Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thay Chị Lấy Chồng

Cưới thay

Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Mỗi một cô gái đều mong được gả cho người đàn ông mình yêu thương.  Tôi cũng vậy. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Hôm nay, tôi đã được lấy người đàn ông mà mình yêu mười hai năm trời, chỉ có điều là dùng danh nghĩa của chị gái mình - Tống Duyên Minh mà thôi…  Tôi và chị gái tuy có khuôn mặt giống nhau, nhưng lúc nhỏ vì sơ suốt của bệnh viện nên tôi bị đưa vào cô nhi viện. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Cho đến ba năm trước tôi mới trở về nhà họ Tống.  Đứa con gái lỗ mãng như tôi hoàn toàn xa lạ với nhà họ Tống lớn như vậy nhưng vì từ nhỏ tôi không có bố mẹ nên tôi luôn cẩn thận, hy vọng có thể hòa nhập với gia đình ấy, hy vọng có được sự yêu thương của bố mẹ. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Hôm trước, bố mẹ và chị gái cầu xin tôi gả cho Lý Hào Kiệt thay cho chị gái, tôi gần như chẳng nghĩ gì mà đồng ý luôn. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Một là vì tôi yêu Lý Hào Kiệt, hai là vì đây là lần đầu tiên tôi được người nhà cần đến nên tôi không muốn khiến họ thất vọng.  Giờ đã là mười hai giờ sáng, sau khi nghi thức lễ cưới kết thúc, Lý Hào Kiệt liền vội vàng rời khỏi, chẳng thèm dặn dò tôi lấy một câu. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy đau khổ. Dưới nhà truyền đến tiếng động cơ nổ máy của ô tô, là Lý Hào Kiệt về, tôi bước đến trước gương, vội vàng chỉnh lại đầu tóc mình một chút rồi bước ra khỏi phòng ngủ với chút căng thẳng.  Dưới nhà. Thấy Lý Hào Kiệt đi vào, tôi liền nở nụ cười hạnh phúc của một người vợ, đặt đôi dép lê đến bên cạnh chân người đàn ông, rồi gọi tiếng:
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Ông xã, anh về… rồi à.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi còn chưa nói hết câu thì đã ngửi thấy trong không khí toàn mùi rượu, trong đó còn kèm theo mùi nước hoa nồng nặc…  Mũi bỗng chua chát.  Cả tối nay anh ấy đã đi đâu?  Câu trả lời không nói cũng rõ. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Nhưng tôi biết nhiệm vụ của mình, tôi gả đến đây thay cho chị gái, quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt quan hệ đến sự hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Lý.  Nghĩ đến điều này, tuy trong lòng tôi cảm thấy rất mất mát, nhưng vẫn cố mỉm cười. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Mặc kệ sự khinh thường của người đàn ông, tôi vẫn theo anh ấy lên tầng, rồi gọi một tiếng:
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Ông xã
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Ngẩng mặt lên nhìn nhưng lại nhìn thấy người đàn ông đã cởi áo sơ mi ra, cơ bắp cường tráng hiện ra vô cùng gợi cảm dưới ánh đèn mập mờ trong phòng ngủ.  Mặt tôi lập tức đỏ đến tận mang tai, vội vàng quay người đi, đang định xin lỗi thì liền cảm giác thấy một cánh tay mạnh mẽ vòng qua từ phía sau.  Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã quăng tôi lên, đợi đến lúc tôi nhận ra thì cả người đã bị ném xuống giường rồi.  Tuy đệm rất êm nhưng tôi bị ngã xuống từ rất cao nên lưng vẫn rất đau.  Tôi thấy Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn tôi, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông bị ngược sáng, tuy tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy nhưng lại có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thăm thẳm. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Ngay lập tức, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng hỏi tôi
Lý Hào Kiệt
Lý Hào Kiệt
Cô tên là gì?
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Em?
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Câu hỏi này khiến lòng tôi bỗng cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn trả lời:
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tống, Tống Duyên Minh…
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi không phải tên Tống Duyên Minh, tôi tên Tống Hà Anh Nhưng tôi không thể nói ra tên mình được.  Tôi vừa trả lời xong thì người đàn ông liền trực tiếp ghì người xuống, một tay anh ấy túm chặt lấy tóc tôi, ép tôi phải 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
nhìn anh ấy, hỏi từng chữ một: 
Lý Hào Kiệt
Lý Hào Kiệt
Tống, Duyên, Minh, phải không?
