Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[BL] Ánh Sáng

Chap 1

Hiện đã xế chiều, tịch dương lấp ló đằng xa, bầu trời dần dần chuyển thành màu đỏ cam, Đổng Pháp cầm cây gậy dẫn đường trên tay, đi theo con đường dành cho người khiếm thị đến phòng trà nhỏ của dì mình- dì Chu. Phòng trà là một tòa nhà nhỏ nằm ở cuối đường, bày trí đơn giản chỉ có hai màu đơn điệu là nâu và vàng, phòng trà có không gian rộng rãi, bày trí theo kiểu cổ điển, trước cửa ra vào có bậc thang dẫn vào nhà trong. Đổng Pháp cầm theo cây gậy, lạch cạch tiến vào, tuy mắt không nhìn thấy nhưng thính giác của cậu rất tốt, thật đúng cho câu nói ông trời không lấy hết tất cả của ai thứ gì.Dì Chu vừa thấy cậu liền vội vàng gọi cậu vào để chuẩn bị thay ca với một chị phục vụ, cấu trúc nơi này đã được cậu nắm rõ, dường như từ lâu đã có một bản đồ trong tâm trí cậu.

Hôm nay là thứ 7, như thói quen thường ngày Tần Phong hay lui tới quán trà của dì Chu, cậu dường như đã trở thành khách quen nơi này, khi tan học cậu liền đi bộ tới đó, vừa mới đến đã được chị phục vụ dẫn tới một căn phòng dành cho ca sĩ nằm cạnh phòng thay đồ cho nhân viên, cậu bước vào ngồi phịch xuống ghế, tuy gọi là phòng trà nhưng đối với cậu mỗi lần lên sân khấu ở đây như là một lần được trở thành ca sĩ nổi tiếng đứng trên sân khấu lớn phô trương sự tuyệt diệu ở giọng hát của mình cho hàng triệu triệu người ở bên dưới vậy , Tần Phong thảnh thơi chọn một bài nhạc rồi luyện giọng để chuẩn bị lên sân khấu nhỏ, cậu thích nhạc ballad, loại nhạc có âm điệu nhẹ nhàng, du dương và bay bổng, cảm giác ấy cứ như một cơn gió dịu dàng khẽ khàng cuốn bay sự mệt nhọc của người khác, cậu ngồi đó luyện giọng để chuẩn bị lên biểu diễn thì nghe thấy giọng hát nọ từ phòng bên cạnh vọng tới, cậu đứng bật dậy định chạy qua phòng kế để xem đó là giọng hát của ai mà có thể khiến cậu thích ngay từ những giai điệu đầu tiên như vậy, nhưng khi mới đứng dậy chuẩn bị đi thì chị nhân viên đến gọi cậu ra biểu diễn, nên cậu đành ngậm ngùi quay lưng đi.

“Tiểu Pháp, con mau bê trà lên cho khách đi!”-dì Chu

Đổng Pháp lúc này vừa thay đồ xong, cậu nhanh chân bước đến cầm lấy khay trà, đi đến từng bàn để phục vụ khách, khách quen ở đây hầu như ai cũng biết cậu là người khiếm thị nên họ cũng cảm thông cho cậu, tuy là người khiếm thị nhưng cậu chưa từng một lần làm đổ trà lên người khách hay làm vỡ đồ vật nơi này, khi xong xuôi, cậu bước ra sau sân khấu rồi ngồi xuống ghế tại phòng nghỉ cho nhân viên, ngồi ở đây cũng có thể nghe được giọng của người hát trên sân khấu, trước giờ cậu được nghe rất nhiều giọng hát hay, nhưng giọng hát hôm nay thật sự làm cậu thơ thẩn, nó thật sự bay bổng và trầm ấm, có thể nói giọng hát ấy được sinh ra để dành cho dòng nhạc Ballad, khi giọng hát kia kết thúc, cậu vẫn chưa thoát khỏi cơn mê mộng, rồi cậu bắt đầu ngồi đó cất giọng hát của mình, chìm đắm vào những câu hát du dương nọ.

