Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 1

Sấm sét ầm ầm, mưa to như bão lũ tầm tã rơi xuống.

Hẻm núi tối tăm đen nhánh, Tần Lam nằm thở thoi thóp trên mặt đất, trước ngực nàng cắm một thanh kiếm, máu tươi chảy ra ào ạt, bị mưa to giội rửa, nhuộm đỏ cả mặt đất.

“Vì sao? Vì sao đối xử với ta như vậy?”

Nàng tức giận chất vấn, cố hết sức chuyển ánh mắt về hướng thiếu nữ trước mặt, đây là thứ muội của nàng Tần Hồng Sương, ngày thường vẫn luôn chăm sóc nàng rất nhiều, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, vậy mà không ngờ lại lừa nàng đến chỗ Hậu Nhai, thừa dịp nàng không đề phòng, đâm thủng ngực nàng với một kiếm.

Khó hiểu, phẫn nộ, tuyệt vọng tràn ngập trong ngực nàng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt.

Tần Hồng Sương đi về phía trước một bước, nhìn Tần Lam từ trên cao xuống, khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý, nàng ta nhìn trưởng tỷ nằm thở thoi thóp trên mặt đất, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm như trúng độc, chỉ nghe nàng ta nói: “Tỷ tỷ, ngươi không chết, còn phải gả cho Vũ ca ca, chuyện này sao có thể chứ?”

“Cái, cái gì?”

Vũ ca ca, Tiêu Thành Vũ, vị hôn phu của nàng, đương triều là Lục hoàng tử, từ nhỏ đã đính hôn sự, tháng sau là ngày đại hôn của nàng, mà không ngờ đêm nay nàng sẽ chết.

“Tỷ tỷ, ngươi là đích nữ của Tần gia, từ nhỏ đã có tất cả, toàn bộ tài sản trong nhà đều là của ngươi, mà bọn ta chỉ có thể đi theo phía sau người nhặt những thứ mà ngươi không cần, Vũ ca ca... Ta cũng thích hắn, ta còn mang thai hài tử của hắn, dựa vào cái gì mà ngươi có thể gả cho hắn? Dựa vào cái gì hắn phải thuộc về ngươi? Cho nên ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết...”

Tần Hồng Sương đột nhiên kích động, mưa to cọ rửa khuôn mặt nàng ta làm không thấy rõ biểu cảm nơi đáy mắt, lại ngăn không được sự tàn nhẫn của con người nàng ta, nàng ta giận dữ hét, như là cuối cùng cũng có thể phát tiết áp lực và ác khí trong lòng nhiều năm ra vậy.

Mà Tần Lam, cả người như bị hút hết linh hồn...

Hài tử...

Hài tử gì?

Tần Hồng Sương nàng ta mang hài tử của Tiêu Thành Vũ? Hai người kia đã ở bên nhau từ lâu!

Một người là vị hôn phu nàng yêu nhiều năm, một người là thứ muội nàng thương nhiều năm, kết quả là, bọn họ lại đối xử với nàng như vậy?

Nàng là đích nữ của Tần gia, khuê các danh môn, người đời khen nàng là "tài mạo vô song, đoan trang điển nhã", không ngờ lại rơi vào kết cục như thế. Buồn cười, thật sự rất buồn cười, cuộc đời ngắn ngủn này của nàng cũng chính là trò cười!

“Tỷ tỷ, ngươi cứ an tâm mà ra đi, muội muội của ngươi sẽ thay ngươi tiếp nhận tất cả.”

Tần Hồng Sương tiến lên một bước, nàng rút kiếm trên ngực Tần Lam ra, sau đó lại đâm vào cơ thể của nàng một lần nữa.

Máu, càng lúc càng chảy nhiều hơn.

Không biết khi nào mưa mới tạnh.

Mặt đất ẩm ướt bị máu tươi nhuộm đỏ.

Tần Lam chỉ cảm thấy rất đau, rất lạnh, nàng biết chính mình sắp chết, sẽ không có người nào đến cứu nàng.

“Tần, Hồng, Sương... Tiêu Thành Vũ hắn ta biết...”

