Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thất Bại Ở Thế Giới Cũ,Tôi Quyết Định Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Mới

Chương 1 : Cuộc đời của một kẻ thất bại

Tôi là một kẻ thất bại ! Haizzz -tiếng thở dài lại tiếp tục vang lên ,đã ko biết bao nhiêu lần tôi nói lên câu đấy rồi.Tôi là mitsuhito ryo -cậu sinh viên năm 4 ,đáng giờ này tôi phải tập trung căng mình hết sức như những quả bóng để ôn thi,để còn ra trường ,tìm một việc làm ổn định,quen một cô bạn gái không cần xinh đẹp lắm mà chỉ cần cô ấy biết quan tâm tôi ,luôn cùng tôi vượt qua giông bão của cuộc đời.Thế nhưng đó chỉ là một ước mơ cháy bỏng của tôi .Bây giờ tôi chỉ là một hikikomori biết sống chui , sống lủi trong nhà mà chả biết làm gì ngoài việc coi phim heo và chơi game cứ thế cho nó hết ngày .Bố mẹ tôi vẫn không biết chuyện tôi bỏ học ở trong phòng trọ làm hikikomori.Họ vẫn có một niềm tinh mãnh liệt ở tôi rằng tôi sẽ làm rạng danh dòng họ tôi .Bởi vậy ngày từ khi còn nhỏ, họ đã bắt tôi học hành .Lúc đó trong đầu tôi chỉ có chữ học và học , ngoài ra không còn thứ gì khác.Đúng vậy chính họ đã kì vọng vào tôi quá nhiều hay nói cách khác họ đang áp lực tôi muốn tôi trở thành một con người hoàn hảo . Cái áp lực mà họ tạo ra cho tôi thật đáng sợ ! Khi tôi đậu vào một trường đại học bình thường thì họ chửi mắng tôi những lời cay nghiệt nhất mà bố mẹ có thể nói ra . Tại sao ? Tại sao ? Tôi cũng đã cố ,cố hết sức rồi đấy chứ ! Nhưng họ vẫn chỉ bảo tôi là một thằng vô dụng. Chỉ có game là vẫn thế ,vẫn ở bên tôi đem cho tôi sự giải trí vốn có của nó. Đem cho tôi niềm vui chứ không phải như họ ,tôi đã chìm đắm trong cái thế giới ảo rất lâu và dường như không thể thoát ra được. Ở trong game tôi tuyệt vời bấy nhiêu thì ở ngoài tôi chỉ là một thằng nhếch nhác. Tôi bắt đầu lười học đi ,vì tôi ở một mình nên bố mẹ cũng chả bắt ép tôi được, thật sướng! Vì nghỉ học quá nhiều nên trường cũng đã đuổi học tôi . Tôi chả biết làm gì ngay lúc ấy, tôi chỉ sợ nếu như tôi nói với bố mẹ rằng tôi đã bị đuổi học và không có việc làm suốt ngày ở trong phòng thì họ có thất vọng về tôi không? Rồi họ có gạch tên tôi ra khỏi sổ hộ khẩu không ?Tôi cứ nghĩ như vậy rất nhiều, thế rồi tôi quyết định cứ im lặng như vậy cho đời nó trôi.Vậy mà không biết từ bao giờ mà trời đã tối ,tôi chỉ có thể miễn cưỡng bước chân ra ngoài. Và rồi khi tôi mở cánh cửa ra một không gian im lặng đến đáng sợ. Những cơn gió lạnh nó thổi qua gáy tôi khiến tôi rợn người.Cũng chỉ vì cơn đói đã thôi thúc tôi ra ngoài đường .Trước đây tôi toàn gọi đồ ăn ngoài ,thế nhưng bây giờ tôi không còn đủ tiền để gọi đồ ăn ngoài nữa , và đây cũng là lần đâu tiên tôi bước ra ngoài nên cũng hơi bỡ ngỡ và sợ hãi .Tôi đi đến một cửa hàng tập hoá ở gần đây . Trước khi làm hikikomori thì tôi có hay qua đó để mua đồ ,đồng thời cũng bắt chuyện với cô bạn gái bán hàng-cô ấy tên là Ayano Horikita. Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình sẽ quyết định tỏ tình với cô ấy .Nhưng cái suy nghĩ ấy vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi chứ tôi chả có dũng khí để nói ra .Và đó cũng chỉ suy nghĩ viển vông thời còn trẻ của tôi .