Tần Phong lúc này đã hát xong, cậu đi xuống sân khấu rồi vòng ra sau để đến phòng chờ lấy đồ, khi đi qua phòng nghỉ của nhân viên, cậu chợt nghe được một giọng hát khiến mình thơ thẩn đứng đó, dường như cậu bị giọng hát ấy dắt tay đi vào ý nghĩa của những giai điệu kia, cậu ngó đầu nhìn vào trong đó, đó là một chàng trai trẻ, ngồi thơ thẩn một mình trên ghế, hát lại bài hát ban nãy cậu hát, cậu phấn khích nhào tới người đó, dường như người kia cũng cảm nhận được chợt giật mình im bặt, cậu ta run lẩy bẩy, nhận ra mình làm đối phương hoảng sợ cậu liền nói

“Xin…xin lỗi đã làm anh sợ, anh…..có thể hát lại cho tôi nghe được không?”- cậu ngập ngừng hỏi

Đổng Pháp ngỡ ngàng, anh luống cuống, vội đẩy người kia ra rồi chạy đi. Tần Phong bị đẩy cho ngã ra đất, cậu loạng choạng đứng dậy định đuổi theo nhưng bỗng có một cuộc điện thoại từ anh trai đã ngăn ý định đó của cậu lại.

Ngày hôm sau, Tần Phong lại đến phòng trà ấy, cậu dò hỏi dì Chu về người phục vụ hôm qua:

“ Dì Chu, ờm…quán dì có một nam phục vụ gầy gầy mà hát hay đúng không?”

Dì Chu bình thảnh đáp: “Ờm ý cháu là A Pháp?, nó là cháu dì, nó có giọng hát trời phú đấy nhưng mà khổ nỗi gia cảnh khó khăn, không có tiền để thực hiện ước mơ của nó, mà nếu….”- Dì Chu ngập ngừng

Tần Phong nóng ruột, cậu chau mày hỏi tiếp: “ Nếu?”

“Nếu có tiền đi nữa thì cũng không thể nào mà làm ca sĩ được!”- dì Chu vẻ mặt đau lòng nói tiếp “ Bởi mắt nó không nhìn thấy được nữa !”

Tần Phong ngạc nhiên, rõ là hôm qua người đó còn chạy đi rất nhanh nữa, nhìn còn có vẻ không bị mù nhưng….Cậu ngạc nhiên hỏi

“Bị mù?”

Dì Chu gật đầu cười khổ nói “Trước đây mắt nó vẫn bình thường, nhưng sinh nhật tuổi 21 của nó, vốn dĩ nó được hạnh phúc bên gia đình ngày ấy nhưng mà…..nó…ngày ấy..” nói đến đây, gương mặt của người đàn bà đã có tuổi này rưng rưng vài giọt lệ, nghẹn ngào không nói lên lời, mất một lúc để bình tâm bà ấy mới nói tiếp

“ Cái ngày ấy đáng ra nó nên được hạnh phúc, nhưng…ông trời lại lấy đi tất cả của nó…. Bố mẹ nó cũng ra đi ngay đêm hôm ấy, mắt nó cũng vậy!”

Dường như có cái gì đó làm cậu ta khựng lại một lát, rồi cậu nói tiếp:

” Hôm đấy….là ngày bao nhiêu ạ?”

“Ngày..ngày 21/12”

Tần Phong sững người, cậu như chợt nhớ ra điều gì đó, cổ họng như nghẹ ứ không nói nên lời, cậu mất một lúc thẫn thờ nói

“ Dì à…cháu xin lỗi, dì cho anh ấy bưng trà cho cháu nhé!...Ở phòng chờ ấy…”

Nói rồi cậu quay người đi tới phòng chờ nọ, một lúc sau có người gõ cửa, cậu đang đờ đẫn ngồi trên ghế như đang hồi tưởng lại chuyện gì, thì bỗng giật mình vì giọng nói ngoài cửa vọng vào “ Tôi…tôi mang trà lên rồi đây!”

“Vào đi!”

