Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TR] Waiting For The Day We Meet Again (Chờ Ngày Ta Được Gặp Lại)

Chap 1: Khởi đầu

“Không biết bây giờ người ấy sống ra sao? Mình muốn được gặp lại quá! Đã lâu lắm rồi...”
Cô ngắm chiếc lắc tay mà năm xưa người ấy tặng, ngồi trên máy bay mà lòng cô nôn nao vô cùng vì đã lâu rồi cô mới có dịp trở lại Nhật. Tố Như là người gốc Việt, hồi còn nhỏ có đợt gia đình cô từng sống ở Nhật trong khoảng thời gian khá dài nhưng do công việc của bố thay đổi nên cả nhà lại trở về Việt Nam sinh sống. Sau hơn 11 năm, Như giờ đây đến thăm Nhật vừa muốn tìm lại người ấy và vừa để thêm một vài tác phẩm cho bộ sưu tập của mình. Cô- một họa sĩ trẻ yêu nghệ thuật lúc nào cũng vẽ bất cứ cảnh vật nào mà mình cảm thấy đẹp. Sau mấy tiếng chờ đợi thì cuối cùng máy bay hạ cánh đến Tokyo, Như hớn hở xách đồ chạy ra, cảm thấy thật náo nức khi trở lại nơi này.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Vươn vai* Yaaa, ngồi trên máy bay muốn ê cả lưng cuối cùng cũng tới nơi rồi!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Giờ mình nên đi đâu nhỉ, kiếm trọ thuê... hm... à đi kiếm chỗ nào ăn cái đã, đói quá!
Nghĩ là đi luôn, Như kéo chiếc vali cồng kềnh của mình đến quầy bán đồ ăn. Bất chợt có một người va phải khiến cô ngã nhào xuống sàn, đồ đạc cũng bị đổ ra hết.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Ui da chết tôi!!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
* Nhìn lại đống đồ của mình* Họa cụ của mình!!!
???
???
Không sao chứ?
Cô nhìn lên thì đó là một người đàn ông khá cao mặc đồ đen và đeo kính râm và anh ta có vẻ hơi đáng sợ.
???
???
*Cúi xuống đưa tay* Cô ổn không, sao đơ ra vậy?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Sợ quá nên tự mình đứng dậy luôn* À... à k-không tôi không sao!!
Nói xong cô bối rối cúi xuống thu dọn lại đồ của mình, anh chàng kia thấy vậy cũng giúp cô. Sau khi xong xuôi thì anh ta cũng rời đi.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Nhìn bóng lưng người ấy* “Kể ra anh ta cũng tử tế phết, cứ tưởng đụng phải xã hội đen làm mình hú hồn”
Ra khỏi sân bay, Tố Như đúng kiểu bất ngờ khi thấy sự thay đổi về cảnh vật ở Tokyo, chỗ nào cũng sầm uất và đông người qua lại. Cô tìm đường để về lại khu phố mà mình sống năm xưa, vì đã lâu rồi đường xá cũng thay đổi nhiều nên khó khăn lắm mới tìm đến được. Lúc này trời cũng khá tối nên cô quyết định sẽ thuê trọ ở đây. Vừa đi vừa mò điện thoại để xem có trọ nào gần đây không thì cô vô tình động phải đứa nhóc.
Đứa nhóc
Đứa nhóc
*Ngã ra* Ay yaaa!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Úi xin lỗi em không sao chứ?
Vừa thấy Như đưa tay đỡ thì đứa nhóc lại ôm chân ăn vạ.
Đứa nhóc
Đứa nhóc
*Khóc nức nở* Huhuuhuuhuu em đau lắm chị ơi huhuhuu
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Bất ngờ* H-Hả??? Bộ ngã đau lắm à?
Nó không trả lời mà cứ khóc toáng lên khiến cô càng rối hơn.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Ơ này đ-đừng khóc nữa mà... h-hay chị mua gì cho em ăn nhé được không?
Đứa nhóc
Đứa nhóc
*Sáng mắt* Thiệc hông, vậy... em muốn ăn kem!