Tôi đẩy cánh cửa và bước vào .Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ được gặp lại cô ấy . Nhưng chỉ là một bà cô cất lên với cái giọng trầm của mình:

- Chào mừng quý khách !

Tôi có thất vọng một chút và rồi lại lấy mì ly đưa cho cô ấy thanh toán.Bỗng nhiên cô ấy bảo tôi :

- Sao nhìn cậu tàn tạ vậy !

Câu nói đó đã làm tôi bất ngờ ! tôi hỏi:

-Nhìn tôi tàn tạ vậy sao ?

Cô ấy chỉ gật đầu ,rồi bảo :

- Nhìn cậu như 3 mấy tuổi rồi ,khéo cũng bằng tuổi tôi ấy chứ !

Tôi có hỏi cô :

- Cô mới làm hay là làm lâu rồi vậy ?

-À! Tôi làm từ hồi tôi còn là sinh viên năm 4

ấy.

Cô nói một câu khiến tôi bàng hoàng.Tôi chỉ cố hỏi thêm một câu nữa.

- Ko lẽ cô là ayano !

Cô ấy đang rất bình thường .Bỗng trở nên ngạc nhiên mà hỏi tôi:

- Sao cậu biết?

Tôi đáp:

- Là tôi - Mitsuhito đây!

Hai con người mặt ngơ ngác nhìn nhau.Thế rồi cô ấy bật cười và bảo với tôi rằng:

- Đã 6 năm rồi chúng mình chưa gặp nhau nhỉ! Mà sao nhìn cậu lại có bộ dạng nhếch nhác thế như những người ăn mày thế.

Cái gì ! Đã 6 năm rồi sao ? Là 6 năm đấy ! Khoảng 6 năm rồi mà tôi đã ko ra đường. Chả trách dạo gần đây bố mẹ cứ thúc :

- Công việc của mày sau khi ra trường là gì đấy ?

Tôi chỉ vẫn bảo rằng tôi vẫn đang đi tìm việc ,chỉ để lặng tránh câu hỏi của bố mẹ. Tôi đã đơ người một hồi lâu mà không để ý đến cô ấy . Đến một lúc sau tôi mới định hình lại ,cô ấy có hỏi tôi :

- Cậu hiện tại làm nghề gì vậy ? Mà chắc cậu thông minh thế này thì kiểu gì chả có một công việc tốt.

Tôi chỉ có thể miễn cưỡng mà nói dối rằng:

- Tớ đang làm việc cho một công ti văn phòng ,lương tháng cũng đủ để nuôi mình.

Cô ấy khá ngạc nhiên khi nghe tôi nói về điều ấy mà chỉ khen tôi :

- Cậu vừa học giỏi ,vừa đẹp trai thế này ,lại có một công việc ổn định ,chúc cậu có một người bạn đời tốt nhé . Tôi chờ đám cưới của cậu đấy.

Nghe những đến từ cô ấy . Mà lòng đau nhói lại chỉ vì xấu hổ ,thất vọng về bản thân .Tôi không dám nghĩ tới cái viễn cảnh khi mà cô biết tôi chỉ là một thằng thất nghiệp nằm ở nhà và tiêu tiền trợ cấp của cha mẹ . Liệu cô ấy có thất vọng về tôi ? Rồi thay vì ngưỡng mộ tôi như trước đây thì cô ấy nhìn tôi bằng một cái ánh mắt khinh bỉ ,cái ánh mắt ghê tởm tôi và cuối cùng là cái ánh mắt thất vọng về tôi. Đủ từng đó thôi đã khiến tôi xấu hổ về bản thân mình . Ngay bây giờ , tôi chỉ có thể cúi đầu xuống và không dám nhìn thẳng mặt cô ấy , tôi không muốn nói dối cô ấy hay cả bố mẹ thêm một lần nào nữa ! Bởi chừng đó thôi cũng đã làm đau nhói .

Suy nghĩ tiêu cực quá mức đã khiến tôi trở nên cáu gắt và quát cô ấy một câu :

- Đủ rồi thôi đi !

Rồi chạy về nhà, bỏ lại sự ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì của cô ấy . Chắc tôi sẽ không bao giờ mua đồ ở quán đó nữa .Cứ thế vừa suy nghĩ ,tôi vừa chạy về nhà . Tôi muốn chạy thật nhanh về để trốn trong cái không gian chật hẹp đó mà gặm nhẫm nỗi buồn đến hết cuộc đời .