Hôm qua, cậu không thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông này, qua ánh đèn rạng trong phòng chiếu trên gương mặt ấy, cậu nhận ra người này có gương mặt vô cùng thanh tú, chỉ là….đôi mắt kia trông rất vô hồn. Cậu vội vàng đứng lên đỡ lấy khay trà, khi người con trai kia định quay người bỏ đi thì bị cậu gọi lại

“ Em tên là Tần Phong, em biết chuyện của anh rồi! Em cũng không có bạn bè, hay là anh làm bạn với em nhé?”- cậu cất giọng nói dịu dàng

“Tôi…tôi cũng không có bạn, cậu chịu làm bạn với tôi sao?” Đổng Pháp ngập ngừng hỏi

“ Chúng ta giống nhau mà! Anh tên là gì?”

“Đổng Pháp”

“Anh Đổng từ giờ em làm đôi mắt của anh nhé!” Tần Phong nở nụ cười nhẹ

Đổng Pháp ngỡ ngàng, người con trai này hôm qua còn mạnh bạo với mình, nhưng sao hôm nay cậu ta lại dịu dàng đến thế, hơn thế nữa câu nói ‘làm đôi mắt của anh’ có ý gì, cậu không đáp, trong phút chốc không khí trở nên gượng gạo

“Lát em lên đó hát…liệu anh có muốn nghe không?” Tần Phong hỏi

“Được, tôi có thể nghe….chắc cũng đến giờ tôi sắp tan ca, e rằng không thể nghe hết được, nhà tôi còn có đứa em gái nhỏ nữa, tôi phải về nấu cơm cho nó” Anh nói với chất giọng khan khàn

“Anh…có em gái sao?” Tần Phong hỏi

“Đó là con của dì, vì dì làm đến muộn nên tôi sẽ chăm sóc cho nó”

“ Em…có thể đến được không? Em sẽ mua đồ cùng anh mà, để em trả cho, em có tiền nhưng không biết nấu ăn cũng không quen ăn ngoài!” Tần Phong tỏ ra tội nghiệp

Đổng Pháp ngớ người trong chốc lát, cậu nghĩ bụng đây cũng là việc bạn bè nên làm nhỉ? Song cậu đành đồng ý, thế là kết thúc buổi hát anh cùng ‘ đôi mắt của mình’ đi siêu thị mua đồ về nấu cơm.

Chap 2

Trên con đường tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của cây gậy dẫn đường và tiếng bước chân của 2 người nọ, thi thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua tạo ra tiếng xào xạc, Tần Phong vốn là người năng động nói nhiều, cậu không chịu được không gian yên lặng này mà lên tiếng

“ Anh Đổng, anh có thích hát không?”

Đổng Pháp trầm ngâm một hồi rồi lạnh nhạt đáp:

“Có thể”

Tần Phong sững người, cậu không ngờ rằng tính cách anh Đổng đây lại tỉ lệ nghịch với cái giọng hát thiên phú kia, quá lạnh lùng!.

Gia đình Tần Phong cũng chủ yếu làm về giới nghệ thuật, nên sở dĩ khi cậu ra trường cũng chẳng cần bận tâm về chuyện phỏng vấn, thử giọng rồi thực tập tại một công ty nào đó tận mấy năm rồi mới debut, dự tính sau này của cậu có lẽ sau khi tốt nghiệp là vào công ty nhà mình thực tập 1 2 năm rồi debut luôn. Cậu rất thích giọng hát của Đổng Pháp nhưng nếu chỉ vì thị lực mà không được cho thế giới thưởng thức thì quá là phí phạm thiên chất, nghĩ rồi cậu liền nói

“ Anh Đổng, em thật sự rất thích giọng hát của anh, em có một đề nghị như này…. Nếu anh không ngại thì có thể debut tại công ty nhà em được chứ?”

