọi thứ sao chắc có lẽ là vậy bây giờ chị đã là người bị liệt nửa thân dưới rồi đã thật sự tàn phế không còn đi lại được nữa thì nếu kéo cô để làm gì, có lẽ lời " xin lỗi " là thứ nên nói nhất vào lúc này cũng là sự kết thúc cho cả hai người và trái tim đau khổ nát tan thành từng mảnh vụn không thể lành lại được nữa...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
* dựa mình vào cánh cửa + mất đà rơi khỏi cửa sổ *
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
JISOO....* tròn mắt + hốt hoảng chạy đến *
Thật nghiệt ngã chị vì sao lại chọn cách này có chăng chị muốn cô phải chột dạ đau lòng đến chết cũng không thôi, chị chính là kẻ xấu xa luôn muốn đẩy cô vào lưới tình đau đớn giữa hai người không cho cô quên càng không được phép nhớ, cũng bởi vì tai nạn năm đó nên ta mới quen biết nhau có phải không Kim Jisoo....
_________________
3 năm trước
Tại một quán ăn nhỏ
nhân vật nhiều vai
nhân vật nhiều vai
ông chủ quán: Chaeyoung à... giờ cũng không còn sớm cháu mau về nhà đi ta cũng chuẩn bị đóng cửa quán này...* rít một điếu thuốc lá*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
ủa sao hôm nay đống cửa sớm vậy bác
nhân vật nhiều vai
nhân vật nhiều vai
ông chủ quán: bởi hôm nay là sinh nhật con gái của bác nên bác muốn về sớm với nó thôi mà * phà khỏi + cười ha hả*
ông cười đến tít cả mắt tay lại đưa cho cô một hộp đồ ăn đêm rồi nói...
nhân vật nhiều vai
nhân vật nhiều vai
ông chủ quán : cháu vừa lấy xong bằng tốt nghiệp đại học cái này của ta không ngon cũng không lớn lao gì nhưng ta tặng nó cho cháu mong cháu không chê...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Nào có chứ món bác làm đương nhiên là rất ngon rồi cháu mừng nữa là đằng khác * cầm lấy hộp đồ ăn*
nhân vật nhiều vai
nhân vật nhiều vai
ông chủ quán: haizzz....sau này cháu không còn làm ở đây nữa rồi cái quán ăn giờ chỉ còn mình ên ta thôi...* tặc lưỡi + rít một hơi thuốc lá*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
nhưng cháu lâu lâu lại đến thăm bác mà
nói thật cô là một sinh viên từ dưới quê lên thành phố Seoul phồn hoa này vừa học vừa làm nhà cô không khá giả nhưng cũng hạnh phúc ấm êm, cô chọn ngành thiết kế thời trang để theo đuổi ước mơ trở thành nhà thiết kế vừa giàu có vừa xin đẹp cô có thể kiếm được thật nhiều tiền để lo cho gia đình có cuộc sống tốt hơn nữa, chào tạm biệt ông chủ cô vui vẻ về nhà khi trời đã tối và kim đồng hồ đeo tay chỉ 8 giờ đúng đứng đối diện cây đèn xanh đèn đỏ cô chờ cho hết giây xe chạy đến khi nhìn thấy xe dừng hẳn ở trước mặt thì mới qua đường bên kia...
NovelToon
NovelToon
NovelToon
ảnh minh họa
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
* vui vẻ ngân nga giai điệu trong một bài hát + đi qua đường*
ánh đèn pha trước xe hơi chói sáng chiếu thẳng vào người cô nhanh đến mức cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức cô đã nằm thoi thóp trên mặt đường lạnh lẽo cô không cảm thấy đau đớn những phút cuối cùng cô nhìn thấy máu của mình đang chảy ra ướt cả một vùng đá khô sau đó thì cô đã ngất lịm ngay lập tức....