Đang chạy tôi bỗng đứng lại nhìn thấy bản thân mình ở trong gương cửa kính của một hàng tạp hoá bên cạnh. Tôi bất ngờ bởi thứ mình thấy ở trong gương . Trời ơi ! Một ông chú già với thân hình gầy gò xuất hiện trước mắt . Tôi đã nhéo má mình mấy lần để chứng minh rằng tôi không nằm mơ . Sáu năm nó đã phá hủy thân thể tôi như thế nào ,chính nó đã khiến tôi từ một trai trẻ tràn đầy sức thanh xuân . Để rồi giờ đây trở thành một ông chú ngoài ba mươi với một bộ râu xum xuê bẩn thỉu cùng với thân hình gầy gò,chiếc áo khoác tôi đang mặc nó cũng đã sờn màu đi lúc nào không hay . Trời ơi! Cái khoảng thời gian sáu năm đó đủ để cho tôi quên mất sự tồn tại xung quanh mình và chính mình. Thì ra bấy lâu nay tôi đã sống trong cái không gian mà mình cứ tưởng rằng đó là thiên đường ,là nơi tự do nhất không học hành ,không luật lệ ,không áp lực . Tôi đã tức giận , tôi hối tiếc ,tôi ân hận .

Trời bắt đầu đổ cơn mưa , tôi chỉ có nắm chặt bàn tay để đi dưới cơn mưa xối xả đó. Tôi đang đi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét rất to của một cô gái nào đó .Tôi bất giác quay lại nhìn thì thấy một chiếc xe tải màu trắng đang mất lái mà lao thẳng vào làn đường .Ở đó đang có một cô gái nữa sinh đang đứng để qua đường . Vì quá bất ngờ nên cô ấy chỉ có thể nhắm mắt mà hét lớn . Tâm trí tôi lúc đó rối bùng lên như nó sắp nổ ,tay chân tôi run lẩy bẩy .Đơn giản bởi một vụ tai nạn sắp xảy ra trước mắt tôi và tôi cần phải làm gì đó để tai nạn đẫm máu đó không xảy ra . Nhưng tôi phải làm gì thì tôi lại không biết ? Bởi tôi cũng chỉ là một con người bình thường không có sức mạnh siêu nhiên hay cơ bắp siêu phàm như trong mấy bộ anime mà tôi hay coi.

Chiếc xe sắp lao đến rồi và tôi không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Cả cuộc đời của tôi đã làm khổ người khác quá nhiều rồi. Tôi chỉ muốn một lần thôi ! Chỉ đúng một lần này thôi ! Tôi muốn giúp đỡ người khác !

Tay tôi thả bịch đồ ăn xuống ,chạy hết lực .Thật kì lạ ! Trước đây tôi rất lười chạy ,lúc nào cũng chỉ chạy giữ sức. Nhưng ngay lúc này tôi lại chạy hết sức ,vừa chạy tôi vừa hét lớn :

- Cô bé chạy nhanh đi !

Chạy đến nơi cô bé ,tôi dùng hết lực của mình mà đẩy cô bé ra xa . Ngay lúc tôi vừa đẩy cô bé ra thì đó cũng là lúc chiếc xe lao tới với một tốc độ rất nhanh ,đến nỗi tôi chả kịp tránh mà chỉ biết nắm chặt đôi mắt của mình.

- RẦM!

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì tiếp nữa ? Tâm trí của tôi mơ hồ dần và khi tôi mở mắt ra thì tôi đã thấy một vài người cứu hộ đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng .Tôi không còn cảm nhận được một tí đau đớn nào từ chiếc xe đó cả . Các giác quan của tôi bắt đầu yếu đi đủ để giúp tôi nghe loáng thoáng được vài câu

của đội cứu hộ :

-Nhanh lên một ông chú đang bị thương!

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã chết ! Nên tôi chỉ mong mình có thể nói xin lỗi trước bố mẹ . Ân hận những việc mình làm trước đây trong suốt sáu năm . Làm một kẻ sống chui,sống lủi thì cuối cùng đây chính là cái chết của tôi ,một cái chết thật tẻ nhạt nhưng tôi cũng đã đổi cái mạng nghèo này để đổi lấy mạng của cô nữ sinh có cuộc đời tươi sáng hơn . Đội cứu hộ đưa tôi vào bệnh viện nhưng đã quá trễ tôi đã trút hơi thở cuối cùng. Kết thúc một cuộc đời u ám và đầy ân hận

Chương 2 : Cuộc gặp gỡ với thần

Tôi từ từ mở mắt ,tâm trí tôi lúc này vẫn còn đang mơ hô nên cảm thấy hơi mệt. Thấy mình vẫn chưa chết ,tôi liền bật dậy và đập vào mắt tôi là một khung cảnh toàn màu trắng bao la rộng lớn không thấy điểm dừng .

