Đằng sau kết giới của bí cảnh, những hạt li ti lấp lánh lờn vờn trên mặt hồ yên tĩnh, hồ này không có bấy kỳ loài sinh vật nào, chỉ có một cây sen nhỏ trắng muốt lặng lẽ sinh trưởng giữa mặt hồ.
Bên trên bờ hồ, một con hổ trắng lớn đang cuộn mình ngủ dựa vào gốc anh đào lớn bên hồ, bên lưng hổ đã dần bị những cánh hoa anh đào rụng xuống che lấp, nhìn giống như hổ trắng đang bị chìm trong biển cánh anh đào.
Bạch Hổ đã ngủ một thời gian khá dài, Tuy trong bí cảnh không ít tiểu yêu quái khác nhau sinh sống, nhưng không một loài nào dám đến đây quấy phá địa bàn mà y trấn giữ, y là linh thú thượng cổ, cây hoa sen trắng này chính là tầm liên, trái tim của y, là thứ duy trì sự sống của y trong vạn năm nay, linh khí nơi đây cũng là do cây sen trắng này duy trì để vạn sinh linh trong bí cảnh có thể duy trì sự tồn tại, bên cạnh đó, tầm liên này cũng là một mảnh giáp hộ mệnh quý hiếm đối với đám tu sĩ bên ngoài kia, chỉ vì tương truyền tầm liên tránh được lôi kiếp của thiên đạo, có được tầm liên chính là giữ được một phần tánh mạnh khi lôi kiếp dáng xuống, được thiên đạo bỏ qua cho 1 đạo lô kiếp, cũng có nghĩa là cơ hội phi thăng đã không còn quá nan giải, khi có được tầm liên đạo lôi kiếp cuối cùng cũng là đạo lôi kiếp mạnh nhất cứ vậy được tầm liên hỗ trợ, dễ dàng phi thăng.
Chính vì lời đồn thổi đó mà bí cảnh tầm liên này đã phải chịu sự dòm ngó của bao nhiêu đại lão nguyên anh kỳ ngoài kia, may mắn bí cảnh này có bạch hổ là y canh giữ, nhờ có kết giới vững chắc của vị kia bí cảnh này và y cũng đã tránh khỏi được bao nhiêu là phiền toái.
Bạch Hổ sau thời gian dài ngủ hấp thụ linh khí dồi dào của tầm liên, y duỗi người mở mắt, đôi mắt đồng tử xanh dương dựng đứng dần hé mở nhìn vào cây tầm liên phía giữa hồ.
Y nhìn nhìn một lúc, cây tầm liên phía kia có vẻ như có khác thường, Sở Yến Quân có hơi ngạc nhiên, nhanh chóng hoá thành hình người rồi nhẹ nhàng đạp trên mặt nước đi đến giữa hồ.
Quả thật cây tầm liên này đang thay đổi, là biến hóa từ màu trắng sứ thành màu xanh lục nhạt, chóp cánh hoa dần lan màu xuống gốc, Sở Yến Quân chưa từng thấy điều kỳ lạ như thế này xảy ra đối với tầm liên, nghĩ nghĩ chẳng lẽ là cạn kiệt linh khí hay đang ra hoa kết trái gì sao, dù gì Y cũng đã canh giữ tầm liên được hơn vạn năm, không lý gì bây giờ lại bỗng nhiên có thay đổi.
Sở Yến Quân vẫn là đợi một lúc, giờ cây hoa cũng đã hóa hết thành màu xanh lục nhạt.
Sở Yến Quân đứng đợi một lúc vậy mà lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ tầm liên, mùi hương thơm ngát dịu ngọt nhưng lại như có thuốc mê đánh vào dây thần kinh y khiến da dầu y tê dại, dần cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, ý thức dần mất đi.
Trên trời bỗng xuất hiên hiện tượng kỳ lạ.
Mạc Phi đang cùng một đứa trẻ tầm 5-6 tuổi cùng nhau ngồi ngắm ánh hoàng hôn đỏ đậm phía trân trời, đây chính là cháu trai của cậu, tên Mạc Thành An.