Bí mật
Bí mật
* thắng gấp + lấy lại bình tĩnh nhìn qua gương chiếu hậu *

Bị liệt

Bệnh viện xxx
các y tá bác sĩ đang khẩn cấp đẩy băng ka trắng trên ấy vẫn là có một cô gái trẻ đang được chụp bình oxi để duy trì hơi thở yếu ớt của mình máu đỏ trên đầu và khắp mặt mày cô ấy, đây đích thị là bị tai nạn rất nghiêm trọng có thể gây nguy hiểm chết người ngay lập tức...
Bí mật
Bí mật
* chạy theo phía sau + ngóng nhìn cô*
nhân vật nhiều vai
nhân vật nhiều vai
Y tá: đến đây được rồi cảm phiền cô ở ngoài bên ngoài chờ đợi...* cản người kia lại *
Bí mật
Bí mật
* lo lắng + mím môi gật đầu *
Cô gái trẻ với mái tóc nâu ngắn ngang vai, trên người mặc bộ váy ôm người bên ngoài còn cẩn thận khoác thêm một chiếc áo khoác da để giữ ấm, đôi tất đen làm cho cô gái ấy thêm phần gợi cảm khoe trọn được chân dài nhưng không quá lố lăng, cô gái ấy mặt mày đã sớm xanh xao tái méc không còn một giọt máu trên ấy, cô ngồi xuống băng ghế trước phòng cấp cứu tay chấp vào nhau thầm cầu nguyện cho người trong kia không bị gì quá nặng, hôm nay nếu không phải là vì mâu thuẫn cải nhau với bạn trai thì có lẽ cô đã không mất kiểm soát mà lái xe quá tốc độ để rồi đâm phải người đi đường nếu cô gái trong phòng cấp cứu xảy ra chuyện chẳng may thì cô sẽ vào tù ngồi mất chuyện này thật không thể nào được...
Lee Cho-Hee
Lee Cho-Hee
* gọi điện thoại cho ai đó*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
📲 alo chị nghe đây em cần gì sao...* ôn nhu*
Lee Cho-Hee
Lee Cho-Hee
📲 Jisoo em... đã lỡ gây ra rắc rối rồi * sợ hãi + ngập ngừng *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
📲 em đang ở đâu, đừng sợ chị sẽ đến đó với em ngay...
Lee Cho-Hee
Lee Cho-Hee
📲 nhanh lên bệnh viện xxx....* cúp máy*
chị nghe xong điểm đến liền tức tốc bỏ hết việc ở chỗ làm của mình chạy sang đây với Cho-Hee trong dạ chỉ mong sao cho Cho-Hee không bị gì bình an lành lặng, chị và cô ta quen biết nhau khi cả hai người gặp mặt ở một buổi tiệc họp mừng giữa cựu sinh viên và sinh viên mới do trường đại học tổ chức vừa gặp Cho-Hee lần đầu mà chị cứ ngỡ như quen đã lâu đem lòng ôm tương tư rồi lại lân la tiếp cận để rồi cả hai trở thành bạn thân chị vẫn ấp ủ nếu chịu khó thêm nhiều chút có khi Cho-Hee sẽ một lần quay lại nhìn chị, nhưng có lẽ đây là sự chờ đợi ngu ngốc khi chị biết Cho-Hee đã có bạn trai nhưng chị vẫn chờ vẫn đợi một tình yêu đơn phương chị giấu cho riêng mình ôm trọn nỗi buồn sâu đậm trong tám năm trời không hề nguôi ngoai...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Cho-Hee em không sao chứ có làm sao không bị thương chỗ nào...* chạy tới + gấp gáp xem tay chân của cô ấy*
Lee Cho-Hee
Lee Cho-Hee
Jisoo chị tới rồi thật tốt quá...* ôm chầm lấy chị + khóc nức nở*
Chị ôm Cho-Hee trong lòng vòng tay ôm chặt vuốt lấy tấm lưng đang run rẩy của cô ta mà xót xa như ai cào cấu trong dạ, là ai là việc gì mà đã khiến cho người chị thương sợ hãi đến như vậy nếu để chị biết được có người nào đã bắt nạt Cho-Hee thì chị chắc chắn sẽ không tha cho người đó, qua một hồi chị cảm thấy Cho-Hee đã bớt sợ hãi mới nhỏ giọng hỏi...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Em ổn chứ...