Đổng Pháp bỗng khựng lại, anh quay sang hướng giọng nói phát ra, thẫn thờ hồi lâu rồi nói:

“Cậu Tần, không biết có phải cậu đang muốn đem tôi ra làm trò cười cho thiên hạ không?”- Anh cúi mặt xuống

Tần Phong nhất thời ngơ ngác, rồi ngẫm lại mới thấy mình nói mà không nghĩ, đối với người khiếm thị như Đổng Pháp thì chuyện debut đi hát quả thực rất nực cười, nghĩ rồi cậu bất giác thấy hối hận cúi mặt xuống, hạ giọng nói

“Em…em xin lỗi, em nói mà không suy nghĩ rồi!”

Đổng Pháp cười trừ, anh bước đi tiếp được mấy bước thì giọng nói sau lưng anh lại cất lên

“ Nhưng…nhưng thật sự giọng hát của anh là một thiên chất, em…”

Đổng Pháp khựng lại, quay đầu lại nói:

“Tôi biết ý tốt của cậu Tần, nhưng với người như tôi mà nói thì nếu mà có được debut thì cũng sẽ bị coi thường thôi, tới lúc ấy cuộc sống tôi có khi còn khổ sở hơn bây giờ ấy chứ…nói thực thì bây giờ tôi cũng cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi!”

“Sẽ không có ai dám coi thường anh cả!” Tần Phong nói giọng chắc nịch

“Sao cậu dám chắc là không có chứ?” Đổng Pháp cười

“Em…em sẽ bảo vệ anh!” Tần Phong ngượng chín mặt, cậu thầm nghĩ trong lòng:Nếu anh Đổng có thể nhìn thấy thì chắc mình bị cười cho thối mũi.

Đổng Pháp không nói, im lặng một hồi anh bỗng anh cất giọng

“ Đi thôi, mau dẫn tôi đi siêu thị nào!” nói rồi anh quay lưng đi, Tần Phong lạch bạch chạy theo để đi cùng anh, trong lòng anh cũng trở nên ấm dần rồi anh thầm nghĩ tự dung có đứa nhóc đi theo như này cũng tốt.

“Thứ lỗi cho em hỏi….?” Tần Phong ngập ngừng

Đổng Pháp gật đầu nhẹ một cái

“Anh nấu cơm như nào thế?”

Đổng Pháp phì cười, anh đáp:

“Tôi chỉ bị mù thôi chứ không có phế, tôi vẫn nhớ rất rõ từng vị trí trong nhà tôi đấy nhé! Từ lọ gia vị, dao, nồi, xoong, chảo tôi nhớ hết đấy, chỉ là thỉnh thoảng cắt trúng tay tí thôi, nhưng đồ ăn nấu ra cũng gọi là ăn được mà không bị đau bụng chết”

Tần Phong ngớ người, người con trai này kiên cường đến thế sao, là cậu thì chắc bỏ cuộc từ lần đầu bị dao cứa vào tay rồi

“Đến rồi đấy à? Hôm nay cậu trả đấy nhé!” Đổng Pháp đứng trước cửa siêu thị, nghiêng đầu qua cười nói

“Đúng, em trả, nhưng anh phải nấu ngon vào đấy nhé!” Tần Phong dìu anh vào

Hai người họ cùng nhau đi lựa đồ theo kiểu anh đọc em nhặt, có vẻ ‘đôi mắt’ này của anh cũng được việc ấy chứ, sau khi ra khỏi siêu thị Đổng Pháp hỏi:

“Giờ là mấy giờ rồi?”

Tần Phong liền giơ tay lên xem chiếc đồng hồ điện tử trên tay 

"7h rồi"

"Được rồi, mau về thôi !" Đổng Pháp nghiêng đầu nói

Anh dẫn Tần Phong về nhà, vừa mở cửa đã thấy một con bé tầm 9 10 tuổi chạy ra ôm chầm lấy Đổng Pháp reo lên

"Anh ơi em đói" con bé giọng nũng nịu túm lấy vạt áo của Đổng Pháp mà lay lay

Đổng Pháp có vẻ đã quen với việc này xoa đầu nói :

"Được rồi, mau vào nhà thôi !"