Nàng cố sức nói ra tiếng, chuyển động đôi mắt, ra tiếng hỏi.

"Ồ, tỷ tỷ muốn hỏi ta, Vũ ca ca có biết chuyện ta muốn giết ngươi hay không đúng chứ? Dù sao ngươi cũng chết, nói cho ngươi cũng không sao, Vũ ca ca biết chứ, đúng rồi, Vũ ca ca còn dặn dò ta làm nhanh một chút đó, hắn trả lại cho ta cái này...”

Tần Hồng Sương dứt lời, móc từ trong ngực ra một cái bình sứ nhỏ.

“Tỷ tỷ, đây là nước Hoá Thi, chỉ cần nhỏ lên miệng vết thương của ngươi, ngươi sẽ bị hư thối từ từ, cho đến khi trở thành một bãi máu loãng, trên đời này không còn người như ngươi nữa, không có người biết được ngươi chết ở đây.”

Giọng điệu Tần Hồng Sương tràn ngập sự thâm độc và đắc ý.

Nàng ta lột chai ra, chất lỏng loạng choạng trong tay, sau đó nhỏ xuống miệng vết thương của Tần Lam.

“A...”

Xoẹt, tiếng nứt ra vang lên thảm thiết, màn u ám tràn ngập bị che khuất dưới đêm mưa.

Bỏng cháy, xé rách. Nứt ra, thối rữa.

Nước Hóa Thi thấm vào miệng vết thương, da thịt nàng bắt đầu hư thối, ngũ tạng lục phủ nàng cũng thối rữa.

Nàng sắp chết…

Chết một cách thê thảm như vậy.

Nước Hóa Thi vốn là dùng cho người chết, bây giờ lại đổ vào miệng vết thương nàng, làm nàng hư thối lúc còn sống đến đau khổ mà chết đi.

“Tần Hồng Sương, Tiêu Thành Vũ, ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi...”

Trong mắt Tần Lam nhuốm đầy oán hận, tuyệt vọng, không cam lòng.

Nàng thanh tỉnh nhìn chính mình chết đi trong hư thối, đau khổ chịu đựng sự xé rách, nứt ra.

Ầm đùng.

Tiếng sấm vang lớn, tia chớp cắt qua bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt không cam lòng, lại đầy oán hận của Tần Lam, nàng gắt gao trừng mắt nhìn Tần Hồng Sương, như muốn khắc sâu nàng ta vào sâu bên trong linh hồn, ánh mắt oán hận như vậy lại khiến Tần Hồng Sương thấy hồi hộp trong lòng.

Nhìn miệng vết thương của Tần Lam đang từng chút từng chút hư thối, Tần Hồng Sương nhìn thoáng qua bóng đêm u ám quỷ quyệt, cười lạnh lùng một tiếng: “Tỷ tỷ, ngươi làm người còn không phải đối thủ của ta, đã chết lại có thể gây khó dễ được ta sao? Tỷ tỷ, muội muội không chơi với ngươi nữa, bây giờ sắc trời đã quá muộn rồi, ngươi ở đây từ từ mà hưởng thụ đi.”

Tần Hồng Sương dứt lời, đem áo tơi mũ khấu ở trên đầu.

Thân thể hư thối làm Tần Lam không còn sức rống to hay kêu la, đau quá, đau quá.

“Tỷ tỷ, ta muốn ngươi phải chết trong đau đớn, như vậy ta mới có thể vui vẻ!”

Vừa buông ra một câu, Tần Hồng Sương nhấc chân lên, vội vàng rời đi, trước khi đi, nàng ta quay đầu lại nhìn về phía cơ thể lăn tăn máu của Tần Lam, phần thịt từ từ thối rữa kia, biết tỷ tỷ bất kể như nào cũng không sống nổi, lúc này mới yên tâm rời đi.

Ầm đùng, ầm đoàng.

Từng đợt sấm, mưa lại rơi xuống.

Tần Lam thở thoi thóp, đau đến chết lặng, nhưng hai mắt nàng lại tràn ngập sự không cam lòng và thù hận.