Lee Cho-Hee
Lee Cho-Hee
Em... hức...em đã lỡ gây tai nạn cho một cô gái em sợ... hức...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Không sợ không sợ có chị ở bên cạnh Cho-Hee không khóc...* dỗ ngọt*
Lee Cho-Hee
Lee Cho-Hee
Em không muốn phải vào tù đâu Jisoo chị cứu em với xin chị cứu em, em không muốn bản thân ngồi tù đâu * hoảng loạn + ghì chặt tay chị*
Việc phải giải dây dọn dẹp mớ hỗn độn lớn nhỏ do Cho-Hee gây ra cũng đã là việc quá quen thuộc với chị rồi nên chị cũng chỉ biết thở hắt trấn an Cho-Hee...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
được rồi Cho-Hee ngoan không khóc chị sẽ giải quyết giúp em mà, em sẽ không bị ngồi tù đâu ngoan không khóc...* lau nước mắt cho cô ta *
________________________
2 ngày sau tại phòng bệnh 211 căn phòng nằm ở tầng ba của bệnh viện ánh sáng loe lối qua cánh cửa sổ không khí mát lạnh kèm theo mùi khử khuẩn sát trùng làm cô khó chịu muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng nề như đeo chì đeo sắt...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
* khó khăn mở mắt *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
* ngủ gục + mất thăng bằng đập mặt xuống giường bệnh*
Chị bị va mặt vào nệm của giường bệnh đau điếng một cái liền tỉnh hẳn cả cơn mơ buồn ngủ dụi mắt mình vài cái chị liền phát hiện ra người nằm trên giường kia vừa tỉnh...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Cô tỉnh rồi sao, đã cảm thấy thế nào rồi để tôi chạy tìm bác sĩ kiểm tra cho cô * ân cần *
Cô trên người bị bó băng trắng khắp người ngay cả đầu cũng không ngoại lệ nhưng cũng may khi bác sĩ không quấn băng che luôn một bên mắt phải còn lại của cô, chứ nếu không cô cũng không thể nhìn được bất cứ thứ gì một lúc sau một vị bác sĩ mặc áo trắng đến bên giường bệnh hỏi han cô vài thứ rồi kiểm tra gì đó xong liền quay ra nói nhỏ với người kia cũng không biết là có chuyện gì chỉ nhìn thấy sắc mặt của người kia đột nhiên bất ngờ sau là nhíu mày lo lắng, cả hai nói chuyện với nhau rất lâu thì vị bác sĩ kia chỉ gật gật đầu rồi đi mất...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
không biết tên cô là gì để tôi xưng hô cho dễ...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Park..Ch... Chaeyoung...* yếu ớt trả lời *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
còn tôi tên là Kim Jisoo, 32 tuổi tôi là người đã gây ra tai nạn cho cô thật xin lỗi vì đều đó, tôi hứa cho đến ngày cô hồi phục lại sức khỏe thì tất cả chi phí điều trị tôi sẽ trả hết, hơn nữa tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt, còn nếu cô không khỏi thì...* mím môi + suy nghĩ *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Tôi sẽ chăm sóc cô cho đến hết quãng đời còn lại
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
T.. tôi tì... tình trạng.. xấu... xấu lắ..lắm...s..ao...sao * khó khăn nói*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Tôi xin lỗi vì phải thừa nhận và báo cho cô tinh xấu rằng...* ngập ngừng + hít một hơi thật sâu *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Cô đã bị liệt tứ chi do bị chấn thương tủy sống khả năng phục hồi là khá thấp...* ngày càng nhỏ giọng *

Tuyệt thực

Giọng của chị càng lúc càng nhỏ rồi lại lí nhí trong cổ họng nhưng vẫn đủ để cô nghe thấy, cô trợn tròn mắt không tin vào những gì tai của mình vừa nghe " bị liệt tứ chi" vậy có phải cô đã trở thành phế nhân chỉ có thể nằm một chỗ mà sống hết quản đời còn lại chuyện này không thể nào...cô còn phải thực hiện ước mơ còn rất nhiều, rất nhiều thứ ....cô không thể bị hủy trong một phút chốc được...