Vì lý do gì mà chiều thứ 7, buổi chiều bước sang ngày nghỉ mà cậu mong đợi lại phải trông đứa trẻ này chứ, khóc nháo ầm ĩ cả buổi, may mắn cậu phát hiện nó thích bông hoa thủy tiên cậu trồng trước ban công này, cho nên mới ôm nó ra đây ngắm nhìn, tiện thể ban công này hướng ra phía mặt trời lặn, hoa dù gì ngắm nhiều cũng không thú vị, cậu tiện thể chuyển ánh mắt về ánh hoàng hôn ngoài kia.
Nhưng thật sự ngoài ý muốn nha, vậy mà cậu lại nhìn thấy trong mảnh trời màu đỏ kia vậy mà lấp lóe ánh sáng trắng, giống như là một ngôi nào đó sắp rơi xuống trái đất vậy, nhưng càng nhìn lâu cậu lại càng kích động, cái kia không phải cậu nghĩ thành thật đi, ánh sáng trắng kia vậy mà dần to ra chiếm lấp một mảnh của mặt trời, 'Không phải có sao rơi xuống thật chứ'
Càng nghĩ lại càng kích động, bất kia kia vừ to ra chút nữa là đã biến mất rồi. thật sự rất giông y bị hoa mắt nha.
Dụi dụi mắt vài cái, thứ kia như thật sự là ảo giác của y vậy.
'' Anh Mạc Phi, tại sao mẹ em còn chưa đến đón em vậy''
Nghe thanh âm của tiểu hài tử vang lên, Mạc phi mới sực nhớ ra mẹ của tên tiểu tử này còn chưa đến đón nó nha.
Nói là chỉ nhờ trông giúp một buổi chiều để đi mua sắm với bạn bè chút thôi sao. Sao giờ này còn chưa đến đón đứa nhỏ.
Thở dài một hơi, nhìn đứa trẻ như muốn bắt đầu khóc nháo trong lòng ngực này, cậu nhanh tay lẹ mắt ẫm lên dỗ dành. Cậu biết bố mẹ đứa nhỏ này tin tưởng cậu nên mới vậy, nhưng trẻ con lúc nháo chẳng còn tý xíu đáng yêu nào nha.
Vẫ là cậu đem đứa nhỏ đi về. Khi quay trở lại nhà mình thì trời cũng đã tối. Từ nhà cậu đến nhà cô cô cũng không tính là dài, nhưng cũng không hẳn là ngắn.
Cậu một mình nhìn đi từng bước đi qua con đường nhỏ quen thuộc. bỗng từ đằng xa phát ra tiếng chó sủa ing tai nhức óc. cậu thực sự sợ những con chó hung dữ, cậu tăng tốc bước chân, vốn định nhanh chóng đi khỏi chỗ này, nhưng tiếng sủa nhanh chóng đến gần cậu, hốt hoảng quay đầu sang, thấy tầm 4-5 con chó chạy nhanh về phía mình, chúng nó vừa chạy vùa quay đầu sủa ra phía đằng sau, cậu sợ hãi tưởng mục tiêu của chúng là cậu, nhanh chóng bổ não nghĩ càng chạy chó càng đuổi, cho nên cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống 2 tay gắt gao ôm lấy đầu.
Mấy con chó kia vậy mà thật sự không cắn cậu, tiếng chó dần xa đi, đến khi im lặng hết thảy cậu mới từ từ nới lỏng tay, trên trán cậu vậy mà lại có tầng mồ hôi mỏng.
Thở phào đứng dậy, theo ánh đèn đường nhìn về phía trước, bỗng chạm ánh mắt với con mèo trắng mắt xanh lam đang nhăn mặt mày hung dữ nhìn về phía mấy con chó kia.
Mạc Phi chưa bao giờ nhìn thấy con mèo nào đẹp đến như vậy, toàn thân màu trắng, nhưng lại có vằn giống hệt hổ con.
Cậu như bị lôi cuốn mà tiến về phía con mèo, con mèo như đang đề phòng mà hơi lùi về phía sau.
