Nhược Tiểu Hạ đang phơi quần áo ngoài sân thì tiếng chuông điện thoại chợt reo lên. “Reng, reng, reng!”. Cô vội vã bắt máy, ở đầu dây bên kia liền vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:
''Xin chào, tôi gọi đến từ trường Đại học Xuyên Á. Cho tôi hỏi đây có phải là số điện thoại của Nhược Tiểu Hạ, có số báo danh 170092 không?''
Tiểu Hạ vừa hoang mang vừa hy vọng trả lời vội:
“Dạ đúng rồi ạ!''
Đầu dây bên kia tiếp tục nói:
''Chúc mừng bạn. Bạn đã trúng tuyển ngành Tâm Lý Học. Hiện chúng tôi đã gửi thông báo về Email của bạn rồi. Bạn vui lòng kiểm tra và xác nhận lại thông tinh giúp tôi. Bên cạnh đó giấy báo trúng tuyển sẽ gửi về đến bạn sớm thôi. Hẹn gặp lại bạn tại trường Xuyên Á của chúng tôi nhé! Chúc mừng bạn!''
Nói rồi đầu dây bên kia gác máy. Lúc này Tiểu Hạ phấn khích vô cùng vì đó là ước mơ của cô. Nhưng rồi Tiểu Hạ chợt lo lắng thầm nghĩ: ''Xem như là chạm tay vào ước mơ rồi đi, nhưng tiền học phí thì sao?''.
Tiểu Hạ mất cả ba lẫn mẹ lẫn cuộc sống giàu sang khi cô được năm tuổi... Năm đó cả nhà cô bị người ta hãm hại, ba mẹ cô đã dùng cả tính mạng của 2 người để bảo vệ cô, vì vậy nên từ đó cô sống nhờ vào sự cưu mang của bà Loan, người dì không mấy yêu thương mình. Vốn đã phải vừa đi học vừa đi làm để khỏi bị chê trách là ăn bám nên nay khi nghe tin trúng tuyển Tiểu Hạ cũng có phần e dè..
''Con đậu rồi à?''
Dì của Tiểu Hạ là Minh Loan đang xem ti vi, bà ta chẳng thèm ngoái nhìn lại mà chỉ hỏi qua loa. Tiểu Hạ lo lắng đáp:
“Dạ''
''Thế con định học tiếp không?''
Bà lại cất giọng nhàn nhạt hỏi. Tiểu Hạ còn chưa dám đáp lời lại thì liền sau đó có giọng to ồn ồn của một người đàn ông thốt lên:
''Học cái gì? Tiền đâu ra mà học chứ? Con đến tuổi này thì cứ lấy chồng đi, cứ bắt vợ chồng già này nuôi mãi à?''
Tiểu Hạ cúi đầu không dám lên tiếng.
''Muốn học thì học đi, nhưng mà con phải tự lo lấy cái thân. Con cũng lớn rồi, học hay không tùy con. Chúng ta cũng xem như đã giúp mẹ con nuôi con lớn khôn. Chúng ta cũng không dư dã gì nhưng vẫn nuôi con học đến hết lớp 12. Bây giờ thằng Gia Khang cũng sắp vào cấp 3 rồi. Dì dượng cũng phải lo cho nó nữa. Con đã đủ 18 tuổi rồi, tự...''
Dì chưa nói hết câu thì Tiểu Hạ đã cắt lời:
''Dạ con hiểu. Con cảm ơn dì dượng đã thay ba mẹ con nuôi con hơn 13 năm qua. Con muốn suy nghĩ thêm.''
“Còn suy nghĩ gì nữa hả con?''
Ông Lâm với dọng dè biểu lại nói. Bầu không khí im lặng, không thể nói gì thêm Tiểu Hạ cúi đầu quay về phòng. Đây là lần đầu tiên cô có thái độ không tốt cũng như dám cắt lời bà Loan. Trở về phòng, Tiểu Hạ trầm ngâm nhìn di ảnh của ba mẹ. Cô thầm trách ba mẹ tại sao lại bỏ cô một mình. Để cô lúc nào cũng cô đơn và thiệt thòi. Cô đang không biết phải làm sao thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bà Loan và ông Lâm:
''Bà định cho nó đi học thật à?''