- Đây là đâu?

Tôi ngơ ngác trước khung cảnh nơi đây. Tôi không biết tại sao tôi lại ở nơi này. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã bị xe tải đâm chỉ vì cứu một cô bé. Nghĩ lại tôi vẫn thấy mình thật giỏi ,không cần có sức mạnh thần bí gì mà vẫn cứu được một mạng người,quả thật tôi là một anh hùng ! Tôi cứ vừa cười ,vừa tự đắc như thế. Một hồi sau tôi mới định thần lại được , nhìn về khung cảnh trước mắt tôi có cảm giác cô đơn,có một chút đượm buồn . Thật vậy , càng ngày tôi càng không hiểu chính bản thân mình nữa . Tôi cũng chả hiểu sao mình lại có cảm giác cô đơn ? Trong suốt sáu năm làm một kẻ biệt lập với thế giới bên ngoài ,làm bạn với game . Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hay là lạc lõng mà chỉ cảm thấy thích thú, tự do ,không bị quản thúc ,sống với mọi thứ mà mình mong muốn. Thì giờ đây khi thấy nơi này rộng lớn ,trải dài đến vô tận thì tôi lại cảm giác cô đơn .Con người của tôi có thể đã hoàn toàn thay đổi từ lần gặp lại cô ấy - người con gái mà tôi đã từng yêu. Haizz ! - tôi lại thở dài , nhưng cái tiếng thở dài này không phải là trách móc gì về bản thân hay là thất vọng gì về con người mình mà tiếng thờ dài đó chính là tiếng thở cho sự thán phục,sự phấn khích ,hạnh phúc khi mà nhận ra những gì mà tôi đã thay đổi .Không còn là một con người ích kỉ, hèn nhát trốn tránh khỏi thực tại mà ngay bây giờ tôi phải dũng cảm bước đi . Thế nhưng khi tôi nhận được điều mà mình phải làm thì cũng đã quá muộn , bây giờ tôi đang ở một cái nơi khỉ ho cò gáy nào đây tôi cũng chả biết ? Tôi chỉ biết rằng khi mà tôi thoát khỏi được đây thì việc đầu tiên tôi làm chính là gọi điện cho bố mẹ để xin lỗi nói hết tất cả những sự thật trước giờ mà tôi đã nói dối bố mẹ . Mặc kệ cho có thể bị họ trách mắng hoặc là thất vọng về tôi thì tôi cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm, thấy không phải lúc nào mở mắt thức dậy là phải suy nghĩ thế nào để xin tiền bố mẹ mà không bị nghi ngờ . Mà tôi cũng đã quyết định rằng mình sẽ tự đi kiếm tiền bằng mồ hồi, công sức của mình .Sau đó, chắc chắn việc mà tôi phải làm khi đã có tiền, có công việc đó chính là cầu hôn cô ấy-Ayano Horikita. Thật sự thì tôi cũng chả biết cô ấy đã có bạn trai chưa nữa. Vì đã sáu năm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau ,lúc đấy tôi cũng không có hỏi . Tôi chỉ biết là hồi đấy cô được gọi là hoa khôi của trường tôi .Hồi đó chỉ được nhìn thấy cô ấy đến trường thôi cũng đủ làm tôi vui sướng trong lòng rồi . Mà thôi , kể cả cô ấy có bạn trai thì tôi vẫn nhất quyết phải tỏ tình bằng được,có bị từ chối cũng chả sao ít ra tôi còn cảm thấy mình dũng cảm.

- Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu!

Tôi vừa vỗ ngực ,vừa tự đắc mà cười lớn lên. Nhưng mà đó chỉ là kế hoạch khi tôi thoát ra khỏi đây thôi . Chứ còn bao giờ tôi ra khỏi đây thì tôi không biết? Tôi chỉ có thể nằm xuống mà nghỉ ngơi.

Bỗng mấy đám khói dưới chân tôi bỗng nhiên tập hợp lại một điểm .Đằng sau đám khói đó xuất hiện một bóng người ,tôi hơi hoang mang một tí ! Tôi hỏi:

- Ai vậy?