Sở Yến Quân nhìn con người đang nhìn về phía mình kia, lùi lùi về phía sau, bây giờ trong tim y chỉ còn có một mảnh linh khí yếu ớt của tầm liên, không thể phóng đại, càng không thể hóa hình.
Y không biết vì sao mình lại đến cái nơi kỳ lạ không có chút ít linh khí này, Y chỉ biết là do tầm liên nên y mới bị truyền tống đi khỏi bí cảnh.Lúc đầu y xuất hiện không phải ở nơi này, mà là một bờ hồ yê tĩnh, Y biết không có tầm liên mình không thể quay trở về, cho nên lưu lạc đến nơi này, vậy mà lại gặp mấy con tiểu cẩu đang đánh nhau, Y chỉ là muốn hù dọa cho bọn chúng một chút thôi, ai ngờ linh lực của mình lại cạn kiệt, y chỉ đành dùng chút linh khí ít ỏi trong cơ thể nỗ lục biến lớn hù chúng chạy, may mắn cũng đã đuổi được bọn chúng, nhưng Y hiện đã vô pháp đứng vững. nhanh chóng trốn vào một bụi cây, vậy mà bụi cây này lại toàn gai nhọn đâm vào da thịt khiến y vô cùng đâu đớn.
Giờ chỉ đành bị phản phệ do sự kiện biến lớn kia mà ngã khụy xuống, dù y phải trốn trong bụi cây đầy gai nhọn, dù là phải chết ở trong bụi gai này, Y cung không cho phép bản thân chết dưới tay bất cứ kẻ nào. Vốn định nhập tịnh chữa thương thì tiếng bước chân của con người khiến lòng y bất an.
Y nhìn thấy con người. Không biết vì sao nơi này lại chỉ có phàm nhân bình thường, không có tu giả, điều này khiến Y khá yên tâm, nhưng giờ đây bản thân đã vô cùng yếu ớt, nên bản năng của linh thú đã khiến y vô thức trừng mắt đề phòng về phía con người kia, nhưng đập vào mắt là ánh mắt sáng rực long lanh như ánh mặt trời của thiếu niên, vì đứng ngược với ánh sáng nhẹ của chiếc đèn đường mà trên người thiếu niên như có một ánh hào quang trên người, có cảm giác giống như ánh trăng sáng trong đêm vậy.
Tuy bản năng của linh thú dạy bào Y rằng con người là một thứ phức tạp, tuy Y cũng chỉ là bán thú, nhưng cuộc sống ngàn năm trong bí cảnh khiến Y nhìn rõ hết thảy sự tham lam của con người.
Mạc Phi ánh mắt lấp lánh nhìn con mèo con nhỏ trốn đằng sau bụi cây gai, cảm thán xong xuôi nhà ai lại có con bạch miêu đẹp đến như vậy xong rồi cậu mới để ý dến con mèo khắp cơ thể đều là vết thương nhỏ chi chít trên lưng do bụi gai gây ra.
Nhìn con mèo trừng to mắt nhìn mình, cậu cảm thấy mèo con khá tội nghiệp ý định tiến lên ôm mèo con thoát khỏi bụi gai, nhưng mèo con có vẻ sợ người, còn rất hung dữ mà trừng mắt với cậu.
Không còn cách nào khác, Mạc Phi đành lên tiếng trấn an : '' Đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu, không ..... không có ý xấu đâu, ngươi đưng lùi nữa sẽ lại bị thương mất.''
Nhìn xung quanh mèo con toàn gai nhọn, con mèo lại vì theo bản năng sẽ lại lùi lại, khiến trên lưng mèo nhỏ lại có thêm vệt máu. Cậu lúng túng lên tiếng.
Cậu vốn tưởng rằng mèo con sẽ không hiểu, vậy mà mèo con này vậy mà lại thật sự không còn nhúc nhích, vẻ mặt mèo con có hơi dãn ra, cậu thở phào một hơi sau đó từ từ vừa trấn an vừa tiến dần về phía mèo con
Sau khi cẩn thận ôm mèo con ra khỏi bụi gai, Mạc Phi liền đẩy nhanh bước chân về nhà mình, vừa đi vừa cẩn thận dịu dàng tránh những vết thương kia vừa ôm vừa xoa xoa đầu của mèo con giống như một cách trấn an khác thay cho lời nói.