Bà Loan khó chịu trả lời:
''Chứ ông bắt nó ở nhà làm gì? Nuôi chừng ấy năm thôi chứ?''
Ông Lâm mặt đầy mưu mô trả lời:
''Thôi thì bà gả nó đi, rồi lấy lại tiền sính lễ.''
Bà Loan nhìn vào phòng Tiểu Hạ rồi quay bật sang ông Lâm giọng khó chịu nói
''Ông điên à? Ông đừng quên số tiền mà trước khi mất mẹ nó đã đưa cho tôi với ông để nuôi nó nhé! Ông làm thế không thấy có lỗi với chị tôi à?''
''Thì cũng đã 13 năm rồi còn gì? Bà gả nó đi cho nó có tấm chồng, người ta lo cho nó thay bà.''
Bà Loan nghe thể cũng có phần lung lay, bà tắt TiVi đi ngồi im hồi lâu thì do dự trả lời:
''Để tôi hỏi ý nó đã, dù dì cũng nên để cho nó chọn".
Lúc này sau khi nghe và biết được lý do bà Loan nuôi dưỡng mình không phải vì tình thâm mà là vì mẹ cô đã đưa tiền cho bà ta. Cô nhìn lên trời cố gắng mĩm cười nhưng khóe mắt đã ngấng lệ Tiểu Hạ cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, cô chẳng có lấy một người thân nào thật sự thương cô trên cõi đời này cả. Tiểu Hạ không khóc nữa cô thẩn thờ trên chiếc giường của mình cả đêm để suy nghĩ, và dưỡng như cô cũng đã có lựa chọn cho bản thân mình rồi.
Gần sáng Tiểu Hạ vừa chợp mắt được một lúc thì có tiếng gõ cửa "cốc cốc" bà Lâm giọng ấm áp gọi.
"Con dậy chưa? ra đây dì cháu mình cùng ăn sáng nào."
Tiểu Hạ nằm im có lẻ vì mệt nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời:
"Dạ. con ra ngay"
Không phải là giặc quần áo hay nấu cơm nưac Tiểu Hạ hơi bất ngờ khi trên bàn ăn có phần ăn sáng cho mình.
Thấy Tiểu Hạ đứng đó bà Loan vui vẻ nói:
"Ngồi vào đi, con còn nhìn gì"
Tiểu Hạ cũng ngồi vào nhưng chưa kịp ăn thì bà Loan đã nói vào vấn đề:
"Con thấy sao về việc đi học? Liệu ra trường có tìm được việc hay không con?"
Tiểu Hạ chưa trả lời thì bà Loan lại nói tiếp:
"Dì cũng lớn tuổi rồi, cũng mong sớm thấy con yên bề gia thất, xem như cũng thay mẹ con hoàn thành tâm nguyện tìm cho con một tấm chồng"
Tiểu Hạ nghe đến đây thì không thể im lặng nữa nhưng vẫn cố gắng lễ phép:
''Thưa dì, con đã suy nghĩ kĩ rồi, con sẽ theo đuổi ước mơ của con.”
"Vậy..."
Bà Loan chưa kịp nói gì thì ông Lâm đã đứng gần đó từ lúc nào không biết lại bước ra tỏ vẻ khó chịu muốn cố gắng ngăn càng Tiểu Hạ đi học.
"Ước mơ gì nữa con ơi, thực tế lên chút đi, con học hết ba bốn năm ra trường chưa chắc đã đi làm được nghề mà con muốn, lúc đó lại về đây làm khổ vợ chồng già này. Chi bằng bây giờ con tìm cho mình một chổ dựa đi thì ta với dì của con cũng sẽ yên tâm hơn".