Màn khói trắng từ từ biến mất , người đó cũng bắt đầu lộ diện.Nhìn kĩ tôi mới bất ngờ, hoảng hốt .Người đó chính là cô nữ sinh mà tôi đã phải bỏ mạng để cứu . Tôi không biết tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây ? Miệng của cô ấy cứ chửi rủa ai đó không dừng .

- Mồ ! Mấy người đó thật là không tha cho người ta gì hết, đã bảo không biết gì rồi cứ giam người ta ,mãi mới chạy kịp.

Nói xong cô ấy hướng mắt đến tôi ,mắt cô ấy bỗng sáng lên .Cô ấy liền chạy đến chỗ tôi nắm chặt hai tay như thể tôi với cô ấy quen nhau từ trước. Cô ấy nói:

- A! Mitsuhito , ngươi đây rồi !

Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì ? Cô ấy nhìn khuôn mắt khó hiểu của tôi .Cổ bỏ tay tôi ra rồi búng tay một phát ,cả người cô ấy phát sáng .Ánh sáng chói loá khiến tôi phải che đôi mắt của tôi. Khi luồng ánh sáng đó biến mất tôi mở mắt nhìn , thì ra cô ấy đã thay đổi không phải là một cô gái nữ sinh dễ thương mà cô ấy bây giờ khoác lên bộ trang phục màu trắng .Cô đứng trên một đám mây mà tôi cứ ngỡ đó là cơn đẩu vân của tôn ngộ không .Xung quang cô ấy toả ra một luồng ánh kim đẹp đẽ,lung linh. Cô cất giọng lên :

- Ta chính là vị thần sáng tạo - Kami ,người đã tạo ra trái đất và toàn bộ hệ mặt trời .Ta chính là chúa trời mà các người ngày ngày tôn thờ ta . Sao nào khi biết ta là chúa chắc người sẽ quỳ xuống mà bái lạy ta chứ gì . A ha ha!

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt của sự ngạc nhiên ,tôi vẫn không thể tin được cô gái trước mắt mình đây là chúa. Tôi tưởng chúa sẽ là một ông già với mái tóc bạc ,cùng với bộ râu dài đến bụng và hiền hậu nhân từ .Nhưng mà sao chúa đây lạ lắm, không phải là người già mà là cô gái trẻ trung đầu hai mươi . Nhưng mà tôi cũng chả việc gì phải bái lạy cô ấy cả ,đơn giản bởi vì nhìn cô ấy chả ra dáng một vị thần gì cả .Nhìn cô ấy trông thật hậu đậu ,ngốc nghếch. Đột nhiên cô ấy nói :

- Xin chia buồn với ngươi -Ryo ! Rằng ngươi đã chết do bị xe tải đâm.

Cái gì ! Tôi đã chết ! Tôi sững người nhưng nếu như suy nghĩ thì đúng thật bị xe tải đâm trúng diện như thế thì phải chết là điều đương nhiên. Nhưng mà tôi chỉ tiếc,tiếc là bởi vì bao nhiêu kế hoạch làm lại cuộc đời đó của tôi lại bị dỡ bỏ . Thôi thì tôi chỉ có chấp nhận rằng sự thật rằng tôi đã chết ! Tôi chỉ có thể gửi lời xin lỗi đến bố mẹ rằng tôi đã chưa thể báo hiếu cho bố mẹ được . Tôi hơi buồn bã một tí thì cô ấy làm vẻ mặt ngại ngùng nhìn về phía tôi mà nói :

- Ta xin lỗi vì đã để cho ngươi phải chết , lúc đó ta ko nghĩ rằng người sẽ lao ra để cứu ta .Ta khá là áy náy về chuyện của mình . Cho ta xin lỗi nhé!

Lời xin lỗi chân thành của cô ấy đã chạm đến trái tim của tôi . Lần đầu tiên có người phải xin lỗi tôi ,lần đầu tiên có người phải cảm thấy áy náy trước việc làm với tôi. Tôi khá là khó xử,không biết phải làm sao để họ không còn cảm thấy buồn nữa. Tôi chỉ có thể khoé miệng cười và bảo cô ấy :

-Không sao! Cuộc đời ai cũng có sai lầm của riêng mình cả .Cô cũng giống như tôi thôi đều có những sai lầm mà bản thân mình còn không muốn,miễn là cô đừng để cái sai lầm ấy xảy ra tiếp.