Tần Phong luống cuống xách đồ bước theo sau, nhà của Đổng Pháp không to lớn chỉ bằng một cái phòng tắm nhà Tần Phong thôi nhưng cũng rất đầy đủ, gọn gàng và sạch sẽ, có thể thấy được nó thường xuyên được lau chùi. Đổng Pháp cất chiếc gậy dẫn đường vào chiếc sọt bên cạnh bước vào nhà.

"À đúng rồi Tiểu Thanh à, con mau chào hỏi anh ấy đi !"-Đổng Pháp chợt khựng lại quay người nói

"Chào anh em là Kỳ Thanh ạ !" con bé khoanh tay lễ phép cúi người chào Tần Phong

Tần Phong cười hiền, ngồi xuống xoa đầu nói "Anh tên Tần Phong"

"Chào anh Phong, mau vào đây ngồi chơi đồ hàng với em đi !" con bé nói rồi nhanh nhảu kéo tay cậu vào căn phòng gần đó

"Anh đi phụ anh trai em một tay đã lát anh chơi cùng nhé!"

Con bé nghe vậy liền buông tay, gật đầu một cái rồi chạy một mạch vào căn phòng chứa đầy đồ chơi của nó

"Cậu cứ vào đó chơi với con bé đi tôi không sao đâu, quen rồi mà" Đổng Pháp nói vọng ra từ trong bếp.

Tần Phong bước vào trong bếp thấy anh đang cặm cụi thái thịt, cậu liền vội vàng đi tới

"Để..để em làm cho !"

Nói rồi cậu cầm lấy con dao tranh chỗ anh đang đứng rồi thái từng lát một, tuy lát thịt cậu thái không được mỏng và đẹp như của anh nhưng vẫn khá đều, thấy cậu làm vậy anh liền quay qua làm việc khác.

Nấu xong cậu phụ anh bê từng dĩa đồ ăn lên bàn, con bé Tiểu Thanh ngửi thấy mùi đồ ăn liền buông đống đồ chơi xuống, chạy một mạch ngồi lên ghế, đúng là nó đã quá đói rồi. Cậu giúp anh dọn bát, rồi gắp cho anh ăn

"Không cần đâu tôi tự gắp được mà !"

Anh liền từ chối, ánh mắt ấy vẫn luôn vô hồn dù cho miệng anh có nở nụ cười đi chăng nữa, nhưng nếu chỉ nhìn ánh mắt thì trông anh giống một cái xác không hồn vậy.

Ăn xong cậu giúp anh rửa bát, sau đó ngồi chơi với tiểu Thanh, đến khi dì Chu đến đón thì con bé cũng đã ngủ mất rồi. Sau đó cậu liền tạm biệt anh rồi ra về, đứng trước cửa cậu nói

"Lần sau anh sang nhà em nhé ! Em sẽ học nấu ăn, tới lúc ấy anh nhớ phải ăn thử đấy !" Cậu cười gượng, Anh gật đầu ậm ừ, rồi lên tiếng

"Không có độc thì tôi ăn gì cũng được !" nói rồi anh phì cười, cậu bị anh trêu cho dở khóc dở cười.

"Em ôm anh được không ?.....ý em là….ôm tạm biệt ấy !"

Anh gật đầu nhẹ rồi cậu ôm chầm lấy anh, sau đó tạm biệt anh mà ra về.

Chap 3

Thứ 2 đầu tuần, Tần Phong không có tiết buổi sáng, cậu liền ngủ nướng tới tận trưa mới dậy được, vươn vai một hồi đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, vừa đánh răng vừa nhớ đến cái ôm hôm qua mà mặt cứ tủm tỉm cười.

Phòng Tần Phong thật sự rất rộng, bày trí theo kiểu hiện đại, gam màu tối nhìn sang trọng, ở giữa phòng đặt một cái giường rất to, ngoài ra trong phòng còn có những miếng xốp cách âm và những thứ như mic, nhạc cụ, từ đó mà thấy được con người này rất ham mê âm nhạc.

Một lúc sau, cậu bước xuống tầng thấy anh trai mình vẫn còn ở nhà, ngạc nhiên hỏi:

"Ông chủ Tần hôm nay không đi làm sao?"