Cuối đầu một cái rồi Tiểu Hạ đứng dậy nói:
''Con đủ lớn để chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của con . Con rất biết ơn công lao dạy dỗ của dì và dượng. Con đã làm phiền hai người hơn 13 năm qua rồi. Đã đến lúc con phải tự lo cho mình rồi.''
Ông Lâm định nói gì đó nhưng bà Loan lên tiếng:
''Nếu đó là lựa chọn của con thì dì sẽ không cảng con nữa .''
Nói rồi bà Lâm quay về phòng lấy ra một sợi dây chuyền và một sấp tiền đưa cho cô. Bà nói:
''Đây là sợi dây chuyền của mẹ con cũng là vật định tình của ba và mẹ con. Vốn dĩ ta định đến ngày kết hôn của con sẽ trao lại cho con nhưng bây giờ thì... Còn đây, con giữ lấy ít tiền để lên đó có mà dùng tạm, cần thì cứ gọi về cho ta.''.
Tiểu Hạ chưa kịp định thần lại thì bà Loan đã kéo ông Lâm đi chắc vì sợ ông sẽ lại nói thêm gì đó
11:20
Đã gửi
Tiểu Hạ nhìn lướt một lượt ngôi nhà mà nơi mà mình đã lớn lên rồi kéo chiếc vali ra đầu đường nơi xe đò đang đợi.
Bước một chân lên xe Tiểu Hạ bổng sựng lại, một làn gió theo đó luồng qua tóc Tiểu Hạ, cô bất giác rơi nước mắt ngoảnh đầu nhìn lại con hẻm đường vào nhà mình, phía xa xa là hình bóng quen thuộc của người phụ nữ dù ít dù nhiều cũng có công lao nuôi dưỡng với mình đang đứng nhìn cô.
Thấy Tiểu Hạ cứ đứng luyến tiết mãi không lên xe thấy thế một anh trai cất giọng:
"Có lên xe không em gái ơi?"
Tiểu Hạ giật mình quay qua đáp:
"Dạ có."
Tiểu Hạ nằm thiếp đi một lúc thì đã đến SG lúc nào chẳng hay cho đến khi có tiếng anh lơ xe nói oang oang:
"Tới SG rồi nghe, bà con cô bác xem lại đồ cẩn thận rồi xuống xe đi."
Tiểu Hạ vẫn còn ngáy ngủ mơ màng nhìn mọi người khệ nệ mang vác hành lý đi về hướng cửa. Cô cũng đứng dậy, với tay lấy cái túi xách còn nằm trên ghế rồi chen chút theo dòng người đi xuống xe. Tiểu Hạ đặt chân xuống Sài Gòn. Thành phố này với cô còn rất nhiều thứ xa lạ. Khung cảnh nhộn nhịp, bon chen kèm theo lời mời gọi của các chú xe ôm nơi bến xe làm Tiểu Hạ hoang mang và lo lắng.
Đang chưa định hình được thì Tiểu Hạ nghe ai đó gọi tên minh:
"Tiểu Hạ."
Là Ái Nhi đến đón Tiểu Hạ.
Ái Nhi là bạn thân cấp hai của Tiểu Hạ vì gia đình chuyển vào Sài Gòn nên hết cấp hai Ái Nhi chuyển vào Sài Gòn sống cùng bố mẹ. Lần này Tiểu Hạ lên Sài Gòn Ái Nhi cũng đã giúp Tiểu Hạ thuê một căn phòng trọ gần trường để Tiểu Hạ có thể vừa đi học vừa đi làm.
Đưa Tiểu Hạ vào phòng mình thuê cho mọi thứ đã được Ái Nhi sắp xếp cẩn thận và đầy đủ.
"Cảm ơn cậu nhiều nha Nhi."
Ái Nhì cười phì:
"Khùng quá đi, vào rữa mặt rồi nghỉ ngơi chút đi."
