Trong bóng đêm trời mưa rả rít, tiếng sấm chớp cào xé màn đêm. Để lại một luồng ánh sáng dài ngoằng trên bầu trời đen tối
Bóng hình của một cậu omega cao gầy, thanh mảnh ánh lên trong chung cư bên phía đối diện. Cậu ấy có gương mặt thanh thoát, toát lên vẻ đẹp thanh tú, nhã nhặn. Chiếc áo sơ mi bọc lấy bóng hình kia, thoắt ẩn thoắt hiện lên cái cơ thể nuột nà, trắng trẻo.
Hạ Trịnh nắm chặc lấy bàn tay trái nổi lên không ít gân xanh cùng với những đốt xương tay dài, mỏng manh. Bàn tay phải nắm lấy một tờ giấy bị nhàu nát không ra hình dạng, trên bàn còn có thêm một tấm thẻ chụp x quang, một vài viên thuốc nằm ngổn ngang, có cái bên này có cái bên kia, vô cùng bừa bộn.
Mắt cậu có chút nheo lại, sau đó lại đổ rạp xuống đất, cái lạnh thấu xương của mùa đông, hoà thêm với cơn mưa đổ mãi không ngớt làm trái tim cậu thắt lại một nhịp, quặng lên cơn đau đớn đinh tai nhức óc. Da đầu tê rân lên một trận.
Hạ Trịnh mò lấy mấy viên thuốc to đùng nằm trên mặt đất đã không biết bao lâu mà cho vào miệng, nuốt xuống cái vị tanh nồng nóng nảy trong cổ họng.
Không có nước uống nên cậu chỉ đành ngước lên trần nhà, máy móc bắt viên thuốc trôi xuống khỏi cổ họng khô khan, đau rát.
Do vậy mà đã làm lộ ra tuyến thể sau gáy, nó bị băng bó lại bởi một cục bông gòn, được cố định đơn sơ bằng một miếng băng keo trong bình thường. Trên đó thấm đầy máu đỏ tươi lên miếng keo, làm nó không thể dính chắc mà dường như muốn rơi xuống.
Hạ Trịnh bỗng dưng cảm thấy sống mũi có chút cay cay. Cổ họng bị viên thuốc vướng lại mà đắng nghét cả người. Khoé mắt cậu đỏ lên kéo theo đó là một hàng nước mắt mặn chát, nhỏ giọt lên áo, lên quần, xuống đất.
Chuyện phải kể về 2 năm trước.
Năm cậu và alpha bước vào lễ đường với bó hoa cưới rực rỡ trên tay.
Alpha của cậu là Mộc Đình, một alpha toàn hảo và giỏi giang, nắm trong tay một trong số những tập đoàn lớn nhất thành phố C.
Hai người đến bên nhau và tiến tới hôn nhân hoàn toàn là xuất phát từ tình yêu của đôi bên, mường tượng sẽ đi với nhau được đến mãi mãi, nhưng ông trời thường thích trêu ngươi.
3 năm sau khi kết hôn tình cảm của hai người dần tan rã. Mộc Đình bận rộn với công việc bên ngoài, hầu như ngày nào cũng cần tiếp khách ít khi về nhà ăn một bữa cơm với Hạ Trịnh. Để lại một omega mỏng manh thiếu hơi của alpha đến mức ngất liệm đi vào kì phát tình.
Anh ta biết Hạ Trịnh cơ thể cũng không mạnh mẽ là bao, thậm chí còn rất thường xuyên bị bệnh vào các ngày trời trở lạnh. Mỗi lần để vụt mất hợp đồng hay có chuyện không vui, Mộc Đình sẽ lôi cậu ra phát tiết cơn điên của mình lên người cậu. Dần dần đến lúc cậu mệt mỏi ngất xỉu trên giường.
