LỜI TRƯỚC
Thời Hồng Bàng, tộc người Bách Việt sinh sống ở phía nam hình thành nên nước Văn Lang được trị vì bởi các đời vua Hùng.
Sau, đến đời hùng vương thứ mười tám (Hùng Duệ Vương) thì quân Tần sang xâm lược.
Lúc này Thục Vương (Thục Phán) đứng ra lãnh đạo Văn Lang, nhờ có tài thao lược của Ngài và tinh thần bất khuất của người dân mà thành công chống lại sự xâm lăng của quân Tần.
Hùng Duệ Vương cảm khái người hiền tài trung nghĩa, lại vì không có con trai nên quyết định nhường ngôi lại cho Phán.
Phán lên ngôi, lấy hiệu là An Dương Vương. Đổi Văn Lang thành Âu Lạc. Cho xây thành Cổ Loa và thực hiện các chính sách tiến bộ.
Từ đây người Bách Việt lại sống chan hòa như trước.
***
Mùa hè đã qua từ lâu nhưng không khí vẫn còn nóng nực. Hiếm lắm mới có một hôm trời *** mát và có gió nhẹ.
Dưới bóng cây cổ thụ lâu đời nhất trong thành Cổ Loa, một thiếu nữ đang nằm nghiêng, nửa người đè trên chiếc sạp tre nhỏ, vây quanh là mười mấy nữ bộc cùng luân nhau phiên hầu hạ.
Thiếu nữ đang nằm trên sạp là con gái thứ hai của An Dương Vương Thục Phán, Mỵ Dung.
Mỵ Dung tên gọi Thục Tú Vân, là con gái của Đệ Nhất Vương Phi, cùng mẹ với nàng còn có một Quan Lang, tên gọi Thục Thế Huân.
Để tưởng nhớ công đức của Hùng Vương các đời, sau khi lên ngôi, Ngài đã ban cho Thế Huân hiệu là Duệ, tức Quan Duệ Lang.
Mỵ Dung, người cùng như tên. Diện mạo của nàng quả nhiên xinh đẹp diễm lệ, đoan trang hào phóng, rực rỡ như thái dương ban trưa, uy nghiêm khiến người khác không dám ngước nhìn.
Trong mắt tất cả nhân dân Âu Lạc dù cho nàng là đứa trẻ được Lạc Thần ưu ái, là sự tồn tại không thể xúc phạm hay một kẻ kiêu ngạo, hoang phí dựa quyền cậy thế mà ngang ngược cũng không quá quan trọng. Bởi sự kính trọng của bọn họ dành cho nàng chắc chắn không được ít hơn vị Mỵ Nương hiền lành hòa nhã, Mỵ Châu, con gái út của Thục Vương.
Mỵ Châu, năm nay chắc đã mười lăm tuổi, tên gọi Thục Tân Nguyệt.
Tuy nàng không có vẻ đẹp làm lòng người kinh ngạc như Mỵ Dung, nhưng đổi lại dung mạo cũng thanh tú, ôn nhu. Tính tình hết sức bình dị, vô cùng gần gũi với các Lạc dân.
An Dương Vương yêu quý nhất là Mỵ Châu nhưng tin tưởng nhất lại là Mỵ Dung.
Cưng chiều, yêu quý Mỵ Châu là thuận theo lòng dân, còn Mỵ Dung lại khác, nàng đối với Thục Phán không chỉ là con gái mà còn là tri kỉ, là người mà Ngài tín nhiệm hơn cả.
Ấy là người đời nghĩ bụng.
-----
Dưới bóng cổ thụ nọ vô cùng yên tĩnh, có thoáng qua cũng chỉ là cơn gió, nhẹ nhàng cuốn theo chiếc lá bay tốc lên.
Mỵ Dung trầm mình vào cảnh vật, làn váy thêu chim hạc khẽ quét xuống đất, rồi an ổn lại ngay.
Đang muốn nghỉ ngơi một lát thì tiếng bước chân ''huỳnh huỵch'' của một nô bộc từ xa chạy tới đã lọt vào tai nàng.
Người đến là Phạm Á, kẻ khá thân cận với An Dương Vương, lần này hắn được sai sử đến đây ắt phải có sự lớn nào.
Phạm Á đến trước mặt Mỵ Dung quỳ xuống, tay để lên ngực, sắc mặt nghiêm trọng nói: ''Triệu đường đột bái kiến không báo trước sẽ chịu phạt với Mỵ Dung sau, nhưng Vương cho đòi, nương không thể chậm trễ''.
Lông mi nàng giật lên hai cái, mở mắt ra.