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt anh ấy, trong đôi mắt sâu thẳm ấy lúc này không có lấy một chút ấm áp mà là…  Sự hận thù thấu tận xương tủy!  Lúc anh ấy nói tên của chị gái, trong con mắt đen nhánh ấy mang theo sự cáu kỉnh rất kín đáo.  Rõ ràng là mùa hè nhưng trán tôi lại lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hoang mang rối loạn.  Tóc thì bị anh ấy giữ, mặt thì chẳng thể quay được, chỉ có thể nhìn anh ấy như vậy, cố gắng gật đầu hết mức có thể.  Trái tim sớm đã bị treo lơ lửng rồi. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Lý Hào Kiệt dường như thấy tôi thừa nhận, đôi mắt nhìn tôi lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, anh ấy mở miệng nói: 
Lý Hào Kiệt
Lý Hào Kiệt
Hôm nay cô đã đến đây rồi, vậy thì phải giác ngộ ra rằng, tôi, trước giờ không phải là người tốt gì đâu!
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng chiếc váy dài màu đỏ trên cơ thể mình bị xé rách ra!  Ngay lập tức, người đàn ông hoàn toàn không màng đến sự vùng vẫy của tôi mà tiến quân thần tốc…

Ôm lấy Tống Duyên Minh đg khóc

Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Buổi sáng, thân dưới của tôi đau đớn như bị xé rách, tất cả những gì tối qua cuộn trào mãnh liệt, hiện ra như cơn ác mộng…  Lần đầu tiên của tôi, đêm tân hôn của tôi, bị Lý Hào Kiệt đối xử như kẻ thù.  Phá vỡ tất cả những tưởng tượng trước kia của tôi.  Vị trí giường đệm bên cạnh sớm đã lạnh ngắt rồi.  Một ít máu chu sa trên chiếc ga trải giường màu trắng tuyết trông vô cùng chói mắt. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi ngồi dậy, đi vào nhà tắm cố nín đau đớn để tắm, thay xong quần áo rồi thay ga trải giường khác.  Tôi ra ngoài, đứng trước cửa cầu thang tầng hai nhìn Lý Hào Kiệt đang ngồi bên chiếc bàn ăn hình chữ nhật vừa đọc báo vừa ăn sáng.  Ánh nắng màu vàng buổi sáng lọt qua cửa sổ chiếu trên người người đàn ông, ấm áp mà cũng rất thần thánh. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Trong mười hai năm yêu thầm anh ấy, được gả cho anh ấy, được ăn sáng cùng anh ấy trong cùng một mái hiên từng là việc mà tôi không dám tham vọng quá đáng, nhưng cũng là ước mơ của tôi.  Giờ thành hiện thực rồi nhưng tôi lại không dám bước về phía trước.  Sự chiếm đoạt như dã thú của anh ấy tối qua luôn nhắc nhở tôi, tôi trước giờ chưa từng hiểu được người đàn ông này. 
người giúp việc
người giúp việc
Cô Tống , cô tỉnh rồi à.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Lúc tôi đang chăm chú nhìn Lý Hào Kiệt thì người giúp việc đã nhìn thấy tôi, rồi đứng dưới nhà khách sáo chào tôi câu.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Cô ấy không gọi tôi là bà chủ như hôm qua nữa.  Mà lại gọi tôi là cô Tống.  Trong lòng tôi khẽ run lên, tuy trong lòng vô cùng bất mãn nhưng vì thân phận của mình nên lại không dám chất vấn, chỉ có thể giấu đi sự sợ hãi nghĩ lại còn thấy rùng mình đêm hôm qua, xuống nhà rồi ngồi đối diện với Lý Hào Kiệt. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Người giúp việc bưng thức ăn lên, tôi không có khẩu vị nên chỉ ăn vài miếng lấy lệ thôi.  Ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện thấy Lý Hào Kiệt cũng giống như tôi, đồ ăn trước mặt dường như cũng chưa động đũa.  Không biết là do tôi muốn điều hòa bầu không khí hay là vì muốn cải thiện cuộc hôn nhân không biết có thể tiếp tục này hay không, tôi liền dùng giọng điệu dịu dàng nói: 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Xin lỗi, hôm nay em dậy muộn, bắt đầu từ ngày mai em đều sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cho anh.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Trên người tôi nếu có việc gì được coi là sở trường thì nhất định là nấu ăn rồi.  Nói xong, vốn dĩ tôi còn có chút mong chờ nhưng Lý Hào Kiệt lại ném bát đũa xuống, sau đó đứng lên, biểu cảm vẫn lạnh lùng như vậy
Lý Hào Kiệt
Lý Hào Kiệt
Đi thôi, xe đang đợi bên ngoài đấy.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Đi đâu?