Thằng nhóc chỉ vào một cửa hàng tiện lợi, Như cũng đành phải đi mua cho nó. Khi đến quầy tính tiền, cô mò túi thì không thấy ví mình đâu, lục đi lục lại cũng chẳng thấy. Cô nhìn ra bên ngoài, thằng nhóc ấy cũng chạy đi đâu mất, giờ thì mới hiểu ra mình bị nó lừa rồi lấy mất ví đi luôn. Như tức tối bỏ lại cây kem và kéo đồ chạy đi tìm thằng nhóc ranh ma ấy, chạy mãi một hồi mới thấy ví mình bị vứt ở một góc trong con hẻm nọ. Lật đật kiểm tra lại, ngoài cái hộ chiếu với mấy giấy tờ còn sót lại thì chẳng còn một xu nào.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Vò đầu* Trời ơi là trờiiiii thằng nhóc lấy mất hết tiền của mình rồi!!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Đúng là xui quá mà!!!
Không có tiền thì làm sao thuê trọ ở được đây, thêm cả cái bụng đang đói vì chạy nãy giờ, mới đến Nhật thôi mà xui đủ kiểu. Cô bất lực đi ra ngồi ở công viên gần đấy, chống cằm thở dài nhìn trời tối, vừa lạnh vừa đói khiến cô nhớ nhà. Nếu giờ này còn ở nhà thì sẽ được thưởng thức mấy món mẹ nấu rồi.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Chẳng lẽ giờ nhịn đói mà ngủ ở đây luôn sao, haizz... không muốn một chút nào!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Nhìn trời* Giá mà có ai đó giúp mình thì tốt biết mấy, chán thật!
Quá chán nản nên cô lại kéo đồ đi tiếp, giờ cũng chẳng biết mình nên đi đâu. Đang lủi thủi đi vì đói thì vô tình va phải một người và cô ngã bệt xuống đất, không biết nay là ngày gì mà 3 lần đụng phải người, có đen không ấy chứ.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Ui da cái mông tôi!!
???
???
*Quay lại* Hửm? Lại là cô??
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Hể??
Ngơ ngác nhìn lên, trước mặt cô chính là người đàn ông hồi sáng mình vừa gặp đây mà.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Ủ-Ủa là anh???
???
???
*Đỡ cô dậy* Sao đi đâu cũng gặp cô trong tình huống này hết vậy?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Làm sao tôi biết được chứ?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Sờ mông mình mà xuýt xoa* Chắc hôm nay là ngày tai họa của tôi quá, đi đâu cũng gặp đen đủi hết vậy trời!!
???
???
Cô gặp chuyện gì à?
Như than thở về chuyện mình bị một đứa nhóc lạ mặt lừa mất ví, giờ trên người cô chẳng còn một xu dính túi và đang không biết phải làm như thế nào.
???
???
Vậy à, xem ra cô cũng đang khó khăn nhỉ? Hừm... cô biết nấu ăn không?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Biết, ở nhà tôi cũng hay nấu, nhưng sao anh lại hỏi vậy?
???
???
Hay là thế này, chỗ tôi đang tìm người nấu ăn nếu cô không ngại thì đến nhà tôi làm việc, tôi sẽ trả lương cho cô và cũng có chỗ để cô ngủ nghỉ. Cô thấy sao?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Hở??
Đột nhiên có người đề nghị giúp khiến Như nghi ngờ. Liệu anh ta có thật lòng giúp cô không hay là đang lừa gạt?

Chap 2: Nơi ở mới

Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Ngập ngừng* Ờm... làm sao tôi có thể tin anh đây, lỡ... anh lừa tôi thì sao??
???
???
*Bật cười* Cô không tin tôi à? Cũng đúng nhỉ chúng ta mới gặp nhau mà tôi lại mở lời muốn giúp cô kia mà!
Nói rồi anh đưa hộ chiếu của mình cho cô xem và giới thiệu mình. Anh ta tên Raymond Bautista, là người Philippines, vì có một số chuyện nên phải đến Nhật để giải quyết. Cô nghe xong cũng phần nào an tâm chút.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
À thì ra vậy! Tôi tên Tố Như, Nguyễn Ngọc Tố Như!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Cô tên "Nư"?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Không không! Nhờ ư như, Như!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
... Nh... Như?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Đúng rồi!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Cô đang gặp chuyện gì sao?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Tôi đến Nhật để tìm người và cũng muốn hoàn thành cho bộ sưu tập của mình. Nhưng không ngờ mới tới thôi mà tiền mất trắng, cũng may cái hộ chiếu vẫn còn!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Cô muốn tới chỗ tôi làm việc chứ?