Cái gì đó trong trái tim mách bảo rằng alpha của cậu không còn yêu thương cậu như trước kia nữa. Nhưng có lẽ quá muộn để suy nghĩ chăng, Mộc Đình dẫn về nhà một omega xinh đẹp trong ngày sinh Nhật của anh ta. Gạt bỏ chiếc bánh kem mà Hạ Trịnh thức đêm hôm để làm xuống mặt đất. Bồng bế bé omega trẻ đẹp kia vào phòng. Mùi tin tức tố tán tỉnh vang vọng trong từng ngỏ ngách, khiến cậu không còn biết trốn tránh đi nơi nào để chữa lành đi vết thương đang rỉ máu không dừng.
Một tuần sau, có lẽ là cậu bé kia quá hợp với Mộc Đình nên anh ta cũng bắt đầu chẳng ngó ngàng gì tới Hạ Trịnh nữa. Dần xem cậu như là người hầu không tai không mắt. Nhưng cũng chưa hẳn là người hầu, vết đánh dấu trên cổ cậu vẫn còn, đó là minh chứng cho tình yêu mà hai người gìn giữ đã ra hoa, kết quả. Nhưng giờ thì đó là quả độc. Mộc Đình bắt cậu đến bệnh viện, tiêm thuốc vào tuyến thể hồng nhạt sau cổ đến lúc nó chẳng thể tảo ra được thêm một chút tin tức tố nào nữa, thay đổi tuyến thể mùi rượu thượng hạng thành tuyến thể mùi sữa béo ngậy phổ biến.
Cậu không muốn ở cùng alpha của mình nữa, anh ta không giống như con người dịu dàng, ôn nhu lúc trước chút nào. Cậu muốn bỏ đi khỏi anh ta, sợ hãi, mệt mỏi, bất lực đan xen nhau làm trái tim cậu cũng bắt đầu ngụi lạnh. Hạ Trịnh tìm cách bỏ trốn khỏi anh, nhưng anh ta cũng chẳng mảy may để tâm đến cậu.
Dù gì thì vết đánh dấu đã không còn, Mộc Đình cũng không bận tâm rằng omega của mình chết sống nơi nào.
Hôm nay cậu bỏ đi với một túi đồ trong tay, đến một chung cư bình dân thuê một phòng trên lầu hai ít người.
Ánh sáng ngoài cửa sổ ấm áp chiếu rọi vào phòng vào mùa đông làm cậu có chút vui lên, tay cầm chảo, định nấu cho mình một bữa sáng thật ngon. Đến lúc cần con cá trên tay thì cơn buồn nôn ập đến bất chợt. Hạ Trịnh ôm lấy bồn rửa tay nôn thóc nôn tháo. Dù trời không nóng nhưng cả người cậu đều ướt đẫm mồ hôi, sợi tóc ướt nhẹp bết thành từng tép dán lên da mặt, hai bàn tay chốc chốc lại run rẩy kịch liệt.
Biết bản thân mình không ổn nên Hạ Trịnh có đến bệnh viện xem thử.
Cậu thấy thần nhìn tấm thẻ x Quang và tờ giấy ghi bệnh đến sững sờ.
Bác sĩ bên cạnh thì lại vui mừng ra mặt.
“Anh có thai rồi, chúc mừng ! Chúc mừng !”
'Có thai rồi' cơ đấy, là có thai, chính xác là có trong bụng một bé con đang ngọ nguậy hình thành tay chân. Nó đáng lẽ phải là một tin vui, nhưng nếu nói với alpha của cậu thì anh ta có chấp nhận được không ?
Hạ Trịnh bước ra khỏi cửa bệnh viện, đi trên đoạn đường trong vô thức. Ba mẹ, bạn bè, họ hàng, người thân cũng chẳng có lấy một ai, nếu bây giờ cậu buông xuôi thì chắc chắn chẳng có ai sẵn lòng dang tay ra đỡ lấy tấm thân gầy gò, mệt mỏi này.
Cậu về chung cư. Thảy bọc thuốc và giấy tờ bệnh nhân lên bàn, nhào lên giường, sau đó quấn lấy cái mền, ấp ủ bé con trong bụng.
Hàng ngàn suy tư ngổn ngang trong trái tim trực tiếp tuôn trào.