Nghe những lời nói chân thành của tôi ,mặt cô ấy không còn buồn xệ đi nữa mà gương mặt rạng rỡ ra hẳn. Cô ấy cầm tay tôi mà bảo :

- Cảm ơn ngươi ! Thật ra ta cũng chả rảnh rỗi gì mà rời khỏi white space cả . Chỉ là dạo gần đây có rất nhiều người cầu nguyện với ta cho họ một cuộc sống trẻ mãi không già . Nên ta phải hoá thành một cô nữ sinh để xuống kiểm tra thử khoảng khắc cận kề cái chết có đáng sợ hay không mà mọi người sợ thế thì cái lúc ta sắp được cảm nhận thì ngươi lại xuất hiện đẩy ta ra khỏi cái chết .Mà ta cũng chả hiểu nổi ngươi nghĩ gì lại đánh đổi cả mạng của mình để cứu người khác, người thật là ngu ngốc !

Cái biểu cảm cùng với lời nói như thể là cô ấy đang trách móc tôi vậy .Tôi không ngờ con ả này có thể lật mặt nhanh đến như vậy . Cô ấy bỗng chỉ tay về hướng tôi và nói :

- Thôi chuyện cũng đã lỡ rồi thì ta sẽ cho người một cơ hội để làm lại ,chịu không?

Tôi cảm thấy quyền lợi này cũng được . Không suy nghĩ nhiều tôi chấp nhận lời đồng ý của cô ấy . Khi cô ấy chuyển bị làm phép đầu thai cho tôi . Thì tôi đã do dự ,tôi nghĩ rằng nếu như mình cứ đầu thai làm người rồi sống một cuộc sống như cũ ,học hành rồi lại ra làm việc cứ thế cho đến khi chết thì thật chán .Tôi muốn như trong các bộ anime tôi thường hay coi . Nhân vật chính được ban cho quyền lợi sống một thế giới fantasy đầy thú vị ,tôi cũng muốn được như thế ,chỉ một lần thôi tôi cũng muốn sống một cuộc sống đầy phiêu lưu và mới mẻ chứ ko phải cuộc sống cũ. Tôi hỏi Kami:

- Không biết cô còn có thế giới nào có sự sống ngoài trái đất không?

Cô ấy suy nghĩ một chốc lát và bảo là có một thế giới song song như trái đất nhưng không giống trái đất y hệt mà nơi đó sẽ có những mới mẻ khác . Tôi khá là hào hứng ,mong chờ. Thế nhưng cô ấy bảo:

- Cái thế giới đó nằm ngoài sự kiểm soát của tôi vì tôi đã để cho những tên vị thần dưới trướng kiểm soát nó . Nó khá là nguy hiểm nên cậu phải suy nghĩ cẩn thận.

Tôi chả quan tâm lắm về điều đó mà chỉ nói cô ấy mau cho tôi được chuyển sinh đến đó . Thấy sự háo hức của tôi ,cô ấy chỉ đành chấp nhận nhưng tránh trường hợp tôi chán và muốn đầu thai làm người ở trái đất thì đã thiết lập một khế ước vô hạn rằng khi nào mà người chuyển sinh giết được ma vương thì họ mới có thể dịch chuyển đến được white space và chọn quyết định khác .Cũng chả vừa tôi đặt ra một điều kiện rằng khi người chuyển sinh chuyển sinh đến thì vẫn giữ được kí ức của kiếp trước. Điều kiện mà tôi đặt ra nhằm giúp tôi vừa có thể tận dụng được những kiến thức mà tôi đã biết ở kiếp trước mà tận dụng ở kiếp sau và đồng thời cũng giúp tôi tránh được những sai lầm đáng tiếc như ở kiếp trước.

Như vậy là khế ước được thiết lập , tôi sẵn sàng nhắm mắt chờ đợi được chuyển sinh đến thế giới mới- một dị giới . Kami bắt đầu làm phép cho tôi cô ấy giơ hai tay về phía tôi đọc một câu thần chú . Khi cô ấy đọc xong câu thần chú , tôi nói :

- Không biết khi nào tôi mới gặp cô lần nữa nên ngay bây giờ tôi muốn nói một lời cảm ơn trước khi đi , vì cô đã cho tôi một cơ hội thứ 2 để làm lại cuộc đời nếu không cảm ơn thì tôi áy náy lắm.

Nói xong tôi liền giơ tay nắm tay cô ấy mà nói:

- Cảm ơn cô ,cảm ơn cô rất nhiều!