Anh trai cậu là Tần Sơn, chủ tịch tập đoàn Y Entertainment, là một trong những công ty giải trí có tiếng trên thế giới, nổi tiếng về kinh nghiệm đào tạo những ca sĩ, nhóm nhạc nổi tiếng hiện nay, nên anh suốt ngày cặm cụi, vùi đầu vào công việc, chẳng trách hôm nay ở nhà từ từ uống trà đọc báo lại làm cậu em mình ngạc nhiên đến thế. Nghe Tần Phong nói vậy anh liền lườm cậu một cái rồi nói:

"Cậu lo mà học hành đàng hoàng tử tế vào, sau này còn debut cho nó rạng danh dòng dõi, nhà ta toàn là những người có danh tiếng, cậu cứ liệu ấy!"

Anh nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc iPad trên tay.Nghe vậy sắc mặt Tần Phong liền trở nên khó chịu, cậu đáp:

"Em biết rồi....à mà anh này!" Cậu quay phắt sang bên anh trai sắc mặt hớn hở hỏi

"Sao?" Tần Sơn đáp

"Em nghĩ...công ty nhà mình nên có một giọng hát cực hiếm thấy, nó được gọi là thiên chất ấy! Em tìm ra người đó rồi!"

"Ai? Không phải trong công ty chúng ta cũng có rất nhiều người có thiên chất sao?" Tần Sơn rời mắt khỏi chiếc iPad nọ đưa sang nhìn đứa em trai mặt mày hớn hở như tìm được báu vật

"Nhưng mà người này anh nghe một lần thôi cũng thấy xao xuyến con tim rồi!"

Cậu nũng nịu nhìn anh trai mình

"Người đó là?" Tần Sơn đáp

"Anh ấy là nhân viên phục vụ ở phòng trà mà em hay tới, hôm trước nghe được giọng anh ấy hát, em thật sự quá kích động...nhưng khổ nỗi...." Cậu ngập ngừng, sắc mặt buồn đi trông thấy vẻ hớn hở khi nãy đã không còn.

Tần Sơn tò mò hỏi tiếp:

"Làm sao?"

"Anh ấy là người khiếm thị! Từ 5 năm trước..." Cậu ngập ngừng, mặt trông có vẻ hối hận điều gì đó.

"Cậu đừng nói là người đó nhé!..." Tần Sơn cũng ngơ người

Tần Phong chỉ gật đầu, rồi liếc nhìn anh trai mình.

"Cậu tính thế nào?" Tần Sơn hỏi

"Em...em muốn anh ấy được theo đuổi ước mơ!" Tần Phong ngập ngừng đáp

Tần Sơn ngẫm hồi lâu rồi mới lên tiếng

"Chuyện này…khá khó khăn đấy, người khiếm thị như cậu ấy khó mà có thể bước chân được vào trong giới này một cách thuận lợi!"

"Coi như...em nhờ anh chuyện này đi anh trai!" Nói rồi Tần Phong chạy lên tầng lấy cặp sách rồi đi học.

Chiều hôm ấy, vừa tan học về là cậu chạy ngay tới phòng trà của dì Chu, vừa thấy cậu đến dì Chu đã niềm nở ra hỏi:

"Tiểu Phong hôm nay cháu có phải hát đâu?" Vẻ mặt dì lộ ra vẻ khó hiểu

Tần Phong ngó vào trong rồi mới trả lời:

"Dạ nay cháu đến đây muốn tìm anh Đổng ạ!"

Dì Chu ngạc nhiên, đáp lời:

"À nhóc đấy hôm nay không tới làm ở đây, nó làm hai ngày cuối tuần thôi!"

Tần Phong sững người rồi hỏi:

"Hôm nay anh ấy đi đâu ạ?"