Một phần trăm là số pin từ một trăm phần trăm tiêu hao nên sụt xuống. Mặt trời trên kia cũng không phải đột nhiên lại lao xuống núp sau lưng đồi.
Nhiệt tình và kì vọng cũng thế.
Có lẽ những yêu thương lúc đầu Mộc Đình dành cho cậu chỉ là một khoảnh khắc cảm thấy mới mẻ nhất thời, bây giờ thì chắc anh ta chán rồi. Muốn tìm thêm những thứ xinh đẹp mới mẻ khác ở ngoài kia hơn là nhìn con người đã bên cạnh mình hơn năm năm.
Càng suy nghĩ đôi mắt cậu lại càng thêm trực trào những giọt nước mắt cay đắng. Trái tim hẫng đi, đập lên xuống chậm chạp hơn những lần trước. Cơn đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần đưa cậu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ không có đau đớn không có mệt mỏi càng không có sự hiện diện của Mộc Đình có lẽ sẽ khiến cho trái tim kia bớt đi đau đớn lại phần nào.
...
tiếng chuông nhà thờ vang lên vào đúng lúc 12 giờ tối. Alpha kia lúc này lại không ngủ, bàn tay thô ráp, to lớn nhưng lại hiện lên một vẻ đẹp mạnh mẽ bao lấy bàn phím máy tính. Âm thanh gõ chữ cứ vang lên liên tục trong bóng tối làm người khác có chút bực bội.
Một cậu bé omega chỉ mặc duy nhất cái áo ngủ rộng thùng thình bước đến bên bàn anh ta. Thản nhiên ngồi lên đùi, dời sự chú ý của alpha kia lên người mình. Omega nũng nịu nói.
“Đình Đình\~ anh như vậy ồn quá, em ở tận phòng bên cạnh còn chẳng ngủ được, dừng lại chút, mình đi ngủ nha anh”
“Đang bận, tí rồi ngủ. Nếu ngủ không được thì đóng cửa lại, cửa có cách âm”
“Nhưng mà em muốn anh ngủ với em cơ !”
Cậu omega vùng lên nói, hệt như dằn mặt anh chàng alpha trước mặt. Thấy Mộc Đình mãi vẫn không chịu trả lời, cậu bé ấy tiếp tục nói.
“Em không giống anh vợ cũ của anh đâu, em không có thích để cho alpha của mình thích làm gì thì làm đâu à nha. Anh còn không mau đi ngủ là em dỗi đó”
“Tôi là alpha của cậu lúc nào ?”
Ngữ điệu của Mộc Đình nhẹ tựa như tờ, nhưng trong không khí lại có thể ngửi ra rõ ràng một mùi tin tức tố áp bức rất có sát thương với cậu bé trước mặt.
Omega không vùng vằn đòi alpha của mình nữa mà ngoan ngoãn đi về phòng, đóng chặt cửa
Mộc Đình bên này vẫn gõ phím đều đều, tiếp tục công việc trong căn phòng ảm đạm, tông chủ đạo chỉ có hai màu trắng và đen trông rất sang trọng nhưng lại có chút gì đó rất lạnh lẽo cô đơn.
Anh ta bắt đầu từ từ dừng tốc độ đánh máy lại chậm hơn một chút, rồi lại quơ tay tóm lấy tách cà phê trước mặt. Nhưng lại chẳng còn giọt nào trong đó.
“Hạ Trịnh ! Pha cho tô—“
Mộc Đình vô thức gọi, chắc là anh ý thức được Hạ Trịnh không còn ở đây nên mới dừng câu nói của mình lại.
Thường thì cậu sẽ luôn lẻo để theo anh, thấy anh làm việc cũng chẳng nũng nịu gọi này gọi kia, mà là ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, lướt điện thoại với âm lượng là 0 để tránh làm phiền đến anh. Hạ Trịnh ngồi đó chờ Mộc Đình, chờ tới lúc alpha của cậu cần gì thì gọi, hay là chờ đợi anh mệt rồi thì giục đi ngủ. Nhưng bây giờ cậu omega kia lại chẳng còn ở đây, một hơi tin tức tố cũng không thể ngửi thấy được. Giống hệt như Hạ Trịnh chưa từng hiện diện trong căn nhà này vậy.