Rồi sau đó tôi biến mất ngay tức khắc. Kể từ bây giờ tôi sẽ sống một cuộc sống mới . Tôi nhất định sẽ không bao giờ để cuộc sống mới này lăn vào vết xe đổ . Tôi sẽ sống một cuộc sống không bao giờ cảm thấy hối tiếc!

Chương 3 :Thế giới mới, cuộc sống mới

Oe! oe! oe!

Tiếng khóc của em bé cứ lảng vảng trong đầu tôi xen lẫn tiếng khóc đó là cả những tiếng gì đó xuất hiện trong đầu tôi:

- xxxxxxxxxxxxxxxxxxx , xxx!

Thứ tiếng gì vậy tôi nghe không hiểu gì cả ?

Đó chắc chắn không phải tiếng nhật .Tôi mở mắt ,một ông chú chắc cũng tầm tuổi tôi chứ mấy đang nhìn tôi chăm chú , miệng đang cười tươi rạng rỡ . Vẻ ngoài của ông ta có phần hơi ngạo mạn và mạnh mẽ với cơ bắp trông ghê thật ,mái tóc đen tự nhiên chứ không nhuộm ,đó là một mái tóc đẹp . Tôi cố gắng đứng dậy nhưng không được cơ thể tôi không nhúc nhích được.Tôi vẫn cảm nhận được những ngón tay và ngón chân của mình nhưng lại không cử động được nửa thân trên.Một người phụ nữ nói với cái giọng yếu ớt :

- xxxxxxxxxxxxxxx xxxxxxx

Đột nhiên người đàn ông đó bế tôi lên . Tôi hơi bất ngờ ,tôi nặng lắm đấy sao lại có thể ẵm tôi dễ dàng như thế ?

Bấy giờ tôi mới biết tôi đã được tái sinh trong hình hài của một đứa trẻ và đôi vợ chồng trẻ đó là chính là bố mẹ của tôi. Thật đáng ghen tị mới có từng đấy tuổi mà đã có con thật khiến cho tôi hơi ghen tị.

Một tháng trôi qua, cuối cùng thì tôi cũng đã làm quen với cái nơi ở mới . Một nơi mà không có một cái đồ điện tử nào, đồ dùng gia đình, bát đĩa, rồi cả đồ nội thất nữa đều trông khá thô và được làm bằng gỗ . Bộ dạng cha mẹ tôi cũng không giống người Nhật, quần áo thì trông có vẻ giống kiểu của dân quê bản xứ. Hẳn đây là một nơi kém phát triển rồi. Thế nhưng không loại trừ khả năng gia đình này thuộc dạng nghèo ,không mua nổi đồ điện thì sao.Có khả năng lắm!

Thế thì chán rồi tôi chỉ muốn sống trong lâu đài nguy nga tráng lệ ,sống có người hầu kẻ hạ không phải lo đến tiền . Tất nhiên là tôi muốn được làm lại từ đầu rồi, nhưng việc sống trong một gia đình như thế này khiến tôi vô cùng sốt ruột.

Nửa năm trôi qua, trong khoảng thời gian này. Sau khi lắng nghe những cuộc trò chuyện của bố mẹ tôi thì tôi bắt đầu hiểu thêm từng chút một về tiếng ở nơi này.

Cuối cùng thì tôi cũng đã biết bò ,được cử động thật là thoải mái thay vì trước đây cứ phải nằm im một chỗ thật khó chịu . Tôi bò lung tung khắp căn nhà không có chỗ nào mà tôi bỏ qua. Thấy tôi quá khác biệt với những đứa trẻ khác ,bố mẹ tôi cũng thấy hơi lo vì như những đứa trẻ khác lúc nào nó cũng khóc lóc , đụng nhẹ vào nó cũng khóc .Nhưng tôi thì hoàn toàn ngược lại chả khóc lóc gì cả, có đói tôi cũng chả khóc rống lên làm ầm ĩ cả lên .Nhưng mà có nín nhịn đến mấy thì tôi vẫn cứ ỉa đái linh tinh xòe cả lên nên cuối cùng tôi cũng mặc kệ . Nhờ việc tôi bò khắp nơi trong cái gia đình này thì tôi mới biết , hoá ra gia đình cũng thuộc dạng khá giả .Không đến nỗi nghèo rớt mồng tơi mà tôi đã nghĩ . Căn nhà nơi họ đang ở là một căn nhà có hai tầng , tầng dưới có hơn 5 căn phòng , tầng trên là gác mái trên đó chứa rất nhiều đồ cũ kĩ . Nơi đây là một ngôi làng ,nếu tôi nhìn ra thì tôi sẽ thấy một vương quốc to lớn ở tít xa . Từ đó giúp tôi xác định được ngôi làng này nằm ở vùng ngoại ô của vương quốc xung quang làng là những cánh đồng lúa vàng ươm trải dài , đúng là một cảnh nên thơ .