Đến ngôi nhà quen thuộc của mình, Mạc Phi tìm lấy hộp Y tế bắt đầu sơ chế băng bó cho mèo con, vậy mà mèo con lại không lại chịu đựng rất giỏi, khi bị đụng đau cũng không kêu lên mà chỉ run rẩy nhẹ.
Sau khi băng bó xong, cậu ra siêu thị mua chút đồ dùng và thức ăn cho mèo sau đó mới lôi điện thoại ra chụp cho mèo con vài tấm sau đó đăng lên mạng để tìm chủ nhân thực sự của mèo con.
Sở Yến Quân cứ như vậy mà được loài người này băng bó thành một cục, không hiểu tại sao khi ở bên cạnh con người này, Y lại không kìm được mà cảm thấy an toàn, Y tin, tin vào linh cảm của loài thú mà phân biệt được người tốt kẻ sấu, tin con người trước mắt này không muốn hại Y.
Mà phía bên tu chân giới kia, sau khi mất đi Tầm Liên và linh thú thượng cổ Bạch hổ thì bí cảnh kia đã hoàn toàn đổ nát.
Biết tin bí cảnh đổ vỡ, Vũ Vân Nghi cảm nhận được bí cảnh Tầm Sau 2 canh giờ yếu dần thì giờ đã là một mảnh hoang tàn.
Hắn là theo tu chân giới mà nói là một trong số đại lão Nguyên Anh kỳ đã có công đắp nặn 1 phần công sức để bảo tồn linh khí dồi dào của bí cảnh Tầm Liên, vậy mà giờ đây hắn chỉ rời đi có 2 năm theo sự phân phó của sư phụ để bế quan chuẩn bị cho lôi kiếp sắp tới, vậy mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy mất đi bí cảnh mà nói đối với tu chân giới không phải là một Đại sự gì không thể chấp nhận, nhưng môn phái, Thiên Bách Môn của Y cho đến bây giờ đều dựa vào sức mạnh và linh khí dồi dào kia để lớn mạnh cho đến tận bây giờ, giờ bí cảnh đã mất, Thiên Bách Môn giờ đây không khác nào đứa trẻ vùa sinh ra đã mất đi nguồn sữa, vô cùng bất lợi.
Một đôi bàn tay thô hơi gầy đặt lên vai Vũ Vân Nghi, hắn hơi giật mình một chút, sau đó rất nhanh liền trấn tĩnh- thở dài một hơi- ''Sư Phụ, người vẫn như vậy, luôn phải âm hồn bất tán như vậy mới chịu được sao''
Nghe lời này của hắn, lão nhân tóc bạc trắng vừa ngồi xuông trên cái ghế làm từ đá thô được mài nhẵn gần chân vừa vuốt râu vừa cười haha
'' Ngươi cũng vẫn như vậy, vẫn bị ta dọa giật mình không phải sao ''
Từ nhỏ sư phụ hắn vẫn luôn thích trêu người khác như vậy, không thèm so đo với lão, Vũ Vân nghi ngồi xuống phía đối diện, vẻ mặt trấn tĩnh hơi lộ ra chút khó xử, hắn biết sư phụ hắn còn bế quan sau hắn gần năm trời, nhưng lão lại vội vã xuất quan như vậy chắc chắn đã biết chuyện của Thần Thú và bí cảnh, không biết nên mở lời như thế nào cho phải, dù sao hắn đã hứa với người sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm này, nhưng bây giờ thì sao, Hắn thật sự thấy hổ thẹn với lão.
Lão nhân nhìn ra Vũ Vân Nghi khó xử, lão vẫn cười cười, tỏ ra ung dung mà rót uống một hớp trà sau đó mới mở lời trước.
'' Con không cần quá lo về truyện bí cảnh, hiện chỉ cần chúng ta không mở lời, thiên hạ không biết, tạm thời môn phái ra sẽ không thể có truyện, còn về bí cảnh..... ''.