“Shhh....”
Cơn đau đầu của Mộc Đình lại tái phát, anh hô hoáng gọi cậu omega nằm bên phòng bên cạnh, chắc là cách âm phòng kia quá tốt nên chờ mãi cũng chẳng có câu hồi đáp nào vang lên.
Mộc Đình gọi từ người này đến người kia, thậm chí người mà anh biết rõ nhất không có trong nhà là Hạ Trịnh nhưng cũng vẫn gọi tên. Trong kí ức anh người kia phải luôn túc trực bên cạnh lo lắng mới đúng, tại sao bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thuốc hình như chẳng có trong phòng, Mộc Đình lục tìm từng ngăn kéo một đến mức mọi thứ lộn tùng phèo cũng không thấy đâu, anh đau đớn sắp ngất liệm đi mới thấy nó ở trong góc ngăn kéo tủ thứ hai.
Bỏ vào miệng hai ba viên rồi uống xuống mấy ngụm nước lạnh. Mộc Đình dựa vào tường, cơn đau đầu bây giờ đã thuyên giảm nhưng trái tim anh lại có gì đó nổi lên một gồ sóng, có chút ẩn ẩn đau.
Ánh sáng mặt trời rọi vào khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt ngáy ngủ của Hạ Trịnh. Mi mắt hơi rung nhẹ lên một cái. Cậu tỉnh giấc, từ từ ngồi dậy sợ lại làm động bé cưng trong bụng. Mắt có hơi sưng lên một chút nhưng nếu không nhìn kĩ thì rất khó có thể nhìn thấy.
Cậu đóng gói giấy tờ vào một cái túi nhỏ, mặc lên người một cái áo thun dày dặn và khoác lên chiếc măng tô dài để giữ ấm.
Hạ Trịnh bắt chuyến xe buýt sớm nhất đi đến thành phố C. Trong cả chuyến đi cậu chỉ thất thần ngồi ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại xoa xoa lấy bé con trong bụng.
Mộc Đình bên này vẫn đang tiếp tục với công việc trong công ty, tay này gõ phím tay kia nghe điện thoại, trông hết sức bận rộn.
Cô thư kí beta từ ngoài cửa bước vào, nhỏ giọng hỏi.
“Đình tổng, có người bên ngoài nói là vợ anh muốn gặp mặt, có nên cho vào không ạ ?”
Mộc Đình nheo mắt mất kiên nhẫn, tạm dừng lại công việc một chút, ngửa đầu ra sau dựa vào ghế. Đáp lại cô thư kí kia.
“Tên gì ?”
“À, tên là Hạ Trịnh”
“Nói với cậu ta chờ tôi chút, đến khi nào xong việc thì tôi ra”
“Vâng Đình tổng”
Cô thư kí beta theo hệt như vậy mà nói với Hạ Trịnh. Cậu không biến sắc, chỉ là gương mặt ẩn hiển lên một chút hụt hẫng, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách, chờ đợi Mộc Đình.
Hơn hai tiếng trôi qua, không một ai đến, nhưng cậu vẫn cứ chờ, chờ đợi mãi đến lúc xế chiều thì mới có người cho mời cậu vào.
Mộc Đình ngồi trên ghế xoay tỏ vẻ rất quyền lực, nhìn xuống chỗ Hạ Trịnh hệt như người ăn kẻ ở trong nhà.
“Cậu có chuyện gì ?”
Mộc Đình cất tiếng hỏi.
Hạ Trịnh có chút rụt rè, xoa nắn bàn tay muốn giảm bớt căn thẳng nhưng có lẽ chẳng thể giúp được gì. Cậu lớn gan nói.