Tiểu Hạ định đi nhưng chợt nhớ ra chuyện gì nên ngồi lại:
"Còn chuyện mình nói với cậu mình muốn tìm việc làm thì sao?"
Ái Nhi trả lời:
"Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, mình xin được cho cậu làm bưng bê ở một quân bar rồi."
Tiểu Hạ có vẻ ngạc nhiên:
"Quán bar á?"
Thấy Tiểu Hạ có vẻ ngạc nhiên và lo lắng Ái Nhi lập tức trấn an.
"Cậu cứ yên tâm chủ quán đó là mẹ của Trung Anh bạn mình, mình cũng có nói với dì ấy rồi, cậu chỉ làm việc bưng bê thôi."
Tiểu Hạ hơi e dè:
"Nhưng..mình vẫn hơi lo á."
"Không sao đâu mình cũng hay đến đó, cậu cứ làm tạm đi, khi nào tìm được việc khác thì đổi."
Tiểu Hạ gật gật đầu:
"Ờm. Vậy cũng được."
Ngay chiều hôm đó Ái Nhi đã đưa Tiểu Hạ đi nhận việc.
"Ồn quá"
Tiểu Hạ nhăn mặt nói với Nhi:
"Không sao đâu, từ từ cậu sẽ quen thôi."
[...]
Lúc đầu Tiểu Hạ thật sự lạ lẫm với môi trường náo nhiệt, này nhưng một vài tuần sau đó cô đã sắp xếp được mọi thứ, cô cũng quen dần với công việc và mọi người ở đây.
Vẫn như mọi ngày, sau giờ học Tiểu Hạ sẽ đến quán bar làm việc. Đồng phục là một chiếc áo sơmi trắng, một chiếc váy đen ngắn, ôm sát chân và đôi gót đỏ, nhọn năm phân. tổng thể bộ đồng phục làm cho người ta không chỉ thể hiện sự chuyên nghiệp và còn quyến rũ vô cùng.
"Uống với anh một ly đi em gái."
Tiểu Hả đang quỳ gối gót rượu thì ngẩn đầu mỉm cười đáp:
"Xin lỗi ngài! tôi không thể."
Hắn cười nhếch môi một cái rồi từ sấp tiền tờ năm trăm nghìn trên tay hắn mạnh dạn rút đại vài tờ đặt lên bàn:
"Uống với anh một ly, chổ này là của em."
Tiểu Hạ siết chặc một bên tay hận không thể đấm vào mặt cái tên khinh người này, nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng:
"Xin lỗi, tôi chỉ là phục vụ, nếu ngài muốn tôi có thể gọi người đến tiếp rượu ngài."
Nói rồi Tiểu Hạ đứng dậy đến bàn khác tiếp tục công việc của mình, để lại tên đó với vẻ mặt thích thú, hắn cầm ly rượu lên, nhấp môi một cái, dường như hắn đã có suy tính gì chẳng mấy tốt đẹp trong đầu mình rồi.
Nhìn điện thoại đã là hai mươi ba giờ Tiểu Hạ thở phù một cái rồi cười chào đồng nghiệp vì đã hết ca làm việc của cô. Tiểu Hạ vốn định vào nhà vệ sinh thay quần áo và tẩy trang đi để về nhà.
Chưa đến cửa nhà vệ sinh thì Tiểu Hạ bị một tên không rõ mặt từ phía sau choàng đến ôm lấy cô, hắn rút trong túi ra một chiếc khăn tay bịt vào mặt Tiểu Hạ, không ngừng vùng vẫy, Tiểu Hạ dùng gót ruốt nhọn đạp vào chân tên đó một cái, không biết có dùng lực không, chỉ thấy hắn giật nãy mình lùi về sau nhăn mặt chửi thề.