Hơi dừng lại một chút lão nhân lại nói.
'' Ta cảm nhận được hơi thở của tầm liên và thần thú vẫn còn linh tức, chỉ là vì nguyên nhân gì đó đã bị truyền tống đến một nơi khác mà chúng ta không biết, chúng ta vẫn còn hi vọng, chỉ cần tìm ra thàn thú và đưa ngài ấy về, bí cảnh đổ vỡ cũng không còn là vấn đề''
Vũ Vân Nghi hơi tỏ ra kinh ngạc, vậy mà ra khỏi bí cảnh tầm liên vẫn còn tồn tại được, nhưng vấn đề ở đây là, tam giới này , còn có nơi nào mà bọn họ không biết, nghi hoặc dò hỏi lão Sư Phụ, lão nhân vẻ mặt bình thản cũng hơi tỏ ra một chút bất lực.
''Ta cũng không biết cụ thể Thần Thú đại nhân đang ở nơi nào, nhưng ta lại biết rất rõ, ngài ấy chắc chắn không phải ở tam giới, chắc chắn là ở một nơi nào đó mà chúng ta không biết, thậm chí cả tam giới này không ai biết''
2 người giờ lại cảm thấy hơi bất lực, ruốt cuộc là nào, nơi nào mà kể cả lão nhân gia sắp phi thăng còn không biết, nơi nào mà cả thần cũng không biết sao.
Ngủ trên chiếc gối đầu ấm áp êm ái của loài người, Sở mèo con hiện tại đang rất có cảm giác an toàn đã lâu không thấy, không hiểu sao khi ở cùng loài người này Y lại có được cảm giác như vậy.
Cậu thiếu niên đang ngủ cũng dần mở mắt đập vào mắt cậu là một đôi mắt mèo xanh biếc lấp lánh, đôi đồng tử đen dựng đứng nhìn chằm chằm vào cậu, tại sao bị con mèo nhìn trộm lúc ngủ cậu lại có một cảm giác xấu hổ kỳ lạ, cậu cảm nhân được mèo con này rất có linh tính, trông 2 tuần này cậu tận mắt nhìn thấy nhân lúc cậu không chú ý mèo con tự động nhảy vào bồn tắm nghịch nước, trong ấn tượng của cậu đối với loài mèo, mèo rất sợ nước, lý nào lại như con mèo này, tự động nhảy vào bồn tắm nghịch nước như vậy. Hơn nữa lại rất thích ăn các món ăn của con người, lúc đầu khi cho mèo con ăn đồ ăn dành cho mèo, mèo con đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, lúc đầu cậu tưởng mèo con kén ăn, sau rồi mới biết là nó thích ăn đồ ăn của con người hơn, nếu như mèo con không phải thích ăn nhất món canh cá lại còn rất ngoãn ngoãn, cậu còn nghi ngờ đây không phải mèo mà là hổ con, dù sao lông của nó cũng giống y hết loài bạch hổ trên tivi, bảo cậu không ngờ là giả.
Sau khi đăng lên bài đăng nhận mèo trên mạng , nhưng thời gian trôi quan cũng đã khá lâu rồi hơn 2 tuần rồi mà mèo con vẫn chưa được ai nhận về, chẳng lẽ em ấy bị bỏ rơi sao tội nghiệp quá đi, bài đăng hiện tại cũng rất hot, không phải khen nó giống hổ thì lại khen mèo con rất đáng yêu , mèo con cũng rất ngoan ngoãn, không quậy không phá nhưng lại ngủ rất nhiều, cậu biết mình đã nhặt con mèo này về thì phải có trách nhiêm tìm lại chủ nhân và chăm sóc mèo con một thời gian, nhưng với tình hình này, có lẽ thời gian cậu chăm sóc mèo sẽ phải dài dài
Vệ sinh cá nhân xong, cậu vội vã sửa soạn đến trường, không biết vì sao mấy ngày nay cậu lại mơ một giấc mơ không rõ ràng, dẫn đến đồng hồ sinh học của cậu luôn đúng giờ vậy mà hôm nay lại dậy trễ .