“Tôi....mang thai rồi”
Mộc Đình nghe thấy câu này liền đứng hình, mất một lúc mới định thần lại được, anh ta không hoảng loạn, cũng chẳng có tí kinh ngạc nào, mở miệng thản nhiên nói tiếp.
“Vậy thì sao ? Muốn hỏi tôi nên phá hay giữ à ?”
“Tôi....giữ nó—“
“Cậu mau đi phá nó !”
Mộc Đình nhấn mạnh giọng, toả ra một đống tin tức tố áp chế lên người Hạ Trịnh.
“Mắc gì tôi phải phá nó chứ. Nó...nó không phải con của anh đâu, hôm nay tôi đến đây cũng chỉ muốn đưa cho anh tờ giấy li hôn, chúng ta sau này không còn quan hệ nữa”
“Ý cậu nó là con của người khác”
“Phải”
Mộc Đình hai mắt trợn tròn, nhìn omega mà lúc trước chung thủy với mình biết bao nay lại mang thai con của khác mà cũng không kìn nén được cơn tức giận bung trào.
“Đồ lăng loà !”
Anh ta cầm lấy giấy li hôn, kí lên một mạch chẳng có chút xíu nào là suy nghĩ, chữ kí dứt khoát, mãnh mẽ giống hệt như mấy chữ kí trên hợp đồng không hơn không kém. Mộc Đình vứt tờ giấy lên mặt cậu, tờ giấy nhẹ mảnh nhưng không hiểu sao lại có một sát thương cực lớn đến trái tim cậu. Khoảnh khắc trước đó Hạ Trịnh luôn mong rằng người alpha ở đối diện có thể ngập ngừng một chút để cậu biết rằng, ít nhất thì anh ta cũng có chút không nỡ với hơn năm năm chung sống của hai người.
Nhưng hoá ra năm năm cũng chẳng có ý nghĩa gì khi hai con người không còn thật sự yêu thương đối phương nữa.
Hạ Trịnh nắm lấy tờ giấy, không còn lí do gì để cậu ở lại nơi này nữa, bây giờ cũng chỉ còn cách rời đi ngay. Nhưng cậu không biết nên đi đâu cả, tiền không có, người thân không có, chỗ dựa tinh thần ngày nào nay cũng đã dứt khoát kí vào giấy li hôn. Thứ duy nhất bây giờ níu kéo cậu ở thế giới này là bé con đang trong bụng, tưởng tượng đến cảnh bé con đang từng ngày từng giờ mong muốn được sống thì cậu lại không nỡ, chỉ biết bây giờ đi được đến đâu thì hay đến đó.
Hạ Trịnh đi lang thang trên đường phố tối mịt, xoa xoa bụng muốn nói với bé con chẳng sao đâu, ba có thể xoay sở cho con được thì một đám côn đồ từ đâu xuất hiện chắn trước mặt. Tên nào cũng săm trổ đầy mình, tên nào cũng cơ thịt săn chắc, tên nào cũng đô con nhìn khá đáng sợ.
“Là omega chưa được đánh dấu cơ đấy”
“Bé à\~ đáng yêu thế”
Một hai tên lao lên trước nắm lấy hai bằn tay cậu, sau đó thì áp chế vào tường, chặn mất đường lui của Hạ Trịnh. Cậu vẫn mặt không biến sắc, mặc kệ mấy tên alpha kia đang làm nhục mình, sờ soạn hết chỗ này đến chỗ khác, nhưng cũng không có chút nào buồn động.
“Mé nó, ngon thiệt mậy”
Tên kia luồn tay vào bụng cậu, sờ đúng vào chỗ có bé con đang cư ngụ làm cho Hạ Trịnh sôi máu.
Lên gối một cước vào ngay cơ quan sinh sản của tên alpha kia. Cậu nắm lấy cái ống nước trong một thùng rác ra, mặc kệ tên nào tốt tên nào xấu cũng đập hết, Hạ Trịnh bây giờ có thứ mà mình muốn bảo vệ rồi, chắc chắn cậu sẽ không yếu đuối như trước kia nữa, không thể dễ dàng để người khác trèo lên đầu lên cổ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play