Nàng chậm rãi nâng tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, sau đó đưa tới cổ, móc ra một miếng ngọc bội Phượng Hoàng, đó là di vật của mẫu thân, nàng dùng sức nắm chặt nó trong lòng bàn tay, máu tươi trên tay thấm vào trong ngọc bội, nàng đau đến khóc thành tiếng.

“Mẫu thân, vì sao, vì sao bọn họ muốn đối xử với ta như vậy, vì sao? Ta không cam lòng, ta không cam lòng... Ta rất hận!”

Giọng nói sặc máu, tựa như Lệ Quý đang rên rỉ.

Đây là bi giận cuối cùng trước khi Tần Lam chết.

Lại ngay sau đó…

Ngọc bội trong tay chợt phát ra ánh sáng màu đỏ diệu kỳ, bao phủ cả người nàng.

Tần Lam đột nhiên trừng to mắt, đây là có chuyện gì? Là mẫu thân hiển linh sao? Nhưng ý thức nàng càng ngày càng mơ hồ, tốc độ hư thối của cơ thể nhanh hơn vì nước Hoá Thi, đồng tử càng ngày càng tan rã, ngơ ngẩn nhìn trời cao u ám, cuối cùng là tắt thở…

Chương 2

Đau.

Toàn thân mệt mỏi rã rời.

Tần Lam mở mắt ra thì đập ngay vào mắt nàng là màn trướng màu tím trong một căn phòng cổ xưa. Nàng hơi ngạc nhiên, kí ức bỗng ùa về, cảnh tượng thê thảm trên đỉnh núi hiện lên trong đầu. Nàng cố gắng ngồi dậy, ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ kinh sợ.

Nàng đã được người ta cứu sao?

Không, không thể nào.

Tần Như Sương đã đổ nước khiến cơ thể phân hủy lên ngực nàng, khiến cả người nàng bắt đầu thối rữa cho đến cuối cùng hóa thành một vũng máu.

Rất hận, cũng rất đau.

Ngay lúc này, có tiếng mở cửa cót két, Tần Lam bất ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy một tiểu cô nương trên đầu cài trâm hoa đang bê một cái khay đi vào.

Lúc đầu hình như nàng ấy không chú ý đến nàng, nhưng khi nàng ấy vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Lam đang ngồi. Nàng ấy sững sờ một chút, cái khay trong tay rơi “Bộp” xuống đất, trong mắt hiện lên nét mừng rõ như điên: “Tiểu thư tỉnh rồi ạ, cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh lại rồi…”

Nàng ấy hét lớn, kích động bước tới, mắt đỏ hoe.

Tần Lam ngẩng lên nhìn nàng ấy, là một tiểu nha hoàn xa lạ, nhìn có chút quen mắt nhưng không thể nào nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

“Ngươi là ai?”

Tần Lam vô thức hỏi.

Nàng vừa dứt lời thì thấy tiểu nha hoàn kia cứng người lại, đứng dây ra tại chỗ: “Đại tiểu thư, nô tỳ là Lục Trúc đây mà, người không nhận ra nô tỳ sao? Hu hu hu...”

Vừa nói nước mắt của nàng ấy vừa rơi xuống.

“Lục Trúc?”

Tần Lam tỏ vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm, trong lòng thấy khó hiểu nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì. Nàng bước xuống giường, hai chân vừa chạm đất thì thấy choáng váng, suýt nữa thì đã ngã xuống giường, cơ thể của nàng rất yếu.

“Tiểu thư, người muốn làm gì? Người vừa mới tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn rất yếu, bây giờ không thể xuống đất được.”

Tiểu nha hoàn tên Lục Trúc vội vàng đỡ lấy nàng.

“Ngươi gọi ta là tiểu thư, vậy đây là đâu?”

Tần Lam lại hỏi.

Những thắc mắc trong lòng nàng lại càng nhiều.

Vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của Lục Trúc ngày càng rõ: “Tiểu thư, người không nhớ gì sao? Đây là phủ Tướng quân mà, người là Đại tiểu thư của phủ Tướng quân.”