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi nhìn người đàn ông dường như có chút không vui, nhất thời hơi hoảng loạn.  Tôi lo là mình đã nói lỡ lời rồi.  Trước giờ tôi vốn không phải người hướng nội.  Ở trước mặt Lý Hào Kiệt, đến hít thở dường như cũng thấp kém vô cùng.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Lúc này người đàn ông đã đi đến trước cửa bắt đầu thay giày, chẳng thèm quay đầu lại mà trả lời
Lý Hào Kiệt
Lý Hào Kiệt
Lại mặt
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi ngồi trên xe của Lý Hào Kiệt về nhà họ Tống.  Trước khi vào nhà, tôi còn tưởng rằng Lý Hào Kiệt đối xử với tôi như vậy là vì không hài lòng với cuộc hôn nhân này chứ không phải là vì đã phát hiện ra tôi không phải chị gái.  Nhưng, lúc tôi theo anh ấy vào nhà thì lại thấy Tống Duyên Minh tôi đã đưa ra sân bay hôm qua lúc này lại đang đứng trong phòng khách với bố mẹ. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Đôi mắt sung như trái đào, vừa nhìn là biết đã khóc rất lâu.  Bố mẹ đang đứng bên cạnh chị ta, vẻ mặt lộ ra sự giận dữ.  Tôi nhìn Lý Hào Kiệt một cái, phản ứng đầu tiên chính là… Anh ấy đã phát hiện ra chuyện cưới thay rồi, vậy nên đã tìm người bắt Tống Duyên Minh về. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn.  Trong thành phố này, Lý Hào Kiệt tuy không thể nói là có thể hô mưa gọi gió nhưng nếu muốn gây khó dễ cho ai thì thật sự là không còn gì dễ dàng hơn nữa.  Nếu là chuyện một mình tôi đã đành, nhưng giờ lại kéo theo cả bố mẹ và chị gái nữa… 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Trong lòng tôi vô cùng tự trách, trong lúc đang xoắn xuýt không biết lát nữa phải giải thích sao thì lại thấy Lý Hào Kiệt bước lên trước mấy bước, ôm lấy Tống Duyên Minh đang khóc, cúi đầu xuống an ủi, “Em không sao chứ?”  Trong ánh mắt người đàn ông lộ ra sự dịu dàng trước giờ tôi chưa từng thấy.

Đánh chết cũng đáng đời

Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi bỗng run lên, đang định hỏi có chuyện gì thì bố đã đi đến trước mặt tôi, rồi giáng xuống một cái tát, tôi bị đánh đến nỗi đâm thẳng vào bức tường phía sau, còn chưa kịp định thần thì liền nghe thấy ông ấy tức giận mắng chửi: 
Bố - Tống Cẩm Dương
Bố - Tống Cẩm Dương
Tống Hà Anh, bọn tao nuôi mày ba năm thế mà mày lại báo đáp bọn tao thế này đây à?
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Trong miệng tôi xộc lên mùi máu, trước mắt cũng có chút hoảng hốt.  Tôi cố gắng đứng thẳng người, nhìn bố và hỏi:
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Cái gì…
Bố - Tống Cẩm Dương
Bố - Tống Cẩm Dương
Mày còn có mặt mũi hỏi cái gì à? Mày tưởng chuyện mày làm bọn tao không biết sao? Mày tính kế chị mày, cho nó uống thuốc ngủ rồi tham gia hôn lễ thay nó! Nếu không phải là bọn tao phát hiện ra sớm, đưa Minh Minh đi bệnh viện rửa ruột thì giờ nó có sống được không còn chưa biết!
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Bố nói xong, lại giơ tay lên rồi lại tát tôi một cái thật mạnh.  Cái tát này còn mạnh hơn cái tát trước, tôi lập tức thấy hơi hoảng hốt, cả người té nhào xuống dưới đất.  Tuy mắt hoa rồi nhưng đầu tôi lại vô cùng tỉnh táo!  Mấy hôm trước, bố nói Tống Duyên Minh đã phải lòng Phạm Linh Văn ở công ty của bọn họ, nhưng lại không dám làm trái ý Lý Hào Kiệt nên mới bảo tôi cưới thay. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Hôm trước, là tôi tự mình đưa chị gái đến sân bay, nhìn bọn họ đi vào khu vực kiểm tra.  Đến giờ sao lại thành tôi tính kế Tống Duyên Minh?  Trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn.  Có một vài chuyện dần hiện lên trên trước mắt nhưng tôi không muốn tin.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Bố tôi dường như vẫn không nguôi giận, ông ta vớ ở bên cạnh lấy một cái ghế gỗ, rồi liền đập xuống đầu tôi!  Tôi sợ đến nỗi chạy đi trốn, nhưng vẫn bị đánh vào lưng! 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Đau!