Nghĩ giờ tiền không có, chỗ nghỉ cũng không thôi thì ở tạm chỗ anh ta khi nào kiếm đủ tiền sẽ dọn ra chỗ khác ở cũng chưa muộn nên cô cũng đồng ý.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Vậy... làm phiền anh nhé!
Nói xong cô xách đồ leo lên xe anh, chiếc xe đi đến một căn biệt thự, qua cổng lớn thì phải chạy thêm 1 vài phút nữa mới đi hết được khoảng sân rộng và dừng lại trước bật thềm cao.
NovelToon
Tố Như xuống xe và ngỡ ngàng nhìn căn biệt thự vừa lớn vừa sang trọng, phía trước dinh thự là một đài phun nước lớn, xung quanh đó là vườn hoa rất rộng. Chắc hẳn là nhà của đại gia giàu có gì đấy, cô nhìn mà hoa cả mắt. Raymond mở cốp xe và xách đồ cô lên.
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Mau đi thôi!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Đi theo* Bộ căn biệt thự này là của anh hả? Tôi bất ngờ lắm đó!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Không, nó thuộc sở hữu của chủ nhân nhà tôi, Santos Ryan!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Hả? Sa... Sa tóc... Ri ân á??
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Là Santos Ryan, mong cô đọc cho đúng!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
À à rồi, xin lỗi tại tôi đói quá nên nghe nhầm. Vậy còn có người khác là chủ nhân của anh cơ à?
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Phải, tôi là người giám hộ của ngài ấy, chúng tôi đến đây cũng đã hơn 2 năm rồi!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Thế hồi sáng anh ở sân bay làm gì vậy?
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Thu xếp việc ở Philippines xong rồi nên tôi về đây tiếp tục công việc!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
À ra vậy!
Cô ngó xung quanh, kì lạ nếu là nhà đại gia thì sao trong đây chẳng thấy gia nhân hay là người giúp việc nên thắc mắc:
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Sao tôi không thấy gia nhân đâu nhỉ, thường thì căn biệt thự lớn như vầy thì sẽ nhiều người lắm chứ?
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Cũng có nhưng chỉ vài người thôi vì chủ nhân tôi không thích đông người với lại cũng không tin tưởng người lạ. Ngoài ra cậu ấy kén ăn lắm, mấy món mà nhà bếp nấu nay không vừa vị nữa nên tôi phải tìm người để nấu ăn cho chủ nhân!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Vậy sao anh lại tin tưởng mà đưa tôi vào đây, tôi cũng là người lạ kia mà sợ chủ nhân anh sẽ không thích đâu!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Yên tâm tôi sẽ nói với cậu ấy, biết đâu mấy món cô nấu sẽ vừa vị của chủ nhân?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Anh chưa thử đồ tôi nấu sao nói vậy?
Raymond Bautista
Raymond Bautista
*Cười* Linh cảm tôi mách bảo!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Cười* Ôi trời, thật vậy luôn?
Cô theo Raymond lên lầu 2. Trên đây có tận mấy phòng trống.
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Cô muốn ở phòng nào?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Tôi được quyền chọn phòng ư?
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Được chứ nhưng trừ căn ở bên này, đó là phòng của quản gia!
Cô nhìn một lượt rồi chọn đại căn phòng ở giữa, Raymond mở cửa xách đồ vào trong. Khi bật điện lên thì thấy căn phòng khá rộng và quá là đầy đủ còn hơn cả phòng trọ, nhà vệ sinh cũng có riêng luôn. Điều khiến Như thích nhất là bàn làm việc lại gần ô cửa sổ lớn, có thể nhìn ra đài phun nước và vườn hoa, một cái view có thể nói là cực kì ưng mắt đối với một họa sĩ như cô.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Thích thú* Căn phòng này đúng gu tôi luôn đấy, không ngờ chỉ là người làm thuê thôi mà cũng được ở phòng đầy đủ tiện nghi như vầy!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Đâu, mấy người làm việc khác thì ở dưới hết, riêng tầng này có bà Marian là người làm lâu năm nên được ở tầng này. Riêng cô là người nấu ăn cho chủ nhân nên tôi ưu ái đấy!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Cảm ơn anh!