Tiểu nha hoàn vội vàng nói.

Tần Lam nhíu mày lại, không chớp mắt lấy một chút, phủ Tướng quân, Đại tiểu thư?

Hô hấp của nàng trở nên khó khăn hơn, cắn răng ngồi dậy: “Lấy gương đồng lại đây cho ta.”

Tần Lam nói.

Lúc này trong lòng nàng cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn luôn lạnh lùng, không biểu hiện gì.

Nàng nhìn xung quanh một lượt, trong phòng không có gương đồng.

“Tiểu thư, người cần gương đồng làm gì vậy? Bây giờ tiểu thư có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không? Để bây giờ nô tỳ đi kêu người báo với Đại Tướng quân một tiếng…”

Tiểu nha đầu Lục Trúc lộ vẻ sốt ruột, Tần Lam ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy: “Ngươi không muốn cho ta soi gương sao?”

Nàng vừa nhìn đã đoán được ý của tiểu nha hoàn đó.

“Không phải…”

“Vậy thì đi lấy đi.”

Tần Lam nói.

Tiểu nha hoàn Lục Trúc không thể lay chuyển được Tần Lam nên đành phải chậm rãi đi ra ngoài, rất nhanh sau đó nàng ấy đã mang về một chiếc gương đồng.

“Tiểu thư, cái này…”

“Đưa cho ta.

Tần Lam nói.

Lục Trúc chậm rãi đưa gương đồng cho nàng, trong lòng thấy hơi bất an, nàng ấy cảm thấy lần này Đại tiểu thư nhà mình tỉnh dậy đã thay đổi thật nhiều.

Tần Lam đưa tay lên, gương phản chiếu lại dung mạo của nàng. Thiếu nữ trong gương có đường nét thanh tú, đôi mắt mang vẻ trong trẻo lạnh lùng, làn da căng bóng, nhưng trên vầng trán mịn màng lại có một vết sẹo phá hủy cả dung mạo đẹp đẽ.

Tần Lam kinh ngạc nhìn vào gương, tim đập dồn dập, theo bản năng nàng lấy tay lên sờ lấy gương, thiếu nữ trong gương cũng làm động tác y như nàng.

Đây là…

Tần Lam nhìn thiếu nữ trong gương, trong đầu xuất hiện hình bóng của một người, đó là Quân Phi Yến.

Là con gái của Đại Tướng quân Quân Lôi Đình, người đứng đầu về quân sự ở nước Đại Hạ.

Nàng ấy là một thiếu nữ luôn ỷ vào những chiến công hiển hách của cha mình mà kiêu ngạo hống hách, làm việc vô pháp vô thiên.

Nàng ấy là một thiếu nữ quần là áo lụa, thường hay mặc y phục màu hồng, tay cầm roi ngựa, cưỡi ngựa chạy khắp phố xá của kinh đô với tính cách khoe khoang, không xem bất cứ ai ra gì.

Tần Lam cảm thấy khó thở.

Nàng sẽ không nhận lầm khuôn mặt này, cho dù trên khuôn mặt này có thêm một vết sẹo xấu xí.

Đúng vậy, trong ấn tượng của nàng, Quân Phi Yến xinh đẹp tuyệt trần, tuy rằng tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng nàng ấy lại có một dung mạo kiêu sa sắc sảo đến kinh người.

Vì vậy, đã có chuyện gì xảy ra?

Nàng chết thảm ở trên đỉnh núi Bắc Sơn, khi tỉnh dậy lại biến thành Phi Yến của Quân gia? Nếu vậy thì Quân Phi Yến đã xảy ra chuyện gì, nàng ấy đi đâu rồi?

Trong lòng Tần Lam vô cùng kinh hãi, cứ nhìn vào gương mà mãi không nói gì.

“Tiểu, tiểu thư, người, người đừng đau buồn, nô tỳ cảm thấy vết sẹo này cũng rất đẹp, giống như một mảnh trăng lưỡi liềm vậy, nó…”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Không đợi tiểu nha hoàn nói xong, Tần Lam đã cất tiếng hỏi.