Con ngươi đen nhanh, tỉnh táo sáng suốt làm người khác nghĩ rằng kẻ vừa ngả nghiêng nằm trên chõng tre chắc chắn phải là một ai khác.
''Chuyện gì?''
Phạm Á nghe giọng nàng bình thản mà cả người khẩn trương hẳn lên, nói năng gấp gáp: ''Vương muốn Mỵ Nương tới điện nghị sự''.
Mỵ Dung nghe thấy nói là Thục Phán triệu liền định đứng dậy. Cánh tay vừa mới vươn ra, một nữ bộc nhanh chóng đi tới đỡ lấy nàng.
Mỵ Dung nương theo mà đứng dậy chậm chạp.
Sau khi chỉnh lại tóc tai, lúc này nàng mới để ý tới Phạm Á vẫn đang quỳ dưới đất.
"Đứng dậy đi, triệu trở về nói với Ngài tôi sẽ đến trong chốc lát.''
Dứt lời nàng xoay người hướng cung của mình mà đi tới.
Phạm Á cúi đầu trông theo bóng lưng mảnh khảnh nọ khuất dần rồi quay lưng chạy biến.
Lúc này không khí tại phòng nghị sự hết sức căng thẳng, các Lạc Hầu Lạc Tướng lòng nóng như nồi nước đang sôi, chỉ muốn xông tới cung điện của Mỵ Dung ngay lập tức để bắt người.
Phạm Á vừa từ chỗ Mỵ Dung trở về, kinh hãi chưa kịp qua đi đã bị khuôn mặt như hung thần của các vị Lạc Hầu Lạc Tướng dọa cho hồn bay phách lạc.
Thục Phán lúc này hơi sức đâu để ý việc Phạm Á có sợ hãi hay không, chỉ chăm chăm để ý chuyện khác, câu nói đầu tiên khi mở miệng là hỏi về Mỵ Dung: ''Thế nào, Mỵ Nương có đến không?''
Thật sự Phán sợ đứa con gái này của ông sẽ không đến.
Từ nhỏ Dung thông minh lạ thường, ngoài việc có thiên phú về chính trị quân sự thì nàng cũng có nhiều tài lẻ khác trong mọi mặt về cải cách ruộng đất, nâng cấp nông cụ, thông thương hàng hải. Hay nói đâu xa, ngay cả kiến trúc thành Cổ Loa cũng là nàng vẽ nên và tiến hành xây dựng.
Thế nhưng kẻ tài năng thì thường quái gở.
Nàng mang tính cách vô cùng lập dị, nóng nảy thất thường, không cúi đầu trước bất kì ai, muốn đoán ra tâm tình e là điều không thể.
Vì không muốn người khác biết được ẩn tình trong đó mà câu chuyện về Sứ Thanh Giang giúp Vương dựng nước đã được ra đời, lưu truyền mãi trong dân gian.
Phạm Á chắp tay cung kính: ''Bẩm Vương, Mỵ Dung hình như là trở về U Linh điện, nói là sẽ đến ngay.''
Không biết vị Lạc Hầu nào xoa cái trán toàn mồ hôi của mình khẽ lầm bầm: ''Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.'' Được các Lạc khác gật gù đồng ý.
-----
Lát sau có một thiếu nữ từ ngoài cửa bước vào.
Nàng mặc váy dài màu xanh, áo khoác ngoài màu đỏ. Cổ đeo vòng kiềng, chân tra lục lạc, nhẫn đá treo trên tay. Mắt như hạc, thân như sếu, bước chân thanh thoát.
Các Lạc lão nhìn thấy nàng như thấy bảo vật, hai mắt sáng rực giống hệt ngọn đuốc.
Người bình tĩnh thì đứng dậy xoa tay, mặt mày hớn hở, kẻ thì nhào đến vây quanh nàng, láo nháo: ''Mỵ Nương, Mỵ Nương, người đến rồi.''
Mỵ Dung gật đầu với bọn họ, đi đến chiếc ghế dành cho mình được đặt lẻ loi ngay giữa phòng nghị sự.
Cả đám người đang bu lại giờ lại như ruồi muỗi bị xua đuổi, tản ra hai bên nhường đường cho nàng.
Vừa ngồi xuống ghế Mỵ Dung đã thở hắt ra một hơi, hứng thú nhìn mấy ông bạn già đằng sau, tay chống má, nhướng mày hỏi: ''Có gì không?''
Vì câu này của Mỵ Dung, tất cả các Lạc Hầu, Lạc Tướng vừa mới yên lặng một lát đã ồn ào trở lại, bắt đầu tranh nhau muốn nói rõ mọi chuyện cho nàng.