Tôi cứ mải ngắm khung cảnh đẹp ấy trên gác mái mà chả biết đã chiều từ lúc nào không hay đến khi mà cha tôi gọi tôi ăn cơm thì tôi mới bất giác tỉnh. Thứ mà tôi rất ghét đó là bú sữa mẹ , tôi không nghĩ là vị của nó lại tệ . Nhưng mà tôi cũng chỉ đành chịu đựng thôi , vì tôi chưa đến tuổi mọc răng mà . Bú sữa xong họ đưa tôi vào phòng , đặt tôi trong nôi và đi ngủ .Cả nằm tôi cứ nghĩ thế giới mà tôi chuyển sinh đến lại chả có yếu tố fantasy , kể cả không có yếu tố đó thì ít nhất cũng phải thứ gì đó khác lạ với trái đất một tí chứ nơi này chả khác gì đang là thời kì phong kiến ở châu âu vậy . Thôi thì chuyện cũng đã lỡ rồi, phản nàn thì cũng làm được gì tôi đành ngủ một giấc .

Sáng hôm sau ,tôi lại tiếp tục sinh hoạt giờ giấc của một đứa trẻ .Ăn xong tôi bò lung tung khắp nhà để cho cơ thể nó khoẻ mạnh đồng thời cũng là tìm kiếm niềm vui cho bạn thân .Bỗng chuông gõ cửa đột nhiên vang lên ,tôi hí hửng chạy ra hóng. Một người đàn ông với đôi tai dài,mái tóc bạch kim đẹp mê hoặc lòng người , cơ thể ông toát ra khí thế của một quý tộc .Đấy đích thị là Elf, là Efl,không thể nhầm được là Elf. Họ chỉ xuất hiện trong các câu chuyện kinh thánh hoặc trong những đĩa game mà tôi thường xuyên chơi thì giờ đây họ xuất hiện trước mắt tôi bằng da bằng thịt .Hai người họ bàn nhau chuyện gì đó tôi cũng không quan tâm lắm, thứ tôi quan tâm lúc này là người đàn ông kia là Efl.

Nhìn thấy tôi đang chăm chú ,cha tôi liền bồng tôi lên và khoe với ông ấy:

- Nhìn này ,Luis! Đây là đứa con trai của tôi.

Ông ấy nở một nụ cười rạng rỡ rồi ông ấy giơ tay ra đọc một câu thần chú gì đó .Tôi thấy lòng bàn tay chú ấy phát sáng ra những luồng ánh sáng màu xanh bao trùm lấy tôi rồi biến mất ,ông ấy bảo:

- Con đã được thần elf bảo vệ , ngài ấy sẽ giúp con rất nhiều trên con đường trưởng thành .

Cái gì vậy ! Được thần elf bảo vệ .Đó là một vinh dự dành tôi sao ? Ông ấy bảo tiếp:

-À! Tôi cũng có một cô con gái bằng tuổi cu cậu nhà cậu ,để khi nào tôi bồng nó qua cho hai đứa làm quen.

Tôi sắp được làm quen với một nàng elf sao? Nghe thôi mà trong đầu tôi cũng tượng tưởng ra hình hài của cô ấy rồi. Rồi cha tôi đặt tôi xuống để hai người họ bàn chuyện, tôi chạy thật nhanh lên gác để một mình thưởng thức niềm vui mới khám phá này. Thì ra thế giới này không nhạt nhẽo như tôi tưởng ,nó có các tộc người khác và có cả thứ được gọi là phép thuật. Nếu đây là một thế giới tràn đầy những thứ mới mẻ khác với trái đất thì tôi cũng có thể có những thành tựu mới. Kiếp trước tôi đã chết mà trong lòng tràn đầy nỗi ân hận.

Chết với nỗi áy náy cháy bỏng vì cái sự bơ vơ trơ trọi của mình và vì tôi chưa làm được gì trong đời cả.Nhưng tôi hiện giờ đã trải qua tất cả những chuyện đó mà vẫn mang đầy đủ kiến thức và trải nghiệm, giờ đây có thể tôi sẽ làm lại cuộc đời .

Sống một cách thật nghiêm chỉnh !

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play