Lục Trúc nghe thấy Tần Lam hỏi thì rơi nước mắt: “Tiểu thư, người thật sự không nhớ gì sao?”

Tần Lam do dự một lúc rồi gật đầu.

Lục Trúc òa lên khóc, sau đó mới mở miệng nói: “Mười ngày trước, tiểu thư nghe được tin Huyền Vương phải đến ngọc tuyền của Hoàng thất cho nên đã lén chạy đi. Sau đó người bị Huyền Vương phát hiện, đánh cho trọng thương rồi đưa về phủ Tướng quân. Tiểu thư cứ hôn mê mãi không tỉnh, đến nay cũng mười ngày rồi.”

Lục Trúc vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.

Huyền Vương Tiêu Phong Hàn sao?

Có rất nhiều lời đồn đãi về Huyền Vương này. Đây là đứa con út của đương kim Thánh thượng, mẫu thân hắn là Tuyết Quý phi rất được Hoàng thượng rất sủng ái, vinh sủng hậu cung suốt hai mươi năm. Còn Tiêu Phong Hàn là con trai mà được Hoàng thượng xem trọng nhất, nhưng từ khi sinh ra Huyền Vương Tiêu Phong Hàn đã không được khỏe mạnh, thân thể yếu ớt, hai chân bị tật chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nên không thể sắc phong thành Thái tử được. Đây chính là tiếc nuối lớn nhất của đương kim Thánh thượng, vào năm ba tuổi Tiêu Phong Hàn đã được phong Vương, tên giữa ban cho chữ Phong, tặng phủ đệ, thưởng đất phong.

Cũng chính vì vậy mà trong hoàng thất, Tiêu Phong Hàn là đối tượng được tất cả các Hoàng tử khác lấy lòng.

Bởi vì hắn có được thịnh sủng nhưng lại không thể tranh giành ngôi vị Hoàng đế.

Nhưng nghe đồn rằng, người tên Tiêu Phong Hàn này có tính cách lạnh lùng, tâm tính thất thường và không gần nữ sắc.

Cho nên, bởi vì Quân Phi Yến nhìn trộm Huyền Vương Tiêu Phong Hàn tắm nên đã bị đánh trọng thương, tổn hại ở đầu, hôn mê mất mười ngày cho đến khi nàng sống lại sao?

Vậy thì Quân Phi Yến chết rồi sao?

Vậy nàng ấy đâu rồi?

Tần Lam không chịu nổi những đau đớn trong lòng, lên tiếng hỏi: “Bây giờ là tháng nào năm nào?

Lục Trúc khóc thút thít, nghĩ đến chuyện sau khi Đại tiểu thư nhà mình hôn mê mười ngày xong đã quên hết mọi chuyện thì trong lòng nàng ấy cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nàng ấy vẫn trả lời: “Tiểu thư, bây giờ là năm Bình Lịch thứ ba mươi sáu.”

Tần Lam lập tức ngẩng đầu lên, năm Bình Lịch thứ ba mươi sáu? Mà khi nàng chết là năm Bình Lịch thứ ba mươi ba, vừa mở mắt mà thoắt cái đã được ba năm sao?

Ba năm đó.

Nhưng mà rõ ràng mọi chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua mà.

Tần Lam nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng thảm thiết đó, nhớ lại cảm giác máu thịt đều bị hóa thành nước, nàng run rẩy nói: “Đích nữ của Tần gia, Tần Lam, bây giờ ra sao rồi?”

 “Sao ạ?”

Lục Trúc không phản ứng kịp, mắt chớp chớp, sau đó nàng ấy nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của tiểu thư nhà mình hướng về phía này, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến Lục Trúc giật mình. Nàng ấy cảm thấy ánh mắt của tiểu thư rất đáng sợ, nàng ấy rất muốn khóc. Nàng ấy đã từng là nha hoàn mà tiểu thư yêu thích nhất, bây giờ tiểu thư lại trừng mắt nhìn nàng ấy như vậy, lại còn không nhớ nàng ấy nữa.

Hu hu hu.