Marian Reyes
Marian Reyes
*Bước vào* Ai đấy Ray?
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Đây là cô Nư- à không cô Như, cô ấy đang gặp khó khăn nên tôi đưa về để nấu ăn cho chủ nhân!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Cô Như, đây là bà Marian- quản gia của căn biệt thự này!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Cúi đầu* Cháu chào bà ạ, mong được bà giúp đỡ!
Marian Reyes
Marian Reyes
*Cười* Hân hạnh được gặp cô!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Cô Như chưa ăn gì nên nhờ bà chuẩn bị chút gì đó cho cô ấy nhé!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
A... k-không cần phải phiền bà ấy đâu, với lại tôi cũng không...
Chưa kịp nói hết câu thì cái bụng Như lại kêu lên vì quá đói khiến cô cảm thấy quê muốn chết.
Raymond Bautista
Raymond Bautista
*Nhịn cười*
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Đỏ mặt* ...thật ra thì tôi cũng...
Marian Reyes
Marian Reyes
Không sao mà, cô cũng đang đói phải không, để tôi làm chút gì cho cô ăn nhé!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Vâng, cháu cảm ơn bà ạ!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
Vậy tôi cũng lên phòng đây, có gì bà giúp đỡ cô ấy nhé!
Marian Reyes
Marian Reyes
Cậu cứ yên tâm!
Raymond Bautista
Raymond Bautista
*Quay sang Như* Nếu gặp chuyện khó khăn gì thì tìm tôi, tôi ở phòng ngoài cùng bên phải ở lầu 3 ấy!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Vâng, cám ơn anh đã giúp đỡ!
Raymond trở về phòng, Như theo bà Marian xuống bếp.

Chap 3: Gia tộc Santos

Trong khi vừa ăn Tố Như cũng vừa trò chuyện với bà.
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Bà nấu ăn ngon như vậy nhưng sao lại cần tìm người để làm bếp ạ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Vì là quản gia, trong nhà lại ít gia nhân nên tôi cũng bận rộn lắm, hầu như không rảnh rỗi để nấu ăn cho cậu chủ!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Vậy sao? Hm... chủ nhân nhà bà kén ăn vậy chắc cháu sớm bị đuổi việc quá!
Marian Reyes
Marian Reyes
Sao cô lại nói vậy?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Cháu sợ mấy món mình làm sẽ không vừa ý anh ta!
Marian Reyes
Marian Reyes
Đừng lo có gì tôi sẽ giúp cô!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Vậy cháu phải nhờ bà nhiều lắm đây! À bà làm cho nhà này được bao lâu rồi ạ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Cũng được 35 năm rồi!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Ồ cũng lâu ghê bà nhỉ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Vâng, 17 năm trước đây tôi từng là người hầu thân cận của ngài Santos Jeric, sau đó là tiểu thư Candelaria con gái ngài ấy, vài năm trở lại đây thì là cậu chủ bây giờ!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Thế anh ta là gì của nhà Santos ạ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Cậu ấy là con trai của tiểu thư, cháu ngoại của ngài Jeric!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Thì ra bà đã từng thân cận cả 3 đời luôn!
Marian Reyes
Marian Reyes
Vì tôi muốn dành cả đời cho để phục vụ gia tộc Santos, chính họ đã cưu mang tôi!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Cưu mang ạ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Đúng vậy! Hồi tôi còn 10 tuổi, lúc đó vì nghèo quá nên bị cha bán cho bọn buôn người, tình cờ gặp được ngài Santos Jeric và ngài ấy cứu giúp. Ban đầu tôi được đưa về làm người hầu bình thường, sau nhiều năm thì được làm quản gia. Nếu không có ngài ấy, chắc tôi cũng chẳng sống đến bây giờ!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Kể ra Santos thực sự là người tốt nên mới được bà kính trọng như vậy! Hm... cháu thắc mắc có thể hỏi bà được không ạ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Cô cứ hỏi!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Gia tộc Santos thực sự giàu có thế nào ạ, còn nữa sao cháu chưa bao giờ nghe qua về họ trên báo thế?