Hiện tại Mạc Phi vừa lên năm 3 cao trung(17 tuổi).
Vừa hay hôm nay là khai giảng năm 3 của cậu, vậy mà cậu lại đi trễ.
Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, đôi mắt đang nhắm lại của Sở Yến Quân hé mở ra nhìn về phía cậu thiếu niên vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt long lanh giờ đây tràn đầy vẻ thăm thúy khó tả.
Sở Yến Quân biết không có mình Thiên Bách Môn không tránh khỏi bị chèn ép, hiện đang cầm quyền tung hoành cả tu chân giới chính là Kiêm gia, ngang ngược tàn bạo, không việc sấu gì không làm, nhưng vì tồn tại thế lực to lớn của tổ tiên mà Kiêm gia không kiên nể một môn phái nào, nhưng Thiên Bách môn lại khác, có thần thú thượng cổ và linh khí dồi dào của bí cảnh, là môn phái duy nhất khiếm kiêm gia e ngại, Nếu hiện tại để kiêm gia biết được bí cảnh tầm liên sụp đổ, e rằng Thiên Bách môn sẽ bị gây khó dễ, nhưng bây giờ cũng không cần quá lo lắng, các đại lão trong Thiên Bách môn cũng không phải là loại tôm tép dễ chọc, điều này khiến Sở Yến Quân có chút yên tâm.
Có lẽ trong một thời gian dài Y không thể quay về tu chân giới.
Đối với Thần thú mà nói, muốn để thần thú chịu thuần phục toàn tâm toàn ý bảo vệ một ai đó, người đó hoặc là phải mạnh hơn nó hoặc là bạn đời của nó, đương nhiên còn một cách nữa chính là giống với mọi người trong Thiên Bách Môn, là nơi mà Nuôi dưỡng linh thú, đương nhiên nó sẽ bảo bệ nơi nó sinh ra và lớn lên. Mà Mạc Phi hiện vẫn chưa phải là loại nào, Thần thú Sở tự biết mình hiện tại yếu ớt, cần một nơi để trú ngụ, mà trong thế giới xa lạ này Y chỉ biết có một người không có ác ý với Y, còn cho một con hổ như Y nương nhờ,
''Một người tốt bụng như vậy đáng để mình được bảo vệ''
Sở Yến Quân nghĩ.
-----
Mạc Phi vì hôm nay đến muộn mà bị phạt chạy một vòng sân thể thao, cậu cam chịu chạy xong rồi nhanh chóng đi phân lại lớp. May mắn lần này cậu không phải ngồ với ai xa lạ mà là lớp phó học tập năm ngoái, cậu bạn lớp phó này ai cũng thân hết, biết cách ăn nói lại rất thân thiện, với một người hướng nội như cậu mà nói đây là một lựa chọn không thể hợp lý hơn.
Học xong mấy tiết cuối rồi ra về, may mắn tuần này hôm nào cậu cũng được nghỉ chiều nên cũng không cần ở ký túc thường xuyên, bỗng nhiên cậu cảm thấy may mắn, vì được nghỉ như vậy, không phải có nghĩa là cậu có thời gian để chăm sóc mèo con sao.
Ngoại trừ khúc đầu đi học muộn, cả buổi sáng cậu đều cảm thấy mọi thứ rất xuôn sẻ, về đến căn nhà nhỏ của mình, Mạc Phi lòng chờ nổi nhanh chóng mở cửa, đập vào mắt là một chú mèo con lông trắng sấp trên chiếc kệ tủ nhỏ bên cửa, có vẻ như bị tiếng mở cửa đánh thức, mèo con mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Mạc Phi.
Mạc Phi vui vẻ ôm lấy mèo con vào lòng, nằm trườn ra sofa, vuốt ve mèo con một chút cậu đã ngủ thiếp đi, mà Sở Yến Quân nằm trong lòng ngực ấm áp đầy mùi hương thơm nhẹ của cơ thiếu niên, tâm tình y có chút bối rối, y chưa từng được nằm trong lòng ai, cũng không biết hóa ra nằm trong lòng ngực người khác lại có cảm giác thoải mái đến như vậy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play