“Ngươi có biết Tần Lam, đích nữ của Tần gia không?”

Tần Lam hỏi lại một lần nữa.

Lục Trúc hoàn hồn gật đầu: “Có biết, tiểu thư hỏi đến nàng làm gì vậy? Đại tiểu thư của Tần gia đã bỏ trốn với người khác ba năm rồi, người mà không nhắc đến nàng thì nô tỳ cũng sắp quên người này rồi.”

“Bỏ trốn, tại sao lại bỏ trốn?

Tần Lam ngẩng đầu lên, thậm chí bởi vì quá kích động nên nàng nắm lấy tay của Lục Trúc, hai mắt đầy kinh ngạc hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi nói rõ cho ta xem,tại sao đích nữ của Tần gia lại bỏ trốn với người khác, bỏ trốn với ai?”

Chương 3

Lục Trúc sững sờ trước phản ứng của Tần Lam, nhìn thấy dáng vẻ của Tần Lam thế này, nước mắt của nàng ấy cứ tuôn ra. Nàng ấy cảm thấy tiểu thư hôn mê không nhớ được gì nên trong lòng vô cùng khó chịu, lập tức nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, chuyện của Đại tiểu thư Tần gia đã là quá khứ rồi. Ba năm trước, vài ngày trước khi thành thân với Lục Hoàng, vị Đại tiểu thư đó đã cùng một phu xe trong phủ bỏ trốn. Tần gia và Lục Hoàng tử trở thành trò cười cho Đại Hạ. Đại tiểu thư Tần gia thân là quý nữ của kinh đô Đại Hạ mà lại làm ra chuyện hữu nhục môn phong như vậy, khiến Tần gia không còn chút mặt mũi nào.”

Tần Lam thấy đầu óc cứ ong ong, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, nàng không nhìn thấy rõ cái gì cả, chỉ thấy miệng của Lục Trúc đang mấp máy.

“Sao lại có thể như vậy được?”

Tần Lam cắn răng, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng nhưng lại không rơi xuống.

Lục Trúc nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Là thật, đại tiểu thư Tần gia đó để lại một bức thư do chính tay nàng viết, nói mình đã lâu ngày sinh tình với tên chăn ngựa kia, bởi vì có hôn ước nên mới chọn cách trốn đi. Nàng ta tự thấy thẹn với liệt tổ liệt tông, tự nguyện rời khỏi Tần gia, từ đó sống chết cũng không liên quan gì đến Tần gia.”

“Bức thư đó đã được Tần tướng dâng lên Hoàng thượng, nói chung là có rất nhiều người biết, Tần tướng đó được Hoàng thượng coi trọng nên không bị liên lụy gì. Nhưng Tần tướng đã tuyên bố rằng đã cắt đứt quan hệ cha con với Tần Lam và trục xuất nàng ra khỏi gia phả Tần gia.”

Tần Lam chỉ cảm thấy rằng huyết mạch chảy trong người đang lạnh dần đi.

Nàng chết thảm, tro cốt cũng không còn, nhưng phụ thân nàng không vì nàng tra cho rõ ràng, mà lại tin rằng nàng đã đã bỏ trốn với một người chăn ngựa? Lại còn trục xuất nàng ra khỏi Tần gia nữa.

Tần Lam cắn chặt môi, mới có thể ngăn không cho nước mắt rơi xuống, mới khiến cho nỗi uất hận không trào ra.

“Vậy Tiêu Thành Vũ thì sao?”

Tần Lam lại hỏi.

Nhắc đến Tiêu Thành Vũ, trong lòng nàng lại nhói đau.

“Tiêu Thành Vũ? À… Tiểu thư, có phải là Lục Hoàng tử không? Sao tiểu thư lại gọi hẳn tên húy của Lục Hoàng tử vậy, lỡ bị người khác nghe thấy sẽ bị xét vào tội đại bất kính. Nhưng cũng không sao cả, đây là phủ của chúng ta, không ai có thể nghe được.”

Lục Trúc lại nói dông dài.