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi đau dã man, nhưng vẫn nhịn không kêu ca cũng không khóc lóc, đây là cái tật khi tôi ở trong cô nhi viện để lại.  Bởi vì lúc đó dù tôi có ốm, buồn, bên cạnh cũng chẳng có ai ở cùng, tôi khóc cho ai nghe đây? Kêu cho ai nghe đây?  Thời gian lâu dần, dù có đau khổ đến thế nào, tôi cũng sẽ không dễ dàng nói ra đâu.  Bố thấy tôi không kêu ca nên không nguôi giận, lại đánh mạnh tôi mấy cái nữa, còn tôi thì nhất quyết cắn chặt môi. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Cuối cùng, mẹ không nhìn nổi nữa, nắm lấy cái ghế
Mẹ  -Phan Ngọc
Mẹ -Phan Ngọc
Được rồi, đánh nữa là sẽ đánh chết nó đấy!
Bố - Tống Cẩm Dương
Bố - Tống Cẩm Dương
Đánh chết cũng đáng đời!
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Bố ném cái ghế ra, tức giận nói. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi nghe thấy tiếng ghế rơi xuống đất, lúc này mới dám đứng lại, ngẩng đầu thì thấy Tống Duyên Minh đang ở trong lòng Lý Hào Kiệt, nhưng ánh mắt thì lại nhìn lại chỗ tôi, nói:
Tống Duyên Minh
Tống Duyên Minh
Hào Kiệt, em thấy bố mẹ em đã đánh rồi, chuyện này có thể bỏ qua được không, dù gì từ nhỏ nó cũng lớn lên trong cô nhi viện, khó tránh khỏi học phải những điều không hay.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tuy giọng điệu của chị ta là đồng cảm, nhưng tôi nhìn thấy rất rõ ràng, biểu cảm của chị ta khi nhìn tôi lại không phải là đồng cảm mà là đang suy tính rõ ràng!Điều này càng chứng tỏ hơn suy đoán của tôi!  Tôi dựa vào góc tường, chẳng nói gì cả, vì xương sống tôi giờ đau dã man, tôi sợ nếu bố đánh nữa thì xương sống của tôi sẽ gẫy mất.  Lý Hào Kiệt nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đen nhánh đó lại hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, một lúc sau anh ta mới mở miệng nói:
Lý Hào Kiệt
Lý Hào Kiệt
Tính sau đi.
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Sau đó, bố mẹ và Tống Duyên Minh cùng với Lý Hào Kiệt đều ngồi trong phòng khách.  Bố nhìn tôi, rồi chửi: 
Bố - Tống Cẩm Dương
Bố - Tống Cẩm Dương
Mau cút lên tầng đi, còn ở đây nữa tao đánh chết mày!
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi nhìn Tống Duyên Minh đang ngồi bên cạnh Lý Hào Kiệt, cánh tay khoác thân mật vào người đàn ông, hai người mười ngón tay đan vào nhau. 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Đây mới là vợ chồng… 
Tống Hà Anh
Tống Hà Anh
Tôi cố nhịn đau đớn, khom lưng, mười mấy bậc thang trước mặt này với tôi mà nói chính là cầu thang trời, mỗi lần bước một bước là sự đau đớn ở chỗ vừa bị đánh lại khiến tôi chảy đầy mồ hôi lạnh.  Nhưng so với sự đau đớn về thể xác thì trái tim tôi càng đau hơn!  Tuy tôi không biết tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này, nhưng tôi biết rõ rằng tôi bị ngấm ngầm mưu tính rồi.  Sau lưng, sự nũng nịu của Tống Duyên Minh, lời lẽ yêu chiều của Lý Hào Kiệt, lời nói yêu thương của bố mẹ.  Tôi hiểu rằng đó là thế giới của họ, còn tôi chẳng qua chỉ là vai hề nhảy nhót thôi, trước giờ chưa từng thực sự hòa nhập vào đó.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play