Tiểu Hạ vội vàng bỏ chạy ra ngoài, Lúc này Tiểu Hạ đã mơ màng ngấm thuốc mê, chỉ nhìn thấy ở nhà hàng bên cạnh là một anh thanh niên, nhìn có vẻ chửng chạc trong bộ vest đen thẳng tấp, vừa có một chiếc ô tô sang trọng đến đón kèm theo đó là tiếng gọi vang vảng của tên kia:
"Đứng lại, đứng lại chưa con kia"
Chẳng biết làm sau nữa, Tiểu Hạ liều mình chạy đến mở một bên xe của anh chàng lịch lảm kia rồi ngồi hẳn vào trong chiếc ô tô.
Người đàng ông hoang mang:
"Cô.. cô là ai thế?"
Tiểu Hạ vội vàng xin lỗi với giọng run run và ánh mắt mơ màng.
"Xin lỗi.. xin anh hãy giúp tôi... có.. có"
Chưa nói hết câu Tiểu Hạ đã ngất liệm lên tay người người đàn ông xa lạ kia.
Tài xế xe giọng nghiêm ngặc nói:
"Cứ để cô ta xuống xe, cô ta sẽ tỉnh lại ngay thôi, tôi còn lạ gì trò của mấy cô này nữa."
Chưa kịp suy nghĩ thì tên xấu xa kia đã đến bên cửa sổ xe:
"Cốc! cốc!"
Cửa xe vừa hạ xuống chỉ thấy tên đó ngước lên nhìn chàng trai kia một cái lập tức hoảng hốt lùi về sau rồi thục mạng bỏ chạy.
Thì ra anh chàng lịch sự đó là Tần Hạo Hiên con trai của chủ tịch tập đoàn Tần Thị, Từ nhỏ Hạo Hiên đã là theo cha học hỏi để có thể tiếp quản cơ ngơi đồ sộ của ông. Cho nên chỉ cần là người trong kinh doanh khi nhìn thấy Hạo Hiên dù ít dù nhiều cũng sẽ có một phần là nể một phần không dám đắc tội.
Thấy tên đó đi xa Hạo Hiên giọng lễ phép nói:
"Hôm nay chú cứ đưa con về nhà riêng của con đi chú."
"Được thưa cậu."
Một chiếc ô tô sang xịn đỗ lại trước cổng ngôi biệt thự sang trọng nằm trong khu nhà giàu yên tĩnh.
"Đến rồi thưa cậu."
Hạo Hiên lễ phép trả lời chú Vương:
"Dạ, chú cứ về đi, ngày mai con tự láy xe về là được, cảm ơn chú nha”
Ông Hưng tài xế ngạc nhiên, không hiểu vì sao hôm nay Hạo Hiên lại cư xử như vậy với một cô gái lạ, vừa lo cậu sẽ bị người khác hại nên chần chừ mãi.
Thấy chú Hưng lo cho mình nên Hạo Hiên cười rồi nói:
“Chú yên tâm, cô ấy là bạn con.”
Chú Hưng tò mò:
“Bạn cậu? sao tôi chưa từng gặp qua?”
Hạo Hiên nhìn Tiểu Hạ rồi mỉm cười trả lời:
“Dạ cũng chỉ là một người bạn cũ thôi”.
Nghe vậy ông Hưng gật gù:
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
“Dạ. vậy chú về cẩn thận nhé.”
Nói rồi Hạo Hiên vòng qua bên kia xe bế Tiểu Hạ vào nhà.
Thật ra Hạo Hiên khi nhỏ đã sống ở ở quê cùng bà nội, cho đến khi cậu học hết cấp ba thì ba mẹ cậu về quê đón cả hai bà cháu cậu vào Sài Gòn sống, tuy lúc Hạo Hiên đi Tiểu Hạ chỉ mới học lớp sáu, nhưng Hạo Hiên và Tiểu Hạ khi ở quê lại chơi với nhau rất thân, bà nội của Hạo Hiên cũng vì hoàn cảnh của cô mà rất thương và xem cô như cháu ruột
Đưa Tiểu Hạ vào phòng mình Hạo Hiên cẩn thận tháu giày và đắp chăn cho Tiểu Hạ. sau đó ngồi trên sofa ngắm cô:
“Không ngờ anh lại gặp được em thật, tốt quá rồi...”