“Thứ nữ của Tần gia, Tần Hồng Sương đã được gả cho Lục Hoàng tử làm Trắc phi rồi. Ba năm trước, Đại tiểu thư của Tần gia bỏ trốn, Lục Hoàng tử trở thành trò cười cho thiên hạ, có điều Lục Hoàng tử đó cũng coi như là trong họa có phúc. Tần gia vì áy náy và muốn bày tỏ thành ý nên đã gả nữ nhi thứ hai của mình cho Lục Hoàng tử làm Trắc phi. Hoàng thượng cũng cảm thấy có chút thiếu nợ đứa con trai này nên đã ban thưởng cho Lục Hoàng tử rất nhiều đồ quý hiếm, nói chung là hai năm nay gió bên Lục Hoàng tử cũng rất thịnh.

Nghe lời Lục Trúc nói, sắc mặt Tần Lam cắt không còn một giọt máu.

“Vậy bọn họ có hài tử chưa?”

Tần Lam nghe được âm thanh chết lặng của mình vang lên.

Bởi vì nàng nhớ rõ rằng, vào lúc nàng chết thảm, Tần Hồng Sương nói rằng nàng ta đã mang thai rồi.

Đến giờ đã ba năm trôi qua, nếu như bọn họ thật sự có con thì đứa bé kia cũng đã được bốn tuổi rồi, đây chính là chứng cứ cho quan hệ bất chính giữa hai người họ.

“Đứa bé sao? Có, quả thật là Lục Hoàng tử có một vị tiểu điện hạ, có điều là nhận nuôi, nghe nói là đứa bé kia không cha không mẹ, bị vứt ở nơi hoang vu vắng vẻ, suýt nữa thì bị sói ăn thịt. Khi ấy Lục Hoàng tử đi ngang qua nên cứu được và nhận làm nghĩa tử. Lục Hoàng tử đúng là có tấm lòng lương thiện.”

Lục Trúc nói với giọng đầy khen ngợi Lục Hoàng tử.

Nhưng Tần Lam nghe thấy những lời này thì chỉ cảm thấy lạnh cả người: “Vậy đứa trẻ bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hình như là bốn đến năm tuổi gì đó, sao Đại tiểu thư lại hỏi như vậy?”

Lục Trúc không hiểu nổi.

Nghe thấy Lục Trúc nói vậy, nước mắt của Tần Lam không kìm được mà rơi xuống.

Nghĩa tử, bốn đến năm tuổi.

“Ha… Thật buồn cười, quả thật là buồn cười, sao trên đời này lại có chuyện buồn cười như vậy chứ…”

Cái gì mà nghĩa tử chứ, đây rõ ràng là con của hắn ta với Tần Hồng Sương!

Nàng bị thứ muội và vị hôn phu liên thủ với nhau hại chết, nhưng trên người bị mang tiếng xấu, thanh danh bị ô uế, thậm chí là còn bị trục xuất ra khỏi gia tộc.

Tại sao, tại sao chứ?

Nàng nghĩ đến bản thân mình, từ khi sinh ra đã không có mẹ, nhưng bởi vì là đích nữ của Tần gia nên trên người có trọng trách, luôn tự mình gánh vác. Nàng luôn nỗ lực cố gắng, khi người khác đang chơi đùa hay đi dạo phố thì nàng vẫn đọc sách luyện chữ, khi người khác nghỉ ngơi nàng đang gảy đàn vẽ tranh. Từ nhỏ nàng đã thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh, tinh thông cầm kỳ thư họa ấy vậy mà lại rơi vào kết cục như vậy.

Tần Lam vô cùng căm hận, khóc đến cạn nước mắt, hai mắt đỏ hoe, giống như đang điên cuồng.

“Tiểu thư, người sao vậy? Tiểu thư, người đừng làm Lục Trúc sợ, hu hu hu…”

Lục Trúc cũng bị dọa sợ, từ trước đến nay nàng ấy chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thư khóc thành ra như vậy nên cũng khóc theo.

Tần Lam nắm chặt hai tay, móng tay cắm chặt vào bàn tay nhưng không hề cảm nhận được.

Rất hận.

Cũng rất đau.