Dì Chu ngẫm hồi lâu rồi nói:

"Hmmm……chắc giờ nó đang ở mấy quá cà phê gần trường cháu đấy, Nó làm nhiều việc một lúc nên dì cũng không biết rõ nữa"

Tần Phong vội nói cảm ơn dì rồi chạy đến mấy quán cà phê gần trường tìm, đến một quán nọ thì thấy bóng người quen thuộc đang đứng nghe người ta mắng mỏ, thậm chí hất nước vào người, cậu nhìn kỹ người đang mắng anh là đứa học cùng khoa nổi tiếng xấu tính hay trấn lột tiền của các bạn, bắt nạt mấy bạn học yếu đuối. Cậu vội vàng mở của bước vào đứng trước mặt con người nọ mặt lạnh băng nói với tên vừa hất nước vào Đổng Pháp:

"Mày làm gì vậy hả?"

Tên kia có vẻ sợ sệt biểu cảm của cậu liền lắp bắp nói:

"Thằng mù kia coi như hôm nay mày may mắn đấy!"

Nghe vậy Tần Phong liền tức giận túm cổ áo tên kia ra ngoài mà đấm cho mấy nhát

"Mày dám nói ai mù hả?"

Cậu trút giận lên người hắn đến khi một giọng nói quen thuộc vang sau lưng

"Cậu Tần, đủ rồi đấy!!" Người nói đó là Đổng Pháp, anh gần như gào lên,mặt toát lên vẻ sợ hãi, lúc này Tần Phong mới dừng tay buông người nọ ra chạy đến chỗ anh, tên kia được thả ra chạy nhanh như bay, Tần Phong vội vàng lau đi những giọt nước còn vương trên mặt anh, anh nhẹ nhàng gỡ tay cậu xuống hỏi

"Tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Có ạ!" Cậu nói

"Vậy để tôi tan ca đi!"Nói rồi anh chỉ vào cái ghế nọ ý bảo cậu ngồi đó đợi, cậu bước tới ngồi xuống gọi bánh và trà ngồi đó đợi anh, tầm một tiếng sau anh tan ca bước đến chỗ cậu nhẹ nói:

"Chuyện ban nãy cảm ơn cậu...thực sự mà nói thì chuyện đó cũng thường như cơm bữa thôi, lần sau cậu không cần kích động như thế!"

"Em...em không chịu được khi anh bị nó nói như thế hơn nữa thằng đó nó còn ức hiếp bao nhiêu bạn học, em chỉ..." cậu ấp úng đáp

Anh cười nhẹ, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống nói:

"Tôi biết cậu là người tốt, làm vậy cũng chính đáng...nhưng mà ra tay nhẹ thôi không hậu quả sẽ..."

"Chuyện đó...anh không cần lo lắng, nó không làm gì được em đâu!" Cậu nói giọng chắc nịch

Anh đứng dậy

"Đợi tôi đi thay đồ rồi cùng về nhé!"

Cậu đồng ý rồi ngồi đó đợi anh, tầm 5 phút sau, anh giao ca lại cho người khác rồi cầm lấy cây gậy cùng cậu đi trên con đường quen thuộc về nhà. Trên đường đi, anh sực nhớ ra cậu định nói cho anh tin gì đó liền cất tiếng hỏi:

"Ban nãy...cậu định nói với tôi tin gì thế?"

Cậu ấp úng, nhưng vẻ mặt vẫn rất hớn hở nói:

"Em ....đã hỏi anh trai em về việc debut của anh rồi, anh ấy nói sẽ sắp xếp được!" Cậu nói, giọng hào hứng như mới tìm được kho báu

Anh trầm ngâm một lúc nói

"Cậu thực sự nghĩ cậu có thể bảo vệ tôi sao?"

"Nhất định!"

"Sao tôi có thể tin cậu được cơ chứ!? Nhỡ đâu có một ngày vì tôi bị công kích mạnh quá nên cậu bỏ chạy thì sao?"

Anh cười khẩy nói:

"Sẽ không đâu, em sẽ ở bên cạnh anh!"

Nói rồi cậu bất chợt ôm lấy anh, anh bất ngờ khựng lại vài giây rồi cũng đưa tay lên ôm thằng bé ấy, không biết do thời tiết đang lạnh mà được ôm vào lòng hay do anh mặc ấm mà anh cảm thấy ấm áp vô cùng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play