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
B... bị liệt...* nhỏ giọng + trợn tròn mắt *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Tôi xin lỗi...* cúi mặt *
Chị cúi mặt mà nói lời xin lỗi trong khi chuyện này chẳng hề có liên quan gì đến mình, đúng vậy người đều khiển chiếc xe đó không phải là chị, người gây ra tai nạn đó càng không phải là chị vậy thì lời xin lỗi này cũng giống như sự thương hại của chị đối với người nằm trên giường kia, cô ánh mắt tuyệt vọng hướng lên trần nhà màu trắng tinh rồi không khỏi liếc mắt nhìn người đang cúi thấp đầu kia bằng ánh mắt thù hận chính vì chị ta mà cô mới ra nông nỗi này, chính vì chị ta mà cô phải từ bỏ ước mơ trở thành một kẻ phế nhân chỉ có thể nằm một chỗ ở đây cô hận chị, hận chị "Kim Jisoo....Park Chaeyoung tôi hận chị"
________________
đã thêm ba ngày nữa trôi qua cô đã tuyệt vọng dưới đáy sâu không lối, có lẽ việc phải chấp nhận bản thân tàn phế đã là cú sốc quá lớn không vượt qua nỗi, và trong đầu bây giờ cô chính là hận cái người ngày nào cũng chạy ra chạy vào thăm nôm chăm sóc cô...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
hôm nay tôi có cháo bí đỏ ăn rất ngon em ăn nhiều một chút * thổi nguội muỗng cháo + kề lại miệng cô *
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
* chán ghét không thèm nhìn chị *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Chaeyoung em không chịu ăn như vậy thì chừng nào mới lấy lại được sức khỏe ăn một chút đi mà * nhăn mặt + năn nỉ*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
* nhìn chỗ khác không thèm để ý đến chị*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Tôi....em nghe lời tôi một chút mình hợp tác với nhau đi ha, đừng tự làm tổn thương bản thân, đừng hành hạ nó bằng cách tuyệt thực như vậy...
Chị hết lời năn nỉ cô bởi lo rằng cô đã nhịn ăn, nhịn uống ba ngày rồi sắc mặt đã trắng bệch nay lại càng tiều tụy, môi của cô nhìn xem chúng khô khốc đến nức nẻ thật đáng thương mà chủ của nó lại không chịu uống một giọt nước nào cả, tuy trường hợp này chị có thể nhờ các bác sĩ cho truyền thức ăn qua đường ống cho cô nhưng nó cũng là một phương pháp không tốt lắm có thể ảnh hưởng đến sau này, nên chị cũng chỉ biết cố gắng bên cạnh đút cháo cho cô thôi...
Kim Jisoo
Kim Jisoo
* ăn muỗng cháo + ngậm trong miệng kề lấy môi cô*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
* cắn chặt răng + trừng mắt với chị*
đến nước này chị cũng hết cách mới ra hạ sách ép cô ăn cháo, môi mềm chạm vào đôi môi thiếu nữ, chị cố gắng cạy cửa tường thành chắc chắn kia nhưng cớ sao nó lại chắc như đóng cột thế này, cháo không truyền qua được làm một ít dịch vị cùng cháo theo đó chảy dài theo mép miệng xuống càm nhỏ đến tận cái cổ trắng của cô, phải mất nhiều thời gian lắm chị mới cạy miệng cô thành công nhưng kế tiếp đó chị chính là đau đến nhíu mày khó chịu mắt đấu mắt với cô ở khoảng cách gần như có thể xẹt ra tia lửa điện, được rồi nếu cô càng từ chối thì chị sẽ làm cho đến cùng....