An Dương Vương ngồi một bên như người vô hình, chán không buồn lên tiếng.
Mỵ Dùng giả bộ khó xử, đau đầu xoa cái trán nhỏ, giơ tay lên ý bảo họ ngưng lại.
Quả nhiên các Lạc lão giây trước còn như ong vỡ tổ, giây sau lại lần lượt im như phỗng.
Sau khi nhìn quanh cả phòng một lượt, cuối cùng nàng dừng mắt ở chỗ có một thanh niên trẻ tuổi đang đứng, dáng vẻ thì đúng là xem kịch vui. Từ lúc mở màn đến giờ luôn chung thủy đứng ở bên cạnh Thục Phán.
Nàng chỉ vào hắn ta, ngạo mạn nâng cằm ra lệnh: ''Cao Lỗ, khôi nói đi.''
Sắc mặt tuấn tú của thanh niên tức thì trắng bệch. Ánh mắt sắc bén của mấy lão Lạc Hầu, Lạc Tướng lần lượt bắn đến muốn băm hắn ra làm mười tám khúc, hệt như đang chất vấn: ''Kẻ hèn như khôi mà cũng dám gây chú ý với Mỵ Nương.''
Lạc Thần ở trên cao chứng giám cho tấm lòng trong sáng của Lỗ.
Mỵ Dung cười vang, mấy lão Lạc bị dọa cho tay chân bủn rủn đứng không vững, mũ lông chim trên đầu bị đánh nghiêng suýt thì rơi xuống, quay sang mấp máy môi hỏi nàng cho tường sự: ''Mỵ... Mỵ Nương?''
Cớ gì nàng lại cười như thế?
Mỵ Dung quay lại nhìn họ, rồi lại nhìn sang Cao Lỗ mà chống cằm nheo mắt: ''Hửm? Sao khôi không nói gì?''
Cao Lỗ biết hắn chọc nàng giận rồi, chắp tay với Mỵ Dung theo lễ trước, sau mới nói rõ mọi việc.
-----
''Hoàng Đế nước Nam Việt là Triệu Vũ Đế - Triệu Đà mới lên ngôi chưa lâu, nhưng dã tâm to lớn, muốn chiếm cứ đất Âu Lạc để củng cố uy quyền, vừa rồi đã gửi sứ tới đưa thư muốn Lạc dân nhà nhà đều thần phục. Cho ta thời gian ba tháng suy nghĩ, nếu tới lúc đó mà lòng chưa quy thuận, sẽ cát cử quân lương, bảo ban tướng tài sang nước ta bắt Lạc dân phải làm thân trâu ngựa.''
Mỵ Dung nghe xong chuyện sắc mặt không đổi, Lạc Hầu Lạc Tướng thì suốt ruột đưa mắt nhìn nhau.
Ước được một vòng, Mỵ Dung mới phản ứng lại, hỏi: ''Ai biết rèn sắt chế tạo vũ khí?''
Không cần ai nhắc nhở ánh mắt của tất cả mọi ngửi đồng loạt nhìn về phía Cao Lỗ.
Mặt ai đó bị nhìn đến đỏ lên, không thể không đứng ra thừa nhận: ''Tôi biết.''
Mỵ Dung nghiêng đầu, nghi hoặc đánh giá. Ngọc thủ gõ lên chỗ để tay của ghế mây phát ra tiếng ''lộc cộc'' giống như toan tính điều gì.
Trong khoảng không vô tận đầy ánh sáng trắng có một người đầu tóc đen nhánh đang ngồi kết vòng hoa.
Mỵ Dung quen thuộc đi lên phía trước.
Tiếng bước chân làm người đó quay đầu, thấy người đến là nàng thì vươn tay ra.
Mỵ Dung không do dự nhào đầu vào lòng Người như một đứa trẻ.
Mùi hoa cỏ hòa với mùi gì đó sạch sẽ làm nàng quên hết cả phiền muộn.
Nàng không nhìn rõ mặt Người, cũng không nghe rõ giọng nói. Tất cả đều kì bí và vang vọng, như đất Lạc, như Thần Lạc.
Nàng đứng lên đi ra cửa còn không quên quỳ lạy nói với Thục Phán một câu: ''Xin Ngài chờ đợi tin tốt của Dung.''
Rồi sau đó chắp tay tạm biệt với An Dương Vương. Lại quay sang nói với Cao Lỗ: ''Khôi đi theo tôi.''