Ngắm Tiểu Hạ hồi lâu Hạo Hiên cũng dần thiếp đi trên sofa
[...] Sáng hôm sau mới sáu giờ, từng tia nắng chen chút lọt vào phòng, qua khe cửa sổ và tiếng chim ríu rích làm Tiểu Hạ tỉnh giấc, cô mơ màng mở mắt ra, chưa tỉnh hẳn cô vương vai chớp chớp mắt, nhìn thấy không giang rộng lớn cô mới hoàng hồn, nhớ lại chuyện đêm qua.
Cô vội đứng dậy thì thấy một người con trai lạ, mặc vest đen đang ngủ trên sofa, tuy thấy có chút quen mắt nhưng không có thời gian suy nghĩ, Tiểu Hạ rón rén định rời đi thì bất chợt một bàn tay nắm lấy tay cô.
“Em còn chưa cảm ơn tôi mà.”
Tiểu Hạ nghe vậy liền quay mặt lại:
“Cảm ơn anh, nhưng giờ tôi có việc, tôi đi trước đây.”
“Sao? Không còn nhìn ra anh nữa hả?”
Tiểu Hạ nhau mày:
“Anh có biết tôi sao?”
Hạo Hiên định vuốt tóc Tiểu Hạ thì chợt cô né ra:
“Nè. Đừng nghĩ mang tôi về đây thì muốn làm gì cũng được nha.”
Hạo Hiên cầm chiếc chìa khóa nhà lên đưa cho Tiểu Hạ xem. Tiểu Hạ lập tức nhận ra chiếc móc khóa hình búp bê được đan bằng len, tự tay cô làm tặng cho tiểu Hiên lúc nhỏ, cô lấp bấp:
"Anh là Tiểu Hiên?"
Hạo Hiên lập tức ôm chầm lấy Tiểu Hạ:
"Cuối cùng cũng gặp lại được em rồi."
Tiểu Hạ hơi ngơ ngác rỡ tay Hạo Hiên ra:
"Anh...có...cần...kích động đến vậy không?"
Hạo Hiên lại ôm chặc Tiểu Hạ hơn:
"Có đấy, tôi rất nhớ em."
Lúc Hạo Hiên tốt nghiệp và đi Sài Gòn Tiểu Hạ chỉ học lớp sáu, cô còn quá nhỏ để biết và nhớ nhung một người trong suốt sáu năm, còn Hạo Hiên thì khác, vì trước đây anh đã quen bảo vệ và chăm sóc cô gái này nên anh đã thích Tiểu Hạ từ rất lâu, chỉ là ba mẹ không cho phép cậu quay trở lại quê, nên cậu không về thăm lại Tiểu Hạ được.
Hạo Hiên chợt giật mình nhận ra mình hơi kích động rồi, nên buông Tiểu Hạ ra:
"Xin lỗi em.."
Tiểu Hạ ngại ngùng đáp:
"Không sao. Em phải cảm ơn anh vì đã giúp em mới đúng."
"Tôi có thể biết tại sao em lại làm ở đó không?"
"Chuyện dài lắm, có thời gian em sẽ kể cho anh nghe, giờ em phải về đi học rồi."
Hạo Hiên lịch sự.
"Được. Tôi đưa em về."
Hạo Hiên chở Tiểu Hạ về phòng trọ của Tiểu Hạ rồi đợi cô thay đồ và đưa cô đến trường:
"Cảm ơn anh nhiều nha."
Hạo Hiên cười ấm áp nói:
"Đừng khách sáo với tôi vậy chứ, lúc nhỏ cũng là tôi luôn bảo vệ em mà."
Nghe vậy Tiểu Hạ ngượng ngùng:
"Em...em..vào trường nha."
"Được, chiều tôi đón em."
"Ơ... không cần, không cần đâu."
Nói rồi Tiểu Hạ vội vàng xuống xe chạy một mạch vào trường.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play