Kim Jisoo
Kim Jisoo
* rời ra + ngậm thêm một muỗng cháo *
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
* thở dốc + trợn mắt *
Giờ khắc này cô chính là cá nằm trên thớt muốn quay đầu né tránh hay nhút nhít cơ thể cũng không được, cô cảm thấy bất lực và tủi thân vô cùng tại sao cô phải sống một cuộc đời chỉ có thể nằm một chỗ để người khinh thường mà không được như người bình thường khác, cuộc sống như vầy thà rằng ngày hôm đó chiếc xe của chị đâm chết cô luôn đi thì có phải sẽ tốt hơn không, mặc cho cô dùng ánh mắt tuyệt vọng cùng uất hận nhìn mình chị vẫn truyền cháo cho cô theo cách cũ nên bây giờ cả hai đều có thể nếm ra vị cháo hoà với mùi tanh tanh của máu đỏ trên môi chị, phải chính là lúc nãy cô đã dùng sức cắn nát môi người kia như để cảnh cáo phản kháng mạnh mẽ nhưng giờ thì....
Kim Jisoo
Kim Jisoo
* rời ra + tiếp tục ngậm cháo trong miệng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
* khóc + thở không ra hơi *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
*không quan tâm + kề lấy môi cô *
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
d...đừng ...hic...* khóc + nhỏ giọng nói*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
* nhíu mày + nuốt cháo trong miệng*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Hic....* ấm ức + khóc thúc thít*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Sao đây.... em khóc gì chứ tôi mới phải là người khóc đây này em cắn tôi đến nỗi rách môi chảy máu đó đau chết đi được....* cáu giận + lấy khăn giấy*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Hic...* đảo mắt nhìn chỗ khác *
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Em...aisss...* bực bội + chùi máu trên môi mình *
Chị nhìn thấy thái độ ghét bỏ khó chìu của cô thì càng thêm bực bội tức muốn nổi đốm thuở giờ chưa ai để chị phải nhún nhường ngoại trừ cha, mẹ và Cho-Hee ra thì cô chính là người thử thách lòng kiên trì của chị nhất đâu phải ai cũng có phúc để chị chịu hạ mình chăm sóc tận tình như vậy, thế nhưng nhìn xem cô đúng là chẳng biết điều gì hết mà, thở dài một cái chị lấy lại bình tĩnh nghĩ dù sao cô cũng đã là người tàn phế thử hỏi có người đang đi đứng bình thường đột nhiên đùng một phát liền bị liệt nằm một chỗ thì làm sao mà chấp nhận được....
Kim Jisoo
Kim Jisoo
em không ăn cũng được, tôi biết em đang suy sụp tinh thần tôi biết em rất hận tôi nhưng...* lấy khăn giấy + với tay lau miệng cho cô*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Em phải ăn mới có sức sau này luyện tập sẽ mau chóng hồi phục như người bình thường, bác sĩ nói với tôi khả năng phục hồi của em là có, chứ không phải là không thể phục hồi * lấy tờ khăn giấy khác + lau cổ cho cô*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
* khịt mũi + nhắm mắt lại*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Hay là như vậy đi sau này khi em khỏe tôi sẽ đền cho em bằng cách để em dùng xe đâm ngược lại tôi xem như trả thù...* cười + trêu cô*
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
hic....* khóc nhỏ + ấm ức*
Kim Jisoo
Kim Jisoo
yah...sao lại khóc nữa rồi ngoan nào không khóc tôi không biết dỗ đâu * hoảng + bối rối*

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play