Cao Lỗ cáo biệt An Dương Vương và các Lạc Hầu Lạc Tướng, rời khỏi phòng nghị sự theo sát bước đi của Mỵ Dung.
Gần đến trước U Linh cung điện, hắn không đi sau nữa mà vượt lên đi bằng với nàng: ''Mỵ Nương xấu tính rồi.''
''Không phải tôi xấu tính, tất cả là Lỗ xứng đáng.'' Dứt lời liền ngoắt đi, hướng cung mà đến.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mỵ Nương là khi nào không nhớ nữa.
Có phải là lúc tôi theo cha vào Ốc Thành, đã thấy nàng ngồi ở ghế dưới ngay sát cạnh Vương lúc đó. Khuôn mặt xinh đẹp và cử chỉ như bà cụ lúc đó của nương làm tôi rất tò mò và muốn làm quen.
Hoặc có thể là sớm hơn thế nữa, vào tiệc chúc phúc của Lạc Thần năm ấy, khi mà Vương mới chỉ là vua Thục thôi. Tôi thấy nàng nằm trong nôi, tay cầm bảo vật mà bề tôi dâng lên, quay đầu liếc tôi một cái. Làm tôi say mê đến cuối đời.
Cao Lỗ vốn định mở lời giải thích gì đó nhưng lại chuyển thành im lặng, đi theo phía sau nàng. Hai người thẳng tới thư phòng của U Linh cung điện.
''Hộp quẹt ở bên đó, Lỗ thắp đèn lên đi.'' Lúc này Mỵ Dung đã hòa hoãn bớt, chỉ vào một góc tối tăm nói với Cao Lỗ.
Chàng đi tới cầm hộp quẹt lên, thoáng chốc cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Đây không phải là lần đầu tiên Cao Lỗ tới thư phòng của Mỵ Dung mà chàng vẫn phải choáng ngợp như trước.
Căn phòng vẫn thế.
Bề bộn, lộn xộn kinh khủng.
Giấy tờ sách vở để la liệt trên đất. Bốn bức tường là giá sách gỗ. Những bản vẽ bằng da được treo chằng chịt khắp nơi. Nhìn hoa cả mắt.
Nàng chả để ý Cao Lỗ nhìn thư phòng ngẩn cả người, đi đến trước một chồng sách cao ngất bắt đầu xếp từng quyển xuống.
Nghe thấy động thì Cao Lỗ chú ý. Chỉ thấy dáng người tinh tế của Mỵ Nương nhà hắn ở giữa một đống hỗn độn lại càng cao quý lộng lẫy. Bàn tay xinh đẹp chậm rãi vuốt ve mặt sách, tư thế rõ lười biếng nhưng đẹp đẽ không thốt nên lời.
Lần này Cao Lỗ lại thơ thẩn nhìn Mỵ Dung.
''Bộp''.
Quyển sách lúc nãy còn được nâng trên tay Mỵ Dung hiện tại đã anh dũng hi sinh, nằm ngay dưới chân hắn.
Bụi dưới đất bị làm cho xao động, bay mù.
Là một quyển viết về kỹ thuật nuôi tằm.
Mỵ Dung: ''Còn không tới đây, muốn tôi hầu hạ khôi sao?'' Trong giọng nói ẩn chứa giận dữ. Còn sao nữa, đến tên hắn cũng không thèm gọi.
Cao Lỗ vừa chột dạ vừa buồn cười. Hắn khom lưng hành lễ, lại nhặt quyển sách để lên bàn: ''Mỵ Nương, tôi không có ý đó.''
Mỵ Dung không trả lời, quay mặt ra chỗ khác, len lén tức giận.
Cao Lỗ cũng rất thức thời, tiến lên giúp nàng chuyển sách ra chỗ khác.
Những quyển sách dày chừng nửa gang tay, đều đóng bìa bằng da, mỗi quyển ước chừng nặng gần năm cân, ấy thế mà hắn một lần là bê hơn mười quyển, mày cũng không thèm nhíu một cái, quả là sức mạnh kinh người.
Chồng sách mà Mỵ Dung vốn phải dùng nửa ngày mới dọn xong rơi vào tay Cao Lỗ lại hoàn thành trong thời gian chưa tới một khắc.
''Hiệu quả làm việc cao như vậy, không uổng công mang người về.'' Trong lòng Mỵ Dung âm thầm tán dương sự sáng suốt của mình.
Sách được chuyển đi hết lộ ra một cánh cửa sắt cũ kĩ, hẳn là dẫn vào dưới sâu trong lòng đất.
Mỵ Dung cầm chìa khóa đi lên mở cửa đặc chế ra.