Marian Reyes
Marian Reyes
Trước đây Santos chỉ là 1 gia tộc bình thường không có gì nổi trội, nhưng từ khi ngài Jeric lên đứng đầu thì gia tộc bắt đầu có những bước ngoặc phát triển. Nhờ tài trí kinh doanh, hợp tác, thu hút vốn đầu tư từ các công ty đến các tập đoàn lớn nên dần dần Santos trở thành một tập đoàn lớn mạnh. Hiện nay tập đoàn Santos đã có hơn trăm công ty lớn nhỏ ở Philippines và vẫn đang tiếp tục mở rộng ra các nước khác!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Woa ông ấy thật khiến người khác phải ngưỡng mộ! Thế chắc ở Nhật cũng có công ty thuộc sở hữu của Satos bà nhỉ?
Marian Reyes
Marian Reyes
À... đó là 3 năm trước thôi, từ khi cậu Ryan đến đây, cậu ấy đã tự tách mình ra khỏi Santos và thành lập lên một công ty cho riêng mình. Cô có biết đến cái tên Manila không?
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Hình như cháu từng nghe qua khi hồi sáng ở Tokyo, Manila là một tập đoàn doanh nghiệp khá nổi dạo gần đây!
Marian Reyes
Marian Reyes
Nó thuộc sở hữu của cậu Ryan nhà tôi đấy!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Ôi cháu khâm phục anh ấy thật, tự mình tách khỏi Santos và lập nên một tập đoàn cho riêng mình. Cả ngài Jeric và anh ấy đều là người tài giỏi!
Marian Reyes
Marian Reyes
*Vẻ mặt buồn bã* ... cũng vì điều đó mà 2 ông cháu họ xảy ra mâu thuẫn...
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
*Ngạc nhiên* Sao vậy ạ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Ngài Jeric muốn cậu Ryan phải thừa kế cả tập đoàn Santos nhưng cậu Ryan lại tự tách mình ra khỏi đó và lập riêng cho mình một tập đoàn khác, không phụ thuộc vào Santos nữa!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Cháu nghĩ anh ấy tự tạo cơ ngơi cho mình và không muốn phải lệ thuộc vào bất kì ai, điều đó cũng tốt nhưng đi kèm với đó... sự cạnh tranh... bà nhỉ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Haizz... Tập đoàn Santos và Manila đang đối đầu nhau cũng khá gắt, ngoài ra cậu Ryan đang không muốn sự sắp xếp hôn sự của ông Jeric nên mới rời Philippines... cũng 2 năm rồi cậu ấy không về thăm nhà!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Thì là ra là chuyện ép hôn... cũng rắc rối quá, mà... bà cũng theo cậu Ryan tới Nhật ạ?
Marian Reyes
Marian Reyes
Tôi được ngài Jeric trông cậy phải theo sát và trợ giúp cậu Ryan, tuy ngài rất tức giận vì việc cậu ấy làm nhưng dù sao cậu ấy cũng là cháu trai duy nhất nên cũng không thể bỏ mặc!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
Thì ra là vậy!
Marian Reyes
Marian Reyes
Thôi cũng đã khuya rồi cô ăn xong rồi đi nghỉ đi, ở đây tôi dọn cho!
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
À vâng, vậy phiền bà ạ!
Ăn no xong, Như lên phòng mình, ngả mình trên chiếc giường êm ấm. Trong đầu nghĩ lại những chuyện bà Marian kể về Santos, một gia tộc đáng ngưỡng mộ nhưng cũng khá phức tạp. Xong cô sờ lên chiếc lắc và nhớ về người ấy.
NovelToon
Nguyễn Ngọc Tố Như
Nguyễn Ngọc Tố Như
“Không biết khi nào em sẽ được gặp anh đây... Manjiro...”
Vì cả ngày mệt nhọc nên cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play