Tiểu nha đầu Lục Trúc đang nói gì bên cạnh, nàng cũng hoàn toàn không nghe thấy.

Lục Trúc thấy dáng vẻ của Tần Lam như vậy thì bị dọa sợ, xoay người ra ngoài gọi người vào.

“Người đâu, mau đi tìm đại phu, mau đi tìm Đại Tướng quân, mau đi tìm Đại thiếu gia, Đại tiểu thư tỉnh lại rồi, Đại tiểu thư không ổn rồi…! Hu hu hu…!”

Tần Lam khóc đến gần như ngã quỵ, tối hôm qua nàng mới trải qua một nỗi đau đang sống mà bị hóa thành nước. Hôm nay khi tỉnh dậy thì biết được mình bị ám hại mà chết thảm, sau khi chết thanh danh còn bị bôi nhọ.

Mặc dù là đã ba năm nhưng đối với nàng mà nói thì chỉ như tối qua và hôm qua mà thôi.

Đây không phải là một cơn ác mộng, đây là hiện thực.

Tần Lam không biết mình đã khóc bao lâu, nàng đứng dậy, đi giày vào rồi bước chân ra ngoài với vẻ chết lặng.

Nàng phải về Tần gia một chuyến!

Nàng phải nói cho phụ thân biết chân tướng!

Nàng không hề bỏ trốn cùng người chăn ngựa, nàng bị muội muội hại chết, chết thảm tại hẻm núi Bắc Sơn, nàng phải đòi lại công đạo lại cho mình.

Tần Lam đứng dậy, bởi vì cơ thể vẫn còn rất yếu nên nàng hơi choáng váng, nàng miễn cưỡng đứng dậy, mở tủ quần áo ra thì thấy y phục trong tủ chỉ có một màu diễm lệ. Tần Lam đành lấy một bộ váy mỏng của Phi Yến để mặc, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Có lẽ là do trong đầu còn sót lại ít trí nhớ nên Tần Lam đi quen đường, trên đường nàng gặp vài người đầy tớ nhưng nàng không quan tâm mà cứ thế đi ra khỏi phủ Tướng quân.

Lúc đó cũng đang là giữa trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt.

Tần phủ ở Thành Bắc kinh đô, còn phủ Tướng quân ở Thành Nam kinh đô, một Bắc một Nam.

Tần Lam đeo mạng che mặt, mục đích của nàng rõ ràng là rời khỏi phủ Tướng quân để đến thẳng Tần gia. Lúc đó đang là buổi trưa, mọi người đang dùng bữa, nên trên đường chính không có mấy người. Tần Lam đi theo một con hẻm, chỉ nửa tiếng sau là nàng đã đứng trước cửa Tần phủ rồi.

Nhìn hai con sư tử đá trước cửa, mắt Tần Lam lại chua xót.

Mới “hôm qua” thôi, đây vẫn là cửa phủ mà nàng quen thuộc, vậy mà “hôm nay” đã là ba năm rồi.

Ba năm nay, phụ thân vẫn khỏe chứ?

Ông ấy có tin lời mình nói không? Một chuyện cổ quái như vậy…

Tần Lam hít một hơi thật sâu, dường như đã hạ quyết tâm, nhìn hai chữ to đen của Tần phủ, cuối cùng Tần Lam vẫn bước lên.

Cộc cộc cộc.

Nàng gõ cửa.

Tim nàng cũng đập thình thịch.

Rất nhanh sau đó, cửa đã được mở ra, bên trong có một người ngó đầu ra, là một người gác cổng hơi gầy gò, dáng vẻ khoảng mười lăm đến mười sáu tuổi. Tần Lam biết hắn ta tên là Vương Nhị, trong nhà có sáu, bảy huynh đệ, hắn ta xếp thứ hai, đã làm người gác cổng trong phủ được bảy, tám năm rồi.

Dường như người gác cửa Vương Nhị không ngờ rằng người đến gõ cửa lại là một cô nương nên hơi ngạc nhiên một chút, sau đó hỏi: “Vị cô nương này, ngươi tìm ai vậy?”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play