Một cầu thang tối đen, sâu không thấy đáy xuất hiện.
Nàng cầm đèn sáp trên kệ, dẫn đầu đi xuống.
Cao Lỗ không nói gì yên lặng theo sau.
Ngay bên dưới là một căn phòng khác, có vẻ gọn gàng hơn thư phòng một chút.
Tường bao bốn phía làm bằng đá phiến chắc chắn, màu xám nhạt, vì ánh đuốc mà một số chỗ trở nên ráng vàng như mặt nước bị chiếu vào buổi chiều.
Căn phòng trống trải, nhìn khá giống nhà kho, bên trong đặt những rương gỗ to chứa cả được người.
Mỵ Dung cầm đèn thắp đuốc ở xung quanh lên. Nàng thích nghi một lát với ánh sáng mới, chỉ một cái rương, ra lệnh cho Cao Lỗ: ''Mở ra.''
Hắn không than một lời, ngoan ngoãn làm theo.
Trong rương là những mô hình bằng gỗ vô cùng kì quái và một chồng bản vẽ được đóng gói cẩn thận.
''Mỵ Nương, đây là gì thế?'' Cao Lỗ tò mò hỏi.
Mỵ Dung không giải thích chỉ ở trong rương lục lọi gì đó.
''Một ít đồ đạc linh tinh mà thôi, đợi lát nữa cho tôi sẽ cho Lỗ xem công hiệu.''
Hình như nàng tìm được gì đó thú vị từ trong rương nên ngẩng đầu vui vẻ hô lên: ''Là cái này.''
''Lỗ lấy tôi mấy mũi tên để ở rương đằng kia với.'' Mỵ Dung chỉ một cái nhỏ hơn bên cạnh nói với Cao Lỗ.
Hắn theo chỉ dẫn tìm được tên, còn Mỵ Dung thì cũng làm xong việc.
Nàng lấy tên nhét vào vật tựa như cung nhưng lại không giống cung ở trên tay mình. Tên vừa được đặt lên đã được tự động cài vào dây, lại tự được kéo căng ra.
Cao Lỗ không nhìn rõ lắm, mọi thứ dường như chỉ trong chớp mắt, làm như phép màu của Lạc Thần đang diễn ra trước mặt.
Nghe ''vụt'' một tiếng, vừa quay đầu thì tên đã bay thẳng vào tường rơi xuống.
Nhanh quá!
Cao Lỗ: ''Thậm chí còn chả tốn chút sức nào.''
Hắn thì thầm một mình rồi đến gần chỗ mũi tên rơi xuống.
Trên tường để lại một vết hằn sâu bằng mắt thường cũng nhìn thấy được.
''Chỉ với sức của Mỵ Nương mà cũng làm được tới vậy ư?''
Không đợi cho Cao Lỗ cảm thán xong tiếng bất mãn của Mỵ Dung đã vang lên.
Nàng quăng nỏ cho Cao Lỗ thưởng thức, nhanh chóng giơ tay xem xét.
Dưới ánh đuốc sáng trưng, một hạt màu đen chen vào giữa thịt của ngón tay trỏ.
Ôi chao! Cắm dằm rồi.
Mỵ Dung thở dài thườn thượt.
Nàng cầm nến chuẩn bị đi lên cầu thang, dường như nhớ ra đi cùng mình có Cao Lỗ, mới xoay lưng gấp gáp: ''Lỗ nhanh cầm đồ theo, tôi lên trước xử lý tay một lát.''
Cao Lỗ không dám chậm trễ, hắn dọn dẹp đồ đạc vào rương, sau khi tắt đuốc mới đuổi theo nàng.
Mỵ Dung đặt chân lên mặt đất, hắn đã ở đằng sau. Nàng đợi Cao Lỗ lên thì khóa cửa lại.
Cao Lỗ tay chân nhanh nhẹn, bắt đầu xếp sách vào chỗ cũ, tốc độ còn nhanh hơn so với lúc xếp ra.
Hừ, xem như khôi vẫn còn chút lương tâm.
Đợi che được hết cánh cửa Mỵ Dung mới nói vọng ra gọi người tới giúp mình rút dằm cắm ở tay ra.
***
Chuyên mục: HỎI VÔ LÝ, ĐÁP THUYẾT PHỤC
Câu hỏi hôm nay: Ngoài có sức khỏe hơn người, Cao Lỗ còn có khả năng đặc biệt gì?
Đây là câu hỏi suy luận không có trong truyện, chương tiếp theo sẽ dành cho bạn đầu liên đoán ra.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play